Cố Duệ bĩu môi, nói: "Di thể mẫu thân không phải hoả táng sao..."
"Ta không có hỏi ngươi!" Cố Thường Y trừng mắt liếc hắn, khí thế nữ nhân đệ nhất hoàng gia khiến bọn tiểu bối ngậm miệng không dám lên tiếng. "Mẫn nhi, ngươi nói, mẫu thân ngươi rốt cuộc ở đâu? Tro cốt trong hủ là cái gì?"
Cố Nguyệt Mẫn cúi đầu, thở dài: "Cô cô đã biết? Chắc là Ngọc Lâu chủ trước đó đã giải " phong ấn ". Ta đã sớm nói, mẫu thân làm điều thừa! Cô cô, người theo chúng ta đến đây đi!"
Sáu người dùng khinh công bay lên đỉnh núi.
Nguyên Thương lần đầu tiên đến, vốn tưởng rằng bên trong vách núi đen là hang động kham khổ, ai ngờ đi vào mới phát giác có một cái động khác, lại là một hồ nước nhỏ.
Nơi này giống như một thế ngoại đào viên bị phong bế, nước hồ ấm áp, bên hồ trồng đủ loại trúc, trong rừng còn có bảy tám gian nhà trúc, bàn bằng băng đá, là một chỗ tuyệt diệu để ẩn cư. Khó trách Không Văn lão hòa thượng ở chỗ này một lần là nửa năm.
Sâu trong rừng trúc, mơ hồ thấy được vài bóng người, còn truyền đến âm thanh nói chuyện.
"Ngươi xem câu này, " Cấm mạch ", rõ ràng yêu cầu cấm dùng kinh mạch! Lấy thuật điểm huyệt phong bế kinh mạch, như vậy tiến triển chậm, nhưng vừa tiến liền nhanh hơn một bước" . Một đạo sĩ trung niên tay chỉ vào cuốn sách rung đùi đắc ý, ngôn ngữ không nhanh không chậm, nghe thấy liền khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
"Thúi lắm!" Một thanh âm thô cuồng[ lỗ mãng, thô kệch ] vang lên, là một nam tử râu quai nón mặc cẩm bào nói chuyện, "Cái gọi là " Cấm mạch ", rõ ràng phải thanh không [ làm sạch ] nội lực kinh mạch, để đạt tới " cấm dùng " nội lực, đây là mục đích tu luyện! Lão tạp mao như ngươi, sao không biết đạo lý " phá rồi lại xây "?"
"Vô Lượng Thiên Tôn! Thành Thiên Xa, ngươi tên là " Xa * ", nhưng sao không có chút gì khí độ " tiêu dao " mà như người trần tục. Đạo sĩ bị gọi là lão tạp mao không chút tức giận, vẫn nhìn cuốn sách nói, "Hoàng Tuyền Cốc của ngươi tu luyện biện pháp dã man sao có thể so sánh với chân lý đại đạo - 《 võ đạo chân kinh 》?"
( * ) Xa: hán việt cũng đọc là Dao.
Đệ tử Hoàng Tuyền Cốc mỗi khi tăng tiến thêm một tầng nội lực, sẽ phải đánh gãy xương cốt tay chân, nhưng lại luyện được một thân mình đồng da sắt.
"Lão tử là " Thiên Xa ", cùng danh hào " Tiêu Dao Chân Nhân " ngươi liên quan cái rắm gì?"
"Thúi lắm? Hảo thối hảo thối!" Thần Cơ Tử từ trên cây nhảy xuống, lấy ra một cái chai, "Đây là " thối khí đan " mà ta mới nghiên cứu chế tạo, đến đến đến, nghe thử nghe thử xem!"
"Cút ngay! Đồ lão bất tử đại phu Mông Cổ!" Hoàng Tuyền Cốc chủ - Thành Thiên Xa một chưởng đánh tới, ngay cả Nguyên Thương ở xa cũng có thể cảm thấy uy thế của một chưởng này. Mấy năm nay không có xuất hiện trên giang hồ, Hoàng Tuyền Cốc chủ, cũng là một cao thủ giống như Thần Cơ Tử, thực lực đã đến Tiên Thiên đỉnh!
Thần Cơ Tử xoay người né tránh, hét lên: "Làm gì làm gì? Các ngươi là hai tên vũ phu!" Từ " Cấm mạch " đơn giản như vậy cũng không hiểu! Cái gọi là cấm mạch, đương nhiên là dược vật phong bế nội lực! Nếu không, nhóm người chúng ta luyện công cả đời, tập võ đều là bản năng, sao có thể làm được " cấm mạch "?"
"Ngươi là lão điên tử, biết cái gì! Thành Thiên Xa ta là vũ phu, hắn Tiêu Dao Chân Nhân cũng là vũ phu? Hắn năm đó chính là Tài tử tiền Tần! Tiêu Dao Chân Nhân, ngươi nói, chúng ta đều là Tiên Thiên, kinh mạch có phải so với người bình thường đều rộng mở hơn mấy chục lần?"
Tiêu Dao Chân Nhân gật đầu nói: "Không sai."
"Mỗi lần tiến thêm một cảnh giới, kinh mạch có phải đều mở rộng ra không?"
Tiêu Dao Chân Nhân có chút đăm chiêu, nói: "Ngươi nói, nếu chúng ta phế đi nội lực hết lần này đến lần khác, mỗi lần tiến thêm một cảnh giới, kinh mạch sẽ lại mở rộng, lại tiến đến Tiên Thiên thì..."
"Đúng là như vậy! Một lần không được ta làm hai lần, hai lần không được thì mười lần! Cứ như thế, từ võ đạo tiến vào thiên đạo dễ như trở bàn tay!" Thành Thiên Xa vị Cốc chủ thô lỗ của Hoàng Tuyền Cốc quay đầu nói với vị nữ tử đang ngồi, "Thiên Cơ, ngươi nói xem ta nói thế có đúng không?"
Nữ đạo cô kia, dung nhan tú lệ [ thanh thú, xinh đẹp ], thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, chỉ là tóc đã hoa râm, cả người mang khí độ tĩnh nhã [ yên tĩnh, tao nhã ]. Nàng lẳng lặng cười, nói: "Nói nhiều như vậy, thử xem là được mà? Tuyệt học của Thiên Cơ Môn có thể di dời nội lực, ngươi trước phá đan điền, mọi người sau đó lại truyền nội lực cho ngươi."
Cố Thường Y nhìn thấy đạo cô, vẻ mặt kinh ngạc, hô: "Sư phụ!" Đạo cô ngẩng đầu nhìn nàng, dường như không cảm thấy bất ngờ, cười nói: "Đồ nhi, đến đây."
Tiêu Dao Chân Nhân cũng nhìn Cố Nguyệt Mẫn, nói: "Mẫn nhi, đến rồi?" Cố Nguyệt Mẫn hướng hắn chắp tay hành lễ: "Sư phụ, hôm nay là ngày ước định, Mẫn nhi lại đến thăm!"
Thần Cơ Tử vọt lên, cười hì hì hướng Nguyên Thương khom người, không chút che dấu hô: "Sư phụ tại thượng, đồ nhi hành lễ với người!"
Cố Duệ cùng Lữ Thiên Tứ như đã sớm biết, cười hì hì tiêu sái đi tới ngồi xuống.
Nguyên Thương thấy đây như đại hội thầy trò hỗn loạn gặp nhau, mở to hai mắt nhìn khó có thể tin —Đây là sao?! Một đám Tiên thiên cao thủ võ lâm thần bí khó lường, đều ngồi ở đây uống trà?
Một thân ảnh quen thuộc màu đỏ từ một gian nhà trúc bay ra, "Ngớ người cái gì? Ăn cơm! Muốn lão nương đem đến tận tay cái người sao?"
"Ngọc... Ngọc Hoàn Điền?" / "Hoàn nhi?" Hay thầy trò Nguyên Thương cùng Cố Thường Y đồng thời kêu lên.
Nếu cộng thêm vị Không Văn đại sư, ngũ đại tông sư luôn cả chưởng môn Thiên Cơ Môn ngày trước đều tề tụ đủ!
Ngọc Hoàn Điền nhìn thấy Cố Thường Y, cười châm chọc: "Không có phần cho người này với mấy tiểu nhãi con, tự chịu đói đi!
Cố Thường Y cũng không để ý lời nói châm chọc của nàng, bước lên hai ba bước giữ chặt cánh tay Ngọc Hoàn Điền: "Hoàn nhi, Duyệt Dung ở đâu?"
Ngọc Hoàn Điền cũng không để ý tới nàng, xoay người đi vào nhà trúc, để lại một câu: "Hỏi cháu gái bảo bối của ngươi đi!"
Cố Thường Y nghe câu nói này giống như ngầm thừa nhận, tuy rằng đã sớm đoán, như cả người vẫn cứng ngắt giống như bị sét đánh, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Cố Nguyệt Mẫn.
Cố Nguyệt Mẫn tiến lên nắm lấy tay nàng, làm một thủ thế [ động tác ] chớ lên tiếng, nói: "Cô cô nhỏ tiếng một chút, đi theo ta." Lại hướng Nguyên Thương gật đầu, ý bảo nàng cùng đi.
Cố Duệ muốn theo sau, lại bị Thần Cơ Tử ngăn lại: "Một lần không thể vào nhiều người, ngươi chờ đi!" Thấy Cố Duệ nghẹn lời, Thần Cơ Tử thổi chòm râu nói: "Nghe nói ngươi làm Hoàng đế? Làm Hoàng đế thì sao, bảo ngươi chờ thì phải chờ!"
Nguyên Thương đi theo Cố Nguyệt Mẫn đến một tiểu trúc lâu sát vách đá, trúc lâu ba mặt chắn gió, có một sơn tuyền[ con suối trên núi ] từ bên cạnh chảy qua, trước lâu còn trồng mấy bụi trà.
Cửa trúc lâu khép hờ, có thể thấy bóng dáng một thân ảnh mặc cà sa.
"Không Văn đại sư! Ta mang cô cô đến đây."
"A di đà Phật!" Lão hòa thượng Không Văn từ bồ đoàn [ đệm hương bồ ] đứng lên, nhường lối, khiến người ta có thể thấy một thân ảnh nằm trên giường. Nguyên Thương nhìn khuôn mặt hắn, lông mày trắng như tuyết dài hơn một tấc, thoạt nhìn như năm sáu mươi tuổi, sắc mặt khỏe mạnh, tươi cười hiền lành.
Hắn đi ra khỏi trúc lâu, nói: "Tiểu thí chủ Nguyệt Mẫn, lão nạp hôm nay đã vì lệnh đường tẩy trừ kinh mạch, còn phải làm ấm một canh giờ."
Cố Nguyệt Mẫn hết sức chân thành hướng hắn hành lễ, nói: "Đa tạ đại sư cùng các vị tiền bối, Mẫn nhi suốt đời không quên!"
"A di đà Phật, thí chủ Nguyệt Mẫn, sinh tử có số, thuận theo tự nhiên đi!" Không Văn đại sư nhìn thoáng qua Cố Thường Y đang đứng ngây ngốc ở cửa, thở dài một tiếng, lắc lắc đầu, đi đến chỗ đám người Thành Thiên Xa.
Rừng trúc liền trở nên im ắng, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy.
Cố Thường Y từng bước từng bước tiến lên, tay siết chặt cửa trúc, phát ra tiếng vang kẽo kẹt, tựa như lòng của nàng, run run không ngừng.
Nàng chậm rãi đi tới, tựa như đang giẫm lên miếng băng mỏng tạo thành mộng cảnh hư ảo, dường như nếu chân dùng thêm sức, mộng cảnh này sẽ tiêu tan vỡ vụn.
Trên chiếc giường nhỏ trong trúc lâu, có một nữ tử tuyệt sắc đang nằm, hai mắt nhắm chặt, thoạt nhìn chỉ hơn hai mươi tuổi, sắc mặt hơi tái nhợt, khuôn mặt cùng Cố Nguyệt Mẫn có sáu bảy phần tương tự.
Cố Thường Y quỳ gối bên giường, đưa tay, miêu tả khuôn mặt nàng, mềm mại lại nhẵn nhụi.
"Duyệt Dung, không phải ta đang nằm mơ chứ? Không phải ta lại nằm mơ?" Cố Thường Y cầm tay nàng, thất thanh khóc rống, "Duyệt Dung... Duyệt Dung... Tay Duyệt Dung vẫn ấm, vẫn ấm! Mẫn nhi! Mẫn nhi —"
"Cô cô, ta ở đây!" Cố Nguyệt Mẫn cúi người ngồi xổm bên cạnh nàng.
Cố Thường Y dùng sức nắm lấy vai nàng, "Mẫn nhi, ngươi nói cho ta biết, ta không phải đang nằm mơ, đây là sự thật, đây là sự thật! Nàng không chết, mẫu thân ngươi không chết!"
"Phải, cô cô, đây là sự thật." Cố Nguyệt Mẫn cũng đỏ mắt, "Mẫu thân mắc phải Tiên Thiên cửu âm tuyệt mạch, trong kinh mạch ẩn chứa rất nhiều khí lạnh, sống không quá hai mươi. Tiền bối Thần Cơ Tử nghĩ ra một biện pháp, để cho Tiên Thiên cao thủ ngày ngày ôn dưỡng [ làm ấm ] tâm mạch, có lẽ có thể rút đi hàn khí. Chính là, năm đó mẫu thân muốn giả chết trốn ra cung, người..."
Cố Nguyệt Mẫn nghĩ đến lời dặn dò của mẫu thân, chung quy vẫn không muốn khiến cô cô khó xử, tiếp tục che giấu chân tướng việc này, hàm hồ lướt qua, "Trên đường xảy ra chuyện, nên trở thành hoạt tử nhân [ người thực vật ], cửu âm tuyệt mạch đã tốt lắm, nhưng không biết khi nào mới có thể tỉnh lại. Thần Cơ Tử nói, có lẽ ngày mai sẽ tỉnh, có lẽ sang năm, hoặc có thể cả đời cũng..."
Cố Thường Y lẩm bẩm nói: "Còn sống là tốt rồi! Còn sống là tốt rồi! Muốn thực lực Tiên Thiên cao thủ? May mắn, may mắn, nội lực của ta cũng có chút tác dụng... Duyệt Dung, để ta bảo hộ ngươi... Bây giờ, không cho ngươi lại bỏ ta..."
Cố Thường Y giữ chặt Túc Sa Duyệt Dung hồ ngôn loạn ngữ [ nói nhảm ], giống như bị điên. Cố Nguyệt Mẫn đứng lên, lui ra cửa, nói với Nguyên Thương: "Thập Tam, đó là mẫu thân của ta. Ngươi đến dập đầu với mẫu thân ta đi!"
Nguyên Thương nghe lời tiến lên quỳ xuống, hướng Túc Sa Duyệt Dung cùng Cố Thường Y dập đầu ba cái, nói: "Mẫu thân, cô cô, xin yên tâm, Nguyên Thương về sau nhất định sẽ chiếu cố Nguyệt Mẫn thật tốt."
Cố Thường Y mắt không nhìn tới nàng, Nguyên Thương nói xong tự động lui ra, nắm tay Cố Nguyệt Mẫn rời khỏi nhà trúc.
Cố Nguyệt Mẫn cùng nàng dạo bước trong rừng trúc, nhìn lá trúc trên mặt đất, Cố Nguyệt Mẫn đột nhiên hỏi: "Nếu có một ngày, ta cũng giống mẫu thân, ngươi sẽ đối với ta giống cô cô sao?"
Nguyên Thương nói: "Ta sẽ ở bên cạnh ngươi, nói chuyện với ngươi, đến khi ngươi tỉnh lại."
Cố Nguyệt Mẫn cười nói:"Nếu ta chết thì sao?"
Nguyên Thương nói: "Ta đương nhiên sẽ chết theo ngươi."
Cố Nguyệt Mẫn nói: "Nếu ta có việc muốn phó thác cho ngươi?"
Nguyên Thương nói: "Ta sẽ không đáp ứng."
Cố Nguyệt Mẫn bĩu môi, nói: "Ngươi đối với ta như vậy sao?"
Nguyên Thương nói: "Những chuyện khác có liên quan gì đến ta? Ta chỉ để ý ngươi."
Cố Nguyệt Mẫn nở nụ cười. Đúng rồi, đây mới là Nguyên Thương, vô tâm vô phế, đơn giản bướng bỉnh như vậy.
Cố Nguyệt Mẫn cùng Nguyên Thương đan chặt mười ngón tay, "Thật ra, ta thấy mẫu thân nhẫn tâm hơn ta. Ta không thể nhẫn tâm đối với ngươi như thế."
"Sao?"
"Nàng cùng lâu chủ Thiên Ngọc Lâu đánh cược, cược tâm cô cô. Một lần cược, chính là năm năm."
Bốn năm trước, Túc Sa Duyệt Dung cùng Ngọc Hoàn Điền đánh cược, giấu diếm tin tức Túc Sa Duyệt Dung năm năm, còn Ngọc Hoàn Điền sẽ dùng nội lực thuần dương để chữa trị cửu âm tuyệt mạch của Túc Sa Duyệt Dung; Trừ chuyện đó, còn phải giúp Túc Sa Duyệt Dung xét duyệt con rể, chuyển giao một cái lạp hoàn *, cũng chính là tin tức về Tần Hoàng bảo tàng.
( * ) Lạp hoàn: Dùng sáp tạo thành một cái lọ hình tròn, bên trong đựng thuốc viên, ngày xưa người ta còn sử dụng những lọ tròn này để dấu mật thư.
Trong lúc đánh cược, nếu Cố Thường Y dao động, dù chỉ một chút, Ngọc Hoàn Điền cũng sẽ không nói cho nàng biết Túc Sa Duyệt Dung còn sống, cho dù Túc Sa Duyệt Dung bệnh tốt tỉnh lại, cũng sẽ không gặp lại Cố Thường Y.
Kì hạn năm năm còn chưa đến, nhưng Ngọc Hoàn Điền lại buông tha.
Nguyên Thương nghe được hết hồn. Cái này sao gọi là đánh cược a, quả thực là liều mạng mà! Khó trách Cố Nguyệt Mẫn lâu lâu lại " khảo nghiệm " nàng một phen, tình cảm cũng di truyền a?!
Cố Nguyệt Mẫn thấy nàng sợ tới mức đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, cười khúc khích: "Ngươi khẩn trương như vậy làm gì?" Lại nói, "Mẫu thân vẫn cho rằng, cô cô sở dĩ thích nàng, bởi vì nàng từ lúc nhỏ liền cố ý " câu dẫu ", nàng muốn biết, tình cảm của cô cô rốt cuộc là tình cảm tỷ muội hay là tình cảm giống phu thê. Nếu chỉ là tình tỷ muội, vừa lúc nhân cơ hội này giải thoát cho cô cô, cũng để cô cô không còn đối với phụ hoàng trăm bề áy náy."
Nguyên Thương nhanh nói: "Ta đối với ngươi không phải kiểu tình cảm tỷ muội..."
"Điều này ta đương nhiên biết." Cố Nguyệt Mẫn vẻ mặt biểu tình " ngươi nghĩ ta và ngươi là tiểu hài tử ba tuổi ", "Nào có tỷ muội mỗi ngày đều dính ở trên giường?"
Nguyên Thương ngạc nhiên, "Nhưng mẫu thân ngươi..."
"Cũng là mẫu thân của ngươi!" Cố Nguyệt Mẫn ngữ khí như tiểu hồ ly, "Người quá thông minh sẽ có chút suy nghĩ kỳ quái đi! Dù sao ta cũng không hoài nghi điều này!"
Nguyên Thương cảm thấy vấn đề tiếp tục đi xuống sẽ rất nguy hiểm, lập tức nói sang chuyện khác, "Thật ra, theo ta được biết, nếu để cho người nàng yêu ở bên tai nói chuyện, cơ hội nàng tỉnh lại sẽ cao hơn một chút."
Cố Nguyệt Mẫn vui vẻ nói: "Thật sự?"
Nguyên Thương gật đầu nói: "Tuy rằng nàng không thể nhìn thấy, nhưng có thể sẽ nghe thấy. Nếu cô cô mỗi ngày ở cùng nàng, nói không chừng không bao lâu nàng sẽ tỉnh lại."
"A!" Luôn luôn ổn trọng ung dung Cố Nguyệt Mẫn lại nhảy dựng lên như một tiểu nữ hài, xoay người chạy về phía nhà trúc, "Sớm biết có biện pháp này, dù bị mẫu thân ghét bỏ ta cũng sẽ lén nói cho cô cô!"
Nguyên Thương nhìn bóng lưng của nàng, mỉm cười.
Nếu để đồng bạn của | Hắc Sắc Chỉ Vân | thấy, nhất định sẽ hô to gặp quỷ. Nguyên Thương, tại nơi dị thế tha hương [ đất khách ], cũng rốt cục lột xác thành một nữ tử bình thường rơi vào lưới tình.
Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Quyết tâm của Phò mã [ Nhị ].
Trong đại sảnh, ngồi ở vị trí cao đường [ bề trên ], đúng là Triệu quốc công - Tô Phong. Nam tử trung niên mặc quan phục ngồi bên trái, có lẽ chính là binh bộ Thượng Thư - Tô Sách. Cạnh bàn, ngồi cùng Tô Phong là một lão thái thái, vẻ mặt đau lòng nhìn nàng, cầm khăn tay lau nước mắt.
Triệu Quốc Công yên lặng nhìn chằm chằm nàng. Tô Sách mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, thẳng tắp nhìn mặt đất phía trước, cứ như trên mặt đất có việc quân việc nước quan trọng cần hắn quan tâm, nhìn thế nào cũng thấy quái dị. Ngẫu nhiên ánh mắt thản nhiên lay động, không kìm được toát ra một chút thương yêu không dễ nhận ra.
Tô phu nhân, nghe nói là mẹ kế tiện nghi của Nguyên Thương, im lặng ngồi cạnh Tô Sách không nói một lời. Chỉ là một hồi lặng lẽ nhìn công công [ cha chồng ], một hồi nhìn nhìn trượng phu, dè dặt nhìn Nguyên Thương, ánh mắt lo lắng, muốn nói lại thôi.
Mẫu thân ruột của thân thể Nguyên Thương, là nữ nhi duy nhất của Tiếu đại nhân đã qua đời - cũng chính là huynh đệ kết nghĩa của Hoàng đế, sau khi sinh nàng, thân thể suy yếu, không bao lâu thì qua đời. Chuyện này là một hồi âm mưu thù hận không rõ. Là ai muốn hại mẹ con các nàng, Nguyên Thương điều tra, thời gian đã qua lâu nên sớm không còn đầu mối.
Bọn hạ nhân đều lui ra, toàn bộ đại sảnh im lặng quỷ dị. Nguyên Thương lại hồn nhiên không sợ, nhìn thẳng quốc công gia gia.
Qua một hồi lâu, Triệu quốc công rốt cục mở miệng.
"Hài tử, đi theo gia gia."
Nguyên Thương không nhanh không chậm tiêu sái đi tới, đi ở phía sau hắn, một đường vào hậu viện, đứng dưới một gốc cây đào. Lúc này đã là cuối xuân đầu hè, hoa đào đã rụng, chồi bắt đầu đơm, trong sân tràn đầy mùi lá cây thơm ngát.
Triệu quốc công thở dài: "Năm đó, ta và ngoại tổ phụ của ngươi kết nghĩa, lúc trước làm quan Tần triều, bởi vì quan trường hắc ám, từ quan cùng nhau kết bạn bước chân vào giang hồ, hơn hai mươi năm sinh tử chi giao. Nhị đệ đem mẫu thân của ngươi phó thác cho ta, nhưng ta lại không thể bảo hộ nàng chu toàn, đây là chuyện ăn năn nhất cuộc đời của ta."
Nguyên Thương cúi đầu không nói.
Triệu Quốc Công lại nói: "Hoàng Thượng hùng tài đại lược, một thế hệ minh quân, chỉ là khó tránh có chút phong lưu. Lúc trước bệ hạ nhìn thấy mẫu thân ngươi, liền nhớ mãi không quên. Nhưng ta sao có thể khiến Vân nhi về sau vào cung chịu khổ? Liền dứt khoát quyết định hôn nhân cho Vân nhi cùng Sách nhi... Trước khi ngươi ra đời, vốn có một vị song bào ca ca, đáng tiếc sinh ra không đến một canh giờ liền chết non. Ta vẫn hy vọng bên ngoại Tiếu gia ngươi có người kế tục, cha ngươi vì không muốn khiến ta thất vọng, nên đâm lao phải theo lao, đem ngươi xem như nam nhi nuôi lớn... Ngươi vốn hẳn phải giống Công chúa, được che chở mà lớn lên, chỉ vì tâm tư của gia gia, liền khiến ngươi chịu khổ mười sáu năm... Chuyện này, gia gia và cha ngươi đều có lỗi với ngươi."
Triệu quốc công nói xong, bất giác lão lệ tung hoành [ nước mắt người già rơi ].Hắn nếu biết sớm, nếu trước một năm biết được giới tính thật sự của Nguyên Thương, sao có thể nháo ra chuyện Phò mã - tội khi quân như vậy? Hắn vốn có thể mặt dày xin Hoàng đế khai ân, nhưng giấy không thể gói được lửa, tương lai tôn nữ bảo bối của hắn xuất giá, chẳng lẽ vì chuyện này khiến cho người ta cười nhạo cả đời?
Nguyên Thương tuy cũng không cảm thấy ủy khuất, nhưng cũng bị tình cảm chân thành tha thiết này khiến đáy lòng sinh ra dòng nước ấm. "Gia gia, tôn nhi sống dưới hình dạng nam nhi, không hẳn là chuyện không tốt. Ta ở nhà cậu, các sư huynh đều chân thành đối đãi, ở kinh thành sóng ngầm mãnh liệt, sao có thể giống như ngoài cung vô câu vô thúc ?"
( ) Vô cầu vô thúc: không bị quản thúc, kiềm chế; tự do tự tại.
Triệu Quốc Công đưa tay sờ đầu nàng, luôn không muốn cùng người khác tiếp xúc gần gũi, Nguyên Thương lại không phản kháng, "Cháu gái ngoan của ta, gia gia nhất định sẽ bồi thường cho ngươi, giúp ngươi tìm phu quân tài tuấn nhất thiên hạ..."
Nguyên Thương bình thản đáp: "Gia gia nói đùa, ta là Phò mã của Công chúa, cần gì có phu quân?"
Nguyên Thương mặt không thay đổi, ánh mắt kiên định, Triệu Quốc Công như không nghe được điều không bình thường trong lời nói của nàng, chỉ từ ái nhìn nàng nói: "Hài tử ngốc, Hoàng đế đã biết ngươi là nữ tử, sao có thể làm Phò mã? Ừ, Công chúa Điện hạ tâm cơ thâm trầm, không có vạch trần thân phận nữ nhi của ngươi. Đây cũng là bảo hộ, Tô gia ta nên báo đáp. Tuy Tô gia ta luôn trung lập, nhưng lần này nói sao cũng phải trợ giúp hài tử Minh Huy này."
Nguyên Thương mạnh mẽ ngẩng đầu, "Công chúa làm sao vậy?"
Lúc trước Sở vương phản loạn, Cố Nguyệt Mẫn vai bị thương, Nguyên Thương tự mình xuống bếp nấu canh hầu hạ cả triều đều biết, Triệu Quốc Công cũng biết, chỉ là nghĩ hai cô gái tình cảm thân thiết này là tình bạn thông thường, nói: "Minh Huy Công chúa biết rõ ngươi là nữ tử nhưng giấu diếm, đây là tội khi quân, bệ hạ nhất định sẽ trách phạt Công chúa."
Nguyên Thương trong lòng lo lắng, nói: "Việc này sao có thể trách Công chúa? Muốn nói phạm tội khi quân, thì phải là ta..."
"Hài tử ngốc, ngươi nghĩ vì sao bệ hạ muốn ngươi mau chóng trở về? Ta đã đi cầu xin bệ hạ, bệ hạ tha thứ cho ngươi, hạ chỉ cấm túc ngươi ba tháng."
Cái này Nguyên Thương hiểu được. Hoàng đế đây là chia ra giam lỏng các nàng!
"Công chúa nàng..."
"Chuyện Công chúa ngươi đừng quản, cứ an tâm nghỉ ngơi tại nhà đi! " Tội khi quân " này nói lớn nói nhỏ, cũng là chuyện xấu của Hoàng gia, Hoàng đế cũng sẽ không truyền ra ngoài, chỉ là lần này thủ hạ của Trưởng Công chúa tùy tiện rời khỏi nơi phòng thủ, nghi ngờ có ý đồ mưu phản, bệ hạ tâm tình không tốt, Công chúa có lẽ sẽ bị phạt nặng một chút, qua mấy ngày nữa ta sẽ đi cầu tình."
Nguyên Thương thầm nghĩ không tốt. Tô gia là thế gia Tướng môn, chuyện giang hồ mấy ngày nay không biết cũng là chuyện bình thường. Nàng xưng bá võ lâm, được tôn là minh chủ, lại thêm việc tiêu diệt giặc Oa tạo dựng được uy tín tuyệt đối, hơn nữa thân phận Thiếu chủ Thiên Cơ Môn cũng đủ để hiệu lệnh giang hồ; Mẫn nhi lại thu phục Lữ Thiên Tứ, cộng thêm hai mươi vạn đại quân Lữ gia và một đội thủy quân khổng lồ.
Mà khi hai cổ thế lực cùng đến hành cung, Tả Hiền, Đậu Uyên lại mang theo Thanh Lang kỵ bí mật xuôi Nam, dựa vào quan hệ của Tả Hiền, Đậu Uyên cùng Cố Nguyệt Mẫn chẳng lẽ Hoàng đế không nhìn ra mờ ám trong đó?
Hoàng đế đem nàng đuổi đi, nói là giam lỏng, kỳ thật chính là kiêng kị thế lực giang hồ của nàng, dùng thân tình bức bách nàng không thể vọng động. Mặc khác đem Cố Nguyệt Mẫn nắm trong tay, khiến Lữ Thiên Tứ cùng Tả Hiền, Đậu Uyên, ném chuột sợ vỡ bình!
Lữ Thiên Tứ đến hàng [ đầu hàng ], nếu manh động sẽ khiến Cố Duệ, Cố Nguyệt Mẫn kiêng kỵ; Cố Duệ cùng Tả Hiền, Đậu Uyên lại trong khoảng thời gian ngắn không thể đuổi tới hành cung, đợi đến khi Lữ Thiên Tứ cùng Cố Duệ liên lạc muốn cứu Cố Nguyệt Mẫn đã muộn! Người duy nhất có thể cứu Cố Nguyệt Mẫn là Nguyên Thương lại vì " tội khi quân " mà bị " giam lỏng " ở Tô phủ!
Quả thật là giỏi tính kế!
Nhưng mà, thủ đoạn này ngăn được Nguyên Thương sao?
Tội khi quân thì sao? Diệt cửu tộc, diệt mười tộc nàng cũng không quan tâm! Chỉ cần vì Cố Nguyệt Mẫn, hiện tại tạo phản nàng cũng không chút do dự! Mặc dù là Triệu Quốc Công, Chu Vân Tuyền, Ngọc Khanh Hồng - những thân thích bạn hữu này, cũng không thể so với nửa sợi tóc của Cố Nguyệt Mẫn! Coi như là Cố Thường Y, nếu muốn đả thương Cố Nguyệt Mẫn, Nguyên Thương cũng có thể hạ sát thủ.
Nguyên Thương lòng nóng như lửa đốt, hỏi: "Hoàng thượng muốn xử trí Công chúa thế nào?"
Triệu Quốc Công cười cười không nói cho nàng, chỉ nói: "Hài tử, việc này ngươi đừng quản, nãi nãi của ngươi có lẽ muốn gặp ngươi ngay..."
Lời còn chưa dứt, Nguyên Thương bỗng nhiên xoay người hướng cửa phủ mà đi.
Triệu Quốc Công mặt tươi cười cứng lại, ngạc nhiên nói: "Kì nhi, ngươi đi đâu vậy?"
Nguyên Thương dừng bước, nhìn hắn một cái, nói: "Ta đi cứu Công chúa."
Triệu Quốc Công nhíu mày nói: "Bệ hạ tự có chủ trương, ngươi đi làm gì? Quay lại!"
Nguyên Thương vốn không định để ý đến hắn, nhưng không biết vì sao có chút không đành lòng, sau cùng đáp: "Ta đi cứu thê tử của ta, ai dám ngăn cản?"
"Ngươi, ngươi nói cái gì?" Triệu Quốc Công kinh sợ râu mép run rẩy, "Ngươi... Chẳng lẽ ngươi..."
Nguyên Thương cười lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại tiêu sái bước đi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cố Duệ bĩu môi, nói: "Di thể mẫu thân không phải hoả táng sao..."
"Ta không có hỏi ngươi!" Cố Thường Y trừng mắt liếc hắn, khí thế nữ nhân đệ nhất hoàng gia khiến bọn tiểu bối ngậm miệng không dám lên tiếng. "Mẫn nhi, ngươi nói, mẫu thân ngươi rốt cuộc ở đâu? Tro cốt trong hủ là cái gì?"
Cố Nguyệt Mẫn cúi đầu, thở dài: "Cô cô đã biết? Chắc là Ngọc Lâu chủ trước đó đã giải " phong ấn ". Ta đã sớm nói, mẫu thân làm điều thừa! Cô cô, người theo chúng ta đến đây đi!"
Sáu người dùng khinh công bay lên đỉnh núi.
Nguyên Thương lần đầu tiên đến, vốn tưởng rằng bên trong vách núi đen là hang động kham khổ, ai ngờ đi vào mới phát giác có một cái động khác, lại là một hồ nước nhỏ.
Nơi này giống như một thế ngoại đào viên bị phong bế, nước hồ ấm áp, bên hồ trồng đủ loại trúc, trong rừng còn có bảy tám gian nhà trúc, bàn bằng băng đá, là một chỗ tuyệt diệu để ẩn cư. Khó trách Không Văn lão hòa thượng ở chỗ này một lần là nửa năm.
Sâu trong rừng trúc, mơ hồ thấy được vài bóng người, còn truyền đến âm thanh nói chuyện.
"Ngươi xem câu này, " Cấm mạch ", rõ ràng yêu cầu cấm dùng kinh mạch! Lấy thuật điểm huyệt phong bế kinh mạch, như vậy tiến triển chậm, nhưng vừa tiến liền nhanh hơn một bước" . Một đạo sĩ trung niên tay chỉ vào cuốn sách rung đùi đắc ý, ngôn ngữ không nhanh không chậm, nghe thấy liền khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
"Thúi lắm!" Một thanh âm thô cuồng[ lỗ mãng, thô kệch ] vang lên, là một nam tử râu quai nón mặc cẩm bào nói chuyện, "Cái gọi là " Cấm mạch ", rõ ràng phải thanh không [ làm sạch ] nội lực kinh mạch, để đạt tới " cấm dùng " nội lực, đây là mục đích tu luyện! Lão tạp mao như ngươi, sao không biết đạo lý " phá rồi lại xây "?"
"Vô Lượng Thiên Tôn! Thành Thiên Xa, ngươi tên là " Xa * ", nhưng sao không có chút gì khí độ " tiêu dao " mà như người trần tục. Đạo sĩ bị gọi là lão tạp mao không chút tức giận, vẫn nhìn cuốn sách nói, "Hoàng Tuyền Cốc của ngươi tu luyện biện pháp dã man sao có thể so sánh với chân lý đại đạo - 《 võ đạo chân kinh 》?"
( * ) Xa: hán việt cũng đọc là Dao.
Đệ tử Hoàng Tuyền Cốc mỗi khi tăng tiến thêm một tầng nội lực, sẽ phải đánh gãy xương cốt tay chân, nhưng lại luyện được một thân mình đồng da sắt.
"Lão tử là " Thiên Xa ", cùng danh hào " Tiêu Dao Chân Nhân " ngươi liên quan cái rắm gì?"
"Thúi lắm? Hảo thối hảo thối!" Thần Cơ Tử từ trên cây nhảy xuống, lấy ra một cái chai, "Đây là " thối khí đan " mà ta mới nghiên cứu chế tạo, đến đến đến, nghe thử nghe thử xem!"
"Cút ngay! Đồ lão bất tử đại phu Mông Cổ!" Hoàng Tuyền Cốc chủ - Thành Thiên Xa một chưởng đánh tới, ngay cả Nguyên Thương ở xa cũng có thể cảm thấy uy thế của một chưởng này. Mấy năm nay không có xuất hiện trên giang hồ, Hoàng Tuyền Cốc chủ, cũng là một cao thủ giống như Thần Cơ Tử, thực lực đã đến Tiên Thiên đỉnh!
Thần Cơ Tử xoay người né tránh, hét lên: "Làm gì làm gì? Các ngươi là hai tên vũ phu!" Từ " Cấm mạch " đơn giản như vậy cũng không hiểu! Cái gọi là cấm mạch, đương nhiên là dược vật phong bế nội lực! Nếu không, nhóm người chúng ta luyện công cả đời, tập võ đều là bản năng, sao có thể làm được " cấm mạch "?"
"Ngươi là lão điên tử, biết cái gì! Thành Thiên Xa ta là vũ phu, hắn Tiêu Dao Chân Nhân cũng là vũ phu? Hắn năm đó chính là Tài tử tiền Tần! Tiêu Dao Chân Nhân, ngươi nói, chúng ta đều là Tiên Thiên, kinh mạch có phải so với người bình thường đều rộng mở hơn mấy chục lần?"
Tiêu Dao Chân Nhân gật đầu nói: "Không sai."
"Mỗi lần tiến thêm một cảnh giới, kinh mạch có phải đều mở rộng ra không?"
Tiêu Dao Chân Nhân có chút đăm chiêu, nói: "Ngươi nói, nếu chúng ta phế đi nội lực hết lần này đến lần khác, mỗi lần tiến thêm một cảnh giới, kinh mạch sẽ lại mở rộng, lại tiến đến Tiên Thiên thì..."
"Đúng là như vậy! Một lần không được ta làm hai lần, hai lần không được thì mười lần! Cứ như thế, từ võ đạo tiến vào thiên đạo dễ như trở bàn tay!" Thành Thiên Xa vị Cốc chủ thô lỗ của Hoàng Tuyền Cốc quay đầu nói với vị nữ tử đang ngồi, "Thiên Cơ, ngươi nói xem ta nói thế có đúng không?"
Nữ đạo cô kia, dung nhan tú lệ [ thanh thú, xinh đẹp ], thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, chỉ là tóc đã hoa râm, cả người mang khí độ tĩnh nhã [ yên tĩnh, tao nhã ]. Nàng lẳng lặng cười, nói: "Nói nhiều như vậy, thử xem là được mà? Tuyệt học của Thiên Cơ Môn có thể di dời nội lực, ngươi trước phá đan điền, mọi người sau đó lại truyền nội lực cho ngươi."
Cố Thường Y nhìn thấy đạo cô, vẻ mặt kinh ngạc, hô: "Sư phụ!" Đạo cô ngẩng đầu nhìn nàng, dường như không cảm thấy bất ngờ, cười nói: "Đồ nhi, đến đây."
Tiêu Dao Chân Nhân cũng nhìn Cố Nguyệt Mẫn, nói: "Mẫn nhi, đến rồi?" Cố Nguyệt Mẫn hướng hắn chắp tay hành lễ: "Sư phụ, hôm nay là ngày ước định, Mẫn nhi lại đến thăm!"
Thần Cơ Tử vọt lên, cười hì hì hướng Nguyên Thương khom người, không chút che dấu hô: "Sư phụ tại thượng, đồ nhi hành lễ với người!"
Cố Duệ cùng Lữ Thiên Tứ như đã sớm biết, cười hì hì tiêu sái đi tới ngồi xuống.
Nguyên Thương thấy đây như đại hội thầy trò hỗn loạn gặp nhau, mở to hai mắt nhìn khó có thể tin —Đây là sao?! Một đám Tiên thiên cao thủ võ lâm thần bí khó lường, đều ngồi ở đây uống trà?
Một thân ảnh quen thuộc màu đỏ từ một gian nhà trúc bay ra, "Ngớ người cái gì? Ăn cơm! Muốn lão nương đem đến tận tay cái người sao?"
"Ngọc... Ngọc Hoàn Điền?" / "Hoàn nhi?" Hay thầy trò Nguyên Thương cùng Cố Thường Y đồng thời kêu lên.
Nếu cộng thêm vị Không Văn đại sư, ngũ đại tông sư luôn cả chưởng môn Thiên Cơ Môn ngày trước đều tề tụ đủ!
Ngọc Hoàn Điền nhìn thấy Cố Thường Y, cười châm chọc: "Không có phần cho người này với mấy tiểu nhãi con, tự chịu đói đi!
Cố Thường Y cũng không để ý lời nói châm chọc của nàng, bước lên hai ba bước giữ chặt cánh tay Ngọc Hoàn Điền: "Hoàn nhi, Duyệt Dung ở đâu?"
Ngọc Hoàn Điền cũng không để ý tới nàng, xoay người đi vào nhà trúc, để lại một câu: "Hỏi cháu gái bảo bối của ngươi đi!"
Cố Thường Y nghe câu nói này giống như ngầm thừa nhận, tuy rằng đã sớm đoán, như cả người vẫn cứng ngắt giống như bị sét đánh, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Cố Nguyệt Mẫn.
Cố Nguyệt Mẫn tiến lên nắm lấy tay nàng, làm một thủ thế [ động tác ] chớ lên tiếng, nói: "Cô cô nhỏ tiếng một chút, đi theo ta." Lại hướng Nguyên Thương gật đầu, ý bảo nàng cùng đi.
Cố Duệ muốn theo sau, lại bị Thần Cơ Tử ngăn lại: "Một lần không thể vào nhiều người, ngươi chờ đi!" Thấy Cố Duệ nghẹn lời, Thần Cơ Tử thổi chòm râu nói: "Nghe nói ngươi làm Hoàng đế? Làm Hoàng đế thì sao, bảo ngươi chờ thì phải chờ!"
Nguyên Thương đi theo Cố Nguyệt Mẫn đến một tiểu trúc lâu sát vách đá, trúc lâu ba mặt chắn gió, có một sơn tuyền[ con suối trên núi ] từ bên cạnh chảy qua, trước lâu còn trồng mấy bụi trà.
Cửa trúc lâu khép hờ, có thể thấy bóng dáng một thân ảnh mặc cà sa.
"Không Văn đại sư! Ta mang cô cô đến đây."
"A di đà Phật!" Lão hòa thượng Không Văn từ bồ đoàn [ đệm hương bồ ] đứng lên, nhường lối, khiến người ta có thể thấy một thân ảnh nằm trên giường. Nguyên Thương nhìn khuôn mặt hắn, lông mày trắng như tuyết dài hơn một tấc, thoạt nhìn như năm sáu mươi tuổi, sắc mặt khỏe mạnh, tươi cười hiền lành.
Hắn đi ra khỏi trúc lâu, nói: "Tiểu thí chủ Nguyệt Mẫn, lão nạp hôm nay đã vì lệnh đường tẩy trừ kinh mạch, còn phải làm ấm một canh giờ."
Cố Nguyệt Mẫn hết sức chân thành hướng hắn hành lễ, nói: "Đa tạ đại sư cùng các vị tiền bối, Mẫn nhi suốt đời không quên!"
"A di đà Phật, thí chủ Nguyệt Mẫn, sinh tử có số, thuận theo tự nhiên đi!" Không Văn đại sư nhìn thoáng qua Cố Thường Y đang đứng ngây ngốc ở cửa, thở dài một tiếng, lắc lắc đầu, đi đến chỗ đám người Thành Thiên Xa.
Rừng trúc liền trở nên im ắng, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy.
Cố Thường Y từng bước từng bước tiến lên, tay siết chặt cửa trúc, phát ra tiếng vang kẽo kẹt, tựa như lòng của nàng, run run không ngừng.
Nàng chậm rãi đi tới, tựa như đang giẫm lên miếng băng mỏng tạo thành mộng cảnh hư ảo, dường như nếu chân dùng thêm sức, mộng cảnh này sẽ tiêu tan vỡ vụn.
Trên chiếc giường nhỏ trong trúc lâu, có một nữ tử tuyệt sắc đang nằm, hai mắt nhắm chặt, thoạt nhìn chỉ hơn hai mươi tuổi, sắc mặt hơi tái nhợt, khuôn mặt cùng Cố Nguyệt Mẫn có sáu bảy phần tương tự.
Cố Thường Y quỳ gối bên giường, đưa tay, miêu tả khuôn mặt nàng, mềm mại lại nhẵn nhụi.
"Duyệt Dung, không phải ta đang nằm mơ chứ? Không phải ta lại nằm mơ?" Cố Thường Y cầm tay nàng, thất thanh khóc rống, "Duyệt Dung... Duyệt Dung... Tay Duyệt Dung vẫn ấm, vẫn ấm! Mẫn nhi! Mẫn nhi —"
"Cô cô, ta ở đây!" Cố Nguyệt Mẫn cúi người ngồi xổm bên cạnh nàng.
Cố Thường Y dùng sức nắm lấy vai nàng, "Mẫn nhi, ngươi nói cho ta biết, ta không phải đang nằm mơ, đây là sự thật, đây là sự thật! Nàng không chết, mẫu thân ngươi không chết!"
"Phải, cô cô, đây là sự thật." Cố Nguyệt Mẫn cũng đỏ mắt, "Mẫu thân mắc phải Tiên Thiên cửu âm tuyệt mạch, trong kinh mạch ẩn chứa rất nhiều khí lạnh, sống không quá hai mươi. Tiền bối Thần Cơ Tử nghĩ ra một biện pháp, để cho Tiên Thiên cao thủ ngày ngày ôn dưỡng [ làm ấm ] tâm mạch, có lẽ có thể rút đi hàn khí. Chính là, năm đó mẫu thân muốn giả chết trốn ra cung, người..."
Cố Nguyệt Mẫn nghĩ đến lời dặn dò của mẫu thân, chung quy vẫn không muốn khiến cô cô khó xử, tiếp tục che giấu chân tướng việc này, hàm hồ lướt qua, "Trên đường xảy ra chuyện, nên trở thành hoạt tử nhân [ người thực vật ], cửu âm tuyệt mạch đã tốt lắm, nhưng không biết khi nào mới có thể tỉnh lại. Thần Cơ Tử nói, có lẽ ngày mai sẽ tỉnh, có lẽ sang năm, hoặc có thể cả đời cũng..."
Cố Thường Y lẩm bẩm nói: "Còn sống là tốt rồi! Còn sống là tốt rồi! Muốn thực lực Tiên Thiên cao thủ? May mắn, may mắn, nội lực của ta cũng có chút tác dụng... Duyệt Dung, để ta bảo hộ ngươi... Bây giờ, không cho ngươi lại bỏ ta..."
Cố Thường Y giữ chặt Túc Sa Duyệt Dung hồ ngôn loạn ngữ [ nói nhảm ], giống như bị điên. Cố Nguyệt Mẫn đứng lên, lui ra cửa, nói với Nguyên Thương: "Thập Tam, đó là mẫu thân của ta. Ngươi đến dập đầu với mẫu thân ta đi!"
Nguyên Thương nghe lời tiến lên quỳ xuống, hướng Túc Sa Duyệt Dung cùng Cố Thường Y dập đầu ba cái, nói: "Mẫu thân, cô cô, xin yên tâm, Nguyên Thương về sau nhất định sẽ chiếu cố Nguyệt Mẫn thật tốt."
Cố Thường Y mắt không nhìn tới nàng, Nguyên Thương nói xong tự động lui ra, nắm tay Cố Nguyệt Mẫn rời khỏi nhà trúc.
Cố Nguyệt Mẫn cùng nàng dạo bước trong rừng trúc, nhìn lá trúc trên mặt đất, Cố Nguyệt Mẫn đột nhiên hỏi: "Nếu có một ngày, ta cũng giống mẫu thân, ngươi sẽ đối với ta giống cô cô sao?"
Nguyên Thương nói: "Ta sẽ ở bên cạnh ngươi, nói chuyện với ngươi, đến khi ngươi tỉnh lại."
Cố Nguyệt Mẫn cười nói:"Nếu ta chết thì sao?"
Nguyên Thương nói: "Ta đương nhiên sẽ chết theo ngươi."
Cố Nguyệt Mẫn nói: "Nếu ta có việc muốn phó thác cho ngươi?"
Nguyên Thương nói: "Ta sẽ không đáp ứng."
Cố Nguyệt Mẫn bĩu môi, nói: "Ngươi đối với ta như vậy sao?"
Nguyên Thương nói: "Những chuyện khác có liên quan gì đến ta? Ta chỉ để ý ngươi."
Cố Nguyệt Mẫn nở nụ cười. Đúng rồi, đây mới là Nguyên Thương, vô tâm vô phế, đơn giản bướng bỉnh như vậy.
Cố Nguyệt Mẫn cùng Nguyên Thương đan chặt mười ngón tay, "Thật ra, ta thấy mẫu thân nhẫn tâm hơn ta. Ta không thể nhẫn tâm đối với ngươi như thế."
"Sao?"
"Nàng cùng lâu chủ Thiên Ngọc Lâu đánh cược, cược tâm cô cô. Một lần cược, chính là năm năm."
Bốn năm trước, Túc Sa Duyệt Dung cùng Ngọc Hoàn Điền đánh cược, giấu diếm tin tức Túc Sa Duyệt Dung năm năm, còn Ngọc Hoàn Điền sẽ dùng nội lực thuần dương để chữa trị cửu âm tuyệt mạch của Túc Sa Duyệt Dung; Trừ chuyện đó, còn phải giúp Túc Sa Duyệt Dung xét duyệt con rể, chuyển giao một cái lạp hoàn *, cũng chính là tin tức về Tần Hoàng bảo tàng.
( * ) Lạp hoàn: Dùng sáp tạo thành một cái lọ hình tròn, bên trong đựng thuốc viên, ngày xưa người ta còn sử dụng những lọ tròn này để dấu mật thư.
Trong lúc đánh cược, nếu Cố Thường Y dao động, dù chỉ một chút, Ngọc Hoàn Điền cũng sẽ không nói cho nàng biết Túc Sa Duyệt Dung còn sống, cho dù Túc Sa Duyệt Dung bệnh tốt tỉnh lại, cũng sẽ không gặp lại Cố Thường Y.
Kì hạn năm năm còn chưa đến, nhưng Ngọc Hoàn Điền lại buông tha.
Nguyên Thương nghe được hết hồn. Cái này sao gọi là đánh cược a, quả thực là liều mạng mà! Khó trách Cố Nguyệt Mẫn lâu lâu lại " khảo nghiệm " nàng một phen, tình cảm cũng di truyền a?!
Cố Nguyệt Mẫn thấy nàng sợ tới mức đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, cười khúc khích: "Ngươi khẩn trương như vậy làm gì?" Lại nói, "Mẫu thân vẫn cho rằng, cô cô sở dĩ thích nàng, bởi vì nàng từ lúc nhỏ liền cố ý " câu dẫu ", nàng muốn biết, tình cảm của cô cô rốt cuộc là tình cảm tỷ muội hay là tình cảm giống phu thê. Nếu chỉ là tình tỷ muội, vừa lúc nhân cơ hội này giải thoát cho cô cô, cũng để cô cô không còn đối với phụ hoàng trăm bề áy náy."
Nguyên Thương nhanh nói: "Ta đối với ngươi không phải kiểu tình cảm tỷ muội..."
"Điều này ta đương nhiên biết." Cố Nguyệt Mẫn vẻ mặt biểu tình " ngươi nghĩ ta và ngươi là tiểu hài tử ba tuổi ", "Nào có tỷ muội mỗi ngày đều dính ở trên giường?"
Nguyên Thương ngạc nhiên, "Nhưng mẫu thân ngươi..."
"Cũng là mẫu thân của ngươi!" Cố Nguyệt Mẫn ngữ khí như tiểu hồ ly, "Người quá thông minh sẽ có chút suy nghĩ kỳ quái đi! Dù sao ta cũng không hoài nghi điều này!"
Nguyên Thương cảm thấy vấn đề tiếp tục đi xuống sẽ rất nguy hiểm, lập tức nói sang chuyện khác, "Thật ra, theo ta được biết, nếu để cho người nàng yêu ở bên tai nói chuyện, cơ hội nàng tỉnh lại sẽ cao hơn một chút."
Cố Nguyệt Mẫn vui vẻ nói: "Thật sự?"
Nguyên Thương gật đầu nói: "Tuy rằng nàng không thể nhìn thấy, nhưng có thể sẽ nghe thấy. Nếu cô cô mỗi ngày ở cùng nàng, nói không chừng không bao lâu nàng sẽ tỉnh lại."
"A!" Luôn luôn ổn trọng ung dung Cố Nguyệt Mẫn lại nhảy dựng lên như một tiểu nữ hài, xoay người chạy về phía nhà trúc, "Sớm biết có biện pháp này, dù bị mẫu thân ghét bỏ ta cũng sẽ lén nói cho cô cô!"
Nguyên Thương nhìn bóng lưng của nàng, mỉm cười.
Nếu để đồng bạn của | Hắc Sắc Chỉ Vân | thấy, nhất định sẽ hô to gặp quỷ. Nguyên Thương, tại nơi dị thế tha hương [ đất khách ], cũng rốt cục lột xác thành một nữ tử bình thường rơi vào lưới tình.