Nghĩ vậy cậu hốt hoảng chạy theo nhỏ.Tiểu hồ li!Thì ra chính là cậu.
Đứng trước bờ sông nhỏ nhăn mặt.Sao lại rơi xuống đó được chứ nhỉ?phong vân không tìm sai địa điểm đấy chứ?
-Phong vân,ngươi chắc chắn sợi dây chuyền ta cần tìm ở dưới đó không?
Bạch hồ gật đầu cái rụp.Nó có thể đảm bảo 100% luôn.Sợi dây chuyền đang nằm ở dưới đáy sông này.
-Được,vậy ngươi đứng đây để ta xuống đó tìm.
Nói xong nhỏ bay lên không trung biến hình thành con rồng rồi lao thẳng xuống sông.Bọt nước và lớp băng mỏng bắn lên tung toé.
Cậu vừa chạy tới thì thấy nhỏ hiện nguyên hình rồi lao vút xuống sông.Tim cậu khẽ đập mạnh một chút,cậu gắng hít một hơi thật sâu rồi từng bước tới gần bờ sông.
Bạch hổ trừng mắt nhìn cậu nhưng không động thủ.Nó biết cậu tới đây cùng chủ nhân nên mới để yên đấy.Nếu không thì đừng hòng tới gần.
Thời gian cứ thế trôi qua mà vẫn chưa thấy nhỏ ngoi lên,hai kẻ trên bờ cực kì lo lắng,ánh mắt không tự chủ được cứ nhìn xuống dòng sông chằm chằm.
-Bùm..
Nhỏ phi thân lên bờ,khuôn mặt hơi tái nhợt do lạnh.Quần áo thì ướt sũng nước.Bộ dáng muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu.
-Tìm!tìm thấy rồi!
Hơi thở nặng nề,khó khăn lắm nhỏ mới thốt hết câu.
Cậu vươn tay khoác chiếc áo của mình lên người nhỏ.Lấy đôi bàn tay ấm áp xoa xoa má nhỏ giúp nhỏ đỡ lạnh hơn.
-Đi,chúng ta mau trở về thôi.
-Phong vân,lần này cảm ơn ngươi.Trở về nhà nghỉ ngơi đi.
Nhỏ nói xong liền biến mất cùng cậu.Bạch hổ dù lo lắng cho chủ nhân nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời trở về.Thân hình to lớn của nó mau chóng bay vụt lên trời rồi mất dạng trong bóng tối.
Ba giờ sáng thì nhỏ và cậu mới trở về tới nhà.Cô vội vã lao ra cửa đỡ nhỏ.
-Thiên Hà sao vậy,sao lại thành ra thế này?
-Đưa cậu ấy đi thay đồ trước đi,có gì để sau hãy nói.
Cậu nhỏ giọng,sợ sẽ đánh thức mọi người dậy.
-Được,cậu đi ngủ sớm đi,tớ đưa Thiên Hà về phòng trước.
Nói xong cô dìu nhỏ lên phòng tắm trên lầu.Xả nước nóng vào bồn,cô nhanh nhẹn cởi mớ đồ ướt sũng ra khỏi người nhỏ rồi phi thân về phòng lấy đồ cho nhỏ thay.
Nghĩ vậy cậu hốt hoảng chạy theo nhỏ.Tiểu hồ li!Thì ra chính là cậu.
Đứng trước bờ sông nhỏ nhăn mặt.Sao lại rơi xuống đó được chứ nhỉ?phong vân không tìm sai địa điểm đấy chứ?
-Phong vân,ngươi chắc chắn sợi dây chuyền ta cần tìm ở dưới đó không?
Bạch hồ gật đầu cái rụp.Nó có thể đảm bảo % luôn.Sợi dây chuyền đang nằm ở dưới đáy sông này.
-Được,vậy ngươi đứng đây để ta xuống đó tìm.
Nói xong nhỏ bay lên không trung biến hình thành con rồng rồi lao thẳng xuống sông.Bọt nước và lớp băng mỏng bắn lên tung toé.
Cậu vừa chạy tới thì thấy nhỏ hiện nguyên hình rồi lao vút xuống sông.Tim cậu khẽ đập mạnh một chút,cậu gắng hít một hơi thật sâu rồi từng bước tới gần bờ sông.
Bạch hổ trừng mắt nhìn cậu nhưng không động thủ.Nó biết cậu tới đây cùng chủ nhân nên mới để yên đấy.Nếu không thì đừng hòng tới gần.
Thời gian cứ thế trôi qua mà vẫn chưa thấy nhỏ ngoi lên,hai kẻ trên bờ cực kì lo lắng,ánh mắt không tự chủ được cứ nhìn xuống dòng sông chằm chằm.
-Bùm..
Nhỏ phi thân lên bờ,khuôn mặt hơi tái nhợt do lạnh.Quần áo thì ướt sũng nước.Bộ dáng muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu.
-Tìm!tìm thấy rồi!
Hơi thở nặng nề,khó khăn lắm nhỏ mới thốt hết câu.
Cậu vươn tay khoác chiếc áo của mình lên người nhỏ.Lấy đôi bàn tay ấm áp xoa xoa má nhỏ giúp nhỏ đỡ lạnh hơn.
-Đi,chúng ta mau trở về thôi.
-Phong vân,lần này cảm ơn ngươi.Trở về nhà nghỉ ngơi đi.
Nhỏ nói xong liền biến mất cùng cậu.Bạch hổ dù lo lắng cho chủ nhân nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời trở về.Thân hình to lớn của nó mau chóng bay vụt lên trời rồi mất dạng trong bóng tối.
Ba giờ sáng thì nhỏ và cậu mới trở về tới nhà.Cô vội vã lao ra cửa đỡ nhỏ.
-Thiên Hà sao vậy,sao lại thành ra thế này?
-Đưa cậu ấy đi thay đồ trước đi,có gì để sau hãy nói.
Cậu nhỏ giọng,sợ sẽ đánh thức mọi người dậy.
-Được,cậu đi ngủ sớm đi,tớ đưa Thiên Hà về phòng trước.
Nói xong cô dìu nhỏ lên phòng tắm trên lầu.Xả nước nóng vào bồn,cô nhanh nhẹn cởi mớ đồ ướt sũng ra khỏi người nhỏ rồi phi thân về phòng lấy đồ cho nhỏ thay.