Bờ biển chạng vạng tối, từng đợt tiếng sóng vang lên ngoài cửa xe, phía chân trời đã dính vào màu đỏ vàng nhàn nhạt, từ xa nhìn ra, có thể nhìn thấy rất nhiều con chim bay lượn trên bầu trời.
Đường Liệt quả thật mang cô đến một bờ biển không người, xe dừng lại đối mặt với biển, mở cửa xe là có thể trực tiếp đạp lên bờ cát.
Lạc Dĩ Phương cắn môi, tâm tình khẩn trương khiến cho toàn thân cô giống như cây cung giương căng, tay nhỏ bé của cô lặng lẽ mò về phía tay nắm cửa, định xuống xe trước một chút, dù sao kéo được chốc lát thì chốc lát, nán lại trong không gian nhỏ bé này cùng Đường Liệt, đầu của cô lại bắt đầu hôn mê.
“Em đang sợ sao?” Đường Liệt hơi đùa cợt hỏi, lấy gói thuốc, thong thả ung dung rút ra, gương mặt tuấn tú hơi nghiêng, phả khói về phía cửa sổ xe mở một nửa.
“Tôi không có.” Lạc Dĩ Phương hy vọng giọng nói của mình nghe bình tĩnh một chút.
Chỉ có điều bị anh hỏi lên như vậy, tay nhỏ bé đang đặt lên nắm cửa rụt về. Hừ! Mặc dù cô không có tư cách từ chối anh, nhưng tuyệt đối không yếu thế trước mặt anh.
“Không có là tốt nhất. Tôi không hy vọng lát nữa em quá căng cứng, làm như vậy không có ý nghĩa.”
Gương mặt của Lạc Dĩ Phương còn đỏ hơn trời chiều ở biển.
Anh cố ý bắt nạt cô, dùng phương thức này để cho cô khó chịu sao?
Cho dù... Cô chưa bao giờ nếm thử chuyện gặp nhau trần truồng, làm chuyện ân ái với đàn ông ở ngoài trời, nhưng cho dù trong lòng có ngượng ngùng cỡ nào, sợ, cô nhất định cũng có thể khắc phục.
Nếu làm thì làm, quên mình, quên tất cả chuyện này, không nên đi quan tâm tình cảm có bị tổn thương hay không, dù sao đây là yêu cầu của anh, cô chỉ cần cố gắng làm là được.
Cằm xinh xắn dũng cảm ngẩng lên, cô bắt đầu cởi áo khoác xuống, áo len, da thịt trắng như tuyết dần dần lộ ra.
Hiện giờ ở trước mặt đàn ông, hàm răng khẽ cắn, cởi cả áo lót màu xanh nhạt xuống, nụ hoa xinh đẹp kia tiếp xúc không khí lạnh lẽo, lập tức đứng thẳng, giống như chờ đàn ông vuốt ve và hôn hít.
Lạc Dĩ Phương còn không kịp cảm thấy lạnh lẽo nhiều hơn, bàn tay phái nam đã lướt lên ngực mềm mại của cô, dùng lòng bàn tay thô ráp vuốt ve da thịt của cô, đưa đến run rẩy hàng loạt.
Đường Liệt dập tắt nửa điếu thuốc lá còn lại, bắn ra ngoài cửa sổ, thấy cô rõ ràng vừa sợ vừa ngượng ngùng, vẫn còn cứng rắn chống cự trước mặt anh, ý nghĩ muốn trêu chọc cô càng ngày càng mãnh liệt.
Anh hạ thấp ghế lái, dọn ra không gian lớn hơn, kéo thân thể mềm mại trắng như tuyết tới, để cho cô đưa lưng về phía anh, dạng chân trên đùi anh, yêu thích không buông tay xoa bóp ngực cô, hưởng thụ cảm xúc mềm mại và sức nặng tốt đẹp mà tròn trịa này mang đến.
“Dĩ Phương... Không cần cởi sạch quần áo, vẫn có thể làm được rất thoải mái, em không biết sao?” Anh cười trầm thấp, môi lưỡi mút vành tai của cô, in dấu vô số nụ hôn lên vùng mẫn cảm phía sau tai cô.
“Ừ ừmh...” Môi đỏ mọng của cô khẽ nhếch, không tự chủ được ngâm nga, ngực khẽ đi về phía trước, giống như muốn lấy được yêu thương nhiều hơn của anh.
“Thân thể của em đã quen với vuốt ve của tôi, không có cách nào chống lại.” Anh kiêu ngạo mà nói, ngón tay dài nhẹ nhàng túm lấy nụ hoa của cô, thong thả ung dung đùa bỡn.
“A -” Lạc Dĩ Phương nhíu mày lại, đôi tay không biết nên làm thế nào mới tốt, chỉ có thể bám chặt lấy cánh tay cường tráng của anh, như người chết chìm bấu víu lấy bè gỗ, nắm thật chặt.
Đường Liệt xoay gương mặt ửng đỏ của cô lại, đút môi lưỡi vào cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch của cô, bừa bãi chiếm đoạt mật ngọt trong cái miệng nhỏ kia, dây dưa cái lưỡi của cô, hôn cô đến thiếu chút nữa hít thở không thông.
Dưới sự vuốt ve của anh, bộ ngực của cô trở nên cứng hơn, nụ hoa y hệt đóa mai hồng nổi lên, hoàn toàn cảm nhận được kích thích do lòng bàn tay thô ráp cứng rắn của anh mang đến.
Hơi thở của hai người hòa vào, tim đập rộn lên, một tay Đường Liệt chậm rãi luồn vào trong quần cô, đầu ngón tay trượt theo quần nhỏ của cô, trực tiếp đụng chạm vào đóa hoa đã sớm ướt át của cô.
“Ưmh...” Hai đầu gối của Lạc Dĩ Phương run rẩy, tư thế dạng chân khiến cho cô không cách nào khép chân lại được, người đàn ông này giống như cố ý hành hạ cô, ngón tay thô ráp khẽ áp sát di@en*dyan(lee^qu.donnn) vuốt ve xoa nắn, hết lần này đến lần khác kích thích cô, quyến rũ ra nhiều xuân triều hơn.
Đường Liệt cười khẽ, “Em cái vật nhỏ này, thật sự quá nhạy cảm... Chỉ có điều, tôi thích em nhạy cảm như vậy, thoáng trêu chọc đã nổi lên phản ứng, ở trong tay của tôi hòa thành một vũng nước.”
Ngón tay của anh đã sớm thấm ướt, mượn trơn trượt này tiến vào trong vách hẹp của cô, anh chôn được rất sâu, hoạt động đốt ngón tay trong chỗ ấm áp chặt căng của cô.
Lạc Dĩ Phương không ngừng thở dốc, tiếng rên rỉ câu người cứ như vậy mà bật ra khỏi đôi môi đỏ mọng, cô nắm lấy cánh tay Đường Liệt chặt hơn, gần như bấm ra dấu vết trên tay anh.
“Thoải mái không?” Anh mút tai cô.
“Ừ ừmh...” Hành hạ ngọt ngào này đủ để bức người ta tới điên cuồng, khóe mắt Lạc Dĩ Phương rỉ ra giọt lệ, thân thể mềm mại không ngừng vặn vẹo, hình như một phút cũng ngồi không yên, “Thật khó chịu... Ưmh... Van cầu anh, van cầu anh...”
“Cầu xin tôi cái gì? Em không nói rõ ràng, tôi không biết nên làm như thế nào.” Hai mắt tràn đầy dục vọng của anh thoáng qua vẻ trêu cợt.
“Van cầu anh, tôi muốn...” Thật khổ sở, khát vọng thỏa mãn của cô, làm thế nào cũng không chiếm được.
“Muốn cái gì? Dĩ Phương, nói đi, nói ra, tôi lập tức cho em.”
“Tôi... Tôi muốn anh, van cầu anh, tôi muốn anh...” Lần này, cô chủ động tìm môi của anh, dây dưa thật sâu.
Đường Liệt không hề keo kiệt cùng hưởng nụ hôn nóng bỏng với cô, môi mỏng đè lên bờ môi mềm mại của cô, khàn khàn nói, “Tôi sẽ cho em, khiến em thỏa mãn.”
Anh kéo khóa quần xuống, giơ phái nam giữa hai chân lên cao cao, sau đó dễ dàng tìm được cửa vào ướt át, lửa nóng dâng trào trong nháy mắt xông vào bên trong hành lang u tối khao khát của cô, mạnh mạnh mẽ mẽ lấp đầy trống rỗng.
“A a a -”
“Phù -”
Hai người đông thời phát ra rên rỉ, chặt chẽ của cô bao trùm anh, khiến cho phái nam của anh mạnh khỏe hơn.
“Dĩ Phương, đây chính là tôi, em cảm thấy sao? Lực lượng của tôi ở trong cơ thể em, em là của tôi, vĩnh viễn không thể thoát được.” Đường Liệt cầm eo thon của cô, tận tình ra vào trong mềm mại đó, khiến cho mông của cô hết lần này đến lần khác vỗ vào bắp đùi của anh.
Ma sát kịch liệt ở giữa đùi bộc phát ra, Lạc Dĩ Phương vừa nóng lại vừa choáng, bị lực lượng mạnh mẽ của đàn ông rung động đến thiếu chút nữa ngồi không yên, hai tay trắng không khỏi nắm lấy tay lái trước mặt, thừa nhận công kích và đoạt lấy của anh.
“Anh... A a! Quá nhanh, chậm một chút, không cần... Hmm a a...” Cô đã không biết rõ rốt cuộc cần cái gì, anh cường tráng khiến cho cô sợ hãi, anh tràn đầy để cho cô vui sướng, cô giống như một con thỏ nhỏ đáng thương, giãy giụa dưới móng vuốt của thú hoang, bất cứ lúc nào cũng có thể bị xé nuốt vào bụng.
“Đây không phải là yêu cầu của em sao? Em muốn tôi, tôi lập tức đưa mình cho em.” Đường Liệt vốn không để ý tới cầu khẩn của cô, ôm lấy thân thể mềm mại của cô, không ngừng in dấu thuộc về anh xuống.
Nhiệt độ bên trong xe càng ngày càng cao, thở dốc thô tục và mềm mại lần lượt thay đổi, anh đột nhiên đưa một tay ra mở cửa xe, ôm lấy cô lảo đảo ra bờ cát bên ngoài xe, đè cô dưới người.
Lạc Dĩ Phương cởi trần nằm trên đất cát, cô trợn to mắt đẹp, theo bản năng che kín ngực, thở hổn hển dưới đất khẽ lẩm bẩm: “Không được, sẽ bị người nhìn thấy... Không thể như vậy...” Trong xe ít nhiều gì còn có thể ngăn cản một chút cảnh xuân bị lộ ra.
“Bị nhìn thì bị nhìn, tôi chính là muốn làm ở chỗ này.” Đường Liệt bá đạo kéo tay che ngực của cô ra, cúi đầu die ennd kdan/le eequhyd onnn hôn lên ngực cô, mông eo trầm xuống, một lần nữa đoạt lấy cô.
“Đường Liệt a a -” Cái này quá kích thích, Lạc Dĩ Phương không cách nào ngăn cản thế công của anh, bị buộc mở rộng mình, hoàn toàn tiếp nhận anh.
“Em cũng thích, Dĩ Phương. Tôi hiểu rõ thân thể của em hơn em, em thích tôi như vậy với em.”
“Anh, anh điên rồi...” Trừ điên cuồng ra, cô không tìm được từ ngữ nào hình dung tất cả.
Đường Liệt cười nhẹ, hai mắt trở nên tĩnh mịch, thưởng thức thân thể ửng đỏ của cô, cùng với vẻ mặt tinh tế lại mê người khi chịu đựng lực lượng của anh ra vào.
Anh điên rồi, trong máu điên cuồng hô lên phải lấy được thỏa mãn. Lấy điều kiện của anh, muốn tìm được người phụ nữ xinh đẹp đến làm bạn có gì khó khăn? Lại cố tình sinh ra cảm giác kỳ quái với cô, hình như chỉ có cô, mới có thể gọi ra dục vọng kinh người ẩn sâu trong đáy lòng anh.
“Dĩ Phương, nếu tôi điên rồi, như vậy sẽ kéo theo em nổi điên chứ?” Giọng điệu của anh mang theo cưng chiều ngay cả chính bản thân anh cũng không phát hiện ra.
“Hmm a a -” Lạc Dĩ Phương chịu đựng không nổi hét to lên, từng đợt sóng khoái cảm giống như sóng biển dâng lên, cuốn cô nhanh chóng vào trong lốc xoáy.
Ý thức bay thật xa, toàn thân nóng lên.
Loáng thoáng, cô giống như nghe thấy tiếng gầm nhẹ thô ráp của người đàn ông ở bên tai cô, có chút gì đó trong cơ thể cô bộc phát ra, cảm giác thỏa mãn không thể tưởng tượng nổi ập vào lòng.
Thân thể của cô trở nên nhẹ nhàng, giống như bay, thẳng đến một nơi thần bí, ôm chặt người đàn ông cùng mến yêu không rời...
Khí trời bây giờ rất tốt, mặc dù là mùa đông, nhưng mặt trời ló dạng, ánh sáng ấm áp chiếu lên vườn hoa to như vậy, ngay cả cỏ nhân tạo cũng phản ra sáng bóng nhàn nhạt, làm cho người ta cảm thấy thoải mái toàn thân.
Nơi này là một trung tâm điều dưỡng tư nhân bên trong hồ nằm ở thành phố Đài Bắc, diện tích rộng lớn, phục vụ và thiết bị đều cao cấp nhất, đặc biệt cung cấp cho khách hàng ở trên đỉnh kim tự tháp sử dụng, người được đưa đến nơi này nhận chăm sóc, phần lớn có bối cảnh rất tốt.
“Mẹ, đây là dâu tay mẹ thích ăn, con rửa sạch rồi, nào, há miệng ra.” Trong vườn hoa, Lạc Dĩ Phương ngồi trên ghế đá, cầm một trái dâu tây đỏ tươi đưa lại gần khóe miệng mẹ, dịu dàng dụ dỗ.
Chu Nhã Viện ngồi trên xe lăn không nhúc nhích, hai mắt không có tinh thần rũ xuống, vốn không biết thần trí ngao du đi nơi nào, mà tình huống như vậy của bà, đã kéo dài thật nhiều năm.
“Mẹ, trái dâu này thật xinh đẹp, hơn nữa rất thơm, mẹ ngửi xem.” Lạc Dĩ Phương giơ trái dâu tây lên mũi mẹ, tiếp tục dỗ dành, “Mau há miệng nào, thật sự ăn rất ngon, con vừa mới trộm vài trái, mẹ mà không ăn, sẽ bị con ăn sạch sẽ.”
Lông mi của Chu Nhã Viện giật giật, khi dâu tây một lần nữa đặt lên khóe miệng bà thì cuối cùng có động tĩnh, rất chậm, chậm rãi hé môi, ngoan ngoãn để con gái đút bà ăn trái cây.
Lạc Dĩ Phương vui sướng cười, dùng giấy lau cẩn thận cho mẹ, lại đưa trái dâu tây thứ hai lên cho ăn.
Hai mẹ con lẳng lặng ngồi dưới ánh mặt trời mùa đông một lát, sau khi ăn xong trái cây, Lạc Dĩ Phương dịu dàng vén tóc trên trán cho mẹ, tóc vốn đen thui xinh đẹp đã mất đi sáng bóng, cô quyến luyến cầm lấy, trong lòng hơi buồn phiền.
Lắc lắc đầu, cô không muốn suy nghĩ quá nhiều, tay nhỏ bé nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay gầy yếu của mẹ, bắt đầu kể lại chuyện đã xảy ra thời gian này.
“Thời gian này cha rất bận, ngày hôm qua dfienddn lieqiudoon phó tổng giám đốc Lý tới nhà tìm cha, con nghe lén được bọn họ nói chuyện, dường như có một tập đoàn xuyên quốc gia ở Hương Cảng, không biết vì lý do gì, cố ý đối đầu với công ty Khánh Phú của cha, đã cướp đi rất nhiều mối làm ăn từ trong tay cha, cho nên cha... Tương đối không có thời gian đến thăm mẹ.”
Trên thực tế, những năm gần đây số lần Lạc Khánh Đào tới thăm vợ, dùng năm ngón tay có thể tính xong.
Lạc Dĩ Phương cố gắng lên tinh thần, nhéo tay mẹ cười nói: “Chẳng qua con sẽ thường xuyên tới, tiện thể mang chút đồ mẹ thích ăn. Đúng rồi, gần đây có một công ty bách hóa bán dâu tây Đại Phúc, nghe nói ăn rất ngon, thời sự trên ti vi cũng đi phỏng vấn, lần tới con mua, chúng ta cùng ăn xem...”
Chu Nhã Viện vẫn giữ tư thế ngồi như cũ, không có phản ứng gì, nhưng Lạc Dĩ Phương không cảm thấy nản lòng. Có thể nói chuyện như vậy cho mẹ nghe, cô đã cảm thấy hạnh phúc - nho nhỏ, hạnh phúc nho nhỏ, tầm thường như thế, lại có thể làm ấm áp lòng cô.
Cô nói tiếp, “Còn có, ngày hôm qua con có đi chọn mấy cuộn len, định đan một cái áo choàng hơi dày một chút cho mẹ, lần sau khi tới, con sẽ mang một cái tới... Đúng rồi, hôm nay Ôn Hinh vốn định đi cùng con, nhưng tạm thời trong nhà cô ấy có chuyện, buổi tối còn phải dừng dạy may, cho nên không có cách nào.”
Cô dừng lại một chút, bao tấm chăn trên đầu gối mẹ kín thêm, còn nói: “Mẹ, con lén nói cho mẹ biết một chuyện, Ôn Hinh có một người rất tuyệt ngưỡng mộ, cũng thường tặng hoa, mỗi lần người đàn ông kia xuất hiện, Ôn Hinh lại đỏ bừng cả mặt, đùa vui lắm...”
Đột nhiên, nụ cười nhàn nhạt bên môi cô đông lại, trong đầu hiện lên khuôn mặt anh tuấn lại cao thâm khó lường của đàn ông.
Cô cũng không phải giống vậy chứ? Chỉ cần người đàn ông nào đó xuất hiện, cô cũng không kiềm chế được mà mặt đỏ lên...
Oh, không muốn, không muốn, cô và anh hoàn toàn không thể!
Có một đêm triền miên kia còn chưa đủ sao?
Cô làm quyết định to gan nhất đời này, lên giường cùng một người đàn ông biết chưa tới hai ngày, buông thả linh hồn trong ngực anh, nếm tư vị thiên đường thiêu đốt.
Như vậy còn chưa đủ sao? Haizzz... Tại sao cô có thể có lòng tham không đáy như vậy?
Khi Lạc Dĩ Phương rơi vào trong suy nghĩ rối loạn, như thế nào cũng không rõ thì một bóng đen cao lớn đột nhiên ngăn cản ánh sáng, bao trùm lấy cô.
Lạc Dĩ Phương nghi ngờ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đợi đến khi thấy rõ đối phương, không khỏi ngẩn ra.
“Tôi tìm em thật vất vả.” Mắt Đường Liệt nhìn xuống cô, đôi tay tiêu sái nhét trong túi quần jean.
Lạc Dĩ Phương sắp hôn mê, hoàn toàn không chuẩn bị tâm tư sẽ gặp được anh ở đây.
“Anh... Sao anh biết đến chỗ này?”
“Bởi vì em ở chỗ này, cho nên tôi không thể làm gì khác hơn là tới nơi này.” Anh giống như đang chơi trò hỏi gì đáp nấy với cô, đáp thật suôn sẻ.
Thời gian hai người xảy ra quan hệ thân mật đã qua ba ngày, Lạc Dĩ Phương biết mình nhát gan, mặc dù trong lòng đều là anh, đầy trong đầu đều là anh, cũng không dám gặp lại anh.
Ba ngày nay, cô mất rất nhiều cố gắng, cả ngày lo lắng đề phòng, ngay cả hết giờ dạy đan cũng lựa chọn trộm chuồn die,n; da.nlze.qu;ydo/nn chạy từ cửa sau phòng học.
Cô sợ mà!
Sợ nếu như dính dáng tiếp, sẽ càng lún càng sâu, không thể tự thoát ra được.
Lực hấp dẫn giữa cô và người đàn ông này, mãnh liệt đến mức khiến cho toàn thân cô sôi trào, một khi trầm mê tiếp, sẽ không có khả năng tỉnh táo.
“Nhưng anh... Làm sao anh biết được em ở đây?”
Đường Liệt nhếch mày rậm lên, khóe môi hơi vểnh, “Tôi nói rồi, chỉ cần là chuyện tôi muốn biết, cho dù như thế nào cũng sẽ điều tra được.” Ánh mắt của anh dời về phía người phụ nữ trung niên ngồi trên xe lăn, trong lòng sáng tỏ, nhưng vẫn bình thản hỏi: “Em thường tới nơi này chăm sóc mẹ em?”
Mặt Lạc Dĩ Phương đỏ lên, cúi mắt, đặt tay mẹ vào trong chăn, lúc này mới trả lời: “Trong viện dưỡng lão có nhân viên chuyên nghiệp trông chừng chăm sóc cuộc sống thường ngày của mẹ, mỗi lần em tới, cũng chỉ có thể làm là đẩy mẹ đi ra ngoài một chút, nói chuyện cho mẹ nghe, mang đồ mẹ thích ăn cho mẹ, em... Em làm cũng không tốt...”
Nhìn chăm chú vào ánh mắt trầm xuống của cô một chút, nhưng vẻ sắc bén trong nháy mắt lập tức bị che kín, giọng Đường Liệt mang theo cười nói: “Em không thay tôi giới thiệu một chút sao?”
“Hả?!” Lạc Dĩ Phương chớp chớp cặp mắt đẹp.
Đường Liệt nhíu mày, liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngu ngơ của cô một cái, tự động ngồi xổm xuống trước mặt Chu Nhã Viện, nhếch miệng mà cười cười, theo đó tự giới thiệu bản thân.
“Mẹ Lạc xin chào ngài, cháu tên là Đường Liệt, Đường trong Đường triều, Liệt trong liệt tửu, cháu năm nay ba mươi ba tuổi, công việc... Ừmh, coi như ổn định, thu vào không có trở ngại, nuôi nổi bà xã và con. Cá tính của cháu dễ chung đụng, yêu thích động vật nhỏ, trừ bình thường thích uống chút rượu ra, không có ham mê xấu khác, cháu thích Dĩ Phương, Dĩ Phương cũng vô cùng yêu thích cháu, chúng cháu đã ở chung với nhau -”
“Đường Liệt!” Lạc Dĩ Phương không để ý đến phong phạm thục nữ kêu to thành tiếng, quả thật không thể tin được da mặt của anh lại dày như vậy. “Anh... Anh không được nói lung tung trước mặt mẹ em, em, em mới không có vô cùng yêu thích anh!” Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ đến như cà chua chín muồi, mắt đẹp trừng đến vừa sáng vừa tròn.
“Không có sao?” Anh xấu xa nhếch môi.
“Không có.” Cô dùng sức lắc đầu.
“Thật sao?”
“Thì, là có.” Đáng ghét!
Đường Liệt đột nhiên đưa tay cầm một bàn tay mềm của cô, lòng bàn tay ấm áp dán chặt lên mu bàn tay mịn màng của cô, mang theo nét mặt dung túng lui một bước nhỏ.
‘Được rồi, là tôi thích em vô cùng [email protected]`lqy"dn yêu thích, thích đến ngay cả trong mộng cũng nghĩ tới em, một khắc cũng không thể quên được, vậy được rồi chứ?”
Toàn thân Lạc Dĩ Phương nóng lên, cảm giác mình cũng sắp “Chín”.
“Anh... Em không nghe anh nói hươu nói vượn.” Cô vội vàng rút tay nhỏ bé về, ổn định nhịp tim không ổn, hít sâu một hơi mới đứng lên.
Lúc này, một hộ lý trẻ tuổi đến gần, muốn tiếp nhận việc chăm sóc Chu Nhã Viện, đẩy bà về phòng nghỉ ngơi.
“Lý tiểu thư, vậy nhờ cô rồi, nếu có chuyện gì, xin gọi điện thoại cho tôi.” Lạc Dĩ Phương tạm thời không để ý đến người đàn ông khiến cho tâm thần cô đảo loạn, cẩn thận dặn dò nhân viên hộ lý.
“Không thành vấn đề. Lạc tiểu thư, xin cô yên tâm.”
Sau khi nhận được bảo đảm, Lạc Dĩ Phương cúi xuống hôn nhẹ lên mặt mẹ, nói lời từ biệt với mẹ, sau đó mới để cho nhân viên hộ lý đẩy xe lăn, nhìn hai người vào phòng.
Không biết vì sao, cô đột nhiên cảm thấy rùng mình, thân thể rụt lại một cái, tay trắng nõn theo bản năng ôm lấy mình.
Ngay sau đó, mùi hương dễ ngửi ấm áp bọc lên người, cô hơi ngẩn ra, phát hiện Đường Liệt đã cởi áo khoác choàng lên vai mảnh khảnh của cô.
“Anh...” Cắn đôi môi đỏ mọng, cô yên lặng nhìn anh, trong lòng loạn hơn rồi.
“Tôi như thế nào?” Đường Liệt đùa với cô, “Tôi làm sao lại tri kỷ như vậy, tốt như vậy, đúng không?”
“Anh anh... Anh da mặt dày mới là thật.” Haizzz, tình nhân giống mà không giống liếc mắt đưa tình ở đây? Lạc Dĩ Phương giống như tâm loạn như ma, cũng không cách nào bỏ qua được mùi vị ngọt ngào tràn ra từ lồng ngực.
Đường Liệt vui vẻ bật cười, rất tự nhiên thay cô khép chặt áo khoác, tiếp đó lại như chuyện đương nhiên cầm tay nhỏ bé của cô, dắt cô đi ra ngoài.
Gương mặt Lạc Dĩ Phương ửng hồng, thử rút tay mềm về, nhưng anh vốn không định buông tay.
“Cha em không ngừng ngoại tình, nuôi không ít vợ nhỏ ở bên ngoài, mẹ em không chịu nổi mới biến thành dáng vẻ này, phải không?” Anh hỏi hết sức bình tĩnh, giống như đã sớm biết được đầu đuôi sự việc.