Cô không có cách nào chống lại, cũng không bằng lòng chống lại, cô muốn giao thân thể thuần khiết cho người đàn ông này, muốn trải nghiệm yêu cấm kỵ và ngọt ngào với anh, thần phục phía dưới anh, để cho anh lấy được cô hoàn toàn...
Cô không hối hận, không hối hận!
Khi người đàn ông thả ra tất cả năng lượng trong cơ thể ấm áp nhỏ nhắn của cô thì Lạc Dĩ Phương dùng hai chân khóa chặt anh, thân thể ướt mồ hôi nhiệt liệt đón lấy anh.
Cô thét chói tai, run rẩy, khóc thút thít, đạt tới cao triều trong ngực anh. Bọn họ cùng nhau bay lượn, bay thật cao, thật xa, rong chơi trong khoái cảm không giới hạn.
Rất lâu sau đó, cô mới từ từ tìm về được ý thức trong một đống hỗn độn, thân thể hưởng thụ hoan ái dâng lên tê dại kỳ dị, một bàn tay thô ráp đang dao dộng dọc theo đường cong phần lưng đẹp đẽ của cô.
“Ừ...” Cô bật ra tiếng thở dài theo bản năng, âm thanh yếu ớt mang theo mùi vị nũng nịu, giống như con mèo mới được cho ăn no vào bụng, meo meo kêu nhỏ.
Chủ nhân của bàn tay lớn cố ý trêu chọc cô, đột nhiên tinh nghịch thăm dò trước ngực cô, nâng bầu ngực mềm như bông này lên, thong thả ung dung nắn bóp.
“Ừ ừmh...” Chân mày của Lạc Dĩ Phương nhíu chặt lại, nhẹ nhàng chống lại, ngay sau đó lông mi xinh đẹp chớp chớp, lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Khuôn mặt đậm tính đàn ông gần trong gang tấc, bí hiểm nheo mắt nhìn cô.
“Tỉnh chưa? Người đẹp ngủ của tôi.” Môi của anh lại gần, nhanh chóng mổ lên môi cô.
“A...” Khuôn mặt Lạc Dĩ Phương đỏ rừng rực, đối diện với đôi mắt sáng trong kia, trí nhớ của cô thu hồi lại toàn bộ rồi, chuyện hai người đã làm hiện lên vô cùng rõ ràng trong đầu.
Cô... Cô thật sự lên giường cùng anh!
Cô không biết gì về người đàn ông này cả, nói được chỉ có tên tuổi của anh, nhưng cô lại nghĩa vô phản cố * giao mình cho anh.
(*) Nghĩa vô phản cố: Làm việc nghĩa không chùn bước, đạo nghĩa không cho phép chùn bước, không có đường lui.
Là bởi vì cha ép cô đến đường cùng, nếu cô không thể không gả vào nhà họ Thịnh, như vậy còn không bằng dùng die nda nle equ ydo nn quyền lợi còn có trước hôn nhân mà hung hăng chơi một lần, dâng hiến thân thể thuần khiết cho người khác sao? Haizzz... Có phải thời kỳ phản nghịch của cô tới hơi trễ không?
Cô chưa bao giờ gặp người đàn ông nào giống như Đường Liệt, thần bí, nguy hiểm, toàn thân tràn ngập lực hút, giống như một khối nam châm mạnh mẽ, hấp dẫn cô thật sâu, khiến cho cô hoa mắt choáng váng, nhịp tim như đánh trống, mất đi dè dặt của phái nữ trước sức quyến rũ của anh.
Nhưng trong lòng cô hiểu, cô sẽ không hối hận. Anh đúng là trí nhớ rực rỡ nhất trong cuộc đời khô kiệt của cô.
“Còn đau nhức không?” Đường Liệt nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, ngón tay như có như không vuốt ve má phấn bên trái, khẽ hỏi han.
Lạc Dĩ Phương lắc lắc đầu, ngập ngừng nói: “Em... Mặt của em đã không đau, mặc dù còn hơi đỏ, nhưng thật sự không đau...”
Nghe vậy, tròng mắt đen của anh lóe lên vẻ xán lạn, khóe môi lại khẽ nhếch lên: “Tôi hỏi chỗ khác, tôi sợ mình quá thô bạo, sẽ làm hỏng em.”
Lần này, nụ cười giống như ngâm qua sơn đỏ vậy, đỏ rực rỡ đến dọa người. Hô hấp của cô không thuận siêu cấp, thật lâu mới thốt ra lời, “Em, em còn tốt, không có chuyện gfi...”
Oh, bọn họ có thể không cần nói đến đề tại như vậy được không? Bị anh hỏi lên như vậy, cô nhạy cảm nhận thấy thân thể được anh yêu đang tràn ra đau đớn chua xót kỳ dị gì đó, đặc biệt là chỗ mềm mại giữa hai chân, loáng thoáng còn lưu lại sức lực lúc anh xuyên qua...
Đường Liệt dễ dàng nhìn ra cô đang ngượng ngùng, không khỏi phát ra tiếng cười vui vẻ trầm thấp.
Lạc Dĩ Phương lấy dũng khí liếc nhìn anh, trong lòng khẽ tức giận: “Có gì đáng cười?! Anh... Anh không được cười nữa!”
Hết cách rồi, dáng vẻ xấu hổ của cô thật sự đáng yêu. Mày rậm Đường Liệt nhếch lên, cười đến lợi hại hơn, tiếng cười sang sảng từ trong khoang ngực của anh phát ra, vây lấy cô từng vòng từng vòng.
“Anh đừng cười!” Lạc Dĩ Phương thẹn quá thành giận, vì vậy vung quyền đấm lên người anh kêu, “Ghét! Anh còn cười, anh còn cười? Có gì đáng cười?! Không cho phép anh cười người ta! Không được cười – hu a!”
Kèm theo từng tiếng kêu to mềm mại, tay nhỏ bé vội vàng “Ầm ĩ” trong chớp mắt rơi vào trong bàn tay to của người đàn ông, bị anh vững vàng bắt chặt.
Đường Liệt gọn gàng lật người, yên yên ổn ổn đè người phụ nữ nhỏ bé mềm mại ở phía dưới, anh dùng sức lực không lớn, lại có thể có hiệu quả hạn chế hành động của cô.
“Anh...” Mặt Lạc Dĩ Phương nóng lên, chỉ thiếu chút nữa không tỏa ra khói trắng.
Thân thể trần trụi của hai người kề nhau thật chặt, lồng ngực rắn chắc của anh đè lên ngực mềm mại của cô, còn có... Một bộ phận nào đó đang nhanh chóng thức tỉnh, càng ngày càng trở nên cường tráng, cũng càng ngày càng có cảm giác bị uy hiếp, hại cô phải ra sức ổn định tâm thần, mới không phát ra tiếng rên rỉ mắc cỡ chết người.
“Em có biết không, thoạt nhìn em giống như bánh ngọt dâu tây, xinh đẹp ướt át...” Hơi thở khàn khàn phun lên bên tai và cổ nhạy cảm của cô, khiến cho trong bụng cô rối loạn tưng bừng.
Miệng nhỏ nhắn của Lạc Dĩ Phương d1en d4nl 3q21y d0n thở dốc, nâng cặp mắt mờ mịt lên, yên lặng nhìn anh.
“Có lời gì muốn nói với tôi?” Giống như một cái là có thể nhìn thấu tâm sự của cô, chóp mũi Đường Liệt khẽ cọ cô, chủ động hỏi ra.
“Ừ.” Người đàn ông như vậy, sao lại không khiến cho cô động lòng? Coi như co vốn không biết gì về lai lịch của anh, tâm hồn của anh đã bị anh hấp dẫn từ lâu.
“Em nói, tôi nghe.” Anh để mặc cho bàn tay thăm dò đường cong uyển chuyển của cô.
“Anh... Ừmh...” Cố gắng ổn định hô hấp, cô kiềm chế dục vọng vặn vẹo vòng eo dưới sự vuốt ve của anh, a a nói: “Anh có thể không cần đụng em tiếp không?”
Đường Liệt cười nhẹ, lười biếng lên tiếng, “Tại sao?”
Cái này còn cần hỏi sao?! Gương mặt đỏ như trái táo của cô khẽ phồng lên, rất không tình nguyện trả lời, “Như vậy sẽ khiến em phân tâm.”
Hình như anh rất trúng ý với đáp án này, cuối cùng có lòng từ bi tạm hoãn thế công, ánh mắt sắc bén chuẩn xác như ưng vẫn đưa mắt nhìn cô thật sâu.
“Được rồi, tôi không quấy rầy em, lần này có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc em muốn nói cái gì rồi chứ?”
Lạc Dĩ Phương cắn môi mềm theo thói quen, than nhẹ trong lòng, vài giây trôi qua, cô mới một lần nữa nâng lông mi thanh tú lên, ngọ nguậy cánh môi mềm y hệt hoa hồng, “Em nghĩ... Chuyện phát sinh giữa chúng ta tới đó là hết, không thể có dính dấp mới nữa, như vậy... Sẽ tốt hơn.”
Nghe vậy, mày rậm của Đường Liệt nhíu chặt, trong tròng mắt đen nhanh chóng thoáng qua ánh sáng kỳ dị.
“Có ý tứ gì? Nói rõ ràng.” Giọng điệu của anh đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Lạc Dĩ Phương lại một lần nữa lấy hết dũng khí, nhỏ giọng nói: “Em có hôn ước, anh.. Anh cũng nên hiểu được, cha em muốn kết thân với tập đoàn Thịnh Khang, đây là một cuộc hôn nhân buôn bán, em không gả không thể, không có đường lui...”
Không biết vì sao, khi nói ra những lời này với anh thì ngực của cô thật đau, lòng như đao cắt, đau đến cô không nhịn được khẽ hút khí.
Là vì tình yêu của cô lặng lẽ phát sinh lại không kịp chắc chắn! Cho nên, lòng của cô mới có thể đau thế này, nhức như vậy.
“Em coi tôi là thằng hèn dùng hết rồi thì vứt đi như rác sao?” Đường Liệt giữ chặt cằm cô, không để cho cô né tránh.
“Không, không phải như thế!” Hốc mắt nóng lên, ngay sau đó nước mắt xông ra, cô rơi lệ khẽ gào: “Chúng ta còn có thể tiếp tục như thế nào nữa?! Không có cách nào, em, lòng em thật đau... Anh có biết hay không? Lòng của em thật đau...”
Cô có quá nhiều gánh nặng không cách nào buông bỏ, cô chỉ có thể làm theo sắp xếp của cha, không có cách nào cứu vãn, cho dù đau lòng như vậy thì như thế nào? Cô không có hơi sức thay đổi điều gì, không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ nuốt khổ sở xuống.
Đường Liệt giống như bị dáng vẻ dinendian.lơqid]on bất lực của cô lay động tiếng lòng, khuôn mặt anh tuấn như ác ma phớt qua một phong cách nịnh nọt gian tà, lộ ra cái gì đó cực kỳ nhỏ bé, nhưng trong nháy mắt lại che giấu thích đáng.
Ngón tay giữ chặt cằm cô tăng thêm sức lực, tròng mắt đen thui tinh tế, hơi thở nóng bỏng phất qua gương mặt của cô, “Em sẽ cảm thấy đau lòng, bởi vì không muốn rời khỏi tôi gả cho người đàn ông khác sao?”
Lạc Dĩ Phương cắn môi mềm, uất ức chảy nước mắt, đồng thời cũng cảm thấy khó chịu, bởi vì người đàn ông này chính xác không sai nói ra tâm sự của cô.
“Anh... Anh không được bắt nạt em...” Cô giằng co, bất đắc dĩ không trốn thoát khỏi khống chế của anh.
“Em vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi.” Đường Liệt vô cùng nhẫn nại, không hỏi ra lý do, tuyệt đối không chịu để yên, “Nếu như bây giờ em có quyền tự chủ, có thể gả cho người đàn ông mình yêu mến, có phải em không muốn gả cho tôi không? Dĩ Phương, trả lời tôi, có phải em sẽ buông tôi ra không?”
Vấn đề của anh hết cái này đến cái khác liên tục, rung động lòng của cô.
“Đừng hỏi, van cầu anh đừng hỏi, em không biết, em không biết...” Cô giãy giụa càng lợi hại hơn, muốn chạy trốn từ dưới người anh.
“Trong lòng em rõ ràng, nhưng lại sợ đối mặt.” Đường Liệt cố định tứ chi của cô, công bố đáp án ra thay cô, khiến cho tình cảm và ý tưởng của cô trần trụi mở ra, không chỗ nào che giấu.
“Hu...” Trừ khóc thút thít ra, Lạc Dĩ Phương không biết có thể đối mặt với anh như thế nào.
“Em quỷ nhỏ nhát gan này.”
Đúng. Cô chính là nhát gan, không dám thản nhiên thừa nhận. Anh muốn nghĩ như thế nào? Hu...
Lạc Dĩ Phương vẫn đau lòng khóc, trong mơ mơ màng màng, cô nghe thấy tiếng thở dài trầm thấp của người đàn ông, hai cánh tay của anh ôm cô thật chặt, nụ hôn của anh nhẹ nhàng rơi lên trán cô, chân mày, mí mắt và trên gương mặt, cuối cùng đặt lên đôi môi đỏ tươi của cô, che lại tiếng nức nở đáng thương.
Cô không chống đỡ được dịu dàng của anh...
Lần này, phương thức anh muốn cô vô cùng dịu dàng, hôn khắp toàn thân cô, cũng ấn anh dầy đặc vào trong lòng cô...
Editor: Puck
“Cha...” Lạc Dĩ Phương ngơ ngác phát ra âm thanh, thấy cha xanh mặt đến gần, còn chưa kịp phản ứng, một cái tát thanh thúy vang lên, gương mặt đã bị cái tát tai mạnh.
Lạc Khánh Đào định trở tay cho con gái thêm một cái tát nữa, dạy dỗ con bé cho tốt, nhưng một bàn tay có lực đột nhiên đưa ra từ bên cạnh, vững vàng bắt lấy bàn tay ông.
Lửa giận của ông lên cao nhìn sang bên, vừa vặn đối diện với hai mắt sâu thẳm của Đường Liệt, trong lòng lại rét lạnh.
“Cậu là ai?!” Lạc Khánh Đào trầm giọng hỏi.
Đường Liệt khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười không đạt tới đáy mắt, “Đường Liệt.”
Chân mày ngọn núi của Lạc Khánh Đào khẽ nhíu lại, “Bữa tiệc của tôi không mời nhân vật như cậu, cậu tự tiện xông vào nhà tư, tôi có thể kiện cậu.” Đáng hận hơn chính là, cậu ta lại dám hấp dẫn con gái của ông lên giường! Nếu chuyện này bị người của tập đoàn Thịnh Khang sắp thành thông gia biết được, hậu quả khó mà lường.
Nghe vậy, Lạc Dĩ Phương không để ý đến gương mặt sưng đỏ, vội vàng nhảy dựng lên định giật bàn tay Đường Liệt đang giữ cổ tay cha, gấp rút nói: “Cha, anh ấy, anh ấy là bạn của con, là con mời anh ấy tới, ngài không cần tức giận, là con không tốt, con nên sớm giới thiệu hai người biết nhau sớm một chút...”
Hai mắt Đường Liệt híp lai, bí hiểm mà liếc nhìn cô.
Lạc Dĩ Phương đồng thời nhìn về phía anh, trong mắt đẹp sinh ra cầu xin. Cô nói dối vì anh, cầu xin không tiếng động ở đó, liều chết đè nén sợ hãi.
Cằm Đường Liệt khẽ căng thẳng, cuối cùng buông tay ra, không tiếp tục làm khó Lạc Khánh Đào. Anh nhìn chăm chú vào Lạc Khánh Đào, lạnh nhạt mở miệng, “Lạc tiên sinh nếu muốn đi kiện cáo tôi, tôi vô cùng hoan nghênh, dù sao kiểu người vô danh tiểu tốt như tôi, tuyệt đối không sợ mất mặt, nhưng mà Lạc tiên sinh lại khác, chuyện nhanh chóng bàn làm thông gia giữa công ty Khánh Phú của ngài và tập đoàn Thịnh Khang, tôi nghĩ Lạc tiên sinh không hy vọng vào lúc đó sẽ truyền ra bất kỳ tin tức xấu gì đi?”
Mặc dù giọng điệu của anh lạnh nhạt, nhưng ý tứ uy hiếp lại rất nồng đậm, rõ ràng nói nếu như muốn quậy lớn chuyện, anh hoàn toàn giơ hai chân hai tay tán thành.
“Mày...” Không ngờ thằng nhóc này hoàn toàn đoán trúng điểm kiêng dè của ông, sắc mặt Lạc Khánh Đào càng khó coi hơn rồi.
Tình huống giương cung bạt kiếm này khiến Lạc Dĩ Phương hoang mang lo sợ, mặc dù phía dưới vẫn mơ hồ truyền đến tiếng nhạc trình diễn tuyệt đẹp, nhưng không khí trong phòng lại hỏng bét tới cực điểm.
Cô sợ hãi nhìn về phía cha mình, “Cha... Ngài đừng nóng giận, là lỗi của con, con không nên -”
“Mày cũng biết lỗi sao?! Sẽ phải đính hôn với nhà họ Thịnh, lại còn trốn trong phòng phóng đãng với người đàn ông khác! Mày cứ không biết thẹn, đê tiện như vậy?! Lạc Khánh Đào tao sao có thể có người con gái như vậy?! Tao nói cho mày biết, nếu kết hôn kia không thành, vậy mày và người mẹ điên của mày cút đến chân trời cho tao! Mày cũng đừng nghĩ đến sẽ được chia dù chỉ một xu trong tài sản của tao!”
Khí nóng bất chợt xông lên hốc mắt và lỗ mũi, Lạc Dĩ Phương liều mạng nhịn không rơi lệ, tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền, móng tay cũng cắm vào trong lòng bàn tay rồi, “Ngài yên tâm, con... Con sẽ gả.”
Không phải vì phân chia gia sản, cô vốn không thiếu những tiền kia, nhưng mẹ cần điều dưỡng lâu dài, lại không thể không có tiền.
Cô hít sâu một hơi, khó khăn lắm mới giữ vững tâm tư, nói tiếp: “Cha, vậy... Ngài không nên làm khó bạn của con, có được không? Anh ấy sẽ rời đi ngay lập tức, chúng con cũng sẽ không gặp mặt lại.”
Nói xong, cô nhanh chóng liếc nhìn Đường Liệt, lặng lẽ nhớ khuôn mặt anh tuấn hào phóng của anh vào trong đầu.
Lạc Khánh Đào không lên tiếng, chỉ trầm mặt, nhìn chằm chằm vào Đường Liệt.
Khi Lạc Dĩ Phương khẩn trương đến tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng, tất cả trong lòng bàn tay đều là mồ hôi thì Đường Liệt cuối cùng nhướn mày, dáng vẻ cà lơ phất phơ nhún nhún vai.
“Nếu làm cho không thoải mái như vậy, lưu lại cũng không có ý tứ. Chỉ có điều bây giờ tôi rời đi, không có ý rằng sau này không lại xuất hiện.”
“Mày -” Lạc Khánh Đào giận đến đỏ mặt tía tai.
“Còn nữa,” Ánh mắt của Đường Liệt trở nên sắc bén như dao, không chút lưu tình bắn về phía Lạc Khánh Đào, “Ngài tốt nhất nên kiềm chế một chút, đừng động tay động chân đánh cô ấy.”
“Mày... Mày...”
Không đợi Lạc Khánh Đào nặn ra lời, Đường Liệt lạnh lùng nhếch môi, lại sâu sắc liếc nhìn cô gái nhỏ đang sững sờ bên cạnh, lúc này mới tao nhã xoay người, đẩy cửa phòng rời đi.
Lớp học “May đan Ôn Hinh” trong hẻm nhỏ phía đông có diện tích chừng bốn mươi mét vuông, bên trong có hai gian phòng một lớn một nhỏ, một bên dùng để lên lớp học đan, một bên đặt vài máy may nhỏ bền, dùng để lên lớp học may, về phần phòng nhỏ nhất thì dùng để coi như phòng làm việc kiêm phòng nghỉ ngơi.
Lạc Dĩ Phương là giáo viên dạy đan ở nơi này.
Từ nhỏ cô đã thích nghịch sợi len, kết hợp đa dạng, còn đã từng nhận được giấy khen trong mấy cuộc thi quốc tế, cũng xuất bản được hai, ba cuốn sách dạy đan.
Chỉ có điều, cô cũng không phải người phụ trách nơi này, chủ nơi này tên Ôn Hinh, là bạn học đại học tốt nhất của cô, mà giáo viên dạy may chính là bản thân chủ nhân.
“Lần sau cẩn thận một chút, đừng khiến cho mặt đụng bị thương nữa.” Ôn Hinh cau mày, mọi cách bắt bẻ mà nhìn chằm chằm vào vết đỏ trên má trái Lạc Dĩ Phương, thấy thế nào cũng không vừa mắt.
Mới vừa lên hết khóa học đan buổi chiều, buối tối không sắp xếp lớp học, Lạc Dĩ Phương đi vào phòng làm việc nhỏ uống ly nước, nghe bạn tốt dặn dò, cô khẽ mỉm cười, ôn hòa gật đầu.
“Tớ biết rõ, tớ sẽ cẩn thận.” Cô nói dối Ôn Hinh, không giải thích rõ ràng lý do vết thương trên mặt.
Ôn Hinh dí dỏm nhăn nhăn mũi, “Biết là tốt rồi, cậu đừng tưởng rằng mình đoan trang trời sinh cứ như vậy không quan trọng, lần tới nếu không cẩn thận đụng phải nghiêm trọng hơn, mặt mày thật sự hốc hác, đến lúc đó đừng khóc cho tớ xem.”
Lạc Dĩ Phương bị vẻ mặt phong phú của cô ấy chọc cho bật cười, nhận dạy bảo nói: “Dạ, bà chủ lớn Ôn, tôi sẽ rất cẩn thận, rất cẩn thận, cố gắng không để cho trên mặt bị thương, trở ngại đến mắt của ngài.”
Cô hiểu bạn tốt đang quan tâm cô, trái tim giống như đang ngâm trong băng lạnh thoáng chốc hơi ấm áp, mà chính là ấm áp, cha còn chưa từng cho cô.
Thật đáng buồn...
Lạc Dĩ Phương cười khổ trong lòng.
“Tớ đi trước, có chuyện gì gọi vào điện thoại di động của tớ.” Cô dịu dàng nói, nhanh chóng dọn dẹp xong đồ đạc, vẫy vẫy tay với Ôn Hinh, một mình đi ra hẻm nhỏ, chuẩn bị bắt tàu điện ngầm về nhà.
Cầm quai giỏ xách, cô khẽ cúi thấp đầu, theo bước chân chậm rãi, suy nghĩ tự nhiên mà quay trở lại đêm qua, trở về người đàn ông kỳ lạ đó.
Tối hôm qua sau khi anh rời đi, cha không tiếp tục đánh cô hay mắng cô, nhưng cô hiểu rõ trong lòng, đó là bởi vì bữa tiệc quan lại tụ tập dưới lầu còn cần ông giữ thể diện, ông không có thời gian đi “Dạy dỗ” cô tử tế.
Cô bị buộc không cho phép bước ra cửa phòng một bước, không cho phép xuống lầu lần nữa, bởi vì gò má bị đánh đã sưng lên rất rõ ràng, trong lúc nhất thời vốn không thể gặp người.
Nói thật, cô thế mà lại cảm thấy giải thoát.
Ngay cả chỉ là một đêm ngắn ngủi, ngày mai [email protected]dyan(lee^qu.donnn) tỉnh lại vẫn phải tiếp tục đối mặt với thực tế, cô vẫn cảm thấy bị một cái tát này, đáng giá.
Chỉ có điều đêm qua trước khi đi ngủ, trong đầu cô không ngừng hiện lên bóng dáng cao lớn của người đàn ông kia, nhớ tới anh nói chuyện, dáng vẻ, nhớ tới anh ngăn cơn tức giận của cha, cũng nhớ tới anh làm những chuyện kia... Những chuyện rất thân mật kia.
Quả thật giống như bị ma nhập vậy, cô không cách nào giải thích được tâm tình của mình, không hiểu tại sao hai người mới biết nhau không tới mấy phút, cô lại hòa tan trong cái ôm của anh, run rẩy trong nụ hôn của anh.
Chẳng lẽ, thế gian này thật sự tồn tại “Người có duyên”?
Không cần chung đụng thời gian dài, hiểu rõ, một khi gặp gỡ, cũng đủ để lưu lại trí nhớ không thể phai mờ trong lòng nhau...
Ôi, không nghĩ nữa, không nghĩ nữa!
Cô và Đường Liệt sẽ không gặp mặt lại, vĩnh viễn cũng sẽ không.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cô không có cách nào chống lại, cũng không bằng lòng chống lại, cô muốn giao thân thể thuần khiết cho người đàn ông này, muốn trải nghiệm yêu cấm kỵ và ngọt ngào với anh, thần phục phía dưới anh, để cho anh lấy được cô hoàn toàn...
Cô không hối hận, không hối hận!
Khi người đàn ông thả ra tất cả năng lượng trong cơ thể ấm áp nhỏ nhắn của cô thì Lạc Dĩ Phương dùng hai chân khóa chặt anh, thân thể ướt mồ hôi nhiệt liệt đón lấy anh.
Cô thét chói tai, run rẩy, khóc thút thít, đạt tới cao triều trong ngực anh. Bọn họ cùng nhau bay lượn, bay thật cao, thật xa, rong chơi trong khoái cảm không giới hạn.
Rất lâu sau đó, cô mới từ từ tìm về được ý thức trong một đống hỗn độn, thân thể hưởng thụ hoan ái dâng lên tê dại kỳ dị, một bàn tay thô ráp đang dao dộng dọc theo đường cong phần lưng đẹp đẽ của cô.
“Ừ...” Cô bật ra tiếng thở dài theo bản năng, âm thanh yếu ớt mang theo mùi vị nũng nịu, giống như con mèo mới được cho ăn no vào bụng, meo meo kêu nhỏ.
Chủ nhân của bàn tay lớn cố ý trêu chọc cô, đột nhiên tinh nghịch thăm dò trước ngực cô, nâng bầu ngực mềm như bông này lên, thong thả ung dung nắn bóp.
“Ừ ừmh...” Chân mày của Lạc Dĩ Phương nhíu chặt lại, nhẹ nhàng chống lại, ngay sau đó lông mi xinh đẹp chớp chớp, lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Khuôn mặt đậm tính đàn ông gần trong gang tấc, bí hiểm nheo mắt nhìn cô.
“Tỉnh chưa? Người đẹp ngủ của tôi.” Môi của anh lại gần, nhanh chóng mổ lên môi cô.
“A...” Khuôn mặt Lạc Dĩ Phương đỏ rừng rực, đối diện với đôi mắt sáng trong kia, trí nhớ của cô thu hồi lại toàn bộ rồi, chuyện hai người đã làm hiện lên vô cùng rõ ràng trong đầu.
Cô... Cô thật sự lên giường cùng anh!
Cô không biết gì về người đàn ông này cả, nói được chỉ có tên tuổi của anh, nhưng cô lại nghĩa vô phản cố * giao mình cho anh.
(*) Nghĩa vô phản cố: Làm việc nghĩa không chùn bước, đạo nghĩa không cho phép chùn bước, không có đường lui.
Là bởi vì cha ép cô đến đường cùng, nếu cô không thể không gả vào nhà họ Thịnh, như vậy còn không bằng dùng die nda nle equ ydo nn quyền lợi còn có trước hôn nhân mà hung hăng chơi một lần, dâng hiến thân thể thuần khiết cho người khác sao? Haizzz... Có phải thời kỳ phản nghịch của cô tới hơi trễ không?
Cô chưa bao giờ gặp người đàn ông nào giống như Đường Liệt, thần bí, nguy hiểm, toàn thân tràn ngập lực hút, giống như một khối nam châm mạnh mẽ, hấp dẫn cô thật sâu, khiến cho cô hoa mắt choáng váng, nhịp tim như đánh trống, mất đi dè dặt của phái nữ trước sức quyến rũ của anh.
Nhưng trong lòng cô hiểu, cô sẽ không hối hận. Anh đúng là trí nhớ rực rỡ nhất trong cuộc đời khô kiệt của cô.
“Còn đau nhức không?” Đường Liệt nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, ngón tay như có như không vuốt ve má phấn bên trái, khẽ hỏi han.
Lạc Dĩ Phương lắc lắc đầu, ngập ngừng nói: “Em... Mặt của em đã không đau, mặc dù còn hơi đỏ, nhưng thật sự không đau...”
Nghe vậy, tròng mắt đen của anh lóe lên vẻ xán lạn, khóe môi lại khẽ nhếch lên: “Tôi hỏi chỗ khác, tôi sợ mình quá thô bạo, sẽ làm hỏng em.”
Lần này, nụ cười giống như ngâm qua sơn đỏ vậy, đỏ rực rỡ đến dọa người. Hô hấp của cô không thuận siêu cấp, thật lâu mới thốt ra lời, “Em, em còn tốt, không có chuyện gfi...”
Oh, bọn họ có thể không cần nói đến đề tại như vậy được không? Bị anh hỏi lên như vậy, cô nhạy cảm nhận thấy thân thể được anh yêu đang tràn ra đau đớn chua xót kỳ dị gì đó, đặc biệt là chỗ mềm mại giữa hai chân, loáng thoáng còn lưu lại sức lực lúc anh xuyên qua...
Đường Liệt dễ dàng nhìn ra cô đang ngượng ngùng, không khỏi phát ra tiếng cười vui vẻ trầm thấp.
Lạc Dĩ Phương lấy dũng khí liếc nhìn anh, trong lòng khẽ tức giận: “Có gì đáng cười?! Anh... Anh không được cười nữa!”
Hết cách rồi, dáng vẻ xấu hổ của cô thật sự đáng yêu. Mày rậm Đường Liệt nhếch lên, cười đến lợi hại hơn, tiếng cười sang sảng từ trong khoang ngực của anh phát ra, vây lấy cô từng vòng từng vòng.
“Anh đừng cười!” Lạc Dĩ Phương thẹn quá thành giận, vì vậy vung quyền đấm lên người anh kêu, “Ghét! Anh còn cười, anh còn cười? Có gì đáng cười?! Không cho phép anh cười người ta! Không được cười – hu a!”
Kèm theo từng tiếng kêu to mềm mại, tay nhỏ bé vội vàng “Ầm ĩ” trong chớp mắt rơi vào trong bàn tay to của người đàn ông, bị anh vững vàng bắt chặt.
Đường Liệt gọn gàng lật người, yên yên ổn ổn đè người phụ nữ nhỏ bé mềm mại ở phía dưới, anh dùng sức lực không lớn, lại có thể có hiệu quả hạn chế hành động của cô.
“Anh...” Mặt Lạc Dĩ Phương nóng lên, chỉ thiếu chút nữa không tỏa ra khói trắng.
Thân thể trần trụi của hai người kề nhau thật chặt, lồng ngực rắn chắc của anh đè lên ngực mềm mại của cô, còn có... Một bộ phận nào đó đang nhanh chóng thức tỉnh, càng ngày càng trở nên cường tráng, cũng càng ngày càng có cảm giác bị uy hiếp, hại cô phải ra sức ổn định tâm thần, mới không phát ra tiếng rên rỉ mắc cỡ chết người.
“Em có biết không, thoạt nhìn em giống như bánh ngọt dâu tây, xinh đẹp ướt át...” Hơi thở khàn khàn phun lên bên tai và cổ nhạy cảm của cô, khiến cho trong bụng cô rối loạn tưng bừng.
Miệng nhỏ nhắn của Lạc Dĩ Phương d1en d4nl 3q21y d0n thở dốc, nâng cặp mắt mờ mịt lên, yên lặng nhìn anh.
“Có lời gì muốn nói với tôi?” Giống như một cái là có thể nhìn thấu tâm sự của cô, chóp mũi Đường Liệt khẽ cọ cô, chủ động hỏi ra.
“Ừ.” Người đàn ông như vậy, sao lại không khiến cho cô động lòng? Coi như co vốn không biết gì về lai lịch của anh, tâm hồn của anh đã bị anh hấp dẫn từ lâu.
“Em nói, tôi nghe.” Anh để mặc cho bàn tay thăm dò đường cong uyển chuyển của cô.
“Anh... Ừmh...” Cố gắng ổn định hô hấp, cô kiềm chế dục vọng vặn vẹo vòng eo dưới sự vuốt ve của anh, a a nói: “Anh có thể không cần đụng em tiếp không?”
Đường Liệt cười nhẹ, lười biếng lên tiếng, “Tại sao?”
Cái này còn cần hỏi sao?! Gương mặt đỏ như trái táo của cô khẽ phồng lên, rất không tình nguyện trả lời, “Như vậy sẽ khiến em phân tâm.”
Hình như anh rất trúng ý với đáp án này, cuối cùng có lòng từ bi tạm hoãn thế công, ánh mắt sắc bén chuẩn xác như ưng vẫn đưa mắt nhìn cô thật sâu.
“Được rồi, tôi không quấy rầy em, lần này có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc em muốn nói cái gì rồi chứ?”
Lạc Dĩ Phương cắn môi mềm theo thói quen, than nhẹ trong lòng, vài giây trôi qua, cô mới một lần nữa nâng lông mi thanh tú lên, ngọ nguậy cánh môi mềm y hệt hoa hồng, “Em nghĩ... Chuyện phát sinh giữa chúng ta tới đó là hết, không thể có dính dấp mới nữa, như vậy... Sẽ tốt hơn.”
Nghe vậy, mày rậm của Đường Liệt nhíu chặt, trong tròng mắt đen nhanh chóng thoáng qua ánh sáng kỳ dị.
“Có ý tứ gì? Nói rõ ràng.” Giọng điệu của anh đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Lạc Dĩ Phương lại một lần nữa lấy hết dũng khí, nhỏ giọng nói: “Em có hôn ước, anh.. Anh cũng nên hiểu được, cha em muốn kết thân với tập đoàn Thịnh Khang, đây là một cuộc hôn nhân buôn bán, em không gả không thể, không có đường lui...”
Không biết vì sao, khi nói ra những lời này với anh thì ngực của cô thật đau, lòng như đao cắt, đau đến cô không nhịn được khẽ hút khí.
Là vì tình yêu của cô lặng lẽ phát sinh lại không kịp chắc chắn! Cho nên, lòng của cô mới có thể đau thế này, nhức như vậy.
“Em coi tôi là thằng hèn dùng hết rồi thì vứt đi như rác sao?” Đường Liệt giữ chặt cằm cô, không để cho cô né tránh.
“Không, không phải như thế!” Hốc mắt nóng lên, ngay sau đó nước mắt xông ra, cô rơi lệ khẽ gào: “Chúng ta còn có thể tiếp tục như thế nào nữa?! Không có cách nào, em, lòng em thật đau... Anh có biết hay không? Lòng của em thật đau...”
Cô có quá nhiều gánh nặng không cách nào buông bỏ, cô chỉ có thể làm theo sắp xếp của cha, không có cách nào cứu vãn, cho dù đau lòng như vậy thì như thế nào? Cô không có hơi sức thay đổi điều gì, không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ nuốt khổ sở xuống.
Đường Liệt giống như bị dáng vẻ dinendian.lơqid]on bất lực của cô lay động tiếng lòng, khuôn mặt anh tuấn như ác ma phớt qua một phong cách nịnh nọt gian tà, lộ ra cái gì đó cực kỳ nhỏ bé, nhưng trong nháy mắt lại che giấu thích đáng.
Ngón tay giữ chặt cằm cô tăng thêm sức lực, tròng mắt đen thui tinh tế, hơi thở nóng bỏng phất qua gương mặt của cô, “Em sẽ cảm thấy đau lòng, bởi vì không muốn rời khỏi tôi gả cho người đàn ông khác sao?”
Lạc Dĩ Phương cắn môi mềm, uất ức chảy nước mắt, đồng thời cũng cảm thấy khó chịu, bởi vì người đàn ông này chính xác không sai nói ra tâm sự của cô.
“Anh... Anh không được bắt nạt em...” Cô giằng co, bất đắc dĩ không trốn thoát khỏi khống chế của anh.
“Em vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi.” Đường Liệt vô cùng nhẫn nại, không hỏi ra lý do, tuyệt đối không chịu để yên, “Nếu như bây giờ em có quyền tự chủ, có thể gả cho người đàn ông mình yêu mến, có phải em không muốn gả cho tôi không? Dĩ Phương, trả lời tôi, có phải em sẽ buông tôi ra không?”
Vấn đề của anh hết cái này đến cái khác liên tục, rung động lòng của cô.
“Đừng hỏi, van cầu anh đừng hỏi, em không biết, em không biết...” Cô giãy giụa càng lợi hại hơn, muốn chạy trốn từ dưới người anh.
“Trong lòng em rõ ràng, nhưng lại sợ đối mặt.” Đường Liệt cố định tứ chi của cô, công bố đáp án ra thay cô, khiến cho tình cảm và ý tưởng của cô trần trụi mở ra, không chỗ nào che giấu.
“Hu...” Trừ khóc thút thít ra, Lạc Dĩ Phương không biết có thể đối mặt với anh như thế nào.
“Em quỷ nhỏ nhát gan này.”
Đúng. Cô chính là nhát gan, không dám thản nhiên thừa nhận. Anh muốn nghĩ như thế nào? Hu...
Lạc Dĩ Phương vẫn đau lòng khóc, trong mơ mơ màng màng, cô nghe thấy tiếng thở dài trầm thấp của người đàn ông, hai cánh tay của anh ôm cô thật chặt, nụ hôn của anh nhẹ nhàng rơi lên trán cô, chân mày, mí mắt và trên gương mặt, cuối cùng đặt lên đôi môi đỏ tươi của cô, che lại tiếng nức nở đáng thương.
Cô không chống đỡ được dịu dàng của anh...
Lần này, phương thức anh muốn cô vô cùng dịu dàng, hôn khắp toàn thân cô, cũng ấn anh dầy đặc vào trong lòng cô...