Một giọng nói vang lên làm cho cô nhanh chóng thoát khỏi dòng hồi tưởng
- Ơ, dạ cha…
- Con làm sao vậy, trông con cứ ngơ ngẩn như người mất hồn ấy.- Hàn Lâm nhíu mày nói
- Dạ con không sao đâu, chỉ là nhớ lại một chuyện cũ thôi ạ.- Thiên Di gãi đầu nói
- Nhớ lại chuyện cũ? – Hàn Lâm lập tức chấn kinh, chẳng lẽ con gái ông… đã nhớ ra chuyện gì rồi sao, nghĩ đến
đây ông không khỏi lo lắng.
- À vâng, chút chuyện nhỏ giữa con và Amy thôi.
- Vậy sao? – Ông thở phào, may quá, con bé chưa nhớ ra gì cả.
- Mà cha này, vậy việc đó thì sao ạ? – Thiên Di ấp úng – Việc con về Việt Nam ấy
- À, chuyện đó thì ta cũng suy nghĩ kĩ rồi. Thiên Di, con hãy về Việt Nam đi.
- Dạ thật sao cha, cha cho con về Việt Nam thật sao?- Vẻ mặt của cô lập tức trở nên rạng rỡ, cô có mơ cũng
không ngờ tới cha cô sẽ dễ dàng đồng ý đến vậy, đúng là đáng mừng mà.
- Ừ, dù sao bên đó cũng có anh hai của con nên ta cũng bớt lo nhưng với điều kiện là con phải đứng nhất kỳ thi
cuối kỳ lần này. Thế nào?
- Được chứ ạ, con sẽ cố gắng hết sức.
Nhìn cô phấn khích như vậy, Hàn Lâm cũng vui lây. Ông có thể làm bất cứ điều gì, chỉ cần con gái ông vui vẻ còn
những thứ khác đều không quan trọng.
Vài ngày sau, tại một căn biệt thự ở Beverly Hills, bang Los Angeles, Mỹ
- Thưa thiếu gia, tôi vừa nhận được tin tiểu thư Hàn Thiên Di sẽ về nước vào cuối tháng tới sau khi kết thúc học
kỳ 2 của năm học.- Một người đàn ông trông rất trẻ, tầm 22-23 tuổi đang cúi mình kính cẩn nói với người con trai
đang ngồi trên ghế. Cả căn phòng bị bao trùm bởi một màu đen huyền bí, chỉ có một chút ánh sáng le lói hắt ra từ
chiếc rèm cửa sổ, không gian này làm cho con người ta cảm thấy lạnh sống lưng.
Ánh mắt láy khẽ động, người đó lạnh lùng nói:
- Nick. mau mua một vé máy bay về Việt Nam ngay ngày mai cho tôi.
Người con trai tên Nick dạ một tiếng rồi bỏ đi, còn lại một mình trong căn phòng tối, người con trai xoay người lại,
tầm mắt di chuyển đến bức ảnh trên bàn, ánh mắt tràn đầy sự yêu thương. Trong ảnh là một cô bé có mái tóc nâu
hạt dẻ đang cầm một cành hoa anh đào, miệng nở nụ cười rạng rỡ khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy yêu mến. Bàn
tay khẽ xoa nhẹ khuôn mặt trong bức ảnh, người con trai nở một nụ cười đẹp mê hồn “ Tiểu Di, cuối cùng cũng
được gặp lại em rồi”
Một tháng sau tại sân bay quốc tế Tokyo, Nhật Bản
- Thiên Di, về bên đó con phải nghe lời anh hai và học tập cho tốt đó, đừng mải mê chơi bời mà quậy phá anh hai
nghe chưa.- Mẹ cô ân cần nhắc nhở
- Con biết rồi, cha mẹ cũng nhớ giữ gìn sức khỏe.
- Rảnh thì chúng ta sẽ sang đó thăm con.- Hàn Lâm mỉm cười hiền.
“ Chuyến bay mang số hiệu 12NB500 khởi hành từ Tokyo Nhật Bản đến thành phố Hà Nội, Việt Nam sẽ cất cánh
trong 30’ nữa, mời các hành khách đi chuyến bay 12NB500 đi vào phòng chờ, tôi xin nhắc lại, chuyến bay mang
số hiệu 12NB500…”
- Được rồi, con mau đi đi, nhớ tự chăm sóc sức khỏe đấy, đừng để mình bị ốm.
- Vâng, vậy con đi nhé, tạm biệt cha mẹ, hai người rảnh thì nhất định phải sang thăm con đó.- Thiên Di ôm cha
mẹ mình rồi quay bước vào phòng chờ.
- Ừm, đi nhanh đi con.
Đợi đến khi bóng dáng của Thiên Di biến mất hai người mới thở dài.
- Liệu con bé có sao không anh, em thấy lo quá.- Mẹ cô lo lắng nói
- Đừng lo lắng nữa Nguyệt Vy, con bé rồi sẽ ổn mà, Tiểu Di của chúng ta mạnh mẽ lắm, bên đó còn có Thiên Kỳ
nữa, thằng bé sẽ không để Tiểu Di bị tổn thương đâu, hơn nữa anh nghe nói, Phong Thần tháng trước cũng đã
về Việt Nam rồi, hai đứa nó nhất định sẽ bảo vệ tốt cho Tiểu Di.- Hàn Lâm an ủi bà, ông cũng rất lo lắng nhưng
như vậy thì có được gì chứ, sớm muộn thì cô cũng sẽ phát hiện ra, chi bằng cứ để mọi việc diễn ra tự nhiên thì tốt
hơn.
- Mong là mọi chuyện sẽ ổn.- Nguyệt Vy thở dài rồi nhìn theo bóng chiếc máy bay vừa cất cánh.