Mọi thứ quanh đây như mờ mờ ảo ảo , dải ánh sáng tím buông dài rải khắp không gian . Những thứ vật dụng hay dàn điều khiển ban nãy đều mất hết . Nó đứng chơi vơi một mình giữa nơi xa lạ , con ngươi đối diện với hàng ngàn ngọn lửa ngứa mắt .
"Cái đồ ngu kia ? Cút ra đây cho ta !"
BLOODMIX hét lớn . Âm thanh mất kiên nhẫn vang vẳng lan truyền khắp không gian . Không gian đột nhiên rung chuyển dữ dội như muốn thể hiện sự tức giận , điều khiển các ngọn lửa lung lay từng đợt từng đợt như lựu đạn giáng xuống đầu nó .
"Còn dám đánh ! Nhốt ta ở không gian của ngươi chưa đủ sao !!!!!!!!!!!!"
Hỏa tâm của nó cháy phừng phực . Con ngươi tĩnh mịch , lạnh lùng thường ngày dần dần thay đổi , chúng hóa thành đôi đồng tử sâu đục ngầu sắc máu , nhắm thẳng mục tiêu .
Hai viên bi tròn xoe đen láy bên trong bắt đầu dài ra . Cho đến khi trông viên đó tựa lưỡi dao chìm giữa huyết biển , dao động mãnh liệt . Nó thực sự điên tiết tới nơi rồi !
"THỦY LONG ! PHÁ NÁT , XÉ BANH HẾT ĐÁM LỬA ĐÓ CHO TA !!!!!!!!!!!!"
Khốn khiếp ! Tức chết cho được ! lúc 7 tuổi , nó đã được mệnh danh là thiên tài cao thủ có khả năng tạo ra không gian hư ảo gây lực sát thương mạnh nhất . Trận địa do nó bố trí , lưới mai phục do nó sáng tạo hay các thứ đặt bẫy nguy hiểm gây chết người cực cao do nó miệt mài suy nghĩ ra thì không ai có thể sống sót thoát ra khỏi cái nơi địa ngục bạo tàn đó .
Nhưng nó là người duy nhất sở hữu cái quyền được phép nhốt người chứ chưa có kẻ nào dám ra tay nhốt nó cả . Nếu có kẻ gan to dám giam cầm bổn tiểu thư tức là đã chọc vào lòng kiêu ngạo lớn nhất của nó , kẻ đó sẽ được vinh hạnh thưởng thức không gian địa ngục do chính bổn tiểu thư làm và vui sướng la hét đến khi mắt trợn ngược , miệng chảy dãi , mũi tắt thở mới thôi !!!!!!!!!!!!!!!!!!
Đám lửa bị thủy long hành hạ dập tắt hết . BLOODMIX thở hồng hộc , mồ hôi chảy dài mặn chán thấm ướt hàng mi , hai tay hay chân bất động một chỗ . Nó đang cố gắng thư giãn để hỏa tâm cháy hừng hực xẹp dần nếu không sẽ ảnh hưởng tới thần thức rất mạnh .
"Ngươi giỏi đấy !" - Cuốn sách giờ mới ló ra .
"Có tin ta đập nát cái không gian này không !" - Nó phả khí lạnh , gằn rít .
Cuốn sách hơi chấn rộng , cố gắng giữ bình tĩnh . Một tia nhỏ nhoi vậy thôi cũng không tài nào thoát khỏi đôi mắt nó .
"Này ! Ta có chuyện muốn nói với ngươi !" - Chẳng biết có lầm hay không có điều nó cảm thấy giọng cuốn sách run cầm cập . Chả lẽ ..... cái thứ khốn nạn đó đang sợ à !?!?!
"Gì !?"
"Ta muốn ngươi làm chủ nhân ta !"
Ngươi tính chọc điên ta nữa à !?
.........................................................................................................................
"Sáng lại rồi !"
Nhỏ mừng rỡ , quay sang tìm kiếm BLACK MOON . Cô cười thản nhiên , chắc cú nghĩ rằng nó đã hạ gục được cái thứ tầm thường đó , kéo tay nhỏ chạy tới chỗ giáo sư với hiệu trưởng . Giáo sư thở dài an tâm , hiệu trưởng nhẹ nhàng thu hồi công lực . Ông thấy cô đi tới , lập tức đứng dậy hỏi han , xem xét có bị thương chỗ nào không làm cô lắc đầu rối rít xấu hổ cho cha mình cứ coi mình là con nít 4 tuổi chả bằng . RED FIRE che miệng cười lén , nhỏ bỗng nhiên phát hiện giáo sư đang loay hoay nhìn xuống dưới khán đài sau đó lại nhìn lên trên sàn sân khấu cuối cùng rơi vào trầm tư suy nghĩ như gặp phải điều gì kì lạ lắm .
"Ba sao vậy ?" - Nhỏ tò mò
"À ! Con có thấy hai cặp vợ chồng nào không ?" - Ông giật mình , cười trừ .
"Ba hỏi vậy thì ai trả lời được ! Có đống cặp vợ chồng nằm lăn đằng kia thì ai mới là cặp vợ chồng ba muốn tìm ?!" - Nhỏ chảy mồ hôi hột , bó tay trước câu hỏi của ông bố . Hỏi vậy đừng hỏi còn hơn .
"ÀI ! " - Ông gãi đầu , chả biết nói sao .
"À ! Hay là ba định hỏi cặp vợ chồng lúc nãy nói chuyện với ba !?"
"Đúng rồi ! Là hai người bọn họ ấy ! Ba không thấy bọn họ ở đâu cả , chẳng phải bọn họ cũng bị trúng ma thuật của cuốn sách và nằm đâu đó quanh đây chứ nhỉ ?"
"Có lẽ bọn họ về trước thì sao ?"
"Về trước à !?" - Sao nghe từ "về trước" mà mình cảm giác giống như bọ họ biết trước được điều này xảy ra vậy . Người đàn ông lúc nãy ............. thật không bình thường , có một luồng sức mạnh kì lạ bí ẩn đang núp sau cái khuôn mặt lịch thiệp , điềm đạm đó , giấu rất sâu , rất kỹ . Ngay cả cô vợ nữa , bọn họ vô cùng khác biệt với những người xung quanh .
Trong lúc ông còn trầm tư suy nghĩ . Đạo ánh sáng dọc ở đâu xuất hiện , tỏa sáng gây chú ý đến tất cả . BLOODMIX bình thản đi ra , trên tay cầm thứ đồ vật khốn nạn , năm móng tay dùng lực bóp siết cuốn sách .
"Ủa sao bà không đốt cháy cái thứ quỷ quái đó đi !" - Cô vừa nhìn thấy , lửa bị kích thích bốc ngùn ngụt .
"Không giết !" - Nó lạnh nhạt thờ ơ nói , có trăm vết cứa dài in rõ ngoài tấm bìa . Cuốn sách than thở , khóc hu hu . Ước gì có mấy giọt nước mắt ở đây để giải tỏa nỗi khổ tâm khi bị chủ nhân mới hành hạ .
"Tại sao !?" - Nhỏ xen vô , hai mắt tóe lửa hình viên đạn nhắm trúng cuốn sách . Nếu không phải tại ngươi thì bọn ta đã không bị đám con người bẩn thỉu kia chặn đường , ba ta với chú THIÊN cũng không cần phải hy sinh chút ma lực ít ỏi để truyền cho đám thây ma bị điều khiển đó , anh DUNCAN cũng không bị ngươi mắc bẫy rồi đi lòng vòng suốt cái kết giới do ngươi bày ra và nguyên đám chúng ta phải giải quyết đống lộn xộn này nhưng tất cả đều do ngươi giở trò hết .
Cuốn sách lạnh ớn xương giấy , biểu tình toát ra từ ánh mắt đỏ rực thật mãnh liệt .
"Bắt đầu từ hôm nay ! Tui là chủ nhân của cái thứ này !" - Nó mặc kệ, thẳng thừng tuyên bố .
"What do you say !?" - Há mồm đồng thanh .
"Cô ấy là chủ nhân......" - Cái thứ này lặp lại chưa hết câu .
"Bọn ta không hỏi ngươi ! Im miệng !" - Đồng thanh cảnh cáo .
"Tui không nói nữa ! Có nghe thì tự hiểu không nghe thì khám lỗ tai lại đi !" - Nó cất cái thứ run cầm cập vào túi trang bị .
Nguyên đám gương mặt khó coi vạn lần .
"DUNCAN đâu ?" - Nó sực nhớ .
"Về rồi !" - Tiếp tục đồng thanh .
"Gì !?"
Quái đản vậy ! Lúc trước còn kề vai sát cánh bên nhau sao chưa gì đã vắt chân trốn việc rồi !
"Ông già anh ấy gọi anh ấy về nhà gấp ! Nên chỉ đưa lại bức thư cho bà !" - Cô móc túi đưa cho nó .
Nội dung bức thư .
BLOODMIX thân mến !
Anh có việc gấp nên về nhà ! Em tự lực cánh sinh nha mặc dù cái trò cỏn con đó chả làm gì được em !
Người gửi : DUNCAN !
Ngắn gọn xúc tích ! Không thừa không thiếu ! Đầy đủ thông tin !
Nó vò miếng giấy mỏng , sắc mặt tối sầm .
"Ảnh gửi khi nào ?"
"Khi đèn chưa bật !" - Nhỏ trả lời
Tức là anh ta đã mất tích trước khi bị tách ra ! Trời ơi ! Khốn nạn ! Tôi nhất định sẽ xử lý anh !!!!!!!!!!!!
Phòng ăn............
"Wow ! Nhà các ngươi đây hả ?"
"Rộng quá ! Ta cứ tưởng căn biệt thự mà ngươi nói chỉ có m vuông thôi chứ ! Hóa ra còn lớn hơn , không như cái chỗ mà ngày xưa ta ở chút nào hết , vừa chật chội vừa lộn xộn , đồ đạc của mấy tên pháp sư chất đống hết xung quanh , mọi ngóc ngách nào cũng có đồ thừa hết . Ta là vũ khí hắc ám lợi hại mà còn bị chúng cho nhập hội chũng với mấy thứ bẩn thỉu đó, mà dù cái nhà có lớn bao đi nữa không may gặp phải lũ pháp sư hắc ám thì cũng nhỏ bấy nhiêu à ! Ai biểu chúng bừa bộn quá chi !...bla....bla....bla....bla. !"
Nó bỏ cá viên chiên vô trong miệng , hậm hực nhai như trút tất cả cơn phẫn nộ vào món ăn nó thích . Từ khi cái thứ khốn nạn này được rước về , mọi không khí u ám của căn biệt thự đều bị xua tan bởi cái miệng lải nhải không ngừng . Đi đến đâu cũng nghe thấy cái âm thanh bà tám chính hiệu bám riết , ngay cả người hầu cũng phải nhét đống bông gòn vô trong tai , họ đã được huấn luyện rất nhiều năm , gặp nhiều những tình huống hay trường hợp vô cùng khắc nghiệt nhưng chưa bao giờ đụng trúng cái cảnh oái oăm thế này .
Có điều đừng nói là người hầu , chính nó thật chẳng thể chịu nổi . Có lúc đang ở trong thư phòng làm việc , công việc gần xong rồi , chỉ chút nữa thôi là nó sẽ được nghỉ ngơi an nhàn trong ba ngày nghỉ tới..... vậy mà số phận quá bi thảm , cuốn sách đột ngột xuất hiện , bay vèo qua cái bình mực NOCK EN ma thuật quý giá của ba BLACK MOON , thế là nguyên tờ trắng để viết văn bản đi tong , bỏ phí ba ngày nghỉ nó phải làm lại . Nói cái thứ đó là khốn nạn thì quá đúng mà ! Mình đúng là sai lầm nhận cuốn sách phá chuyện này làm vũ khí !
"MẤY TÊN PHÁP SƯ NGU DỐT TẠO RA NGƯƠI HAY LÀ TẠO RA CÁI MIỆNG NGƯƠI TRƯỚC HẢ !!!!!!!???????????" - Nó hét to.
"Chắc !......cái miệng trước !" - Cuốn sách sợ hãi , thụt lùi thụt lùi dần xuống gầm bàn .
"Này!" - Nhỏ bước xuống lầu , lôi cuốn sách từ gầm bàn lên .
Cuốn sách tìm cách thoát thân , chuồn trước cái đã !
"Ta lên.... phòng của..... ngươi hấp thụ linh..... khí từ quả cầu thời không nhé !"
"Nếu nó vỡ.......ta phanh ngươi !" - Nó lườm cảnh cáo , âm thanh sắc bén .
"Ực.....yes, owner !" - Sau đó chạy té khói .
"Tớ tưởng cái thứ đó hấp thụ tử khí chứ ?" - Nhỏ gãi đầu , ngồi xuống bàn ăn .
"Ngoài máu ra còn có thể hấp thụ linh khí , hôm trước nói cho tui nghe !" - Nó uống ngụm sữa , dặn dò quản gia chuẩn bị xe tài xế chở đi . Hôm nay trời mưa , nó không muốn tự lái .
"Sao BLACK MOON chưa xuống ?" - Nhỏ xem đồng hồ đeo tay .
Nó không nói , nhìn bức tranh mưa rơi ngoài khung cửa sổ . Ngày mà anh trai nó nói lời chia tay với cô ở bữa tiệc đính hôn hình như trời cũng mưa , chắc bây giờ lại ở trên đó muốn yên tĩnh một mình. Thú thiệt , trừ hai người bạn đang chốn quê cũ và nhỏ ra , cô là người tích tụ nhiều tâm sự nhất .
"HẮC tiểu thư ! Uống sữa cho ấm !" - Quản gia đứng cạnh cầu thang chợt thấy cô xuất hiện liền bưng cốc sữa tới . Ông hiểu tụi nó hơn bất cứ ai , có khi mấy người ba của ba cô gái còn chưa hiểu chúng nó, mặc dù bọn họ đã chứng kiến tụi nó lớn lên từng ngày .
Cô im lặng đờ đẫn nhận cốc sữa . Vị ngọt nhàn nhạt hòa trong làn sữa ấm cuốn đi nỗi đắng cay . Cong khóe môi , cô nở nụ cười cảm kích , lúc quay lưng tiến về phía bàn ăn , một giọt thủy tinh lấp lánh đáp nhẹ trên sàn nhà .
"Bà ăn kem không ?" - Nó hỏi một câu hỏi suýt sặc . Nghĩ sao vậy , lạnh như thế này mà hỏi ăn kem .
Cả hai trố mắt , nhìn nó .
"Nếu muốn quên đi những cơn đau khó phai , tốt nhất hãy làm việc hay ăn thứ gì khiến bà không còn cảm giác đau xót hoặc chua chát thì thôi !" - Nó giải thích cặn kẽ .
Không còn cảm giác đau xót hay chua chát ?
Kem ư ?
Kem tuy lạnh nhưng chúng giúp bạn đóng băng trái tim , lúc đó bạn sẽ hoàn toàn trôi dạt giữa chốn miền không cảm xúc . Nỗi đau sẽ được tuyết vùi lấp .
Cô cười giễu cợt , gật đầu . Một ly kem lạnh giá tức thì đặt ngay bênh cạnh cô , cô nhẹ nhàng đưa thứ có thể vùi dập cơn đau vào trong miệng . Mùi hương bạc hà xen lẫn đá xay trong suốt dập tắt ngọn lửa bùng cháy .
......................................................................................................................
"Haizzz ! Mưa to quá !" - SHIN đứng ngoài hành lang ngắm mưa , chán nản ngáp .
Hắn ngủ gật trên bàn , mặc xác khung cảnh trời mưa . Hôm qua đánh lộn với thằng cha kia mệt quá , hiện giờ phải nằm ngủ để nạp thêm năng lượng .
"Ừm ! Mưa to thiệt !" - GIN thở dài , ảo não .
Anh trợn mắt , cứ tưởng mình nhìn lầm . Hôm nay tên này lạ à nha ! Có dấu hiệu đa cảm !
"Mày bị gì vậy ? "
"Hửm !? Đâu có !" - Cậu giật mình , xoa xoa mặt .
"Tào lao ! Tao thấy mày như bị đa cảm giống phụ nữ ấy !"
"Khùng ! Mà ... không biết sao tao có cảm giác bất an !" - Cậu bực mình , mệt mỏi gải thích . Sáng thức dậy , cỗ bất an kì quái dâng trào sôi sùng sục đốt cháy thân tâm .
KING KOOONG...........
"Thôi tính sau ! Hôm nay mưa to học sớm về sớm , tao bao mày , rủ thêm thằng SUM đi bar chơi !" - Anh vỗ vai cậu an ủi , kéo về lớp .
Họ không hề biết sắp có tiết mục gây cấn đổ dồn vào trong lớp học .
Dưới sân trường , tụi nó bước ra khỏi chiếc xe ô tô bóng loáng . Cô nhanh chóng chạy vào trường trú mưa , nhỏ nhanh hơn cô vì rất sợ bị ướt . Nó đứng vươn vai , khởi động cơ thể một lát rồi mới đi vô sảnh trường .
SOẠT !
Làn nước mưa che khuất hình bóng cao thanh nhã , đồng thời chúng cũng là tấm rèm bảo vệ , hóa trang cho chiếc ô tô khác ở đằng sau gốc cây . Người ngồi trong xe hạ thấp cửa kính xuống . Khóe môi khẽ hiện lên nụ cười khinh thường , độc địa .
Chàng trai phía ngồi đối diện vẻ thờ ơ im lặng . Ánh mắt của anh ta vẫn hướng về thiếu nữ tóc bạc kia, đột nhiên cái cà vạt đeo trên cổ bị kéo xuống , cô ta siết chặt , thì thầm vào tai anh , lời nói có lúc cao lúc trầm cho biết sự ghen tuông bộc lộ rất rõ từ hành động .
"Anh biết chứ ?"
"Ừm !" - Người con trai lạnh nhạt
"Đi nào !" - Âm thanh khúch khích vang lên .
Trong lớp học...................
"Các em thân mến ! Hôm nay sẽ có thêm hai bạn mới vào nữa ! Công nhận lớp chúng ta ngày càng thu hút học sinh thượng lưu tới nhỉ ?" - Cô giáo nở nụ cười rạng rỡ . Tất cả sọc sinh nữ mặt đen sì sì . Nơi này chỉ nghênh đón nam nhân , hồ ly thì xin miễn .
"NGUYỄN KIỀU LINH ! Em vào đi !"
Như sấm chớp giật giữa trời quang bùng nổ , nó nắm chặt cây bút muốn phang thẳng vào học sinh mới vô .
Cô với nhỏ chả thèm để ý , lười biếng lướt iphone tuy nhiên biểu hiện của cả hai giờ đều y như nó .
"Chào các bạn mình là NGUYỄN KIỀU LINH ! Cứ gọi mình là SARA nhé !"
Ả ta cười niềm nỡ , nháy mắt các học sinh nam đang sung sướng hét to .
Sau đó , tiếng hét bị dập tắt đi bởi vì có một mỹ nam đẹp trai nhẹ nhàng bước vô lớp . Lần này tới phiên nữ gào rống , ước muốn thành sự thật .
Trái tim tựa mảnh dao nhọn đâm trúng , vết thương cố gắng khép lành , lần nữa bị rỉ , máu trào ra . Cô xúc động dữ dội , cả thân thể rục rịch như muốn chạy nhào về phía bục ôm người đó nhưng đã sớm bị một bàn tay lạnh lẽo ngăn lại .
Cô sợ hãi , nhìn chủ nhân của bàn tay trắng bệch đó , nó dùng ánh mắt sắc lẹm cảnh cáo cô , các móng nhọn hoắc bấu càng mạnh hơn , nó kìm chế nghiến răng ra lệnh .
"Không - được - khóc ! Không - được - xúc - động !"
BLACK MOON nuốt nước bọt , gật đầu .
Thái độ kìm nén đó............ sợ rằng cô mà dám chạy lên chắc nó sẽ giết cô thiệt !
Không khóc ? Đúng rồi ! Mình tuyệt đối không được phép khóc ! Mình không thể cho anh ta thấy bộ dạng thiếu sức sống của mình ! Mình phải thắng anh ta , thắng cái nỗi đau tương tư chết tiệt này !
Thấy cô đã hồi phục tinh thần, nó an tâm thở phào , từ từ thả bàn tay in dấu năm móng đỏ choét .
Cô hít thở bình thường , dần dần tĩnh tâm .
Cậu ngồi kế bên cô cảm giác nãy giờ như vô hình , không tồn tại . Mọi hành động hay cảm xúc đều thu vào tầm mắt .
Tên đó là ai ? Tại sao cô ấy lại có biểu hiện như thế khi thấy tên đó chứ ? Chẳng lẽ.....................
"Tôi là HUYẾT TỬ THIÊN ! Anh họ TỬ NHI !" - Gọn gàng , lạnh lùng .
Học sinh nữ hơi mất hứng thất vọng một chút, có điều đẹp trai là được rồi , chấm tất .
BLOODMIX cười khinh miệt , con ngươi đục huyết lườm anh . Anh nhận ra cái nhìn nguy hiểm từ nó , cả thân người có chút chấn động sau đó lơ đi . Ánh mắt khát máu của con bé.........quá ghê rợn .
"Hai em tìm chỗ ngồi đi !" - Cô giáo nói .
SARA cúi đầu cho có lệ , giật giật kéo ống tay áo TỬ THIÊN .
Ả ngó loanh quanh hồi , định rủ anh ngồi cái bàn còn trống gần đó , chưa kịp phản ứng gì hết đã bị hai âm thanh phẫn nộ đuổi đi .
"XÉO !" - Nó, cậu đồng thanh .
Lớp học kinh ngạc .
Ả hóa đá , bất binh bất động .
Anh rũ mi , lôi SARA đi chỗ khác .
Lúc ngang qua , bốn đôi đồng tử xinh đẹp chạm nhau , cô khó khăn né tránh , TỬ THIÊN cười khổ , giọng nói rất nhỏ , thoáng như cơn gió vụt biến .
"Anh xin lỗi !"
Cô đặt tay lên ngực , bóp chặt , đè nát dòng cảm xúc đau đớn đang dâng cao . Cánh môi căng mọng mấp máy .
"Anh không xứng đáng để tôi yêu !"