Khẽ liếc mắt nhìn đồng hồ điện thoại,cô bỗng giật mình,đã 9 giờ 10 rồi sao?Nội tâm cô lúc này đang đấu tranh cực kì ác liệt.Cô đang phân vân không biết là có nên xuống dưới kia gặp hắn hay không?Mà rút cuộc hắn muốn nói cái gì với cô?
-Mấy cậu ngủ trước đi,tớ ra ngoài một chút.
-Thiên nhi,trời đang lạnh mà em muốn đi đâu vậy!
-Em đi rồi về liền.Thiên Hà đừng lo,cứ yên tâm đi.
Cô cười trấn an nhỏ sau đó với lấy cái áo khoác thật dày rồi đóng cửa đi ra ngoài.
...
Gió thổi ù ù,mang theo cả tuyết lạnh bay lất phất.Ánh đèn đường leo lét chiếu sáng khu vườn,phủ lên cái bóng cao cao nhưng đầy cô đơn của chàng trai.
-Tớ nhất định sẽ đợi được cậu xuất hiện.
Hắn lẩm bẩm,đôi chân không ngừng đi qua đi lại cho nóng người lên.Đôi tay dù đã đeo găng thật dày nhưng vẫn bị cái lạnh làm cho cứng đơ rồi.
-Nếu tớ không xuất hiện thì cậu tính đợi thâu đêm sao hả đồ đào hoa ngốc ngếch kia!
Cô dừng bước mở miệng còn không quên trừng mắt nhìn hắn.
-Nhưng chẳng phải cậu đã tới rồi đó thôi.
Hắn cười,từ từ tiến về phía cô.
-Cậu đúng là khùng quá!Mà cậu hẹn tớ ra đây làm gì?Có chuyện muốn nói sao?
Nhìn tuyết trắng rơi đầy trên áo hắn cô thực không đành lòng,hắn đã đợi cô rất lâu rồi sao?
Kì thực là từ lúc tan tiệc tới giờ hắn vẫn đứng ở dưới này chờ cô.Hắn sợ là mình sẽ tới trễ,sẽ làm cô phải đợi.Nếu như thế thì hắn thà đến trước đứng chờ cô còn hơn.
-Tớ chỉ muốn hỏi là tại sao mấy tuần nay cậu luôn tránh mặt tớ.Là tớ đã làm gì sai sao?
-Không có,tớ đâu có tránh mặt cậu.Chắc cậu đã suy nghĩ nhiều rồi.
Cô không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.Đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm đó cô thực sự không đành lòng.Đúng!là cô thích hắn thì đã sao?Nhưng,hắn đã có người để nhớ thương thì cái tình cảm của cô đâu còn quan trọng nữa.
-Tớ khẳng định là có!Nếu tớ có làm gì khiến cậu gét thì cậu cứ nói,tớ nhất định sẽ thay đổi mà.
Hắn túm chặt lấy hai vai cô.Ép cô nhìn thẳng vào mắt hắn.Mấy tuần qua hắn đã suy nghĩ rất nhiều rồi,tim hắn đập loạn khi nhìn thấy cô,hắn đau lòng khi thấy cô buồn phiền,hắn chán gét bản thân khi làm cô phải tránh mặt.Nếu những thứ đó không được gọi là tình yêu thì là cái gì!
-Cậu đâu cần phải chú í tới cảm xúc của tớ chứ?Người cậu cần quan tâm là người yêu của cậu kìa!
Cô đẩy tay hắn ra,giọng có chút xúc động mà gần như là hét lên.
-Người yêu của tớ?ý cậu là..
-Hải Anh đó,không phải sao?
Cô cười giễu,chẳng lẽ hắn bắt cá nhiều tay đến vậy lên giờ không phân biệt được ai là người hắn yêu ư?Đào hoa,cậu khiến tớ thật thất vọng quá.
-Haha,ai nói với cậu như vậy hả?
Hắn cười,biểu hiện này của cô không phải là đang ghen đấy chứ?
Khẽ liếc mắt nhìn đồng hồ điện thoại,cô bỗng giật mình,đã giờ rồi sao?Nội tâm cô lúc này đang đấu tranh cực kì ác liệt.Cô đang phân vân không biết là có nên xuống dưới kia gặp hắn hay không?Mà rút cuộc hắn muốn nói cái gì với cô?
-Mấy cậu ngủ trước đi,tớ ra ngoài một chút.
-Thiên nhi,trời đang lạnh mà em muốn đi đâu vậy!
-Em đi rồi về liền.Thiên Hà đừng lo,cứ yên tâm đi.
Cô cười trấn an nhỏ sau đó với lấy cái áo khoác thật dày rồi đóng cửa đi ra ngoài.
...
Gió thổi ù ù,mang theo cả tuyết lạnh bay lất phất.Ánh đèn đường leo lét chiếu sáng khu vườn,phủ lên cái bóng cao cao nhưng đầy cô đơn của chàng trai.
-Tớ nhất định sẽ đợi được cậu xuất hiện.
Hắn lẩm bẩm,đôi chân không ngừng đi qua đi lại cho nóng người lên.Đôi tay dù đã đeo găng thật dày nhưng vẫn bị cái lạnh làm cho cứng đơ rồi.
-Nếu tớ không xuất hiện thì cậu tính đợi thâu đêm sao hả đồ đào hoa ngốc ngếch kia!
Cô dừng bước mở miệng còn không quên trừng mắt nhìn hắn.
-Nhưng chẳng phải cậu đã tới rồi đó thôi.
Hắn cười,từ từ tiến về phía cô.
-Cậu đúng là khùng quá!Mà cậu hẹn tớ ra đây làm gì?Có chuyện muốn nói sao?
Nhìn tuyết trắng rơi đầy trên áo hắn cô thực không đành lòng,hắn đã đợi cô rất lâu rồi sao?
Kì thực là từ lúc tan tiệc tới giờ hắn vẫn đứng ở dưới này chờ cô.Hắn sợ là mình sẽ tới trễ,sẽ làm cô phải đợi.Nếu như thế thì hắn thà đến trước đứng chờ cô còn hơn.
-Tớ chỉ muốn hỏi là tại sao mấy tuần nay cậu luôn tránh mặt tớ.Là tớ đã làm gì sai sao?
-Không có,tớ đâu có tránh mặt cậu.Chắc cậu đã suy nghĩ nhiều rồi.
Cô không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.Đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm đó cô thực sự không đành lòng.Đúng!là cô thích hắn thì đã sao?Nhưng,hắn đã có người để nhớ thương thì cái tình cảm của cô đâu còn quan trọng nữa.
-Tớ khẳng định là có!Nếu tớ có làm gì khiến cậu gét thì cậu cứ nói,tớ nhất định sẽ thay đổi mà.
Hắn túm chặt lấy hai vai cô.Ép cô nhìn thẳng vào mắt hắn.Mấy tuần qua hắn đã suy nghĩ rất nhiều rồi,tim hắn đập loạn khi nhìn thấy cô,hắn đau lòng khi thấy cô buồn phiền,hắn chán gét bản thân khi làm cô phải tránh mặt.Nếu những thứ đó không được gọi là tình yêu thì là cái gì!
-Cậu đâu cần phải chú í tới cảm xúc của tớ chứ?Người cậu cần quan tâm là người yêu của cậu kìa!
Cô đẩy tay hắn ra,giọng có chút xúc động mà gần như là hét lên.
-Người yêu của tớ?ý cậu là..
-Hải Anh đó,không phải sao?
Cô cười giễu,chẳng lẽ hắn bắt cá nhiều tay đến vậy lên giờ không phân biệt được ai là người hắn yêu ư?Đào hoa,cậu khiến tớ thật thất vọng quá.
-Haha,ai nói với cậu như vậy hả?
Hắn cười,biểu hiện này của cô không phải là đang ghen đấy chứ?