Tin tức như thế nào không lối mà đi, Diệp Nại cũng không rõ lắm, chỉ là thật lâu sau đó, Diệp Nại mới dần dần phát hiện, ngày đó tin mình được tỏ tình càng ngày càng tăng nhanh...Chỉ là, chắc hẳn phải là, mỗi một lần mỗi một lần đều như vậy, người từng tỏ tình với mình cuối cùng đều trở thành bạn trai của công chúa. Rốt cuộc, cho dù Diệp Nại biết rõ những người tỏ tình với mình, chỉ là xem mình như một phương tiện để tiếp cận công chúa mà thôi. Mọi thứ bắt đầu, cũng không biết đến cuối cùng là ai nói, chỉ cần cùng Diệp Nại hẹn hò liền có thể được công chúa chú ý đến.
Cuối cùng, Diệp Nại không còn tin tưởng bất cứ kẻ nào nữa, vốn dĩ phải là như vậy, một người lại cứ một người, không tin ai, cũng không được ai tin, cứ như vậy là tốt rồi. Vì sao mình lại còn cần phải đấu tranh? Đến cuối cùng, bất quá chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.
"Diệp Nại, xin ngươi hẹn hò cùng ta đi." Đây là lần thứ mấy? Chính nàng cũng không nhớ rõ, một lần rồi một lần lặp lại, vĩnh viễn đều là cùng một kết quả, vĩnh viễn là một vết nhơ không tan biến. Chỉ là lúc này đây, cũng không biết là vì cái gì, theo bản năng Diệp Nại lại không muốn như vậy, cho dù đến cuối cùng cũng chỉ là một trò cười, cũng tốt.
Dựa vào cái gì mà số phận của ta lại như thế này? Dựa vào cái gì ta lại trở thành bàn đạp cho các ngươi?
"Ngươi muốn hẹn hò cùng công chúa sao? Nếu là như thế, vậy vì sao bản thân ngươi không đi tìm nàng? Ngươi làm như vậy không cảm thấy nhàm chán sao? Không cảm thấy như vậy rất vô sỉ sao?" Nhìn thẳng người trước mặt, thật đúng là một nam sinh rất tuấn tú.
"Ta...Dù sao thì cũng chỉ là đóng kịch mà thôi, nếu giúp ta, ta có thể cho ngươi thù lao tương ứng, ngươi đều không phải thích tiền sao? Ngươi nói, muốn bao nhiêu tiền?"
"Tiền? Ngươi cho là ai cũng đều giống như ngươi sao? Cho dù ngươi khiến cho công chúa chú ý đến, nàng cũng sẽ không thích ngươi, nói đến cùng nàng cũng chỉ là muốn làm cho ta xấu hổ mà thôi."
"Ngươi đừng có nằm mơ!! Ngươi cho ngươi là ai?? Bất quá chỉ là tiểu cẩu bên cạnh công chúa mà thôi, thế mà cũng có tư cách nói như vậy!!"
"Cho dù ta là tiểu cẩu!! Cho dù ta thấp kém cổ hủ, cũng còn tốt hơn so với các ngươi những người luôn cho là đúng lại không có gì khác ngoài ăn chơi trác táng!!! Ta nói cho ngươi biết! Ngươi cũng nằm mơ đi! Công chúa cũng sẽ không thích ai cả, ai cũng sẽ không thích! Các ngươi, ai cũng sẽ không chạm đến được tình yêu của công chúa!"
Cuối cùng, khi một cánh hoa anh đào rơi xuống, Diệp Nại bỏ chạy, bỏ chạy khỏi trường học, bỏ chạy khỏi biệt viện xa hoa kia luôn vây khốn nàng, bỏ chạy khỏi thế giới nơi mà công chúa tồn tại. Mà ngày đó, không có bất kỳ kẻ nào giúp công chúa buộc dây giày, cũng không có bất kỳ kẻ nào làm cơm hộp giản dị cho công chúa, không có bất kỳ kẻ nào đuổi theo phía sau xe của công chúa, cũng không có bất kỳ kẻ thấp kém nào tống trà đưa nước cho công chúa. Đều không phải không có người nguyện ý làm như vậy, chỉ là vì công chúa luôn cố chấp, không cho phép bất cứ kẻ nào tới gần, cũng không muốn nhận bất kỳ quà tặng của kẻ nào. Ngày đó, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy công chúa không mỉm cười một lần nào cả."Công chúa."
"Diệp Nại...Vẫn còn chưa tới sao?" Trong lòng luôn có một loại cảm giác, người hầu luôn bị tất cả mọi người xem thường, người hầu luôn bị nàng khi dễ, dường như đã mãi mãi không trở về. Thế nhưng...Làm sao bây giờ đây? Nàng không muốn a, không muốn làm người ấy ly khai a, nếu như có thể, nàng mong muốn để người ấy ở bên cạnh mình mà thôi...
"Vâng...Bổn gia báo cáo là đã đi ra ngoài từ sáng sớm, thế nhưng cũng không đến trường, cũng không có trở lại."
"Ta muốn đi tìm nàng." Đứng dậy, lại bị dây giày vướng chân, suýt nữa té ngã.
"Công chúa?!!" Quản gia lo lắng kêu lên, giúp công chúa, muốn ngồi xuống cột lại dây giày lại cho công chúa. Thế nhưng công chúa lại lui ra phía sau vài bước, vẻ mặt kinh hoàng nói: "Không cần, để như vậy thì được rồi." Ngoại trừ nàng, công chúa không muốn để bất kỳ kẻ nào đụng mình, ngoại trừ nàng làm, công chúa cũng không muốn ăn bất kỳ món ăn gì, ngoại trừ nàng, công chúa không muốn bị nhiều người khác liếc mắt nhìn. Thế nhưng, nàng lại cái gì cũng không biết, cái gì cũng không biết. Ngay cả việc công chúa thích nàng, nàng cũng không biết. Cho dù có làm gì, nàng vẫn không biết!
"Cơm trưa đã chuẩn bị thật tốt, thưa công chúa. Đã muốn ăn chưa ạ?"
"Hôm nay không ăn, về nhà đi."
Bất luận là ở nhà cũng vậy, trường học cũng vậy không có bóng dáng của Diệp Nại, tìm thế nào cũng đều tìm không được. Cuối cùng, cứ tìm điên cuồng như vậy sau ba ngày thì công chúa rốt cục ngã bệnh.
"Công chúa, uống thuốc đi ạ." Hầu nữ canh giữ ở ngoài cửa, các nàng cho tới bây giờ cũng không dám tiến vào phòng của công chúa, công chúa cho tới bây giờ cũng không để các nàng tiến vào. Cuối cùng là vì sao, ai cũng không biết.
"Không uống, ta muốn ăn cơm hộp."...Trở lại nhanh đi, trở lại nhanh đi, cho dù như vậy ngươi cũng không muốn trở về sao? Cũng không muốn trở về nhìn ta sao? Diệp Nại! Ngươi nhẫn tâm sao? Ngươi thật sự nhẫn tâm sao?
Ngoài cửa yên lặng, một thời gian sau rất dài rất dài, nghe được giọng nói không nhanh không vội của quản gia, hắn trầm ổn nói: "Công chúa, tìm được Diệp Nại rồi."
Vẫn xinh đẹp như trước, làm cho Diệp Nại cảm thấy không cam lòng chính là tuy chỉ mặt một chiếc áo ngủ mỏng, tuy không có mặc quần áo xinh đẹp gì cả, tuy khuôn mặt hiện tại của nàng tiều tụy làm người ta khó có thể tin được, thế nhưng công chúa Tang Linh ở trước mặt đây vẫn xinh đẹp như trước đến nỗi làm cho nàng không mở mắt ra được...Không cam lòng, thật không cam lòng, Thượng Đế đều đem toàn bộ điều tốt đẹp dành cho nàng nhưng lại không muốn bố thí cho mình một ít nào.
Ngay ở dưới ánh chiều tươi sáng, cho tới bây giờ đều chưa từng khóc Diệp Nại liền rơi lệ, cúi đầu cẩn thận để không cho người khác phát hiện nước mắt của mình. Nàng và mụ mụ khổ cực như vậy, cuộc sống tầm thường như vậy, Thượng Đế ngay cả tự trọng của các nàng đều dự định cướp đi mất, vì sao? Sao lại không công bằng như thế?
"Diệp Nại..." Công chúa liền phát hiện nước mắt của nàng, hoang mang không biết làm sao. Đừng khóc a! Thế nào cũng được, đừng khóc a!!Diệp Nại rốt cuộc ngẩng đầu lên, nàng mỉm cười thê lương: "Nghe nói công chúa muốn ăn cơm hộp, thứ này rất bình thường, cho nên nhà bếp sẽ không chuẩn bị. Có thể nói, may ra ta có thể giúp công chúa làm."
"Ta muốn ăn nhiều một chút."
"Được."
Nhìn Diệp Nại đem cơm nắm thành một khối tròn, đem thức ăn sắp xếp từng chút một, nếu như có thể nói nàng vẫn muốn nhìn như vậy, vẫn tiếp tục nhìn như vậy.
Ngươi không phát hiện sao? Ngươi thật sự không phát hiện sao? Ta chỉ là...Ta...Ta chỉ là...
"Chỉ cần là đồ của ngươi, ta đều muốn đoạt lấy."
Đúng vậy! Muốn cướp về, cũng không biết, thật sự nghĩ như vậy a, cũng vì những thứ đó là của ngươi! Cho nên mới thiết tha muốn như thế a. Muốn trao đổi, cũng vì muốn thấy ngươi mang đồ của ta đưa cho ngươi a!! Thế nhưng, ngươi cái gì cũng không biết, vì sao vậy? Vì sao ngươi cái gì cũng không biết vậy?! Hận ngươi! Hận ngươi cứ cái gì cũng không biết như vậy!! Hận ngươi! Rồi lại rất yêu rất yêu ngươi! Khó có thể kiềm chế, có thể không thở nhưng không thể không thương ngươi.
Lại nghe được câu nói như vậy, vì sao vậy? Vì sao phải nói như thế vậy? Mình cũng không ghét công chúa, thế nhưng vì sao công chúa lại muốn đối xử với mình như vậy? Vì sao? Vì sao?
"Ăn ngon không?"
Tang Linh ngẩn đầu nhìn Diệp Nại, cẩn thận gật đầu, cái gì cũng không nói.
Bộ dạng này có một chút nhỏ bé, có một chút giống mình, thế nhưng Diệp Nại không biết vì sao lại có một chút khó chịu, một góc lòng trong nháy mắt giống như bị thất lạc. Không phải như vậy, công chúa trước mặt không phải nhỏ bé nhìn mình như vậy, nàng phải cao ngạo, phải khinh thường nhưng không phải như vậy. "Ngươi không cần như vậy, ngươi là công chúa a, vì sao phải đối với ta như vậy?? Vì sao hiện tại lại phải đối với ta có chút nhỏ bé như vậy?"
Tang Linh khẽ nói: "Bởi vì cảm thấy ngươi muốn ly khai, chỉ cần có thể làm ngươi không ly khai, ta nguyện ý như vậy."
"Bởi vì trên người ta, còn có thứ gì đó ngươi muốn lấy đi sao?"
Lời nói thật sự có chút tổn thương tới công chúa, nàng ngẩng đầu, hỏi: "Cái gì?"
"Chỉ cần là đồ của ta ngươi đều muốn không phải sao? Còn gì đây? Vẫn còn thứ gì mà ngươi muốn lấy đi đây?...Đáng tiếc, ta cho rằng bản thân ta cái gì cũng không có, ngươi còn có thể lấy đi gì đây??...Được rồi, ta còn một cái mạng, công chúa ngươi cũng muốn sao? Nếu như ngươi muốn thì cũng mời đem đi đi. Thế nào? Ta tặng cho ngươi, ngươi không cần trao đổi." Khuôn mặt Diệp Nại đột nhiên trở nên có chút dữ tợn.
"Diệp Nại." Công chúa đau lòng che ngực của mình lại, cứ nhìn nàng như vậy.
Diệp Nại gần như điên cuồng kêu lên: "Ngươi tới lấy đi a! Lấy đi a!! Ngươi còn muốn cái gì?? Cũng tới đây lấy đi a!! Dù sao thì...Dù sao thì...Dù sao thì ta cái gì cũng không có. Cái gì cũng không có..."
Không biết từ lúc nào, công chúa chạy tới trước mặt của Diệp Nại, nàng nhìn khuôn mặt Diệp Nại, vẻ mặt mơ màng mà nhìn, cuối cùng công chúa dùng giọng nói gần như si mê nói rằng: "Ngươi đem chính ngươi cho ta đi! Có được hay không? Ngoại trừ ta, ngươi không được nhìn bất kỳ kẻ nào, không được thích bất kỳ kẻ nào, có được hay không? Mấy chục năm nay, ta cũng rất muốn. Muốn đem bản thân ta cho ngươi, ngươi tiếp nhận có được hay không? Đem ngươi cho ta! Đem ngươi cho ta đi!"
Diệp Nại đột nhiên mở to hai mắt, trong nháy mắt đó, nàng cảm giác được môi của công chúa rơi vào trên môi của nàng, rất ấm rất ấm, sau đó công chúa rất nhanh đã đem đầu lưỡi của nàng thăm dò vào trong miệng của mình, hai tay vòng quanh cổ của Diệp Nại, đem nàng đặt ở trên ghế quý phi, khó có thể nhúc nhích. Diệp Nại cảm thấy khó thở, đại não của nàng không có cách nào tạo ra phản ứng gì, chỉ là chịu đựng như vậy. Cuối cùng, thật lâu sau đó, môi của công chúa chậm rãi hạ xuống, mềm mại rơi vào trên xương quai xanh của Diệp Nại, sau khi in vết tích lại tiếp tục đi xuống.
Diệp Nại bắt đầu run rẩy không ngừng, nàng sợ, thật sự rất sợ, phần sau còn có thể xảy ra chuyện gì? Sẽ còn thế nào? Con ngươi của nàng không ngừng co rút lại. "...Mụ mụ...Mụ mụ...Cứu ta...Cầu người cứu ta...Ta rất sợ, thật sự rất sợ..." Nàng bắt đầu khóc không ngừng, lại cũng không có cách nào ngừng.
Nước mắt không ngừng rơi xuống rốt cuộc làm cho công chúa ngừng hôn, nàng rời khỏi môi của Diệp Nại, tổn thương nói: "Cùng với ta thật sự kinh khủng như vậy sao? Vì sao? Bơi vì ta là nữ nhân sao? Cho nên liền cảm thấy ghê tởm sao? Thế nhưng ta còn cách nào khác đây? Ta cũng không có cách nào thay đổi thực tế này a! Ngươi nói ta nên làm gì bây giờ? Từ lúc ở nhà trẻ, ta đã bắt đầu thích ngươi a!! Nhiều năm ngồi cùng bàn như vậy là ngẫu nhiên sao? Bởi vì ta muốn ở cùng ngươi a!! Cho nên mới dùng thân phận là người đầu tư trường học yêu cầu với hiệu trưởng. Bởi vì ta muốn ở cùng ngươi!! Bởi vì trên thế giới này, ta chỉ có thể nhìn đến ngươi. Ngươi không biết sao? Thật sự không biết sao? Diệp Nại...Ta yêu ngươi...Ngươi chấp nhận ta, có được hay không? Ngươi chấp nhận ta! Chấp nhận ta đi!" Môi của nàng bắt đầu hạ xuống, tay nàng bắt đầu cởi quần áo của Diệp Nại.
Vì sao vẻ mặt lại đau khổ như vậy? Đau lòng quá, đau, thật sự đau quá, vì sao phải sợ như vậy? "Diệp Nại." Tuy rằng trước đây vẫn đều đau nhưng ngày hôm nay thật sự đặc biệt đau. "Ta cái gì cũng đều có thể cho ngươi, thế nhưng ta có thể cho ngươi nhưng ngươi lại không muốn..."
Cuối cùng, công chúa vẫn như thế, cái gì cũng không làm, lảo đảo đi vào trong phòng, sau đó vô luận ai gọi cũng không đi ra.
Mà Diệp Nại, chật vật đứng lên, chật vật trốn ra khỏi phòng khách, không trở lại.
Đã lâu không đi ra, toàn bộ Bổn gia đều bắt đầu hoảng sợ nhưng lại quá rõ tính tình của công chúa, cho nên ai cũng không dám đi gõ cửa phòng của công chúa. Diệp Di cũng rất lo lắng, cả ngày đều lộ vẻ u buồn kỳ lạ.
"Tiểu Nại, ngươi đi xem công chúa đi, công chúa chiếu cố chúng ta không ít, đương nhiên Bổn gia không muốn giữ chúng ta lại, nhờ có công chúa, chúng ta mới được ở lại chỗ này. Học phí của ngươi cũng là công chúa giúp ngươi trả, cho nên..."
"Thế nhưng, ta không muốn đi, mụ mụ xin người, đừng bảo ta đi, ta còn không được khỏe, ta còn đang sợ..."
"Diệp Nại..."
"Mụ mụ, ta đáp ứng người, chờ lúc ta suy nghĩ tốt, ta nhất định sẽ đi."
"Xin lỗi, Tiểu Nại...Mụ mụ không nên bức ngươi..."
"..."
Vào buổi chiều, Diệp Nại vùi đầu vào nhà bếp làm tốt cơm hộp, còn đi vào phòng của công chúa. Bởi vì là hạ nhân thấp hèn trong mắt công chúa cho nên Diệp Nại tới bây giờ cũng chưa bao giờ tiến vào phòng của công chúa, đây là lần đầu tiên Diệp Nại đi vào, hơn nữa không có sự đồng ý chấp thuận của bất kỳ kẻ nào. Trong phòng này, đến cuối cùng có cái gì? Vì sao cho tới bây giờ nàng cũng không để bất kỳ kẻ nào đi vào? Thà tự mình dọn dẹp phòng ốc, cũng không để cho người khác đi vào. Nàng rất muốn biết, hơn nữa biết đâu làm công chúa tức giận, sẽ đuổi mình đi, mình cũng sẽ không đau khổ như thế, biết đâu có lẽ ly khai thế giới của nàng thì đối với các nàng mà nói chính là kết cục tốt nhất.
Tin tức như thế nào không lối mà đi, Diệp Nại cũng không rõ lắm, chỉ là thật lâu sau đó, Diệp Nại mới dần dần phát hiện, ngày đó tin mình được tỏ tình càng ngày càng tăng nhanh...Chỉ là, chắc hẳn phải là, mỗi một lần mỗi một lần đều như vậy, người từng tỏ tình với mình cuối cùng đều trở thành bạn trai của công chúa. Rốt cuộc, cho dù Diệp Nại biết rõ những người tỏ tình với mình, chỉ là xem mình như một phương tiện để tiếp cận công chúa mà thôi. Mọi thứ bắt đầu, cũng không biết đến cuối cùng là ai nói, chỉ cần cùng Diệp Nại hẹn hò liền có thể được công chúa chú ý đến.
Cuối cùng, Diệp Nại không còn tin tưởng bất cứ kẻ nào nữa, vốn dĩ phải là như vậy, một người lại cứ một người, không tin ai, cũng không được ai tin, cứ như vậy là tốt rồi. Vì sao mình lại còn cần phải đấu tranh? Đến cuối cùng, bất quá chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.
"Diệp Nại, xin ngươi hẹn hò cùng ta đi." Đây là lần thứ mấy? Chính nàng cũng không nhớ rõ, một lần rồi một lần lặp lại, vĩnh viễn đều là cùng một kết quả, vĩnh viễn là một vết nhơ không tan biến. Chỉ là lúc này đây, cũng không biết là vì cái gì, theo bản năng Diệp Nại lại không muốn như vậy, cho dù đến cuối cùng cũng chỉ là một trò cười, cũng tốt.
Dựa vào cái gì mà số phận của ta lại như thế này? Dựa vào cái gì ta lại trở thành bàn đạp cho các ngươi?
"Ngươi muốn hẹn hò cùng công chúa sao? Nếu là như thế, vậy vì sao bản thân ngươi không đi tìm nàng? Ngươi làm như vậy không cảm thấy nhàm chán sao? Không cảm thấy như vậy rất vô sỉ sao?" Nhìn thẳng người trước mặt, thật đúng là một nam sinh rất tuấn tú.
"Ta...Dù sao thì cũng chỉ là đóng kịch mà thôi, nếu giúp ta, ta có thể cho ngươi thù lao tương ứng, ngươi đều không phải thích tiền sao? Ngươi nói, muốn bao nhiêu tiền?"
"Tiền? Ngươi cho là ai cũng đều giống như ngươi sao? Cho dù ngươi khiến cho công chúa chú ý đến, nàng cũng sẽ không thích ngươi, nói đến cùng nàng cũng chỉ là muốn làm cho ta xấu hổ mà thôi."
"Ngươi đừng có nằm mơ!! Ngươi cho ngươi là ai?? Bất quá chỉ là tiểu cẩu bên cạnh công chúa mà thôi, thế mà cũng có tư cách nói như vậy!!"
"Cho dù ta là tiểu cẩu!! Cho dù ta thấp kém cổ hủ, cũng còn tốt hơn so với các ngươi những người luôn cho là đúng lại không có gì khác ngoài ăn chơi trác táng!!! Ta nói cho ngươi biết! Ngươi cũng nằm mơ đi! Công chúa cũng sẽ không thích ai cả, ai cũng sẽ không thích! Các ngươi, ai cũng sẽ không chạm đến được tình yêu của công chúa!"
Cuối cùng, khi một cánh hoa anh đào rơi xuống, Diệp Nại bỏ chạy, bỏ chạy khỏi trường học, bỏ chạy khỏi biệt viện xa hoa kia luôn vây khốn nàng, bỏ chạy khỏi thế giới nơi mà công chúa tồn tại. Mà ngày đó, không có bất kỳ kẻ nào giúp công chúa buộc dây giày, cũng không có bất kỳ kẻ nào làm cơm hộp giản dị cho công chúa, không có bất kỳ kẻ nào đuổi theo phía sau xe của công chúa, cũng không có bất kỳ kẻ thấp kém nào tống trà đưa nước cho công chúa. Đều không phải không có người nguyện ý làm như vậy, chỉ là vì công chúa luôn cố chấp, không cho phép bất cứ kẻ nào tới gần, cũng không muốn nhận bất kỳ quà tặng của kẻ nào. Ngày đó, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy công chúa không mỉm cười một lần nào cả."Công chúa."
"Diệp Nại...Vẫn còn chưa tới sao?" Trong lòng luôn có một loại cảm giác, người hầu luôn bị tất cả mọi người xem thường, người hầu luôn bị nàng khi dễ, dường như đã mãi mãi không trở về. Thế nhưng...Làm sao bây giờ đây? Nàng không muốn a, không muốn làm người ấy ly khai a, nếu như có thể, nàng mong muốn để người ấy ở bên cạnh mình mà thôi...
"Vâng...Bổn gia báo cáo là đã đi ra ngoài từ sáng sớm, thế nhưng cũng không đến trường, cũng không có trở lại."
"Ta muốn đi tìm nàng." Đứng dậy, lại bị dây giày vướng chân, suýt nữa té ngã.
"Công chúa?!!" Quản gia lo lắng kêu lên, giúp công chúa, muốn ngồi xuống cột lại dây giày lại cho công chúa. Thế nhưng công chúa lại lui ra phía sau vài bước, vẻ mặt kinh hoàng nói: "Không cần, để như vậy thì được rồi." Ngoại trừ nàng, công chúa không muốn để bất kỳ kẻ nào đụng mình, ngoại trừ nàng làm, công chúa cũng không muốn ăn bất kỳ món ăn gì, ngoại trừ nàng, công chúa không muốn bị nhiều người khác liếc mắt nhìn. Thế nhưng, nàng lại cái gì cũng không biết, cái gì cũng không biết. Ngay cả việc công chúa thích nàng, nàng cũng không biết. Cho dù có làm gì, nàng vẫn không biết!
"Cơm trưa đã chuẩn bị thật tốt, thưa công chúa. Đã muốn ăn chưa ạ?"
"Hôm nay không ăn, về nhà đi."
Bất luận là ở nhà cũng vậy, trường học cũng vậy không có bóng dáng của Diệp Nại, tìm thế nào cũng đều tìm không được. Cuối cùng, cứ tìm điên cuồng như vậy sau ba ngày thì công chúa rốt cục ngã bệnh.
"Công chúa, uống thuốc đi ạ." Hầu nữ canh giữ ở ngoài cửa, các nàng cho tới bây giờ cũng không dám tiến vào phòng của công chúa, công chúa cho tới bây giờ cũng không để các nàng tiến vào. Cuối cùng là vì sao, ai cũng không biết.
"Không uống, ta muốn ăn cơm hộp."...Trở lại nhanh đi, trở lại nhanh đi, cho dù như vậy ngươi cũng không muốn trở về sao? Cũng không muốn trở về nhìn ta sao? Diệp Nại! Ngươi nhẫn tâm sao? Ngươi thật sự nhẫn tâm sao?
Ngoài cửa yên lặng, một thời gian sau rất dài rất dài, nghe được giọng nói không nhanh không vội của quản gia, hắn trầm ổn nói: "Công chúa, tìm được Diệp Nại rồi."
Vẫn xinh đẹp như trước, làm cho Diệp Nại cảm thấy không cam lòng chính là tuy chỉ mặt một chiếc áo ngủ mỏng, tuy không có mặc quần áo xinh đẹp gì cả, tuy khuôn mặt hiện tại của nàng tiều tụy làm người ta khó có thể tin được, thế nhưng công chúa Tang Linh ở trước mặt đây vẫn xinh đẹp như trước đến nỗi làm cho nàng không mở mắt ra được...Không cam lòng, thật không cam lòng, Thượng Đế đều đem toàn bộ điều tốt đẹp dành cho nàng nhưng lại không muốn bố thí cho mình một ít nào.
Ngay ở dưới ánh chiều tươi sáng, cho tới bây giờ đều chưa từng khóc Diệp Nại liền rơi lệ, cúi đầu cẩn thận để không cho người khác phát hiện nước mắt của mình. Nàng và mụ mụ khổ cực như vậy, cuộc sống tầm thường như vậy, Thượng Đế ngay cả tự trọng của các nàng đều dự định cướp đi mất, vì sao? Sao lại không công bằng như thế?
"Diệp Nại..." Công chúa liền phát hiện nước mắt của nàng, hoang mang không biết làm sao. Đừng khóc a! Thế nào cũng được, đừng khóc a!!Diệp Nại rốt cuộc ngẩng đầu lên, nàng mỉm cười thê lương: "Nghe nói công chúa muốn ăn cơm hộp, thứ này rất bình thường, cho nên nhà bếp sẽ không chuẩn bị. Có thể nói, may ra ta có thể giúp công chúa làm."
"Ta muốn ăn nhiều một chút."
"Được."
Nhìn Diệp Nại đem cơm nắm thành một khối tròn, đem thức ăn sắp xếp từng chút một, nếu như có thể nói nàng vẫn muốn nhìn như vậy, vẫn tiếp tục nhìn như vậy.
Ngươi không phát hiện sao? Ngươi thật sự không phát hiện sao? Ta chỉ là...Ta...Ta chỉ là...
"Chỉ cần là đồ của ngươi, ta đều muốn đoạt lấy."
Đúng vậy! Muốn cướp về, cũng không biết, thật sự nghĩ như vậy a, cũng vì những thứ đó là của ngươi! Cho nên mới thiết tha muốn như thế a. Muốn trao đổi, cũng vì muốn thấy ngươi mang đồ của ta đưa cho ngươi a!! Thế nhưng, ngươi cái gì cũng không biết, vì sao vậy? Vì sao ngươi cái gì cũng không biết vậy?! Hận ngươi! Hận ngươi cứ cái gì cũng không biết như vậy!! Hận ngươi! Rồi lại rất yêu rất yêu ngươi! Khó có thể kiềm chế, có thể không thở nhưng không thể không thương ngươi.
Lại nghe được câu nói như vậy, vì sao vậy? Vì sao phải nói như thế vậy? Mình cũng không ghét công chúa, thế nhưng vì sao công chúa lại muốn đối xử với mình như vậy? Vì sao? Vì sao?
"Ăn ngon không?"
Tang Linh ngẩn đầu nhìn Diệp Nại, cẩn thận gật đầu, cái gì cũng không nói.
Bộ dạng này có một chút nhỏ bé, có một chút giống mình, thế nhưng Diệp Nại không biết vì sao lại có một chút khó chịu, một góc lòng trong nháy mắt giống như bị thất lạc. Không phải như vậy, công chúa trước mặt không phải nhỏ bé nhìn mình như vậy, nàng phải cao ngạo, phải khinh thường nhưng không phải như vậy. "Ngươi không cần như vậy, ngươi là công chúa a, vì sao phải đối với ta như vậy?? Vì sao hiện tại lại phải đối với ta có chút nhỏ bé như vậy?"
Tang Linh khẽ nói: "Bởi vì cảm thấy ngươi muốn ly khai, chỉ cần có thể làm ngươi không ly khai, ta nguyện ý như vậy."
"Bởi vì trên người ta, còn có thứ gì đó ngươi muốn lấy đi sao?"
Lời nói thật sự có chút tổn thương tới công chúa, nàng ngẩng đầu, hỏi: "Cái gì?"
"Chỉ cần là đồ của ta ngươi đều muốn không phải sao? Còn gì đây? Vẫn còn thứ gì mà ngươi muốn lấy đi đây?...Đáng tiếc, ta cho rằng bản thân ta cái gì cũng không có, ngươi còn có thể lấy đi gì đây??...Được rồi, ta còn một cái mạng, công chúa ngươi cũng muốn sao? Nếu như ngươi muốn thì cũng mời đem đi đi. Thế nào? Ta tặng cho ngươi, ngươi không cần trao đổi." Khuôn mặt Diệp Nại đột nhiên trở nên có chút dữ tợn.
"Diệp Nại." Công chúa đau lòng che ngực của mình lại, cứ nhìn nàng như vậy.
Diệp Nại gần như điên cuồng kêu lên: "Ngươi tới lấy đi a! Lấy đi a!! Ngươi còn muốn cái gì?? Cũng tới đây lấy đi a!! Dù sao thì...Dù sao thì...Dù sao thì ta cái gì cũng không có. Cái gì cũng không có..."
Không biết từ lúc nào, công chúa chạy tới trước mặt của Diệp Nại, nàng nhìn khuôn mặt Diệp Nại, vẻ mặt mơ màng mà nhìn, cuối cùng công chúa dùng giọng nói gần như si mê nói rằng: "Ngươi đem chính ngươi cho ta đi! Có được hay không? Ngoại trừ ta, ngươi không được nhìn bất kỳ kẻ nào, không được thích bất kỳ kẻ nào, có được hay không? Mấy chục năm nay, ta cũng rất muốn. Muốn đem bản thân ta cho ngươi, ngươi tiếp nhận có được hay không? Đem ngươi cho ta! Đem ngươi cho ta đi!"
Diệp Nại đột nhiên mở to hai mắt, trong nháy mắt đó, nàng cảm giác được môi của công chúa rơi vào trên môi của nàng, rất ấm rất ấm, sau đó công chúa rất nhanh đã đem đầu lưỡi của nàng thăm dò vào trong miệng của mình, hai tay vòng quanh cổ của Diệp Nại, đem nàng đặt ở trên ghế quý phi, khó có thể nhúc nhích. Diệp Nại cảm thấy khó thở, đại não của nàng không có cách nào tạo ra phản ứng gì, chỉ là chịu đựng như vậy. Cuối cùng, thật lâu sau đó, môi của công chúa chậm rãi hạ xuống, mềm mại rơi vào trên xương quai xanh của Diệp Nại, sau khi in vết tích lại tiếp tục đi xuống.
Diệp Nại bắt đầu run rẩy không ngừng, nàng sợ, thật sự rất sợ, phần sau còn có thể xảy ra chuyện gì? Sẽ còn thế nào? Con ngươi của nàng không ngừng co rút lại. "...Mụ mụ...Mụ mụ...Cứu ta...Cầu người cứu ta...Ta rất sợ, thật sự rất sợ..." Nàng bắt đầu khóc không ngừng, lại cũng không có cách nào ngừng.
Nước mắt không ngừng rơi xuống rốt cuộc làm cho công chúa ngừng hôn, nàng rời khỏi môi của Diệp Nại, tổn thương nói: "Cùng với ta thật sự kinh khủng như vậy sao? Vì sao? Bơi vì ta là nữ nhân sao? Cho nên liền cảm thấy ghê tởm sao? Thế nhưng ta còn cách nào khác đây? Ta cũng không có cách nào thay đổi thực tế này a! Ngươi nói ta nên làm gì bây giờ? Từ lúc ở nhà trẻ, ta đã bắt đầu thích ngươi a!! Nhiều năm ngồi cùng bàn như vậy là ngẫu nhiên sao? Bởi vì ta muốn ở cùng ngươi a!! Cho nên mới dùng thân phận là người đầu tư trường học yêu cầu với hiệu trưởng. Bởi vì ta muốn ở cùng ngươi!! Bởi vì trên thế giới này, ta chỉ có thể nhìn đến ngươi. Ngươi không biết sao? Thật sự không biết sao? Diệp Nại...Ta yêu ngươi...Ngươi chấp nhận ta, có được hay không? Ngươi chấp nhận ta! Chấp nhận ta đi!" Môi của nàng bắt đầu hạ xuống, tay nàng bắt đầu cởi quần áo của Diệp Nại.
Vì sao vẻ mặt lại đau khổ như vậy? Đau lòng quá, đau, thật sự đau quá, vì sao phải sợ như vậy? "Diệp Nại." Tuy rằng trước đây vẫn đều đau nhưng ngày hôm nay thật sự đặc biệt đau. "Ta cái gì cũng đều có thể cho ngươi, thế nhưng ta có thể cho ngươi nhưng ngươi lại không muốn..."
Cuối cùng, công chúa vẫn như thế, cái gì cũng không làm, lảo đảo đi vào trong phòng, sau đó vô luận ai gọi cũng không đi ra.
Mà Diệp Nại, chật vật đứng lên, chật vật trốn ra khỏi phòng khách, không trở lại.
Đã lâu không đi ra, toàn bộ Bổn gia đều bắt đầu hoảng sợ nhưng lại quá rõ tính tình của công chúa, cho nên ai cũng không dám đi gõ cửa phòng của công chúa. Diệp Di cũng rất lo lắng, cả ngày đều lộ vẻ u buồn kỳ lạ.
"Tiểu Nại, ngươi đi xem công chúa đi, công chúa chiếu cố chúng ta không ít, đương nhiên Bổn gia không muốn giữ chúng ta lại, nhờ có công chúa, chúng ta mới được ở lại chỗ này. Học phí của ngươi cũng là công chúa giúp ngươi trả, cho nên..."
"Thế nhưng, ta không muốn đi, mụ mụ xin người, đừng bảo ta đi, ta còn không được khỏe, ta còn đang sợ..."
"Diệp Nại..."
"Mụ mụ, ta đáp ứng người, chờ lúc ta suy nghĩ tốt, ta nhất định sẽ đi."
"Xin lỗi, Tiểu Nại...Mụ mụ không nên bức ngươi..."
"..."
Vào buổi chiều, Diệp Nại vùi đầu vào nhà bếp làm tốt cơm hộp, còn đi vào phòng của công chúa. Bởi vì là hạ nhân thấp hèn trong mắt công chúa cho nên Diệp Nại tới bây giờ cũng chưa bao giờ tiến vào phòng của công chúa, đây là lần đầu tiên Diệp Nại đi vào, hơn nữa không có sự đồng ý chấp thuận của bất kỳ kẻ nào. Trong phòng này, đến cuối cùng có cái gì? Vì sao cho tới bây giờ nàng cũng không để bất kỳ kẻ nào đi vào? Thà tự mình dọn dẹp phòng ốc, cũng không để cho người khác đi vào. Nàng rất muốn biết, hơn nữa biết đâu làm công chúa tức giận, sẽ đuổi mình đi, mình cũng sẽ không đau khổ như thế, biết đâu có lẽ ly khai thế giới của nàng thì đối với các nàng mà nói chính là kết cục tốt nhất.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tin tức như thế nào không lối mà đi, Diệp Nại cũng không rõ lắm, chỉ là thật lâu sau đó, Diệp Nại mới dần dần phát hiện, ngày đó tin mình được tỏ tình càng ngày càng tăng nhanh...Chỉ là, chắc hẳn phải là, mỗi một lần mỗi một lần đều như vậy, người từng tỏ tình với mình cuối cùng đều trở thành bạn trai của công chúa. Rốt cuộc, cho dù Diệp Nại biết rõ những người tỏ tình với mình, chỉ là xem mình như một phương tiện để tiếp cận công chúa mà thôi. Mọi thứ bắt đầu, cũng không biết đến cuối cùng là ai nói, chỉ cần cùng Diệp Nại hẹn hò liền có thể được công chúa chú ý đến.
Cuối cùng, Diệp Nại không còn tin tưởng bất cứ kẻ nào nữa, vốn dĩ phải là như vậy, một người lại cứ một người, không tin ai, cũng không được ai tin, cứ như vậy là tốt rồi. Vì sao mình lại còn cần phải đấu tranh? Đến cuối cùng, bất quá chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.
"Diệp Nại, xin ngươi hẹn hò cùng ta đi." Đây là lần thứ mấy? Chính nàng cũng không nhớ rõ, một lần rồi một lần lặp lại, vĩnh viễn đều là cùng một kết quả, vĩnh viễn là một vết nhơ không tan biến. Chỉ là lúc này đây, cũng không biết là vì cái gì, theo bản năng Diệp Nại lại không muốn như vậy, cho dù đến cuối cùng cũng chỉ là một trò cười, cũng tốt.
Dựa vào cái gì mà số phận của ta lại như thế này? Dựa vào cái gì ta lại trở thành bàn đạp cho các ngươi?
"Ngươi muốn hẹn hò cùng công chúa sao? Nếu là như thế, vậy vì sao bản thân ngươi không đi tìm nàng? Ngươi làm như vậy không cảm thấy nhàm chán sao? Không cảm thấy như vậy rất vô sỉ sao?" Nhìn thẳng người trước mặt, thật đúng là một nam sinh rất tuấn tú.
"Ta...Dù sao thì cũng chỉ là đóng kịch mà thôi, nếu giúp ta, ta có thể cho ngươi thù lao tương ứng, ngươi đều không phải thích tiền sao? Ngươi nói, muốn bao nhiêu tiền?"
"Tiền? Ngươi cho là ai cũng đều giống như ngươi sao? Cho dù ngươi khiến cho công chúa chú ý đến, nàng cũng sẽ không thích ngươi, nói đến cùng nàng cũng chỉ là muốn làm cho ta xấu hổ mà thôi."
"Ngươi đừng có nằm mơ!! Ngươi cho ngươi là ai?? Bất quá chỉ là tiểu cẩu bên cạnh công chúa mà thôi, thế mà cũng có tư cách nói như vậy!!"
"Cho dù ta là tiểu cẩu!! Cho dù ta thấp kém cổ hủ, cũng còn tốt hơn so với các ngươi những người luôn cho là đúng lại không có gì khác ngoài ăn chơi trác táng!!! Ta nói cho ngươi biết! Ngươi cũng nằm mơ đi! Công chúa cũng sẽ không thích ai cả, ai cũng sẽ không thích! Các ngươi, ai cũng sẽ không chạm đến được tình yêu của công chúa!"
Cuối cùng, khi một cánh hoa anh đào rơi xuống, Diệp Nại bỏ chạy, bỏ chạy khỏi trường học, bỏ chạy khỏi biệt viện xa hoa kia luôn vây khốn nàng, bỏ chạy khỏi thế giới nơi mà công chúa tồn tại. Mà ngày đó, không có bất kỳ kẻ nào giúp công chúa buộc dây giày, cũng không có bất kỳ kẻ nào làm cơm hộp giản dị cho công chúa, không có bất kỳ kẻ nào đuổi theo phía sau xe của công chúa, cũng không có bất kỳ kẻ thấp kém nào tống trà đưa nước cho công chúa. Đều không phải không có người nguyện ý làm như vậy, chỉ là vì công chúa luôn cố chấp, không cho phép bất cứ kẻ nào tới gần, cũng không muốn nhận bất kỳ quà tặng của kẻ nào. Ngày đó, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy công chúa không mỉm cười một lần nào cả."Công chúa."
"Diệp Nại...Vẫn còn chưa tới sao?" Trong lòng luôn có một loại cảm giác, người hầu luôn bị tất cả mọi người xem thường, người hầu luôn bị nàng khi dễ, dường như đã mãi mãi không trở về. Thế nhưng...Làm sao bây giờ đây? Nàng không muốn a, không muốn làm người ấy ly khai a, nếu như có thể, nàng mong muốn để người ấy ở bên cạnh mình mà thôi...
"Vâng...Bổn gia báo cáo là đã đi ra ngoài từ sáng sớm, thế nhưng cũng không đến trường, cũng không có trở lại."
"Ta muốn đi tìm nàng." Đứng dậy, lại bị dây giày vướng chân, suýt nữa té ngã.
"Công chúa?!!" Quản gia lo lắng kêu lên, giúp công chúa, muốn ngồi xuống cột lại dây giày lại cho công chúa. Thế nhưng công chúa lại lui ra phía sau vài bước, vẻ mặt kinh hoàng nói: "Không cần, để như vậy thì được rồi." Ngoại trừ nàng, công chúa không muốn để bất kỳ kẻ nào đụng mình, ngoại trừ nàng làm, công chúa cũng không muốn ăn bất kỳ món ăn gì, ngoại trừ nàng, công chúa không muốn bị nhiều người khác liếc mắt nhìn. Thế nhưng, nàng lại cái gì cũng không biết, cái gì cũng không biết. Ngay cả việc công chúa thích nàng, nàng cũng không biết. Cho dù có làm gì, nàng vẫn không biết!
"Cơm trưa đã chuẩn bị thật tốt, thưa công chúa. Đã muốn ăn chưa ạ?"
"Hôm nay không ăn, về nhà đi."
Bất luận là ở nhà cũng vậy, trường học cũng vậy không có bóng dáng của Diệp Nại, tìm thế nào cũng đều tìm không được. Cuối cùng, cứ tìm điên cuồng như vậy sau ba ngày thì công chúa rốt cục ngã bệnh.
"Công chúa, uống thuốc đi ạ." Hầu nữ canh giữ ở ngoài cửa, các nàng cho tới bây giờ cũng không dám tiến vào phòng của công chúa, công chúa cho tới bây giờ cũng không để các nàng tiến vào. Cuối cùng là vì sao, ai cũng không biết.
"Không uống, ta muốn ăn cơm hộp."...Trở lại nhanh đi, trở lại nhanh đi, cho dù như vậy ngươi cũng không muốn trở về sao? Cũng không muốn trở về nhìn ta sao? Diệp Nại! Ngươi nhẫn tâm sao? Ngươi thật sự nhẫn tâm sao?
Ngoài cửa yên lặng, một thời gian sau rất dài rất dài, nghe được giọng nói không nhanh không vội của quản gia, hắn trầm ổn nói: "Công chúa, tìm được Diệp Nại rồi."
Vẫn xinh đẹp như trước, làm cho Diệp Nại cảm thấy không cam lòng chính là tuy chỉ mặt một chiếc áo ngủ mỏng, tuy không có mặc quần áo xinh đẹp gì cả, tuy khuôn mặt hiện tại của nàng tiều tụy làm người ta khó có thể tin được, thế nhưng công chúa Tang Linh ở trước mặt đây vẫn xinh đẹp như trước đến nỗi làm cho nàng không mở mắt ra được...Không cam lòng, thật không cam lòng, Thượng Đế đều đem toàn bộ điều tốt đẹp dành cho nàng nhưng lại không muốn bố thí cho mình một ít nào.
Ngay ở dưới ánh chiều tươi sáng, cho tới bây giờ đều chưa từng khóc Diệp Nại liền rơi lệ, cúi đầu cẩn thận để không cho người khác phát hiện nước mắt của mình. Nàng và mụ mụ khổ cực như vậy, cuộc sống tầm thường như vậy, Thượng Đế ngay cả tự trọng của các nàng đều dự định cướp đi mất, vì sao? Sao lại không công bằng như thế?
"Diệp Nại..." Công chúa liền phát hiện nước mắt của nàng, hoang mang không biết làm sao. Đừng khóc a! Thế nào cũng được, đừng khóc a!!Diệp Nại rốt cuộc ngẩng đầu lên, nàng mỉm cười thê lương: "Nghe nói công chúa muốn ăn cơm hộp, thứ này rất bình thường, cho nên nhà bếp sẽ không chuẩn bị. Có thể nói, may ra ta có thể giúp công chúa làm."
"Ta muốn ăn nhiều một chút."
"Được."
Nhìn Diệp Nại đem cơm nắm thành một khối tròn, đem thức ăn sắp xếp từng chút một, nếu như có thể nói nàng vẫn muốn nhìn như vậy, vẫn tiếp tục nhìn như vậy.
Ngươi không phát hiện sao? Ngươi thật sự không phát hiện sao? Ta chỉ là...Ta...Ta chỉ là...
"Chỉ cần là đồ của ngươi, ta đều muốn đoạt lấy."
Đúng vậy! Muốn cướp về, cũng không biết, thật sự nghĩ như vậy a, cũng vì những thứ đó là của ngươi! Cho nên mới thiết tha muốn như thế a. Muốn trao đổi, cũng vì muốn thấy ngươi mang đồ của ta đưa cho ngươi a!! Thế nhưng, ngươi cái gì cũng không biết, vì sao vậy? Vì sao ngươi cái gì cũng không biết vậy?! Hận ngươi! Hận ngươi cứ cái gì cũng không biết như vậy!! Hận ngươi! Rồi lại rất yêu rất yêu ngươi! Khó có thể kiềm chế, có thể không thở nhưng không thể không thương ngươi.
Lại nghe được câu nói như vậy, vì sao vậy? Vì sao phải nói như thế vậy? Mình cũng không ghét công chúa, thế nhưng vì sao công chúa lại muốn đối xử với mình như vậy? Vì sao? Vì sao?
"Ăn ngon không?"
Tang Linh ngẩn đầu nhìn Diệp Nại, cẩn thận gật đầu, cái gì cũng không nói.
Bộ dạng này có một chút nhỏ bé, có một chút giống mình, thế nhưng Diệp Nại không biết vì sao lại có một chút khó chịu, một góc lòng trong nháy mắt giống như bị thất lạc. Không phải như vậy, công chúa trước mặt không phải nhỏ bé nhìn mình như vậy, nàng phải cao ngạo, phải khinh thường nhưng không phải như vậy. "Ngươi không cần như vậy, ngươi là công chúa a, vì sao phải đối với ta như vậy?? Vì sao hiện tại lại phải đối với ta có chút nhỏ bé như vậy?"
Tang Linh khẽ nói: "Bởi vì cảm thấy ngươi muốn ly khai, chỉ cần có thể làm ngươi không ly khai, ta nguyện ý như vậy."
"Bởi vì trên người ta, còn có thứ gì đó ngươi muốn lấy đi sao?"
Lời nói thật sự có chút tổn thương tới công chúa, nàng ngẩng đầu, hỏi: "Cái gì?"
"Chỉ cần là đồ của ta ngươi đều muốn không phải sao? Còn gì đây? Vẫn còn thứ gì mà ngươi muốn lấy đi đây?...Đáng tiếc, ta cho rằng bản thân ta cái gì cũng không có, ngươi còn có thể lấy đi gì đây??...Được rồi, ta còn một cái mạng, công chúa ngươi cũng muốn sao? Nếu như ngươi muốn thì cũng mời đem đi đi. Thế nào? Ta tặng cho ngươi, ngươi không cần trao đổi." Khuôn mặt Diệp Nại đột nhiên trở nên có chút dữ tợn.
"Diệp Nại." Công chúa đau lòng che ngực của mình lại, cứ nhìn nàng như vậy.
Diệp Nại gần như điên cuồng kêu lên: "Ngươi tới lấy đi a! Lấy đi a!! Ngươi còn muốn cái gì?? Cũng tới đây lấy đi a!! Dù sao thì...Dù sao thì...Dù sao thì ta cái gì cũng không có. Cái gì cũng không có..."
Không biết từ lúc nào, công chúa chạy tới trước mặt của Diệp Nại, nàng nhìn khuôn mặt Diệp Nại, vẻ mặt mơ màng mà nhìn, cuối cùng công chúa dùng giọng nói gần như si mê nói rằng: "Ngươi đem chính ngươi cho ta đi! Có được hay không? Ngoại trừ ta, ngươi không được nhìn bất kỳ kẻ nào, không được thích bất kỳ kẻ nào, có được hay không? Mấy chục năm nay, ta cũng rất muốn. Muốn đem bản thân ta cho ngươi, ngươi tiếp nhận có được hay không? Đem ngươi cho ta! Đem ngươi cho ta đi!"
Diệp Nại đột nhiên mở to hai mắt, trong nháy mắt đó, nàng cảm giác được môi của công chúa rơi vào trên môi của nàng, rất ấm rất ấm, sau đó công chúa rất nhanh đã đem đầu lưỡi của nàng thăm dò vào trong miệng của mình, hai tay vòng quanh cổ của Diệp Nại, đem nàng đặt ở trên ghế quý phi, khó có thể nhúc nhích. Diệp Nại cảm thấy khó thở, đại não của nàng không có cách nào tạo ra phản ứng gì, chỉ là chịu đựng như vậy. Cuối cùng, thật lâu sau đó, môi của công chúa chậm rãi hạ xuống, mềm mại rơi vào trên xương quai xanh của Diệp Nại, sau khi in vết tích lại tiếp tục đi xuống.
Diệp Nại bắt đầu run rẩy không ngừng, nàng sợ, thật sự rất sợ, phần sau còn có thể xảy ra chuyện gì? Sẽ còn thế nào? Con ngươi của nàng không ngừng co rút lại. "...Mụ mụ...Mụ mụ...Cứu ta...Cầu người cứu ta...Ta rất sợ, thật sự rất sợ..." Nàng bắt đầu khóc không ngừng, lại cũng không có cách nào ngừng.
Nước mắt không ngừng rơi xuống rốt cuộc làm cho công chúa ngừng hôn, nàng rời khỏi môi của Diệp Nại, tổn thương nói: "Cùng với ta thật sự kinh khủng như vậy sao? Vì sao? Bơi vì ta là nữ nhân sao? Cho nên liền cảm thấy ghê tởm sao? Thế nhưng ta còn cách nào khác đây? Ta cũng không có cách nào thay đổi thực tế này a! Ngươi nói ta nên làm gì bây giờ? Từ lúc ở nhà trẻ, ta đã bắt đầu thích ngươi a!! Nhiều năm ngồi cùng bàn như vậy là ngẫu nhiên sao? Bởi vì ta muốn ở cùng ngươi a!! Cho nên mới dùng thân phận là người đầu tư trường học yêu cầu với hiệu trưởng. Bởi vì ta muốn ở cùng ngươi!! Bởi vì trên thế giới này, ta chỉ có thể nhìn đến ngươi. Ngươi không biết sao? Thật sự không biết sao? Diệp Nại...Ta yêu ngươi...Ngươi chấp nhận ta, có được hay không? Ngươi chấp nhận ta! Chấp nhận ta đi!" Môi của nàng bắt đầu hạ xuống, tay nàng bắt đầu cởi quần áo của Diệp Nại.
Vì sao vẻ mặt lại đau khổ như vậy? Đau lòng quá, đau, thật sự đau quá, vì sao phải sợ như vậy? "Diệp Nại." Tuy rằng trước đây vẫn đều đau nhưng ngày hôm nay thật sự đặc biệt đau. "Ta cái gì cũng đều có thể cho ngươi, thế nhưng ta có thể cho ngươi nhưng ngươi lại không muốn..."
Cuối cùng, công chúa vẫn như thế, cái gì cũng không làm, lảo đảo đi vào trong phòng, sau đó vô luận ai gọi cũng không đi ra.
Mà Diệp Nại, chật vật đứng lên, chật vật trốn ra khỏi phòng khách, không trở lại.
Đã lâu không đi ra, toàn bộ Bổn gia đều bắt đầu hoảng sợ nhưng lại quá rõ tính tình của công chúa, cho nên ai cũng không dám đi gõ cửa phòng của công chúa. Diệp Di cũng rất lo lắng, cả ngày đều lộ vẻ u buồn kỳ lạ.
"Tiểu Nại, ngươi đi xem công chúa đi, công chúa chiếu cố chúng ta không ít, đương nhiên Bổn gia không muốn giữ chúng ta lại, nhờ có công chúa, chúng ta mới được ở lại chỗ này. Học phí của ngươi cũng là công chúa giúp ngươi trả, cho nên..."
"Thế nhưng, ta không muốn đi, mụ mụ xin người, đừng bảo ta đi, ta còn không được khỏe, ta còn đang sợ..."
"Diệp Nại..."
"Mụ mụ, ta đáp ứng người, chờ lúc ta suy nghĩ tốt, ta nhất định sẽ đi."
"Xin lỗi, Tiểu Nại...Mụ mụ không nên bức ngươi..."
"..."
Vào buổi chiều, Diệp Nại vùi đầu vào nhà bếp làm tốt cơm hộp, còn đi vào phòng của công chúa. Bởi vì là hạ nhân thấp hèn trong mắt công chúa cho nên Diệp Nại tới bây giờ cũng chưa bao giờ tiến vào phòng của công chúa, đây là lần đầu tiên Diệp Nại đi vào, hơn nữa không có sự đồng ý chấp thuận của bất kỳ kẻ nào. Trong phòng này, đến cuối cùng có cái gì? Vì sao cho tới bây giờ nàng cũng không để bất kỳ kẻ nào đi vào? Thà tự mình dọn dẹp phòng ốc, cũng không để cho người khác đi vào. Nàng rất muốn biết, hơn nữa biết đâu làm công chúa tức giận, sẽ đuổi mình đi, mình cũng sẽ không đau khổ như thế, biết đâu có lẽ ly khai thế giới của nàng thì đối với các nàng mà nói chính là kết cục tốt nhất.