"A?...." Anh Nhi giật mình sửng sốt, vội vàng mở gói, nhặt ra một miếng thịt bò khô, vừa đưa vào miệng Minh Khải vừa nuốt nước miếng.
Nhìn thấy bàn tay nhỏ bé vươn đến trước mắt, Minh Khải vốn không định ăn nhưng miệng lại không tự chủ mà mở ra.
Không ngờ cảm giác hương vị lần này hoàn toàn không giống với những lần khác, dường như nó thơm ngon hơn hắn. Ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn nhìn cô gái bé nhỏ đang núp trong lòng mình.
A, thực ngon, Anh Nhi vừa ăn vừa cảm khái, đây là món mà mình thích nhất, vừa thơm vừa mềm lại đậm vị.
Đang ăn say mê bỗng nhiên cảm thấy một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy đôi mắt đen láy sáng rực của Minh Khải, ax, tại sao nhìn ca ca như là đang muốn ăn tươi nuốt sống mình như vậy? Sợ tới mức lại nhanh chóng cầm miếng thịt bò khô đưa tới trước mặt hắn.
Nheo mắt nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Anh Nhi, Minh Khải bỗng dưng cầm tay cô, đưa lên miệng...
Thấy Minh Khải mở miệng ra, đang định đưa thịt bò vào miệng hắn sau đó mình sẽ ăn tiếp, nhưng lại thấy ngón tay mình có cảm giác ấm áp, aaa, đây là cái tình huống gì? Như thế nào mà hắn còn muốn ăn cả ngón tay của mình? Là do không cẩn thận? Nhưng mà không giống a, hắn nhìn mình chằm chằm cứ như là cố ý vậy.
Cố ý? Vội vàng rút ngón tay ra và nhảy ra khỏi lồng ngực Minh Khải, không quên mang theo gói thịt bò khô, cô lắp bắp nói: "Haha, Khải ca ca, anh cứ từ từ ăn, tui đi chơi một lúc." Nói rồi chạy như bay (cầm hết đồ ăn đi rồi còn bảo người ta từ từ ăn là sao =.=)
__________
Ngồi ở xa trên tảng đá, Lưu Thi Ngôn nhìn thấy Minh Khải ôm Anh Nhi trên bờ cát, lòng ghen tị lại nổi lên, đây mà là "anh em'' sao, hừ.... Nhìn thấy tòa lâu đài trên cát kia vẫn còn chưa đắp xong, trong lòng khẽ động, sau đó lại im lặng tiếp tục nhìn bọn họ, Hoàng Anh Nhi, là cô không nên đối địch với tôi.....
__________
Lí Hạo Hiên sắp xếp ổn thỏa mới chuẩn bị đi tìm Anh Nhi, chợt nghe thấy có người hét một tiếng, vội vàng xoay người đi xem xét xem có chuyện gì xảy ra.
Minh Khải ngồi ở cạnh đó không xa cũng nghe được tiếng kêu, nhíu nhíu mày, ngẩng đầu lên vẫn thấy tiểu Anh Nhi đang chơi đùa, liền để cô tiếp tục chơi, còn hắn thì đi đến nơi phát ra tiếng hét.
**********
"Hi!" Vừa đến bờ biển, Anh Nhi liền thấy người bình thường vẫn hay đi cùng Minh Khải - Thiệu Vĩ Thần, liền cất tiếng chào hỏi. Anh ta vừa lướt sóng trở về, tóc còn nhỏ nước, ngũ quan tinh xảo càng có vẻ yêu nghiệt. Con người anh ta cũng rất tốt, có điều anh ta có quá nhiều bạn gái, chỗ nào cũng trêu hoa ghẹo nguyệt.
"Ồ, là bé Anh Nhi hả, em đang làm gì vậy, hay là đặc biệt đến đón anh?" Nhìn thấy cô thấp hơn hắn cả cái đầu, liền không nhịn được muốn bắt nạt một chút.
"Haha, không phải, tui chỉ đang tìm một ít đá cuội thôi."
"Ax, em đang làm tổn thương trái tim anh đấy, lừa gạt anh một chút không được sao, em không sợ tâm hồn anh yếu ớt chịu không nổi đả kích của em hả?''
"Haha, chiêu này tốt nhất anh nên dùng với mấy cô bé khác đi, đối với tui hình như không có tác dụng đâu." Thấy điệu bộ đáng thương của Thiệu Vĩ Thần, Anh Nhi không khách sáo nói, chẳng thấy anh ta đang chịu tổn thương chỗ nào, một ''đại nam nhân'' mà suốt ngày vờ vịt yếu đuối, thật sự là bất nam bất nữ! ~.~
***********
P/s: dạo này t/g phải đi học nên ko viết đều đặn đc, cảm ơn các bạn vẫn đọc và like, cmt, thực sự là động lực rất lớn hihi ^^
"A?...." Anh Nhi giật mình sửng sốt, vội vàng mở gói, nhặt ra một miếng thịt bò khô, vừa đưa vào miệng Minh Khải vừa nuốt nước miếng.
Nhìn thấy bàn tay nhỏ bé vươn đến trước mắt, Minh Khải vốn không định ăn nhưng miệng lại không tự chủ mà mở ra.
Không ngờ cảm giác hương vị lần này hoàn toàn không giống với những lần khác, dường như nó thơm ngon hơn hắn. Ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn nhìn cô gái bé nhỏ đang núp trong lòng mình.
A, thực ngon, Anh Nhi vừa ăn vừa cảm khái, đây là món mà mình thích nhất, vừa thơm vừa mềm lại đậm vị.
Đang ăn say mê bỗng nhiên cảm thấy một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy đôi mắt đen láy sáng rực của Minh Khải, ax, tại sao nhìn ca ca như là đang muốn ăn tươi nuốt sống mình như vậy? Sợ tới mức lại nhanh chóng cầm miếng thịt bò khô đưa tới trước mặt hắn.
Nheo mắt nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Anh Nhi, Minh Khải bỗng dưng cầm tay cô, đưa lên miệng...
Thấy Minh Khải mở miệng ra, đang định đưa thịt bò vào miệng hắn sau đó mình sẽ ăn tiếp, nhưng lại thấy ngón tay mình có cảm giác ấm áp, aaa, đây là cái tình huống gì? Như thế nào mà hắn còn muốn ăn cả ngón tay của mình? Là do không cẩn thận? Nhưng mà không giống a, hắn nhìn mình chằm chằm cứ như là cố ý vậy.
Cố ý? Vội vàng rút ngón tay ra và nhảy ra khỏi lồng ngực Minh Khải, không quên mang theo gói thịt bò khô, cô lắp bắp nói: "Haha, Khải ca ca, anh cứ từ từ ăn, tui đi chơi một lúc." Nói rồi chạy như bay (cầm hết đồ ăn đi rồi còn bảo người ta từ từ ăn là sao =.=)
__________
Ngồi ở xa trên tảng đá, Lưu Thi Ngôn nhìn thấy Minh Khải ôm Anh Nhi trên bờ cát, lòng ghen tị lại nổi lên, đây mà là "anh em'' sao, hừ.... Nhìn thấy tòa lâu đài trên cát kia vẫn còn chưa đắp xong, trong lòng khẽ động, sau đó lại im lặng tiếp tục nhìn bọn họ, Hoàng Anh Nhi, là cô không nên đối địch với tôi.....
__________
Lí Hạo Hiên sắp xếp ổn thỏa mới chuẩn bị đi tìm Anh Nhi, chợt nghe thấy có người hét một tiếng, vội vàng xoay người đi xem xét xem có chuyện gì xảy ra.
Minh Khải ngồi ở cạnh đó không xa cũng nghe được tiếng kêu, nhíu nhíu mày, ngẩng đầu lên vẫn thấy tiểu Anh Nhi đang chơi đùa, liền để cô tiếp tục chơi, còn hắn thì đi đến nơi phát ra tiếng hét.
"Hi!" Vừa đến bờ biển, Anh Nhi liền thấy người bình thường vẫn hay đi cùng Minh Khải - Thiệu Vĩ Thần, liền cất tiếng chào hỏi. Anh ta vừa lướt sóng trở về, tóc còn nhỏ nước, ngũ quan tinh xảo càng có vẻ yêu nghiệt. Con người anh ta cũng rất tốt, có điều anh ta có quá nhiều bạn gái, chỗ nào cũng trêu hoa ghẹo nguyệt.
"Ồ, là bé Anh Nhi hả, em đang làm gì vậy, hay là đặc biệt đến đón anh?" Nhìn thấy cô thấp hơn hắn cả cái đầu, liền không nhịn được muốn bắt nạt một chút.
"Haha, không phải, tui chỉ đang tìm một ít đá cuội thôi."
"Ax, em đang làm tổn thương trái tim anh đấy, lừa gạt anh một chút không được sao, em không sợ tâm hồn anh yếu ớt chịu không nổi đả kích của em hả?''
"Haha, chiêu này tốt nhất anh nên dùng với mấy cô bé khác đi, đối với tui hình như không có tác dụng đâu." Thấy điệu bộ đáng thương của Thiệu Vĩ Thần, Anh Nhi không khách sáo nói, chẳng thấy anh ta đang chịu tổn thương chỗ nào, một ''đại nam nhân'' mà suốt ngày vờ vịt yếu đuối, thật sự là bất nam bất nữ! ~.~
P/s: dạo này t/g phải đi học nên ko viết đều đặn đc, cảm ơn các bạn vẫn đọc và like, cmt, thực sự là động lực rất lớn hihi ^^