Tiểu công chúa kỳ thực có một cái tên rất rực rỡ, giống hệt nàng: chỉ một chữ ” Minh “. Chữ Minh trong tiếng Hán 明 được ghép từ hai chữ Nhật 日 và Nguyệt , đặt tên con theo “tâm ngang” (nhật, nguyệt, tinh) biểu thị tương lai xán lạn, phụ mẫu nàng cũng mong nàng có một tương lai hạnh phúc. Minh Nhi 4 tuổi, đã biết thích trai đẹp, thấy Gia Vũ mắt sáng lên, bỏ qua cha mẹ, một mạch bám víu hắn, hắn chính là không biết, cuộc đời mình trong phút chốc được quyết định bởi vì sắc đẹp có thể bán mà ăn. Sau này khi nhận ra, hắn cũng không hề hồi hận khi ngày ấy tham gia thi tuyển cận vệ cho công chúa, chỉ hận không thể đem công chúa khảm sâu vào trong tâm trí mình, quay lại đã muộn, không thể thoát khỏi tay nàng nữa, cũng thật lòng không muốn thoát. Từ đó bên cạnh tiểu công chúa có một cận vệ lặng lẽ bên cạnh, chăm lo bữa ăn giấc ngủ, dạy dỗ công chúa cầm kỳ thi họa tinh thông. Công chúa vốn rất thông minh, học một biết mười, nhưng tính tình thì đúng là mạnh mẽ, ngã nhất định không khóc, lông mày nhíu lại vì đau, cuối cùng tự mình đứng dậy, phủi quần áo, nhìn quanh quất, thấy Gia Vũ đang đứng một chỗ, bước thấp bước cao ào vào lòng, nức nở thổn thức, cuồi cùng cũng chỉ nũng nịu với riêng hắn. Hắn thấy lòng vui mừng trước biểu cảm này của công chúa, nàng chỉ yên tâm khi ở cạnh hắn, nàng chỉ khóc khi có hắn, chỉ cần hắn ôm nàng vào lòng, xoa lưng dỗ dành, công chúa hức hức một hồi sẽ lặng yên thì thầm: ” Gia Vũ là của ta.” Lần đầu tiền nghe được lời này, Gia Vũ dở khóc dở cười, nhưng vẫn dỗ dành nàng:
– Đúng vậy, ta là người của công chúa rồi, sẽ không đi đâu hết.
Nghe được đáp án như vậy, khóc mệt nàng mới gối lên vai Gia Vũ ngủ, chàng nhẹ nhàng đưa công chúa về giường, đặt nàng nằm xuống, chưa kịp đi thì nàng hé mắt:
– Vũ Vũ nằm cùng đi, không có ngươi ta không ngủ được.
Gia Vũ lắc đầu:
– Không được công chúa, thần sẽ ngồi cạnh người đến khi người ngủ.
Minh Minh chực khóc, ánh mắt long lanh đầy nước của nàng làm Gia Vũ thổn thức, không kìm lòng được chàng ghé người lên giường, để công chúa nằm lên cánh tay, vỗ về lưng nàng cho nàng ngủ. Không ngờ khi tỉnh dậy, phát hiện mình đã ngủ bên công chúa từ lúc nào, đến lúc cung nữ gọi đi ăn mới trở dậy.
Chàng làm công việc này kỳ thực cũng thành quen, từ lúc công chúa 4 tuổi đến nay cũng đã được 10 năm, công chúa đã thoát khỏi dáng vẻ bụ bẫm ngày bé, chuẩn bị hóa bướm thành thiếu nữ xinh đẹp, bất chợt một ngày khi nhận ra điều này, tâm trạng Gia Vũ thổn thức một nỗi sợ hãi mơ hồ, nàng rồi sẽ rời khỏi mình, ở bên một người con trai khác. Nghĩ đến hình ảnh ấy, tim Gia Vũ nhức nhối một hồi. Lại nói về Minh Minh, nàng ở bên Gia Vũ tựa thành thói quen, dựa dẫm đến mức không thể thay đổi được, tranh thủ lúc phụ mẫu tạt về thăm cũng nói cho phụ mẫu biết ý định của nàng, mẫu thân nàng mỉm cười xoa đầu” chỉ cần con hạnh phúc”, phụ hoàng thì rung rinh chòm râu, mắt lóe sáng:
– Nó là một chàng trai tốt, ta để nó bên cạnh con cũng có ý nuôi phu quân từ bé cho con, chỉ sợ nó thông minh mọi việc nhưng trong tình cảm lại không sáng suốt, sợ con phải chịu khổ.
Được phụ mẫu ủng hộ, đại ca đại tỉ bày mưu tính kế, Minh Minh được đằng chân lân đằng đầu, quyết chí dụ Gia Vũ vào bẫy, tất nhiên cái bẫy này không chỉ một sớm một chiều là xong, công sức từ bé đến giờ, phải cho hắn tự nguyện vào hố, tự nguyện thấy núi đao biển lửa mà vẫn vì nàng nhảy vào. Gia Vũ bên kia không biết chuyện gì, chỉ tự nhiên thấy sau gáy ớn lạnh.
Lại quay lại chuyện năm 4 tuổi, lần đầu tiên chàng tắm cho tiểu công chúa, chàng đặt nàng vào trong thùng tắm to vật của hoàng cung, kỳ thật chàng đã để cung nữ hầu hạ nàng tắm rửa, nhưng nàng không đồng ý, giãy giụa đòi chàng, cung nữ đành che miệng mỉm cười lui ra, Gia Vũ đỏ mặt tía tai nhưng nghĩ lại công chúa cũng chỉ là đứa nhóc, cũng không sao hết, nhẹ nhàng tắm rửa cho nàng, ai ngờ sau này vì chuyện này mà chàng bị công chúa đòi chịu trách nhiệm:
– Chạm vào ta cũng chạm rồi, người chàng cũng có chỗ nào ta chưa chạm đâu, chàng đã là người của ta rồi, chạy đâu cho thoát, chàng không chịu trách nhiêm chứ gì? Được thôi, ta chịu trách nhiệm với chàng là được.
Gia Vũ đau đầu, cảm nhận được sự bá đạo nhưng cũng đáng yêu của công chúa, xấu hổ cúi mặt không nói gì, ngoài mặt thì lạnh lùng nhưng trong tim đã dao động không thôi:
– Công chúa đừng nói vậy, thần chỉ là hộ vệ của người thôi.
Giọng nói của hắn bùi ngùi.”Hóa ra làm bao nhiêu việc như thế, trong lòng chàng cũng không hề có ta”. Ánh mắt Minh Minh ảm đạm đi, “không sao, thua keo này ta bày keo khác, hừ”.
Khi Gia Vũ chạm tay vào cơ thể bụ bẫm bé bỏng của nàng, tim hắn chợt run rẩy, lúng túng chưa biết làm thế nào cho đúng, lại sợ nàng tắm lâu trời lạnh sẽ bị cảm, vội vàng nhẹ nhàng kỳ cọ, chạm đến đâu Minh Minh cười đến đấy:
– Vũ Vũ… Vũ Vũ đừng, ngươi làm ta buồn…
Gia Vũ cũng phì cười trước giọng nói bé bỏng của nàng, đến khi nhận ra, chăm sóc nàng không phải là nghĩa vụ nữa, mà là hắn muốn thế. Tay hắn lướt nhẹ lên đầu, nhẹ nhàng xoa bóp hai bên thái dương cho nàng thư thái, mỗi ngày nàng đều miệt mài học tập, dù chỉ 1-2 canh giờ, nhưng những thứ học được thì hơn gấp tỉ lần người khác. Minh Minh để yên cho bàn tay Gia Vũ vuốt ve cơ thể mình, bé thích được chàng ôm ấp, thích chàng chạm vào người, thích ở cạnh chàng, bàn tay hắn võ về trên lưng nàng, lướt nhẹ qua trước ngực nàng nhưng không dám dừng lâu, dù nàng chỉ là trẻ con nhưng nàng cũng là con gái, Gia Vũ dù chưa hiểu chuyện đời nhưng cũng biết cái gì nên cái gì không nên, chàng kỳ cọ tay chân cho nàng, đến đoạn gay cấn lại không biết hành xử như nào, định bỏ qua thì Minh minh giãy giụa:
– Chỗ này, chỗ này người còn chưa tắm cho ta.
Gia Vũ khó xử, chưa biết làm gì thì nàng đã cầm tay chàng chạm và trước ngực nàng. Gia Vũ đành mắt điếc tai ngơ, qua quít cọ qua rồi vội vã bế thốc nàng lên đặt vào trong khăn tắm để lau người cho nàng. ( phụt máu mũi ) =] Chàng nhẹ nhàng lấy một chiếc khăn lụa nhỏ hơn, lau khô tóc nàng, sau đó nhìn cái đống bánh bao thịt bị chàng quấn chặt trên giường, lại thấy ánh mắt ấm ức của tiểu công chúa, mềm lòng nhỏ giọng xin lỗi, nhẹ nhàng kéo khăn ra lau kỹ từng chỗ cho nàng. Lần này thì chàng nhẹ nhàng thật, chỉ sợ nàng đau, lau khô từng chỗ trên người nàng, những chỗ nhạy cảm cũng mặt dày đụng chạm, vẻ mặt rất anh dũng hi sinh: ” thì sao chứ, dù sao cũng là người của công chúa rồi”. Phong thái lẫm liệt hiên ngang trước kẻ địch, như thể quyết chiến không về, quả thật là không về được nữa =]]]]
Sau lần đầu tiên ấy, thì tất nhiên có những lần sau, trước những trò quái thai của công chúa, da mặt Tiểu Vũ cũng được rèn luyện ngày càng dày thêm, sẵn sàng đối mặt với phong ba bão táp sắp tới, dù cho tan xương nát thịt. Đùa thôi, công chúa không định hầm canh chàng, chỉ định đem chàng nấu chín rồi ăn vã luôn.
– Đúng vậy, ta là người của công chúa rồi, sẽ không đi đâu hết.
Nghe được đáp án như vậy, khóc mệt nàng mới gối lên vai Gia Vũ ngủ, chàng nhẹ nhàng đưa công chúa về giường, đặt nàng nằm xuống, chưa kịp đi thì nàng hé mắt:
– Vũ Vũ nằm cùng đi, không có ngươi ta không ngủ được.
Gia Vũ lắc đầu:
– Không được công chúa, thần sẽ ngồi cạnh người đến khi người ngủ.
Minh Minh chực khóc, ánh mắt long lanh đầy nước của nàng làm Gia Vũ thổn thức, không kìm lòng được chàng ghé người lên giường, để công chúa nằm lên cánh tay, vỗ về lưng nàng cho nàng ngủ. Không ngờ khi tỉnh dậy, phát hiện mình đã ngủ bên công chúa từ lúc nào, đến lúc cung nữ gọi đi ăn mới trở dậy.
Chàng làm công việc này kỳ thực cũng thành quen, từ lúc công chúa 4 tuổi đến nay cũng đã được 10 năm, công chúa đã thoát khỏi dáng vẻ bụ bẫm ngày bé, chuẩn bị hóa bướm thành thiếu nữ xinh đẹp, bất chợt một ngày khi nhận ra điều này, tâm trạng Gia Vũ thổn thức một nỗi sợ hãi mơ hồ, nàng rồi sẽ rời khỏi mình, ở bên một người con trai khác. Nghĩ đến hình ảnh ấy, tim Gia Vũ nhức nhối một hồi. Lại nói về Minh Minh, nàng ở bên Gia Vũ tựa thành thói quen, dựa dẫm đến mức không thể thay đổi được, tranh thủ lúc phụ mẫu tạt về thăm cũng nói cho phụ mẫu biết ý định của nàng, mẫu thân nàng mỉm cười xoa đầu” chỉ cần con hạnh phúc”, phụ hoàng thì rung rinh chòm râu, mắt lóe sáng:
– Nó là một chàng trai tốt, ta để nó bên cạnh con cũng có ý nuôi phu quân từ bé cho con, chỉ sợ nó thông minh mọi việc nhưng trong tình cảm lại không sáng suốt, sợ con phải chịu khổ.
Được phụ mẫu ủng hộ, đại ca đại tỉ bày mưu tính kế, Minh Minh được đằng chân lân đằng đầu, quyết chí dụ Gia Vũ vào bẫy, tất nhiên cái bẫy này không chỉ một sớm một chiều là xong, công sức từ bé đến giờ, phải cho hắn tự nguyện vào hố, tự nguyện thấy núi đao biển lửa mà vẫn vì nàng nhảy vào. Gia Vũ bên kia không biết chuyện gì, chỉ tự nhiên thấy sau gáy ớn lạnh.
Lại quay lại chuyện năm 4 tuổi, lần đầu tiên chàng tắm cho tiểu công chúa, chàng đặt nàng vào trong thùng tắm to vật của hoàng cung, kỳ thật chàng đã để cung nữ hầu hạ nàng tắm rửa, nhưng nàng không đồng ý, giãy giụa đòi chàng, cung nữ đành che miệng mỉm cười lui ra, Gia Vũ đỏ mặt tía tai nhưng nghĩ lại công chúa cũng chỉ là đứa nhóc, cũng không sao hết, nhẹ nhàng tắm rửa cho nàng, ai ngờ sau này vì chuyện này mà chàng bị công chúa đòi chịu trách nhiệm:
– Chạm vào ta cũng chạm rồi, người chàng cũng có chỗ nào ta chưa chạm đâu, chàng đã là người của ta rồi, chạy đâu cho thoát, chàng không chịu trách nhiêm chứ gì? Được thôi, ta chịu trách nhiệm với chàng là được.
Gia Vũ đau đầu, cảm nhận được sự bá đạo nhưng cũng đáng yêu của công chúa, xấu hổ cúi mặt không nói gì, ngoài mặt thì lạnh lùng nhưng trong tim đã dao động không thôi:
– Công chúa đừng nói vậy, thần chỉ là hộ vệ của người thôi.
Giọng nói của hắn bùi ngùi.”Hóa ra làm bao nhiêu việc như thế, trong lòng chàng cũng không hề có ta”. Ánh mắt Minh Minh ảm đạm đi, “không sao, thua keo này ta bày keo khác, hừ”.
Khi Gia Vũ chạm tay vào cơ thể bụ bẫm bé bỏng của nàng, tim hắn chợt run rẩy, lúng túng chưa biết làm thế nào cho đúng, lại sợ nàng tắm lâu trời lạnh sẽ bị cảm, vội vàng nhẹ nhàng kỳ cọ, chạm đến đâu Minh Minh cười đến đấy:
– Vũ Vũ… Vũ Vũ đừng, ngươi làm ta buồn…
Gia Vũ cũng phì cười trước giọng nói bé bỏng của nàng, đến khi nhận ra, chăm sóc nàng không phải là nghĩa vụ nữa, mà là hắn muốn thế. Tay hắn lướt nhẹ lên đầu, nhẹ nhàng xoa bóp hai bên thái dương cho nàng thư thái, mỗi ngày nàng đều miệt mài học tập, dù chỉ 1-2 canh giờ, nhưng những thứ học được thì hơn gấp tỉ lần người khác. Minh Minh để yên cho bàn tay Gia Vũ vuốt ve cơ thể mình, bé thích được chàng ôm ấp, thích chàng chạm vào người, thích ở cạnh chàng, bàn tay hắn võ về trên lưng nàng, lướt nhẹ qua trước ngực nàng nhưng không dám dừng lâu, dù nàng chỉ là trẻ con nhưng nàng cũng là con gái, Gia Vũ dù chưa hiểu chuyện đời nhưng cũng biết cái gì nên cái gì không nên, chàng kỳ cọ tay chân cho nàng, đến đoạn gay cấn lại không biết hành xử như nào, định bỏ qua thì Minh minh giãy giụa:
– Chỗ này, chỗ này người còn chưa tắm cho ta.
Gia Vũ khó xử, chưa biết làm gì thì nàng đã cầm tay chàng chạm và trước ngực nàng. Gia Vũ đành mắt điếc tai ngơ, qua quít cọ qua rồi vội vã bế thốc nàng lên đặt vào trong khăn tắm để lau người cho nàng. ( phụt máu mũi ) =] Chàng nhẹ nhàng lấy một chiếc khăn lụa nhỏ hơn, lau khô tóc nàng, sau đó nhìn cái đống bánh bao thịt bị chàng quấn chặt trên giường, lại thấy ánh mắt ấm ức của tiểu công chúa, mềm lòng nhỏ giọng xin lỗi, nhẹ nhàng kéo khăn ra lau kỹ từng chỗ cho nàng. Lần này thì chàng nhẹ nhàng thật, chỉ sợ nàng đau, lau khô từng chỗ trên người nàng, những chỗ nhạy cảm cũng mặt dày đụng chạm, vẻ mặt rất anh dũng hi sinh: ” thì sao chứ, dù sao cũng là người của công chúa rồi”. Phong thái lẫm liệt hiên ngang trước kẻ địch, như thể quyết chiến không về, quả thật là không về được nữa =]]]]
Sau lần đầu tiên ấy, thì tất nhiên có những lần sau, trước những trò quái thai của công chúa, da mặt Tiểu Vũ cũng được rèn luyện ngày càng dày thêm, sẵn sàng đối mặt với phong ba bão táp sắp tới, dù cho tan xương nát thịt. Đùa thôi, công chúa không định hầm canh chàng, chỉ định đem chàng nấu chín rồi ăn vã luôn.