Mưa càng ngày càng nặng hạt như muốn lập tức nhấn chìm cả chốn nhân gian.Tiếng sấm vang,chớp giật ầm trời như ngầm báo hiệu rằng tai hoạ chuẩn bị ráng lên đầu ai đó.
-Thiên,Hà chúng ta về nhà thôi.
Anh nhẹ nhàng nói,đôi bàn tay đang nắm chặt thành quyền cũng từ từ nới lỏng ra.Dịu dàng xoa đầu cô và nhỏ.
-Vâng!
Anh nhẹ nhàng bế cô lên,ánh mắt như có như không khẽ lướt qua hắn một cái rồi rảo bước rời khỏi sân thượng.
Nhìn theo bóng dáng ba người kia cho tới khi khuất hẳn hắn mới từ từ đứng dậy.Bàn tay nắm chặt,đôi môi khẽ mím lại,ánh mắt toả ra tia sát khí ngút trời.Đã đến lúc đòi lại công bằng cho cô rồi,kẻ dám động đến cô đừng hòng đòi sống yên ổn.
*
Đặt cô xuống chiếc ghế sofa trắng,mềm mại trong phòng,bàn tay anh khẽ chạm vào hai má cô,dịu dàng như sợ sẽ làm đau cô.
Ánh sáng màu lục tản mát ra từ tay anh làm cho hai má của cô bỗng chốc cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
-Chỉ cần đỡ đau là được rồi,khỏi luôn thì người ta nhất định sẽ nghi ngờ đó đại huynh.
-Thật ấm ức cho Thiên Nhi.Chúng ta về trời nhé!
Anh xoa xoa mái tóc đỏ ướt nhẹp của cô.Cái được gọi là lạnh lùng dường như chưa từng tồn tại trong anh.Nhưng chỉ đối với hai đứa tiểu muội song sinh này thôi,những kẻ khác thì không xứng lọt vào mắt anh.
-Không được đâu,muội đang bị phạt mà.Sao có thể về trời được chứ.
Cô kiếm đại một lí do.Thật ra là cô chơi chưa có đủ,không nỡ xa đám tiểu quỷ kia và còn món nợ cần phải tính với mấy con nhỏ được gọi là đàn chị nữa.Không trả được món nợ này cô quả thật nuốt cục ngẹn này không trôi.Nhỡ để mấy lão tiên gì biết được thì uy danh tam công chúa cô chẳng phải sẽ bị hủy hoại sao?
-Ừ,chỉ cần muội muốn về thì không ai dám ngăn cản cả.Được rồi,hai muội mau lên thay đồ đi,kẻo ngấm nước mưa đó.
-Dạ!
Nhìn theo bóng dáng hai đứa cho tới khi khuất hẳn,đôi mắt tím đậm của anh bỗng chốc chuyển thành màu đỏ sẫm như máu.Điều này chứng tỏ anh nổi giận thật rồi.
*8 giờ tối,tại quán bar Minh Anh.*
Tiếng nhạc sập sình nổi lên,bao nhiêu con người đang cuồng nhiệt lắc lư thân mình như vũ bão.Ánh sáng nhấp nháy phát ra từ chiếc đèn bảy màu càng làm cho quán bar trở lên hư ảo hơn.
-Uống đi chúng mày.
Nhỏ tóc tím hô lớn.Sau đó nốc hết li rượu mạnh trong tay.Hôm nay nhỏ cực kì vui vẻ,tự dưng ông bà già đi công tác xa.Thế là có mấy ngày tha hồ bay nhảy rồi.Quá tuyệt!
Con nhỏ này chính là nhỏ chị hai trường Phương Nam,tên Vũ Hương Ly.Không khó để đoán ra mấy nhỏ ngồi cùng bàn, chính là mấy đứa đàn em cùng tham gia hội đồng cô lúc sáng,trong đó cũng có thêm vài tên con trai nữa.
Mưa càng ngày càng nặng hạt như muốn lập tức nhấn chìm cả chốn nhân gian.Tiếng sấm vang,chớp giật ầm trời như ngầm báo hiệu rằng tai hoạ chuẩn bị ráng lên đầu ai đó.
-Thiên,Hà chúng ta về nhà thôi.
Anh nhẹ nhàng nói,đôi bàn tay đang nắm chặt thành quyền cũng từ từ nới lỏng ra.Dịu dàng xoa đầu cô và nhỏ.
-Vâng!
Anh nhẹ nhàng bế cô lên,ánh mắt như có như không khẽ lướt qua hắn một cái rồi rảo bước rời khỏi sân thượng.
Nhìn theo bóng dáng ba người kia cho tới khi khuất hẳn hắn mới từ từ đứng dậy.Bàn tay nắm chặt,đôi môi khẽ mím lại,ánh mắt toả ra tia sát khí ngút trời.Đã đến lúc đòi lại công bằng cho cô rồi,kẻ dám động đến cô đừng hòng đòi sống yên ổn.Đặt cô xuống chiếc ghế sofa trắng,mềm mại trong phòng,bàn tay anh khẽ chạm vào hai má cô,dịu dàng như sợ sẽ làm đau cô.
Ánh sáng màu lục tản mát ra từ tay anh làm cho hai má của cô bỗng chốc cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
-Chỉ cần đỡ đau là được rồi,khỏi luôn thì người ta nhất định sẽ nghi ngờ đó đại huynh.
-Thật ấm ức cho Thiên Nhi.Chúng ta về trời nhé!
Anh xoa xoa mái tóc đỏ ướt nhẹp của cô.Cái được gọi là lạnh lùng dường như chưa từng tồn tại trong anh.Nhưng chỉ đối với hai đứa tiểu muội song sinh này thôi,những kẻ khác thì không xứng lọt vào mắt anh.
-Không được đâu,muội đang bị phạt mà.Sao có thể về trời được chứ.
Cô kiếm đại một lí do.Thật ra là cô chơi chưa có đủ,không nỡ xa đám tiểu quỷ kia và còn món nợ cần phải tính với mấy con nhỏ được gọi là đàn chị nữa.Không trả được món nợ này cô quả thật nuốt cục ngẹn này không trôi.Nhỡ để mấy lão tiên gì biết được thì uy danh tam công chúa cô chẳng phải sẽ bị hủy hoại sao?
-Ừ,chỉ cần muội muốn về thì không ai dám ngăn cản cả.Được rồi,hai muội mau lên thay đồ đi,kẻo ngấm nước mưa đó.
-Dạ!
Nhìn theo bóng dáng hai đứa cho tới khi khuất hẳn,đôi mắt tím đậm của anh bỗng chốc chuyển thành màu đỏ sẫm như máu.Điều này chứng tỏ anh nổi giận thật rồi.
giờ tối,tại quán bar Minh Anh.
Tiếng nhạc sập sình nổi lên,bao nhiêu con người đang cuồng nhiệt lắc lư thân mình như vũ bão.Ánh sáng nhấp nháy phát ra từ chiếc đèn bảy màu càng làm cho quán bar trở lên hư ảo hơn.
-Uống đi chúng mày.
Nhỏ tóc tím hô lớn.Sau đó nốc hết li rượu mạnh trong tay.Hôm nay nhỏ cực kì vui vẻ,tự dưng ông bà già đi công tác xa.Thế là có mấy ngày tha hồ bay nhảy rồi.Quá tuyệt!
Con nhỏ này chính là nhỏ chị hai trường Phương Nam,tên Vũ Hương Ly.Không khó để đoán ra mấy nhỏ ngồi cùng bàn, chính là mấy đứa đàn em cùng tham gia hội đồng cô lúc sáng,trong đó cũng có thêm vài tên con trai nữa.