"Phía trước." Thấy Anh Nhi định ngồi phía sau, Minh Khải lạnh lùng nói.
"A," Sửng sốt một chút, cô trèo xuống từ phía sau xe đi lên phía trước, mở cửa vội vàng ngồi xuống.
Sau khi đi vào, cô phát hiện không khí xung quanh có chút lạnh lẽo, tiểu Anh Nhi không được tự nhiên nhích lại gần cửa kính xe, nhìn tòa nhà, cây cối không ngừng tụt lại phía sau. Cô thông minh không lại gần quả núi băng kia, không hiểu sao lại khiến hắn tức giận, chắc hắn vẫn luôn có cái mặt giận dữ như vậy, cô nghĩ thầm.
Nhìn cử chỉ lén lút của cô, Minh Khải lạnh lùng liếc mắt một cái, không nói chuyện.
_________
Trầm mặc cả đoạn đường từ trường về nhà, cô mở cửa xe bay nhanh vào nhà.
"Cha, mẹ, nhớ hai người muốn chết. . ." Hôn lên mặt mỗi người một cái, vui vẻ ôm cổ cha không buông tay, về nhà thật là tốt, được tự do tự tại.
"Chú Hoàng, dì Lâm."
"A, Minh Khải, vào đi, mau ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, lát nữa chúng ta ăn cơm." Thấy Minh Khải vào cửa, Điền Nhã Lâm nhiệt tình đi đến kéo tay hắn dẫn vào phòng khách, cầm một quả táo lên gọt vỏ.
"Minh Khải, ở trường học có mệt hay không, Anh Nhi không quấy rối con chứ?"
Nhìn tiểu Anh Nhi đang đi tới, cố ý yên lặng trong giây lát, nói: "Không có."
Thấy biểu tình của Minh Khải, Điền Nhã Lâm tưởng con gái ở trường học lại bướng bỉnh, đưa quả táo đã gọt xong cho Minh Khải, còn tiểu Anh Nhi thì lại "được" nhận một trận lải nhải.
"Anh Nhi, con ở trường phải hiền lành một chút, đừng có nghịch ngợm như vậy, đừng có khiến cho Khải ca ca thêm phiền, biết không?"
"Mẹ, con không có quấy rối mà, mẹ thật bất công nha, con cũng muốn ăn táo!"
Chu cái miệng nhỏ nhắn, vì mình bị đối xử bất công, cái tên Minh Khải đáng giận, ngoài miệng nói không có, nhưng rõ ràng cái biểu hiện đó lại khéo léo nói với mọi người là "Có".
"Đây."
Đưa nửa quả táo cho Anh Nhi, thấy bộ dạng muốn ăn của cô, Minh Khải vốn đang tức giận cũng mềm lòng.
"Hừ." Trước mặt cha mẹ mình, tiểu Anh Nhi cuối cùng cũng dám làm chủ, vênh mặt hất hàm sai khiến, nhận lấy quả táo, cắn một miếng to, tưởng tượng quả táo đó chính là khuôn mặt tên Minh Khải đáng ghét.
Thấy bộ dạng yêu thương con gái mình của Minh Khải, Điền Nhã Lâm lại càng vui vẻ, đối với Minh Khải lại càng vừa lòng, ở trên bàn ăn lại nhiệt tình gắp thức ăn cho hắn, khiến cho Anh Nhi một lần nữa khó chịu, đúng là trọng nam khinh nữ.
* * * * * * * * * *
Cơm nước xong, bởi vì buổi sáng hôm sau phải đi học, cho nên cũng không ở nhà, lại lên xe vội vã đến trường học.
Xe chạy thẳng đến dưới kí túc xá của Anh Nhi, Minh Khải thấy Anh Nhi đang ngủ, lông mi của cô thật dài, khẽ động một chút, khuôn mặt trắng mịn nhỏ nhắn khi ngủ lại đỏ hồng, cái miệng nhỏ xinh khẽ nhếch lên, thật hấp dẫn người ta muốn nhấm nháp. . . .
Minh Khải mê mẩn nhìn, căn bản không phát hiện khoảng cách giữa mình với Anh Nhi ngày càng gần, môi hắn đã dán vào cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào kia, mới phát hiện sự thất thường của mình, nhưng hương vị ngọt ngào này khiến hắn muốn ngừng mà không được, ôm lấy khuôn mặt cô, khiến hai đôi môi càng dán vào nhau, làm cái hôn càng lúc càng sâu, bá đạo chiếm lấy khoang miệng cô, hung hăng bám trụ lấy đầu lưỡi cô, sức lực trên tay không tự chủ được mà gia tăng, trong xe dần dần tràn ngập ra một loại không khí mị hoặc. . . .
"Ưm. . ." Tiểu Anh Nhi đang ngủ say sưa bỗng nhiên cảm giác hô hấp bị dán đoạn, cơ thể càng ngày càng nóng, không thoải mái ngâm khẽ một tiếng.
Minh Khải đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn thấy Anh Nhi bị mình hôn đến sưng đỏ cả môi, thở gấp một ngụm khí thô, chậm rãi áp chế những xao động của mình xuống, nhìn cô đang dần dần tỉnh lại, không nói chuyện.
"Khải ca ca, đến trường rồi sao?" Ngủ mơ mơ màng màng, tiểu Anh Nhi còn không biết cảm giác vừa rồi chính là đã bị mất đi nụ hôn đầu tiên, tỉnh lại liền thấy Minh Khải đang lẳng lặng nhìn mình, ánh mắt thâm trầm, cô không tự chủ liếm liếm môi, không biết động tác vừa rồi của mình có bao nhiêu mị hoặc. . .
Thấy động tác tự nhiên kia của Anh Nhi, Minh Khải cảm thấy ngọn lửa mình vừa áp chế hiện tại lại lần nữa nổi lên.
"Ừ, tới rồi, mau đi lên đi, kí túc xá sắp đóng cửa rồi." Hắn quay đầu đi chỗ khác, hít sâu một cái.
"A, được, Khải ca ca, anh cũng về sớm đi, chú ý an toàn nha, tui lên trước đây." Cô cởi chiếc áo khoác của Minh Khải đang khoác lên người mình, để xuống ghế dựa, mở cửa xuống xe.
__________
Nghe thấy âm thanh mở cửa, Tống Tư Ánh đang ở trong phòng liền chạy tới.
"Anh Nhi, cậu đi đâu vậy, sao bây giờ mới trở về?"
"A, tớ về nhà một chuyến, đã trễ thế này sao cậu còn chưa ngủ?" Nghĩ Tư Ánh bình thường đều đi ngủ rất sớm, vậy mà hôm nay còn chưa ngủ, có chút buồn bực.
"Đương nhiên là còn chờ cậu, đồ ngốc này, không biết là tớ sẽ lo lắng sao, vậy mà cũng không biết gọi cho tớ một cú điện thoại."
"Ách. . . Ha ha, lần sau tớ sẽ chú ý, hắc hắc, mau đi ngủ sớm một chút, đã trễ thế này, nếu cậu không đi ngủ tớ lại càng thấy áy náy, ha ha"
Vừa thấy Tống Tư Ánh còn muốn lải nhải, Anh Nhi chạy nhanh trốn vào phòng tắm.
"Dì Lâm cho em về nhà ăn cơm."
"A, được."
"Phía trước." Thấy Anh Nhi định ngồi phía sau, Minh Khải lạnh lùng nói.
"A," Sửng sốt một chút, cô trèo xuống từ phía sau xe đi lên phía trước, mở cửa vội vàng ngồi xuống.
Sau khi đi vào, cô phát hiện không khí xung quanh có chút lạnh lẽo, tiểu Anh Nhi không được tự nhiên nhích lại gần cửa kính xe, nhìn tòa nhà, cây cối không ngừng tụt lại phía sau. Cô thông minh không lại gần quả núi băng kia, không hiểu sao lại khiến hắn tức giận, chắc hắn vẫn luôn có cái mặt giận dữ như vậy, cô nghĩ thầm.
Nhìn cử chỉ lén lút của cô, Minh Khải lạnh lùng liếc mắt một cái, không nói chuyện.
_________
Trầm mặc cả đoạn đường từ trường về nhà, cô mở cửa xe bay nhanh vào nhà.
"Cha, mẹ, nhớ hai người muốn chết. . ." Hôn lên mặt mỗi người một cái, vui vẻ ôm cổ cha không buông tay, về nhà thật là tốt, được tự do tự tại.
"Chú Hoàng, dì Lâm."
"A, Minh Khải, vào đi, mau ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, lát nữa chúng ta ăn cơm." Thấy Minh Khải vào cửa, Điền Nhã Lâm nhiệt tình đi đến kéo tay hắn dẫn vào phòng khách, cầm một quả táo lên gọt vỏ.
"Minh Khải, ở trường học có mệt hay không, Anh Nhi không quấy rối con chứ?"
Nhìn tiểu Anh Nhi đang đi tới, cố ý yên lặng trong giây lát, nói: "Không có."
Thấy biểu tình của Minh Khải, Điền Nhã Lâm tưởng con gái ở trường học lại bướng bỉnh, đưa quả táo đã gọt xong cho Minh Khải, còn tiểu Anh Nhi thì lại "được" nhận một trận lải nhải.
"Anh Nhi, con ở trường phải hiền lành một chút, đừng có nghịch ngợm như vậy, đừng có khiến cho Khải ca ca thêm phiền, biết không?"
"Mẹ, con không có quấy rối mà, mẹ thật bất công nha, con cũng muốn ăn táo!"
Chu cái miệng nhỏ nhắn, vì mình bị đối xử bất công, cái tên Minh Khải đáng giận, ngoài miệng nói không có, nhưng rõ ràng cái biểu hiện đó lại khéo léo nói với mọi người là "Có".
"Đây."
Đưa nửa quả táo cho Anh Nhi, thấy bộ dạng muốn ăn của cô, Minh Khải vốn đang tức giận cũng mềm lòng.
"Hừ." Trước mặt cha mẹ mình, tiểu Anh Nhi cuối cùng cũng dám làm chủ, vênh mặt hất hàm sai khiến, nhận lấy quả táo, cắn một miếng to, tưởng tượng quả táo đó chính là khuôn mặt tên Minh Khải đáng ghét.
Thấy bộ dạng yêu thương con gái mình của Minh Khải, Điền Nhã Lâm lại càng vui vẻ, đối với Minh Khải lại càng vừa lòng, ở trên bàn ăn lại nhiệt tình gắp thức ăn cho hắn, khiến cho Anh Nhi một lần nữa khó chịu, đúng là trọng nam khinh nữ.
Cơm nước xong, bởi vì buổi sáng hôm sau phải đi học, cho nên cũng không ở nhà, lại lên xe vội vã đến trường học.
Xe chạy thẳng đến dưới kí túc xá của Anh Nhi, Minh Khải thấy Anh Nhi đang ngủ, lông mi của cô thật dài, khẽ động một chút, khuôn mặt trắng mịn nhỏ nhắn khi ngủ lại đỏ hồng, cái miệng nhỏ xinh khẽ nhếch lên, thật hấp dẫn người ta muốn nhấm nháp. . . .
Minh Khải mê mẩn nhìn, căn bản không phát hiện khoảng cách giữa mình với Anh Nhi ngày càng gần, môi hắn đã dán vào cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào kia, mới phát hiện sự thất thường của mình, nhưng hương vị ngọt ngào này khiến hắn muốn ngừng mà không được, ôm lấy khuôn mặt cô, khiến hai đôi môi càng dán vào nhau, làm cái hôn càng lúc càng sâu, bá đạo chiếm lấy khoang miệng cô, hung hăng bám trụ lấy đầu lưỡi cô, sức lực trên tay không tự chủ được mà gia tăng, trong xe dần dần tràn ngập ra một loại không khí mị hoặc. . . .
"Ưm. . ." Tiểu Anh Nhi đang ngủ say sưa bỗng nhiên cảm giác hô hấp bị dán đoạn, cơ thể càng ngày càng nóng, không thoải mái ngâm khẽ một tiếng.
Minh Khải đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn thấy Anh Nhi bị mình hôn đến sưng đỏ cả môi, thở gấp một ngụm khí thô, chậm rãi áp chế những xao động của mình xuống, nhìn cô đang dần dần tỉnh lại, không nói chuyện.
"Khải ca ca, đến trường rồi sao?" Ngủ mơ mơ màng màng, tiểu Anh Nhi còn không biết cảm giác vừa rồi chính là đã bị mất đi nụ hôn đầu tiên, tỉnh lại liền thấy Minh Khải đang lẳng lặng nhìn mình, ánh mắt thâm trầm, cô không tự chủ liếm liếm môi, không biết động tác vừa rồi của mình có bao nhiêu mị hoặc. . .
Thấy động tác tự nhiên kia của Anh Nhi, Minh Khải cảm thấy ngọn lửa mình vừa áp chế hiện tại lại lần nữa nổi lên.
"Ừ, tới rồi, mau đi lên đi, kí túc xá sắp đóng cửa rồi." Hắn quay đầu đi chỗ khác, hít sâu một cái.
"A, được, Khải ca ca, anh cũng về sớm đi, chú ý an toàn nha, tui lên trước đây." Cô cởi chiếc áo khoác của Minh Khải đang khoác lên người mình, để xuống ghế dựa, mở cửa xuống xe.
__________
Nghe thấy âm thanh mở cửa, Tống Tư Ánh đang ở trong phòng liền chạy tới.
"Anh Nhi, cậu đi đâu vậy, sao bây giờ mới trở về?"
"A, tớ về nhà một chuyến, đã trễ thế này sao cậu còn chưa ngủ?" Nghĩ Tư Ánh bình thường đều đi ngủ rất sớm, vậy mà hôm nay còn chưa ngủ, có chút buồn bực.
"Đương nhiên là còn chờ cậu, đồ ngốc này, không biết là tớ sẽ lo lắng sao, vậy mà cũng không biết gọi cho tớ một cú điện thoại."
"Ách. . . Ha ha, lần sau tớ sẽ chú ý, hắc hắc, mau đi ngủ sớm một chút, đã trễ thế này, nếu cậu không đi ngủ tớ lại càng thấy áy náy, ha ha"
Vừa thấy Tống Tư Ánh còn muốn lải nhải, Anh Nhi chạy nhanh trốn vào phòng tắm.
Công Chúa Bướng Bỉnh Của Hoàng Tử Lạnh Lùng - Chapter 9
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Dì Lâm cho em về nhà ăn cơm."
"A, được."
"Phía trước." Thấy Anh Nhi định ngồi phía sau, Minh Khải lạnh lùng nói.
"A," Sửng sốt một chút, cô trèo xuống từ phía sau xe đi lên phía trước, mở cửa vội vàng ngồi xuống.
Sau khi đi vào, cô phát hiện không khí xung quanh có chút lạnh lẽo, tiểu Anh Nhi không được tự nhiên nhích lại gần cửa kính xe, nhìn tòa nhà, cây cối không ngừng tụt lại phía sau. Cô thông minh không lại gần quả núi băng kia, không hiểu sao lại khiến hắn tức giận, chắc hắn vẫn luôn có cái mặt giận dữ như vậy, cô nghĩ thầm.
Nhìn cử chỉ lén lút của cô, Minh Khải lạnh lùng liếc mắt một cái, không nói chuyện.
_________
Trầm mặc cả đoạn đường từ trường về nhà, cô mở cửa xe bay nhanh vào nhà.
"Cha, mẹ, nhớ hai người muốn chết. . ." Hôn lên mặt mỗi người một cái, vui vẻ ôm cổ cha không buông tay, về nhà thật là tốt, được tự do tự tại.
"Chú Hoàng, dì Lâm."
"A, Minh Khải, vào đi, mau ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, lát nữa chúng ta ăn cơm." Thấy Minh Khải vào cửa, Điền Nhã Lâm nhiệt tình đi đến kéo tay hắn dẫn vào phòng khách, cầm một quả táo lên gọt vỏ.
"Minh Khải, ở trường học có mệt hay không, Anh Nhi không quấy rối con chứ?"
Nhìn tiểu Anh Nhi đang đi tới, cố ý yên lặng trong giây lát, nói: "Không có."
Thấy biểu tình của Minh Khải, Điền Nhã Lâm tưởng con gái ở trường học lại bướng bỉnh, đưa quả táo đã gọt xong cho Minh Khải, còn tiểu Anh Nhi thì lại "được" nhận một trận lải nhải.
"Anh Nhi, con ở trường phải hiền lành một chút, đừng có nghịch ngợm như vậy, đừng có khiến cho Khải ca ca thêm phiền, biết không?"
"Mẹ, con không có quấy rối mà, mẹ thật bất công nha, con cũng muốn ăn táo!"
Chu cái miệng nhỏ nhắn, vì mình bị đối xử bất công, cái tên Minh Khải đáng giận, ngoài miệng nói không có, nhưng rõ ràng cái biểu hiện đó lại khéo léo nói với mọi người là "Có".
"Đây."
Đưa nửa quả táo cho Anh Nhi, thấy bộ dạng muốn ăn của cô, Minh Khải vốn đang tức giận cũng mềm lòng.
"Hừ." Trước mặt cha mẹ mình, tiểu Anh Nhi cuối cùng cũng dám làm chủ, vênh mặt hất hàm sai khiến, nhận lấy quả táo, cắn một miếng to, tưởng tượng quả táo đó chính là khuôn mặt tên Minh Khải đáng ghét.
Thấy bộ dạng yêu thương con gái mình của Minh Khải, Điền Nhã Lâm lại càng vui vẻ, đối với Minh Khải lại càng vừa lòng, ở trên bàn ăn lại nhiệt tình gắp thức ăn cho hắn, khiến cho Anh Nhi một lần nữa khó chịu, đúng là trọng nam khinh nữ.
* * * * * * * * * *
Cơm nước xong, bởi vì buổi sáng hôm sau phải đi học, cho nên cũng không ở nhà, lại lên xe vội vã đến trường học.
Xe chạy thẳng đến dưới kí túc xá của Anh Nhi, Minh Khải thấy Anh Nhi đang ngủ, lông mi của cô thật dài, khẽ động một chút, khuôn mặt trắng mịn nhỏ nhắn khi ngủ lại đỏ hồng, cái miệng nhỏ xinh khẽ nhếch lên, thật hấp dẫn người ta muốn nhấm nháp. . . .
Minh Khải mê mẩn nhìn, căn bản không phát hiện khoảng cách giữa mình với Anh Nhi ngày càng gần, môi hắn đã dán vào cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào kia, mới phát hiện sự thất thường của mình, nhưng hương vị ngọt ngào này khiến hắn muốn ngừng mà không được, ôm lấy khuôn mặt cô, khiến hai đôi môi càng dán vào nhau, làm cái hôn càng lúc càng sâu, bá đạo chiếm lấy khoang miệng cô, hung hăng bám trụ lấy đầu lưỡi cô, sức lực trên tay không tự chủ được mà gia tăng, trong xe dần dần tràn ngập ra một loại không khí mị hoặc. . . .
"Ưm. . ." Tiểu Anh Nhi đang ngủ say sưa bỗng nhiên cảm giác hô hấp bị dán đoạn, cơ thể càng ngày càng nóng, không thoải mái ngâm khẽ một tiếng.
Minh Khải đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn thấy Anh Nhi bị mình hôn đến sưng đỏ cả môi, thở gấp một ngụm khí thô, chậm rãi áp chế những xao động của mình xuống, nhìn cô đang dần dần tỉnh lại, không nói chuyện.
"Khải ca ca, đến trường rồi sao?" Ngủ mơ mơ màng màng, tiểu Anh Nhi còn không biết cảm giác vừa rồi chính là đã bị mất đi nụ hôn đầu tiên, tỉnh lại liền thấy Minh Khải đang lẳng lặng nhìn mình, ánh mắt thâm trầm, cô không tự chủ liếm liếm môi, không biết động tác vừa rồi của mình có bao nhiêu mị hoặc. . .
Thấy động tác tự nhiên kia của Anh Nhi, Minh Khải cảm thấy ngọn lửa mình vừa áp chế hiện tại lại lần nữa nổi lên.
"Ừ, tới rồi, mau đi lên đi, kí túc xá sắp đóng cửa rồi." Hắn quay đầu đi chỗ khác, hít sâu một cái.
"A, được, Khải ca ca, anh cũng về sớm đi, chú ý an toàn nha, tui lên trước đây." Cô cởi chiếc áo khoác của Minh Khải đang khoác lên người mình, để xuống ghế dựa, mở cửa xuống xe.
__________
Nghe thấy âm thanh mở cửa, Tống Tư Ánh đang ở trong phòng liền chạy tới.
"Anh Nhi, cậu đi đâu vậy, sao bây giờ mới trở về?"
"A, tớ về nhà một chuyến, đã trễ thế này sao cậu còn chưa ngủ?" Nghĩ Tư Ánh bình thường đều đi ngủ rất sớm, vậy mà hôm nay còn chưa ngủ, có chút buồn bực.
"Đương nhiên là còn chờ cậu, đồ ngốc này, không biết là tớ sẽ lo lắng sao, vậy mà cũng không biết gọi cho tớ một cú điện thoại."
"Ách. . . Ha ha, lần sau tớ sẽ chú ý, hắc hắc, mau đi ngủ sớm một chút, đã trễ thế này, nếu cậu không đi ngủ tớ lại càng thấy áy náy, ha ha"
Vừa thấy Tống Tư Ánh còn muốn lải nhải, Anh Nhi chạy nhanh trốn vào phòng tắm.