Môi của hắn vô tình hay cố ý xẹt qua gò má như sứ của nàng, nàng nhắm hai mắt, chỉ rúc thân thể vào trong nệm gấm. Cả đêm mệt mỏi, nàng ngay cả khí lực trợn con mắt cũng giống bị rút ra hết, chỉ cảm thấy hơi thở nóng bỏng của hắn phất ở trên tai, dùng răn nhẹ nhàng khẽ cắn: "Dậy đi."
Chỗ bị cắn tê tê dại dại, nàng không nhịn được cau mày, lông mày nhỏ nhắn không tô mà đậm chen chúc tại một chỗ, mang theo vài phần tính trẻ con. Hách Liên Du không khỏi cong môi, xoay người rút một thanh đao cong ra, vẽ một cái trên lòng ngón tay. Máu tươi đỏ thẫm ồ ồ rĩ ra trên đầu ngón tay trắng nõn, rơi xuống trân tơ lụa thủ cung trắng noãn, dùng khăn lau sạch vết máu ở trên ngón giữa, khom người lại hôn ở trên má nàng: "Chờ ta trở lại dùng bữa."
Nàng chỉ khẽ run lông mi, hàm hồ đáp một tiếng, hắn mới cong môi lật người ra rèm.
Giờ Mẹo vừa qua khỏi, Tân ma ma dẫn nô tỳ tới trước cửa phòng chính. Tiểu nha hoàn phục dịch bên ngoài phòng mở cửa, thấy y phục thêu con Li (con rồng không sừng trong truyền thuyết) và mây bay của phò mã nằm cạnh cửa, biết Phò mã đã rời đi, liền vào cửa phòng, đứng ở bên cửa nội thất, lớn tiếng gọi "Mời Công chúa tắm sạch, chuẩn bị vào cung tạ ơn."
Theo lễ, Công chúa trả lời một tiếng, sau đó mở cửa nghênh nữ quan đi vào. Thế nhưng bên trong phòng chỉ có tĩnh mịch không tiếng động, Tân ma ma khẽ cau mày, quét mắt Lan Tịch đi theo.
Lan Tịch cách nội thất gọi: "Điện hạ." Bên trong phòng vẫn yên tĩnh không tiếng động, Lan Tịch mím môi liền cười: "Ma ma, tân nương e lệ, phiền ngài thông cảm."
Tân ma ma đối đãi quy củ từ trước đến giờ hà khắc, Đế Cơ tham giường không dậy nổi như vậy khiến cho bà khó có thể dễ dàng tha thứ. Lan Tịch thấy thế, vội mở cửa một mình đi vào.
Khép cửa lại, liền thấy thảm gấm đỏ trải đầy đất đến bậc thềm ngọc trước giường, dẫm lên trên đất mềm mại không tiếng động. Màn gấm trước giường còn rũ chưa mở lên, không khỏi nghi ngờ để sát vào, thấp giọng hỏi thăm: "Điện hạ, nên dậy thôi."
Người bên trong rèm "Ưm" một tiếng, làm như mới vừa thức tỉnh, thanh âm suy yếu như tơ, nói một chữ cũng cảm giác phí sức, một hồi lâu, cuối cùng từ bên trong lộ ra một bàn tay trắng nõn, vén màn gấm, tay kia cực đẹp, da thịt trắng nõn như ngọc. Trên cổ tay trắng như tuyết lại thấy vết hôn liên miên vô cùng rõ, chạy dọc theo người bên trong rèm...
Lan Tịch trong nháy mắt đỏ mặt, vội lặp lại: "Điện hạ, nên dậy thôi, ma ma ở bên ngoài chờ đó."
Vừa dứt lời, lại thấy màn gấm bị tay kia chậm rãi vén lên. Màn đỏ đầy xuân sắc, tôn lên suối tóc đen mượt của người trong rèm, mặt mũi xinh đẹp như ngọc, con ngươi trắng đen rõ ràng thẳng tắp nhìn nàng.
Môi đỏ hé mở: "Sao ngươi ở chỗ này?"
Lan Tịch cả kinh hai tay che môi: "Lâm Quan..." Nhìn lại nàng, áo xốc xếch, hai vú nửa che, trên da thịt tuyết trắng đầy vết răng cắn hồng nhạt, thoáng chốc trên má nóng lên, cả kinh không thốt nên lời.
Tân ma ma bên ngoài nghe động tĩnh, dẫn người bước nhanh vào bên trong phòng, trông thấy Thượng Quan Mạn bộ dáng đều là sửng sốt, trên mặt nữ quan sau lưng cũng lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng rung giọng nói: "Chuyện này... này..."
Hai tròng mắt nàng chậm rãi quét qua mọi người, đắp chăn mà nằm, tóc dài xõa tới dưới vai, đen như mực như gấm, tôn lên mặt trắng nõn của nàng. Áo đỏ rộng rãi, gấm vóc tuyết trắng trên giường âm thầm nở ra vết máu đỏ thẫm, như hoa nở rộ, xốc xếch dâm mỹ. Tân ma ma còn chút tỉnh táo, dẫn đầu dập đầu: "Chúc mừng Điện hạ."
Chúng nữ mới hồi thần, vội vàng cúi bái theo: "Chúc mừng Điện hạ."
Lan Tịch vào cung, mới biết trong Kiền Khôn Điện đã bị Chiêu Dương gây đến gà chó không yên.
Không khí trong Kiền Khôn Điện tựa như cũng ngưng trệ. Chiêu Dương nhào vào trong ngực Hà Hoàng hậu khóc lóc không thành tiếng. Hoàng đế mặt âm trầm nghe nàng từ từ kể hết: "Tối hôm qua nhi thần mệt mỏi một ngày, chợt cảm thấy buồn ngủ, cũng không biết sao liền ngủ mất rồi, tỉnh lại trời đã sáng choang, mới phát giác ra không đúng. Bên trong phòng đơn sơ, sao có thể là chỗ ở của Tử Thanh, lúc này nhi thần mới phát hiện người bên cạnh là... Là..." Nàng ủy khuất khóc lớn: "Phụ hoàng, người làm chủ vì nhi thần oa."
Hà Hoàng hậu nghe nói chỉ tức giận sắc mặt trắng bệch: "Như thế nào lại có chuyện hồ đồ này, là từ chỗ người nào xảy ra chuyện không may, nếu tra được, Bổn cung tuyệt không tha cho hắn!" Mắt thấy trên mặt Hoàng đế cũng là sắc trời u ám, Tào Đức vội khuyên: "Thánh thượng, đừng tức giận hư thân thể. Hôm qua ba vị Đế Cơ đồng hành, hơn nữa Hách Liên Đại nhân và Phạm Phò mã cách gần đó, ở giữa khó tránh khỏi xuất sai lầm."
Liền nghe nội thị bên ngoài cẩn thận thông bẩm: "Thánh thượng, Hách Liên Đại nhân và Phạm Phò mã đến."
Hoàng đế gầm lên một tiếng: "Để cho bọn họ quỳ ở bên ngoài!"
Mặt trời dần dần cao, chiếu vào soi rõ bóng người trên đá cẩm thạch sáng loáng. Cuối mùa xuân đã thấy khốc nhiệt, một hồi áo trong liền rỉ ra mồ hôi, dính sát trên da thịt. Trên trán Phạm Như Thanh chảy mồ hôi nóng, từ cái trán quanh co chảy tới cằm, quanh quẩn chốc lát, rơi vào trên cẩm bào, thật nhột. Thế nhưng hắn lại nửa phần không dám nhúc nhích, nhìn trộm Hách Liên Du quỳ chung với hắn. Mặt không chút thay đổi nhìn một chỗ trước mắt, hình dáng thâm thúy, lưng thẳng, không có nửa phần bộ dáng chật vật như mình.
Một đôi giày hình mây vàng sáng xuất hiện trong đáy mắt, thanh âm nặng nề của Hoàng đế đè ở trái tim: "Chuyện gì xảy ra?"
Phạm Như Thanh liếc mắt nhìn Hách Liên Du, hắn tựa như cũng không tính mở miệng, mới nói: "Thánh thượng, vi thần không biết mặt Lâm Quan Điện hạ." Hoàng đế cười lạnh: "Không biết mặt? Không biết mà cũng dám đến trước mặt trẫm cầu hôn." Phạm Như Thanh hoảng sợ dập đầu: "Thánh thượng minh giám, vi thần chỉ gặp mặt Chiêu Dương Điện hạ một lần, huống chi lúc ấy Điện hạ mang theo mũ trùm đầu, không thể nhìn thấy dung nhan. Chỉ nghe nói Chiêu Dương Điện hạ vi phục ra ngoài, mới dám phán đoán đó chính là Chiêu Dương Điện hạ. Vì vậy thần khó có thể phân biệt Lâm Quan Điện hạ và Chiêu Dương Điện hạ." Hoàng đế nghe được không kiên nhẫn, xoay người bỗng nhiên chỉ hướng Hách Liên Du, trên trán nổi gân xanh: "Hắn không biết đã đành, ngươi cũng không nhận biết được sao?"
Hách Liên Du nói nhỏ: "Bẩm Thánh thượng, vi thần say."
"Ngươi!" Tay Hoàng đế chỉ vào hắn thẳng run, tức giận á khẩu không trả lời được.
Sớm có người đi truyền Thượng Quan Mạn, thân ảnh áo đỏ khoan thai đến gần, mới vừa vào Kiền Khôn Điện, Chiêu Dương liền mãnh liệt nhào lên, giơ tay liền đánh: "Tiện nhân, ngươi còn dám tới!" Nàng vội lắc mình, vẫn còn không nhanh bằng tay nàng ta, chát một tiếng đánh tới trên mặt.
Trên má nóng hừng hực một mảnh, nàng cũng không che, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Chiêu Dương. Chiêu Dương tức giận lại muốn đánh, tất cả nữ quan ngây người, vội đi kéo Chiêu Dương lại, búi tóc tán loạn, vừa giãy giụa vừa mắng: "Tiện nhân! Ngươi dám giành với ta, ta nguyền rủa ngươi không chết tử tế được."
"Đủ rồi!"
Hoàng đế chẳng biết lúc nào chắp tay vào điện, nghe vậy cả giận nói: "Con nào có bộ dạng giống một tỷ tỷ, miệng tích chút khẩu đức đi!" Chiêu Dương chỉ bị nữ quan đỡ thở hồng hộc, nghe Hoàng đế khiển trách nàng, mắt đỏ chạy như bay ra điện. Hà Hoàng hậu vội kêu cung tỳ: "Mau đi xem Điện hạ."
Bên trong phòng chỉ còn lại ba người, ánh sáng ban ngày chiếu sáng vào trong điện, chiếu ô gạch vàng sáng như gương. Nhất thời kỳ quái, Hoàng đế chỉ ngồi ở trên bảo tọa im lặng không nói, Hà Hoàng hậu rốt cục mở miệng: "Quan gia tính toán xử trí như thế nào."
Hoàng đế nhàn nhạt liếc nàng: "Chẳng lẽ Tử Đồng có biện pháp tốt hơn?"
Đều nói một gái không lấy hai chồng, dân gian đã thế, hoàng gia vì thể diện càng thêm chú trọng những thứ tục lễ này. Cho dù là sai lầm rồi, cũng tuyệt đối không có đạo lý đổi lại. Hà Hoàng hậu mỉm cười nói thầm, nhưng cũng bất đắc dĩ, chỉ đành phải nói: "Việc đã đến nước này, chỉ có thể đâm lao phải theo lao."
Hy vọng của cả tộc Hà thị, trong một đêm hóa thành bọt nước, trong lòng Hà Hoàng hậu phập phồng, trên mặt hết sức bình tĩnh, nhìn Thượng Quan Mạn âm thầm cắn răng, tiện nghi nha đầu này!
Thành thân không xong, thư sinh kia lại không có quyền thế dựa vào, nhưng vẫn có thể nghĩ biện pháp khác, Hà Hoàng hậu vẫn là người nắm quyền.
Hoàng đế lại giấu thần sắc: "Nói, trận kịch loạn này mỗi người đều có ý do, con là vì sao?"
Hà Hoàng hậu nâng mắt phượng lên nhìn nàng.
Nàng chần chờ: "Nhi thần..."
Hoàng đế thấy nàng chần chờ, một lời đoán ngay: "Hay là, con cũng hâm mộ Tử Thanh?" Nói xong mặt mũi Hà Hoàng hậu cũng nghiêm nghị.
Câu chữ giống như sấm sét đánh vào trái tim, thoáng chốc giật mình, nàng hoảng hốt quỳ xuống: "Nhi thần không dám."
Trong mắt Hoàng đế cũng không có ý cười: "Tử Thanh tuổi trẻ tài cao, thiếu nữ xinh đẹp ái mộ cũng là lẽ thường."
Nàng dập đầu vội đáp: "Phụ hoàng minh giám, nhi thần vẫn hiểu rõ bổn phận, vạn lần không dám dò xét người Chiêu Dương tỷ tỷ yêu thích." Nghe vậy, Hà Hoàng hậu làm sao không tức, hừ lạnh một tiếng quay đầu.
Hoàng đế thấy Hà Hoàng hậu như thế, chỉ đành phải nói: "Thôi, con cũng trở về đi." Phút cuối cùng lại ý vị sâu xa liếc nhìn nàng một cái, mở miệng nói: "Đừng quên thân phận của mình."
Trong lòng nàng bỗng nhiên quặn đau, lặng lẽ nắm chặt ống tay áo, đốt ngón tay bóp đến chết lặng. Ông cảnh cáo nàng như vậy, là sợ nàng đem bí mật kia tiết lộ cho người bên gối. Trong tay ông nắm Cố Sung Viện, nàng cũng không thể không theo. Nói cho cùng, nàng bất quá chỉ là một con cờ trên tay chưa vứt. Nàng hết sức đè tâm tình dưới khuôn mặt bình tĩnh, dập đầu nói: "Nhi thần hiểu."
Hoàng đế cũng chỉ để cho Tào Đức đi truyền lời: "Hai người trở về hảo hảo trấn an."
Mặt trời lên cao trên đỉnh đầu, bởi vì Hách Liên Du thường thường ở Hình bộ dùng bữa, trong phủ cũng không chuẩn bị bữa trưa cho chủ tử. Khi người hầu tới trước bẩm báo, quản gia trông thấy kiệu Hách Liên Du vững vàng dừng ở cửa, cửa kiệu vén lên, Hách Liên Du đã khom người ra ngoài rồi. Quản gia liền có chút luống cuống, tiến ra đón, theo đuôi sau lưng hắn: "Đại nhân, sao không phái người tới thông báo một tiếng."
Hách Liên Du đã bước lớn xuyên qua cửa thùy hoa[1] , nghe vậy xoay đầu lại, bóng cạnh cửa tăng trên mặt hắn, chỉ nghe thanh âm trầm thấp: "Thế nào, Điện hạ không phân phó?"
"Điện hạ?" Quản gia nói quanh co một tiếng, mới nhớ tới trong phủ nghiễm nhiên đã có thêm một vị nữ chủ nhân. Nhưng nửa ngày rồi cũng không thấy bóng dáng vị Điện hạ kia, không dám nói lung tung, vội nói: "Nô tài đi chuẩn bị ngay." Đúng lúc gặp phải một tỳ nữ mặc cung trang từ hành lang đi xuống. Từ xa xa trông thấy, thân thể có chút dừng lại, lúc này mới tới trước thi lễ.
"Thù Nhi ra mắt Đại nhân."
Thù Nhi vốn ở Phạm phủ, bởi vì đêm qua xảy ra rủi ro, Hoàng đế một mắt nhắm một mắt mở với việc không may. Chiêu Dương lại đem mình nhốt ở trong Phượng Tê cung đóng cửa không gặp. Hà Hoàng hậu gọi Lan Tịch cùng Tân ma ma trở về. Thù Nhi không còn cách nào, chỉ có thể đến phủ Hách Liên tìm Thượng Quan Mạn.
Hắn vô cùng không chút để ý ừ một tiếng, nhận ra là tỳ nữ bên cạnh Thượng Quan Mạn, Hách Liên Du nhàn nhạt nói: "Điện hạ các ngươi đâu?"
Thù Nhi trước đây đều là xa xa gặp, thân hình vô cùng thon dài, cũng chưa bao giờ đứng gần như lúc này. Ngay cả đầu cũng không dám ngẩng: "Điện hạ người... Không có trong phủ."
Nghe hồi lâu cũng không nghe người nọ mở miệng, không khỏi thấp thỏm. Cuối cùng không nhịn được len lén liếc mắt nhìn, lại thấy gò má cực kỳ tuấn mỹ, bởi vì nghênh sáng đứng thẳng, cảm giác mặt mày thâm thúy như vẽ, chỉ thoáng nhìn đã giật nảy mình. Nàng không khỏi ngây ngốc tại chỗ, ánh mắt không hề chớp mắt dừng ở trên người hắn, thấy bên tóc mai của hắn không có búi chặt, chợt có một luồng tóc tán lạc xuống, rủ đến cổ áo lam. Tổng cảm giác chướng mắt, làm cho người ta không nhịn được muốn đưa tay phất đi.
Đang tự sợ run, liền thấy quản gia hướng nàng nháy mắt, nàng vội nói: "Điện hạ đến chỗ Sung Viện, xuất cung rồi cũng không trở về phủ..." Thanh âm đã không tự chủ nhỏ xuống.
Quản gia chần chờ: "Đại nhân, nô tài đi chuẩn bị bày thức ăn trưa ngay."
Hắn đã lạnh lùng xoay người: "Không cần."