Edited by dzitconlonton
Gia Luật Hoàn Cai lại bận rộn cả ngày, vừa mới nghỉ ngơi trên giường một lát, liền nghe được bên ngoài có động tĩnh truyền đến.
“Công chúa, phò mã tỉnh rồi.” Là giọng của tỳ nữ bên cạnh Tiêu Thiệu Củ.
Gia Luật Hoàn Cai đột ngột mở mắt ra, nhưng bây giờ khi nghe tin này, trái tim nàng chùng xuống.
Trị lâu không khỏi, một người liên tiếp mê man sáu ngày đột nhiên tỉnh lại, khiến mọi người cũng hiểu người này đại hạn sắp tới rồi.
Gia Luật Hoàn Cai vào phòng trong, loạng choạng đến bên Tiêu Thiệu Củ. Chỉ thấy hai má vốn đã gầy gò của chàng bây giờ đã không còn bao nhiêu thịt nữa, xương gò má nhô ra, môi khô khốc, không hề có huyết sắc.
Trong mắt Gia Luật Hoàn Cai nóng lên, nhưng không dám khóc, vì thế chỉ có thể nắm chặt tay Tiêu Thiệu Củ, ánh mắt quét qua trên mặt chàng từng li từng tí một.
Một nam nhân chưa đến bốn mươi tuổi, chính xác là khi nào có mái tóc bạc đây…
“Bồ Đề Nô…” Giọng của Tiêu Thiệu Củ coi như rõ ràng, chàng rút bàn tay Gia Luật Hoàn Cai đang cầm ra, lật ngược lại trên tay nàng.
“Ta có lẽ không sống được bao lâu.” Tiêu Thiệu Củ khẽ thở dài một tiếng, lại mang theo ý cười.
“Đừng khóc, đừng khóc.” Chàng lại nói, nghe được câu này, Gia Luật Hoàn Cai mới cảm nhận được, không biết từ lúc nào đã cảm thấy mặt mình đã ươn ướt.
Nàng dùng sức hít mũi, nhìn nam nhân trước mặt cũng nở nụ cười, “Ừ, không khóc.”
Tiêu Thiệu Củ nắm tay Gia Luật Hoàn Cai chặt hơn, không quan tâm đến việc thở , chàng lại vội vàng mở miệng, trông đã có ý định thú nhận những lời cuối cùng của mình.
“Ngày đó trước Phật, ta nghĩ, Tiêu Thiệu Củ nửa đời tầm thường, cái gì cũng không có, chỉ có thể dùng mạng, mạng của ta đến bảo vệ nàng…” Chàng dừng lại, hít sâu vài hơi, tiếp tục nói “Ta chết rồi, nàng liền đi tìm một người chồng đối xử tốt với nàng, nàng mới mười bảy tuổi, còn khoảng thời gian rất dài…”
“Ta còn lâu mới tìm.” Gia Luật Hoàn Cai vội vàng lên tiếng, dừng lời của Tiêu Thiệu Củ.
Tiêu Thiệu Củ thậm chí không còn khí lực để mỉm cười nữa, sự trong sáng và dịu dàng mà chàng đã quen khi đối mặt với Gia Luật Hoàn Cai cũng hóa thành lòng tràn đầy không nỡ.
“Tiểu công chúa.” Tiêu Thiệu Củ gọi một tiếng.
Gia Luật Hoàn Cai chậm rãi ngẩng đầu, đã lâu chàng không gọi mình như vậy.
“Ta yêu nàng.” Tiêu Thiệu Củ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tức giận như tơ.
“Nghe nàng nói nàng đến từ một ngàn năm sau, thế giới kia rất tốt, rất đẹp, nếu có kiếp sau, ta còn muốn, còn muốn cùng nàng ở cùng nhau, cùng nàng đến thế giới kia xem một chút…”
Gia Luật Hoàn Cai đang nghiêng tai dán đến bên môi Tiêu Thiệu Củ, muốn nghe kỹ thì bỗng nhiên giật mình, thì ra ngày say rượu, chàng đã nghe hết tất cả.
Gia Luật Hoàn Cai vẫn đang đợi câu tiếp theo, chợt cảm thấy tay thả lỏng, bên tai cũng không còn hơi thở nóng ẩm nữa.
“Tiêu Thiệu Củ…” Nàng vùi vào ngực Tiêu Thiệu Củ, rốt cuộc không kìm được, khóc rống lên.
Năm Khai Thái thứ sáu, Thái Ninh quân tiết độ sứ, thái sư kiểm tra đối chiếu sự thật, phò mã đô úy Tiêu Thiệu Củ qua đời, hưởng thọ ba mươi sáu tuổi.
Hoàng đế cũng nghĩ như vậy, nhớ lại nỗi buồn của huynh đệ, cúi đầu niệm chư cô, đặc biệt giáng lệnh tơ lụa, tiến phong công chúa Gia Luật thị thành công chúa Việt Quốc.
Mặc dù Tiêu Thiệu Củ đột nhiên qua đời, nhưng có khá nhiều đồ vật chôn cất.
Đồ vật bày la liệt trên sàn, xếp đầy hàng, Gia Luật Hoàn Cai liếc qua một chút, rồi dừng lại ở trên chiếc mặt nạ màu vàng.
“Mặt nạ này được gửi theo của hồi môn, tổng cộng có hai chiếc, chiếc còn lại là của công chúa ngài.” Tỳ nữ ở một bên tinh mắt tiến lên giải thích, “Cái này sẽ để phò mã che mặt, hy vọng nó có thể bảo vệ tốt thân thể và hồn phách của phò mã, để cho phò mã sớm vào luân hồi.”
Gia Luật Hoàn Cai gật đầu, cầm mặt nạ lên.
Đường nét khuôn mặt trên mặt nạ rõ ràng sống động như thật, trong lúc mơ hồ nàng cảm thấy Tiêu Thiệu Củ vẫn đang đứng trước mặt mình. Người thợ này nhất định chưa từng thấy qua dáng vẻ khi cười của Tiêu Thiệu Củ, chỉ hơi nhếch khóe miệng của chiếc mặt nạ lên, nhưng nhìn qua lại có chút nghiêm túc.
“Thợ khéo thật a.” Gia Luật Hoàn Cai ve vài cái nói.
Mãn Ca biết công chúa không muốn, trong lòng rất buồn, “Phò mã nhất định sẽ được thần Phật che chở, kiếp sau sẽ tìm một người tốt.”
Gia Luật Hoàn Cai nghe Mãn Ca nói vậy, trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút.
“Khi ta chết, ta cũng sẽ đeo mặt nạ và đeo những chiếc nhẫn vàng mà Siêu Na đã tặng cho ta.” Gia Luật Hoàn Cai nhìn Mãn Ca, đôi mắt nàng đầy mê hoặc.
Trong lòng Mãn Ca run lên, phò mã vừa đi, dường như đã lấy đi chút năng lượng cuối cùng của công chúa, nhưng nàng ấy không muốn làm Gia Luật Hoàn Cai càng đau khổ thêm, nên đã đáp lại bằng đôi lời.
Đêm nay, Gia Luật Hoàn Cai có một giấc mơ hiện đại, có hồi ức về nàng.
Chuyện này hình như đã lâu lắm rồi, chuyện nhỏ nhặt đến mức nàng cũng nhớ mơ hồ, thậm chí còn nhầm lẫn ngày tháng.
Nàng thực tập tại một nhà hát, và đạo diễn đột nhiên tập hợp các diễn viên lại với nhau và nói rằng có một kịch bản mới.
Bản làm lại của các bộ phim truyền hình cổ trang Trung Quốc và nước ngoài rất nổi tiếng vào thời điểm đó, bởi vậy nhìn thấy nguyên bản “Trần quốc công chúa”, kể về một câu chuyện về một công chúa vô danh trong triều đại lạnh lẽo, mọi người đều không hài lòng lắm nên họ đã tạm dừng.
Lúc ấy nàng rất hứng thú nên chỉ lật qua kịch bản và thấy rằng công chúa đã gả cho cữu cữu mình, nhưng hai năm sau trượng phu qua đời, còn nàng thì không lâu cũng đi theo, lúc chết mới mười tám tuổi.
Nàng lật từng trang và khẽ thở dài, thật đáng tiếc cho cô công chúa này.
Không có gì đặc biệt, ký ức này lúc đó lập tức biến mất trong đầu Lưu Sở, nhưng hôm nay lại hiện lên.
Nàng phát hiện trải nghiệm của chính mình bắt đầu trùng khớp với trải nghiệm của công chúa, và dần dần, công chúa dần xuất hiện, chính xác là bộ mặt của Gia Luật Hoàn Cai.
Gia Luật Hoàn Cai đột nhiên bừng tỉnh, nàng hoảng hốt nhìn chằm chằm vào tấm màn ngủ trên đầu, và thức cả đêm.
Chú thích:
Mặt nạ bồi táng thời Liêu:
Mặt nạ bồi táng của nữ: