Ngay khi cánh tay của anh chạm vào cửa thì dị biến xảy ra.
Quảng trường bên ngoài ngay sau đó sáng lên, từng đường từng đường được vẽ ra đất. Hiển nhiên đây là những con đường chính xác để đi. 1 đồ án phức tạp hiện ra trước mắt 2 người như là 1 mê cung nho nhỏ đầy phức tạp.
Ngay sau đó, cánh cửa dần dần mở ra. Ánh sáng lóe lên chói mắt 2 người.
Cả 2 nhìn nhau rồi hít 1 hơi và đi vào.
Vào đến nơi, Cầm mới biết những suy đoán của mình khá là sai lầm. Không gian bên trong rộng lớn vô cùng, dường như là 1 thế giới. Nhìn thoáng qua có thể thấy 1 số căn phòng thường thấy trong 1 tông môn bình thường như khí phòng, đan phòng, tang thư các, tang bảo các..vv..
Hiển nhiên mọi hoạt động trao đổi, làm nhiệm vụ đều diễn ra ở đây.
Xem ra mê cung ở quảng trường kia chỉ là 1 thử nghiệm cho những đệ tử trong tông môn mà thôi. Thảo nào trừng phạt nó lại dễ dàng như vậy a.
Cả 2 nhìn nhau kích động, so với những căn phòng kia thì đây mới có thể coi như bảo tàng. Nếu như cách để ra ngoài không có ở đây có lẽ chẳng có ở đâu có nữa.
Ánh mắt cả 2 lập tức hướng về 1 nơi, tàng thư các. Có lẽ thứ bọn họ cần sẽ nằm ở đây.
Đẩy ra cánh cửa, mùi sách phả vào mặt 2 người. Từng hàng từng hàng giá sách dài không nhìn đến cuối, số lượng quả thật vô cùng khổng lồ. có lẽ sẽ có thứ hữu ích.
Và có thật. Dù đại đa số đã bị thời gian bào mòn nhưng mà cũng có 1 số cuốn làm bằng chất liệu đặc biệt khiến nó có thể tồn tại được. Chữ viết cũng được viết bằng loại mực khiến cho nó có thể tồn tại. Có thể nói mấy cuốn sách này được bảo tồn gần như hoàn hảo. Hiển nhiên chúng vô cùng quý giá.
Chỉ có 1 điều không ổn lắm… cả 2 người đều không biết chữ viết trên đó là gì nên hoàn toàn không đọc được. Thật không biết sao vị kia có thể đọc được loại chữ viết loằng ngoằng khó hiểu này.
1 đống bảo tàng trước mắt mà không thể lảm gì. Thật là khó chịu.
Cầm từ bỏ dựa vào sách vở để tìm thông tin.
Anh vất đống sách cho Thiên Nguyệt và nói:
- Lão tiền bối ngoài kia có thể đọc được thì ta nghĩ loại chữ này cũng được ghi lại. Chỉ là chúng ta không biết mà thôi. Cô mang về thánh địa của mình có lẽ có thể tìm được người có thể đọc nó.
Thiên Nguyệt hơi kinh ngạc về quyết định của Cầm. đống sách này dù không có đọc được nhưng hiển nhiên cực kỳ trân quý. Có thể chứa những công pháp võ kỹ vô cùng cao thâm đủ để khiến bao kẻ điên cuồng. Thế mà tên này có thể từ bỏ 1 cách dễ dàng như vậy. Cô thật không biết nên nhận định kẻ này là hào phóng hay là ngu ngốc tự đại nữa.
Dù vậy, cô cũng vui vẻ mà nhận những thứ này. So với 1 người thì đống cổ thư này có thể nói là 1 bảo tàng vô cùng lớn. Nó có thể làm cho nội tình của Thiên Tuyền thánh địa càng nhiều hơn 1 phần. Cô là thánh nữ, tất nhiên cần suy nghĩ cho cả thánh địa rồi.
Còn kẻ này, nếu có cơ hội cô cũng sẽ đưa 1 phần hậu lễ, coi như kết thúc đợt nhân quả này.
Đã tàng kinh các không có gì, 2 người cũng không nán lại quá lâu mà tiếp tục xem xét những phòng khác. 1 đường đi hữu kinh vô hiểm nhưng mà cũng không có bất cứ thông tin gì hữu ích cả. Đan dược hay binh khí đều đã tàn lụi theo thời gian.
Đi hết 1 vòng nhưng cả 2 vẫn tay trắng.
Hoàn toàn không có bất cứ thông tin hữu ích nào để thoát khỏi đây.
Cả 2 lại nhìn nhau và lâm vào trầm mặc. Với tình trạng nơi này thì cả 2 có lẽ vẫn có thể sống sót được trong 1 khoảng thời gian vô cùng dài. Nhưng 2 người nguyện ý như vậy ư. Hiển nhiên là không.
2 người đều có rất nhiều việc cần làm, rất nhiều trách nhiệm gánh trên vai, làm sao có thể chôn chân ở nơi này được.
Đó là còn chưa kể đến những tác động của ma khí nữa. Nếu như những gì người kia suy đoán là đúng thì ma tộc chính là do nhân tộc biến hóa mà thành. Thứ gì tạo nên biến hóa đó. Còn thứ gì khác ngoài ma khí. Không ai có thể nghiệm chứng được trường kỳ sinh sống dưới ma khí thì nhân tộc có biến thành ma tộc không. Bọn họ cũng không muốn chính mình trở thành con chuột thí nghiệm cho giả thuyết này.
Do đó nhất định phải tìm cách để thoát khỏi nơi đây.
Nhưng cách ở đâu. Bọn họ đã có mặt ở trung tâm tông môn này nhưng ngoài vài cuốn cổ thư ra cũng chẳng còn bất cứ thứ gì.
Rốt cục đường ra ở đâu đây.
Cầm không biết và xem ra Thiên Nguyệt cũng không có ý tưởng gì. Cả 2 lần nữa lâm vào đường cùng.
Cả 2 nhìn nhau rồi trầm mặc. Cuối cùng Thiên Nguyệt lên tiếng:
- Các phòng chúng ta coi như đều kiểm tra hết rồi nhưng không có bất cứ thứ gì. Tạm thời sợ rằng chúng ta không thể nào rời đi khỏi đây. Ta biết ngươi khao khát ra ngoài để xem xem Chu Tuyết có còn sống hay không nhưng những lúc này càng tỉnh táo.
Cầm không lên tiếng mà chỉ nặng nề gật đầu. Đúng như Thiên Nguyệt nói, anh cố gắng nhiều như vậy ngoài để sinh tồn còn là do lo lắng cho Thiên tuyết.Mỗi giây phút chậm trễ là 1 giây bỏ lỡ cơ hội cứu người.
Nhưng anh cũng biết bây giờ không phải là lúc để những điều đó tác động đến mình. Bọn anh có thể nói là đang ở điểm cuối của nơi này cũng có thể nói là cả trung tâm của cả khu rừng này. Có lẽ bí mật của nó chỉ nằm cách 2 người rất gần, rất gần thôi. Bây giờ thứ bọn họ cần làm là tĩnh tân lại suy ngẫm xem mình có bỏ qua cái gì đó không. Tìm cách tìm ra biện pháp khai mở bí mật của tòa cổ điện này. Nhưng nói thì dễ mà làm thì chưa chắc dễ như vậy. Vừa nãy đi 1 vọng thì cả 2 có thể nói đã kiểm tra vô cùng kỹ càng từng phòng 1, không chừa bất cứ phòng nào. Hơn nữa kiểm tra cũng vô cùng kỹ càng. Khả năng bỏ lỡ điều gì khả nghi là rất nhỏ. Do đó nhất định có huyền cơ nào đó mà cả 2 không biết.
Sốt ruột, tuyệt vọng hay lo lắng chỉ khiến cho việc phát hiện huyền cơ càng thêm khó khăn mà thôi.
Do đó, càng những lúc này thì càng phải tỉnh táo để tìm ra cách.
Thiên Nguyệt lại lên tiếng:
- Ta từng nghe nói có nhiều nơi mở ra không theo lẽ thường. Không thể dùng mắt mà dùng tâm. Chúng ta thử dụng tâm cảm nhận xem.
Cầm không nói gì mà ngồi xuống. Tinh thần lực tỏa ra tiến hành câu thông. Hi vọng tìm được thứ gì đó.
Lập tức, Cầm cảm thấy tinh thần mình như bị cái gì đó kéo đi kéo đi.. 1 ánh sáng lóe lên bao trùm khiến linh hồn anh mờ đi.
Cầm đứng hình trong giây lát.
Quảng trường bên ngoài ngay sau đó sáng lên, từng đường từng đường được vẽ ra đất. Hiển nhiên đây là những con đường chính xác để đi. 1 đồ án phức tạp hiện ra trước mắt 2 người như là 1 mê cung nho nhỏ đầy phức tạp.
Ngay sau đó, cánh cửa dần dần mở ra. Ánh sáng lóe lên chói mắt 2 người.
Cả 2 nhìn nhau rồi hít 1 hơi và đi vào.
Vào đến nơi, Cầm mới biết những suy đoán của mình khá là sai lầm. Không gian bên trong rộng lớn vô cùng, dường như là 1 thế giới. Nhìn thoáng qua có thể thấy 1 số căn phòng thường thấy trong 1 tông môn bình thường như khí phòng, đan phòng, tang thư các, tang bảo các..vv..
Hiển nhiên mọi hoạt động trao đổi, làm nhiệm vụ đều diễn ra ở đây.
Xem ra mê cung ở quảng trường kia chỉ là 1 thử nghiệm cho những đệ tử trong tông môn mà thôi. Thảo nào trừng phạt nó lại dễ dàng như vậy a.
Cả 2 nhìn nhau kích động, so với những căn phòng kia thì đây mới có thể coi như bảo tàng. Nếu như cách để ra ngoài không có ở đây có lẽ chẳng có ở đâu có nữa.
Ánh mắt cả 2 lập tức hướng về 1 nơi, tàng thư các. Có lẽ thứ bọn họ cần sẽ nằm ở đây.
Đẩy ra cánh cửa, mùi sách phả vào mặt 2 người. Từng hàng từng hàng giá sách dài không nhìn đến cuối, số lượng quả thật vô cùng khổng lồ. có lẽ sẽ có thứ hữu ích.
Và có thật. Dù đại đa số đã bị thời gian bào mòn nhưng mà cũng có 1 số cuốn làm bằng chất liệu đặc biệt khiến nó có thể tồn tại được. Chữ viết cũng được viết bằng loại mực khiến cho nó có thể tồn tại. Có thể nói mấy cuốn sách này được bảo tồn gần như hoàn hảo. Hiển nhiên chúng vô cùng quý giá.
Chỉ có 1 điều không ổn lắm… cả 2 người đều không biết chữ viết trên đó là gì nên hoàn toàn không đọc được. Thật không biết sao vị kia có thể đọc được loại chữ viết loằng ngoằng khó hiểu này.
1 đống bảo tàng trước mắt mà không thể lảm gì. Thật là khó chịu.
Cầm từ bỏ dựa vào sách vở để tìm thông tin.
Anh vất đống sách cho Thiên Nguyệt và nói:
- Lão tiền bối ngoài kia có thể đọc được thì ta nghĩ loại chữ này cũng được ghi lại. Chỉ là chúng ta không biết mà thôi. Cô mang về thánh địa của mình có lẽ có thể tìm được người có thể đọc nó.
Thiên Nguyệt hơi kinh ngạc về quyết định của Cầm. đống sách này dù không có đọc được nhưng hiển nhiên cực kỳ trân quý. Có thể chứa những công pháp võ kỹ vô cùng cao thâm đủ để khiến bao kẻ điên cuồng. Thế mà tên này có thể từ bỏ 1 cách dễ dàng như vậy. Cô thật không biết nên nhận định kẻ này là hào phóng hay là ngu ngốc tự đại nữa.
Dù vậy, cô cũng vui vẻ mà nhận những thứ này. So với 1 người thì đống cổ thư này có thể nói là 1 bảo tàng vô cùng lớn. Nó có thể làm cho nội tình của Thiên Tuyền thánh địa càng nhiều hơn 1 phần. Cô là thánh nữ, tất nhiên cần suy nghĩ cho cả thánh địa rồi.
Còn kẻ này, nếu có cơ hội cô cũng sẽ đưa 1 phần hậu lễ, coi như kết thúc đợt nhân quả này.
Đã tàng kinh các không có gì, 2 người cũng không nán lại quá lâu mà tiếp tục xem xét những phòng khác. 1 đường đi hữu kinh vô hiểm nhưng mà cũng không có bất cứ thông tin gì hữu ích cả. Đan dược hay binh khí đều đã tàn lụi theo thời gian.
Đi hết 1 vòng nhưng cả 2 vẫn tay trắng.
Hoàn toàn không có bất cứ thông tin hữu ích nào để thoát khỏi đây.
Cả 2 lại nhìn nhau và lâm vào trầm mặc. Với tình trạng nơi này thì cả 2 có lẽ vẫn có thể sống sót được trong 1 khoảng thời gian vô cùng dài. Nhưng 2 người nguyện ý như vậy ư. Hiển nhiên là không.
2 người đều có rất nhiều việc cần làm, rất nhiều trách nhiệm gánh trên vai, làm sao có thể chôn chân ở nơi này được.
Đó là còn chưa kể đến những tác động của ma khí nữa. Nếu như những gì người kia suy đoán là đúng thì ma tộc chính là do nhân tộc biến hóa mà thành. Thứ gì tạo nên biến hóa đó. Còn thứ gì khác ngoài ma khí. Không ai có thể nghiệm chứng được trường kỳ sinh sống dưới ma khí thì nhân tộc có biến thành ma tộc không. Bọn họ cũng không muốn chính mình trở thành con chuột thí nghiệm cho giả thuyết này.
Do đó nhất định phải tìm cách để thoát khỏi nơi đây.
Nhưng cách ở đâu. Bọn họ đã có mặt ở trung tâm tông môn này nhưng ngoài vài cuốn cổ thư ra cũng chẳng còn bất cứ thứ gì.
Rốt cục đường ra ở đâu đây.
Cầm không biết và xem ra Thiên Nguyệt cũng không có ý tưởng gì. Cả 2 lần nữa lâm vào đường cùng.
Cả 2 nhìn nhau rồi trầm mặc. Cuối cùng Thiên Nguyệt lên tiếng:
- Các phòng chúng ta coi như đều kiểm tra hết rồi nhưng không có bất cứ thứ gì. Tạm thời sợ rằng chúng ta không thể nào rời đi khỏi đây. Ta biết ngươi khao khát ra ngoài để xem xem Chu Tuyết có còn sống hay không nhưng những lúc này càng tỉnh táo.
Cầm không lên tiếng mà chỉ nặng nề gật đầu. Đúng như Thiên Nguyệt nói, anh cố gắng nhiều như vậy ngoài để sinh tồn còn là do lo lắng cho Thiên tuyết.Mỗi giây phút chậm trễ là 1 giây bỏ lỡ cơ hội cứu người.
Nhưng anh cũng biết bây giờ không phải là lúc để những điều đó tác động đến mình. Bọn anh có thể nói là đang ở điểm cuối của nơi này cũng có thể nói là cả trung tâm của cả khu rừng này. Có lẽ bí mật của nó chỉ nằm cách 2 người rất gần, rất gần thôi. Bây giờ thứ bọn họ cần làm là tĩnh tân lại suy ngẫm xem mình có bỏ qua cái gì đó không. Tìm cách tìm ra biện pháp khai mở bí mật của tòa cổ điện này. Nhưng nói thì dễ mà làm thì chưa chắc dễ như vậy. Vừa nãy đi 1 vọng thì cả 2 có thể nói đã kiểm tra vô cùng kỹ càng từng phòng 1, không chừa bất cứ phòng nào. Hơn nữa kiểm tra cũng vô cùng kỹ càng. Khả năng bỏ lỡ điều gì khả nghi là rất nhỏ. Do đó nhất định có huyền cơ nào đó mà cả 2 không biết.
Sốt ruột, tuyệt vọng hay lo lắng chỉ khiến cho việc phát hiện huyền cơ càng thêm khó khăn mà thôi.
Do đó, càng những lúc này thì càng phải tỉnh táo để tìm ra cách.
Thiên Nguyệt lại lên tiếng:
- Ta từng nghe nói có nhiều nơi mở ra không theo lẽ thường. Không thể dùng mắt mà dùng tâm. Chúng ta thử dụng tâm cảm nhận xem.
Cầm không nói gì mà ngồi xuống. Tinh thần lực tỏa ra tiến hành câu thông. Hi vọng tìm được thứ gì đó.
Lập tức, Cầm cảm thấy tinh thần mình như bị cái gì đó kéo đi kéo đi.. 1 ánh sáng lóe lên bao trùm khiến linh hồn anh mờ đi.
Cầm đứng hình trong giây lát.