Nguyên Thương trong lời nói bình thản, trong trẻo nhưng lạnh lùng, Cố Nguyệt Mẫn từ trong câu nói đơn giản, trong giọng nói lạnh nhạt này có thể nghe được kiên trì khó nhận ra.
Minh Huy Công chúa bỗng nhiên nở nụ cười, nàng lôi kéo vạt áo trước của Nguyên Thương, nói: “ Ngươi, cùng ta hồi phủ Công chúa đi! “
Nguyên Thương không nói gì. Vị Công chúa điện hạ này không khỏi có chút bá đạo, vừa cứu nàng, liền lập tức muốn lôi kéo mình.
Chỉ là, cũng không cảm thấy phản cảm.
Lại nghe Cố Nguyệt Mẫn tiếp tục nói: “ Chúng ta... Quân tử chi giao, bất luận thân phận... Chúng ta không nói chuyện triều chính, chỉ nói phong nguyệt [ gió trăng ]... “
( *) Phong nguyệt: Lời thơ trăng gió, vui chơi.
“ Chờ chúng ta còn sống trở về rồi nói sau! “ Nguyên Thương ngắt lời nói, “ Hai nữ tử thì có cái gì phong nguyệt mà nói? Ngươi không muốn hộc máu mà chết, thì ít nói mấy câu đi. “ Chờ an toàn sau, phải cách xa vị Công chúa này một chút. Công chúa này rất nguy hiểm, mỗi lần nhìn thấy nàng, luôn cảm thấy toàn thân không thích hợp.
Nguyên Thương cẩn thận nhớ lại vừa rồi quan sát đường núi, chọn một vị trí ẩn khuất đi tới. Nơi này đã lệch khỏi quỹ đạo đường núi, không có đường, đi càng thêm khó khăn.
Đang lúc suy tư, Nguyên Thương bỗng nhiên cảm thấy người trong lòng có chút run rẩy.
“ Ngươi làm sao vậy? “ Nguyên Thương sờ trán của nàng, có chút nóng lên.
Minh Huy Công chúa gắt gao nắm lấy vạt áo của nàng, cắn chặt răng, miễn cưỡng mỉm cười nói: “ Không có gì, ngực có chút đau... Ngươi biết, phụ cận chỗ nào có dòng suối không? “
“ Nửa ngày lộ trình, bên ngoài có một thác nước. “ Vốn lộ trình chỉ có nửa canh giờ, chỉ là dựa theo tốc độ hiện tại các nàng đi, nửa ngày cũng không nhất định có thể. Nguyên Thương nhìn sắc mặt nàng đỏ lên, không giống như bị nội thương, lại giống như bị phong hàn.
Nguyên Thương nghĩ đến vừa rồi Bộc Vương rót nước thuốc cho nàng, khẽ nhíu mày, cúi người xuống, ở cổ nàng ngửi một chút. Nguyên Thương khứu giác cùng vị giác so với người thường nhạy cảm hơn nhiều, nước thuốc kia có màu đỏ dọc theo gò má nàng chảy xuống, dính một chút ở trên cổ, Nguyên Thương ngửi được hương khí nồng đậm, có chút giống như xạ hương. Vươn đầu lưỡi liếm liếm, có chút vị ngọt, lại nếm không ra là độc gì.
Đầu lưỡi Nguyên Thương chạm đến da thịt nơi cổ Cố Nguyệt Mẫn, Cố Nguyệt Mẫn đột nhiên run rẩy một chút. Nguyên Thương ngẩng đầu lên, thấy Cố Nguyệt Mẫn khép hờ hai mắt khó có thể che dấu lộ ra vài phần ý xuân, màu da ửng đỏ, thân thể trong lòng rõ ràng nóng lên, bởi vì cưỡng chế chịu đựng khiến toàn thân run rẩy.
Hiện tại Nguyên Thương không cần nghiệm chứng nữa, cũng biết đó là thuốc gì.
“ Ngươi nhịn đã bao lâu? “Cố Nguyệt Mẫn cắn răng, trên mặt càng đỏ, không biết là do dược liệu phát tác, hay là bị Nguyên Thương nhìn ra được mà đỏ bừng mặt.
Nguyên Thương ghìm cương ngựa, nói: “ Tại sao không nói sớm cho ta biết? “ Nếu sớm một chút phát hiện, còn có thể dùng dược vật ức chế. Hiện tại dược hiệu đã bắt đầu phát tác, dùng dược vật ức chế cũng không có hiệu quả. Phương pháp đơn giản nhất là ngâm mình trong nước lạnh, qua một hai canh giờ thì tốt rồi. Nguyên Thương lúc chấp hành nhiệm vụ, loại thuốc này cũng thường dùng. Sắc thủ Hắc Sắc Chỉ Vân cuộc sống sinh hoạt hỗn loạn, vì nhiệm vụ cần, sẽ cùng với người khác ngủ, có huynh đệ tỷ muội thậm chí vì giảm bớt áp lực mà tìm kiếm an ủi. Nguyên Thương tuy rằng kiếp trước chỉ sống hơn hai mươi năm, nhưng ở phương diện này lại có kinh nghiệm phong phú.
Cố Nguyệt Mẫn cắn môi dưới nói: “ Ta... Dược này quá mức bỉ ổi... Ta vốn cho rằng... “
“ Vốn cho rằng có thể chịu được? Cố Hiêu hạ lưu bại hoại kia dùng thuốc có thể không mạnh sao? Khôn khéo của ngươi đi đâu rồi? “
Đối mặt với chất vấn của Nguyên Thương, Cố Nguyệt Mẫn không lời chống đỡ. Lúc này nàng cũng không có năng lực nói chuyện bình thường.
Xem ra nữ nhân cũng có nhược điểm. Giống như Cố Nguyệt Mẫn vậy thiên kim xử nữ, lần đầu gặp gỡ sự tình ở phương diện này cũng sẽ không biết làm sao!
Nguyên Thương ôm nàng tung người xuống ngựa, đem Tâm nhi đặt ở gò đất ven đường, dây cương ngựa cột vào một thân cây to.
Nguyên Thương đối với Tâm Nhi nói: “ Ở chỗ này chờ! “
Tâm Nhi gật đầu, nhìn nàng, trong mắt tất cả đều là nghi vấn. Nhưng Nguyên Thương không để ý đến nàng. Nguyên Thương rất rõ ràng, Tâm nhi rất nghe lời, bảo nàng ở chỗ này chờ không nhúc nhích, cho dù bị sói ăn thịt cũng sẽ không rời đi.
Lúc này dược lực đã phát tác rất sâu, Cố Nguyệt Mẫn trong mắt khó bảo trì thanh minh. Với sự nhạy cảm của Nguyên Thương thẳng đến lúc này mới phát giác, có thể thấy được Cố Nguyệt Mẫn dù bị trọng thương, lực nhẫn nại vẫn ngoan cường như vậy.
Cố Nguyệt Mẫn núp ở trong lòng Nguyên Thương, trong mơ hồ, cảm thấy thân mình lạnh lẽo, miễn cưỡng mở mắt ra nhìn, cuối mùa xuân mặt đất hơi ẩm, xung quanh là mùi cỏ xanh và bùn đất, hơi lạnh của khí trời làm cho nàng có chút thanh tỉnh, hướng Nguyên Thương bên cạnh nhìn, thấy nàng cởi đi áo khoác, lộ ra áo lót màu trắng bên trong.
Nguyên Thương cởi bỏ khăn che mặt màu trắng, dung nhan trong trẻo nhưng lạnh lùng như mặt trăng kia, nàng nhìn thấy rõ ràng vô cùng.
Cố Nguyệt Mẫn trong lòng nhảy dựng, hoảng hốt nói: “ Ngươi... Ngươi muốn làm gì? “
“ Giải độc. “ Nguyên Thương đem áo khoác trải trên mặt đất, quỳ gối bên người nàng, giúp nàng cởi áo.
Cố Nguyệt Mẫn vội vàng nắm lấy cái tay đang muốn khoan y giải đái [ cởi áo tháo thắt lưng ] mình, nói: “ Thập Tam, ngươi... không, không được... “” Vì sao không được? Chẳng lẽ này không phải xuân dược? “ Nguyên Thương cau mày, cúi đầu lại ngửi cổ Cố Nguyệt Mẫn, lại liếm liếm, nồng đậm mùi thơm cùng vị ngọt của thuốc đông y ngay cả mùi máu trên người Cố Nguyệt Mẫn đều che giấu không được. Đôi mi thanh tú của Nguyên Thương chau lại, âm điệu trong trẻo rõ ràng khẳng định nói: “ Sẽ không, phán đoán của ta hẳn không có sai. “
Cố Nguyệt Mẫn cảm thấy hơi thở ấm áp phun trên cổ, mềm mại ẩm ướt đầu lưỡi ở trên da thịt lướt qua, chỉ cảm thấy cực kỳ thoải mái, hận không thể để nàng dựa vào gần hơn mới tốt. Cố Nguyệt Mẫn chợt giật mình, dùng sức cắn đầu lưỡi, bắt buộc chính mình thanh tỉnh một chút, nói: “ Không, không... Mang ta đi đến dòng suối, đến thác nước... “
Nguyên Thương hừ một tiếng, nói: “ Còn chưa đi đến ngươi liền thoát âm ( *) mà chết. Ngươi hiện tại bị nội thương, thuốc viên tuy rằng ngăn chặn thương thế, nhưng nếu ngâm mình trong nước lạnh, không chết cũng sống không được bao lâu. “
( *) Thoát âm: Âm huyết khô ráo, thoát ra ngoài.
Nguyên Thương hai ba cái liền cởi bỏ áo khoác cùng trung y của nàng, lộ ra cái yếm hồng sắc, thêu kim tuyến hoa văn cửu phượng. Cái yếm này may cực kỳ tinh tế, dưới góc trái còn có thêu một chữ ' Mẫn '.
Dây yếm ở phía sau cổ, Nguyên Thương hai chân quỳ gối bên cạnh Cố Nguyệt Mẫn, cúi người cởi dây yếm, cơ hồ đem Cố Nguyệt Mẫn ôm vào trong ngực.
Nguyên Thương vốn đã cởi chỉ còn áo lót, Cố Nguyệt Mẫn cảm nhận được da thịt, độ ấm của nàng, khoảng cách gần như vậy, khí nóng quanh quẩn, ngẫu nhiên còn cách cái yếm ma sát, lại cố tình không có gần sát, làm cho nàng chịu đủ tra tấn.
“ Không được... Thập Tam... Thập Tam... không cần... không cần... “ Nàng hai tay bắt lấy nhánh cỏ bên cạnh, không cho tay mình đi ôm ấp thân thể ấm áp mềm mại kia, lại nhịn không được uốn người hướng ngọn nguồn ôn nhu mềm mại tới gần.
Nguyên Thương vốn thuộc phái hành động ít lời, mặc kệ người dưới thân không muốn ra sao, nói cái gì ' Không được, không cần ', nàng một chút cũng không để ý tới, kéo nút thắt cái yếm ra, lộ ra dáng người dưới thân trắng noãn đẫy đà. Cố Nguyệt Mẫn thuở nhỏ tập võ, khỏe mạnh cân xứng, không một chút thịt thừa, toàn thân cao thấp chỉ lộ ra vài vết thương hẹp dài không rõ ràng.
Vung cái yếm lên, mùi thơm của cơ thể tràn ngập, có mùi thơm ngát mà Nguyên Thương quen thuộc, thản nhiên như mùi hoa lê, xuân dược phát tác, mùi thơm cơ thể của Cố Nguyệt Mẫn còn mang theo một cỗ khí mê người lã lướt, làm say lòng người, dụ dỗ Nguyên Thương sa vào.
Cố Nguyệt Mẫn thanh âm ôn nhuyễn như ngọc mang theo run run, còn sót lại một tia thần trí duy nhất tác dụng chính là khiến nàng nhận ra rõ ràng người ôm ấp nàng là ai. Nàng đã không còn lý trí để nói ra bất luận lời gì có ý nghĩa, hết thảy ngôn ngữ rời khỏi miệng sau, đều trở thành ' Thập Tam ' . Hai chữ này không ngừng lặp lại, ở trong tai Nguyên Thương, tràn ngập hương vị khác.
Nguyên Thương cúi đầu hôn môi nàng, mặt mũi, hai má, cằm dưới. Gương mặt này ở trong mắt Nguyên Thương hoàn mỹ không thể xoi mói, gương mặt này đã từng không ngừng lay động trước mắt, nhiều lần nhìn đến thất thần, cho nên Nguyên Thương hôn rất chậm, từng chút một — ít nhất nhớ kỹ tư vị dung nhan làm cho mình cảm thấy dễ chịu này trước đã.Lúc Nguyên Thương môi chậm rãi hôn môi nàng, xương quai xanh, Cố Nguyệt Mẫn cơ hồ mất đi toàn bộ lý trí, buông bỏ nhánh cỏ, gắt gao ôm lấy Nguyên Thương. Cố Nguyệt Mẫn bị trọng thương tuy rằng không có nội lực của võ lâm cao thủ, nhưng cũng không mất đi khí lực, hai chân quấn lấy Nguyên Thương, thân mình hướng Nguyên Thương kề sát, nổ lực muốn cho da thịt ma sát lẫn nhau để giảm bớt dục vọng không ngừng cuồn cuộn trong cơ thể.
Nguyên Thương tách tay nàng ra, gắt gao đặt ở đỉnh đầu, nhưng nàng vẫn như cũ không ngừng vặn vẹo. Nguyên Thương ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: “ Mẫn Nhi, Mẫn Nhi, thả lỏng một chút, thả lỏng một chút... “ Vị cao quý lịch sự tao nhã này mặc dù giãy dụa rên rỉ, uyển chuyển cầu hoan, lại vẫn như trước hoàn mỹ không sứt mẻ. Nguyên Thương vuốt ve hôn nàng trơn bóng da thịt, đến mức Cố Nguyệt Mẫn phải uốn cong thân thể nghênh tiếp, hận không thể để mỗi một chỗ trên da thịt đều dán càng chặt hơn, có thể tiến vào thân thể của nàng, tan chảy trong làn môi nàng.
Nguyên Thương dùng đầu gối trái tách hai chân nàng đang quấn trên người mình, đặt giữa hai chân Cố Nguyệt Mẫn. Cố Nguyệt Mẫn lập tức kẹp chặt đầu gối của nàng, không ngừng hướng phía dưới ma sát qua lại, cố sức ma sát trên đầu gối. Đầu gối Nguyên Thương ẩm ướt một mảng, chất dịch trơn trợt càng lúc càng nhiều, không bao lâu sau, Cố Nguyệt Mẫn bỗng nhiên đình chỉ vặn vẹo, run giọng rên rỉ, run rẩy, một cỗ nóng rực chất lỏng chậm rãi chảy ra.
Nguyên Thương buông tay nàng ra, nhìn nàng kịch liệt thở dốc. Cố Nguyệt Mẫn hô hấp khó khăn, phổi bị thương chưa tốt, bỗng nhiên kịch liệt ho khan. Nguyên Thương khẽ vuốt tấm lưng trơn bóng đẫm mồ hôi của nàng, bình ổn thương thế của nàng, một lần lại một lần ở bên tai gọi nàng: “ Mẫn Nhi, Mẫn Nhi... “ Trừ cái đó ra, kẻ ít lời này thật không biết nói cái gì cho phải. Nàng ở trên giường kinh nghiệm rất nhiều, đối tượng gần như đều là mục tiêu, nhưng thường đều ở trong tình huống trước khi đến đỉnh đã giết người, chưa từng gặp qua tình trạng như vậy. Cố Nguyệt Mẫn bỗng nhiên ho khan, khóe miệng còn có tơ máu, khiến nàng không biết làm sao cho phải.
Cố Nguyệt Mẫn nghe thấy thanh âm mềm mại như từ trong xương của Nguyên Thương, khôi phục chút thanh minh, có chút hoảng hốt đưa mắt nhìn chăm chú gương mặt của nàng một hồi, nhưng không đợi cho nàng kịp nhận ra bản thân hiện tại quần áo xốc xếch, mắt lại nổi sương mù, nhắm hai mắt lại, hai tay kéo cái yếm của Nguyên Thương xuống, trong miệng thì thào nói nhỏ: “ Thập Tam, Thập Tam... hôn ta... Thập Tam... “ Nàng khát vọng cánh hoa mềm mại kia, khát vọng da thịt nhẵn nhụi trơn bóng kia, khát vọng ngón tay dài kia vuốt ve bầu ngực của nàng.
Vốn da thịt đỏ ửng bắt đầu chảy một tầng mồ hôi mỏng, mùi nhàn nhạt của mồ hôi hòa lẫn cùng dịch thể phía dưới, đều hương diễm, làm say lòng người, như một đóa hoa diễm lệ không hề che dấu nở rộ, tùy ý ngắt lấy.
Nguyên Thương lấy ra một viên thuốc, ngậm lấy môi anh đào của Cố Nguyệt Mẫn, hơi nâng đầu nàng lên, đầu lưỡi đẩy viên thuốc tới, ở trên cổ nàng xoa bóp một chút, bắt buộc nàng nuốt xuống.
Cố Nguyệt Mẫn giữa môi trơn bóng mùi hoa, mang theo thản nhiên vị thuốc đông y, mùi máu tươi, môi lưỡi ở trong lúc động tình mất hồn muốn cùng hòa tan trong đôi môi mềm mại của Nguyên Thương, dây dưa cùng lưỡi Nguyên Thương, mút lấy pha lẫn với âm thanh rên rỉ không ngừng.
Nguyên Thương tay phải tùy ý để nàng nắm lấy, ôm ấp, tay trái đi xuống giữa hai chân nàng, dính đầy chất dịch hỗn độn. Cố Nguyệt Mẫn tựa hồ dự cảm được cái gì, phía dưới bỗng nhiên càng thêm kịch liệt vặn vẹo, để thân thể hướng đến gần cái tay kia.
Nguyên Thương gắt gao đè chặt nàng, ngón tay đi vào trong. Vách tường bên trong trơn trợt ẩm ướt, cơ hồ không có lực cản, Nguyên Thương lại bỏ thêm một ngón tay tìm tòi, rốt cuộc dùng sức phá tầng ngăn cách kia. Cố Nguyệt Mẫn thống khổ nắm chặt tay phải của nàng cùng lưng trái, móng tay hãm vào trong thịt, phía dưới kẹp chặt Nguyên Thương không buông, run rẩy rên rỉ uyển chuyển phóng đãng. Dược lực đã hoàn toàn chiếm giữ lý trí của nàng, nàng ngay cả hai chữ “ Thập Tam “ đều kêu không được, chỉ nức nở, phát ra tiếng rên rỉ đơn thuần.
Hai nữ tử ở trong rừng rậm hoang dã dây dưa, màn đêm dần dần bao trùm trời đất, vốn cây cối mờ tối càng thêm âm u, ước chừng ép buộc đã một canh giờ. Càng về sau, Nguyên Thương lo lắng phía dưới của nàng sẽ bị tổn thương nặng, liền chuyển sang dùng đầu lưỡi liếm, kết quả ngay cả đầu lưỡi cũng muốn rút gân tê dại.
Thẳng đến khi Cố Nguyệt Mẫn ngủ thật say, Nguyên Thương mới đứng dậy, giúp nàng lau sạch thân thể, mặc vào từng món y phục, cõng nàng trở về chỗ để ngựa. Ở bên cạnh con ngựa, dưới ánh trăng màu trắng bạc, Tâm nhi ngồi dựa vào một gốc cây đại thụ, co thành một đoàn, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm nàng, trong mắt có chút nghi hoặc, cắn ngón tay, như là đói bụng.
Nguyên Thương trên người có một hộp đồ nghề, vũ khí, dược phẩm, công cụ, ngân lượng, luôn chuẩn bị đầy đủ hết. Cầm một cái bánh cho nàng, Nguyên Thương bỗng nhiên nghĩ đến:
Đứa nhỏ này, không phải vừa rồi đều nghe thấy đi?
---------------------------
Nghe đồn, tôn tử của Triệu quốc công, đương kim Phò mã Tô Kì - đệ tử Thiên Vân Quan, thân thủ bất phàm. Hắn đi đến Bạch Mã Tự cùng Không Văn đại sư luận bàn võ nghệ, không nghĩ tới gặp phải Minh Huy Công chúa bị thích khách tập kích, vì thế xuất thủ cứu giúp, xoay chuyển tình thế, chiếm được Công chúa phương tâm [ trái tim ].
Mà sự thật là, sau khi tin đồn truyền ra, hơn một tháng sau, đương kim Phò mã Nguyên Thương, cùng đệ tử Thiên Vân Quan - Minh Huy Công chúa, Cố Nguyệt Mẫn kết bạn đi đến Bạch Mã Tự tìm Không Văn đại sư vấn phật, Minh Huy Công chúa bị phần tử bại hoại của hoàng thất tập kích, Nguyên Thương xuất thủ cứu giúp, xoay chuyển tình thế, chiếm được Công chúa... thân thể...
Có đôi khi, lời đồn thế nhưng sẽ trở thành lời tiên đoán. Chỉ là, so với sự thật có chút chênh lệch.
-----------------------------
P/S: Công chúa Cố chấp, Phò mã Cố gắng, cuối cùng thì hai người Cố sức!!!!
Nóng không? ୖ ‿ ୖ
Con ngựa sau theo sát vọt tới, lại thêm một con ngựa ngã xuống đất. Phía sau ba con ngựa không kịp ngừng lại, thiếu chút nữa đụng nhau. Bất quá vài tên binh Hung Nô kỹ thuật khống chế ngựa vô cùng tốt, kịp thời chế ngự ngựa.
Nhưng ba con ngựa khoảng cách quá gần, dây cương kéo lại, hai chân trước đứng thẳng lên, tức thì, hai người cưỡi ngựa phía trước nhảy xuống trước khi bị ngựa sau giẫm lên.
Cao thủ Hung Nô giẫm thật mạnh trên mặt đất, bay vọt lên, trên mặt đất lưu lại một dấu chân thật sâu, dừng ở chỗ ngựa té ngã, một cước hướng thân ngựa đá tới. Đại mã kêu thảm một tiếng, ngã xuống bên cạnh, nằm trên mặt đất, nhất thời miệng co quắp sùi bọt mép.
Cao thủ Hung Nô ngồi xổm xuống xem xét hai con ngựa té ngã trước mắt, phát hiện trên chân dính bùn của chúng nó mơ hồ có chút sắc lam. Trên móng con ngựa đầu tiên, có một cây châm dài nhỏ cứng cỏi đâm vào trong thịt, chảy ra vài tia máu có màu lam.
Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên cảm thấy ánh sáng trên đỉnh đầu tối sầm lại một chút, ngẩng đầu lên nhìn, hai cái ám khí màu đen hướng trước mặt hắn đánh úp lại! Hắn lập tức rút ra loan đao bên hông tên binh bên cạnh, hướng ám khí kia chém tới.
' Ám khí ' bị chém làm hai nửa, từ giữa tản ra một chút thuốc bột màu lam nhạt. Thuốc bột mềm mại, không giống ám khí có thể ngăn cản, tức khắc dính đầy người hắn. Giữa lúc mưa xuân rả rích, chỗ thuốc bột cùng làn da thấm ướt tiếp xúc giống như hỏa thiêu. Đặc biệt hơn, vì hắn muốn thấy rõ phương hướng công kích, ánh mắt trừng thật to, khó tránh khỏi không kịp nhắm mắt, thuốc bột dính một chút vào mắt, đau đến vị cao thủ này ôm mắt quỳ rạp xuống đất.
Ngay sau đó, tại sườn dốc vang lên tiếng nỏ, ba mũi tên hướng đỉnh đầu hắn phóng tới. Hắn ngay tại chỗ lăn lộn, giống như đã sớm chờ hắn, liền một đám mũi tên tiếp theo lại đến, hắn không kịp tránh đi, nhất thời bị bắn trúng vai trái cùng bụng phải.
Mưa tên này còn chưa xong, trên sườn dốc lại đến hai đợt tên nỏ, mỗi lần ba mũi tên, sau cùng hai tên còn trên lưng ngựa bị bắn rơi xuống đất, mũi tên cắm vào cổ họng, máu chảy theo mũi và khóe miệng, từ máu tươi biến thành màu đen, hiển nhiên tên có độc. Trên đất còn có ba tên binh đứng trên mặt đất cạnh con ngựa ngã sấp xuống, nhất tề cảnh giác rút ra trường đao.
Biến cố này khiến cho đoàn người Bộc Vương cách đó không xa bị dọa đến choáng váng. Người nhát gan lúc gặp phải thời điểm sinh tử, có khả năng sợ tới mức không động đậy, nhưng có người lại phản ứng cực kỳ nhanh. Ở giữa mọi người, Bộc Vương dĩ nhiên là phản ứng nhanh nhất, đối với Hồ Khải còn đang sững sờ nói: “ Mau mau! Đem Minh Huy bắt giữ cho ta! ”
Hồ Khải không hổ là hộ vệ đầu lĩnh của Bộc Vương, lập tức hiểu được ý tứ của chủ tử nhà mình, thân thủ chế trụ cổ của Minh Huy, đem trường đao đặt bên cổ nàng, cấp một ánh mắt cho hộ vệ bên cạnh. Những hộ vệ này chuyện khác làm không được, nhưng loại chuyện này lại làm đến thuận buồm xuôi gió, tâm hữu linh tê ( ), chỉ một thoáng liền có hai tên hộ vệ đi qua bắt giữ Tâm nhi.( ) Tâm hữu linh tê = Tâm linh tương thông. Nghĩa: Hiểu ý của nhau.
Tâm Nhi bị bọn hộ vệ như lang như hổ bắt lấy, khóc giãy dụa, khàn khàn cổ họng gọi “ Mẫu thân “, kêu đến Minh Huy Công chúa đau lòng, lại bất lực.
Hồ Khải quát: “ Cao nhân đang ở đâu? Thỉnh đi ra gặp mặt! “
Trả lời hắn là ba mũi tên, cắm thẳng vào lưng một tên hộ vệ. Hộ vệ kia kêu lên một tiếng rồi ngã nhào xuống đất, quỳ rạp trên mặt đất không ngừng khóc thút thít. Mũi tên có dính bột phấn màu lam, chỗ cùng máu tươi hòa tan, phát ra tiếng ' xèo xèo ', còn bốc khói. Đoàn người Bộc Vương thấy thế, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh buốt, toàn thân run lên.
Đây là độc dược gì, lại bá đạo như vậy?
Lúc này, Bộc Vương nhìn thấy trước mắt một bóng dáng màu xanh nhạt từ sườn núi bay vọt xuống, dừng ở trước bọn họ và người Hung Nô. Bộc Vương nhìn chăm chú, là một nữ tử mặc lục trang che mặt, khuôn mặt bạch ngọc như san hô trắng, da dẻ nõn nà, mày như họa, tay áo tung bay trong cơn mưa phùn ngày xuân, đeo kiếm đứng thẳng, không nhúc nhích nhìn hắn.
Hách Liên Cẩm đã được hộ vệ Bộc Vương băng tốt hai tay, đang nằm ở bên cạnh nghỉ tạm, hai tay hắn mặc dù bị phế đi, nhưng ánh mắt vẫn còn tốt, vừa nhìn thấy khí tức cô gái này, liền biết là nhân vật nguy hiểm, vội vàng nói: “ Bắn tên! Mau bắn tên giết nàng! “
Nguyên Thương sao cho hắn được như ý? Trong lúc mọi người sững sờ, sớm nâng tay áo bắn ra ngân châm. Ngân châm dài nhỏ như tơ, khó lòng phòng bị, Hồ Khải còn chưa kịp phản ứng, châm dài đã đâm sâu vào các đốt ngón tay hắn. Nhất thời toàn bộ tay phải của Hồ Khải đều mất đi tri giác, trường đao rơi xuống đất.
Nguyên Thương lại vung lên một bao bột phấn màu lam qua. Mọi người thấy, sợ tới mức thiếu chút nữa rơi xuống ngựa. Hai tên hộ vệ bên người Bộc Vương một bên ôm đầu, một bên lôi kéo ngựa của Bộc Vương quay đầu, trong lúc rối loạn chỉ có thể nghe thấy tiếng người kêu to:
“ Má ơi, chạy mau! “
“ Mau dẫn Vương gia đi! “
“ Là độc dược! Chạy mau! “
Hách Liên Cẩm hai tay đã phế, chỉ có thể giương mắt nhìn, tức giận nói: “ Phế vật! Phế vật! “ Vương gia phế vật này thực sự không chịu nổi một kích! Nếu không phải Vương gia phế vật này một đường dẫn dắt bọn họ thông quan, thì hắn sao có thể cùng tên phế vật này chung một chỗ?
Hoàn hảo bọn hộ vệ chạy trốn cũng không quên tầm quan trọng của Hách Liên Cẩm, đem Hách Liên Cẩm ném lên trên ngựa cướp đường chạy như bay. Bên kia tên binh Hung Nô còn sống thấy bổng dưng xuất hiện một nữ tử Trung Nguyên lợi hại như vậy, đột nhiên xuất thủ làm bị thương thống soái của mình, khiến hắn bị tên bắn lăn lộn trên mặt đất, hai mắt chảy ra máu đen, trên người toàn lỗ hổng vì bột phấn thiêu đốt tạo thành. Hai người vội vàng tiến lên đem thống soái nhà mình khiêng lên, nhảy lên hai con đại mã Hung Nô, theo lộ tuyến trước mà chạy.Không bao lâu hai bên mọi người đều đi sạch sẽ, Nguyên Thương lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nàng là sát thủ, am hiểu ẩn núp gần đó đánh lén, nếu đao thật thương thật, cũng không nhất định có thể đánh thắng tên Hồ Khải, lại càng không cần nói đến tên thống soái cao thủ Hung Nô kia.
Trên người nàng mang độc dược màu lam không nhiều, ở đường đi dùng một phần, đi sườn núi giải quyết tên bắn nỏ dùng thêm một phần, còn lại toàn bộ đều rơi trên người cao thủ Hung Nô. Vừa rồi hướng Cố Hiêu vung chỉ là thuốc trị thương không có lực sát thương gì, chính là màu sắc cùng độc dược giống nhau thôi. Nếu bọn họ phản ứng lại, thì thực phải xuất thủ liều mạng, Nguyên Thương không thể đấu lại nhiều người như vậy!
Bất quá, chắc không bao lâu sau bọn họ sẽ kịp phản ứng, nơi đây không nên ở lâu, chi bằng lập tức rời đi. Đoàn người Bộc Vương Cố Hiêu rời đi để lại vài con ngựa không người cưỡi, Nguyên Thương tiến lên, kéo một con qua, cái gì cũng không nói, ôm lấy Công chúa, đặt ở trên lưng ngựa, lại ôm lấy Tâm Nhi bên cạnh đặt ở trong lòng Minh Huy, nói: “ Bám chặt mẫu thân ngươi! “
Tâm Nhi thấy người quen thuộc nhất làm cho người ta có cảm giác an tâm kia, cuối cùng ngừng khóc, hai mắt đẫm lệ mông lung gật đầu, gắt gao giữ chặt tay Minh Huy không buông. Minh Huy toàn thân mềm nhũn vô lực, tùy ý nàng nắm lấy.
Nguyên Thương xoay người lên ngựa, đem hai người ôm ở trong lòng. “ Giá! “ Nàng kẹp bụng ngựa, hướng trong núi mà chạy.
Nơi này có hai đường chính, một cái là đường lúc tới, chỗ vừa rồi có cung thủ kỵ mã Hung Nô, không biết có còn quân cứu viện hay không, tuy rằng ít người, nhưng là tinh binh, hai tên Hung Nô kia đều là cao thủ bắn cung. Một đường khác là bọn người Bộc Vương Cố Hiêu đi, tuy rằng võ nghệ không cao lắm, nhưng người đông thế mạnh. Nguyên Thương mang theo hai cái trói buộc, hai bên đều đi không được, vì thế kéo chuyển dây cương, hướng đường nhỏ trong rừng trúc đi tới. Vừa rồi nàng ở đỉnh núi nhìn xuống phía dưới xem xét qua, con đường này chính là hướng vào trong núi sâu.
Lúc gần đi, cầm trong tay túi nhỏ từ xa ném tới, dừng ở bên người Trần Khiêm đang hôn mê.
Thân ảnh ba người Nguyên Thương biến mất trong rừng trúc, một tên nam tử liền từ ven đường đi ra, cả người đầy máu tươi, đúng là Cổ Nghiên.
Cổ Nghiên chịu đựng đau đớn, đi đến bên người Trần Khiêm, nhặt lên bao thuốc bột kia, mở ra, bên trong được chia làm hai bọc nhỏ, một cái bọc nhỏ phía trên có viết ' thuốc uống ', là mấy viên thuốc màu đen ; một cái bọc khác viết ' Thoa ngoài da ', là bột phấn màu vàng nhạt.
Cổ Nghiên y theo mặt trên nói, uống viên thuốc, lại đem thuốc bột màu vàng nhạt vẩy vào vết thương. Miệng vết thương liền có cảm giác mát lạnh, ngay sau đó bắt đầu trở nên tê tê, rồi từ từ không thấy đau đớn nữa . Cổ Nghiên cũng từng bị thương nhiều lần, đối với thuốc trị thương có hiểu biết nhất định, còn chưa từng gặp qua thuốc bột giảm đau như vậy. Hắn niết mở cằm Trần Khiêm ra, mạnh mẽ giúp Trần Khiêm trút thuốc xuống, sau đó vác hắn lên trên một trong những con ngựa còn lại, hướng đường về mà chạy.
.......................................
Nguyên Thương ôm Công chúa và Tâm nhi, xuyên qua núi rừng cây cối, cho ngựa chuyển hướng, tận lực không lưu lại dấu vết trên đường.
Phi ngựa nhanh nên trên lưng ngựa cảm thấy xóc nảy, Minh Huy trọng thương trong người, không bao lâu lại muốn bắt đầu ho khan hộc máu. Nguyên Thương đành phải giữ chặt dây cương, chậm rãi mà đi. Minh Huy chịu là nội thương, Nguyên Thương kiếp trước căn bản không có nội công, kiếp này cũng không chịu qua nội thương, cũng không biết nội lực tạo thành thương thì phải trị liệu như thế nào. Nhưng nhìn Minh Huy chắc là phổi bị tổn thương, vì thế liền dựa theo vết thương xuất huyết bên trong cho thuốc. Lúc ở trong viện Trần Tam, vì phòng vạn nhất, từng chuẩn bị qua một ít dược liệu trị nội thương, nàng kết hợp kinh nghiệm từ trước, đoán chừng rồi cấp Minh Huy dùng thuốc, cho dù hiệu quả không tốt, hẳn cũng sẽ không xảy ra sai lầm.
Minh Huy Công chúa tựa vào trong lòng của nàng, hai mắt nhắm nghiền, nguyên bản sắc mặt tái nhợt bắt đầu hồng nhuận. Nguyên Thương dùng ống tay áo mềm nhẹ lau đi máu tươi nơi khóe miệng nàng, giống như lúc trước nàng dùng khăn lụa giúp nàng lau mồ hôi.
Minh Huy Công chúa từ nhỏ ôm tâm chống lại Hung Nô, hy vọng có thể làm nữ kiệt, lưng mang tâm nguyện lớn lao, ở trong hoàng cung triều đình sâu không thấy đáy hay với dân chúng luôn giữ dáng vẻ, sắc mặt chu toàn.
Nhưng vô luận lòng của nàng tâm cơ sâu đậm bao nhiêu, vô luận nàng mưu lược trí tuệ xuất chúng thế nào, nàng cũng chỉ là thiếu nữ mười sáu tuổi mà thôi. Ở trước cái chết nàng cũng sẽ sợ hãi phát run, ở trong cô đơn bất lực nàng cũng sẽ muốn dựa dẫm, ở lúc gặp phải thân ca ca muốn vũ nhục, đồng dạng cũng sẽ tuyệt vọng.
Minh Huy nhắm mắt lại, mềm mại tựa vào lòng ngực mang theo hương thơm mát lạnh, không muốn động, cũng không có khí lực động. Đã lâu không có không buồn không lo, an tĩnh nằm. Con ngựa lắc lư tiến về phía trước, người điều khiển ngựa rất tốt, lúc này trên lưng ngựa nhấp nhô không nhiều.
“ Thập Tam. “
Nguyên Thương “ Ừ “ một tiếng, nói: “ Thuốc có hiệu quả không? “
Minh Huy giống như không có nghe thấy nàng nói, tự mình hỏi: “ Vì cái gì... muốn... cứu ta? “ Lời nói là cố hết sức, nhưng ngữ khí lại cố chấp.
Nguyên Thương cau mày, khuôn mặt mang theo hoang mang khó tả.
Vì cái gì muốn cứu Minh Huy Công chúa?
Chính nàng cũng không biết.
Vu Linh thường nói, đặc điểm lớn nhất của sát thủ, chính là hành động trước suy nghĩ.
Sát thủ cao cấp nếu có một tuyệt kỹ khó giải thích, thì phải là động tác mau hơn ý nghĩ. Nếu đợi cho ánh mắt cùng tư duy phát hiện ra kẻ thù tập kích rồi mới hành động, vậy thì sát thủ chết bao nhiêu lần cũng không đủ. Bọn họ có một loại trực giác kinh người, ở trước lúc đại não phát sinh ra chỉ thị rõ ràng chỉ huy tiểu não và xương sống, bọn họ đã hành động trước một bước, hơn nữa làm ra việc khó có thể giải thích nhưng lựa chọn lại vạn lần chính xác.
Tựa như hiện tại, nguyên bản hẳn là thừa dịp loạn mà ly khai, thoát đi kinh thành thị phi này mới đúng, nhưng trước khi nàng nghĩ rõ, trực giác sát thủ kinh người kia cùng phản xạ thần kinh đã trước một bước chỉ huy nàng bắt đầu động tác. Chờ nàng phục hồi tinh thần lại, nàng đã ở bên cạnh Cố Nguyệt Mẫn.
“ Thời điểm lòng ngươi có vướng bận, ngươi sẽ không còn là một sát thủ.”
Trong giây lát nghĩ đến những lời này của Linh đại nhân, Nguyên Thương trong lòng nhảy dựng, đột nhiên bị dọa đến một thân mồ hôi lạnh.
Nguyên Thương lắc lắc đầu. Lòng có vướng bận? Đây coi như là vậy sao? Bởi vì lo lắng an nguy của nàng?
Không, nàng không phải!
Minh Huy Công chúa an nguy cùng nàng có quan hệ gì đâu?
... Chỉ là, lúc ở Phò mã phủ, vị Công chúa này đối với nàng vô cùng tốt... Nhưng cũng chỉ là chút hư tình giả ý mà thôi.
Về phần người Hung Nô... Người Hung Nô giết bao nhiêu người Hán cùng nàng có quan hệ gì? Toàn thế giới này chết sạch thì có thế nào? Nàng vì cái gì muốn mạo hiểm sinh mạng, nguy hiểm, đi ám sát người Hung Nô kia? Lúc ấy nếu người Hung Nô kia không dùng đao chém bao độc dược, mà là đá văng ra hoặc là tránh đi... Hoặc trước đó trở lại trên đường rắc thuốc bột cùng ngâm châm không có tác dụng... Sẽ có hậu quả gì?
Tóm lại, lần này, vương bài sát thủ như nàng hai đời cho tới nay, trù tính kế hoạch có nhiều lỗ hỏng nhất, là lần ám sát gây ra sai lầm lớn nhất —lại là vì cứu người.
Cho dù là hiện tại, nguy hiểm như trước vẫn tồn tại, người Hung Nô cùng Bộc Vương vô cùng có khả năng còn chưa đi xa. Người Hung Nô thật ra có khả năng mang thống soái của bọn họ đi trị thương ; Nhưng Bộc Vương này, tâm trả thù rất mạnh, không để ý hậu quả, vô cùng có khả năng sẽ đuổi theo.
“ Thời điểm lòng ngươi có vướng bận, ngươi sẽ không còn là một sát thủ.”
Sau những lời này, Linh còn nói qua một câu:
“ Khi ngươi vướng bận vô cùng sâu, là lúc, ngươi trở thành sát thủ chi vương. “
Hai câu nói này nhìn thì rất mâu thuẫn, lúc trước nàng lý giải ý tứ trên mặt chữ, cảm thấy vô cùng vớ vẩn. Vướng bận chỉ có thể tạo thành nhược điểm, như thế nào có khả năng khiến bản thân trở nên cường đại?
Hiện tại nàng có chút hiểu được — vô địch giả [ kẻ mạnh nhất ], đơn giản là phải có vô địch lòng tin. Vừa rồi nàng xuất kiếm kia một khắc, nàng không nghĩ qua tỷ lệ thành công, cũng không có nghĩ tới một kích không trúng đường lui sẽ như thế nào. Nàng chỉ nghĩ: Trường kiếm, mũi tên, ngân châm của nàng, tất phải trúng!
Cho nên, nếu thật muốn hỏi nàng, vì sao muốn cứu Minh Huy Công chúa, nàng chỉ có thể nói:
“ Bởi vì ta muốn làm như vậy. “
Không có lý do gì, nhưng chính là muốn làm như vậy.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“ Bởi vì ta muốn làm như vậy. “
Nguyên Thương trong lời nói bình thản, trong trẻo nhưng lạnh lùng, Cố Nguyệt Mẫn từ trong câu nói đơn giản, trong giọng nói lạnh nhạt này có thể nghe được kiên trì khó nhận ra.
Minh Huy Công chúa bỗng nhiên nở nụ cười, nàng lôi kéo vạt áo trước của Nguyên Thương, nói: “ Ngươi, cùng ta hồi phủ Công chúa đi! “
Nguyên Thương không nói gì. Vị Công chúa điện hạ này không khỏi có chút bá đạo, vừa cứu nàng, liền lập tức muốn lôi kéo mình.
Chỉ là, cũng không cảm thấy phản cảm.
Lại nghe Cố Nguyệt Mẫn tiếp tục nói: “ Chúng ta... Quân tử chi giao, bất luận thân phận... Chúng ta không nói chuyện triều chính, chỉ nói phong nguyệt [ gió trăng ]... “
( *) Phong nguyệt: Lời thơ trăng gió, vui chơi.
“ Chờ chúng ta còn sống trở về rồi nói sau! “ Nguyên Thương ngắt lời nói, “ Hai nữ tử thì có cái gì phong nguyệt mà nói? Ngươi không muốn hộc máu mà chết, thì ít nói mấy câu đi. “ Chờ an toàn sau, phải cách xa vị Công chúa này một chút. Công chúa này rất nguy hiểm, mỗi lần nhìn thấy nàng, luôn cảm thấy toàn thân không thích hợp.
Nguyên Thương cẩn thận nhớ lại vừa rồi quan sát đường núi, chọn một vị trí ẩn khuất đi tới. Nơi này đã lệch khỏi quỹ đạo đường núi, không có đường, đi càng thêm khó khăn.
Đang lúc suy tư, Nguyên Thương bỗng nhiên cảm thấy người trong lòng có chút run rẩy.
“ Ngươi làm sao vậy? “ Nguyên Thương sờ trán của nàng, có chút nóng lên.
Minh Huy Công chúa gắt gao nắm lấy vạt áo của nàng, cắn chặt răng, miễn cưỡng mỉm cười nói: “ Không có gì, ngực có chút đau... Ngươi biết, phụ cận chỗ nào có dòng suối không? “
“ Nửa ngày lộ trình, bên ngoài có một thác nước. “ Vốn lộ trình chỉ có nửa canh giờ, chỉ là dựa theo tốc độ hiện tại các nàng đi, nửa ngày cũng không nhất định có thể. Nguyên Thương nhìn sắc mặt nàng đỏ lên, không giống như bị nội thương, lại giống như bị phong hàn.
Nguyên Thương nghĩ đến vừa rồi Bộc Vương rót nước thuốc cho nàng, khẽ nhíu mày, cúi người xuống, ở cổ nàng ngửi một chút. Nguyên Thương khứu giác cùng vị giác so với người thường nhạy cảm hơn nhiều, nước thuốc kia có màu đỏ dọc theo gò má nàng chảy xuống, dính một chút ở trên cổ, Nguyên Thương ngửi được hương khí nồng đậm, có chút giống như xạ hương. Vươn đầu lưỡi liếm liếm, có chút vị ngọt, lại nếm không ra là độc gì.
Đầu lưỡi Nguyên Thương chạm đến da thịt nơi cổ Cố Nguyệt Mẫn, Cố Nguyệt Mẫn đột nhiên run rẩy một chút. Nguyên Thương ngẩng đầu lên, thấy Cố Nguyệt Mẫn khép hờ hai mắt khó có thể che dấu lộ ra vài phần ý xuân, màu da ửng đỏ, thân thể trong lòng rõ ràng nóng lên, bởi vì cưỡng chế chịu đựng khiến toàn thân run rẩy.
Hiện tại Nguyên Thương không cần nghiệm chứng nữa, cũng biết đó là thuốc gì.
“ Ngươi nhịn đã bao lâu? “Cố Nguyệt Mẫn cắn răng, trên mặt càng đỏ, không biết là do dược liệu phát tác, hay là bị Nguyên Thương nhìn ra được mà đỏ bừng mặt.
Nguyên Thương ghìm cương ngựa, nói: “ Tại sao không nói sớm cho ta biết? “ Nếu sớm một chút phát hiện, còn có thể dùng dược vật ức chế. Hiện tại dược hiệu đã bắt đầu phát tác, dùng dược vật ức chế cũng không có hiệu quả. Phương pháp đơn giản nhất là ngâm mình trong nước lạnh, qua một hai canh giờ thì tốt rồi. Nguyên Thương lúc chấp hành nhiệm vụ, loại thuốc này cũng thường dùng. Sắc thủ Hắc Sắc Chỉ Vân cuộc sống sinh hoạt hỗn loạn, vì nhiệm vụ cần, sẽ cùng với người khác ngủ, có huynh đệ tỷ muội thậm chí vì giảm bớt áp lực mà tìm kiếm an ủi. Nguyên Thương tuy rằng kiếp trước chỉ sống hơn hai mươi năm, nhưng ở phương diện này lại có kinh nghiệm phong phú.
Cố Nguyệt Mẫn cắn môi dưới nói: “ Ta... Dược này quá mức bỉ ổi... Ta vốn cho rằng... “
“ Vốn cho rằng có thể chịu được? Cố Hiêu hạ lưu bại hoại kia dùng thuốc có thể không mạnh sao? Khôn khéo của ngươi đi đâu rồi? “
Đối mặt với chất vấn của Nguyên Thương, Cố Nguyệt Mẫn không lời chống đỡ. Lúc này nàng cũng không có năng lực nói chuyện bình thường.
Xem ra nữ nhân cũng có nhược điểm. Giống như Cố Nguyệt Mẫn vậy thiên kim xử nữ, lần đầu gặp gỡ sự tình ở phương diện này cũng sẽ không biết làm sao!
Nguyên Thương ôm nàng tung người xuống ngựa, đem Tâm nhi đặt ở gò đất ven đường, dây cương ngựa cột vào một thân cây to.
Nguyên Thương đối với Tâm Nhi nói: “ Ở chỗ này chờ! “
Tâm Nhi gật đầu, nhìn nàng, trong mắt tất cả đều là nghi vấn. Nhưng Nguyên Thương không để ý đến nàng. Nguyên Thương rất rõ ràng, Tâm nhi rất nghe lời, bảo nàng ở chỗ này chờ không nhúc nhích, cho dù bị sói ăn thịt cũng sẽ không rời đi.
Lúc này dược lực đã phát tác rất sâu, Cố Nguyệt Mẫn trong mắt khó bảo trì thanh minh. Với sự nhạy cảm của Nguyên Thương thẳng đến lúc này mới phát giác, có thể thấy được Cố Nguyệt Mẫn dù bị trọng thương, lực nhẫn nại vẫn ngoan cường như vậy.
Cố Nguyệt Mẫn núp ở trong lòng Nguyên Thương, trong mơ hồ, cảm thấy thân mình lạnh lẽo, miễn cưỡng mở mắt ra nhìn, cuối mùa xuân mặt đất hơi ẩm, xung quanh là mùi cỏ xanh và bùn đất, hơi lạnh của khí trời làm cho nàng có chút thanh tỉnh, hướng Nguyên Thương bên cạnh nhìn, thấy nàng cởi đi áo khoác, lộ ra áo lót màu trắng bên trong.
Nguyên Thương cởi bỏ khăn che mặt màu trắng, dung nhan trong trẻo nhưng lạnh lùng như mặt trăng kia, nàng nhìn thấy rõ ràng vô cùng.
Cố Nguyệt Mẫn trong lòng nhảy dựng, hoảng hốt nói: “ Ngươi... Ngươi muốn làm gì? “
“ Giải độc. “ Nguyên Thương đem áo khoác trải trên mặt đất, quỳ gối bên người nàng, giúp nàng cởi áo.
Cố Nguyệt Mẫn vội vàng nắm lấy cái tay đang muốn khoan y giải đái [ cởi áo tháo thắt lưng ] mình, nói: “ Thập Tam, ngươi... không, không được... “” Vì sao không được? Chẳng lẽ này không phải xuân dược? “ Nguyên Thương cau mày, cúi đầu lại ngửi cổ Cố Nguyệt Mẫn, lại liếm liếm, nồng đậm mùi thơm cùng vị ngọt của thuốc đông y ngay cả mùi máu trên người Cố Nguyệt Mẫn đều che giấu không được. Đôi mi thanh tú của Nguyên Thương chau lại, âm điệu trong trẻo rõ ràng khẳng định nói: “ Sẽ không, phán đoán của ta hẳn không có sai. “
Cố Nguyệt Mẫn cảm thấy hơi thở ấm áp phun trên cổ, mềm mại ẩm ướt đầu lưỡi ở trên da thịt lướt qua, chỉ cảm thấy cực kỳ thoải mái, hận không thể để nàng dựa vào gần hơn mới tốt. Cố Nguyệt Mẫn chợt giật mình, dùng sức cắn đầu lưỡi, bắt buộc chính mình thanh tỉnh một chút, nói: “ Không, không... Mang ta đi đến dòng suối, đến thác nước... “
Nguyên Thương hừ một tiếng, nói: “ Còn chưa đi đến ngươi liền thoát âm ( *) mà chết. Ngươi hiện tại bị nội thương, thuốc viên tuy rằng ngăn chặn thương thế, nhưng nếu ngâm mình trong nước lạnh, không chết cũng sống không được bao lâu. “
( *) Thoát âm: Âm huyết khô ráo, thoát ra ngoài.
Nguyên Thương hai ba cái liền cởi bỏ áo khoác cùng trung y của nàng, lộ ra cái yếm hồng sắc, thêu kim tuyến hoa văn cửu phượng. Cái yếm này may cực kỳ tinh tế, dưới góc trái còn có thêu một chữ ' Mẫn '.
Dây yếm ở phía sau cổ, Nguyên Thương hai chân quỳ gối bên cạnh Cố Nguyệt Mẫn, cúi người cởi dây yếm, cơ hồ đem Cố Nguyệt Mẫn ôm vào trong ngực.
Nguyên Thương vốn đã cởi chỉ còn áo lót, Cố Nguyệt Mẫn cảm nhận được da thịt, độ ấm của nàng, khoảng cách gần như vậy, khí nóng quanh quẩn, ngẫu nhiên còn cách cái yếm ma sát, lại cố tình không có gần sát, làm cho nàng chịu đủ tra tấn.
“ Không được... Thập Tam... Thập Tam... không cần... không cần... “ Nàng hai tay bắt lấy nhánh cỏ bên cạnh, không cho tay mình đi ôm ấp thân thể ấm áp mềm mại kia, lại nhịn không được uốn người hướng ngọn nguồn ôn nhu mềm mại tới gần.
Nguyên Thương vốn thuộc phái hành động ít lời, mặc kệ người dưới thân không muốn ra sao, nói cái gì ' Không được, không cần ', nàng một chút cũng không để ý tới, kéo nút thắt cái yếm ra, lộ ra dáng người dưới thân trắng noãn đẫy đà. Cố Nguyệt Mẫn thuở nhỏ tập võ, khỏe mạnh cân xứng, không một chút thịt thừa, toàn thân cao thấp chỉ lộ ra vài vết thương hẹp dài không rõ ràng.
Vung cái yếm lên, mùi thơm của cơ thể tràn ngập, có mùi thơm ngát mà Nguyên Thương quen thuộc, thản nhiên như mùi hoa lê, xuân dược phát tác, mùi thơm cơ thể của Cố Nguyệt Mẫn còn mang theo một cỗ khí mê người lã lướt, làm say lòng người, dụ dỗ Nguyên Thương sa vào.
Cố Nguyệt Mẫn thanh âm ôn nhuyễn như ngọc mang theo run run, còn sót lại một tia thần trí duy nhất tác dụng chính là khiến nàng nhận ra rõ ràng người ôm ấp nàng là ai. Nàng đã không còn lý trí để nói ra bất luận lời gì có ý nghĩa, hết thảy ngôn ngữ rời khỏi miệng sau, đều trở thành ' Thập Tam ' . Hai chữ này không ngừng lặp lại, ở trong tai Nguyên Thương, tràn ngập hương vị khác.
Nguyên Thương cúi đầu hôn môi nàng, mặt mũi, hai má, cằm dưới. Gương mặt này ở trong mắt Nguyên Thương hoàn mỹ không thể xoi mói, gương mặt này đã từng không ngừng lay động trước mắt, nhiều lần nhìn đến thất thần, cho nên Nguyên Thương hôn rất chậm, từng chút một — ít nhất nhớ kỹ tư vị dung nhan làm cho mình cảm thấy dễ chịu này trước đã.Lúc Nguyên Thương môi chậm rãi hôn môi nàng, xương quai xanh, Cố Nguyệt Mẫn cơ hồ mất đi toàn bộ lý trí, buông bỏ nhánh cỏ, gắt gao ôm lấy Nguyên Thương. Cố Nguyệt Mẫn bị trọng thương tuy rằng không có nội lực của võ lâm cao thủ, nhưng cũng không mất đi khí lực, hai chân quấn lấy Nguyên Thương, thân mình hướng Nguyên Thương kề sát, nổ lực muốn cho da thịt ma sát lẫn nhau để giảm bớt dục vọng không ngừng cuồn cuộn trong cơ thể.
Nguyên Thương tách tay nàng ra, gắt gao đặt ở đỉnh đầu, nhưng nàng vẫn như cũ không ngừng vặn vẹo. Nguyên Thương ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: “ Mẫn Nhi, Mẫn Nhi, thả lỏng một chút, thả lỏng một chút... “ Vị cao quý lịch sự tao nhã này mặc dù giãy dụa rên rỉ, uyển chuyển cầu hoan, lại vẫn như trước hoàn mỹ không sứt mẻ. Nguyên Thương vuốt ve hôn nàng trơn bóng da thịt, đến mức Cố Nguyệt Mẫn phải uốn cong thân thể nghênh tiếp, hận không thể để mỗi một chỗ trên da thịt đều dán càng chặt hơn, có thể tiến vào thân thể của nàng, tan chảy trong làn môi nàng.
Nguyên Thương dùng đầu gối trái tách hai chân nàng đang quấn trên người mình, đặt giữa hai chân Cố Nguyệt Mẫn. Cố Nguyệt Mẫn lập tức kẹp chặt đầu gối của nàng, không ngừng hướng phía dưới ma sát qua lại, cố sức ma sát trên đầu gối. Đầu gối Nguyên Thương ẩm ướt một mảng, chất dịch trơn trợt càng lúc càng nhiều, không bao lâu sau, Cố Nguyệt Mẫn bỗng nhiên đình chỉ vặn vẹo, run giọng rên rỉ, run rẩy, một cỗ nóng rực chất lỏng chậm rãi chảy ra.
Nguyên Thương buông tay nàng ra, nhìn nàng kịch liệt thở dốc. Cố Nguyệt Mẫn hô hấp khó khăn, phổi bị thương chưa tốt, bỗng nhiên kịch liệt ho khan. Nguyên Thương khẽ vuốt tấm lưng trơn bóng đẫm mồ hôi của nàng, bình ổn thương thế của nàng, một lần lại một lần ở bên tai gọi nàng: “ Mẫn Nhi, Mẫn Nhi... “ Trừ cái đó ra, kẻ ít lời này thật không biết nói cái gì cho phải. Nàng ở trên giường kinh nghiệm rất nhiều, đối tượng gần như đều là mục tiêu, nhưng thường đều ở trong tình huống trước khi đến đỉnh đã giết người, chưa từng gặp qua tình trạng như vậy. Cố Nguyệt Mẫn bỗng nhiên ho khan, khóe miệng còn có tơ máu, khiến nàng không biết làm sao cho phải.
Cố Nguyệt Mẫn nghe thấy thanh âm mềm mại như từ trong xương của Nguyên Thương, khôi phục chút thanh minh, có chút hoảng hốt đưa mắt nhìn chăm chú gương mặt của nàng một hồi, nhưng không đợi cho nàng kịp nhận ra bản thân hiện tại quần áo xốc xếch, mắt lại nổi sương mù, nhắm hai mắt lại, hai tay kéo cái yếm của Nguyên Thương xuống, trong miệng thì thào nói nhỏ: “ Thập Tam, Thập Tam... hôn ta... Thập Tam... “ Nàng khát vọng cánh hoa mềm mại kia, khát vọng da thịt nhẵn nhụi trơn bóng kia, khát vọng ngón tay dài kia vuốt ve bầu ngực của nàng.
Vốn da thịt đỏ ửng bắt đầu chảy một tầng mồ hôi mỏng, mùi nhàn nhạt của mồ hôi hòa lẫn cùng dịch thể phía dưới, đều hương diễm, làm say lòng người, như một đóa hoa diễm lệ không hề che dấu nở rộ, tùy ý ngắt lấy.
Nguyên Thương lấy ra một viên thuốc, ngậm lấy môi anh đào của Cố Nguyệt Mẫn, hơi nâng đầu nàng lên, đầu lưỡi đẩy viên thuốc tới, ở trên cổ nàng xoa bóp một chút, bắt buộc nàng nuốt xuống.
Cố Nguyệt Mẫn giữa môi trơn bóng mùi hoa, mang theo thản nhiên vị thuốc đông y, mùi máu tươi, môi lưỡi ở trong lúc động tình mất hồn muốn cùng hòa tan trong đôi môi mềm mại của Nguyên Thương, dây dưa cùng lưỡi Nguyên Thương, mút lấy pha lẫn với âm thanh rên rỉ không ngừng.
Nguyên Thương tay phải tùy ý để nàng nắm lấy, ôm ấp, tay trái đi xuống giữa hai chân nàng, dính đầy chất dịch hỗn độn. Cố Nguyệt Mẫn tựa hồ dự cảm được cái gì, phía dưới bỗng nhiên càng thêm kịch liệt vặn vẹo, để thân thể hướng đến gần cái tay kia.
Nguyên Thương gắt gao đè chặt nàng, ngón tay đi vào trong. Vách tường bên trong trơn trợt ẩm ướt, cơ hồ không có lực cản, Nguyên Thương lại bỏ thêm một ngón tay tìm tòi, rốt cuộc dùng sức phá tầng ngăn cách kia. Cố Nguyệt Mẫn thống khổ nắm chặt tay phải của nàng cùng lưng trái, móng tay hãm vào trong thịt, phía dưới kẹp chặt Nguyên Thương không buông, run rẩy rên rỉ uyển chuyển phóng đãng. Dược lực đã hoàn toàn chiếm giữ lý trí của nàng, nàng ngay cả hai chữ “ Thập Tam “ đều kêu không được, chỉ nức nở, phát ra tiếng rên rỉ đơn thuần.
Hai nữ tử ở trong rừng rậm hoang dã dây dưa, màn đêm dần dần bao trùm trời đất, vốn cây cối mờ tối càng thêm âm u, ước chừng ép buộc đã một canh giờ. Càng về sau, Nguyên Thương lo lắng phía dưới của nàng sẽ bị tổn thương nặng, liền chuyển sang dùng đầu lưỡi liếm, kết quả ngay cả đầu lưỡi cũng muốn rút gân tê dại.
Thẳng đến khi Cố Nguyệt Mẫn ngủ thật say, Nguyên Thương mới đứng dậy, giúp nàng lau sạch thân thể, mặc vào từng món y phục, cõng nàng trở về chỗ để ngựa. Ở bên cạnh con ngựa, dưới ánh trăng màu trắng bạc, Tâm nhi ngồi dựa vào một gốc cây đại thụ, co thành một đoàn, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm nàng, trong mắt có chút nghi hoặc, cắn ngón tay, như là đói bụng.
Nguyên Thương trên người có một hộp đồ nghề, vũ khí, dược phẩm, công cụ, ngân lượng, luôn chuẩn bị đầy đủ hết. Cầm một cái bánh cho nàng, Nguyên Thương bỗng nhiên nghĩ đến:
Đứa nhỏ này, không phải vừa rồi đều nghe thấy đi?
---------------------------
Nghe đồn, tôn tử của Triệu quốc công, đương kim Phò mã Tô Kì - đệ tử Thiên Vân Quan, thân thủ bất phàm. Hắn đi đến Bạch Mã Tự cùng Không Văn đại sư luận bàn võ nghệ, không nghĩ tới gặp phải Minh Huy Công chúa bị thích khách tập kích, vì thế xuất thủ cứu giúp, xoay chuyển tình thế, chiếm được Công chúa phương tâm [ trái tim ].
Mà sự thật là, sau khi tin đồn truyền ra, hơn một tháng sau, đương kim Phò mã Nguyên Thương, cùng đệ tử Thiên Vân Quan - Minh Huy Công chúa, Cố Nguyệt Mẫn kết bạn đi đến Bạch Mã Tự tìm Không Văn đại sư vấn phật, Minh Huy Công chúa bị phần tử bại hoại của hoàng thất tập kích, Nguyên Thương xuất thủ cứu giúp, xoay chuyển tình thế, chiếm được Công chúa... thân thể...
Có đôi khi, lời đồn thế nhưng sẽ trở thành lời tiên đoán. Chỉ là, so với sự thật có chút chênh lệch.
-----------------------------
P/S: Công chúa Cố chấp, Phò mã Cố gắng, cuối cùng thì hai người Cố sức!!!!