Úy Vân đẩy cánh cửa sổ trước mặt, ngay lập tức nhìn thấy tiểu lâu hắn đã xây cho Nhạc Bình. Bốn năm qua, hắn không cho bất kì kẻ nào thay đổi cách bài trí của nó, bởi hắn tin rằng một ngày nào đó nàng trở lại, nơi này vẫn sẽ thuộc về nàng. Cuối cùng thì cũng đã tìm được tin tức của nàng.
“Nữ nhân đáng chết!” Hắn hung dữ nói.
Nhạc Bình ngu ngốc này, làm thiên kim đại tiểu thư không muốn, lại chạy đến kỹ viện làm kỹ nữ? Hắn không thể nào nghĩ ra nguyên nhân, nhưng chuyện này chỉ cần gặp Nhạc Bình là có thể giải quyết được. Hắn nắm chặt tay trên chiếc lệnh bài vốn thuộc về nàng, chặt đến nỗi làm bàn tay đau nhức. Hắn đối với nàng hẳn rất tức giận, nhưng ở một phần nào đó lại là sự kỳ vọng.
Tất cả bắt đầu từ một lần hắn đi săn một mình thì nhìn thấy nàng ngã gục bên đường vì đói. Hắn xưa nay vốn thích một mình, không biết tại sao, tiểu nữ oa sắp chết đói ngã bên đường này lại làm hắn lưu tâm. Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, Úy Vân bỗng có cảm giác đau lòng. Xưa nay đối với người khác, hắn luôn lãnh khốc cuồng vọng, vì vậy cảm giác này quả là thập phần xa lạ.
Hắn đem tất cả những gì săn được tới cho nàng ăn. Nhạc Bình vì đói nên cũng không có ý kiến gì về khả năng nấu nướng của hắn. Sau khi ăn no rồi, Nhạc Bình đối với hắn, cũng là ân nhân cứu mạng, vô cùng sùng bái, từ nay về sau muốn trở thành người hầu của Úy Vân, luôn ở bên cạnh hắn.
Hắn không có cách nào hỏi lai lịch của nàng. Vốn Úy Vân muốn đuổi nàng về với cha mẹ, dù gì thì một cặp cha mẹ mất đi nữ nhi xinh đẹp như vậy đều sẽ rất thương tâm, nhưng khi hắn hỏi về cha mẹ nàng thì Nhạc Bình phản ứng vô cùng kỳ lạ. Nếu hắn không nhìn lầm thì việc đó như một loại câu lệnh khiến nàng lập tức cứng người, vô cùng thống khổ. Nàng không muốn nhớ lại, Úy Vân cũng không quan tâm, huống chi một nữ nhân nhỏ như vậy thì làm sao có thể nhớ kỹ những chuyện vặt ấy. Hắn có thể giữ nàng bên cạnh hắn an toàn sung sướng, chỉ cần nàng nghe lời hắn.
Kỳ quái chính là, Úy Vân giữ Nhạc Bình bên cạnh, người vui sướng nhất lại chính là con chim sẻ nhỏ tinh nghịch đó. Tuấn Vương bình thường khiến người khác khiếp sợ, nhưng lại chưa bao giờ làm cho nàng tránh xa, mỗi ngày đều quấn quýt bên cạnh hắn, mà hắn cũng vô điều kiện tha thứ cho nàng.
Tình hình sau này lại có chút thay đổi. Nhạc Bình bắt đầu tức giận đối với hắn. Mỗi khi hắn đưa tình nhân về, nàng sẽ bám sát theo hắn; hoặc bắt đầu nghĩ ra nhiều trò tinh quái để đuổi các kỹ nữ hắn đưa về, khiến cho Úy Vân chú ý đến nàng.
Hắn phát hiện ra, con chim sẻ nhỏ đáng yêu ấy đã dần dần lớn lên, không còn giống như tiểu hài tử vẫn luôn chạy theo hắn nữa. Hắn muốn dạy cho nàng những công việc của một nữ nhân bình thường như thêu hoa, lễ nghi, nên đã mời người đến dạy nàng. Cũng vì để nàng lưu lại thành lân cận, mà nàng mất tích suốt bốn năm, không chút tin tức.
Úy Vân nhắm mắt lại, khuôn mặt đáng yêu của Nhạc Bình hiện lên trong đầu hắn, nét mặt như đóa hoa đang mỉm cười thu hút hắn, cho dù vẫn còn nhỏ tuổi nhưng đã có vẻ ưu nhã xinh đẹp khó giải thích được. Hắn không hề nghi ngờ rằng, khi lớn lên nàng có thể mê hoặc được mọi nam nhân.
Hắn không thể đợi nữa rồi…
Úy Vân đẩy cánh cửa sổ trước mặt, ngay lập tức nhìn thấy tiểu lâu hắn đã xây cho Nhạc Bình. Bốn năm qua, hắn không cho bất kì kẻ nào thay đổi cách bài trí của nó, bởi hắn tin rằng một ngày nào đó nàng trở lại, nơi này vẫn sẽ thuộc về nàng. Cuối cùng thì cũng đã tìm được tin tức của nàng.
“Nữ nhân đáng chết!” Hắn hung dữ nói.
Nhạc Bình ngu ngốc này, làm thiên kim đại tiểu thư không muốn, lại chạy đến kỹ viện làm kỹ nữ? Hắn không thể nào nghĩ ra nguyên nhân, nhưng chuyện này chỉ cần gặp Nhạc Bình là có thể giải quyết được. Hắn nắm chặt tay trên chiếc lệnh bài vốn thuộc về nàng, chặt đến nỗi làm bàn tay đau nhức. Hắn đối với nàng hẳn rất tức giận, nhưng ở một phần nào đó lại là sự kỳ vọng.
Tất cả bắt đầu từ một lần hắn đi săn một mình thì nhìn thấy nàng ngã gục bên đường vì đói. Hắn xưa nay vốn thích một mình, không biết tại sao, tiểu nữ oa sắp chết đói ngã bên đường này lại làm hắn lưu tâm. Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, Úy Vân bỗng có cảm giác đau lòng. Xưa nay đối với người khác, hắn luôn lãnh khốc cuồng vọng, vì vậy cảm giác này quả là thập phần xa lạ.
Hắn đem tất cả những gì săn được tới cho nàng ăn. Nhạc Bình vì đói nên cũng không có ý kiến gì về khả năng nấu nướng của hắn. Sau khi ăn no rồi, Nhạc Bình đối với hắn, cũng là ân nhân cứu mạng, vô cùng sùng bái, từ nay về sau muốn trở thành người hầu của Úy Vân, luôn ở bên cạnh hắn.
Hắn không có cách nào hỏi lai lịch của nàng. Vốn Úy Vân muốn đuổi nàng về với cha mẹ, dù gì thì một cặp cha mẹ mất đi nữ nhi xinh đẹp như vậy đều sẽ rất thương tâm, nhưng khi hắn hỏi về cha mẹ nàng thì Nhạc Bình phản ứng vô cùng kỳ lạ. Nếu hắn không nhìn lầm thì việc đó như một loại câu lệnh khiến nàng lập tức cứng người, vô cùng thống khổ. Nàng không muốn nhớ lại, Úy Vân cũng không quan tâm, huống chi một nữ nhân nhỏ như vậy thì làm sao có thể nhớ kỹ những chuyện vặt ấy. Hắn có thể giữ nàng bên cạnh hắn an toàn sung sướng, chỉ cần nàng nghe lời hắn.
Kỳ quái chính là, Úy Vân giữ Nhạc Bình bên cạnh, người vui sướng nhất lại chính là con chim sẻ nhỏ tinh nghịch đó. Tuấn Vương bình thường khiến người khác khiếp sợ, nhưng lại chưa bao giờ làm cho nàng tránh xa, mỗi ngày đều quấn quýt bên cạnh hắn, mà hắn cũng vô điều kiện tha thứ cho nàng.
Tình hình sau này lại có chút thay đổi. Nhạc Bình bắt đầu tức giận đối với hắn. Mỗi khi hắn đưa tình nhân về, nàng sẽ bám sát theo hắn; hoặc bắt đầu nghĩ ra nhiều trò tinh quái để đuổi các kỹ nữ hắn đưa về, khiến cho Úy Vân chú ý đến nàng.
Hắn phát hiện ra, con chim sẻ nhỏ đáng yêu ấy đã dần dần lớn lên, không còn giống như tiểu hài tử vẫn luôn chạy theo hắn nữa. Hắn muốn dạy cho nàng những công việc của một nữ nhân bình thường như thêu hoa, lễ nghi, nên đã mời người đến dạy nàng. Cũng vì để nàng lưu lại thành lân cận, mà nàng mất tích suốt bốn năm, không chút tin tức.
Úy Vân nhắm mắt lại, khuôn mặt đáng yêu của Nhạc Bình hiện lên trong đầu hắn, nét mặt như đóa hoa đang mỉm cười thu hút hắn, cho dù vẫn còn nhỏ tuổi nhưng đã có vẻ ưu nhã xinh đẹp khó giải thích được. Hắn không hề nghi ngờ rằng, khi lớn lên nàng có thể mê hoặc được mọi nam nhân.
Hắn không thể đợi nữa rồi…