Cung Ngọc Tuyết quang cảnh cũng giống như tên, nơi đây đều tràn ngập màu trắng như tuyết. Mỗi một gian phòng đều lấy bạch ngọc làm chủ đạo, lấy hoa bạch liên làm trang trí đủ để thấy ở đây xa hoa thế nào. Chỉ có đều ở đây luôn tỏ ra khí lạnh run người khiến cho người khác không dám tiến vào. Nhưng nói đến vấn đề này phải kể đến vị chủ nhân ở cung Ngọc Tuyết "Phượng Ánh Tuyết".
Tại nơi nào đó trong hồ bạch liên, Phượng Ánh Tuyết đang nằm ngủ ở trên mặt hồ nước, vừa nằm vừa sưởi nắng. Xung quanh nàng từng đoá bạch liên đang nở rộ kèm theo một chút ánh sáng bạc nhàn nhạt.
"Tiểu muội muội của ta lại lười đi ngủ nữa à!"
Từ xa một bóng dáng nam hài tử đang nhẹ nhàng lướt đi trên những lá sen và dừng lại đứng bên cạnh Phượng Ánh Tuyết. Người này sở hữu một gương mặt cực kì yêu nghiệt đang cười với Phượng Ánh Tuyết đã vậy còn mặc một bộ hồng y đỏ tươi như máu nữa chứ.
Vừa nghe thấy tiếng Phượng Ánh Tuyết lập tức co rút khoé miệng, "đã trốn ở đây rồi mà còn bị phát hiện" trong lòng Phượng Ánh Tuyết thầm nghĩ. Nàng nhẹ nhàng ngồi dậy đứng trên mặt hồ đối diện với Phượng Dạ Hàn trong lòng thì đầy một bụng lửa giận.
Đã một tháng kể từ ngày nàng chuyển tới cung Ngọc Tuyết sống. Phải nói rằng ngày nào trong cung Ngọc Tuyết không gà bay chó sủa mới là lạ. Điển hình như thái tử Phượng Dạ Hàn đây, mỗi lần mà vị thái tử điện hạ ghé thăm cung Ngọc Tuyết là chỉ có động đất của mấy fan cung nữ thái giám ghé qua nhìn hắn một cái hay chẳng hạn như mama sai ta qua lấy đồ, tổng quản kêu ta qua đây phụ giúp...phải nói rằng là gà bay chó sủa. Chưa hết, có một lần nàng tức giận buộc miệng nói "sao người không mặc nguyên một bộ hồng y đỏ chói luôn đi! Mặc y phục thái tử làm gì cho thêm ô uế!". Bây giờ nàng suy nghĩ lại thì hối hận rồi biết vậy không nên nói, bây giờ fan của thái tử tăng gấp ba lần khi thấy hắn mặc nguyên bộ hồng làm sức quyến rũ hắn tăng lên không ít mặc dù chỉ mới là nam hài tử. Một câu thôi "khóc không ra nước mắt" TT-TT.
"Huynh tìm ta có chuyện gì?" Phượng Ánh Tuyết mặt lạnh như tiền hỏi hắn.
"Tiểu muội muội à! Đừng lạnh lùng như vậy chứ muội cũng biết ta qua đây tìm muội là chuyện đó mà!" Phượng Dạ Hàn trưng ra bộ mặt cún con như chủ bị vứt bỏ khiến cho Phượng Ánh Tuyết giựt giựt khoé miệng.
"Vậy muội hỏi huynh ma pháp lần trước huynh học xong chưa?"
"Ta học rồi chỉ là..." Phượng Dạ Hàn cuối đầu xuống như trẻ nhỏ mắc lỗi phải chịu phạt mà quả thật Phượng Dạ Hàn là nam hài tử có điều cái mặt hơi đẹp hơn người ta một tí.
"Chỉ là chuyện gì? Có phải...lại làm sai đúng không?"
"Kh..không có chỉ là..." Phượng Dạ Hàn nhìn Phượng Ánh Tuyết đang nở nụ cười rạng rỡ là biết nàng đang tức giận a.
Phượng Dạ Hàn không nói gì nữa, tầm mắt bắt đầu nhìn vào đóa hoa bạch liên cách đó không xa, hai tay đưa lên không trung làm ra một vài động tác. Từ từ một luồng ánh sáng bạc lạnh bức người bay về phía hoa bạch liên, chỉ thấy từng cánh hoa màu trắng xinh đẹp lập tức bị đóng băng trở thành tuyết liên. Nhưng ba giây sau đó băng lập tức tan trở về bình thường như không có chuyện gì xảy ra cả.
Phượng Ánh Tuyết nhìn một màn này có hơi nhíu mày nhưng một lát sau lại giảng ra như đã hiểu ra điều gì đó.
"Ta đã hiểu rồi! Huynh mau về trước đi!"
"Tại sao ta phải về? Muội còn chưa giải thích cho ta nữa."
"Nhìn phía sau huynh kià!"
Lúc này Phượng Dạ Hàn quay lại phía sau nhìn thấy, một đám cung nữ thái giám đang đứng gần bờ hồ đang không ngừng liếc mắt đưa tính nhìn hắn.
"Ta đi trước đây! Bảo trọng!" Phượng Ánh Tuyết nói xong đã không còn thấy bóng đâu nữa chỉ còn lại một mình Phượng Dạ Hàn đứng bơ vơ ở đó kèm theo là một đám cung nữ thái giám đang chờ sẵn hắn bên bờ hồ.
"Được lắm, tiểu muội muội! Dám bỏ ta một mình ở đây. Đừng để ta gặp lại muội nếu không ta sẽ tha cho muội."p
Tại nơi nào đó trong hồ bạch liên, Phượng Ánh Tuyết đang nằm ngủ ở trên mặt hồ nước, vừa nằm vừa sưởi nắng. Xung quanh nàng từng đoá bạch liên đang nở rộ kèm theo một chút ánh sáng bạc nhàn nhạt.
"Tiểu muội muội của ta lại lười đi ngủ nữa à!"
Từ xa một bóng dáng nam hài tử đang nhẹ nhàng lướt đi trên những lá sen và dừng lại đứng bên cạnh Phượng Ánh Tuyết. Người này sở hữu một gương mặt cực kì yêu nghiệt đang cười với Phượng Ánh Tuyết đã vậy còn mặc một bộ hồng y đỏ tươi như máu nữa chứ.
Vừa nghe thấy tiếng Phượng Ánh Tuyết lập tức co rút khoé miệng, "đã trốn ở đây rồi mà còn bị phát hiện" trong lòng Phượng Ánh Tuyết thầm nghĩ. Nàng nhẹ nhàng ngồi dậy đứng trên mặt hồ đối diện với Phượng Dạ Hàn trong lòng thì đầy một bụng lửa giận.
Đã một tháng kể từ ngày nàng chuyển tới cung Ngọc Tuyết sống. Phải nói rằng ngày nào trong cung Ngọc Tuyết không gà bay chó sủa mới là lạ. Điển hình như thái tử Phượng Dạ Hàn đây, mỗi lần mà vị thái tử điện hạ ghé thăm cung Ngọc Tuyết là chỉ có động đất của mấy fan cung nữ thái giám ghé qua nhìn hắn một cái hay chẳng hạn như mama sai ta qua lấy đồ, tổng quản kêu ta qua đây phụ giúp...phải nói rằng là gà bay chó sủa. Chưa hết, có một lần nàng tức giận buộc miệng nói "sao người không mặc nguyên một bộ hồng y đỏ chói luôn đi! Mặc y phục thái tử làm gì cho thêm ô uế!". Bây giờ nàng suy nghĩ lại thì hối hận rồi biết vậy không nên nói, bây giờ fan của thái tử tăng gấp ba lần khi thấy hắn mặc nguyên bộ hồng làm sức quyến rũ hắn tăng lên không ít mặc dù chỉ mới là nam hài tử. Một câu thôi "khóc không ra nước mắt" TT-TT.
"Huynh tìm ta có chuyện gì?" Phượng Ánh Tuyết mặt lạnh như tiền hỏi hắn.
"Tiểu muội muội à! Đừng lạnh lùng như vậy chứ muội cũng biết ta qua đây tìm muội là chuyện đó mà!" Phượng Dạ Hàn trưng ra bộ mặt cún con như chủ bị vứt bỏ khiến cho Phượng Ánh Tuyết giựt giựt khoé miệng.
"Vậy muội hỏi huynh ma pháp lần trước huynh học xong chưa?"
"Ta học rồi chỉ là..." Phượng Dạ Hàn cuối đầu xuống như trẻ nhỏ mắc lỗi phải chịu phạt mà quả thật Phượng Dạ Hàn là nam hài tử có điều cái mặt hơi đẹp hơn người ta một tí.
"Chỉ là chuyện gì? Có phải...lại làm sai đúng không?"
"Kh..không có chỉ là..." Phượng Dạ Hàn nhìn Phượng Ánh Tuyết đang nở nụ cười rạng rỡ là biết nàng đang tức giận a.
Phượng Dạ Hàn không nói gì nữa, tầm mắt bắt đầu nhìn vào đóa hoa bạch liên cách đó không xa, hai tay đưa lên không trung làm ra một vài động tác. Từ từ một luồng ánh sáng bạc lạnh bức người bay về phía hoa bạch liên, chỉ thấy từng cánh hoa màu trắng xinh đẹp lập tức bị đóng băng trở thành tuyết liên. Nhưng ba giây sau đó băng lập tức tan trở về bình thường như không có chuyện gì xảy ra cả.
Phượng Ánh Tuyết nhìn một màn này có hơi nhíu mày nhưng một lát sau lại giảng ra như đã hiểu ra điều gì đó.
"Ta đã hiểu rồi! Huynh mau về trước đi!"
"Tại sao ta phải về? Muội còn chưa giải thích cho ta nữa."
"Nhìn phía sau huynh kià!"
Lúc này Phượng Dạ Hàn quay lại phía sau nhìn thấy, một đám cung nữ thái giám đang đứng gần bờ hồ đang không ngừng liếc mắt đưa tính nhìn hắn.
"Ta đi trước đây! Bảo trọng!" Phượng Ánh Tuyết nói xong đã không còn thấy bóng đâu nữa chỉ còn lại một mình Phượng Dạ Hàn đứng bơ vơ ở đó kèm theo là một đám cung nữ thái giám đang chờ sẵn hắn bên bờ hồ.
"Được lắm, tiểu muội muội! Dám bỏ ta một mình ở đây. Đừng để ta gặp lại muội nếu không ta sẽ tha cho muội."p