Huấn Sinh dùng mọi cách để cứu Bạch Diệp Nhan, nàng bị thương quá nặng, phải mất một thời gian mới có thể cứu lại được tính mạng của Bạch Diệp Nhan.
"Tiểu An, ta cần máu của ngươi" Huấn Sinh nhìn Triệu Phương An nóng lòng nói.
Dù không hiểu để làm gì nhưng nếu nó cứu được mạng của Bạch Diệp Nhan thì Triệu Phương An tất nhiên đồng ý ngay. Lấy kim châm vào đầu ngón tay, một vài giọt máu tuôn ra, Huấn Sinh cầm đầu ngón tay của Triệu Phương An để gần nơi vết thương của Bạch Diệp Nhan cho máu nhỏ xuống vết thương.
Sau đó Huấn Sinh luyện phép gì đó một hồi rồi ống ta dừng lại, nói là xong rồi, chỉ đợi Bạch Diệp Nhan tỉnh lại nữa thôi.
Huấn Sinh lau mồ hôi trên trán rồi đi ra ngoài, Triệu Phương An cũng theo đó mà đi theo.
" Chỉ cần đợi nàng tỉnh lại thôi sao?" Triệu Phương An lòng nóng như lửa đốt hỏi.
" Tạm thời công chúa đã qua cơn nguy hiểm, máu của ngươi là máu phượng hoàng, có thể chữa lành vết thương của người khác" Huấn Sinh ngồi xuống bàn, rót một chén trà uống.
Cuối cùng Triệu Phương An cũng thở phào nhẹ nhõm, tảng đá lớn trong ngực như được gỡ bỏ. Nhưng mấy thứ kì lạ mà Huấn Sinh nói cô không hiểu? Chuyện xảy ra với cơ thể cô nữa, tại sao mọi thứ lại giống như trong phim viễn tưởng như vậy?
" Đúng rồi, cơ thể của ta làm sao vậy?" Triệu Phương An ngồi xuống vội vàng hỏi Huấn Sinh.
" Khi nãy ngọn núi này rung chuyển là do ngươi làm đúng không? "
Lúc đó Triệu Phương An đang cực kỳ lo sợ vì Bạch Diệp Nhan bị trọng thương nên cô không để ý gì khác nhưng đúng là cơ thể cô đã tỏa ra một luồng khí nóng khiến mấy tên hắc y nhân kia bắn ra ngoài.
" Như vậy là Chu Tước trong ngươi đã thức tỉnh rồi, sức mạnh của nó ngươi phải học cách kiểm soát" Huấn Sinh nhấp một ngụm trà nói.
Cái gì mà như phim tiên hiệp vậy? Thời đại . rồi mà chuyện này vẫn còn có thể tin hả? Triệu Phương An ngớ người, nhưng mà đây là một thế giới khác, ngay từ khi Triệu Phương An sang được đây thì nó đã là một điều thực sự quá phi lý rồi. Thế giới này Triệu Phương An như là đang đóng phim giống mấy nam chính tiên hiệp vậy, thật sự quá là ngầu đi.
Huấn Sinh kêu Triệu Phương An bỏ chiếc khăn trên trán xuống, nhìn nhìn một hồi rồi nói.
" Ấn ký Chu Tước nó sáng hơn rồi" Huấn Sinh nói.
Nghe xong Triệu Phương An lấy điện thoại cũ trong người ra soi lên trán, đúng là cái hình xăm kia nó sáng lên thật.
" Ngươi phải cẩn thận, có một nhóm người tự xưng là Hắc Đạo Hội. Bọn chúng là những người chuyên đi săn lùng ấn ký, cướp được cả bốn ấn ký chúng sẽ có thể làm chủ tứ quốc" Huấn Sinh nhắc nhở.
Nghe xong Triệu Phương An có chút lo sợ, không lẽ là mấy tên hắc y nhân vừa rồi, bọn chúng nghĩ Nhan nhi là Bạch Diệp Thanh và muốn cướp ấn ký Bạch Hổ, có lẽ chính là bọn chúng. Triệu Phương An từ giờ sẽ phải cảnh giác thật cao, nếu như vậy lần trước người làm Diệp Thanh bị thương cũng là chúng sao? Bọn chúng có thể len lỏi được vào cả hoàng cung thì thật không dễ đối phó.
----------------------------
Hắc Đạo Hội.
" Ngươi nói cái gì? Lại để mất chủ nhân Bạch Hổ" Hắc Linh chủ tức giận gạt hết đồ đạc trên bàn của hắn ta xuống.
" Xin Hắc Linh chủ tha mạng" mấy tên hắc y nhân còn sống khi đấu với Triệu Phương An trở về quỳ xuống xin tha.
Hắc Linh chủ tức giận, hắn sai người chém hết mấy tên hắc y nhân đó nhưng vừa giơ kiếm lên thì một tên sợ hãi lên tiếng.
" Thần... Thần....đã nhìn thấy chủ nhân Chu Tước"
Nghe xong, Hắc Linh liền bất ngờ, chủ nhân Chu Tước còn sống sao? Tên hắc y nhân kia liền kể lại toàn bộ câu chuyện cho Hắc Linh chủ nghe. Hắn ta nghe xong liền cười đến đáng sợ, cứ nghĩ sẽ khó tìm được ấn ký Chu Tước nhưng ai ngờ nó lại ở ngay cạnh bên Bạch Hổ, xem ra sẽ nhanh chóng bắt được cả đôi.bg-ssp-{height:px}
" Chỉ còn vài ngày nữa là hội thao tứ quốc sẽ đến, mau đem hết đá diệt hồn rèn với vũ khí, khi đó cho dù khả năng hồi phục của tứ linh thú có lớn đến đâu cũng không thể sống được" Hắc Linh ra lệnh.
----------------------
Buổi chiều, Bạch Diệp Nhan cuối cùng cũng tỉnh lại, vừa mới mở mắt ra liền nghe thấy giọng nói quen thuộc kia.
" Nhan nhi, ngươi tỉnh rồi" Triệu Phương An mừng rỡ nói.
Vì vẫn còn rất mệt nên Bạch Diệp Nhan chỉ có thể gật nhẹ đầu, Triệu Phương An lấy một chén nước, đỡ nàng dậy uống. Bạch Diệp Nhan uống xong thì cũng tỉnh táo hơn một chút.
" An có bị thương không? Chúng ta đang ở đâu ?" Bạch Diệp Nhan giọng nói mệt nhọc nói.
" Nhan nhi, ta không sao, chúng ta đang ở nhà của vị đại phu ta đã nói với nàng"
Bạch Diệp Nhan nhìn quanh quanh ngôi nhà nhỏ rồi cố gắng nở một nụ cười với Triệu Phương An. Sau đó liền bị bất ngờ vì Triệu Phương An đột nhiên ôm lấy cô.
"Nhan nhi, người đừng vậy nữa, đừng làm ta sợ nữa được không? " Triệu Phương An đau khổ nói.
" An, ta không muốn nhìn ngươi vì ta mà xảy ra chuyện gì, An đã vì ta làm quá nhiều điều rồi" Bạch Diệp Nhan từ từ ôm lấy Triệu Phương An an ủi tiểu hài tử trong lòng.
Ấy thế mà Triệu Phương An đã khóc rống lên đúng là giống hệt tiểu hài tử, nàng vừa khóc vừa lắc đầu không muốn Bạch Diệp Nhan làm điều nguy hiểm nữa. Triệu Phương An đã sợ đến mức cả người lúc đó run rẩy đứng không vững nữa, cô không muốn điều sợ hãi ấy lặp lại lần nữa.
Sau khi Bạch Diệp Nhan uống thuốc xong thì trời cũng trở tối, Bạch Diệp Nhan vì vẫn còn quá mệt nên đã ngủ thiếp đi.
Giữa đêm tối, Huấn Sinh kêu Triệu Phương An đi theo mình đến khi đất trống sau nhà, ông ta nói sẽ giúp cô kiểm soát sức mạnh của Chu Tước.
" Tại sao ông lại biết nhiều về tứ linh như vậy?" Triệu Phương An thắc mắc hỏi.
" Ngươi cứ coi ta là người hướng dẫn đi, đừng hỏi nhiều quá ta không thích nhiều lời" Huấn Sinh than thở.
Nếu lão nhân đó đã nói như vậy thì Triệu Phương An đành im lặng mà nghe theo ông ta.
" Hôm nay ngươi đã làm gì để Chu Tước thức tỉnh được?"
" Ta không biết, chỉ biết là khi nhìn ra thì mấy tên hắc y nhân đó đã ngã hết xuống đất rồi sau đó tay như có một luồng khí phun ra" Triệu Phương An kể lại.
Nghe xong thì Huấn Sinh suy nghĩ một hồi rồi nói với Triệu Phương An thử một lần nữa đẩy khí nóng từ bàn tay ra cho ông ta xem.
Kỳ lạ lúc sáng còn làm được mà giờ Triệu Phương An cố đến đâu cũng không thể làm được như vậy nữa. Huấn Sinh lắc đầu như thể biết trước được điều này, ông ta nói với Triệu Phương An ngồi xuống thiền và nhắm mắt lại,rồi sau đó đi ra phía sau lưng của Triệu Phương An ngồi xuống, vận công gì đó nhưng Triệu Phương An không thể nhìn thấy chỉ biết sau đó ông ta đập tay vào lưng cô. Một thứ gì đó từ hai bàn tay ấy như chạy vào từ lưng khiến trong người Triệu Phương An có lại cảm giác lúc sáng nay.
Sau đó Huấn Sinh nói với Triệu Phương An đứng dậy và thử lại, lần này Triệu Phương An làm được, cú đẩy không khí mạnh đến mức làm một thân cây bị mất một phần. Triệu Phương An giật mình, cánh tay bị đẩy ra sau chứ không thể giữ nguyên tư thế, sau đó Huấn Sinh nói với Triệu Phương An búng tay sẽ biết thêm thứ mới.
Nghe theo lời Triệu Phương An búng tay, đột nhiên một ngọt lửa từ đâu bùng lên, mà thuật sao? Triệu Phương An bị ngọn lửa đột nhiên xuất hiện kia làm giật mình sợ hãi lần nữa, may mắn là cô hướng tay ra ngoài chứ không thì cháy người rồi.
Thấy vẻ sợ hãi của Triệu Phương An, Huấn Sinh liền cười khà khà, thấy vậy Triệu Phương An liền trở lại vẻ nghiêm túc như bình thường. Nhưng mà cô vẫn không thể tưởng tượng được là mình có thể tạo ra lửa bằng tay không, điều mà ở thế giới của cô chắc chắn là không thể, ở thế giới này cô trở thành gì đây? Siêu nhân? Pháp sư? Biết sử dụng ma thuật? Dù là thứ gì đi nữa thì Triệu Phương An vẫn rất thích thú với nó.