Nghe được sự tha thiết trong dọng nói của lão giả, kém chút anh tin. Thật đúng là nhân sinh như 1 cuộn phim, tốt hay xấu đều dựa vào diễn kỹ a.
Cầm không tin nhưng xem ra những lời này cũng đã có tác động nhất định đến Phượng Loan Bích. Chỉ thấy cô trầm mặc không nói thêm gì, dường như đã chấp nhận việc này.
Lão giả nhìn qua 1 lượt, thấy không ai tỏ ý phản đối mới hài lòng gật đầu và nói:
- Được rồi. Mọi thứ chúng ta đều chuẩn bị cho các ngươi rồi. Tiếp theo đây, chúng ta sẽ đến 1 vết rách bí ẩn mới được phát hiện 1 thời gian. Từ nơi này đến Ma Đô- trung tâm của ma giới khá xa, lấy thực lực của các ngươi có lẽ mất 1 tháng. Ở đó, các ngươi tìm đến Quy Ma tửu điếm sẽ có người tiếp ứng và cho ngươi biết cách báo danh. Đi theo ta.
Cả 2 lặng lẽ đi theo sau lưng lão giả tiến vào truyền thống trận. Rồi lại ngồi thuyền đi đến 1 vết rách, nơi được canh phòng vô cùng cẩn mật. Thậm chí Cầm còn cảm nhận được vài khí tức thâm ảo như ẩn như hiện. Hiển nhiên nơi này có cao thủ tọa trấn. Liên tưởng với những gì mà lão giả nói thì tình hình này là hợp lý. Dù sao gần trung tâm của kẻ địch như vậy thì chỉ cần hơi lơ là 1 chút có thể dẫn đến những tổn thất không thể đo lường.
- Đi thôi, ta dẫn ngươi đi gặp người sẽ giúp các ngươi ngụy trang.
Cả 2 được đẫn đến gặp 1 trung niên nhân vẻ mặt cương nghị. Cả người hiện ra khí thế cường đại. Hắn nhìn cả 2 với vẻ mặt không hề tin tưởng nhưng vẫn làm.
- Đi theo ta. Công Tôn Tiên Sinh đã chờ các ngươi.
Cầm và Phượng Loan Bích được dẫn đến 1 khu nhà biệt lập. Vẻ mặt anh thoáng hiện vẻ ngạc nhiên. Vì không khí nơi đây hoàn toàn không có ma khí, là hoàn toàn không có. Nếu như ở nơi khác thì anh không ngạc nhiên nhưng nơi đây là gần vết rách. Ma khí bên trong vẫn không ngừng tràn ra thẩm thấu vào tiên giới. Những khu vực này dù ma khí không có nồng đậm nhưng mà nhất định có.
1 nơi hoàn toàn không có bất cứ ma khí nào lộ ra đầy quỷ dị. Đủ để thấy kẻ ở bên trong không phải người tầm thường. quả thật anh cũng có chút tò mò với vị Công Tôn Tiên sinh này.
Cả 2 bước vào. So với bên ngoài tràn ngập khí thế thì bên trong này lại toát ra 1 vẻ u trầm, tĩnh lặng mang đến cảm giác thoải mái cho những người ở đây. So với thế giới ngoài kia, nơi này như 1 thiên đường vậy.
Lúc đó, 1 tiểu thư đồng đi ra, cung kính trước 2 người và nói:
- Gia sư đã biết 2 vị đến, mời đi theo ta. Trà nước đã chuẩn bị sẵn sàng.
Đi theo thư đồng qua những ngả đường, cả 2 tiến nhập thư phòng u tĩnh. Trang trí đơn sơ nhưng lại mang 1 cảm giác thanh tân thoát tục. Không hổ là nơi ở của kỳ nhân. Trên bàn, 3 chén trà vẫn còn bốc hương nghi ngút, mùi thơm nhàn nhạt nhưng lại dai dẳng. Hiển nhiên không phải là trà bình thường.
Thư đồng cung kính cúi đầu trước 2 người và nói:
- 2 vị, mời ngồi. Gia sư sẽ ra ngay bây giờ.
Cầm và Phượng Loan Bích ngồi xuống. Cầm ly trà lên từ từ nhâm nhi. 1 cảm giác thoải mái tràn đầy cơ thể anh khiến anh cảm giác như đầu óc mình được thanh tẩy, cả người lâng lâng. Cầm có cảm giác mình càng hiểu rõ hơn về đại đạo, về thế giới. Không chút do dự, Cầm khoanh chân bắt đầu cảm ngộ. Bên cạnh anh, Phượng Loan Bích cũng nhắm mắt lại.
Cả không gian trở nên yên tĩnh lại. Chỉ có làn khói mong mỏng từ ly trà tỏa ra.
Không biết qua bao lâu. Cầm mở mắt. Cảm khái 1 câu. Thật đúng là hảo trà a. Nhờ nó, anh càng khắc sâu hiểu về đại đạo. Không phải là các đại đạo mà là bản chân sâu bên trong của nó. Tiếp xúc với thứ đó, anh cảm thấy mình đang đứng gần 1 đại môn. 1 đại môn đưa anh đến cảnh giới càng cao hơn. Có lẽ, đến khi anh đẩy ra đại môn đó, Cầm có thể trở thành bán thánh thậm chí là… thánh nhân.
Nhưng thứ đó cách anh còn quá xa, quá xa. Cầm chỉ mới thấy cánh cửa này mà thôi, để chạm vào nó thậm chí đẩy ra nó thì cần anh tìm hiểu càng nhiều đại đạo, cần anh tìm ra chân lý của thế giới này.
- Xem ra ngươi cũng thu hoạch không tệ nhỉ.
1 dọng nói cất lên khiến Cầm kinh ngạc. Cả người đề phòng. Anh hoàn toàn không cảm nhận được bất cứ khí tức nào cũng như cảm nhận được sự hiện diện của kẻ này cho đến khi hắn lên tiếng. Nếu như hắn muốn mạng thì có lẽ Cầm cũng không có bất cứ khả năng nào
Kẻ này… vô cùng.. vô cùng nguy hiểm.
Nhưng rất nhanh, Cầm lấy lại bình tĩnh. Bởi anh có thể đoán được thân phận của kẻ này là ai. Nếu anh đoán không sai, người này chính là chủ nhân của nơi này, Công Tôn tiên sinh đi.
Cầm quay lại nhìn chính diện. Trước mặt anh, 1 thanh niên trẻ tuổi mang theo nụ cười ấm áp nhìn Cầm. Trên tay là ly trà đã nguội, hiển nhiên 2 người minh ngộ đã không ngắn.
Nhưng đó không phải là điều khiến Cầm ngạc nhiên, thứ anh ngạc nhiên chính là gương mặt này khá là quen thuộc. dù cho anh không nhớ đã thấy ở đâu. CẦm không nghĩ cảm giác của mình sai.
Nhìn thấy Cầm nhìn chằm chằm mình, Công Tôn tiên sinh hơi hứng thú hỏi:
- Ta đã thấy rất nhiều ánh mắt nhìn mình và ta cũng có thể phân biệt cảm xúc trong nó. Nhưng ánh mắt mông lung như ngươi thì thật hiếm thấy. Từ ánh mắt của ngươi, ta thấy được sự hồi ức. chẳng lẽ chúng ta đã gặp nhau sao.
Cầm lắc đầu:
- Ta không biết, ta chỉ thấy mặt của ngài rất quen, dường như ta đã gặp ở đâu rồi. Nhưng mà ta đến tiên giới cũng mới vài năm. Trí nhớ của ta cũng không đến nỗi tệ đến mức chỉ vài năm đã quen. Và trong trí nhớ của ta thì ta chưa từng gặp ngài. Có lẽ ta đã gặp người nào đó là người thân của ngài chăng.
Công Tôn Tiên sinh như có điều suy ngẫm, nhưng sau đó hắn cười nói:
- Điều này.. có quan trọng không.
Cầm ngẫm lại rồi nói:
- Quả thật không có bao nhiêu quan trọng. Ta có chút thất lễ rồi. Xin tự giới thiệu. Ta là Cầm, con rể của Chu Tước đế quốc đồng thời là điện chủ của Ma Giới điện. Ngài hẳn là Công Tôn tiên sinh đi.
Công tôn tiên sinh mỉm cười khẽ nhấp 1 ngụm trà nói:
- Coi như thế đi. Dù sao thì đó cũng chỉ là 1 cái danh mà thôi. Được rồi, vào chuyện chính đi. Các ngươi đến đây tìm ta để ẩn dấn linh khí, thâm nhập vào ma giới nhỉ.
Cầm gật đầu nói:
- Đích xác là 2 chúng ta có nhiệm vụ cần làm tại ma giới. 1 nhiệm vụ bí ẩn. Sau đó tôi cùng Phượng Loan Bích được đưa đến đây. Hẳn là ngài có thể giúp đỡ đi.
Công Tôn tiên sinh nhìn sâu vào mắt Cầm, ánh mắt thâm sâu như biển như muốn moi hết bí mật của Cầm. đột nhiên lão nói:
- Có thể cho ta nắm tay ngươi được không. Ta muốn xác định 1 chút tình hình của ngươi.
Cầm đưa tay ra. Công tôn nhắm mắt lại và cảm nhận, 1 lát sau, lão khẽ thở dài nhỏ dọng thì thầm:
- Ngày này vẫn đến a.
Cầm không tin nhưng xem ra những lời này cũng đã có tác động nhất định đến Phượng Loan Bích. Chỉ thấy cô trầm mặc không nói thêm gì, dường như đã chấp nhận việc này.
Lão giả nhìn qua 1 lượt, thấy không ai tỏ ý phản đối mới hài lòng gật đầu và nói:
- Được rồi. Mọi thứ chúng ta đều chuẩn bị cho các ngươi rồi. Tiếp theo đây, chúng ta sẽ đến 1 vết rách bí ẩn mới được phát hiện 1 thời gian. Từ nơi này đến Ma Đô- trung tâm của ma giới khá xa, lấy thực lực của các ngươi có lẽ mất 1 tháng. Ở đó, các ngươi tìm đến Quy Ma tửu điếm sẽ có người tiếp ứng và cho ngươi biết cách báo danh. Đi theo ta.
Cả 2 lặng lẽ đi theo sau lưng lão giả tiến vào truyền thống trận. Rồi lại ngồi thuyền đi đến 1 vết rách, nơi được canh phòng vô cùng cẩn mật. Thậm chí Cầm còn cảm nhận được vài khí tức thâm ảo như ẩn như hiện. Hiển nhiên nơi này có cao thủ tọa trấn. Liên tưởng với những gì mà lão giả nói thì tình hình này là hợp lý. Dù sao gần trung tâm của kẻ địch như vậy thì chỉ cần hơi lơ là 1 chút có thể dẫn đến những tổn thất không thể đo lường.
- Đi thôi, ta dẫn ngươi đi gặp người sẽ giúp các ngươi ngụy trang.
Cả 2 được đẫn đến gặp 1 trung niên nhân vẻ mặt cương nghị. Cả người hiện ra khí thế cường đại. Hắn nhìn cả 2 với vẻ mặt không hề tin tưởng nhưng vẫn làm.
- Đi theo ta. Công Tôn Tiên Sinh đã chờ các ngươi.
Cầm và Phượng Loan Bích được dẫn đến 1 khu nhà biệt lập. Vẻ mặt anh thoáng hiện vẻ ngạc nhiên. Vì không khí nơi đây hoàn toàn không có ma khí, là hoàn toàn không có. Nếu như ở nơi khác thì anh không ngạc nhiên nhưng nơi đây là gần vết rách. Ma khí bên trong vẫn không ngừng tràn ra thẩm thấu vào tiên giới. Những khu vực này dù ma khí không có nồng đậm nhưng mà nhất định có.
1 nơi hoàn toàn không có bất cứ ma khí nào lộ ra đầy quỷ dị. Đủ để thấy kẻ ở bên trong không phải người tầm thường. quả thật anh cũng có chút tò mò với vị Công Tôn Tiên sinh này.
Cả 2 bước vào. So với bên ngoài tràn ngập khí thế thì bên trong này lại toát ra 1 vẻ u trầm, tĩnh lặng mang đến cảm giác thoải mái cho những người ở đây. So với thế giới ngoài kia, nơi này như 1 thiên đường vậy.
Lúc đó, 1 tiểu thư đồng đi ra, cung kính trước 2 người và nói:
- Gia sư đã biết 2 vị đến, mời đi theo ta. Trà nước đã chuẩn bị sẵn sàng.
Đi theo thư đồng qua những ngả đường, cả 2 tiến nhập thư phòng u tĩnh. Trang trí đơn sơ nhưng lại mang 1 cảm giác thanh tân thoát tục. Không hổ là nơi ở của kỳ nhân. Trên bàn, 3 chén trà vẫn còn bốc hương nghi ngút, mùi thơm nhàn nhạt nhưng lại dai dẳng. Hiển nhiên không phải là trà bình thường.
Thư đồng cung kính cúi đầu trước 2 người và nói:
- 2 vị, mời ngồi. Gia sư sẽ ra ngay bây giờ.
Cầm và Phượng Loan Bích ngồi xuống. Cầm ly trà lên từ từ nhâm nhi. 1 cảm giác thoải mái tràn đầy cơ thể anh khiến anh cảm giác như đầu óc mình được thanh tẩy, cả người lâng lâng. Cầm có cảm giác mình càng hiểu rõ hơn về đại đạo, về thế giới. Không chút do dự, Cầm khoanh chân bắt đầu cảm ngộ. Bên cạnh anh, Phượng Loan Bích cũng nhắm mắt lại.
Cả không gian trở nên yên tĩnh lại. Chỉ có làn khói mong mỏng từ ly trà tỏa ra.
Không biết qua bao lâu. Cầm mở mắt. Cảm khái 1 câu. Thật đúng là hảo trà a. Nhờ nó, anh càng khắc sâu hiểu về đại đạo. Không phải là các đại đạo mà là bản chân sâu bên trong của nó. Tiếp xúc với thứ đó, anh cảm thấy mình đang đứng gần 1 đại môn. 1 đại môn đưa anh đến cảnh giới càng cao hơn. Có lẽ, đến khi anh đẩy ra đại môn đó, Cầm có thể trở thành bán thánh thậm chí là… thánh nhân.
Nhưng thứ đó cách anh còn quá xa, quá xa. Cầm chỉ mới thấy cánh cửa này mà thôi, để chạm vào nó thậm chí đẩy ra nó thì cần anh tìm hiểu càng nhiều đại đạo, cần anh tìm ra chân lý của thế giới này.
- Xem ra ngươi cũng thu hoạch không tệ nhỉ.
1 dọng nói cất lên khiến Cầm kinh ngạc. Cả người đề phòng. Anh hoàn toàn không cảm nhận được bất cứ khí tức nào cũng như cảm nhận được sự hiện diện của kẻ này cho đến khi hắn lên tiếng. Nếu như hắn muốn mạng thì có lẽ Cầm cũng không có bất cứ khả năng nào
Kẻ này… vô cùng.. vô cùng nguy hiểm.
Nhưng rất nhanh, Cầm lấy lại bình tĩnh. Bởi anh có thể đoán được thân phận của kẻ này là ai. Nếu anh đoán không sai, người này chính là chủ nhân của nơi này, Công Tôn tiên sinh đi.
Cầm quay lại nhìn chính diện. Trước mặt anh, 1 thanh niên trẻ tuổi mang theo nụ cười ấm áp nhìn Cầm. Trên tay là ly trà đã nguội, hiển nhiên 2 người minh ngộ đã không ngắn.
Nhưng đó không phải là điều khiến Cầm ngạc nhiên, thứ anh ngạc nhiên chính là gương mặt này khá là quen thuộc. dù cho anh không nhớ đã thấy ở đâu. CẦm không nghĩ cảm giác của mình sai.
Nhìn thấy Cầm nhìn chằm chằm mình, Công Tôn tiên sinh hơi hứng thú hỏi:
- Ta đã thấy rất nhiều ánh mắt nhìn mình và ta cũng có thể phân biệt cảm xúc trong nó. Nhưng ánh mắt mông lung như ngươi thì thật hiếm thấy. Từ ánh mắt của ngươi, ta thấy được sự hồi ức. chẳng lẽ chúng ta đã gặp nhau sao.
Cầm lắc đầu:
- Ta không biết, ta chỉ thấy mặt của ngài rất quen, dường như ta đã gặp ở đâu rồi. Nhưng mà ta đến tiên giới cũng mới vài năm. Trí nhớ của ta cũng không đến nỗi tệ đến mức chỉ vài năm đã quen. Và trong trí nhớ của ta thì ta chưa từng gặp ngài. Có lẽ ta đã gặp người nào đó là người thân của ngài chăng.
Công Tôn Tiên sinh như có điều suy ngẫm, nhưng sau đó hắn cười nói:
- Điều này.. có quan trọng không.
Cầm ngẫm lại rồi nói:
- Quả thật không có bao nhiêu quan trọng. Ta có chút thất lễ rồi. Xin tự giới thiệu. Ta là Cầm, con rể của Chu Tước đế quốc đồng thời là điện chủ của Ma Giới điện. Ngài hẳn là Công Tôn tiên sinh đi.
Công tôn tiên sinh mỉm cười khẽ nhấp 1 ngụm trà nói:
- Coi như thế đi. Dù sao thì đó cũng chỉ là 1 cái danh mà thôi. Được rồi, vào chuyện chính đi. Các ngươi đến đây tìm ta để ẩn dấn linh khí, thâm nhập vào ma giới nhỉ.
Cầm gật đầu nói:
- Đích xác là 2 chúng ta có nhiệm vụ cần làm tại ma giới. 1 nhiệm vụ bí ẩn. Sau đó tôi cùng Phượng Loan Bích được đưa đến đây. Hẳn là ngài có thể giúp đỡ đi.
Công Tôn tiên sinh nhìn sâu vào mắt Cầm, ánh mắt thâm sâu như biển như muốn moi hết bí mật của Cầm. đột nhiên lão nói:
- Có thể cho ta nắm tay ngươi được không. Ta muốn xác định 1 chút tình hình của ngươi.
Cầm đưa tay ra. Công tôn nhắm mắt lại và cảm nhận, 1 lát sau, lão khẽ thở dài nhỏ dọng thì thầm:
- Ngày này vẫn đến a.