Sau ngày đầu đầy kịch liệt. Ngày thứ 2 Cầm trở nên bình thường hơn rất nhiều. Anh chỉ đấu 2 trận với người đứng thứ 6 và thứ 7. Mỗi trận đều kéo dài rất lâu mang đến 1 màn trình diễn khá là đặc sắc, đầy cân tài cân sức.
Mang đến cho người xem sự thỏa mãn vô cùng.
Tất cả đều chờ mong xem con hắc mã này có thể đi xa đến mức nào.
Cứ thế ngày thứ 3 đã đến, cuối cùng Cầm đã gặp được người anh muốn gặp, Chu Vương.
2 người đứng đối mặt nhau trên đấu trường, Chu Vương vẫn phong độ nhẹ nhàng nhìn Cầm và nói:
- Em rể, thật là cao hứng khi thấy em có thể trở về. Ta vẫn muốn đến gặp cậu nhưng không ngờ chúng ta lại gặp mặt nhau trên sàn đấu như thế này. Ngươi có thể đi đến đây thật sự ngoài ý muốn của ta. Nhưng ta cũng không có ý định để ngươi đi dễ dàng như vậy đâu.
- Không muốn thua quá nhanh thì ta nghĩ ngươi cầu tung toàn lực đi.
Dù nói rất nhẹ nhàng nhưng mà người ta vẫn có thể nghe được sự kiêu ngạo trong câu nói của Chu Vương.
Dường như anh có tự tin có thể đánh bại được Cầm.
Cầm cũng có chút bất ngờ về sự tự tin của tên này. Dù cho anh còn khá nhiều lá bài tẩy chưa dùng nhưng nguyên thân thể chịu được 1 đấm toàn lực của Man Tử đã khiến anh gần như vô địch. Chiến tích đi thẳng vào top 5 đã đủ chứng minh tất cả.
Chẳng lẽ kẻ này có tự tin có thể khiến anh bị thương nặng đến mức thua cuộc sao.
Cầm hồi tưởng lại 1 chút chiến tích của Chu Vương. Hắn thuộc dạng cân bằng, không lệch về 1 bên như là Man Tử hay Mị Cơ. Cầm hoàn toàn không hiểu hắn lấy đâu ra tự tin như vậy.
Có lẽ đây chỉ là đòn tâm lý nhưng Cầm không thể không đề phòng.
Tất nhiên chỉ đề phòng chứ anh hoàn toàn không sợ.
Cầm nhìn về phía Chu Vương, ánh mắt lấp lóe sát khí. Anh nói:
- Vậy xem ra ta không khách khí nữa.
Anh phất tay, 1 thanh kiếm hiện ra. 1 thanh kiếm 1 nửa bên là đỏ 1 nửa bên màu xanh mang đến 1 vẻ đẹp vô cùng.
Đây hiển nhiên là Băng Hỏa lưỡng trọng kiếm, vũ khí chính của anh. Hiển nhiên anh muốn nghiêm túc rồi.
Chu Vương mỉm cười tự tin, 1 thanh thương hiện ra lấp lóe ánh sáng.
Cả khán đài ồ lên, bọn họ nhận ra thanh thương này. Phá Giáp thương. 1 thanh thương không có cái gì đặc hiệu. Nó chỉ là 1 thanh thương bình thường.
Nhưng mà nó lại có được 1 thuộc tính vô cùng mạnh. Phá giáp. Vô kiến bất tồi không gì không phá.
Có thể nói đây là 1 thần khí nhưng xét 1 khía cạnh nào đó thì đây chính là gân gà. Nó không thể tiếp thu linh khí do đó những võ kỹ hoàn toàn không thể phát huy ra. Phá giáp cũng hay đó nhưng mà thử nghĩ xem 1 vũ khí bình thường dù cho có thể đâm vào trong cơ thể tu tiên giả thì nó có đủ sức giết chết được hay không.
Dù cho bôi độc lên nữa thì liệu kẻ địch sẽ để bị chém ư.
Chính vì thế loại vũ khí này bỏ đi thì tiếc mà cũng không ai nguyện ý dùng.
Nhưng ngẫm lại trong tình huống này thì sử dụng loại vũ khí này cũng không tệ a. Trong ấn tượng của tất cả mọi người thì Cầm có thể đi đến mức này chủ yếu là do thân thể anh mạnh 1 cách biến thái. Giúp anh có thể lấy thương đổi thương để chiến thắng.
Còn sức tấn công tuy có nhưng so với những người trong top 10 thì quả thật không có quá nhiều nổi bật. Do đó, chỉ cần có thể phá được phòng ngự của Cầm thì có thể nói là có khả năng chiến thắng được kẻ này.
Và Phá Giáp thương hiển nhiên không thể có lựa chọn tốt hơn.
Nhưng mà dù vậy nhưng hiển nhiên để thực hiện cũng không dễ dàng.
Như đã nói, đổi lấy việc phá mọi lớp giáp thì người sử dụng sẽ không thể dùng truyền linh lực vào trong thanh thương cũng có nghĩa là các chiêu thức sẽ không sử dụng. Ngươi chỉ có thể dùng thuần thương thuật và thương khí mà thôi.
Đối với tu tiên giả, chẳng khác gì chặt 1 cánh tay để đánh đổi khả năng xuyên giáp.
Liệu chặt 1 tay như vậy thì Chu Vương có thể cản đường được con ngựa ô này hay không. Tất cả đều háo hức mong chờ.
Cầm thì không biết được tính chất của thanh thương này nhưng anh có thể từ nó cảm nhận được sự nguy hiểm. Thanh thương này… có thể khiến anh bị thương.
Dù đó chỉ là cảm giác nhưng Cầm vẫn luôn tin tưởng vào cảm giác của mình và nó sẽ không sai.
Thanh thương kia rất nguy hiểm.
Nếu như để nó chém thì có lẽ sẽ không dễ chịu đâu.
Có lẽ không thể nào ẩn dấu được rồi.
Chu Vương nhìn thấy sự ngưng đọng của Cầm, vẻ mặt hắn hiện lên sự kiêu ngạo.Thật sự thì hắn không có đem Cầm để vào mắt của mình.
Dù cho sự biểu hiện của Cầm là kinh diễm đó nhưng trong mắt hắn chẳng khác gì là khỉ làm trò. Thân thể mạnh thì sao. Không thiếu cách để mà khắc chế. Nếu không thì tu tiên sẽ không phổ biến đến vậy.
Mất đi lợi thế của thân thể thì kẻ này chỉ coi như 1 thiên kiêu bình thường. Hoàn toàn không vào trong mắt Chu Vương.
Chính vì thế mà hắn mới tự tin bỏ đi điểm mạnh của mình là thuật pháp, là các loại võ kỹ mà dùng phá giáp thương.
Hắn nhìn Cầm, vẫn giữ được vẻ đạo mạo và nói:
- Ta cũng muốn giữa 2 ta có 1 cuộc chiến đầy mãn nhãn. Nhưng mà mục tiêu của ta không phải vị trí thứ 5 này. Do đó, có lẽ chúng ta vẫn nên kết thúc nhanh đi.
Ngay sau đó, sau lưng của hắn hiện lên 1 đôi cánh Phượng Hoàng, người ta còn mơ hồ nghe thấy tiếng Phượng Ngâm.
Chu Vương lấy 1 tốc độ không tưởng tiếp cận Cầm. 1 thương đâm ra. Nhanh chuẩn độc vào trái tim của anh.
Nhưng Cầm sao có thể để cho tên này được như ý. Dù hơi bất ngờ về tốc độ của Chu Vương nhưng mà phản ứng của anh cũng không hề chậm chút nào.
Anh lập tức né người sang 1 bên khiến cho 1 thương này.
Nhưng hiển nhiên 1 thương này cũng không chỉ đơn giản như vậy. Ngay sau đó là hàng loạt liên chiêu với tốc độ không thấp chút nào. Anh không có được thương ý nhưng thương pháp cũng không hề tệ. Chủ yếu là tốc độ tấn công vô cùng nhanh. Và điều đó là đủ. Thứ hắn cần chỉ là có thể khiến Cầm bị thương. Sau đó thì có lẽ không còn nữa.
Cầm dường như cũng nhận ra được cái gì đó, anh cũng không ngạnh kháng như đối đầu với thương thánh mà không ngừng tránh, thoạt nhìn trông anh vô cùng chật vật.
Và rồi cái gì đến cũng đến. Tránh không phải là cường hạng của Cầm. tốc độ của anh cũng chậm hơn. Rồi trong 1 lần anh đỡ không kịp, thanh thương đâm thẳng đến eo của Cầm để lại 1 vết máu dài.
Cả 2 lần nữa tách ra. Chu Vương vẩy vẩy thanh thương và nói:
- Có lẽ mọi thứ đến đây là kết thúc.
Cầm nhìn vết thương của mình và nói:
- Có đôc.
- Yên tâm, ta cũng không có dùng độc gì quá cao siêu, chỉ khiến ngươi bị tê liệt 1 thời gian thôi. Nhưng là đủ để ta chiến thắng. Đừng nghĩ phản kháng. Vô dụng thôi. Cuộc chiến này đã kết thúc từ khi mà ngươi bị trúng thương rồi.
Chu Vương cười ngạo nghễ như khẳng định chiến thắng của bản thân
Mang đến cho người xem sự thỏa mãn vô cùng.
Tất cả đều chờ mong xem con hắc mã này có thể đi xa đến mức nào.
Cứ thế ngày thứ 3 đã đến, cuối cùng Cầm đã gặp được người anh muốn gặp, Chu Vương.
2 người đứng đối mặt nhau trên đấu trường, Chu Vương vẫn phong độ nhẹ nhàng nhìn Cầm và nói:
- Em rể, thật là cao hứng khi thấy em có thể trở về. Ta vẫn muốn đến gặp cậu nhưng không ngờ chúng ta lại gặp mặt nhau trên sàn đấu như thế này. Ngươi có thể đi đến đây thật sự ngoài ý muốn của ta. Nhưng ta cũng không có ý định để ngươi đi dễ dàng như vậy đâu.
- Không muốn thua quá nhanh thì ta nghĩ ngươi cầu tung toàn lực đi.
Dù nói rất nhẹ nhàng nhưng mà người ta vẫn có thể nghe được sự kiêu ngạo trong câu nói của Chu Vương.
Dường như anh có tự tin có thể đánh bại được Cầm.
Cầm cũng có chút bất ngờ về sự tự tin của tên này. Dù cho anh còn khá nhiều lá bài tẩy chưa dùng nhưng nguyên thân thể chịu được 1 đấm toàn lực của Man Tử đã khiến anh gần như vô địch. Chiến tích đi thẳng vào top 5 đã đủ chứng minh tất cả.
Chẳng lẽ kẻ này có tự tin có thể khiến anh bị thương nặng đến mức thua cuộc sao.
Cầm hồi tưởng lại 1 chút chiến tích của Chu Vương. Hắn thuộc dạng cân bằng, không lệch về 1 bên như là Man Tử hay Mị Cơ. Cầm hoàn toàn không hiểu hắn lấy đâu ra tự tin như vậy.
Có lẽ đây chỉ là đòn tâm lý nhưng Cầm không thể không đề phòng.
Tất nhiên chỉ đề phòng chứ anh hoàn toàn không sợ.
Cầm nhìn về phía Chu Vương, ánh mắt lấp lóe sát khí. Anh nói:
- Vậy xem ra ta không khách khí nữa.
Anh phất tay, 1 thanh kiếm hiện ra. 1 thanh kiếm 1 nửa bên là đỏ 1 nửa bên màu xanh mang đến 1 vẻ đẹp vô cùng.
Đây hiển nhiên là Băng Hỏa lưỡng trọng kiếm, vũ khí chính của anh. Hiển nhiên anh muốn nghiêm túc rồi.
Chu Vương mỉm cười tự tin, 1 thanh thương hiện ra lấp lóe ánh sáng.
Cả khán đài ồ lên, bọn họ nhận ra thanh thương này. Phá Giáp thương. 1 thanh thương không có cái gì đặc hiệu. Nó chỉ là 1 thanh thương bình thường.
Nhưng mà nó lại có được 1 thuộc tính vô cùng mạnh. Phá giáp. Vô kiến bất tồi không gì không phá.
Có thể nói đây là 1 thần khí nhưng xét 1 khía cạnh nào đó thì đây chính là gân gà. Nó không thể tiếp thu linh khí do đó những võ kỹ hoàn toàn không thể phát huy ra. Phá giáp cũng hay đó nhưng mà thử nghĩ xem 1 vũ khí bình thường dù cho có thể đâm vào trong cơ thể tu tiên giả thì nó có đủ sức giết chết được hay không.
Dù cho bôi độc lên nữa thì liệu kẻ địch sẽ để bị chém ư.
Chính vì thế loại vũ khí này bỏ đi thì tiếc mà cũng không ai nguyện ý dùng.
Nhưng ngẫm lại trong tình huống này thì sử dụng loại vũ khí này cũng không tệ a. Trong ấn tượng của tất cả mọi người thì Cầm có thể đi đến mức này chủ yếu là do thân thể anh mạnh 1 cách biến thái. Giúp anh có thể lấy thương đổi thương để chiến thắng.
Còn sức tấn công tuy có nhưng so với những người trong top 10 thì quả thật không có quá nhiều nổi bật. Do đó, chỉ cần có thể phá được phòng ngự của Cầm thì có thể nói là có khả năng chiến thắng được kẻ này.
Và Phá Giáp thương hiển nhiên không thể có lựa chọn tốt hơn.
Nhưng mà dù vậy nhưng hiển nhiên để thực hiện cũng không dễ dàng.
Như đã nói, đổi lấy việc phá mọi lớp giáp thì người sử dụng sẽ không thể dùng truyền linh lực vào trong thanh thương cũng có nghĩa là các chiêu thức sẽ không sử dụng. Ngươi chỉ có thể dùng thuần thương thuật và thương khí mà thôi.
Đối với tu tiên giả, chẳng khác gì chặt 1 cánh tay để đánh đổi khả năng xuyên giáp.
Liệu chặt 1 tay như vậy thì Chu Vương có thể cản đường được con ngựa ô này hay không. Tất cả đều háo hức mong chờ.
Cầm thì không biết được tính chất của thanh thương này nhưng anh có thể từ nó cảm nhận được sự nguy hiểm. Thanh thương này… có thể khiến anh bị thương.
Dù đó chỉ là cảm giác nhưng Cầm vẫn luôn tin tưởng vào cảm giác của mình và nó sẽ không sai.
Thanh thương kia rất nguy hiểm.
Nếu như để nó chém thì có lẽ sẽ không dễ chịu đâu.
Có lẽ không thể nào ẩn dấu được rồi.
Chu Vương nhìn thấy sự ngưng đọng của Cầm, vẻ mặt hắn hiện lên sự kiêu ngạo.Thật sự thì hắn không có đem Cầm để vào mắt của mình.
Dù cho sự biểu hiện của Cầm là kinh diễm đó nhưng trong mắt hắn chẳng khác gì là khỉ làm trò. Thân thể mạnh thì sao. Không thiếu cách để mà khắc chế. Nếu không thì tu tiên sẽ không phổ biến đến vậy.
Mất đi lợi thế của thân thể thì kẻ này chỉ coi như 1 thiên kiêu bình thường. Hoàn toàn không vào trong mắt Chu Vương.
Chính vì thế mà hắn mới tự tin bỏ đi điểm mạnh của mình là thuật pháp, là các loại võ kỹ mà dùng phá giáp thương.
Hắn nhìn Cầm, vẫn giữ được vẻ đạo mạo và nói:
- Ta cũng muốn giữa 2 ta có 1 cuộc chiến đầy mãn nhãn. Nhưng mà mục tiêu của ta không phải vị trí thứ 5 này. Do đó, có lẽ chúng ta vẫn nên kết thúc nhanh đi.
Ngay sau đó, sau lưng của hắn hiện lên 1 đôi cánh Phượng Hoàng, người ta còn mơ hồ nghe thấy tiếng Phượng Ngâm.
Chu Vương lấy 1 tốc độ không tưởng tiếp cận Cầm. 1 thương đâm ra. Nhanh chuẩn độc vào trái tim của anh.
Nhưng Cầm sao có thể để cho tên này được như ý. Dù hơi bất ngờ về tốc độ của Chu Vương nhưng mà phản ứng của anh cũng không hề chậm chút nào.
Anh lập tức né người sang 1 bên khiến cho 1 thương này.
Nhưng hiển nhiên 1 thương này cũng không chỉ đơn giản như vậy. Ngay sau đó là hàng loạt liên chiêu với tốc độ không thấp chút nào. Anh không có được thương ý nhưng thương pháp cũng không hề tệ. Chủ yếu là tốc độ tấn công vô cùng nhanh. Và điều đó là đủ. Thứ hắn cần chỉ là có thể khiến Cầm bị thương. Sau đó thì có lẽ không còn nữa.
Cầm dường như cũng nhận ra được cái gì đó, anh cũng không ngạnh kháng như đối đầu với thương thánh mà không ngừng tránh, thoạt nhìn trông anh vô cùng chật vật.
Và rồi cái gì đến cũng đến. Tránh không phải là cường hạng của Cầm. tốc độ của anh cũng chậm hơn. Rồi trong 1 lần anh đỡ không kịp, thanh thương đâm thẳng đến eo của Cầm để lại 1 vết máu dài.
Cả 2 lần nữa tách ra. Chu Vương vẩy vẩy thanh thương và nói:
- Có lẽ mọi thứ đến đây là kết thúc.
Cầm nhìn vết thương của mình và nói:
- Có đôc.
- Yên tâm, ta cũng không có dùng độc gì quá cao siêu, chỉ khiến ngươi bị tê liệt 1 thời gian thôi. Nhưng là đủ để ta chiến thắng. Đừng nghĩ phản kháng. Vô dụng thôi. Cuộc chiến này đã kết thúc từ khi mà ngươi bị trúng thương rồi.
Chu Vương cười ngạo nghễ như khẳng định chiến thắng của bản thân