Edit: Tiểu Kim’s
Trong khi nhóm ám vệ đang bận rối rắm, Hoa Tử Huyễn đã rời khỏi đôi môi mê người kia, phát ra một tiếng thở dài thật sâu, tựa như đối với một nụ hôn như vậy vẫn chưa đủ.
Chúng hộ vệ đều khinh bỉ: Ngươi nha chính là một cái tù nhân, nếu không phải công chúa có lệnh không thể ngăn cản hành động của hắn, bọn họ tuyệt đối ngay cả một ngón tay cái của công chúa cũng không để cho hắn đụng tới!
Hoa Tử Huyễn cứ như vậy ngồi ở trường kỉ, bưng lên li trà chậm rãi nhấm nháp, vẻ mặt kia tựa hồ đang nhấm nháp rượu lâu năm. Hương thuần, chua sót đều thể hiện trên mặt, làm cho khuôn mặt như ngọc của hắn đọng lại một chút u buồn.
Lần này vừa ngủ, Thần Tịch liền ngủ thẳng đến lúc mặt trời lặn ở hướng Tây, mà Hoa Tử Huyễn vẫn canh giữ ở bên người nàng, rõ ràng là vẻ mặt cao quý, ngạo mạn vậy mà lại dương dương tự đắc ngồi dưới đất bảo vệ nàng, tựa như bảo vệ một thứ rất quan trọng.
Thời điểm Thần Tịch mở mắt liền chống lại một đôi lãnh mâu, dung nhan tuấn mỹ cũng bị con ngươi hung ác nham hiểm phá hủy hai phần mỹ cảm, làm cho người ta có chút phát lạnh. Hoàn hồn, nàng mỉm cười, “Ngươi còn ở?”
“Ân, công chúa không cho ta đi, ta tự nhiên muốn lưu lại!”
“Thật không, lần trước ta hình như cũng không có cho ngươi đi, ngươi tại sao lại rời đi phủ công chúa?”
Hoa Tử Huyễn sửng sốt lập tức nhún nhún vai, không chút để ý nói: “Công chúa làm gì biết rõ còn cố hỏi?” Lần trước hắn là cứu Liễu Văn Hoa rời đi, còn bị thương trong lúc chạy, tự nhiên sẽ không trở về để bị nàng phát hiện.
Tuy rằng chính hắn cũng biết với khả năng của nữ nhân này sẽ biết hắn dẫn người đi.
Thần Tịch ngồi xuống duỗi thân người, thở phào khẩu khí, “Ngủ một chút, thực mệt!”
“Ta đây giúp công chúa mát xa đi!”
“Tốt!”
Ngón tay Hoa Tử Huyễn thon dài hữu lực trên tấm lưng Thần Tịch, xúc cảm mềm mại làm cho hắn có chút tâm viên ý mãn, bất quá, rất nhanh hắn tliền hồi thần. Chuyên chú tiến hành mát xa huyệt đạo.
A a a, nam nữ thụ thụ bất thân a, nhóm ám vệ nội tâm hò hét, nhưng mà bọn họ cũng không dám xuất hiện quấy rầy. Từ khi trải qua chuyện tình của Khanh Thiên Yến, bọn họ đều đối với Xích Dương công chúa có thể nói là có nghiêng trời lệch đất thay đối. Cho tới nay bọn họ kỳ thật là đối với Cung Thần Tịch có chút khinh thường. Cái gì cũng đều dựa vào Hoàng Phủ tướng quân chống đỡ, nàng liền dựa vào thân phận công chúa mà tác quái tác quái.
Nhưng mà, sau khi mất trí nhớ. Công chúa lại càng khác thường, cũng càng ngày càng thông minh cùng thần bí khó dò. Lại trải qua chuyện lần này, bọn họ hoàn toàn hiểu rõ. Xích Dương công chúa khác hoàn toàn với dĩ vãng. Bọn họ lại không dám có tâm ý khinh thị.
“Thế nào, thoải mái sao?”
“Thoải mái hơn, cám ơn ngươi.” Thần Tịch đứng lên hoạt động một chút thân mình, quay đầu lại thấy Hoa Tử Huyễn đang nhìn nàng, đáy mắt lóe ra một loại thần sắc phức tạp, yêu hận đan xen?
Không đúng, hai người bọn họ trong chuyện này không hề có yêu, chỉ có hận. Tính có điểm chút đi!( không hiểu)
Nàng đối với Hoa Tử Huyễn có một loại cảm giác rất đặc biệt, cho dù biết rõ hắn là đối thủ, là địch nhân. Nhưng là, không muốn hạ ngoan tay. Không muốn để cho hắn chết!
Loại đặc biệt này làm cho cả chính nàng đều có chút mạc danh kỳ diệu, đối với nàng mà nói, tuy rằng không phải là người ngoan độc, tuy nhiên cũng không phải là một người tốt, trong từ điển nhân sinh của nàng tuyệt đối là ân oán rõ ràng.
Hoa Tử Huyễn chống lại đôi mắt có chút mê hoặc của nàng mỉm cười, “Thần Tịch, đây là làm sao vậy? Có cái gì muốn hỏi ta sao?”
“Ân, liền hỏi một chút ngươi vì sao giúp đỡ người Tần quốc đi!”
“Tự nhiên là có người ra tiền ta liền hỗ trợ a!”
“Hừ, không tuân thủ tín dụng, lúc trước ta cũng nói –”
Hoa Tử Huyễn thực không lo lắng đánh gãy nàng: “Đối phương ra giá rất cao!”
Dựa vào, nam nhân này thật không biết xấu hổ a, cư nhiên có thể nói như vậy! Tốt xấu cũng phải là lời giải thích đáng tin chút đi! Thần Tịch nhịn không được mắt trợn trắng, “ngươi cứ như vậy, ai dám tìm ngươi làm việc a?”
“Ngươi nếu về sau tìm ta làm việc hẳn là nên hỏi nhiều một câu, thêm bao nhiêu tiền ta sẽ không thay đổi chủ ý, như vậy mới là chân chính giao định rồi!”
“Ngươi — hoang đường!”
Đúng vậy, hắn chính là hoang đường, bằng không, làm sao có thể nhìn nàng vừa mắt đâu?
Đột nhiên, Thần Tịch mặt nhăn nhíu mày, nhìn Hoa Tử Huyễn có chút bất khả tư nghị, “Ngươi lại đối với ta hạ độc?”
Hoa Tử Huyễn nghe vậy bất đắc dĩ thở dài nói: “Công chúa, ngươi vì sao luôn thông minh như vậy? Ta mới ra tay không đến nửa ngày đâu, ngươi liền vạch trần ta, đả kích nhân cũng chừa chút mặt mũi đi!”
Ai!
Thần Tịch đã không muốn biết nên đối phó như thế nào với tên trước mắt, biết rõ nàng không sợ độc, còn hạ độc, này không phải…… bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn, vô cùng âm nhu nói“Tử Huyễn, ngươi vì sao lại không hiểu tiếp thu giáo huấn đây?”
Chỉ thấy Hoa Tử Huyễn biến sắc, lập tức tức giận cười khổ ngồi dưới đất, vô lực nhìn Thần Tịch, nữ nhân vẫn cứ thần thần bí bí trước sau như một, vô thanh vô tức liền đem độc dược hạ lại trên người hắn.
Thần Tịch hảo tâm ngồi xổm xuống nhìn hắn, “Thế nào, độc dược này tên gọi là gì? Nói ta biết đi!”
Hoa Tử Huyễn giờ khắc này thật tình rất muốn khóc, vì sao trên đời có nữ tử như vậy, giống như một cây thuốc phiện, có độc lại tản ra mùi hương mê người?
“Thần Tịch, ta thật sự không xong, cư nhiên thích ngươi!”
Gì!
Thần Tịch bị lời này làm hoảng sợ, lập tức bĩu môi, “Ngươi a, đừng tưởng rằng ta thật sự sẽ không giết ngươi, mà một lần lại một lần tổn hại lợi ích của ta, ta sẽ không tiếp tục nhẫn nhịn ngươi!”
Nhẫn?
Hoa Tử Huyễn cười khổ, nàng có nhẫn nhịn hắn sao?
Miệng vết thương chảy ra máu nhiễm đỏ cả quần áo của hắn, Thần Tịch nhíu mày, “Ngươi người này, thật là, chịu không nổi liền mở miệng nói một câu tốt lắm, cậy mạnh làm cái gì?” Dứt lời đố với ngươi ở đình ngoại phân phó một câu, “Đi đem Hứa Phi Sương gọi tới!”
qua một lát, Hứa Phi Sương chạy đến, vừa thấy thượng Hoa Tử Huyễn, vết máu loang lổ quần áo, thở dài, “Công chúa, ngươi muốn tra tấn hắn cũng phải có điểm kiềm chế a, hắn bị thương không nhẹ đâu!”
Bắt mạch xong lại trừng lớn mắt, “Công chúa, ngươi sao lại hạ giải hồng chi độc vào hắn?”
Thần Tịch phiên mắt trợn trắng, “độc này hắn tự mình hạ!”
“Làm sao có thể, giải hồng sẽ làm lòng người quặn đau, người bị ngoại thương mà trúng loại độc này, miệng vết thương sẽ càng chảy nhiều máu, làm cho người thêm suy yếu…… Hắn cũng không phải người ngốc, làm sao có thể tự hạ độc chính mình?”
Ngạch!
Thần Tịch gãi gãi đầu, nàng làm sao mà biết Hoa Tử Huyễn vì sao lại phạm phải sai lầm ngu ngốc này!
Hứa Phi Sương giật giật khóe miệng cấp Hoa Tử Huyễn một lần nữa băng bó miệng vết thương, sau đó lại giải độc, sau khi mất đi một phen công phu mới rửa sạch tốt, thở dài một tiếng, “Công chúa, nếu thật sự không thích hắn liền xử tử đi, không cần ép buộc ta a!”
“di, đã nói không phải là ta hạ độc!”
“đúng vậy –”
Hoa Tử Huyễn suy yếu cười cười, “Xác thực không phải Thần Tịch hại ta, là ta hạ độc nàng không được, ngược lại hại chính mình!”
“Ngươi — ngu ngốc!” Hứa Phi Sương lưng mang cái hòm thuốc bỏ chạy lấy người.
Thần Tịch gãi gãi đầu, Hứa Phi Sương này giống như trở nên không có u buồn như lúc trước, chẳng lẽ là bởi vì nàng hưu hắn, hắn tâm tình liền sáng sủa hơn? Nguyên bản là từ công tử u buồn chuyển thành vương tử mặt trời?
Vẫy vẫy đầu, quên đi, mặc kệ hắn, dù sao không u buồn cũng rất tốt.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Hoa Tử Huyễn, Thần Tịch có chút buồn rầu, “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
“Còn có thể thể nào, không phải là bị ngươi nhốt vào tù thôi!”
Ách! Xin ngươi không cần lộ ra biểu tình cam chịu như vậy, nàng ăn không tiêu, Thần Tịch thật tình khó hiểu, nam nhân này tâm tư không phải một người bình thường có thể cân nhắc, rõ ràng lúc trước nàng đều cho hắn cơ hội, để cho hắn mang theo huynh đệ Lưu Âm Các bỏ gian tà theo chính nghĩa, trở thành quân dự bị của nàng, tương lai nàng……
Chẳng lẽ hắn đối với mình không có tin tưởng cho nên mới không muốn hợp tác? Nhưng mà, như vậy hắn có thể chiếm được cái ưu việc gì.
Trong khi nhóm ám vệ đang bận rối rắm, Hoa Tử Huyễn đã rời khỏi đôi môi mê người kia, phát ra một tiếng thở dài thật sâu, tựa như đối với một nụ hôn như vậy vẫn chưa đủ.
Chúng hộ vệ đều khinh bỉ: Ngươi nha chính là một cái tù nhân, nếu không phải công chúa có lệnh không thể ngăn cản hành động của hắn, bọn họ tuyệt đối ngay cả một ngón tay cái của công chúa cũng không để cho hắn đụng tới!
Hoa Tử Huyễn cứ như vậy ngồi ở trường kỉ, bưng lên li trà chậm rãi nhấm nháp, vẻ mặt kia tựa hồ đang nhấm nháp rượu lâu năm. Hương thuần, chua sót đều thể hiện trên mặt, làm cho khuôn mặt như ngọc của hắn đọng lại một chút u buồn.
Lần này vừa ngủ, Thần Tịch liền ngủ thẳng đến lúc mặt trời lặn ở hướng Tây, mà Hoa Tử Huyễn vẫn canh giữ ở bên người nàng, rõ ràng là vẻ mặt cao quý, ngạo mạn vậy mà lại dương dương tự đắc ngồi dưới đất bảo vệ nàng, tựa như bảo vệ một thứ rất quan trọng.
Thời điểm Thần Tịch mở mắt liền chống lại một đôi lãnh mâu, dung nhan tuấn mỹ cũng bị con ngươi hung ác nham hiểm phá hủy hai phần mỹ cảm, làm cho người ta có chút phát lạnh. Hoàn hồn, nàng mỉm cười, “Ngươi còn ở?”
“Ân, công chúa không cho ta đi, ta tự nhiên muốn lưu lại!”
“Thật không, lần trước ta hình như cũng không có cho ngươi đi, ngươi tại sao lại rời đi phủ công chúa?”
Hoa Tử Huyễn sửng sốt lập tức nhún nhún vai, không chút để ý nói: “Công chúa làm gì biết rõ còn cố hỏi?” Lần trước hắn là cứu Liễu Văn Hoa rời đi, còn bị thương trong lúc chạy, tự nhiên sẽ không trở về để bị nàng phát hiện.
Tuy rằng chính hắn cũng biết với khả năng của nữ nhân này sẽ biết hắn dẫn người đi.
Thần Tịch ngồi xuống duỗi thân người, thở phào khẩu khí, “Ngủ một chút, thực mệt!”
“Ta đây giúp công chúa mát xa đi!”
“Tốt!”
Ngón tay Hoa Tử Huyễn thon dài hữu lực trên tấm lưng Thần Tịch, xúc cảm mềm mại làm cho hắn có chút tâm viên ý mãn, bất quá, rất nhanh hắn tliền hồi thần. Chuyên chú tiến hành mát xa huyệt đạo.
A a a, nam nữ thụ thụ bất thân a, nhóm ám vệ nội tâm hò hét, nhưng mà bọn họ cũng không dám xuất hiện quấy rầy. Từ khi trải qua chuyện tình của Khanh Thiên Yến, bọn họ đều đối với Xích Dương công chúa có thể nói là có nghiêng trời lệch đất thay đối. Cho tới nay bọn họ kỳ thật là đối với Cung Thần Tịch có chút khinh thường. Cái gì cũng đều dựa vào Hoàng Phủ tướng quân chống đỡ, nàng liền dựa vào thân phận công chúa mà tác quái tác quái.
Nhưng mà, sau khi mất trí nhớ. Công chúa lại càng khác thường, cũng càng ngày càng thông minh cùng thần bí khó dò. Lại trải qua chuyện lần này, bọn họ hoàn toàn hiểu rõ. Xích Dương công chúa khác hoàn toàn với dĩ vãng. Bọn họ lại không dám có tâm ý khinh thị.
“Thế nào, thoải mái sao?”
“Thoải mái hơn, cám ơn ngươi.” Thần Tịch đứng lên hoạt động một chút thân mình, quay đầu lại thấy Hoa Tử Huyễn đang nhìn nàng, đáy mắt lóe ra một loại thần sắc phức tạp, yêu hận đan xen?
Không đúng, hai người bọn họ trong chuyện này không hề có yêu, chỉ có hận. Tính có điểm chút đi!( không hiểu)
Nàng đối với Hoa Tử Huyễn có một loại cảm giác rất đặc biệt, cho dù biết rõ hắn là đối thủ, là địch nhân. Nhưng là, không muốn hạ ngoan tay. Không muốn để cho hắn chết!
Loại đặc biệt này làm cho cả chính nàng đều có chút mạc danh kỳ diệu, đối với nàng mà nói, tuy rằng không phải là người ngoan độc, tuy nhiên cũng không phải là một người tốt, trong từ điển nhân sinh của nàng tuyệt đối là ân oán rõ ràng.
Hoa Tử Huyễn chống lại đôi mắt có chút mê hoặc của nàng mỉm cười, “Thần Tịch, đây là làm sao vậy? Có cái gì muốn hỏi ta sao?”
“Ân, liền hỏi một chút ngươi vì sao giúp đỡ người Tần quốc đi!”
“Tự nhiên là có người ra tiền ta liền hỗ trợ a!”
“Hừ, không tuân thủ tín dụng, lúc trước ta cũng nói –”
Hoa Tử Huyễn thực không lo lắng đánh gãy nàng: “Đối phương ra giá rất cao!”
Dựa vào, nam nhân này thật không biết xấu hổ a, cư nhiên có thể nói như vậy! Tốt xấu cũng phải là lời giải thích đáng tin chút đi! Thần Tịch nhịn không được mắt trợn trắng, “ngươi cứ như vậy, ai dám tìm ngươi làm việc a?”
“Ngươi nếu về sau tìm ta làm việc hẳn là nên hỏi nhiều một câu, thêm bao nhiêu tiền ta sẽ không thay đổi chủ ý, như vậy mới là chân chính giao định rồi!”
“Ngươi — hoang đường!”
Đúng vậy, hắn chính là hoang đường, bằng không, làm sao có thể nhìn nàng vừa mắt đâu?
Đột nhiên, Thần Tịch mặt nhăn nhíu mày, nhìn Hoa Tử Huyễn có chút bất khả tư nghị, “Ngươi lại đối với ta hạ độc?”
Hoa Tử Huyễn nghe vậy bất đắc dĩ thở dài nói: “Công chúa, ngươi vì sao luôn thông minh như vậy? Ta mới ra tay không đến nửa ngày đâu, ngươi liền vạch trần ta, đả kích nhân cũng chừa chút mặt mũi đi!”
Ai!
Thần Tịch đã không muốn biết nên đối phó như thế nào với tên trước mắt, biết rõ nàng không sợ độc, còn hạ độc, này không phải…… bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn, vô cùng âm nhu nói“Tử Huyễn, ngươi vì sao lại không hiểu tiếp thu giáo huấn đây?”
Chỉ thấy Hoa Tử Huyễn biến sắc, lập tức tức giận cười khổ ngồi dưới đất, vô lực nhìn Thần Tịch, nữ nhân vẫn cứ thần thần bí bí trước sau như một, vô thanh vô tức liền đem độc dược hạ lại trên người hắn.
Thần Tịch hảo tâm ngồi xổm xuống nhìn hắn, “Thế nào, độc dược này tên gọi là gì? Nói ta biết đi!”
Hoa Tử Huyễn giờ khắc này thật tình rất muốn khóc, vì sao trên đời có nữ tử như vậy, giống như một cây thuốc phiện, có độc lại tản ra mùi hương mê người?
“Thần Tịch, ta thật sự không xong, cư nhiên thích ngươi!”
Gì!
Thần Tịch bị lời này làm hoảng sợ, lập tức bĩu môi, “Ngươi a, đừng tưởng rằng ta thật sự sẽ không giết ngươi, mà một lần lại một lần tổn hại lợi ích của ta, ta sẽ không tiếp tục nhẫn nhịn ngươi!”
Nhẫn?
Hoa Tử Huyễn cười khổ, nàng có nhẫn nhịn hắn sao?
Miệng vết thương chảy ra máu nhiễm đỏ cả quần áo của hắn, Thần Tịch nhíu mày, “Ngươi người này, thật là, chịu không nổi liền mở miệng nói một câu tốt lắm, cậy mạnh làm cái gì?” Dứt lời đố với ngươi ở đình ngoại phân phó một câu, “Đi đem Hứa Phi Sương gọi tới!”
qua một lát, Hứa Phi Sương chạy đến, vừa thấy thượng Hoa Tử Huyễn, vết máu loang lổ quần áo, thở dài, “Công chúa, ngươi muốn tra tấn hắn cũng phải có điểm kiềm chế a, hắn bị thương không nhẹ đâu!”
Bắt mạch xong lại trừng lớn mắt, “Công chúa, ngươi sao lại hạ giải hồng chi độc vào hắn?”
Thần Tịch phiên mắt trợn trắng, “độc này hắn tự mình hạ!”
“Làm sao có thể, giải hồng sẽ làm lòng người quặn đau, người bị ngoại thương mà trúng loại độc này, miệng vết thương sẽ càng chảy nhiều máu, làm cho người thêm suy yếu…… Hắn cũng không phải người ngốc, làm sao có thể tự hạ độc chính mình?”
Ngạch!
Thần Tịch gãi gãi đầu, nàng làm sao mà biết Hoa Tử Huyễn vì sao lại phạm phải sai lầm ngu ngốc này!
Hứa Phi Sương giật giật khóe miệng cấp Hoa Tử Huyễn một lần nữa băng bó miệng vết thương, sau đó lại giải độc, sau khi mất đi một phen công phu mới rửa sạch tốt, thở dài một tiếng, “Công chúa, nếu thật sự không thích hắn liền xử tử đi, không cần ép buộc ta a!”
“di, đã nói không phải là ta hạ độc!”
“đúng vậy –”
Hoa Tử Huyễn suy yếu cười cười, “Xác thực không phải Thần Tịch hại ta, là ta hạ độc nàng không được, ngược lại hại chính mình!”
“Ngươi — ngu ngốc!” Hứa Phi Sương lưng mang cái hòm thuốc bỏ chạy lấy người.
Thần Tịch gãi gãi đầu, Hứa Phi Sương này giống như trở nên không có u buồn như lúc trước, chẳng lẽ là bởi vì nàng hưu hắn, hắn tâm tình liền sáng sủa hơn? Nguyên bản là từ công tử u buồn chuyển thành vương tử mặt trời?
Vẫy vẫy đầu, quên đi, mặc kệ hắn, dù sao không u buồn cũng rất tốt.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Hoa Tử Huyễn, Thần Tịch có chút buồn rầu, “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
“Còn có thể thể nào, không phải là bị ngươi nhốt vào tù thôi!”
Ách! Xin ngươi không cần lộ ra biểu tình cam chịu như vậy, nàng ăn không tiêu, Thần Tịch thật tình khó hiểu, nam nhân này tâm tư không phải một người bình thường có thể cân nhắc, rõ ràng lúc trước nàng đều cho hắn cơ hội, để cho hắn mang theo huynh đệ Lưu Âm Các bỏ gian tà theo chính nghĩa, trở thành quân dự bị của nàng, tương lai nàng……
Chẳng lẽ hắn đối với mình không có tin tưởng cho nên mới không muốn hợp tác? Nhưng mà, như vậy hắn có thể chiếm được cái ưu việc gì.