“ Giao Long Giác này do đích thân ta lấy từ trong bảo khố ra, luôn để bên mình, thiên hạ có ai có thể lấy trộm đồ trên người ta? Dĩ nhiên thứ ở trong bảo khố là giả! “
Ngọc Hoàn Điền cắn răng biểu tình cùng Ngọc Khanh Hồng cực kỳ giống nhau, chỉ hơn một chút thành thục cùng quyến rũ.
Ngọc lâu chủ nằm trong bài danh mười cao thủ đứng đầu thiên hạ, ai có thể trộm đồ từ trên người nàng? Mà hoàng cung Đại Lữ, đừng nhìn Cố Thường Y cùng Ngọc lâu chủ qua lại như gió, như đi trên đất bằng, đó là bởi vì bọn họ đều là siêu cấp cao thủ, đổi thành hai người khác, như Cố Nguyệt Mẫn cùng Ngọc Khanh Hồng cũng không nhất định có thể sống trở ra.
Cố Thường Y tâm tình thật ra không có chán nản, tiêu sái vỗ vỗ bột phấn trong tay, nói: “ Trên người tiểu tử Lữ Chấn Hải kia nhất định có giữ hàng. “
Ngọc Hoàn Điền nhìn nàng: “ Hắn đem Giao Long Giác giấu trong người vì phòng bị ngươi. “
Cố Thường Y nói: “ Để hắn cam tâm tình nguyện tặng ta không phải tốt hơn sao? “
Ngọc Hoàn Điền nhìn bộ dáng lòng tin tràn đầy của nàng, hỏi: “ Ngươi có thứ gì tốt có thể khiến hắn cam lòng đổi lấy? “
Cố Thường Y thấp giọng nói: “ Tần Hoàng bảo tàng. “
“ Tần Hoàng bảo tàng ở trong tay ngươi? “ Hoàn Điền chấn động, “ Sao ta chưa từng nghe nói qua? “
Cố Thường Y nói: “ Ta sao có Tần Hoàng bảo tàng? Chỉ là Mẫn nhi ở Bắc cương tìm được manh mối về Tần Hoàng bảo tàng, ta đã có đầu mối, tin tưởng không bao lâu có thể điều tra ra. “ Nàng còn chưa nói, một trong ba đại kỳ bảo của Tần Hoàng bảo tàng - Thiên thiền y đang ở trên người Nguyên Thương!
Ngọc Hoàn Điền biểu hiện hứng nồng hậu: “ Tốt! Ta cũng muốn nhìn thấy bảo tàng trong truyền thuyết! “
Lời còn chưa dứt, từ xa xa trên bầu trời bỗng nhiên có ánh sáng đỏ chói mắt, giống như đạn tín hiệu đời sau. Ngọc Hoàn Điền sắc mặt nghiêm túc, “ Ta chỉ rời đi hơn một tháng, thế nhưng có người không sợ chết tìm Thiên Ngọc Lâu gây phiền toái! “
Tổ chức sát thủ Thiên Ngọc Lâu, tuy rằng cường đại, nhưng cường địch cũng không ít.
Cố Thường Y nhíu mày, nói: “ Ta cùng ngươi trở về! Nhìn xem ai có gan lớn như vậy?! “Ngọc Hoàn Điền liếc nàng một cái, nói: “ Ngươi là vì muốn lấy đồ của nàng ta đi? “
Cố Thường Y cười cười không nói chuyện. Y theo tính tình của nàng, lúc này sẽ nói ' Sao như vậy được? Ta đương nhiên là là vì muốn cùng ngươi trở về ', lời nói trêu đùa, nhưng đối tượng là Ngọc Hoàn Điền, nàng cũng không dám nói lung tung.
Cố Thường Y tiêu sái đi theo Ngọc Hoàn Điền lấy quà sinh nhật, không chịu trách nhiệm chuyện Giao Long Giác để cho Nguyên Thương trước hết nghĩ biện pháp từ ' miệng hổ ' Lữ Chấn Hải đoạt lấy, nếu thực sự không được thì đợi khi nàng tìm được Tần Hoàng bảo tàng sẽ trao đổi sau.
Trước khi đi, Cố Thường Y dặn dò Nguyên Thương đi Hồ Châu, tự nhiên sẽ có người của Mạc thị thương hành dẫn nàng đến đại hội võ lâm. “ Ở phương diện khác ta đã vì ' Thiên tài ' như ngươi tạo thanh thế, bí quyết của Thiên Cơ Môn cũng đã giao cho ngươi, đừng quên, lần sau gặp mặt ít nhất phải đến Hậu thiên đỉnh! Cố gắng biểu hiện, tiểu ' Thiên tài '! “
Ngọc Lâu chủ có thâm ý khác nói: “ Ta nhìn thủ pháp ám khí của ngươi cũng là nhất lưu, sao không đến Thiên Ngọc Lâu của ta? “
Nguyên Thương cự tuyệt, sau đó nàng như trước dứt khoát bỏ lại nữ nhi của mình, còn nói: “ Nếu đều muốn đi đại hội võ lâm, không bằng cùng nhau đi, các ngươi coi như sư tỷ - muội đi! “
Hai chữ ' tỷ muội ' khiến Ngọc Khanh Hồng thiếu chút nữa há hốc mồm. Phò mã gia - người từng khinh bạc mình, kẻ đáng ghét này lại là nữ?
------------
Ba ngày sau, hai người ngồi trong một tửu lâu ở ngoại ô Hồ Châu.
Từ Hàng Châu đến Gia Hưng vốn đi về phái Đông Bắc sẽ gần hơn, nhưng Cố Thường Y muốn Nguyên Thương cùng thuộc hạ ở Hồ Châu gặp nhau, chỉ đành đi hướng Bắc, đến Hồ Châu rồi lại đi về phía Đông.
Nguyên Thương cùng Ngọc Khanh Hồng ngồi ở tửu quán vùng hoang dã uống trà, trong chốc lát, một đột binh mã gần đó xông vào, người cầm đầu hướng tửu lâu nhìn lướt qua.
Tiểu nhị khách điếm ân cần cười bước tới, nói: “ Quan gia, thỉnh qua bên này... “
Tên quan trừng mắt hừ lạnh một tiếng, quát: “ Ta thấy chỗ ngươi có gian tế, bắt lại cho ta! “
Nguyên Thương nhảy dựng lên, không đợi nàng xuất thủ, Ngọc Khanh Hồng đã rút kiếm xuất thủ, giải quyết nhóm tiểu lâu la này xong, vẻ mặt ngạo khí nhìn chung quanh một vòng.
Đều là cao thủ Hậu thiên đỉnh. Nguyên Thương đem nàng so sánh với Cố Nguyệt Mẫn một chút, phát hiện chênh lệch không lớn. Nếu không phải nàng từng trải ít, cũng sẽ không dễ dàng bị mình chế trụ.
Ngọc Khanh Hồng mười phần phong phạm cao thủ, dùng ánh mắt dò xét chung quanh, một chiếc roi ngựa ném tới trước mặt nàng. Ngẩng đầu nhìn lên, thấy người vừa ném roi là Nguyên Thương đã ngồi trên lưng ngựa nhìn xuống nàng.
“ Đi thôi. “ Nguyên Thương thản nhiên nói một tiếng. Thanh âm đạm nhiên, thanh lãnh, khiến Ngọc Khanh Hồng cố ý tạo ra bầu không khí cao thủ liền bị đè ép xuống.Ngọc Khanh Hồng: “... “
Ngọc Khanh Hồng bất đắc dĩ xoay người lên ngựa, nói: “ Này, sư phụ ngươi bảo ngươi chiếu cố ta, ngươi thờ ơ lãnh đạm là chiếu cố ta? “
“ Ta không phải đem roi ngựa đưa cho ngươi sao? “
“... “ Ngọc Khanh Hồng chán nản. Người mặt đơ này không phải tích chữ như vàng sao? Bây giờ đã học được cách trêu chọc người.
Tên quan kia vẫn nằm trên đất nói lời dọa nạt: “ Các ngươi là võ lâm nhân sĩ phương nào? Dám ở Đại Lữ tập kích quan binh... Ta biết, các ngươi là người của Trưởng Công chúa Đại Yến! Các ngươi chờ đó, Hoàng Thượng chúng ta nhất định không... A! “
Nguyên Thương bình tĩnh chỉnh lại tay áo che khuất ám khí, liếc mắt nhìn Ngọc Khanh Hồng, nói: “ Ngọc ' sư muội ', còn không đi? “
Ngọc Khanh Hồng thấy nàng chỉnh tay áo, không khỏi rùng mình.
Lúc trước nàng thua chính là do ám khí kia, nhận đủ tra tấn. Đáng giận nhất là người này còn lừa mình, nói mình trúng độc dược của nàng, làm hại mình lo lắng đề phòng một tháng!
“ Này! “
Nguyên Thương cũng không quay đầu lại: “ Gọi sư huynh! “
Ngọc Khanh Hồng kẹp bụng ngựa, vẻ mặt ôn hòa khó có được, nói: “ Sư huynh... Lời ta nói vừa rồi ngươi cảm thấy thế nào? “
Nguyên Thương hỏi: “ Chuyện gì? “
Ngọc Khanh Hồng vô lực: “ Vừa rồi ta ở tửu quán nói nhiều như vậy, ngươi không lắng nghe sao? “
“ Cũng do ngươi nói quá nhiều, ta không biết ngươi nhắc đến chuyện gì? “
Ngọc Khanh Hồng nói: “ Đương nhiên là chuyện gạt nương ta! “
Nguyên Thương không chút do dự cự tuyệt: “ Vì sao ta phải giúp ngươi? Mẫn nhi sẽ mất hứng. “
Ngọc Khanh Hồng lại cười lạnh: “ Ngươi cho là Mẫn nhi kia thật sự thích ngươi sao? “ Lúc trước nàng khinh thường phò mã gia giống tiểu bạch kiểm, hiện tại vẫn như trước đối với Nguyên Thương bất mãn. Rõ ràng là nữ tử, lại bị trưởng bối an bài làm Phò mã - nàng đã quên bản thân cũng là kẻ tám lạng người nửa cân - thật không dễ cảm thấy người này có chút quyết đoán, có chút thưởng thức của nàng, lại phát hiện người này đối với người từ nhỏ nàng coi như đối thủ - Công chúa, vì nàng ta thần hồn điên đảo.
Ngay cả bản thân nàng cũng không hiểu được, trong lòng có chút chua xót không biết là bởi vì căm ghét Nguyên Thương hay bởi vì chuyện tốt trên thiên hạ đều bị Cố Nguyệt Mẫn khiến nàng ghen tỵ: “ Chỉ là một kẻ giỏi ngụy trang, tình cảm của nàng, có bao nhiêu phần là thật? “
Nguyên Thương trầm mặc một chút, nói: “ Như vậy đã đủ rồi! “ So với không có còn tốt hơn.
“ Xem đi, ngươi nói thế, thuyết minh ngươi cũng không chắc chắn đi? “
Nguyên Thương trong lòng phiền muộn, liếc nàng một cái, “ Mẫn nhi khi nào cùng ngươi kết thù? “
“ Khi nào? Là thời thời khắc khắc! Từ lúc ta còn nhỏ đã bắt đầu! Không ai nguyện ý bị đem ra so sánh với người mạnh hơn mình. Không ngừng luyện công, học văn, học cầm, chơi cờ, không phải bởi vì thích, đơn giản do Mẫn nhi của ngươi biết! Người kia cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông giống như quần tinh ủng nguyệt [ mặt trăng được chòm sao vây quanh ] tỏa ra hào quang rực rỡ, trưởng bối thân nhân của nàng đều thích nàng! Ta chỉ cần mẫu thân thừa nhận cũng không được! “Nguyên Thương âm thầm lắc đầu.
Ngọc Khanh Hồng cũng là một đứa nhỏ bị chiều hư. Nàng chỉ nhìn thấy thiên tài Cố Nguyệt Mẫn, lại không biết thiên tài sau lưng phải chảy bao nhiêu máu, nước mắt. Cố Nguyệt Mẫn từ nhỏ lớn lên ở hoàng gia, chẳng những phải cố gắng, còn phải mang mặt nạ giả dối, sao có thể giống thiếu lâu chủ như nàng muốn cười liền cười, muốn khóc liền khóc, tuy rằng thân phận của nàng không được gióng trống khua chiêng công bố nhưng toàn bộ Thiên ngọc trên dưới đều cưng chìu? Trên thực tế có lẽ Ngọc lâu chủ giấu giếm thân phận của nàng là để bảo hộ nàng, nếu lâu chủ đại nhân đúng như biểu hiện bên ngoài lỗ mãng, không tâm cơ, vậy Thiên Ngọc Lâu đã sớm bị diệt.
“ Ngươi sao lại lắc đầu? “ Ngọc Khanh Hồng tức giận nói, “ Ngươi cũng cho là ta không thể so với nàng ta? “
“ Không. “ Nguyên Thương thiếu chút nữa khiến Ngọc Khanh Hồng nổi trận lôi đình, “ Là hoàn toàn không thể so sánh. “ Nguyên Thương nói là lời thật. Cho dù Ngọc Khanh Hồng so với Cố Nguyệt Mẫn tốt, nàng cũng sẽ không để trong mắt. Nguyên Thương không phải người bình thường, không thể dùng suy nghĩ người bình thường suy đoán nàng. Lấy tình thương của Nguyên Thương, có lẽ kỳ thật không khác tiểu động vật vừa phá xác nhận thức người thân, lúc trước tỉnh lại đầu tiên cảm nhận được lòng bàn tay của Cố Nguyệt Mẫn, vì thế liền nhận thức đúng người này.
Ngọc Khanh Hồng ánh mắt lập lòe vài lần, nuốt xuống tức giận. Bị Nguyên Thương liên tiếp đả kích, đã bắt đầu tập mãi thành quen. Nghĩ đến mẫu thân trước khi đi phân phó, cắn môi dưới, phóng ngọt thanh âm mê hoặc nói: “ Chẳng lẽ ngươi không muốn biết, nàng đối với ngươi tình sâu bao nhiêu sao? “
Thiên Ngọc Lâu tuy rằng không có chuyên nghiệp như sát thủ ở hiện đại, nhưng cũng là tinh anh thời đại này, cũng có chút thủ đoạn, có thể điều tra được rất nhiều tình báo về Nguyên Thương.
“ Ngươi khiến cho ta có được kết quả để báo cáo, ta giúp ngươi thăm dò nàng một chút, như thế nào? Ngươi mất tích lâu như vậy, nàng còn ở tại kinh thành Lã Vọng buông cần *, chẳng lẽ ngươi thật sự không muốn nhìn xem nàng đối với ngươi tình cảm sâu đậm ra sao? “ Ngọc Khanh Hồng tuy rằng thiếu kinh nghiệm từng trải, nhưng cũng là mầm móng chính xuất thân từ thế gia sát thủ chuyên nghiệp, đương nhiên hiểu được lấy thứ đối phương xem trọng làm lợi ích trao đổi. Nàng liếc thấy Nguyên Thương không chút biểu tình, nói, “ Ngươi bộ dáng bình thường đều như vậy? Khó trách nàng không thích ngươi. “
( *) Lã Vọng buông cần: ý nói ngồi yên chờ thời cơ.
Câu cuối cùng như một mũi tên đâm vào ngực Nguyên Thương, đem nàng rơi xuống mười tám tầng địa ngục.
Nguyên Thương dù sao tình cảm cũng như đứa nhỏ chưa thành niên, trầm mặc trong chốc lát, do dự nói: “ Chờ đại hội võ chấm dứt rồi nói sau. “
Ngọc Khanh Hồng lộ ra ý cười - chỉ cần ngươi không cự tuyệt, ta có thể từ từ thuyết phục ngươi.
Thiên hạ có chuyện có thể khiến mẫu thân vừa lòng cùng khiến Cố Nguyệt Mẫn kinh ngạc, càng khiến cho nàng vui vẻ.
Ngọc Khanh Hồng không tự giác nhìn trộm nhìn sườn mặt Nguyên Thương, không biết có phải do dịch dung, đường cong khuôn mặt Nguyên Thương so với lần đầu tiên gặp gỡ nhu hòa hơn nhiều lắm, ánh mắt cũng không lạnh băng sát khí khiến người ta sợ hãi.
Trong nháy mắt, Ngọc Khanh Hồng có chút thất thần.
-------
Đem sát thủ trở nên nhu hòa hơn có rất nhiều người, người quan trọng nhất bây giờ đang ở một đại tửu lâu ở Hồ Châu ngồi tựa vào cửa sổ chờ đợi.
Không biết có phải trùng hợp hay không, Cố Nguyệt Mẫn từ kinh thành Đại Yến xuất phát đi Gia Hưng, trên đường đi qua Thái Hồ, đã đặt chân ở Hồ Châu.
Cố Nguyệt Mẫn đi gióng trống khua chiêng với bên ngoài, cũng không có hoá trang, chính là đội đấu lạp [ mũ rộng vành ] che khuất khuôn mặt. Chỉ là ăn cơm có chút phiền toái. Đại hội võ lâm ở Gia Hưng, trên đường võ lâm nhân sĩ đi qua Hồ Châu không ít, ' Lệnh cấm hiệp khách dùng võ ', nhưng cũng có không ít người gan lớn liều mạng.
“ Ôi chao, tiểu nương tử, sao ở một chỗ với đám lừa ngốc? “ Một tên tự xưng ' Hiệp khách ' trung niên phong độ tiến lên. Nếu là Đại Yến, Cố Nguyệt Mẫn nhất định tiên lễ hậu binh [ nói trước, đánh sau ], chỉ là ở một ' quốc gia xã hội đen ' như Đông Lữ, Cố Nguyệt Mẫn không nói một lời bưng cái chén lên, sau đó Tô Ấm bên cạnh nàng liền xuất thủ.
Chát!
Một bạt tay vang dội. Tô Ấm - vị đại biểu của Phò mã không chút khách khí tát một cái.
Phủ Trấn Bắc đại tướng quân.
Một nữ tử mặc trường bào long văn hoàng thất ngồi ở ghế trên đại sảnh, vẻ mặt uy nghiêm đại khí. Phía dưới sứ thần Đông Đột Quyết - A Sử Na Quắc khen ngợi nói: “ Trưởng Công chúa điện hạ, một trăm bộ lông tuyết hồ là bảo vật trân quý nhất của Đông Đột Quyết chúng ta, đặc biệt mang đến dâng tặng cho Hoàng đế bệ hạ! “
Trưởng Công chúa gật đầu, nói: “ Trận chiến này hắn đúng lúc phối hợp tác chiến, lập được công lớn! Ta cùng với A Sử Na Hà Khánh nhiều lần hiệp đồng tác chiến [ hợp tác đánh trận ], lần này hắn đến Tấn Dương, ta với hắn cùng nâng cốc ăn mừng! “
A Sử Na Quắc liền nói không dám.
Đợi A Sử Na Quắc rời đi, Đậu Uyên từ cửa hông tiến vào, đánh giá Trưởng Công chúa trên dưới một phen, nhíu mày nói: “ Sao lại là ngươi? Đại soái rốt cuộc chạy đi đâu? “
Vốn ' Trưởng Công chúa ' ngồi ở đại sảnh nằm bò lên bàn than thở: “ Ta làm sao biết? Với công phu của Trưởng Công chúa, nàng muốn chạy, ta ngăn được sao? “
Đậu Uyên giậm chân nói: “ Ngươi là thị nữ bên người đại soái, ngay cả đại soái đi đâu cũng không biết? Lần này phải đọc thánh chỉ cho nước chư hầu, cũng không thể để ngươi giả mạo đi? “
“ Ta nghĩ Trưởng Công chúa ra ngoài tránh né Ngọc Lâu chủ, đêm qua mới phát hiện thư Trưởng Công chúa để lại trong thư phòng! “
Đậu Uyên hỏi: “ Đại soái nói gì? “
“ Trưởng Công chúa chỉ nói phải đi tìm quà sinh nhật của Hoàng hậu Duyệt Dung lưu lại! “
Đậu Uyên nói: “ Muốn tìm này nọ cũng không thể gấp gáp trong một lúc, đại soái ngay tại lúc tuyên đọc thánh chỉ rời đi, tất nhiên là bởi vì chuyện khác. Ngươi thành thật nói, mấy ngày nay đại soái có nhận được tin tức gì khác không? “
Thị nữ nói: “ Có thì cũng có, có tin nói sau khi Phò mã Tô Kì mất tích, Minh Huy Công chúa một phen hỏa thiêu vương đình Hung Nô. Sau đó Tả tướng quân dẫn theo Thanh Lang kỵ phối hợp tác chiến, còn có Đông Đột Quyết kiềm giữ, Minh Huy Công chúa đã cùng Mộ Dung tướng quân bình an về Tây đại doanh, rồi sau đó liền muốn trở lại kinh thành... Điện hạ có phải lo lắng Minh Huy Công chúa, cho nên trở lại kinh thành? “
Đậu Uyên trầm ngâm thong thả bước qua bước lại, nói: “ Này không giống tác phong làm việc của đại soái, Minh Huy Công chúa nếu bị thương, đại soái đã sớm nổi bão. Trên thực tế Minh Huy Công chúa một cọng tóc cũng không hư tổn, đại soái thay nàng khoe khoang thành tích. Ngày hôm trước đại soái liền phân phó cho đại doanh truyền tin , tuyên dương chuyện Minh Huy Công chúa cùng Phò mã ngàn dặm bôn tập khắp thiên hạ, giúp Tiểu Công chúa cùng Phò mã tạo thanh thế, đồng thời cũng giúp Minh Huy Công chúa tạo công trạng, tránh mối nguy Mộ Dung tướng quân công cao chấn chủ. Lúc này, Minh Huy Công chúa danh tiếng nổi bật, đại soái không có khả năng trở lại kinh thành giúp Minh Huy công chúa dựng thanh thế, như vậy đối với Giang Vương điện hạ đoạt trữ sẽ gặp trở ngại. Ngươi suy nghĩ xem, còn có tin tức gì nữa không? “Thị nữ nghĩ nghĩ, nói: “ Hai ngày trước Mặc Ngôn đưa tới một khuyên tai điểm huyết, nói là Phò mã tặng cho lúc ở kinh thành, Trưởng Công chúa tựa hồ rất coi trọng. Còn có Ngụy đế Đông Lữ ở Gia Hưng ' Yên Vũ Lâu ' mời dự ' Đông võ lâm đại hội ', còn mời võ lâm nhân sĩ khắp Giang Nam cùng phía Đông, hải tặc, dọc theo sông Phì Thủy, hải tặc ngang ngược, muốn mượn võ lâm nhân sĩ cùng Hoàng Thượng đối kháng, Trưởng công chúa hạ lệnh nghiêm mật giám thị, hơn nữa đã hạ lệnh các phái của Đại Yến chuẩn bị tốt xuất chiến. Mặt khác, hôm qua có tin không chắc chắn lắm nói Tô Kì xuất hiện trong đội ngũ Đông Đột Quyết, ta đang chuẩn bị phái người đi tra xét. “
Thời Ngũ Đại , nước Ngô việt - Quảng Lăng vương, Tiền Nguyên Liệu ở Gia Hưng hồ phía Nam xây lâu, Đông Lữ đế tự phong Hoàng Đế sau, liền cho sửa chữa hồ lâu, đổi tên là ' Yên Vũ Lâu ', vùng duyên hồ có thanh lâu nổi tiếng Đông Lữ, mọi người thường nói “ Đông hải tam tiên phảng, Giang Nam đệ nhất lâu “ . Thanh lâu Đông Lữ có Hoàng đế bảo hộ, trở thành thanh lâu nổi tiếng nhất thiên hạ. Lúc trước Nguyên Thương uy hiếp Sở vương, đã nói phải bán gia quyến Sở vương vào giáo phường Đông Lữ, nguyên nhân ở nơi này.
------------
( ) Ngũ Đại bao gồm năm triều đại: Hậu Lương, Hậu Đường, Hậu Tấn, Hậu Hán và Hậu Chu.
“ Đông hải tam tiên phảng, Giang Nam đệ nhất lâu “: Đông Hải có ba chốn thần tiên, Giang Nam đệ nhất lâu.
Giáo phường: Nơi ở riêng của những người chuyên làm nghề ca, nhạc, múa, do giai cấp phong kiến lập nên.
------------
Đậu Uyên nghe xong, kêu lên: “ Nguy rồi! Đại soái không lẽ đi tham gia đại hội võ lâm? “
Thị nữ cũng quá sợ hãi: “ Sao có thể? Trưởng Công chúa làm việc luôn có chừng mực, nàng hiện tại không chỉ là võ lâm minh chủ, còn là Trưởng công chúa Đại Yến, sao có thể tự tiến vào vòng nguy hiểm? “
Đậu Uyên nói: “ Đại soái tuổi còn trẻ, trong khung không thiếu hào khí. Huống hồ, nay đã muốn đánh bại Hung Nô, nơi này đã không cần nàng tự mình trấn thủ. Đáng chết! ' Đông võ lâm đại hội ' ta cũng nghe nói qua, ta sao lại không nghĩ tới Trưởng Công chúa sẽ làm loạn? “
Thị nữ nói: “ Vậy phải làm sao? Đó là Đông Lữ nha! Trưởng Công chúa Điện hạ có thể gặp nguy hiểm hay không? Nếu không ta mang theo đệ tử trong phủ cùng đi qua đó? “
Đậu Uyên lắc đầu nói: “ Đại soái nếu đi lặng lẽ, chính là không muốn các ngươi đi theo, cho dù các ngươi đi cũng đừng nghĩ tìm được nàng! Nhưng mà đại soái đối với giang hồ vô cùng hiểu biết, ngụy Lữ Đế xuất thân lỗ mãng, vốn chính là Đông võ lâm đệ nhất cao thủ, cực kì có uy tín, làm Hoàng đế vẫn như trước lấy giang hồ nghĩa khí đi đầu. Nếu đại soái dùng thân phận người võ lâm đi tham gia võ lâm đại hội, theo tính tình hắn sẽ không làm khó, cho dù sau đó phái binh đuổi bắt, đại soái chúng ta muốn đi, ai có thể giữ được? “
Thị nữ nhíu mày nói: “ Chuyện ' Đông võ lâm đại hội ' lúc trước Điện hạ có thông báo cho võ lâm Trung Nguyên, không bằng ta lại truyền tin cho ngũ đại tông môn, để ngũ đại tông môn phái cao thủ tham gia, đến lúc đó bảo hộ an nguy của Điện hạ. “Đậu Uyên gật đầu nói: “ Cũng chỉ có thể như thế! Bất quá chuyện Điện hạ rời đi không được tiết lộ ra ngoài! Ngươi cùng đại soái có bảy phần tương tự, dịch dung sau trừ bỏ chúng ta không ai có thể nhận ra! Ngươi liền giả mạo đại soái, tiếp tục làm ' Trấn Bắc đại tướng quân '! “
“ Đại soái rời đi, người bên ngoài trước che giấu, Minh Huy Công chúa bên kia thì nên nói trước một tiếng. Nghe nói Minh Huy Công chúa đang ở khắp nơi tìm tiểu tử Tô Kì kia, ngươi đi điều tra rõ người nọ có phải Tô Kì hay không, sau đó truyền tin cho tiểu Công chúa! Chuyện tuyên đọc thánh chỉ cùng trấn an công thần, ta cùng lão Tả sẽ nghĩ biện pháp giải quyết... Đại soái a đại soái, đi theo ngươi thì phải lao lực cả đời! “
----------------------------------
Ngồi ở thư phòng Cố Nguyệt Mẫn buông một xấp tình báo trong tay, dựa lưng vào ghế, nhìn ngoài cửa sổ. Hiện tại đã là mùa đông, kinh thành đã rơi mấy đợt tuyết.
Hơn một tháng, Tô Kì sinh tử vẫn không rõ. Duy nhất có thể xác định chính là nàng không rơi vào tay người Hung Nô, sống hay chết cũng không rõ ràng.
Một thị nữ đi vào, nhẹ giọng nói: “ Điện hạ, tiểu quận chúa đến! “ Lời nói chưa dứt, bên ngoài đã có động tĩnh, một đứa nhỏ mặc y phục lông cừu màu hồng nhạ nhanh như chớp chạy vào, lao thẳng trong ngực nàng, giọng khóc nức nở: “ Mẫu thân, mẫu thân, phụ thân có phải sẽ không quay về không? “
Cố Nguyệt Mẫn ôm nàng vào trong ngự c, nói: “ Sao có thể? Phụ thân ở trong quân giết địch, sẽ trở về sau. Tâm nhi không phải gặp Hổ ca ca sao? Hắn chính là đồ đệ của phụ thân, chờ phụ thân trở lại, nếu biết Tâm nhi cùng hắn lợi hại, nhất định sẽ rất vui vẻ. “
“ Thật sao? “ Tô Hinh thông tuệ, đối với tình cảm rất nhạy bén. Thậm chí từ trong ánh mắt có thể cảm nhận được tình cảm của người đó. Tuy rằng Cố Nguyệt Mẫn biểu tình, thanh âm, ánh mắt đều cẩn thận, Tô Hinh lại nửa tin nửa ngờ.
Cố Nguyệt Mẫn ở hai má nàng hôn một chút, nói: “ Mẫu thân sao lại lừa ngươi? Mẫu thân ngày mai sẽ đi tìm phụ thân, chờ đến lúc quay về, có thể nhìn thấy phụ thân. Tâm nhi, Trúc di hôm nay dạy ngươi viết thơ sao? “
Tô Hinh vùi ở trong lòng nàng gật đầu.
Cố Nguyệt Mẫn cười nói: “ Vậy ngươi đi viết cho ta xem được không? “
Tô Hinh vẻ mặt tự tin cười, nói: “ Được! Ta bây giờ đi viết, viết xong sẽ cho mẫu thân xem! “
Cố Nguyệt Mẫn cưng chìu vuốt đầu nàng, gật đầu.Đợi Tô Hinh đi, Cố Nguyệt Mẫn tươi cười biến mất, nói: “ Người đâu! “
“ Điện hạ! “
“ Là ai ở trước mặt tiểu quận chúa nghị luận về Phò mã? “
Thị nữ nói: “ Thuộc hạ bên cạnh tiểu quận chúa đều do nô tì tự mình lựa chọn, không ai dám lắm miệng, hẳn là thị nữ tiểu quận chúa tự mình phỏng đoán thôi, lỡ lời nói với tiểu quận chúa. “
Cố Nguyệt Mẫn trong tay cầm Ngọc Thạch chặn giấy, nhẹ nhàng ở lòng bàn tay vuốt phẳng, nói: “ Đi thăm dò rõ ràng, có người sai sử hay không, nếu có, liền đem mọi người có liên quan bí mật xử lí, phủ Công chúa ta không dung người có hai lòng ; Nếu do đứa nhỏ tự suy đoán... Ngươi thưởng cho hai đĩnh vàng, lại nhắc nhở một phen, để các nàng biết cái gì nên - không nên nói, lúc nào nên nói - lúc nào không. “
Thị nữ khom người nói: “ Vâng! “
Cố Nguyệt Mẫn phất phất tay, trong lòng thật sâu thở dài, nàng chưa từng mỏi mệt như vậy.
Đêm đó, Mặc Ngôn bỗng nhiên đến phủ Công chúa.
“ Tiểu Công chúa, ta vừa nhận được mật thư của Trưởng công chúa ở Tấn Dương. “
“ Thư của cô cô? “ Cố Nguyệt Mẫn đột nhiên đứng lên, “ Tìm được Thập Tam? “
Mặc Ngôn lắc đầu nói: “ Trưởng Công chúa không nói, chỉ nói ngụy Lữ đế ở Yên Vũ Lâu - Gia Hưng mời dự đại hội Đông võ lâm, nàng chuẩn bị đi làm loạn, cho ngươi suất lĩnh võ lâm cao thủ Trung Nguyên tiến đến hiệp trợ. “
Cố Nguyệt Mẫn chậm rãi ngồi xuống, nhẹ giọng nói: “ Thì ra là thế. “
Mặc Ngôn nói: “ Đại hội võ lâm ở trong Đông Lữ, việc này nguy hiểm, ta đã thông tri trụ trì Bạch Mã Tự, để bọn họ phái ra đời thứ ba - mười tám vị đệ tử thân truyền, hộ tống... tiểu Công chúa, tiểu Công chúa? “
“ Hả? “ Cố Nguyệt Mẫn phục hồi tinh thần, “ Ngươi nói cái gì? “
“ Ta nói mười tám võ tăng Thiếu Lâm Tự hộ tống tiểu Công chúa đi tìm Trưởng công chúa. “
Cố Nguyệt Mẫn nhẹ nhàng gật đầu nói: “ Ừ, ta đã biết. “
Mặc Ngôn nhìn nàng, tiến lên ngồi bên cạnh nàng, nói: “ Tiểu Công chúa, người có tâm sự? “
Cố Nguyệt Mẫn miễn cưỡng cười cười, lắc đầu.
Mặc Ngôn cầm tay nàng, nói: “ Tiểu Công chúa, ngươi đừng nghĩ gạt Mặc di. Ta nhìn ngươi lớn lên, ngươi sao có thể gạt được ta? “
Cố Nguyệt Mẫn im lặng không lên tiếng.
Mặc Ngôn cũng không vội vã ép hỏi, mà châm trà cho Công chúa cùng nàng, chậm rãi nói: “ Lúc người sinh ra, là ta bế người. Ta còn nhớ rõ khi đó, nhị tiểu thư thấy bộ dáng của người, liền thở dài nói: ' Đứa nhỏ này giống ta. ' Khi đó, người bên ngoài đều nghĩ nhị tiểu thư không thích người, nhưng người phải biết, nhị tiểu thư là lo lắng cho người. Nhị tiểu thư nói mười bốn tuổi, đã được gọi là Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, dẫn tới Tần Hoàng đế dòm ngó, ngươi giống nàng, tất nhiên cũng sẽ khuynh quốc khuynh thành. Nay xem ra, quả nhiên không kém, may mắn có Trưởng Công chúa che chở cho người, cho dù là bệ hạ cũng không thể ép gả ngươi lôi kéo quyền thần. Nhưng ngươi trưởng thành, có suy nghĩ của riêng mình, ngươi phải gả cho ma ốm Tô gia, cũng không biết khiến Trưởng Công chúa đau lòng bao nhiêu, nhưng vẫn tùy ý người. “
Cố Thường Y đối với Cố Nguyệt Mẫn cưng chiều, thiên hạ đều biết. Lúc trước Cố Nguyệt Mẫn vì muốn nắm lấy cây đại thụ Tô gia này, không tiếc lấy bản thân đem ra làm lợi thế. Lúc đó Trưởng Công chúa đã nói: “ Nếu tiểu tử Tô Kì kia dám khi dễ Mẫn nhi của ta, xem ta lột sống da hắn! “ Còn nói: “ Mẫn nhi, nếu tương lai hối hận, có người thích, nói với cô cô, cô cô làm chủ, ngươi đem Phò mã hưu là được - đổi lại một cái Phò mã mà thôi, không có gì lớn! “
Cố Nguyệt Mẫn nghĩ đến Cố Thường Y đối với nàng cưng chìu, gật đầu, trong mắt lóng lánh, có chút hơi nước.
Mặc Ngôn lại nói: “ Tiểu Công chúa, ngươi nói cho Mặc di, có phải người có người thích không? Người chỉ cần hưu Phò mã là được! Không cần đến Trưởng Công chúa ra mặt, Mặc di liền có thể khiến cho Tô gia an phận, Triệu quốc công, Tô Thượng Thư tuy rằng thanh liêm, nhưng Tô gia - gia tộc lớn như vậy, vi phạm pháp lệnh, lạm dụng quyền mưu tự lợi, nhược điểm đều ở trong tay Mặc di? Bọn họ không dám lộn xộn! “
Cố Nguyệt Mẫn sắc mặt ửng đỏ, cắn môi dưới lắc đầu.
------------------
P/S: Chuyện giờ mới than.
Từ hồi chiếu xì mác phôn của ta đi gặp tổ tiên ta phải ôm cục gạch mà sống qua ngày, từ bỏ luôn chuyện đọc truyện, vì đọc lap nhức mắt thấy mồ. Nỗi niềm này ta đã chôn chặt trong đáy lòng gần hai tháng nay. Khổ quá! Khổ quá! Nghèo quá! Nghèo quá!