“Em muốn khóc sao? Tôi sẽ để em khóc đủ!” Anh vứt lời ngoan độc xuống, môi lưỡi dây dua cũng hung hăng theo.
Anh muốn để cho cô trải nghiệm khoái cảm sắp gặp cái chết lần nữa, để cho cô ríu rít khóc thút thít phía dưới, thương xót cầu xin, cầu xin anh nhân từ và đầy đủ cho kịch liệt.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Lạc Dĩ Phương không thể phủ nhận, cô càng ngày càng quen thuộc với cách sống trước mắt.
Giữa cô và Đường Liệt đã thành số định, chỉ có thể cất giấu thật lòng, tùy anh ôm thân thể cô, nếm mùi vị của cô.
Dau lòng không thể tránh được, cô không có sức ngăn cản, cũng tùy nó đau đi!
Cốc cốc –
Tiếng gõ cửa vang lên, cô ngẩng mặt lên nhìn, nhìn thấy dì Sương bưng một khay lớn tới, phía trên để điểm tâm và trà nóng.
“Cô cứ bận rộn trong phòng suốt buổi sáng, bữa trưa mới ăn một chút xíu, rốt cuộc bận rộn cái gì vậy?” Dì Sương mang theo vẻ hứng thú hỏi, mang điểm tâm và trà lên.
Mặt Lạc Dĩ Phương ửng đỏ, ôn hòa nhếch môi, “Không có gì... Chính là nhàm chán, định đan vài thứ đồ.”
Dì Sương liếc nhìn bán thành phẩm đặt trên đầu gối cô, cười hì hì nói: “Cô định đan một chiếc áo len à? Ưmh... Chỗ bả vai phải rộng một chút, là đan cho đàn ông mặc hả? Rất tốt, rất tốt, tiên sinh thích nhất màu xanh dương đậm này.”
Mặt Lạc Dĩ Phương nóng hơn, vội vàng giải thích: Tôi không định đan cho anh ấy, đây chỉ là tôi, tôi đan để giết thời gian, chơi thật vui mà thôi, không có ý định cho ai.”
“Không có ý định cho ai, vậy thì cứ dứt khoát đưa cho tiên sinh đi! Biết tự tay cô làm cho tiên sinh, tiên sinh sẽ thật vui mừng đó!” Dì Sương cười thần thần bí bí, một mặt bận rộn chuẩn bị trà chiều, rót trà Ceylon (Sri Lanka) vừa mới ngâm tốt vào trong chén sứ tinh xảo, bưng cho Lạc Dĩ Phương.
“Cám ơn...” Lạc Dĩ Phương nhận lấy ly trà, ngơ ngác uống, trái tim rối loạn lên vì mấy câu nói trêu chọc của dì Sương.
Cô vốn lừa mình dối người, nói là vì giết thời gian, nên mới tùy tiện đan vài thứ, thật ra thì ý thức đã hoàn toàn phản bội cô, để cho cô trong lúc vô tình lấy vóc người của anh làm mẫu cho cô, đan áo len cho anh.
Suy nghĩ không cách nào rời khỏi trên người anh, anh giống như thuốc độc dính đầy mật đường, biết rõ tiếp tục như vậy không phải là cách, cô vẫn đắm chìm vào đó không thể tự kiềm chế.
Dì Sương thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của cô, thở dài thườn thượt một hơi.
“Có lẽ giữa cô và tiên sinh còn có nhiều hiểu lầm, nhưng cô không nên nản chí, tôi cảm thấy, tiên sinh đối với cô quả thật khác biệt, điểm này rất đáng cân nhắc.”
Nghe vậy, Lạc Dĩ Phương phục hồi tinh thần lại, cầm cái ly tinh tế uống, nụ cười bên môi hơi yếu ớt.
“Dì Sương, tôi và anh ấy... Không có gì.” Trừ quan hệ thân thể khiến người ta đỏ mặt ra, bọn họ còn dư lại cái gì?
Dì Sương nhìn cô cúi mặt xuống trong chốc lát, đột nhiên nói lời kinh người, “Cô rõ ràng yêu tiên sinh, tại sao có thể nói không có gì?”
“Tôi khụ khụ khụ - khụ, khụ khụ -” Trái tim Lạc Dĩ Phương nhảy loạn, bị sặc nước trà ngậm trong miệng, ho đến nước mắt chảy xuống.
“Cô nhìn cô xem, sao không cẩn thận như vậy?!” Dì Sương vội vàng tới vỗ lưng giúp cô.
“Tôi... Khụ, khụ, không có chuyện gì...” Lạc Dĩ Phương hít sâu vài hơi, cuối cùng bình ổn áp bức nơi cổ họng, chớp mắt mấy cái, chớp cả nước mắt ra, “Dì Sương, tôi thật sự không có việc gì, cám ơn dì.” Lấy mu bàn tay lau ướt át bên má, sắc mặt của cô hơi tái nhợt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi.
Dì Sương đưa tờ khăn giấy cho cô, vẫn ngồi chỗ cũ, ánh mắt như tra cứu đặt trên mặt cô.
Lạc Dĩ Phương bị bà nhìn rất không thoải mái, định né tránh, lại không có chỗ để trốn.
“Yêu tiên sinh khiến cho cô cảm thấy rất bối rối sao?” Dì Sương không có ý định bỏ qua cho cô, một lần nữa nói tới đề tài này, ép cô không thể không nhìn thẳng.
Khó có thể dùng lời diễn tả được bi ai đang tràn ra, Lạc Dĩ Phương hít vào thở ra thật nhỏ, thận trọng, chỉ sợ động tác quá lớn, sẽ kéo đau tình cảm nàng khó khăn lắm mới đè xuống được.
“Tôi không nên yêu anh ấy, chúng tôi... Không thể nào.”
“Nhưng mà trong lòng cô có tiên sinh mà, chỉ cần tình cảm vẫn còn, tại sao không thể nào?”
Lạc Dĩ Phương nhướn mày, cười đến hơi bất đắc dĩ. Nếu như tâm sự bị đoán trúng, cô cũng không muốn phí sức giấu giếm nữa.
“Dì Sương, sự việc cũng không đơn giản như dì tưởng tượng, nhưng dù sao cũng là tôi yêu say đắm đơn phương, anh ấy... Chỉ có dục vọng đơn thuần với tôi.” Nói đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô rốt cuộc nhiễm chút ửng đỏ lên.
Dì Sương cau mày, lắc lắc đầu, “Tôi không tin.”
“Sự thật chính là như thế.” Lạc Dĩ Phương nắm chặt áo len đan được một nửa, cảm giác mình thật ngốc.
“Tôi hỏi tiên sinh, tiên sinh sẽ nói thật với tôi.”
“Không cần!” Lạc Dĩ Phương giật mình, “Dì Sương, van cần dì, đừng đề cập đến chuyện này với anh ấy, tôi van cầu dì, có được không?!”
Ở trước mặt Đường Liệt, cô đã không có tôn nghiêm, nếu để cho anh biết được cô vẫn yêu anh, cô thật sự không thể có đất dung thân, không biết nên làm sao đây mới tốt.
“Nhưng mà -” Dì Sương còn định thuyết phục cô.
“Haizzz....”
Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến một tiếng vang rất nhỏ, Lạc Dĩ Phương và dì Sương đồng thời quay đầu lại.
Một cái nhìn này, trong nháy mắt trong lòng Lạc Dĩ Phương bị một lực cực lớn bấm chặt, thiếu chút nữa không thở nổi, bởi vì bóng dáng cao lớn của Đường Liệt đứng im tại chỗ, tròng mắt đen bí ẩn di@en*dyan(lee^qu.donnn) chớp cũng không chớp quan sát bọn họ, không cách nào biết được tâm tư của anh.
Trời ơi... Đoạn đối thoại vừa rồi với dì Sương, không phải anh đã nghe được toàn bộ chứ?
Lạc Dĩ Phương trợn to mắt đẹp, bên tai vang lên ong ong, trong đầu trống rỗng.
Vẫn là dì Sương phá vỡ trầm mặc trước, cất giọng nói: “Tiên sinh đã về rồi sao? Tôi chuẩn bị trà chiều, nếu như tiên sinh không bận, có muốn dùng cùng Dĩ Phương tiểu thư không?” Nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của Lạc Dĩ Phương, bà cuối cùng không nhịn được nói.
Đường Liệt thong thả ung dung bước tới, ánh mắt vẫn bám chặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Dĩ Phương, một lát sau mới nói: “Được, tôi đã rất lâu không nhàn nhã uống trà chiều rồi. Dì Sương, giúp tôi lấy thêm một ly sứ tới.”
“Được.” Dì Sương lặng lẽ cười một tiếng, động tác gọn gàng lấy thêm một bộ ly sứ khác, dùng nước nóng tráng, đặt trước mặt Đường Liệt, rót đầy bảy phần hồng trà giúp anh, “Tôi lại đi chuẩn bị thêm hai phần bánh ngọt, tiên sinh có thể tâm sự với Dĩ Phương tiểu thư.”
“Dì Sương...” Lạc Dĩ Phương vô cùng cầu khẩn bà đừng đi, không biết chuyện gì xảy ra, vào giờ phút này cô vô cùng sợ ở chung một chỗ với Đường Liệt.
Dì Sương nháy mắt mấy cái với cô, cười cười, vẫn “Ném bỏ” cô rồi.
Phòng khách chỉ còn lại cô và Đường Liệt, cô một lần nữa nâng ly lên, tập trung uống trà, tập chung đến mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chuyện bên cạnh không có cách nào quấy nhiễu đến cô.
Đáng ghét! Rốt cuộc anh còn định nhìn cô bao lâu?
Mặc dù không đối diện với tròng mắt lấp lánh có thần kia, nhưng mỗi một sợi dây thần kinh trên dưới toàn thân cô, cũng cảm nhận được cái nhìn chăm chú quá mức quỷ dị của anh.
Anh rốt cuộc muốn như thế nào? Có lời gì thì nói mau, muốn hỏi cái gì cứ hỏi! Không nói lời nào mà mãnh liệt nhìn cô chằm chằm, chuyện này... Đây coi là cái gì?!
Đột nhiên –
“Hình như em còn thiếu tôi cái mũ nồi.” Đường Liệt đặt ly trà xuống, nheo mắt nhìn món đồ len trên đầu gối cô, khóe môi cười như không cười.
Nhịp tim Lạc Dĩ Phương lên một trăm, tự dưng nhớ lại trước đây của hai người, anh đã từng náo loạn cô, muốn cô đưa mũ nồi đan trong lớp cho anh.
Khi đó, lòng của cô bởi vì anh nhanh chóng lại nhiệt huyết theo đuổi mà rung động không dứt, mặc dù sợ anh mang tới cảm giác mất khống chế, lại đang trong mê muội cảm thấy từng tia được cưng chiều, ngọt ngào vì được coi trọng.
Tất cả đều là giấc mộng! Bây giờ mộng đã tỉnh, còn dư lại khiến cô khó chịu như thế.
“Tôi... Tôi không nợ anh cái gì...” Mũ nồi này cô đã sớm đan xong, nhưng quan hệ của hai người thay đổi trong một đêm, cô làm sao có thể đưa cho anh, làm chuyện cười cho anh đây?
Ánh mắt Đường Liệt trầm xuống, khẽ mím môi, không biết đang suy nghĩ cái gì, một lát sau lại hỏi: “Món đồ mới die ennd kdan/le eequhyd onnn giống như áo len gì đó, là muốn đan cho tôi sao?”
Lạc Dĩ Phương hơi “Giấu đầu lòi đuôi” mà giấu đồ ra phía sau, lúng ta lúng túng nói: “Anh muốn áo len còn không đơn giản, chỉ cần có tiền, tất cả nhãn hiệu áo len đều chờ anh chọn, không cần ai đan cho anh.”
“Nhưng mà...” Anh hơi trầm ngâm, trong mắt đen nhanh chóng thoáng qua điều gì đó, khàn khàn nói: “Tôi chính là muốn mặc món đồ em đan, không được sao?”
Hả?! Có ý gì?
Lạc Dĩ Phương bị thái độ kỳ quái của anh hù sợ, ngẩn ngơ không nói ra lời, gương mặt cũng nhiễm đỏ nở hai đóa đỏ tươi xinh đẹp dưới cái nhìn chăm chú của anh.
Đường Liệt kệ Lạc Dĩ Phương ngẩn người, rót một ly hồng trà nữa cho mình, sau khi thong thả ung dung bỏ thêm hai lát chanh, mới lại bình tĩnh nói: “Tối mai, tôi muốn em theo tôi tham gia một bữa tiệc tối.”
Lạc Dĩ Phương vẫn yên lặng nhìn anh, môi đỏ mọng khẽ nhếch, không lên tiếng.
Anh lại lộ ra vẻ mặt cười như không cười, lạnh nhạt mở miệng: “Bữa tiệc đó là do tập đoàn Thịnh Khang cử hành, thợ trang điểm chuyên nghiệp sẽ chuẩn bị tất cả cho em, tôi muốn bạn gái tôi vừa ra trận, là có thể thu được hết ánh mắt của mọi người.”
Lạc Dĩ Phương thật sự nói không ra lời. Cô mơ hồ nghĩ đến, anh mang cô đi dự tiệc, muốn cô ăn mặc thật quang vinh chói lọi, thật ra thì chỉ vì khoe khoang đúng không?
Coi như thật sự là như thế, cô cũng không có quyền lời từ chối, không phải sao?
Yếu ớt cắn cắn môi, cô cúi cổ ngọc xuống, một lần nữa tập trung nhấp trà trở nên lạnh, không nhìn thấy trong mắt Đường Liệt đang chăm chú nhìn cô chậm rãi lộ ra sóng triều ấm áp...