Ở trong phòng, Vương Hạo đang chăm chú nhìn lên màn hình, thấy một cô gái bỗng nhiên xông vào, nhất thời sửng sốt, đây không phải là Anh Nhi sao, quay đầu sang bên cạnh, thấy Chấn Bằng cũng đang tràn đầy kinh ngạc, sau đó khuôn mặt liền trở nên xanh mét. Ông hiểu rồi, Hoàng Anh Nhi lần này lại gây rắc rối, có điều thấy trên màn hình kia, động tác của cô thật nhanh nhẹn, ông lại vui sướng không thôi, thậm chí quên mất, bởi vì sợ ám sát, tiểu Anh Nhi vẫn luôn đi huấn luyện, tuy rằng không biết vì sao Anh Nhi lại vào đây, có điều nhìn vào xu thế này, người chiến thằng không phải là cô thì chẳng thể là ai khác. Minh Khải và Anh Nhi, cũng đẹp đôi đấy!
Vương Minh Khải lạnh lùng như vậy mà trên mặt cũng xuất hiện nét ngạc nhiên, nhíu nhíu mày, chăm chú nhìn vào cô gái nhỏ trên màn hình, một thân áo đen, động tác nhanh nhẹn, mạnh mẽ tránh khỏi phát đạn của người khác, trên khuôn mặt xinh xắn dường như lộ ra chút tức giận, đây là có người trêu trọc cô ấy hay sao? Hắn lặng yên quan sát.
"Lưu Vũ, cậu đi xuống phía dưới trông chừng, lát nữa vị tiểu thư kia đi ra thì mời cô ấy đến đây!" Vương Minh Khải nói với người thanh niên bên cạnh, đó chính là thủ hạ của Vương Hạo, tên là Lưu Vũ.
"Vâng."
Trong chốc lát, Anh Nhi đã phát hiện, thứ mà họ đang sử dụng không phải là súng thật, bàn tay định lấy súng bên hông liền buông xuống, tránh viên đạn đang lao đến, nhặt khẩu súng trong tay người vừa mới té xỉu lên, hướng về phía điểm cuối nơi có viên ngọc mà bắn. Thật đáng giận, dám lấy viên ngọc của cô, còn trắng trợn nói là phần thưởng, tức chết đi được, trong mắt Anh Nhi bừng bừng lửa giận, không thèm nghĩ xem vì sao viên ngọc của mình lại xuất hiện ở đây, nhằm thẳng phía mục tiêu mà bắn.
* * * * * * * * * *
Hai tên đang đứng ngoài cửa chuẩn bị nhận phạt là anh Thiệu và anh Cường cũng đang nhìn lên màn hình, khi thấy tiểu thư tư thế hiên ngang oai hùng, động tác mạnh mẽ, thì lại lần nữa dấy lên hi vọng.
"Nè cường, tiểu thư nhà cậu cũng lợi hại gớm nhỉ, lúc nãy sợ tới mức tim tôi cứ đập bùm bùm!"
"Tiểu thư chưa bao giờ đánh nhau với người khác, tôi làm sao mà biết được mấy cô gái này lại kém cỏi như vậy chứ~"
"Kém cỏi? Kia chính là một trăm người được chọn lựa lỹ càng trên khắp châu Á đó!" Mắt anh Thiệu trực tiếp trợn lòng trắng.
Bên này đang không ngừng cãi lộn, bên trong Anh Nhi đã sắp tới đích.
"Ơ, đây không phải là ngọc của mình, tại sao nhìn giống vậy nè, làm hại mình phí thời gian quá. . . Mặc kệ, trước hết cứ cầm cái đã, dùng cái này đối phó với Daddy cũng được đấy."
Nhìn trên viên ngọc có khắc hình con rồng, Hoàng Anh Nhi thấp giọng nói thầm, cái của mình là hình con phượng hoàng, nhìn xa thấy chẳng khác nhau là mấy, cô đặt viên ngọc vào túi, xoay người đi ra võ trường.
"Tiểu thư, lão gia chúng tôi cho mời cô!" Lưu Vũ vừa xuống lầu thì nhìn thấy Anh Nhi.
"Hả, lão gia nhà các anh là ai, tôi có quen ông ta không?" Vì Hoàng Chấn Bằng hết sức giữ gìn, cô cũng không biết Vương Hạo, người vẫn thường đến nhà cô lại là bang chủ của hắc bang.
"Đi sẽ biết thôi, tiểu thư, mời đi bên này!"
"Ừm, được rồi."
Anh Cường vừa rồi trong lòng còn kích động nhất thời hét thảm một tiếng, xong rồi, lão gia phát hiện rồi, về nhà thế nào cũng bị phạt, đi theo tiểu thư là không thể không bị phạt, tuy rằng mình da dày thịt béo, nhưng mà bị đánh thì vẫn rất đau huhu.
"Tiểu thư mời vào, lão gia ở bên trong chờ cô." Lưu Vũ đi đến lầu trên, mở cửa phòng ra, khom người nói.
"Ừ, được rồi, cảm ơn."
"Oa, Daddy, nhớ Daddy muốn chết!" Anh Nhi vừa vào cửa liền nhìn thấy daddy đang ngồi ở bàn trà, vui thích chạy tới, ngồi lên đùi daddy, vô cùng thân thiết ôm cổ ông, tiểu Anh Nhi hiếu động đến bây giờ vẫn chưa phát hiện ra mình sắp gặp họa lớn rồi!
Ở trong phòng, Vương Hạo đang chăm chú nhìn lên màn hình, thấy một cô gái bỗng nhiên xông vào, nhất thời sửng sốt, đây không phải là Anh Nhi sao, quay đầu sang bên cạnh, thấy Chấn Bằng cũng đang tràn đầy kinh ngạc, sau đó khuôn mặt liền trở nên xanh mét. Ông hiểu rồi, Hoàng Anh Nhi lần này lại gây rắc rối, có điều thấy trên màn hình kia, động tác của cô thật nhanh nhẹn, ông lại vui sướng không thôi, thậm chí quên mất, bởi vì sợ ám sát, tiểu Anh Nhi vẫn luôn đi huấn luyện, tuy rằng không biết vì sao Anh Nhi lại vào đây, có điều nhìn vào xu thế này, người chiến thằng không phải là cô thì chẳng thể là ai khác. Minh Khải và Anh Nhi, cũng đẹp đôi đấy!
Vương Minh Khải lạnh lùng như vậy mà trên mặt cũng xuất hiện nét ngạc nhiên, nhíu nhíu mày, chăm chú nhìn vào cô gái nhỏ trên màn hình, một thân áo đen, động tác nhanh nhẹn, mạnh mẽ tránh khỏi phát đạn của người khác, trên khuôn mặt xinh xắn dường như lộ ra chút tức giận, đây là có người trêu trọc cô ấy hay sao? Hắn lặng yên quan sát.
"Lưu Vũ, cậu đi xuống phía dưới trông chừng, lát nữa vị tiểu thư kia đi ra thì mời cô ấy đến đây!" Vương Minh Khải nói với người thanh niên bên cạnh, đó chính là thủ hạ của Vương Hạo, tên là Lưu Vũ.
"Vâng."
Trong chốc lát, Anh Nhi đã phát hiện, thứ mà họ đang sử dụng không phải là súng thật, bàn tay định lấy súng bên hông liền buông xuống, tránh viên đạn đang lao đến, nhặt khẩu súng trong tay người vừa mới té xỉu lên, hướng về phía điểm cuối nơi có viên ngọc mà bắn. Thật đáng giận, dám lấy viên ngọc của cô, còn trắng trợn nói là phần thưởng, tức chết đi được, trong mắt Anh Nhi bừng bừng lửa giận, không thèm nghĩ xem vì sao viên ngọc của mình lại xuất hiện ở đây, nhằm thẳng phía mục tiêu mà bắn.
Hai tên đang đứng ngoài cửa chuẩn bị nhận phạt là anh Thiệu và anh Cường cũng đang nhìn lên màn hình, khi thấy tiểu thư tư thế hiên ngang oai hùng, động tác mạnh mẽ, thì lại lần nữa dấy lên hi vọng.
"Nè cường, tiểu thư nhà cậu cũng lợi hại gớm nhỉ, lúc nãy sợ tới mức tim tôi cứ đập bùm bùm!"
"Tiểu thư chưa bao giờ đánh nhau với người khác, tôi làm sao mà biết được mấy cô gái này lại kém cỏi như vậy chứ~"
"Kém cỏi? Kia chính là một trăm người được chọn lựa lỹ càng trên khắp châu Á đó!" Mắt anh Thiệu trực tiếp trợn lòng trắng.
Bên này đang không ngừng cãi lộn, bên trong Anh Nhi đã sắp tới đích.
"Ơ, đây không phải là ngọc của mình, tại sao nhìn giống vậy nè, làm hại mình phí thời gian quá. . . Mặc kệ, trước hết cứ cầm cái đã, dùng cái này đối phó với Daddy cũng được đấy."
Nhìn trên viên ngọc có khắc hình con rồng, Hoàng Anh Nhi thấp giọng nói thầm, cái của mình là hình con phượng hoàng, nhìn xa thấy chẳng khác nhau là mấy, cô đặt viên ngọc vào túi, xoay người đi ra võ trường.
"Tiểu thư, lão gia chúng tôi cho mời cô!" Lưu Vũ vừa xuống lầu thì nhìn thấy Anh Nhi.
"Hả, lão gia nhà các anh là ai, tôi có quen ông ta không?" Vì Hoàng Chấn Bằng hết sức giữ gìn, cô cũng không biết Vương Hạo, người vẫn thường đến nhà cô lại là bang chủ của hắc bang.
"Đi sẽ biết thôi, tiểu thư, mời đi bên này!"
"Ừm, được rồi."
Anh Cường vừa rồi trong lòng còn kích động nhất thời hét thảm một tiếng, xong rồi, lão gia phát hiện rồi, về nhà thế nào cũng bị phạt, đi theo tiểu thư là không thể không bị phạt, tuy rằng mình da dày thịt béo, nhưng mà bị đánh thì vẫn rất đau huhu.
"Tiểu thư mời vào, lão gia ở bên trong chờ cô." Lưu Vũ đi đến lầu trên, mở cửa phòng ra, khom người nói.
"Ừ, được rồi, cảm ơn."
"Oa, Daddy, nhớ Daddy muốn chết!" Anh Nhi vừa vào cửa liền nhìn thấy daddy đang ngồi ở bàn trà, vui thích chạy tới, ngồi lên đùi daddy, vô cùng thân thiết ôm cổ ông, tiểu Anh Nhi hiếu động đến bây giờ vẫn chưa phát hiện ra mình sắp gặp họa lớn rồi!
Công Chúa Bướng Bỉnh Của Hoàng Tử Lạnh Lùng - Chapter 3
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ở trong phòng, Vương Hạo đang chăm chú nhìn lên màn hình, thấy một cô gái bỗng nhiên xông vào, nhất thời sửng sốt, đây không phải là Anh Nhi sao, quay đầu sang bên cạnh, thấy Chấn Bằng cũng đang tràn đầy kinh ngạc, sau đó khuôn mặt liền trở nên xanh mét. Ông hiểu rồi, Hoàng Anh Nhi lần này lại gây rắc rối, có điều thấy trên màn hình kia, động tác của cô thật nhanh nhẹn, ông lại vui sướng không thôi, thậm chí quên mất, bởi vì sợ ám sát, tiểu Anh Nhi vẫn luôn đi huấn luyện, tuy rằng không biết vì sao Anh Nhi lại vào đây, có điều nhìn vào xu thế này, người chiến thằng không phải là cô thì chẳng thể là ai khác. Minh Khải và Anh Nhi, cũng đẹp đôi đấy!
Vương Minh Khải lạnh lùng như vậy mà trên mặt cũng xuất hiện nét ngạc nhiên, nhíu nhíu mày, chăm chú nhìn vào cô gái nhỏ trên màn hình, một thân áo đen, động tác nhanh nhẹn, mạnh mẽ tránh khỏi phát đạn của người khác, trên khuôn mặt xinh xắn dường như lộ ra chút tức giận, đây là có người trêu trọc cô ấy hay sao? Hắn lặng yên quan sát.
"Lưu Vũ, cậu đi xuống phía dưới trông chừng, lát nữa vị tiểu thư kia đi ra thì mời cô ấy đến đây!" Vương Minh Khải nói với người thanh niên bên cạnh, đó chính là thủ hạ của Vương Hạo, tên là Lưu Vũ.
"Vâng."
Trong chốc lát, Anh Nhi đã phát hiện, thứ mà họ đang sử dụng không phải là súng thật, bàn tay định lấy súng bên hông liền buông xuống, tránh viên đạn đang lao đến, nhặt khẩu súng trong tay người vừa mới té xỉu lên, hướng về phía điểm cuối nơi có viên ngọc mà bắn. Thật đáng giận, dám lấy viên ngọc của cô, còn trắng trợn nói là phần thưởng, tức chết đi được, trong mắt Anh Nhi bừng bừng lửa giận, không thèm nghĩ xem vì sao viên ngọc của mình lại xuất hiện ở đây, nhằm thẳng phía mục tiêu mà bắn.
* * * * * * * * * *
Hai tên đang đứng ngoài cửa chuẩn bị nhận phạt là anh Thiệu và anh Cường cũng đang nhìn lên màn hình, khi thấy tiểu thư tư thế hiên ngang oai hùng, động tác mạnh mẽ, thì lại lần nữa dấy lên hi vọng.
"Nè cường, tiểu thư nhà cậu cũng lợi hại gớm nhỉ, lúc nãy sợ tới mức tim tôi cứ đập bùm bùm!"
"Tiểu thư chưa bao giờ đánh nhau với người khác, tôi làm sao mà biết được mấy cô gái này lại kém cỏi như vậy chứ~"
"Kém cỏi? Kia chính là một trăm người được chọn lựa lỹ càng trên khắp châu Á đó!" Mắt anh Thiệu trực tiếp trợn lòng trắng.
Bên này đang không ngừng cãi lộn, bên trong Anh Nhi đã sắp tới đích.
"Ơ, đây không phải là ngọc của mình, tại sao nhìn giống vậy nè, làm hại mình phí thời gian quá. . . Mặc kệ, trước hết cứ cầm cái đã, dùng cái này đối phó với Daddy cũng được đấy."
Nhìn trên viên ngọc có khắc hình con rồng, Hoàng Anh Nhi thấp giọng nói thầm, cái của mình là hình con phượng hoàng, nhìn xa thấy chẳng khác nhau là mấy, cô đặt viên ngọc vào túi, xoay người đi ra võ trường.
"Tiểu thư, lão gia chúng tôi cho mời cô!" Lưu Vũ vừa xuống lầu thì nhìn thấy Anh Nhi.
"Hả, lão gia nhà các anh là ai, tôi có quen ông ta không?" Vì Hoàng Chấn Bằng hết sức giữ gìn, cô cũng không biết Vương Hạo, người vẫn thường đến nhà cô lại là bang chủ của hắc bang.
"Đi sẽ biết thôi, tiểu thư, mời đi bên này!"
"Ừm, được rồi."
Anh Cường vừa rồi trong lòng còn kích động nhất thời hét thảm một tiếng, xong rồi, lão gia phát hiện rồi, về nhà thế nào cũng bị phạt, đi theo tiểu thư là không thể không bị phạt, tuy rằng mình da dày thịt béo, nhưng mà bị đánh thì vẫn rất đau huhu.
"Tiểu thư mời vào, lão gia ở bên trong chờ cô." Lưu Vũ đi đến lầu trên, mở cửa phòng ra, khom người nói.
"Ừ, được rồi, cảm ơn."
"Oa, Daddy, nhớ Daddy muốn chết!" Anh Nhi vừa vào cửa liền nhìn thấy daddy đang ngồi ở bàn trà, vui thích chạy tới, ngồi lên đùi daddy, vô cùng thân thiết ôm cổ ông, tiểu Anh Nhi hiếu động đến bây giờ vẫn chưa phát hiện ra mình sắp gặp họa lớn rồi!