- Sasa...... - Cậu mợ nó chạy đến - Sasa...... Sao lại vậy?????
- Anna...... - Gia đình Anna cũng chạy đến
- Họ được đưa vào phòng cấp cứu rồi...... - Jin nói
- CÔ!!!!!! - Mợ nó chạy đến bên nó - CÔ CÒN Ở ĐÂY À?????? CÔ HẠI CON TÔI NHƯ THẾ ĐỦ CHƯA???????? CÔ HẠI CUỘC ĐỜI NÓ RỒI, GIỜ CÔ HẠI HCO NÓ NẰM TRONG BỆNH VIỆN. KHÔNG BIẾT SỐNG CHẾT THẾ NÀO.......... CON TRAI TÔI NGU SI NÊN MỚI TIN LỜI CÔ!!!!!! ĐỒ MỒ CÔI VÔ GIÁO DỤC!!!!!!!!!
- Mợ... - Nó gằm mặt
- Bác sai rồi..... - Sumi đứng dậy - Bác cưng chiều chị ấy quá nên chị ấy hư rồi......... Cháu biết cháu là người ngoài không nên xen vào nhưng bác biết anh Su rất buồn vì bác đối xử như thế không????? Anh ấy kể từ nhỏ bác cưng chiều chị Sasa nhưng anh ấy không ganh tị, vài năm trước chị ấy bắt cóc dự hãm hại chị Wendy........ Bác không biết hay vờ không biết??????? Tối hôm qua, chị ấy lừa chị Wendy ra ngoài, dụ chị ấy vào cái bẫy được mai phục sẵn........ Bác biết không??????? Anh Su, anh ấy cũng là con trai của bác cũng vướng vào cái bẫy đó, giờ cũng đang nằm trong đó, chưa biết sống chết ra sao....... Vậy mà bác chỉ quan tâm đến mỗi chị Sasa thôi sao??????? BÁC LÀM MẸ NHƯ THẾ À???????
- Không......... Con gái tôi tuyệt đối không phải loại người như thế..... Nói dối........ Cô nói dối.........
- Tùy bác...... - Sumi thở dài
Đèn phòng cấp cứu bật sáng
- Con tôi sao rồi.....
- Tôi rất tiếc..... Ba bệnh nhân nhưng có hai bệnh nhân đã mất trên đường đến bệnh viện là cô Trịnh Nhật Uyên và Tạ Hồ Thiên Kim. Còn bệnh nhân Tạ Hồ Ngọc Khôi đã qua cơn nguy kịch nhưng do viên đạn bắn trúng xương chậu nên chúng tôi sợ sẽ để lại di chứng.......
- Di chứng gì???? - Nó hỏi
- Có thể bị liệt toàn thân. Có thể liệt nửa người...... Nhưng cũng có thể, nặng nhất là rơi vào trạng thái thực vật mãi mãi.......
- Không......... - Mợ nó ngất xỉu - Su....... Sasa...... Hai đứa bỏ mẹ mà đi sao.........
- Anh Su..... - Sumi òa khóc trong lòng nó - Huhuhuhuhu..........
---------------------
- Đừng khóc nữa, mạnh mẽ lên đi. Thằng Su nó tỉnh thấy em ũ rũ thế này nó sẽ buồn lắm đó....... - Nó vỗ vai Sumi
- Khi nào anh ấy tỉnh hở chị?????? - Sumi nhìn nó
- Còn tùy thôi em à...... Nhưng chị tin sẽ không lâu nữa đâu........
“Thằng nhóc này........ Ngốc vừa thôi........ Sao em lại đỡ đạn cho chị chứ..........” - Nó mím môi, nuốt nước mắt vào trong. Nó không thể gục ngã ngay lúc này, nó còn phải là chỗ dựa cho Sumi.......... Nó không được khóc....... Không được khóc.......
..............
- Sumi..... - Ông Lâm bước vào phòng bệnh của Su
- Ba...... - Sumi nhìn ông Lâm - Anh Minh.....
- Ra ngoài nói chuyện đi, con gái....... - Ông Lâm thở dài
- Em đi chút nha chị...... Chăm sóc anh ấy giúp em....... - Sumi nhìn nó rồi bước ra khỏi phòng
....
Quán coffee đối diện bệnh viện
- Con gái, về nhà đi........ - Ông Lâm nhìn Sumi
- Nhà????? - Sumi nhìn ông - Nhà là cái gì?????? Đối với con, con chỉ có một mái nhà, nơi có chị Wendy và anh Su.....
- Em mới hai mươi tuổi đã sống chung với một thằng con trai suốt năm năm trời......... EM NGHĨ SAO VẬY??????? - Việt Minh hét to
- Anh nghĩ em thế nào??????? - Sumi trừng mắt nhìn Việt Minh - ANH NGHĨ EM LÀ THỨ CON GÁI ĐÓ À?????????? EM VỚI ANH SU CHẲNG LÀM GÌ QUÁ GIỚI HẠN CẢ......... CHÚNG EM Ở CHUNG NHÀ VỚI CHỊ WENDY NHƯNG Ở HAI PHÒNG KHÁC NHAU!!!!!!!!
- Anh....... - Việt Minh nhìn Sumi - Xin lỗi em.......
- Không cần....... - Sumi đứng dậy - Thưa ba, con không muốn về nhà...... Con muốn sống chung với anh Su và chị Wendy. Con đủ 20 tuổi rồi, con tự biết lo cho bản thân.....
- Chúng ta kết hôn đi........ - Việt Minh bất ngờ nắm tay Sumi
- Anh nói cái gì?????
- Năm năm qua anh đã xin bố rất nhiều...... Em là con của mẹ kế, chúng ta không máu mủ.......... Tình cảm chúng ta từ nhỏ......... Anh biết em yêu anh mà........
- Giờ người em yêu chỉ có Su...... - Sumi quay đi - Anh buông ra......... Em nói rồi, em không còn tình cảm với anh nữa........ Con xin phép....... Gi ờ đối với em, anh chỉ là anh trai...... Tình cảm ngày xưa, anh quên đi........ Chào anh em đi.........
- Thằng nhóc đó có gì hơn anh?????? Giờ cậu ta nằm đó như một kẻ vô dụng......... Em nghĩ lại đi.......... Cậu ta không thể tỉnh lại được đâu...... Em đành lòng kết hôn với một người thực vật à??????? KHÔNG!!!!!!!
“Chát.........”
Một cú tát cực mạnh giáng xuống
- ANH IM NGAY!!!!!!!!! ANH ẤY NHẤT ĐỊNH SẼ TỈNH LẠI!!!!!!!!! TÔI SẼ KHÔNG BAO GIỜ KẾT HÔN VỚI ANH!!!!!!!!! NẾU CÓ THỂ, TÔI SẼ TỪ MẶT CÁI GIA ĐÌNH NÀY LUÔN!!!!!!!!! BỐ, HÃY XEM NHƯ CON KHÔNG CÒN LÀ CON GÁI NHÀ HỌ LÂM NỮA.......... TẠM BIỆT BỐ..........
Sumi bước đi
“Sumi......... Em được lắm........” Việt Minh nhìn bóng dáng bé nhỏ bước đi
- Sasa...... - Cậu mợ nó chạy đến - Sasa...... Sao lại vậy?????
- Anna...... - Gia đình Anna cũng chạy đến
- Họ được đưa vào phòng cấp cứu rồi...... - Jin nói
- CÔ!!!!!! - Mợ nó chạy đến bên nó - CÔ CÒN Ở ĐÂY À?????? CÔ HẠI CON TÔI NHƯ THẾ ĐỦ CHƯA???????? CÔ HẠI CUỘC ĐỜI NÓ RỒI, GIỜ CÔ HẠI HCO NÓ NẰM TRONG BỆNH VIỆN. KHÔNG BIẾT SỐNG CHẾT THẾ NÀO.......... CON TRAI TÔI NGU SI NÊN MỚI TIN LỜI CÔ!!!!!! ĐỒ MỒ CÔI VÔ GIÁO DỤC!!!!!!!!!
- Mợ... - Nó gằm mặt
- Bác sai rồi..... - Sumi đứng dậy - Bác cưng chiều chị ấy quá nên chị ấy hư rồi......... Cháu biết cháu là người ngoài không nên xen vào nhưng bác biết anh Su rất buồn vì bác đối xử như thế không????? Anh ấy kể từ nhỏ bác cưng chiều chị Sasa nhưng anh ấy không ganh tị, vài năm trước chị ấy bắt cóc dự hãm hại chị Wendy........ Bác không biết hay vờ không biết??????? Tối hôm qua, chị ấy lừa chị Wendy ra ngoài, dụ chị ấy vào cái bẫy được mai phục sẵn........ Bác biết không??????? Anh Su, anh ấy cũng là con trai của bác cũng vướng vào cái bẫy đó, giờ cũng đang nằm trong đó, chưa biết sống chết ra sao....... Vậy mà bác chỉ quan tâm đến mỗi chị Sasa thôi sao??????? BÁC LÀM MẸ NHƯ THẾ À???????
- Không......... Con gái tôi tuyệt đối không phải loại người như thế..... Nói dối........ Cô nói dối.........
- Tùy bác...... - Sumi thở dài
Đèn phòng cấp cứu bật sáng
- Con tôi sao rồi.....
- Tôi rất tiếc..... Ba bệnh nhân nhưng có hai bệnh nhân đã mất trên đường đến bệnh viện là cô Trịnh Nhật Uyên và Tạ Hồ Thiên Kim. Còn bệnh nhân Tạ Hồ Ngọc Khôi đã qua cơn nguy kịch nhưng do viên đạn bắn trúng xương chậu nên chúng tôi sợ sẽ để lại di chứng.......
- Di chứng gì???? - Nó hỏi
- Có thể bị liệt toàn thân. Có thể liệt nửa người...... Nhưng cũng có thể, nặng nhất là rơi vào trạng thái thực vật mãi mãi.......
- Không......... - Mợ nó ngất xỉu - Su....... Sasa...... Hai đứa bỏ mẹ mà đi sao.........
- Anh Su..... - Sumi òa khóc trong lòng nó - Huhuhuhuhu..........
---------------------
- Đừng khóc nữa, mạnh mẽ lên đi. Thằng Su nó tỉnh thấy em ũ rũ thế này nó sẽ buồn lắm đó....... - Nó vỗ vai Sumi
- Khi nào anh ấy tỉnh hở chị?????? - Sumi nhìn nó
- Còn tùy thôi em à...... Nhưng chị tin sẽ không lâu nữa đâu........
“Thằng nhóc này........ Ngốc vừa thôi........ Sao em lại đỡ đạn cho chị chứ..........” - Nó mím môi, nuốt nước mắt vào trong. Nó không thể gục ngã ngay lúc này, nó còn phải là chỗ dựa cho Sumi.......... Nó không được khóc....... Không được khóc.......
..............
- Sumi..... - Ông Lâm bước vào phòng bệnh của Su
- Ba...... - Sumi nhìn ông Lâm - Anh Minh.....
- Ra ngoài nói chuyện đi, con gái....... - Ông Lâm thở dài
- Em đi chút nha chị...... Chăm sóc anh ấy giúp em....... - Sumi nhìn nó rồi bước ra khỏi phòng
....
Quán coffee đối diện bệnh viện
- Con gái, về nhà đi........ - Ông Lâm nhìn Sumi
- Nhà????? - Sumi nhìn ông - Nhà là cái gì?????? Đối với con, con chỉ có một mái nhà, nơi có chị Wendy và anh Su.....
- Em mới hai mươi tuổi đã sống chung với một thằng con trai suốt năm năm trời......... EM NGHĨ SAO VẬY??????? - Việt Minh hét to
- Anh nghĩ em thế nào??????? - Sumi trừng mắt nhìn Việt Minh - ANH NGHĨ EM LÀ THỨ CON GÁI ĐÓ À?????????? EM VỚI ANH SU CHẲNG LÀM GÌ QUÁ GIỚI HẠN CẢ......... CHÚNG EM Ở CHUNG NHÀ VỚI CHỊ WENDY NHƯNG Ở HAI PHÒNG KHÁC NHAU!!!!!!!!
- Anh....... - Việt Minh nhìn Sumi - Xin lỗi em.......
- Không cần....... - Sumi đứng dậy - Thưa ba, con không muốn về nhà...... Con muốn sống chung với anh Su và chị Wendy. Con đủ tuổi rồi, con tự biết lo cho bản thân.....
- Chúng ta kết hôn đi........ - Việt Minh bất ngờ nắm tay Sumi
- Anh nói cái gì?????
- Năm năm qua anh đã xin bố rất nhiều...... Em là con của mẹ kế, chúng ta không máu mủ.......... Tình cảm chúng ta từ nhỏ......... Anh biết em yêu anh mà........
- Giờ người em yêu chỉ có Su...... - Sumi quay đi - Anh buông ra......... Em nói rồi, em không còn tình cảm với anh nữa........ Con xin phép....... Gi ờ đối với em, anh chỉ là anh trai...... Tình cảm ngày xưa, anh quên đi........ Chào anh em đi.........
- Thằng nhóc đó có gì hơn anh?????? Giờ cậu ta nằm đó như một kẻ vô dụng......... Em nghĩ lại đi.......... Cậu ta không thể tỉnh lại được đâu...... Em đành lòng kết hôn với một người thực vật à??????? KHÔNG!!!!!!!
“Chát.........”
Một cú tát cực mạnh giáng xuống
- ANH IM NGAY!!!!!!!!! ANH ẤY NHẤT ĐỊNH SẼ TỈNH LẠI!!!!!!!!! TÔI SẼ KHÔNG BAO GIỜ KẾT HÔN VỚI ANH!!!!!!!!! NẾU CÓ THỂ, TÔI SẼ TỪ MẶT CÁI GIA ĐÌNH NÀY LUÔN!!!!!!!!! BỐ, HÃY XEM NHƯ CON KHÔNG CÒN LÀ CON GÁI NHÀ HỌ LÂM NỮA.......... TẠM BIỆT BỐ..........
Sumi bước đi
“Sumi......... Em được lắm........” Việt Minh nhìn bóng dáng bé nhỏ bước đi