Đây......đây là......là cái.....gì kia.....kia chứ? Cả ba người họ đều không tin thứ trước mắt mình kia. Họ chưa bao giờ chứng kiến và thấy rõ như vậy. Cho dù họ có là trong giang hồ chăng nữa họ cũng chưa bao giờ làm chuyện này. Thật đáng sợ! Thật kinh khủng nha! Mặt cả ba đều cắt không còn giọt máu nhìn thứ đáng sợ đó. Tay nhỏ run run chỉ vào nó và lắp bắp nói
_ Tụi......tụi....tụi.....tụi b.....ây..... đem .....đem cái....cái.....cánh.....cánh.....cánh tay....tay....này.....này ra.....ra n....ha....nh
Cả hai nghe nó ra lệnh như vậy càng điếng người hơn ...... Gì chứ? Cô ta đang nghĩ gì vậy ? Sao lại bảo tụi này làm? Cả hai nhìn nhau rồi gật gật đầu với nhau như rất hiểu ý nhau vậy. Và rồi một tên đứng bên phải nhỏ dơ ngón tay đếm nhẩm 1....2....3 Dơ ngón thứ ba lên hai tên đều co giò chạy thẳng ra ngoài để nhỏ ở lại một mình trong phòng với cánh tay vẫn đang chảy máu nhỏ xuống sàn nhà. Căn phòng bây giờ toàn mùi tanh của máu khiến nhỏ thật khó chịu nha..... Nhưng sao nhỏ lại không đứng lên và chạy được kia chứ? Rốt cuộc nhỏ bị sao vậy? Aaaa thật kinh hãi a .....
"Rầm" Cánh cửa phòng tự đóng lại một cách rất "nhẹ". Cửa đóng lại bất ngờ khiến nhỏ giật thót người. Môi trắng bệt hết nhìn cửa lại nhìn đến cánh tay đang bị con dao găm ghim treo lủng lẳng trước mặt kia. Nhỏ sợ hãi toan hét lớn lên thì lại nghĩ " Phòng cách âm dù có hét cỡ nào tụi kia cũng chả nghe " Nghĩ vậy nên nhỏ quyết đinh im lặng và để sự sợ hãi tra tấn lấy lí trí. Nhỏ cứ thinh lặng như bức tượng ngồi đó mãi đến khi nhỏ thấy một cái bóng đen bay lên rồi đáp nhẹ xuống ngay phía ngoài lan can phòng nhỏ. Bóng đen ấy dường như không có ý định di chuyển. Nhỏ nhíu mắt nhìn chằm chằm vào cái bóng đen đang đứng phía sau màn kia. Rốt cuộc người đó là ai?
15phút sau......
Bóng đen đó từ từ di chuyển tới gần nhỏ đồng thời đưa tay vén hai màn sát qua hai bên. Ánh sáng chiếu thẳng vào phòng làm nhỏ phải đưa tay lên che mặt lại..... Cái bóng ấy di chuyển đến gần rồi dừng lại trước mặt nhỏ với một khoảng cách . Nhỏ nhíu mày cố gắng thích nghi với ánh sáng để nhìn rõ mặt người này nhưng vì người này đứng ngược với ánh sáng nên nhỏ không thể biết là ai. Nhỏ sợ hãi lên tiếng
_ Cô........cô......cô là.....là ai?
Người đó nghe nhỏ nói vậy liền ngồi xuống mép giường, môi nhếch lên tạo một nụ cười khinh bỉ nhìn nhỏ chậm rãi nói _ Bang chủ bang Liws lại nhát đến vậy sao?
_ Nói mau. Cô là ai lại dám xông vài phòng tôi - Nhỏ hét lên đầy giận dữ
Cô gái không nhanh không chậm cũng chẳng một chút gọi là hoảng sợ nói _ Ồ tức giận kia à?
Nói xong cô gái liền áp sát mặt mình vào mặt nhỏ như muốn nhìn rõ mặt nhỏ vậy. Nhỏ thấy vậy liền lấy đà đưa đầu mình ra rồi đập mạnh vào đầu cô gái nhằm tháo gỡ cái mặt nạ kia xuống. Nhưng xui thay cô gái đó lại nhận ra được và né đi đồng thời lấy tay chỉnh lại cái mặt nạ của mình. Nhếch môi tiến lại gần nơi nhỏ đang nằm, cô nắm đầu nhỏ giựt ngược ra sau rồi lại kéo nhỏ ngồi lên. Cầm con dao găm kề ngay mặt nhỏ cô hất mặt về phía cánh tay kia nói _ Món quà tôi tặng cô đẹp không? Thích chứ?
Nhỏ nghe được như vậy thì lập tức tay chân run lẩy bẩy, miệng ấp úng nói không rõ câu chữ nào. Khuôn mặt trắng bệt , hít thở cũng thật khó khăn.
_ Cô ........ sát.....Cell ?
Cô nghe nhỏ nói vậy liền cười to lên rồi lại ngước xuống nhìn nhỏ. Con dao găm kia lướt nhẹ trên mặt nhỏ cô lại nói _ Cell? Hahaha..... Phải. Thông minh đấy.
Trong lòng nhỏ sợ hãi tột cùng, tim đập nhanh đến nỗi nhỏ có thể cảm nhận được cơn đau từ tim lan ra khắp người. Nhỏ đang rất sợ hãi. Đang rất lo lắng. Không lẽ cuộc sống của nhỏ lại kết thúc tại đây sao? Không thể! Nhỏ không thể..... Nghĩ vậy nhỏ cố gắng áp chế lại nỗi sợ ngước lên nhìn cô gái ấy và nói với giọng nhỏ như kiến _ Xin ......cô tha....tha cho tôi.
Cô nghe được liền cười khinh bỉ nhìn con người trước mặt kia. Hừ cũng biết van xin sao? Giả tạo.....
_ Tha? - Cô cất giọng lạnh như băng hỏi nhỏ khiến nhỏ không rét mà run lên cầm cập nhỏ lắp bắp nói
_ P......ph....phải
_ Mơ!? - Cô phun ra một câu rồi lại đứng lên đi tới phía cánh tay ngắm nghía nhìn nó rồi cô lấy tay rút con dao găm ấy ra nhìn thẳng nhỏ nói _ Nếu xỉu ngươi sẽ chết
Nhỏ nghe chẳng hiểu gì cả nhưng cũng gật đầu lia lịa. Cô thấy vậy liền phóng con dao ấy cắm phập xuống đất......cách đùi phải của nhỏ 3milimet....... Cánh tay do có lực mạnh cũng văng ra khỏi con dao nằm thẳng trên đùi trái của nhỏ. Nhỏ hoảng sợ đến muốn ngất xỉu nhưng lại nghe cô nói nếu xỉu nhỏ sẽ chết nên nhỏ chỉ dám bặm môi nhìn cánh tay đó, lưng trán đầy mồ hôi ướt đẫm. Cô thấy vậy chỉ nở một nụ cười thú vị nhìn nhỏ lên tiếng _ Đây là cánh tay của thuộc hạ ngươi. Thích chứ?
Nhỏ đã mất tất cả ý thức rồi. Chẳng nghe được gì nữa cả. Nhưng khi nghe cô nói nhỏ liền ngẩng mặt lên nhìn cô nhưng không thể nói lời nào. Hình như nhỏ đang có mưu tính gì đó. Nhưng mưu tính đó chưa được thực hiện thì cô đã đánh vỡ nó rồi _ Đừng bao giờ nghĩ đến việc trả thù. Mãi mãi không bao giờ tìm được ta
"Phụt" Câu nói của cô như một cơn gió thổi tắt lửa vậy. Cũng đúng thôi. Mọi thứ điều tra về cô ta thì ngoài cái tên Cell ra chẳng còn gì khác cả. Tất cả đều bí ẩn. Nhỏ lúc này mới thật sự hoảng loạng khóx ngất lên _ Xin.......xin......xin cô hãy......hãy tha.....tha cho tôi......tôi....
Cô gái nghe vậy lại nhếch môi cười khinh bỉ nhìn nhỏ _ Tha? Trong từ điển ta không có. Chỉ có nợ và trả
Nhỏ nghe vậy liền hấp tấp nói ngay không suy nghĩ _ Hãy cho tôi nợ. Tôi xin .....cô
_ Hừ. - Cô hừ lạnh nhìn nhỏ đang nhục nhã quỳ lạy van xin cô
Cô ngồi xuống trước mặt nhỏ , tay đưa con dao găm nâng cằm nhỏ. Cô nhếch miệng cười nói với nhỏ _ Tự cắt tóc mình và đưa ta một ngón tay áp út bên phải làm vật tin.
Nhỏ như không tin vào tai mình vậy. Gì chứ? Chặt tay sao? Không! Nhỏ không thể! Nhỏ hoảng loạn nhìn cô nói không lên hơi vì đã quá mệt _ Xi.....n c...ô h....ã...y t..h...a
_ Một ta lấy tay ngươi rồi nợ. Hai ngày này năm say sẽ là giỗ ngươi. Chọn - Cô gắt gỏng nói từng chữ. Từng chữ cô nói ra như con dao xuyên qua người nhỏ vậy. Nhỏ đưa đôi mắt hoảng sợ lên nhìn cô. Cô chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái. Đôi mắt màu tro lạnh lẽo ấy nhìn chằm chằm vào người nhỏ làm nhỏ cứ run cằm cặp. Nhỏ cuối đầu mở miệng run run nói _ Tôi chọn nợ.........
Chỉ cần vậy thôi. Cô liền đứng lên nhìn nhỏ rồi quăng cho nhỏ một con dao. Không liếc nhìn lấy nhỏ một cái cô lạnh lùng ra lệnh _ Tự xử.
Nói vậy rồi cô quay mặt đi chỗ khác, đồng thời không hiểu sao người nhỏ cũng như được thả lỏng ra vậy. Nhỏ liền lợi dụng cơ hội cô không để ý này, nhanh chóng đứng lên bước về phía cô , dơ tay đang cầm con dao lên cao hướng tới cô mà hạ xuống.
" Phập.....Huỵch.....Rầm " Một loạt âm thanh va chạm vang lên. Cô đưa mắt nhìn nhỏ đang bằm ôm bụng rên rỉ kia mà cười nhạt. Định đánh lén cô sao? Nhỏ chưa đủ trình độ.
Nhỏ đưa đôi mắt ngạc nhiên nhìn cô. Không phải chứ. Rõ ràng cô ta không thấy mình làm gì kia mà. Tại sao lại...........? Rõ ràng con dao chỉ còn cách cô khoảng 1 centimet mà cô ta lại đứng ngay góc thì làm sao có thể né và còn tung cước đánh nhỏ đến thảm đến vậy? Cuối xuống nhìn con dao đang găm trong bụng mình, nhỏ đau đớn nhìn cô như xin cô tha. Nhưng thân là một sát thủ, cô chẳng màn để ý tới nhỏ lại tiếp tục ngồi xuống ghế , chân bắt chéo nhìn nhỏ cùng với dòng máu tươi đang không ngừng chảy ra kia. Cô cười nhạt chỉ nhỏ nói _ Ngươi! Thật chán.
Nhỏ vì mất quá nhiều máu nên đâm ra đầu óc choáng váng kèm với sự đau đớn từ dưới vết thương loang ra khắp người khiến nhỏ chịu không được nữa liền sau khi nghe cô nói xong thì nhỏ cũng ngất. Cô vẫn ngồi im trên ghế , như có ý định vẫn sẽ không rời đi. Cô ngồi đó ngắm nhìn máu tươi từ vết thương nhỏ chảy ra mà thích thú.
Một lát sau, cô đứng lên đi về phía nhỏ. Rút con dao đang găm trong bụng nhỏ ra. Đôi mắt màu tro lạnh lẽo liếc nhìn nhỏ một lần rồi dơ con dao lên.......
"Phập......phập.......huỵch.....phập" Loạt âm thanh chặt chém vang lên nghe thật đáng sợ. Trên người cô be bét máu của nhỏ. Nhưng có vẻ máu không làm cô sợ ngược lại lại làm cô rất thích a. Kéo áo nhỏ lên cao để lộ ra phần bụng đang bị thương kia. Cô điều chỉnh lại cách cầm dao liền rạch một chữ Cell thật to trên bụng nhỏ. Cô ký tên lên trên bụng nhỏ như đánh dấu đồng ý cho nợ. Đồng thời là một lời cảnh cáo vậy.
Xong việc, cô với lấy những thứ cần thiết bỏ hết vô túi. Bước nhanh đến cửa sổ cô nhảy thẳng xuống đất đi về như không hề có chuyện gì. Trong phòng không còn lại một dấu tích nào ngoài cái xác nhỏ đang nằm đó cùng với máu me xung quanh....
1 tiếng sau.......
Một tên con trai to con bước lên gõ cửa phòng nhỏ. Không nghe thấy tiếng động hắn liền mở cửa xông vào thì bất ngờ với cảnh tượng phía trước. Mùi tanh của máu xộc thẳng vào mũi hắn khiến hắn buồn nôn. Hoảng sợ hắn chạy nhanh ra ngoài gọi cấp cứu.
15 phút sau...Xe cấp cứu tới cùng với chiếc cảnh sát đi sau.Bac sĩ y tá cấp tốc chạy xuống rồi đưa nhỏ lên xe để sơ cứu c ầm máu. Cảnh sát thì khám nghiệm hiện trường. Cánh nhà báo cũng đến để thu thập thông tin. Mọi người gần đó thì cũng tò mò bu quanh lại nhìn. Thật náo nhiệt a. Cô đứng trên cao chứng kiến tất cả thì có vẻ như rất hài lòng. Nhếch môi vẽ lên một nụ cười cô nói nhỏ " Bây giờ trò chơi mới chính thức bắt đầu Nguyễn Ngọc Quyên ạ " rồi cô xoay người bước đi luôn.
Phía dưới xe cấp cứu cũng bắt đầu lăn bánh chạy đi. Tụi nhà báo thấy công an bước ra thì ngay lập tức bu lại chỗ họ liên tiếp hỏi
" Thưa ông cuối cùng là do ai làm "
" Có dấu tích gì không? "
" Liệu đây có phải là do Chủ tịch JK bị sát hại hay tự tử ? "
...................................
Hàng loạt câu hỏi đưa ra nhưng phía cảnh sát vẫn im lặng. Khi tới xe, một cảnh sát quay lại nói với họ một câu _ Hiện tại đều không có một chút manh mối gì để gọi là bị mưu sát cả. Theo chúng tôi kiểm tra hiện trường chính là chủ tịch JK tự sát.
Nói xong người đó cũng quay bỏ lên xe. Nhưng đâu ai để ý rằng tất cả bọn họ mặt đều tái mét , tay chân run rẩy mà bước ra khỏi đó. Vậy rốt cuộc họ đã thấy gì kia chứ? Và tại sao họ lại sợ như vậy? À chẳng qua trên phòng nhỏ có một dấu tích mà khi nhìn vào đó ai cũng sẽ biết được hung thủ là ai nhưng chỉ là họ không nói ra thôi. Đó là phía quanh bốn bức tường đều ghi một câu bằng máu :
" Ta đã quay lại. Cell "
" Đừng nên nghịch dại để phải mất mạng"
Nhắc tới Cell ai lại không ghê rợn kia chứ? Nên họ thà bỏ luôn cuộc điều tra và kết luận tự tử. Như vậy thì họ mới đảm bảo tính mạng của mình. Họ ra về tay trắng nhưng trong lòng đều đang hoảng sợ tột cùng......
Vậy còn Gen.... Nhỏ sẽ thế nào khi biết rằng mình đã bị mất đi mọi thứ.... Tiền bạc.... Nhà cửa.... Công ty..... Và còn cái gì đó trên người nhỏ..... Rồi nhỏ sẽ ra sao? Nhỏ sẽ tiếp tục trả thù hay ăn năn???
Và Cell..... Rốt cuộc cô ta là ai!???
Đây......đây là......là cái.....gì kia.....kia chứ? Cả ba người họ đều không tin thứ trước mắt mình kia. Họ chưa bao giờ chứng kiến và thấy rõ như vậy. Cho dù họ có là trong giang hồ chăng nữa họ cũng chưa bao giờ làm chuyện này. Thật đáng sợ! Thật kinh khủng nha! Mặt cả ba đều cắt không còn giọt máu nhìn thứ đáng sợ đó. Tay nhỏ run run chỉ vào nó và lắp bắp nói
_ Tụi......tụi....tụi.....tụi b.....ây..... đem .....đem cái....cái.....cánh.....cánh.....cánh tay....tay....này.....này ra.....ra n....ha....nh
Cả hai nghe nó ra lệnh như vậy càng điếng người hơn ...... Gì chứ? Cô ta đang nghĩ gì vậy ? Sao lại bảo tụi này làm? Cả hai nhìn nhau rồi gật gật đầu với nhau như rất hiểu ý nhau vậy. Và rồi một tên đứng bên phải nhỏ dơ ngón tay đếm nhẩm ........ Dơ ngón thứ ba lên hai tên đều co giò chạy thẳng ra ngoài để nhỏ ở lại một mình trong phòng với cánh tay vẫn đang chảy máu nhỏ xuống sàn nhà. Căn phòng bây giờ toàn mùi tanh của máu khiến nhỏ thật khó chịu nha..... Nhưng sao nhỏ lại không đứng lên và chạy được kia chứ? Rốt cuộc nhỏ bị sao vậy? Aaaa thật kinh hãi a .....
"Rầm" Cánh cửa phòng tự đóng lại một cách rất "nhẹ". Cửa đóng lại bất ngờ khiến nhỏ giật thót người. Môi trắng bệt hết nhìn cửa lại nhìn đến cánh tay đang bị con dao găm ghim treo lủng lẳng trước mặt kia. Nhỏ sợ hãi toan hét lớn lên thì lại nghĩ " Phòng cách âm dù có hét cỡ nào tụi kia cũng chả nghe " Nghĩ vậy nên nhỏ quyết đinh im lặng và để sự sợ hãi tra tấn lấy lí trí. Nhỏ cứ thinh lặng như bức tượng ngồi đó mãi đến khi nhỏ thấy một cái bóng đen bay lên rồi đáp nhẹ xuống ngay phía ngoài lan can phòng nhỏ. Bóng đen ấy dường như không có ý định di chuyển. Nhỏ nhíu mắt nhìn chằm chằm vào cái bóng đen đang đứng phía sau màn kia. Rốt cuộc người đó là ai?
phút sau......
Bóng đen đó từ từ di chuyển tới gần nhỏ đồng thời đưa tay vén hai màn sát qua hai bên. Ánh sáng chiếu thẳng vào phòng làm nhỏ phải đưa tay lên che mặt lại..... Cái bóng ấy di chuyển đến gần rồi dừng lại trước mặt nhỏ với một khoảng cách . Nhỏ nhíu mày cố gắng thích nghi với ánh sáng để nhìn rõ mặt người này nhưng vì người này đứng ngược với ánh sáng nên nhỏ không thể biết là ai. Nhỏ sợ hãi lên tiếng
_ Cô........cô......cô là.....là ai?
Người đó nghe nhỏ nói vậy liền ngồi xuống mép giường, môi nhếch lên tạo một nụ cười khinh bỉ nhìn nhỏ chậm rãi nói _ Bang chủ bang Liws lại nhát đến vậy sao?
_ Nói mau. Cô là ai lại dám xông vài phòng tôi - Nhỏ hét lên đầy giận dữ
Cô gái không nhanh không chậm cũng chẳng một chút gọi là hoảng sợ nói _ Ồ tức giận kia à?
Nói xong cô gái liền áp sát mặt mình vào mặt nhỏ như muốn nhìn rõ mặt nhỏ vậy. Nhỏ thấy vậy liền lấy đà đưa đầu mình ra rồi đập mạnh vào đầu cô gái nhằm tháo gỡ cái mặt nạ kia xuống. Nhưng xui thay cô gái đó lại nhận ra được và né đi đồng thời lấy tay chỉnh lại cái mặt nạ của mình. Nhếch môi tiến lại gần nơi nhỏ đang nằm, cô nắm đầu nhỏ giựt ngược ra sau rồi lại kéo nhỏ ngồi lên. Cầm con dao găm kề ngay mặt nhỏ cô hất mặt về phía cánh tay kia nói _ Món quà tôi tặng cô đẹp không? Thích chứ?
Nhỏ nghe được như vậy thì lập tức tay chân run lẩy bẩy, miệng ấp úng nói không rõ câu chữ nào. Khuôn mặt trắng bệt , hít thở cũng thật khó khăn.
_ Cô ........ sát.....Cell ?
Cô nghe nhỏ nói vậy liền cười to lên rồi lại ngước xuống nhìn nhỏ. Con dao găm kia lướt nhẹ trên mặt nhỏ cô lại nói _ Cell? Hahaha..... Phải. Thông minh đấy.
Trong lòng nhỏ sợ hãi tột cùng, tim đập nhanh đến nỗi nhỏ có thể cảm nhận được cơn đau từ tim lan ra khắp người. Nhỏ đang rất sợ hãi. Đang rất lo lắng. Không lẽ cuộc sống của nhỏ lại kết thúc tại đây sao? Không thể! Nhỏ không thể..... Nghĩ vậy nhỏ cố gắng áp chế lại nỗi sợ ngước lên nhìn cô gái ấy và nói với giọng nhỏ như kiến _ Xin ......cô tha....tha cho tôi.
Cô nghe được liền cười khinh bỉ nhìn con người trước mặt kia. Hừ cũng biết van xin sao? Giả tạo.....
_ Tha? - Cô cất giọng lạnh như băng hỏi nhỏ khiến nhỏ không rét mà run lên cầm cập nhỏ lắp bắp nói
_ P......ph....phải
_ Mơ!? - Cô phun ra một câu rồi lại đứng lên đi tới phía cánh tay ngắm nghía nhìn nó rồi cô lấy tay rút con dao găm ấy ra nhìn thẳng nhỏ nói _ Nếu xỉu ngươi sẽ chết
Nhỏ nghe chẳng hiểu gì cả nhưng cũng gật đầu lia lịa. Cô thấy vậy liền phóng con dao ấy cắm phập xuống đất......cách đùi phải của nhỏ milimet....... Cánh tay do có lực mạnh cũng văng ra khỏi con dao nằm thẳng trên đùi trái của nhỏ. Nhỏ hoảng sợ đến muốn ngất xỉu nhưng lại nghe cô nói nếu xỉu nhỏ sẽ chết nên nhỏ chỉ dám bặm môi nhìn cánh tay đó, lưng trán đầy mồ hôi ướt đẫm. Cô thấy vậy chỉ nở một nụ cười thú vị nhìn nhỏ lên tiếng _ Đây là cánh tay của thuộc hạ ngươi. Thích chứ?
Nhỏ đã mất tất cả ý thức rồi. Chẳng nghe được gì nữa cả. Nhưng khi nghe cô nói nhỏ liền ngẩng mặt lên nhìn cô nhưng không thể nói lời nào. Hình như nhỏ đang có mưu tính gì đó. Nhưng mưu tính đó chưa được thực hiện thì cô đã đánh vỡ nó rồi _ Đừng bao giờ nghĩ đến việc trả thù. Mãi mãi không bao giờ tìm được ta
"Phụt" Câu nói của cô như một cơn gió thổi tắt lửa vậy. Cũng đúng thôi. Mọi thứ điều tra về cô ta thì ngoài cái tên Cell ra chẳng còn gì khác cả. Tất cả đều bí ẩn. Nhỏ lúc này mới thật sự hoảng loạng khóx ngất lên _ Xin.......xin......xin cô hãy......hãy tha.....tha cho tôi......tôi....
Cô gái nghe vậy lại nhếch môi cười khinh bỉ nhìn nhỏ _ Tha? Trong từ điển ta không có. Chỉ có nợ và trả
Nhỏ nghe vậy liền hấp tấp nói ngay không suy nghĩ _ Hãy cho tôi nợ. Tôi xin .....cô
_ Hừ. - Cô hừ lạnh nhìn nhỏ đang nhục nhã quỳ lạy van xin cô
Cô ngồi xuống trước mặt nhỏ , tay đưa con dao găm nâng cằm nhỏ. Cô nhếch miệng cười nói với nhỏ _ Tự cắt tóc mình và đưa ta một ngón tay áp út bên phải làm vật tin.
Nhỏ như không tin vào tai mình vậy. Gì chứ? Chặt tay sao? Không! Nhỏ không thể! Nhỏ hoảng loạn nhìn cô nói không lên hơi vì đã quá mệt _ Xi.....n c...ô h....ã...y t..h...a
_ Một ta lấy tay ngươi rồi nợ. Hai ngày này năm say sẽ là giỗ ngươi. Chọn - Cô gắt gỏng nói từng chữ. Từng chữ cô nói ra như con dao xuyên qua người nhỏ vậy. Nhỏ đưa đôi mắt hoảng sợ lên nhìn cô. Cô chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái. Đôi mắt màu tro lạnh lẽo ấy nhìn chằm chằm vào người nhỏ làm nhỏ cứ run cằm cặp. Nhỏ cuối đầu mở miệng run run nói _ Tôi chọn nợ.........
Chỉ cần vậy thôi. Cô liền đứng lên nhìn nhỏ rồi quăng cho nhỏ một con dao. Không liếc nhìn lấy nhỏ một cái cô lạnh lùng ra lệnh _ Tự xử.
Nói vậy rồi cô quay mặt đi chỗ khác, đồng thời không hiểu sao người nhỏ cũng như được thả lỏng ra vậy. Nhỏ liền lợi dụng cơ hội cô không để ý này, nhanh chóng đứng lên bước về phía cô , dơ tay đang cầm con dao lên cao hướng tới cô mà hạ xuống.
" Phập.....Huỵch.....Rầm " Một loạt âm thanh va chạm vang lên. Cô đưa mắt nhìn nhỏ đang bằm ôm bụng rên rỉ kia mà cười nhạt. Định đánh lén cô sao? Nhỏ chưa đủ trình độ.
Nhỏ đưa đôi mắt ngạc nhiên nhìn cô. Không phải chứ. Rõ ràng cô ta không thấy mình làm gì kia mà. Tại sao lại...........? Rõ ràng con dao chỉ còn cách cô khoảng centimet mà cô ta lại đứng ngay góc thì làm sao có thể né và còn tung cước đánh nhỏ đến thảm đến vậy? Cuối xuống nhìn con dao đang găm trong bụng mình, nhỏ đau đớn nhìn cô như xin cô tha. Nhưng thân là một sát thủ, cô chẳng màn để ý tới nhỏ lại tiếp tục ngồi xuống ghế , chân bắt chéo nhìn nhỏ cùng với dòng máu tươi đang không ngừng chảy ra kia. Cô cười nhạt chỉ nhỏ nói _ Ngươi! Thật chán.
Nhỏ vì mất quá nhiều máu nên đâm ra đầu óc choáng váng kèm với sự đau đớn từ dưới vết thương loang ra khắp người khiến nhỏ chịu không được nữa liền sau khi nghe cô nói xong thì nhỏ cũng ngất. Cô vẫn ngồi im trên ghế , như có ý định vẫn sẽ không rời đi. Cô ngồi đó ngắm nhìn máu tươi từ vết thương nhỏ chảy ra mà thích thú.
Một lát sau, cô đứng lên đi về phía nhỏ. Rút con dao đang găm trong bụng nhỏ ra. Đôi mắt màu tro lạnh lẽo liếc nhìn nhỏ một lần rồi dơ con dao lên.......
"Phập......phập.......huỵch.....phập" Loạt âm thanh chặt chém vang lên nghe thật đáng sợ. Trên người cô be bét máu của nhỏ. Nhưng có vẻ máu không làm cô sợ ngược lại lại làm cô rất thích a. Kéo áo nhỏ lên cao để lộ ra phần bụng đang bị thương kia. Cô điều chỉnh lại cách cầm dao liền rạch một chữ Cell thật to trên bụng nhỏ. Cô ký tên lên trên bụng nhỏ như đánh dấu đồng ý cho nợ. Đồng thời là một lời cảnh cáo vậy.
Xong việc, cô với lấy những thứ cần thiết bỏ hết vô túi. Bước nhanh đến cửa sổ cô nhảy thẳng xuống đất đi về như không hề có chuyện gì. Trong phòng không còn lại một dấu tích nào ngoài cái xác nhỏ đang nằm đó cùng với máu me xung quanh....
tiếng sau.......
Một tên con trai to con bước lên gõ cửa phòng nhỏ. Không nghe thấy tiếng động hắn liền mở cửa xông vào thì bất ngờ với cảnh tượng phía trước. Mùi tanh của máu xộc thẳng vào mũi hắn khiến hắn buồn nôn. Hoảng sợ hắn chạy nhanh ra ngoài gọi cấp cứu.
phút sau...Xe cấp cứu tới cùng với chiếc cảnh sát đi sau.Bac sĩ y tá cấp tốc chạy xuống rồi đưa nhỏ lên xe để sơ cứu c ầm máu. Cảnh sát thì khám nghiệm hiện trường. Cánh nhà báo cũng đến để thu thập thông tin. Mọi người gần đó thì cũng tò mò bu quanh lại nhìn. Thật náo nhiệt a. Cô đứng trên cao chứng kiến tất cả thì có vẻ như rất hài lòng. Nhếch môi vẽ lên một nụ cười cô nói nhỏ " Bây giờ trò chơi mới chính thức bắt đầu Nguyễn Ngọc Quyên ạ " rồi cô xoay người bước đi luôn.
Phía dưới xe cấp cứu cũng bắt đầu lăn bánh chạy đi. Tụi nhà báo thấy công an bước ra thì ngay lập tức bu lại chỗ họ liên tiếp hỏi
" Thưa ông cuối cùng là do ai làm "
" Có dấu tích gì không? "
" Liệu đây có phải là do Chủ tịch JK bị sát hại hay tự tử ? "
...................................
Hàng loạt câu hỏi đưa ra nhưng phía cảnh sát vẫn im lặng. Khi tới xe, một cảnh sát quay lại nói với họ một câu _ Hiện tại đều không có một chút manh mối gì để gọi là bị mưu sát cả. Theo chúng tôi kiểm tra hiện trường chính là chủ tịch JK tự sát.
Nói xong người đó cũng quay bỏ lên xe. Nhưng đâu ai để ý rằng tất cả bọn họ mặt đều tái mét , tay chân run rẩy mà bước ra khỏi đó. Vậy rốt cuộc họ đã thấy gì kia chứ? Và tại sao họ lại sợ như vậy? À chẳng qua trên phòng nhỏ có một dấu tích mà khi nhìn vào đó ai cũng sẽ biết được hung thủ là ai nhưng chỉ là họ không nói ra thôi. Đó là phía quanh bốn bức tường đều ghi một câu bằng máu :
" Ta đã quay lại. Cell "
" Đừng nên nghịch dại để phải mất mạng"
Nhắc tới Cell ai lại không ghê rợn kia chứ? Nên họ thà bỏ luôn cuộc điều tra và kết luận tự tử. Như vậy thì họ mới đảm bảo tính mạng của mình. Họ ra về tay trắng nhưng trong lòng đều đang hoảng sợ tột cùng......
Vậy còn Gen.... Nhỏ sẽ thế nào khi biết rằng mình đã bị mất đi mọi thứ.... Tiền bạc.... Nhà cửa.... Công ty..... Và còn cái gì đó trên người nhỏ..... Rồi nhỏ sẽ ra sao? Nhỏ sẽ tiếp tục trả thù hay ăn năn???
Và Cell..... Rốt cuộc cô ta là ai!???