Từ Hồ Châu đi, Cố Nguyệt Mẫn cùng Nguyên Thương hàng đêm cùng phòng, vợ chồng son như keo như sơn, thân thể phù hợp, tâm hồn cũng dần dần sâu sắc, ăn ý. Nguyên Thương bị Lữ Thiên Tứ từng bước ép sát, lại có thái độ khác thường không có phản bác, không chỉ bởi vì Nguyên Thương đã học được lấy đại cục làm trọng mà ẩn nhẫn.
Cố Nguyệt Mẫn hôn lông mày của nàng, thấy nó dần trở nên thích ý không dễ phát giác, "Thập Tam, ngươi càng lúc càng giảo hoạt!"
Nguyên Thương không trả lời, ôm Cố Nguyệt Mẫn hôn lên chiếc cổ tinh tế mê người của nàng. Từ lúc công phu của Nguyên Thương tiến triển nhanh, hai người võ nghệ ngang nhau - Nguyên Thương nội lực cao hơn chút, Cố Nguyệt Mẫn công phu thuần thục hơn một chút, vì thế ở trên giường cũng là ngang sức ngang tài.
Cố Nguyệt Mẫn hôn vành tai của nàng, ngữ khí mang ý cười: "Ngươi theo cô cô ta học xấu."
Đúng vậy, Nguyên Thương không có cùng Lữ Thiên Tứ tranh phong chống đối, thứ nhất là do cảm tình ngày xưa của hắn cùng Cố Nguyệt Mẫn, thứ hai, dĩ nhiên là để cho Cố Nguyệt Mẫn nhìn.
Nếu không phải cố ý cho Cố Nguyệt Mẫn nhìn thấy, Nguyên Thương sao có khả năng ở trước mặt người ngoài bày ra bộ dáng thương tâm ủy khuất? Nguyên Thương không hiểu chính trị, lại hiểu rõ lòng người. Cố Thường Y từng tỉ mỉ phân tích qua cho nàng, nữ nhân Túc Sa gia, một người so với một người bá đạo hơn, dùng đời sau mà nói thì không cần biết nàng biểu hiện ra bao nhiêu ôn nhu săn sóc, kỳ thực trong xương có chủ nghĩa nữ nhân rất lớn.
Năm đó khi Túc Sa Duyệt Dung coi trọng Cố Thường Y, Cố Thường Y còn không phải là đại hiệp nổi tiếng thiên hạ, cũng không phải tiểu mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, mà chính là một tiểu nha đầu nghịch ngợm, gây sự, bị Túc Sa Duyệt Dung đùa bỡn trong lòng bàn tay. Thẳng đến sau khi xông xáo giang hồ trở về, luyện một thân mình đồng da sắt dựa vào chơi xấu làm nũng mới chống lại được Túc Sa Duyệt Dung một hai...
Cho nên, ở trước mặt nữ nhân Túc Sa gia, có đôi khi giả bộ đáng thương rất cần thiết.
Không am hiểu nói dối lúc nói dối lại dễ dàng gạt người hơn, nếu không phải trong mắt Nguyên Thương không che giấu được lưu luyến cùng vui vẻ, ngay cả Cố Nguyệt Mẫn cũng thiếu chút nữa bị nàng lừa được.
Cố Nguyệt Mẫn nhẹ nhàng cười, đầu ngón tay xoa xoa hai má Nguyên Thương, "Thập Tam, ngươi nói, ta phải trừng phạt ngươi thế nào mới... ưm..."
Nguyên Thương ngửa người dán lên đôi môi mềm mại, môi lưỡi dây dưa, tiếp tục hương diễm mỗi ngày.
-------------------
Lữ Thiên Tứ sau khi trở về, lập tức triển khai công tác chuẩn bị, thế lực âm thầm của Đông Lâm liên tiếp được điều động, đồng thời hắn ở trường hợp công khai hung tợn lên tiếng: "Các ngươi canh chừng chòng chọc cho ta! Ma ốm Tô Kì này, dám cùng " Đông Hải tiểu bá vương " ta tranh giành người trong lòng, ta nhất định phải cho hắn biết tay!"
Lữ Chấn Hải nhận được tấu chương nói nhi tử hồ đồ kia của mình lại bắt đầu gà bay chó sủa, hạ thánh chỉ hung hăng quở trách mấy câu, đồng chí tiểu Lữ ở trước thánh chỉ vừa móc lỗ tai vừa nói " đã biết đã biết " cho có lệ.
Cuối cùng Lữ Chấn Hải cũng mặc hắn hồ nháo, nói sao cũng chỉ là chuyện tình của hài tử! Ngươi không phong lưu uổng thời niên thiếu, dấm chua đánh nhau mà thôi, mặc kệ hắn! Chuyện chiến sự với Đại Yến quốc mới là chuyện trước mắt Lữ Chấn Hải quan tâm.
Nhưng mà, buổi tối trước ngày tổ chức đại hội võ lâm, Lữ Thiên Tứ trở lại phòng của mình, phát hiện có một người quen thản nhiên ngồi ở trước bàn sách của hắn nhàn nhạt nhìn hắn.
Lữ Thiên Tứ trong lòng nhảy dựng, tiện đà vui cười nói: " Tô huynh đến chỗ ta làm khách, sao không thông tri trước một tiếng?"
Hắn chỉ cảm thấy ánh mắt Nguyên Thương nhìn hắn cùng tối hôm đó không giống nhau. Nếu nói, đêm đó chứa ẩn nhẫn, còn hiện giờ là chứa sát khí.
Lữ Thiên Tứ bỗng nhiên nói: "Tô huynh chẳng lẽ đến làm thích khách?"
Nguyên Thương vươn đao, chậm rãi rút ra.
" Aiz, chờ một chút, chờ một chút!" Lữ Thiên Tứ vội vàng nói, "Ngươi không phải đùa thật đi? Đây là Đại Lữ!"
Nhưng không thấy Nguyên Thương có ý định dừng tay, còn rút đao bổ tới, Lữ Thiên Tứ rốt cuộc có chút luống cuống, khắp phòng chạy loạn, "Ngươi chớ làm bậy a! Ta đã cùng ca ca Cố Nguyệt Mẫn kết bái!... Này, ngươi ngươi ngươi thật hạ sát thủ a!"
Lữ Thiên Tứ phi thân nhảy ra cửa sổ, Nguyên Thương theo sát đuổi theo. Nguyên Thương tuy rằng so với Lữ Thiên Tứ mạnh hơn rất nhiều, nhưng Lữ Thiên Tứ một lòng chạy trốn, một chút ý tứ giao thủ cũng không có, Nguyên Thương trong lúc nhất thời cũng giết hắn không được. Lữ Thiên Tứ không để ý hình tượng oa oa kêu loạn - phía sau vị này sát khí chân chân thật thật! Bây giờ không giống lúc đầu có nhiều người dòm ngó mà luận bàn, hắn nếu cần mặt mũi thì sẽ không còn mạng!
Hai người truy đuổi trong vương phủ, không bao lâu thị vệ vương phủ chạy tới. Bọn thị vệ đều tiến lên ngăn trở, nhưng sao có thể là đối thủ của Nguyên Thương, cũng chỉ có thể kéo dài chút thời gian mà thôi, ngược lại một đám bị đánh bay, vương phủ biến thành gà bay chó sủa.
Bọn hạ nhân vương phủ từ trong miệng kêu la của Lữ Thiên Tứ mà biết đầu mối, nghị luận ầm ỉ:
"Người kia là Phò mã của Minh Huy Công chúa?"
"Thì ra võ công thật sự giống như lời đồn!"
"Nghe nói tiểu Vương gia ở Yên Vũ Lâu đã bị hắn đánh bại, quả nhiên không sai..."
"So với tiểu Vương gia còn lợi hại hơn? Tiểu vương gia không phải cao thủ Hậu thiên đỉnh sao?"
"Hắc, vậy hắn không phải là cao thủ Tiên thiên sao?"
"Sao có thể? Nghe nói Phò mã mới mười sáu tuổi..."
"A! Có gì không thể? Nghe nói năm đó Trưởng Công chúa cũng là ở tuổi này thành Tiên thiên! Phò mã của Minh Huy là đệ tử của Trưởng Công chúa, thiếu môn chủ của Thiên Cơ Môn..."
"Aiz, tiểu Vương gia của chúng ta lúc này thảm!"
Ở một góc sân, hai lão nhân mặc trang phục tạp dịch nói chuyện phiếm. Rõ ràng vẻ mặt nếp nhăn, tuổi già sức yếu, nhưng trong ánh mắt lại trong trẻo tinh quang.
Lão đầu râu hoa râm nói: "Lão Ngô, tiểu thiếu gia gặp nạn, ngươi còn không đi cứu giá?"
Lão đầu bưng chén trà cũ cười hắc hắc nói: "Thân cốt này của ta, cũng không muốn cũng tiểu mao hài lăn qua lăn lại. Lão Kỷ, ngươi nếu ngứa tay thì tới đi a! Trừ bỏ nha đầu Cố Thường Y kia, không thể tin được sinh thời còn có thể gặp được một Tiên thiên cao thủ mười sáu tuổi!"
Lão Kỷ nói: "Hừ, cao thủ Tiên thiên mười sáu tuổi, ta không tin trong đó không có mờ ám!"
Lão Ngô uống một ngụm trà, nói: "Lần trước là ngươi bảo tiểu thiếu gia đi tìm hiểu Tô Kì? Hắc, ngươi xem tiểu tử Tô gia bộ dạng tức giận, không chỉ là đơn giản tranh giành tình nhân thôi, chỉ sợ còn có ý định giết người diệt khẩu đấy!"
Lão Kỷ nói: "Hừ, đừng tưởng phép khích tướng của ngươi còn có thể dùng! Hai mươi năm, ngươi cũng chỉ có biện pháp này! Năm đó nếu như ngươi thông minh một chút, Lâm nhi cũng sẽ không bị vương bát đản Lữ Chấn Hải kia coi trọng!"
"Hừ, năm đó gan ngươi lớn, sao không dám cưới vợ? Còn học theo cô nương rời nhà trốn đi! Nếu không phải ngươi, vương bát đản Lữ Chấn Hải sẽ có cơ hội làm bẩn Lâm nhi sao?"
"Ai ôi? Ngươi còn nói ta? Năm đó nếu ta không phải bị ngươi đả thương, lão vương bát đản Lữ Chấn Hải có thể đạt được sao?"
"Mẹ nó, lão bất tử ngươi muốn chết phải không? Đến đánh thử xem a!"
"Hừ! Lão bất tử, ngươi không muốn sống nữa? Ta sẽ cho ngươi răng rơi đầy đất!"
Hai người hùng hổ kéo tay áo muốn so chiêu, lại từ trong mắt đối phương thấy được tia cô độc, không hẹn mà cùng thở dài một hơi, đều tự ngồi xuống.
"Aiz, đảo mắt đã hơn hai mươi năm... Tiểu thiếu gia cũng hai mươi bốn tuổi..."
"Đúng vậy, tiểu thiếu gia đã trưởng thành."
Hôm nay, sau hai mươi lăm năm, ai có thể nhận ra được Tô Hàng - Tử Bạch Song Hùng uy chấn trong truyền thuyết? Hai mươi lăm năm trước, hai người đều khoảng ba mươi tuổi, cùng bước vào Tiên thiên cảnh giới, lại cùng yêu Đệ nhất mỹ nhân Giang Nam - Mộ Dung Lâm, vì thế mà như nước với lửa. Khi đó trẻ khí thịnh, Lữ Chấn Hải cũng là thiếu niên tuấn kiệt, trong lúc vô tình gặp được cô em vợ xinh đẹp như thiên tiên, thế là vấy bẩn nàng. Mộ Dung Lâm sinh hạ Lữ Thiên Tứ ngày đó rồi tự sát chết. Về tình hình bên trong, trừ bỏ một vài người biết, người ngoài đều không biết được.
Mộ Dung Lâm, cùng thời đại tiên tử với Túc Sa Duyệt Dung, cũng giống Túc Sa Duyệt Dung là nữ tử phong hoa tuyệt đại, nhưng cũng ngã xuống.
Lúc Lữ Thiên Tứ bốn tuổi, Tử Bạch Song Hùng bán mình cho Mộ Dung gia. Toàn bộ Đại Lữ, mặt trên đều biết chỉ có một Tiên thiên cao thủ là Lữ Chấn Hải, lại không biết quý phủ của con mình sớm trốn hai vị Tiên thiên cao thủ hận hắn thấu xương.
Lữ Chấn Hải dưới trướng có vô số tướng sĩ trung thành, nhưng không có một cao thủ chân chính nào tìm hắn làm nơi nương tựa. Vị Thái tổ Hoàng đế [ Yến Cao Tổ ] đã chết kia chỉ là một võ giả nhị lưu, ngũ đại tông sư lại nguyện ý giúp hắn, sinh một nhi nữ lại là minh chủ võ lâm, càng chưa tính những cao thủ khác, ai thủ đoạn cao minh hơn, cao thấp rõ ràng. Tiểu nghĩa, dù sao cũng không thể hơn đại nghĩa, cho nên đoạt được thiên hạ liền chỉ có thể là Cố gia.
"Này, lão Ngô, thật sự mặc kệ thiếu gia?"
"Quản hắn làm gì? Sát khí lớn nhưng không có sát ý."
Nguyên Thương quả thật không phải thật sự muốn giết Lữ Thiên Tứ, nhưng không phải không có ý niệm giết hắn trong đầu. Nàng vốn động sát ý, Lữ Thiên Tứ lại ở trường hợp công khai tuyên bố muốn cùng nàng tranh giành Cố Nguyệt Mẫn, không phải động nghịch lân * của nàng sao?
( * ) Nghịch lân: đụng phải vảy rồng = Điểm mấu chốt.
Nguyên Thương bị khiêu khích đêm đó đã động sát tâm, tính ở mặt ngoài thỏa hiệp, âm thầm giết hắn! Với bản lĩnh công phu cùng độc dược của nàng, nếu không có lão Ngô lão Kỷ, thì thật không có khó khăn gì, duy nhất cần phải suy tính là làm thế nào để phủi sạch quan hệ thôi.
Nhưng mà nàng từ Mạc thị thương hành nhận được tin tức, Cố Nguyệt Mẫn cùng Lữ Thiên Tứ liên hợp động tác. Mà vẫn cùng Cố Thường Y bảo trì liên lạc, Nguyên Thương kinh ngạc phát hiện, hành động này ngay cả Cố Thường Y cũng không biết! Để cho nàng ngạc nhiên là, Cố Thường Y vị tối cao nhất của hệ thống tình báo cho đến bây giờ, lại bị đám người Mặc Lan, Tả Hiền, cả tập thể thái độ quỷ dị khác thường lừa gạt Cố Thường Y.
Đúng, quỷ dị. Chỉ có thể dùng từ quỷ dị để hình dung!
Nguyên Thương thấy tình huống như thế, chỉ đành đem sát ý đè xuống, nhưng không thể không ra mặt giáo huấn Lữ Thiên Tứ — đối mặt khiêu khích của " tình địch ", nàng nếu nhẫn nhịn nữa, còn có thể là Nguyên Thương sao?
Công chúa điện hạ ôm ấp yêu thương, Nguyên Thương ôm lấy ôn hương nhuyễn ngọc tràn đầy cõi lòng. Về phần vì sao Mẫn nhi bỗng nhiên thay đổi thái độ? ... Quan tâm làm gì?
( ) Ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.
Nguyên Thương không chút do dự nghênh đón môi thơm gần trong gang tấc.
" Ưm... Thập Tam... đừng... đầu lưỡi... " Nguyên Thương mặc kệ.
" Được rồi... ưm... Thập Tam, trước dừng lại... " Nguyên Thương không nghe.
Vẫn dây dưa đến khi Cố Nguyệt Mẫn đẩy ra nàng, nụ hôn này mới dừng lại. Cố Nguyệt Mẫn nằm ở trong lòng nàng thở gấp, khóe mắt mang theo xuân sắc, da thịt óng ánh như bạch ngọc. Nguyên Thương nháy mắt mấy cái, tình ý khó giữ, lại cúi đầu.
Cố Nguyệt Mẫn tay chặn môi nàng, " Bảo ngươi dừng một chút! "
Nguyên Thương thật ủy khuất, ngẩng đầu không chớp mắt nhìn nàng, " Ngươi đáp ứng ta. "
" Trước thoa thuốc! " Cố Nguyệt Mẫn bị nàng nhìn đến hai má ửng đỏ, ngượng ngùng muốn xoay mặt đi.
Đừng có làm vẻ mặt như con chó nhỏ được không?
Cố Nguyệt Mẫn ôn nhu an ủi nói: " Xem vết thương của ngươi, coi chừng thành ám tật [ bệnh kín ]! Ngươi y thuật siêu quần, sao không chăm sóc bản thân cho tốt? "
Nguyên Thương có chút chột dạ. Kỳ thật vết thương cũ của nàng chỉ còn một chút, những vết bầm này là lúc Cố Thường Y dạy công phu cho nàng mà bị.
Dù sao cũng còn tốt lắm, Nguyên Thương mặc kệ là chột dạ hay khẩn trương cũng không biểu hiện ở trên mặt. Cố Nguyệt Mẫn đổ thuốc trị thương trong lòng bàn tay, không phát hiện ánh mắt của nàng.
Nguyên Thương chột dạ, nên ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp, quần áo cũng đã cởi, nằm ở trên giường, lộ ra lưng. Vốn sống an nhàn sung sướng bảo dưỡng rất khá, tấm lưng trắng noãn mịn màng, vết bầm lại càng thêm rõ ràng.
Cố Nguyệt Mẫn lòng bàn tay ấm áo đặt trên gáy nàng, hai vai, thắt lưng, ở từng chỗ bị thương xoa nắn qua lại, mềm nhẹ lại cẩn thận, phảng phất giống như cố ý cảm nhận mềm nhẵn trơn bóng. Nguyên Thương nhìn không thấy, chỉ cảm thấy thật thoải mái, tốt đẹp, tay ngọc không nhẹ không nặng, lòng bàn tay ma sát khiến nàng tâm ngứa khó nhịn." Mẫn nhi... "
" Câm miệng! " Cố Nguyệt Mẫn bị nàng hôn thất điên bát đảo, lại thêm âm thanh nóng bỏng kêu gọi, thiếu chút nữa liền cầm giữ không được.
Nguyên Thương hiện tại dù sao cũng đánh không lại Cố Nguyệt Mẫn, không dám bức nàng nóng nảy. Nếu dùng ám khí, đương nhiên có thể đem Công chúa điện hạ làm hôn mê, nhưng nàng khiến Cố Nguyệt Mẫn hôn mê làm chi? Nàng còn không có lá gan làm vậy với Công chúa điện hạ a!
Vì thế nàng nhận mệnh câm miệng không nói, tùy ý điện hạ mượn cớ thoa thuốc vuốt ve toàn thân.
Nàng lại không phát hiện Cố Nguyệt Mẫn trên mặt tươi cười như ý.
Mặc kệ có thương hay không, Công chúa điện hạ đều vận khí ở lòng bàn tay, tinh tế vuốt ve, vị trí của Cố Nguyệt Mẫn, ánh nến từ sau hông chiếu đến, có thể thấy rõ ràng phản ứng của Nguyên Thương. Nguyên Thương tuy rằng khả năng nhẫn nại là nhất lưu, nhưng mỗi khi Cố Nguyệt Mẫn tay chạm đến địa phương mẫn cảm, làn da liền nhanh chóng chuyển hồng.
Cố Nguyệt Mẫn cố ý dùng đầu ngón tay ở bên gáy, lưng, sau thắt lưng ma sát qua lại, thẳng đến khi Nguyên Thương bắt đầu run nhè nhẹ, nàng mới cười xấu xa, cúi người, dán ở sau lưng nàng, ôm nàng, " Thập Tam, nên thoa phía trước —— "
Nguyên Thương xoay người lại, đột nhiên mở to mắt nhìn chằm chằm nàng, trong mắt đã có tơ máu, trong mắt không che giấu được dục vọng trần trụi, giữ chặt tay nàng để ở trước ngực, vòng tay ôm lấy cổ nàng.
Cố Nguyệt Mẫn nhìn vào mắt nàng, trong nháy mắt tình mê ý loạn, bình dược trong tay cũng cầm không vững. Nguyên Thương lúc nhỏ thân thể yếu đuối, bộ ngực thời gian dài cũng không có phát triển, khéo léo tròn trịa, Cố Nguyệt Mẫn bàn tay dán ở ngực trái của nàng, có thể nói là ' trong lòng bàn tay ' .
Cố Nguyệt Mẫn nhớ đến lúc ở thảo nguyên nhìn thấy thi thể của Hắc kỳ lân, trong lòng đau xót muốn chết lại một lần nữa nổi lên.
Nàng trong lòng thương tiếc, nhìn chăm chú hai mắt Nguyên Thương, cúi đầu hôn lên đuôi mày của nàng, hai má của nàng, cằm dưới của nàng.
Trước cổ của nàng treo ngọc điểm huyết, giống trên cổ Nguyên Thương như đúc. Này vốn đã chấp nhận Nguyên Thương, mà ngọc trên cổ Nguyên Thương cũng chính là như thế.
Bất tri bất giác, Nguyên Thương đã cởi bỏ đai lưng của nàng, thuần thục kéo cái yếm xuống - vẫn là cái yếm đặc chế của phủ Minh Huy Công chúa.
" Thập Tam... Phía trước còn chưa thoa... A —— "
Nguyên Thương không chút để ý, xoay người đem nàng đặt ở dưới thân, chân phải tách ra hai chân của nàng, đầu gối để ở nơi riêng tư, làm Cố Nguyệt Mẫn khẽ rên.
Một tiếng này, xuân ý nhộn nhạo.
" Thập Tam, nến... "
Phụt ——
Tất cả ngọn nến trong phòng đều bị chỉ phong [ ngón tay tạo gió ] dập tắt.
" Thập Tam, hình như có tiếng bước chân... " Lời còn chưa dứt, đã bị nụ hôn của Nguyên Thương mạnh mẽ chặn đứng, sau đó là tiếng rên rỉ kiềm nén khó nhịn.Nguyên Thương liếm liếm môi dưới của nàng, chôn vùi bên cổ nàng, " Mẫn nhi, ngươi thật thơm —— "
Lần đầu gặp gỡ, là ấm áp từ ngón tay nàng, là mùi hương từ trên người nàng bắt lấy trái tim Nguyên Thương làm tù binh.
Lần thứ hai gặp lại, mỗi một nụ cười mỗi một cái nhăn rung động lòng người của nàng, bắt lấy ánh mắt Nguyên Thương.
Lần thứ ba gặp lại, mặt mày rạng rỡ của nàng, sặc sỡ loá mắt, giống như có thể khuynh đảo cả thiên hạ, cũng khiến Nguyên Thương khuynh đảo [ ngã gục ].
Có thể Nguyên Thương không biết, mỗi một lần gặp lại, cũng đồng dạng lôi kéo Cố Nguyệt Mẫn bất tri bất giác sa vào. Nguyên Thương thẳng thắn nhưng không liều lĩnh, rõ ràng đối với mỗi người đều cảnh giác bài xích cố tình đối với nàng ngây ngốc ngơ ngác không tiếc xả thân, đối với người bên ngoài đạm mạc, đối với nàng lại nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, đối với người bên ngoài tích tự như kim [ tiếc chữ như vàng ] , lại đối với nàng bài ra tài học cao siêu hơn người.
Yêu nhau đều không phải là thiên ý [ ý trời ] , cũng không phải là xảo ngộ [ vô tình gặp gỡ ] , các nàng tín nhiệm lẫn nhau, không ngừng lựa chọn con đường xác suất lớn gặp lại nhau, mới có thể từng bước tiến đến gần đối phương, mới có thể một lần lại một lần gặp lại, mới có thể khó nén trả giá cùng yêu thương như vậy.
Nguyên Thương vị lão luyện này lại không biết nên làm thế nào, nàng chỉ bằng bản năng, ôm, hôn môi, phóng túng, muốn đem đối phương cũng mình dung hợp làm một.
Tình sâu đến đâu, mới có thể muốn gần gũi, gần gũi, rồi lại gần gũi hơn. Nguyên Thương không biết nguyên do, lại phát ra từ nội tâm, cho nên mới nhớ mãi không quên, nàng vẫn là muốn tìm bất mãn mà.
Cố Nguyệt Mẫn giờ phút này giống như con thuyền ngoài khơi giữa sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, choáng váng rồi lại kích động giống như thiên sứ bị ác ma dụ hoặc, lâm vào vực sâu của dục vọng, vì muốn mở ra cửa địa ngục, nguyện lấy thân mình hiến tế.
Thanh lâu vào đêm, thì không nên thủ thân như ngọc? Trong đêm phóng túng tươi đẹp, bên ngoài phòng, âm thanh cười vui, tiếng trò chuyện không ngừng, cuồn cuộn không dứt, Cố Nguyệt Mẫn cũng không phải lần đầu làm chuyện đôi lứa, từ lâu đã đói khát khó nhịn, ở trong hoàn cảnh dâm mỹ này càng cảm thấy khô nóng, vị Công chúa Điện hạ cơ trí hơn người, mưu tính chu toàn này, lúc này một câu cũng không thể nói rõ, chỉ có thể ở trong tình mê ý loạn, uyển chuyển cầu hoan, tiếng thì thào xen lẫn trong âm thanh rên rỉ:
" Thập Tam... Thập Tam... Thập Tam... "
Nguyên Thương toàn thân ửng đỏ, tùy ý khẽ hôn xương quai xanh mê người của người dưới thân, vuốt ve tấm lưng trơn nhẵn của Công chúa Điện hạ, tay kia thì hướng bên hông đang giãy dụa của nàng.
Trong lúc Cố Nguyệt Mẫn giãy dụa, đùi phải trắng hồng rơi phía ngoài màn, Nguyên Thương từ bên phải kiều mông của nàng chậm rãi trượt, mơn trớn đùi ngọc thon dài, bắt lấy mắt cá chân non mịn của nàng đặt trên vai.
Cố Nguyệt Mẫn phản ứng vô cùng nhanh, kéo mảnh vải bên cạnh che khuất hạ thân ; Nguyên Thương tóm lấy tay nàng, vén vải che ra, lộ ra thân thể như ẩn như hiện, thuận tay đem mảnh vải ném ra màn che, vươn đầu lưỡi ở phía trong chân phải liếm liếm.
Cố Nguyệt Mẫn đột nhiên kẹp chặt hai chân, lại bị tay trái của Nguyên Thương để bên đùi ngọc kia chặn lại. Nguyên Thương một tay đè eo nhỏ của nàng, một tay giữ lấy bắp chân trơn nhẵn, vuốt ve làn da bóng loáng từ từ tiến về phía trên, khẽ ngửi rồi hôn xuống. Nguyệt Mẫn chỉ cảm thấy một cái gì đó mềm mại ẩm ướt trượt vào trong cơ thể, một dòng điện từ phía dưới chạy ngược lên khiến nàng khó có thể kiềm nén động thân, hai tay gắt gao bắt lấy màn gấm bên cạnh, tiếng rên rỉ từ môi tràn ra...
-------------
Ngọc Khanh Hồng đi vào trong viện, đầu tiên nghe thấy là tiếng rên rỉ.
Ở trong Thiên Ngọc Lâu thời gian dài, nhìn thấy các loại tình báo quái lạ vào ra tổ chức, Ngọc Khanh Hồng cũng không phải là người không hiểu tình hình. Nhưng nàng lại chưa từng nhìn thấy chuyện giường chiếu, càng chưa thấy qua nữ tử làm chuyện đó - Tuy rằng không có bố cáo với bên ngoài, nhưng bên trong đều biết nàng là đại tiểu thư, ai dám để nàng gặp loại chuyện này a?
Ma xui quỷ khiến, Ngọc Khanh Hồng đến gần căn phòng truyền ra tiếng rên rỉ, phóng nhẹ cước bộ, ngừng thở, nhìn vào phòng nghỉ nơi phát ra âm thanh —— .
Trong màn, hai thân thể nữ tử dây dưa cùng một chỗ, người ở phía trên đúng là người nàng đang tìm Phò mã của Minh Huy Công chúa - Tô Kì.
Tô Kì đã tháo ngụy trang, trở lại diện mạo kiếp trước, nhưng thần sắc không phải là lạnh nhạt mặt không biểu tình, mà tràn ngập nóng bỏng.
Toàn bộ phòng như bao phủ một tầng hồng nhạt. Một bên đùi ngọc vươn ra ngoài trướng màn, Tô Kì tay theo sát trượt qua lại, vuốt chân ngọc cầm lấy mắt cá chân rồi đặt trên vai mình, sau đó vùi đầu vào giữa hai chân nữ tử, lại sau đó vài cái hô hấp, thanh âm mê người lại vang lên ——.
Ngọc Khanh Hồng mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt đỏ bừng đứng ở chỗ cũ, trong lúc nhất thời không biết có nên lập tức rời đi hay không?!