Trong cung điện này ma khí không có quá nhiều, chí ít thì không như bên ngoài. Đây có lẽ là điều tốt duy nhất trong tình trạng này.
Điều này góp phần nào giúp cho việc hôi phục của 2 người diễn ra nhanh hơn rất nhiều.
Nhưng cả 2 quả thật là bị thương quá nặng, mất 1 thời gian cực kỳ lâu thì cả 2 mới miễn cưỡng hồi phục 1 chút. Đủ sức để hoạt động 1 chút.
Cả 2 đồng hành tiếp tục tiến lên. Không phải bọn họ không muốn hồi phục đến đỉnh phong mà là không còn nhiều thời gian để làm như vậy. Không muốn tiến lên cũng phải tiến lên.
Cả 2 bắt đầu thâm nhập cổ điện này. Và… bọn họ lạc đường. Bên trong như là 1 mê cung khổng lồ. Từng hành lang thật dài, từng căn phòng đóng kín. Tất cả đều tràn đầy phong cách cổ xưa. Cả 2 không dám manh động. Bọn họ không biết trong nó có những gì đang chờ đón 2 người. Nơi này mà không có nguy hiểm quả thật khó có thể tin, thế mà trên đường đi bọn họ không cảm nhận thấy thứ gì. Do đó mọi nguy hiểm có lẽ đều nằm trong những căn phòng này. 1 nơi nằm ở vị trí đầy hiểm trở như thế này mà nguy hiểm thấp thì ai có thể tin. Chỉ sợ bọn họ chỉ cần mở nhầm 1 cửa thì chết như thế nào cũng không biết a.
Nhưng muốn tìm đường ra hay là muốn tìm hiểu thêm về nơi này thì chắc chắn sẽ cần thám hiểm những căn phòng này.
Quả thật là không biết nên làm sao. Cầm không muốn mạo hiểm trong tình trạng này. Đi vào 1 căn phòng đóng kín là không thể. Do đó Cầm muốn đi khám phá 1 vòng, hi vọng có thể tìm được thứ gì hữu ích hay là 1 căn phòng đã mở cửa. Như vậy thì an toàn hơn rất nhiều.
Chỉ đến khi không tìm thấy bất cứ thông tin gì hữu ích hay là bất cứ chỉ dẫn nào thì cầm mới đi liều mình mở cửa.
Nhưng sự thật luôn mất lòng. Bọn họ đã đi rất nhiều, rất nhiều, xông xáo từng ngõ ngách nhưng mà chẳng có căn phòng nào mở cửa sẵn. Tất cả đều đóng kín, yên lặng chờ đợi có người mở ra.
Thiên Nguyệt không khỏi nói:
- Xem ra sẽ không có việc cánh cửa nào mở sẵn chờ chúng ta đi thăm dò. Ta nghĩ đã đến lúc không cần đi loạn nữa. Đã đến lúc chúng ta mở cửa rồi.
Cầm cũng gật đầu. quả thật đi loạn nữa cũng chẳng có tác dụng gì. Chưa chắc đã có thể khám phá hết mê cung này mà lại còn mất đi rất nhiều, rất nhiều thời gian. Không muốn mở có lẽ cũng phải mở.
Do cánh cửa nào cũng giống cánh cửa nào nên cả 2 quyết định chọn 1 cánh cửa gần mình nhất.
Cánh cửa không khóa nhưng có lẽ do thời gian đã qua quá lâu nên nó đã két lại.Mất 1 chút sức mạnh thì 2 người mới đẩy được cánh cửa ra. Bên trong là 1 căn phòng cũ kỹ. 1 căn phòng bình thường đến không thể bình thường hơn. Xem ra là bọn họ cũng vẫn còn rất may mắn a.
Cả 2 bắt đầu quan sát căn phòng. Nó không khác gì 1 căn phòng bình thường. Có 1 chiếc tủ, 1 chiếc giường, 1 tủ sách và vài thứ khác. Và rồi 1 thứ thu hút sự chú ý của các anh. 1 cuốn cổ thư trông có chút mục nát. Nhưng nó giống như là 1 bản… lịch sử. Có lẽ nó có thể cho 2 người biết về lịch sử của nơi này.
Nhưng sự thật làm cho cả 2 thất vọng. Thời gian dường như đã trôi qua rất lâu rồi khiến cho cả cuốn cổ thư không còn đọc được bao nhiêu. Mà chữ viết trên đó còn rất kỳ lạ. quả thật không có quá nhiều thông tin hữu ích.
Cả 2 lại thử sức với 1 vài cuốn sách khác và kết quả cũng như vậy.
Thế nhưng cả 2 cũng không phải là dạng người dễ bỏ cuộc. Dù cho không có thông tin hữu ích nhưng mà cả 2 vẫn kiên trì kiểm tra từng cuốn 1.
Và sự kiên trì đó đã được đền đáp. Bọn họ tìm thấy được 1 cuốn da dê,, dù đã có chút phai mờ nhưng vẫn có thể nhìn ra đây là 1 tấm bản đồ. Ở trên đó có đánh dấu 1 điểm. Xem ra nó chính là nơi này.
Đây quả thật là 1 thứ vô cùng quý giá đối với 2 người bây giờ.
Cả 2 tinh tế thưởng thức. Dù rất mờ nhưng mà 1 số đường đi nước bước trọng điểm vẫn rất rõ ràng. Theo như tấm bản đồ thì nơi này mới chỉ là vòng ngoài. 1 vòng cực rộng với địa đồ vô cùng phức tạp ngăn cách người khác tiến vào giữa.
Độ phức tạp quả thật quá kinh khủng. Nếu như không có bản đồ thì phải may mắn lắm mới có thể tìm ra được đường ra.
Nhưng giờ xem ra là bọn họ không cần trông chờ vào may mắn hư vô đó.
Cả 2 men theo bản đồ bắt đầu đi, đường đi dị thường thuận lợi, hoàn toàn không có bất cứ nguy hiểm gì. Mất không nhiều thời gian, cả 2 đã đi ra được khỏi mê cung này. Trước mặt họ là 1 vùng không gian trống không, nổi bật lên tất cả là 1 cung điện vô cùng uy nghiêm. Tràn ngập khí tức cổ lão. Hiển nhiên, đây mới coi như là khu vực chính của toàn bộ khu vực này.
Bên trong nó có lẽ là cơ duyên cũng có thể là tràn ngập nguy hiểm. Nhưng điều khiến cả 2 kinh ngạc bởi vì toàn điện này không tồn tại ma khí mà là tiên khí. Điều này quả thật là điều kỳ dị.
Cả 2 không dám liều mạng mà quan sát 4 phía.
Hiện ra trước mắt bọn họ là 1 cái xác. 1 cái xác chỉ còn xương trắng hếu không biết chết từ bao giờ. Cả 2 thận trọng đến gần. 1 cuốn sách để gần đó thu hút sự chú ý của 2 người. 1 cuốn trông giống nhật ký. Hiển nhiên là do người này để lại.
2 người nhìn nhau, ánh mắt lóe sáng. Đây có lẽ chính là thứ có thể giúp 2 người biết được đây là đâu chăng.
Cả 2 cẩn thận từng ly từng tí đọc nó.
1 lúc sau, cả 2 nhìn nhau, cả mặt tràn ngập chấn kinh. Thông tin mà chủ nhân của cuốn nhật ký này để lại quả thật quá kinh người.
Chủ nhân của nó là 1 vị thiên kiêu. Hơn 300 tuổi đã là chân tiên. Sau đó ông phát hiện ra được 1 lỗ hổng đến ma giới. Mang theo tuổi trẻ khinh cuồng, hắn 1 mình xâm nhập ma giới. Và… bị rơi xuống vực. Tình cờ phát hiện ra được nơi này.
Người này trải qua cùng Cầm và Thiên Nguyệt cũng không có khác nhau. Sau khi mà tìm 1 vòng không có bất cứ thông tin gì thì hắn đã bắt đầu khám phá ra được nơi này. Nhưng mà dù dùng rất nhiều cách nhưng hắn không thể xông vào tòa cổ điện này.
Thế là hắn bỏ công ra bắt đầu thăm dò từng căn phòng. Không thể không nói, 2 người may mắn khi vào 1 căn phòng không có nguy hiểm. chứ như lão giả đã chết này thì có rất nhiều căn phòng hắn vào tồn tại rất nhiều cấm chế, rất nhiều cái bẫy chết người. Nhiều lần hắn bị thương cực nặng.
Nhưng mà càng như thế hắn lại càng có nhiều phát hiện kinh người.
Những bí mật có thể kinh động cả 2 thế giới.
Điều này góp phần nào giúp cho việc hôi phục của 2 người diễn ra nhanh hơn rất nhiều.
Nhưng cả 2 quả thật là bị thương quá nặng, mất 1 thời gian cực kỳ lâu thì cả 2 mới miễn cưỡng hồi phục 1 chút. Đủ sức để hoạt động 1 chút.
Cả 2 đồng hành tiếp tục tiến lên. Không phải bọn họ không muốn hồi phục đến đỉnh phong mà là không còn nhiều thời gian để làm như vậy. Không muốn tiến lên cũng phải tiến lên.
Cả 2 bắt đầu thâm nhập cổ điện này. Và… bọn họ lạc đường. Bên trong như là 1 mê cung khổng lồ. Từng hành lang thật dài, từng căn phòng đóng kín. Tất cả đều tràn đầy phong cách cổ xưa. Cả 2 không dám manh động. Bọn họ không biết trong nó có những gì đang chờ đón 2 người. Nơi này mà không có nguy hiểm quả thật khó có thể tin, thế mà trên đường đi bọn họ không cảm nhận thấy thứ gì. Do đó mọi nguy hiểm có lẽ đều nằm trong những căn phòng này. 1 nơi nằm ở vị trí đầy hiểm trở như thế này mà nguy hiểm thấp thì ai có thể tin. Chỉ sợ bọn họ chỉ cần mở nhầm 1 cửa thì chết như thế nào cũng không biết a.
Nhưng muốn tìm đường ra hay là muốn tìm hiểu thêm về nơi này thì chắc chắn sẽ cần thám hiểm những căn phòng này.
Quả thật là không biết nên làm sao. Cầm không muốn mạo hiểm trong tình trạng này. Đi vào 1 căn phòng đóng kín là không thể. Do đó Cầm muốn đi khám phá 1 vòng, hi vọng có thể tìm được thứ gì hữu ích hay là 1 căn phòng đã mở cửa. Như vậy thì an toàn hơn rất nhiều.
Chỉ đến khi không tìm thấy bất cứ thông tin gì hữu ích hay là bất cứ chỉ dẫn nào thì cầm mới đi liều mình mở cửa.
Nhưng sự thật luôn mất lòng. Bọn họ đã đi rất nhiều, rất nhiều, xông xáo từng ngõ ngách nhưng mà chẳng có căn phòng nào mở cửa sẵn. Tất cả đều đóng kín, yên lặng chờ đợi có người mở ra.
Thiên Nguyệt không khỏi nói:
- Xem ra sẽ không có việc cánh cửa nào mở sẵn chờ chúng ta đi thăm dò. Ta nghĩ đã đến lúc không cần đi loạn nữa. Đã đến lúc chúng ta mở cửa rồi.
Cầm cũng gật đầu. quả thật đi loạn nữa cũng chẳng có tác dụng gì. Chưa chắc đã có thể khám phá hết mê cung này mà lại còn mất đi rất nhiều, rất nhiều thời gian. Không muốn mở có lẽ cũng phải mở.
Do cánh cửa nào cũng giống cánh cửa nào nên cả 2 quyết định chọn 1 cánh cửa gần mình nhất.
Cánh cửa không khóa nhưng có lẽ do thời gian đã qua quá lâu nên nó đã két lại.Mất 1 chút sức mạnh thì 2 người mới đẩy được cánh cửa ra. Bên trong là 1 căn phòng cũ kỹ. 1 căn phòng bình thường đến không thể bình thường hơn. Xem ra là bọn họ cũng vẫn còn rất may mắn a.
Cả 2 bắt đầu quan sát căn phòng. Nó không khác gì 1 căn phòng bình thường. Có 1 chiếc tủ, 1 chiếc giường, 1 tủ sách và vài thứ khác. Và rồi 1 thứ thu hút sự chú ý của các anh. 1 cuốn cổ thư trông có chút mục nát. Nhưng nó giống như là 1 bản… lịch sử. Có lẽ nó có thể cho 2 người biết về lịch sử của nơi này.
Nhưng sự thật làm cho cả 2 thất vọng. Thời gian dường như đã trôi qua rất lâu rồi khiến cho cả cuốn cổ thư không còn đọc được bao nhiêu. Mà chữ viết trên đó còn rất kỳ lạ. quả thật không có quá nhiều thông tin hữu ích.
Cả 2 lại thử sức với 1 vài cuốn sách khác và kết quả cũng như vậy.
Thế nhưng cả 2 cũng không phải là dạng người dễ bỏ cuộc. Dù cho không có thông tin hữu ích nhưng mà cả 2 vẫn kiên trì kiểm tra từng cuốn 1.
Và sự kiên trì đó đã được đền đáp. Bọn họ tìm thấy được 1 cuốn da dê,, dù đã có chút phai mờ nhưng vẫn có thể nhìn ra đây là 1 tấm bản đồ. Ở trên đó có đánh dấu 1 điểm. Xem ra nó chính là nơi này.
Đây quả thật là 1 thứ vô cùng quý giá đối với 2 người bây giờ.
Cả 2 tinh tế thưởng thức. Dù rất mờ nhưng mà 1 số đường đi nước bước trọng điểm vẫn rất rõ ràng. Theo như tấm bản đồ thì nơi này mới chỉ là vòng ngoài. 1 vòng cực rộng với địa đồ vô cùng phức tạp ngăn cách người khác tiến vào giữa.
Độ phức tạp quả thật quá kinh khủng. Nếu như không có bản đồ thì phải may mắn lắm mới có thể tìm ra được đường ra.
Nhưng giờ xem ra là bọn họ không cần trông chờ vào may mắn hư vô đó.
Cả 2 men theo bản đồ bắt đầu đi, đường đi dị thường thuận lợi, hoàn toàn không có bất cứ nguy hiểm gì. Mất không nhiều thời gian, cả 2 đã đi ra được khỏi mê cung này. Trước mặt họ là 1 vùng không gian trống không, nổi bật lên tất cả là 1 cung điện vô cùng uy nghiêm. Tràn ngập khí tức cổ lão. Hiển nhiên, đây mới coi như là khu vực chính của toàn bộ khu vực này.
Bên trong nó có lẽ là cơ duyên cũng có thể là tràn ngập nguy hiểm. Nhưng điều khiến cả 2 kinh ngạc bởi vì toàn điện này không tồn tại ma khí mà là tiên khí. Điều này quả thật là điều kỳ dị.
Cả 2 không dám liều mạng mà quan sát 4 phía.
Hiện ra trước mắt bọn họ là 1 cái xác. 1 cái xác chỉ còn xương trắng hếu không biết chết từ bao giờ. Cả 2 thận trọng đến gần. 1 cuốn sách để gần đó thu hút sự chú ý của 2 người. 1 cuốn trông giống nhật ký. Hiển nhiên là do người này để lại.
2 người nhìn nhau, ánh mắt lóe sáng. Đây có lẽ chính là thứ có thể giúp 2 người biết được đây là đâu chăng.
Cả 2 cẩn thận từng ly từng tí đọc nó.
1 lúc sau, cả 2 nhìn nhau, cả mặt tràn ngập chấn kinh. Thông tin mà chủ nhân của cuốn nhật ký này để lại quả thật quá kinh người.
Chủ nhân của nó là 1 vị thiên kiêu. Hơn 300 tuổi đã là chân tiên. Sau đó ông phát hiện ra được 1 lỗ hổng đến ma giới. Mang theo tuổi trẻ khinh cuồng, hắn 1 mình xâm nhập ma giới. Và… bị rơi xuống vực. Tình cờ phát hiện ra được nơi này.
Người này trải qua cùng Cầm và Thiên Nguyệt cũng không có khác nhau. Sau khi mà tìm 1 vòng không có bất cứ thông tin gì thì hắn đã bắt đầu khám phá ra được nơi này. Nhưng mà dù dùng rất nhiều cách nhưng hắn không thể xông vào tòa cổ điện này.
Thế là hắn bỏ công ra bắt đầu thăm dò từng căn phòng. Không thể không nói, 2 người may mắn khi vào 1 căn phòng không có nguy hiểm. chứ như lão giả đã chết này thì có rất nhiều căn phòng hắn vào tồn tại rất nhiều cấm chế, rất nhiều cái bẫy chết người. Nhiều lần hắn bị thương cực nặng.
Nhưng mà càng như thế hắn lại càng có nhiều phát hiện kinh người.
Những bí mật có thể kinh động cả 2 thế giới.