Hắn không nỡ cự tuyệt nàng.
Chỉ chạm khẽ ở môi nàng, nói: "Nàng vào trong nhà thay bộ y phục dày hơn, ta dẫn nàng đi." Nàng khéo léo gật đầu, vào nhà chính, đổi thường phục thật dầy. Bởi vì không cần thân phận bề ngoài, nên cũng không mặc địch y, rút ra một hộp gấm bình thường trong ngăn tủ của bàn trang điểm gỗ, mở ra, liền thấy sóng xanh lưu chuyển, nháy mắt mát mẻ, là vòng ngọc Hàn gia tặng cho, nàng suy nghĩ một chút, cầm lên bỏ vào trong tay áo.
Hai người một đường ngồi xe vào cung, cũng không để đám người Thanh Thụy đi theo, chỉ tìm đầy tớ nam đánh xe, đến cửa cung, tự nhiên có kiệu chờ. Trong hoàng cung vẫn đề phòng sâm nghiêm. Trong màn đêm tráng lệ, cũng đã hoàn toàn không phải là bộ dạng trong trí nhớ, giống như bữa tiệc kia, là lần huy hoàng cuối cùng của vương triều này, như pháo hoa sáng chói, nở rộ mỹ lệ ngắn ngủi, cuối cùng biến mất ở trước mắt mọi người.
Thù Ly cung chỉ còn mình La cô, thấy Thượng Quan Mạn và Hách Liên Du cùng nhau tiến đến, thật lấy làm kinh hãi, cầm áo choàng liền khoác lên người nàng: "Nửa đêm canh ba, gió đêm lại lạnh, sao lại tới lúc này." Liền thấy nàng xoay đầu đi, vẻ mặt hoảng hốt nhìn chằm chằm trong sân, La cô thở dài: "Ta đi pha trà mang tới cho Điện hạ ấm áp thân thể." Ngược lại nhìn cũng không nhìn Hách Liên Du một cái. Thượng Quan Mạn bất ngờ nói: "Cô cô, chuẩn bị chút rượu cho Đại nhân."
La cô đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn nàng, sóng mắt nàng bình tĩnh như nước, làm như có cái gì phải nói, vừa tựa như là không có, La cô gật đầu một cái, thẳng đi.
Quẹo phải một cái, chính là điện mẫu thân từng ở, nàng ngay cả dũng khí đi xem cũng không có, mắt nhìn thẳng vào trong điện bên. Hách Liên Du yên lặng đi theo phía sau nàng.
Bài biện trong điện bên đều mới, chắc La cô lau mỗi ngày, không có chút bụi bậm. Nàng ngồi xuống trên ghế con bên cạnh bàn tròn bên ngoài, cũng không biết đang suy nghĩ gì, suy nghĩ tán loạn, hoảng hốt nhìn chằm chằm một chỗ. La cô bưng cốc trà và rượu đến, thấy Thượng Quan Mạn ngồi trên ghế con, chỉ đắm chìm trong thế giới của mình, giống như hoàn toàn quên là ở nơi nào. Ngược lại Hách Liên Du đứng ở dưới cửa nhìn nàng. La cô liền nói với Hách Liên Du: "Đại nhân." Hắn mới phục hồi tinh thần lại, nhìn ly rượu bà cầm trong tay một cái, rượu đã được hâm, còn bốc hơi nóng, hun đến khắp mọi nơi đều là sương mù, hắn liền nói: "Để lên bàn đi."
La cô liền đặt nước trà lên bàn, trà cũng nóng, mở nắp ly ra, liền có mùi thơm ngát chảy ra. Thượng Quan Mạn lại đẩy ra, nhẹ ngửi "Ta cũng muốn uống chút rượu." Trước kia nàng thỉnh thoảng sẽ uống chút, lúc có men say là dễ ngủ nhất, La cô cũng biết thói quen của nàng, liền cầm ly rượu châm vào, đưa cho nàng. Nàng đang muốn nhận, lại bị Hách Liên Du đoạt lấy, hắn đứng ngược sáng, nhất thời nhìn không rõ vẻ mặt, chỉ cảm thấy tay hắn nắm ly rượu cũng mơ hồ trắng bệch, hơi thở có chút gấp rút, một hồi lâu mới trầm trầm mở miệng: "Sức khỏe nàng còn yếu, đừng nên uống." Giọng nói không thể nghi ngờ, cũng khiến cho người không dám phản bác, La cô cũng không dám chen miệng, một mình lui xuống.
Thượng Quan Mạn lười biếng chống cằm, tựa như mê sảng ở trong mộng: "Trong lòng ta không được thoải mái, uống chút rượu sẽ tốt hơn."
Hắn chỉ đẩy ly trà tới trước mặt nàng, giọng nói làm như dỗ trẻ con: "Đừng tùy hứng, uống cái này đi."
Nàng nhẹ nhàng liếc hắn một cái, tóc đen đậm trắng nõn bên má, tôn lên con ngươi như sóng nước mùa thu, làm như cảnh đẹp trăng chiếu rừng hoa. Hắn nhìn có chút mất hồn, nàng lại quay đầu trở lại, nói: "Vậy ngươi uống đi, đổ đi thì tiếc."
Bất quá là một ly rượu, nếu nàng không để mặt lạnh, mười vò cũng nguyện ý. Lúc này có hơi men rồi, hắn có chút cao hứng, liền ngồi xuống một bên, phối hợp châm rượu, nàng quả thật cầm cốc trà nhẹ nhàng uống, đôi mắt của hắn nở nụ cười nhìn nàng, không tự chủ uống vài ly. Nàng rốt cuộc không nhịn được: "Ngươi uống ít thôi."
Nụ cười trong mắt của hắn sâu hơn, lại chống mặt bàn nghiêng thân tới, dựa vào gần nàng, trong hô hấp đều là mùi rượu, chỉ nghe hắn nói: "Mạn nhi, ta thật sự cao hứng."
Trong lòng nàng cũng khổ sở, cúi thấp đầu nhìn chằm chằm mười ngón tay dây dưa của mình. Hắn cúi người như muốn hôn xuống, khắp mọi nơi đều là hơi thở trên người của hắn. Một hồi lâu lại không thấy hắn có động tác, nàng ngẩng mặt, chỉ thấy ngón tay thon dài của hắn ôm trán cau mày thật sâu, trong mắt đều là mệt mỏi: "Rượu này có cái gì không đúng." Dư âm chưa tiêu, thân thể hắn đột nhiên dừng lại, nàng vội vàng đứng dậy tiếp được hắn, thân thể hắn lắc lắc, nặng nề đè lên.
Hơi thở của hắn kéo dài mà trầm ổn, cau mày nhắm mắt, ngủ vô cùng sâu.
La cô xem chừng không sai biệt lắm, vào điện bên, quả thấy Hách Liên Du đã ngủ, bà liên tiếp vỗ ngực: "Vừa rồi Điện hạ cũng muốn uống, thực dọa lão nô sợ."
Thượng Quan Mạn nghe vậy chỉ ôm chặt cánh tay. Hắn đang tựa vào cổ nàng, vóc người hắn thật sự cao hơn nàng rất nhiều, cũng làm cho nàng không chịu nổi. La cô cùng với nàng đưa Hách Liên Du lên trên giường. Trên người nàng đổ mồ hôi, cũng không lau, lại nhìn hắn mất hồn. Bởi vì người Cổ Hạ đều là mũi cao mắt sâu, mẫu thân là người Hán, vì vậy hình dáng rõ ràng không có khoa trương như người Hồ, kết hợp như vậy, khiến diện mạo hắn cực kỳ đẹp mắt. Nàng nâng đầu ngón tay lên lướt qua đường cong trên mặt hắn, làm như trả lời vấn đề vừa rồi của La cô, bên môi có nụ cười ôn nhu nhu hòa, nói thật nhỏ "Hắn sẽ không để cho ta uống." Không nhịn được khom người một cái, mãnh liệt nhớ tới La cô ở bên, trên má hơi đỏ lên, lại nghe nàng lại nói: "Làm phiền cô cô ở chỗ này coi chừng hắn, ta đi một chút sẽ về."
La cô ngẩn người, bên ngoài đều là tai mắt của Hách Liên Du. La cô còn chưa kịp hỏi nàng muốn đi đâu, nàng đã đến thư phòng mở ngăn ngầm ra, nhẹ nhàng ngắt một cái, chỉ nghe "Cạch" một tiếng, giá sách không tiếng động trượt ra. La cô không biết bên trong phòng này lại có mật thất, cả kinh trợn mắt hốc mồm, nàng quay mặt nói: "Cô cô, người nhớ lấy, nơi này có đường nối thẳng ra ngoài cung, nếu không nguyện sống ở chỗ này, liền xuất cung đi, sẽ tự có người tiếp ứng."
La cô ngơ ngác gật đầu một cái, nàng cúi đầu liền xuống bậc thang, giá sách kia không tiếng động trượt về vị trí cũ.
Cơ quan ngầm từ lâu đã sửa lại, dù hắn có tỉnh dậy, cũng phải mất chút thời gian tìm kiếm, cái nàng cần chính là thời gian.
Hồng Phi nhận được tin đã sớm chờ ở trong mật đạo, trước đó vì chuyện thái tử hai người đã lâu không gặp, vừa lên trước hắn liền giải thích: "Điện hạ, khi đó Thái Tử Điện hạ..." Nàng giơ tay lên ngăn cản hắn nói thêm, thái tử mang theo người, người đông thế mạnh, huống chi hắn cũng e ngại thân phận của thái tử, vì vậy bị kiềm chế cũng không có gì lạ. Nàng cũng chưa bao giờ muốn trách cứ hắn. Hồng Phi dẫn đường ở trước mặt: "Đường ngầm mặc dù có thể nối thẳng Nam Minh uyển, nhưng cách chỗ thái tử Điện hạ bị giam còn có đoạn khoảng cách, chờ đến đường cách chỗ này gần nhất rồi nghĩ biện pháp."
Thượng Quan Mạn gật đầu một cái: "Chúng ta đi Càn Khôn cung trước."
Tuy ngoài dự liệu của Hồng Phi, nhưng hắn cũng không có hỏi nhiều.
Đường vào buồng lò sưởi Càn Khôn cung thiết lập ở tường tây, có bình phong rồng bạc bay lên che lại, nghe ngóng thấy trong điện im ắng yên tĩnh, liền từ trong bình phong chuyển ra ngoài. Tào Đức đang bưng thuốc, chợt thấy nàng, cả kinh hai tay run lên, muỗng canh đụng phải chén, "Cạch" một tiếng, ngoài rèm liền có thanh âm lạnh lùng đề phòng truyền đến "Đã xảy ra chuyện gì?"
Tào Đức rốt cuộc là lão nhân trong cung, trong giây lát đã trấn định lại, uể oải nói: "Lão nô không cẩn thận làm rơi thuốc, có thể nấu chén khác không?." Người ngoài rèm nhẹ chê cười: "Dù sao cũng sắp chết rồi, uống thuốc hay không thì cũng thế thôi, hôm nay không có, chờ ngày mai đi."
Mặc dù câu vừa rồi không phải là lý do, Tào Đức vẫn tức giận hai tay phát run lên. Hắn cũng biết không thể ra tiếng, yên lặng quỳ xuống đất thi lễ với Thượng Quan Mạn, nàng dìu hắn đứng lên. Nhấc rèm vàng đen lên, liền thấy Hoàng đế, gần đất xa trời trên giường rồng như cây khô trước khi mục nát, gầy trơ cả xương, ý thức không rõ, đã ngửi thấy hơi thở gần chết.
Bất quá mới mấy ngày, bệnh tình đã nghiêm trọng như vậy sao?
Hồng Phi canh giữ ở ngoài rèm, lúc này còn có thể thấp giọng nói chuyện. Tào Đức gạt lệ nói: "Thân thể thánh thượng luôn luôn khỏe mạnh, tuy là bệnh không ngừng, bị chút kích thích, nhưng cũng chưa tới mức này. Mỗi ngày bọn họ đều đưa đồ ăn tới, nhưng Thánh thượng không chịu dùng. Thật ra thì lão nô cũng nghi ngờ..." Hắn đang nói, Thượng Quan Mạn đã lên trước, trong màn đều là mùi thuốc gay mũi xen lẫn mùi vị mục nát trên thân người già, trên mặt nàng lại bình tĩnh tự nhiên, chỉ nhẹ giọng kêu: "Phụ hoàng."
Trong cổ Hoàng đế hàm hồ có tiếng, mi mắt nhắm lại cuối cùng chậm rãi nâng lên, bắt được cổ tay của nàng. Ngón tay như cành khô ngắt vào trong xương cốt, cơ hồ muốn bẻ gãy. Khí lực lớn như vậy, giống như tận hết tất cả sức lực. Nàng biết ông đang thấy là ai, cô gái diễm lệ sáng rỡ, đã trở thành ma chướng cả đời của ông, thành tựu của ông cũng đã hủy hoại ông. Thượng Quan Mạn không có ý định suy đoán hôm nay ông là tâm tình phức tạp cỡ nào, bởi vì trên cánh tay đau vô cùng, nàng không dám giãy giụa, chỉ nói thật nhỏ: "Phụ hoàng, là hài nhi, Mạn nhi."
Giống như nhất thời mất khí lực, tay trên cánh tay của nàng cũng chậm rãi buông ra.
Nàng kéo váy lẳng lặng quỳ xuống, cúi đầu nói: "Hài nhi bất hiếu, tuy biết trước mắt không phải thời điểm nói cái này, nhưng kính xin phụ hoàng quyết định, xin phụ hoàng viết xuống di chiếu."
Tào Đức thật lấy làm kinh hãi, nhất thời gấp ra một thân mồ hôi, khuyên nhủ: "Điện hạ, bất kể Thánh thượng đối đãi người như thế nào, ông rốt cuộc vẫn là phụ hoàng của người, người có thể nào đối với ông như vậy."
Hoàng đế nằm ở trên giường, làm như nghe được, vừa tựa như không có nghe, chỉ bỗng nhiên trừng lớn mắt, hai tay ma sát ở dưới gối. Hô hấp của ông dồn dập, giống như không thở nổi. Thượng Quan Mạn thấy cử động của ông, vội đứng dậy bước nhanh qua, đầu ngón tay lướt qua dưới gối gấm, quả nhiên là có ngăn ngầm, lấy ra là con dấu lớn bằng lòng bàn tay, có khắc rồng cuộn, ở trên là chữ triện (mấy chữ khắc dưới con dấu) "Thụ Mệnh Vu Thiên, phúc thọ Vĩnh Xương".
Chính là mật tỷ truyền ngôi.
Hoàng đế tê tâm liệt phế ho lên. Tào Đức thật sự không biết lập trường của Thượng Quan Mạn, cũng không dám vọng động, vội vàng tiến lên thuận hơi cho ông. Thượng Quan Mạn cúi thấp đầu. Tào Đức thủy chung cũng không thấy rõ vẻ mặt nàng, chỉ nghe nàng kêu nhỏ Hồng Phi gần đó.
Bởi vì vănChương trong điện đều bị lục soát đi, Hồng Phi cắn rách ngón tay, xé màn bên trong, để cho nàng lấy máu thay mực, chậm rãi viết xuống:
"Con trai thứ chín của trẫm - Thượng Quan Cẩn, nhân phẩm quý trọng, rất tôn kính trẫm, nhất định có thể kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, kế tục trẫm lên ngôi, tiếp nhận vị Hoàng đế." nâng ngọc tỷ bí mật lên, nặng nề đè xuống.
Hoàng đế có thư pháp tốt, cung nội thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bút ký thánh cung. Khi còn bé nàng hy vọng có thể đưa tới sự chú ý của ông, liền khổ học bút tích, mấy năm qua, đã đủ để giả đánh tráo. Sau này hiểu chuyện rồi, nàng liền nghĩ giữ vững hiện trạng cũng chưa hẳn không phải là chuyện tốt, liền ném tới một bên, không nghĩ lại dùng vào lúc này
Tào Đức hoảng sợ trừng lớn mắt. Hoàng đế ho đến sắc mặt trướng lên, ông đã không thể chống đỡ, nóng nảy đến cuồng điên, trên khuôn mặt già nua cuối cùng rơi lệ: "Điện hạ, Thánh thượng cũng không phải là ý này, ông vẫn nói với lão nô, bỏ tù Thái Tử Điện hạ bất quá là kế hoãn binh, giang sơn này phải giao cho Thái Tử Điện hạ mới thích hợp."
Thượng Quan Mạn nhẹ nói: "Giờ đã không phải là chuyện phụ hoàng có thể quyết định."
Tào Đức nghe vậy hận hận xông lại, Hồng Phi tiến lên bóp cổ họng ông, giơ lên cao cao. Ông mở to mắt loạn đạp trên không. Hoàng đế trên giường hé mở đôi môi, hai tay quào loạn, bộ dáng cực kỳ khóc rống tuyệt vọng, nàng cuối cùng quỳ xuống, nói nhỏ: "Ân sủng của phụ hoàng đối với nhi thần, cả đời này nhi thần khó quên. Nhưng xin phụ hoàng an tâm, nhi thần làm như vậy, chỉ vì cứu tánh mạng Tam ca." Nàng ngẩng mặt, cuối cùng có nước mắt trượt xuống từ trên mặt: "Phụ hoàng, Tô Lưu Cẩn sắp trở lại."
Đột nhiên nghe cái tên này, tay Hoàng đế quào loạn chợt rũ xuống, chỉ há mồm thở dốc. Hồng Phi thấy Tào Đức không giãy dụa nữa mới buông ông xuống, chân Tào Đức mềm nhũn ngã ngồi đến trên đất, thở từng ngụm từng ngụm.
Thượng Quan Mạn không nỡ nhìn Hoàng đế lần cuối, chỉ quay người phân phó: "Bệnh của phụ hoàng còn phải làm phiền A Ông chiếu cố, chiếu thư truyền ngôi cũng xin A Ông bảo quản, ngọc tỷ ta sẽ giữ."
Tào Đức loạng choạng đuổi theo "Chậm đã, Điện hạ chẳng lẽ người không muốn cứu Thánh thượng ra ngoài sao?" Trong lò sưởi hơi có điểm động tĩnh sẽ đưa tới người hầu phía ngoài, nếu không có người ngoài trợ giúp, theo thân thể đèn cầy sắp tắt của ông, căn bản là không thể đưa Hoàng đế qua đường ngầm. Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
Thượng Quan Mạn đột nhiên cười: "A Ông hồ đồ rồi sao, người ở bên cạnh phụ hoàng nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn không biết tâm tư của ông, chỉ sợ ông là tình nguyện chết cũng sẽ không sống trộm, hơn nữa..." Nói không chừng ông còn muốn gặp bà một lần.
Nàng không nói chuyện nữa, mang theo Hồng Phi vào đường ngầm rất nhanh không thấy bóng dáng.
Xác thực theo như lời Hồng Phi, để vào chỗ thái tử bị nhốt ở Nam Minh viên còn có đoạn khoảng cách. Hai người từ đường hầm lên đến mặt đất. Bởi vì Nam Minh uyển là trọng địa, nơi đây phòng thủ cực kỳ nghiêm cẩn, cách mỗi một khắc phải có tuần binh, may mắn Hồng Phi từng ở trong cấm quân, hiểu rõ ràng đối với hành động của bọn họ, mặc dù mất chút công phu, cuối cùng cũng đến bên trong viện thái tử ở.
Cửa phòng nhà chính mở ra, từ ngọn đèn chiếu xuống bóng người hỗn loạn, có tiếng cười cuồng vọng vang lên, chỉ nghe người nọ kỳ quái nói tiếp: "Thái Tử Điện hạ, mạng nhỏ của nô tài không đáng bảo vệ."
Hai người giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một ngục tốt đứng ở giữa, vừa vỗ đùi vừa cười: "Đến đây đi, chui qua, chui qua ta liền tha nô tài kia." Ngay sau đó truyền đến tiếng la khóc tê tâm liệt phế của Đức Tử: "Điện hạ, đừng qua, nô tài không đáng giá..."
Cửa vừa đúng trông thấy hình mặt bên của thái tử, hắn nắm quyền nổi giận đùng đùng quỳ trên mặt đất, mặt trắng nõn đầy vết thương tím tím xanh xanh, mắt đỏ giận dữ mắng mỏ: "Cẩu nô tài, cô đã quỳ xuống, còn không thả hắn!"
Một người bên cạnh hung hăng đấm lên mặt hắn: "Con bà nó, còn tự xưng là cô, ngươi đã không phải là thái tử rồi, bày uy phong cái gì." Thái tử bị đánh một quyền lảo đảo, hắn nằm ở nơi đó hồi lâu mới ngồi thẳng lên.
Ngục tốt kia ngửa đầu cười ha ha: "Ai nha, tư vị được thái tử quỳ bái thật là thư thái, ta lại đổi chủ ý, ngươi chỉ cần chui qua ở dưới háng ta, ta sẽ tha hắn."
Hồng Phi thấy hận hận gắt một cái: "Đám súc sinh này!" Quét Thượng Quan Mạn một cái. Gương mặt nàng dưới ánh trăng vô cùng trắng, càng nổi bật lên con ngươi đông lạnh như băng, trong tay áo nắm chặt quyền, đã tức giận toàn thân phát run.
Hồng Phi không chút nghĩ ngợi liền mấy bước vọt qua, bên trong phòng thấy có người tới nhất thời đại loạn. Quả đấm của Hồng Phi đã giơ lên, bất quá chỉ mấy cái, những ngục tốt liền bị đánh ngã trên mặt đất.
Thái tử bị hiện trạng bất ngờ này cả kinh ngốc tại chỗ, ánh đèn cả phòng dựa theo thân ảnh cao lớn của Hồng Phi, giống như núi. Thái tử hồi lâu mới nhận ra hắn, đôi môi ngọe nguậy, khó khăn khạc ra: "Hồng Phi?"
Hồng Phi vội vàng quỳ xuống "Ty chức ra mắt Thái Tử Điện hạ."
Một tiếng thái tử đâm vào lòng hắn vừa đau vừa vui, chán nản nói: "Đã không phải nữa, không cần thi lễ lớn như vậy, " Hồng Phi còn muốn nói nữa, trong bóng đêm một bóng người thướt tha vội vàng đi tới. Vạt áo phấp phới, thái tử không nhịn được đứng dậy, chỉ thấy tóc đen của Thượng Quan Mạn che mặt trắng nõn.
Thái tử không nhịn được toàn thân run rẩy.
Còn nhớ rõ ngày đó bọn họ một cước bước vào, trong phủ loạn thành một đoàn. Thái Tử Phi như điên khùng kéo lấy ống tay áo của hắn, cầu xin hắn mang nàng đi. Nữ tử theo đuổi hắn nửa đời này, tai vạ đến nơi vẫn không xa không rời, trong lòng hắn không phải là không cảm động. Ở trong đám người, hắn duy nhất tìm người nọ, nhưng thủy chung cũng không từng xuất hiện.
Chuyện thân mẫu qua đời hắn có nghe nói, nguyên tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại nàng.
"Thập nhị muội, sao muội lại tới nơi này?"
Thượng Quan Mạn không biết giải thích như thế nào: "Rời khỏi nơi này trước đã." Thái tử cau mày, nhìn bên trong phòng. Đức Tử đã bị chém đứt một cái chân, phía dưới máu tươi như sông, không khỏi siết chặt quyền, cắn răng nói: "Nếu đi, nhất định phải mang hắn theo."
Thượng Quan Mạn kêu một tiếng: "Hồng Phi, trước cầm máu cho hắn, ngươi cõng hắn đi ra ngoài."
Đức Tử hết sức giãy giụa trên mặt đất, toàn thân đều là vết máu, máu thịt mơ hồ chỉ nghe hắn vội vàng nói: "Lâm Quan Điện hạ, ngài mang Thái Tử Điện hạ đi trước đi, nếu bọn họ tới tra, nô tài liền ở nơi này kéo bọn họ.
Trên mặt thái tử mơ hồ động dung: "Đức Tử..."
Đức Tử nhanh chóng trợn tròn mắt: "Điện hạ đi nhanh đi."
Hồng Phi đứng ở cạnh cửa ngắm nhìn bên ngoài, bất ngờ nói: "Hai vị Điện hạ, không đi nữa sẽ không kịp." Những ngục tốt này gây thế nào cũng không có người trông, nhưng vẫn có tuần binh dò xét đi qua. Nếu bị phát hiện, tất cả liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ, Thượng Quan Mạn nói: "Hồng Phi, ngươi cõng Đức Tử." Nàng thẳng tay xé lụa ở tay áo, đi tới băng bó cho hắn, Đức Tử thụ sủng nhược kinh, vội vàng từ chối: "Điện hạ, nô tài thế nào nhận nổi." Thượng Quan Mạn nói: "Bây giờ không phải là thời điểm để ý cái này." Đức Tử không nói thêm gì nữa, mặc cho nàng băng bó thay hắn, Hồng Phi cũng tới vác hắn ở sau lưng, Thượng Quan Mạn mới nói: "Đi thôi."
Vẫn là một đường thừa dịp đổi ca rời khỏi, không nghĩ mới vừa đi một khắc, liền có tiếng kêu gào ùn ùn vang lên: "Thái tử bỏ trốn, mau đuổi theo!"
Tiếng bước chân lộn xộn chấn đến mặt đất đều run rẩy. Nơi này có trọng binh canh giữ, bằng sức mấy người trốn không thoát đâu, nhưng chỉ cần kiên trì tới Từ Đường... Dưới tình thế cấp bách, Thượng Quan Mạn quát lên: "Hồng Phi, ngươi mang theo Tam ca và Đức Tử đi trước đi."
Nghe nàng nói như vậy, Hồng Phi giật mình sững sờ ở tại chỗ, ngập ngừng kêu: "Điện hạ." Thái tử kéo cổ tay nàng đến khiến nàng lảo đảo, quát: "Muội nổi điên làm gì, ta không cho phép."
Hắn bóp nàng thật là đau, nhưng nàng cũng bất chấp, tiếng bước chân càng ngày càng gần, nói không chừng ngay cả Hồng Phi cũng mệt mỏi, gấp ra một thân mồ hôi. Biết không thể đấu mạnh với thái tử, thanh âm hết sức bình tĩnh nói: "Bọn họ sẽ không làm gì ta, dù sao, ta cũng là chánh thê của người."
Thái tử đột nhiên giật mình đứng nguyên tại chỗ, con ngươi có một chút ánh sáng của hắn dần dần ảm đạm xuống, giống như ánh sao sắp biến mất. Nàng không kịp nghĩ nhiều, đẩy hắn ra sau: "Đi mau!" Hồng Phi thấy thế, một tay kéo Đức Tử, nói một tiếng: "Đắc tội." Một tay bắt được cổ tay giơ lên, bằng tốc độ nhanh nhất chạy về phía từ đường.
Nghe tiếng bước chân tiến gần, ở thời điểm mơ hồ có thể nhìn đến bóng người, nàng mới chạy về hướng ngược lại.