Bỗng nhiên Cầm biến sắc mặt. Bởi hắn cảm thấy hư không đang rung động kịch liệt.
Rõ ràng trong chuyện không có kể đến việc hư không rung động thế này mà.
Theo như lời lão rồng đỏ kể thì bị mấy vị lão đại liều mình đồng quy vũ tận kéo theo bọn họ chết mà.
Cầm đột nhiên có cảm tưởng, việc này là do hắn mà nên. Do hắn truyền thống đến đây khiến cho không gian trở nên yếu hơn nhiều, đòn toàn lực vừa rồi của mấy tên này đã dẫn đến hư không bị nứt ra.
Chẳng lẽ mình vừa đến đã khiến cho cốt truyện thay đổi hết sao.
Nếu mà lần này mà mấy vị lão đại chết hết thì chỉ sợ là tương lai không còn như hắn biết. Nhất là nếu lạc vào hư không thì chỉ sợ đến cả 2 lão long cũng không còn đường sống ấy chứ.
Trong nội tâm Cầm chợt cảm thấy dằng xé không thôi, đây là do hắn mới tạo nên tình cảnh này và có thể khiến những người ở đây chết hết. Thân là người có trách nhiệm thì Cầm không thể nào bỏ qua được điều này.Nhưng mà nói thì dễ làm thì khó. Với tu vi kim đan của hắn bây giờ thì khép lại vết rách hư không do những đòn vừa rồi tạo ra không phải là dễ dàng. Thậm chí hắn còn có thể chết nữa.
Cầm giờ không còn có mạng dư để mà yên tâm nữa. Hắn chỉ còn duy nhất 1 mạng, chết là hết. Trong khi đó, Cầm còn có rất nhiều trách nhiệm trên người.Hắn còn có rất nhiều người đang mong chờ hắn về,còn có những người con gái đang ngày đêm mog hắn về. Hắn không thể chết 1 cách lãnh xẹt ở đây như vậy mình.
Người không vì mình trời tru đất diệt. Cái chân lý ấy có lẽ đã rất quen thuộc. Con người chứ không phải là thánh nhân. Không thể nào có chuyện chỉ vì những người xa lạ mà hi sinh tính mạng của mình. Đây có thể nói là tính ích kỷ của mỗi con người.
Và thân là con người, Cầm cũng có tính đó. Cầm có thể thấy hiểm nguy mà rút đao tương trợ, có thể hết lòng giúp đỡ những người chưa quen bằng hết khả năng của mình. Nhưng mà Cầm cũng không phải thánh mẫu đến độ hi sinh tính mạng của mình cho người khác.
Nhưng mà dù sao thì việc này cũng có 1 phần trách nhiệm của hắn, tuy không phải là toàn bộ nhưng nếu cứ bỏ mặc như vậy, chỉ sợ Cầm sẽ cắn rứt suốt đời mất.
Nếu mà có người biết được Cầm cảm thấy cắn rứt về chuyện này thì có lẽ bọn họ sẽ cười nhạt không thôi.Chỉ có thằng ngu mới dùng tính mạng của mình để mà đi cứu người không quen biết.
Cầm cũng biết vậy nhưng mà hắn vẫn cắn rứt a.
Phải làm sao đây?
Trời ơi, có ai giúp tôi được không.
………
Trong khi Cầm đang chìm vào trong đấu tranh nội tâm thì ngoài kia, tình hình đã cực kỳ bết bát.
Đòn đánh vừa rồi đã làm cho vết rách hư không được mở ra và đang không ngừng mở rộng.
Nếu là lúc mới đầu thì liên hợp tất cả mấy người thực lực đỉnh Cấp lại có thể chặn được thậm chí là cưỡng chế khép lại đó nhưng mà giờ thì tất cả mọi người nhất là những người thực lực tối cao và 2 con rồng đều đang bị thương nặng sau đòn đánh liều mạng vừa rồi thì lấy đâu ra sức mà đóng vết rách lại cơ chứ.
Chính bọn họ giờ đây chỉ còn lại chút hơi tàn mà gắng gượng chống đỡ lực hút đáng sợ của vết nứt thì làm sao mà có thể khép lại nó cơ chứ.
Và cái gì đến cũng đến, mấy người thực lực yếu hơn cuối cùng cũng đã không chịu nổi và bi hút vào hư không vô tận, mấy người thực lực cao thì cũng sắp không chịu nổi rồi.Trong khi đó, vết nứt kia ngày càng lớn đồng thời sức hút của nó cũng đã gia tăng mấy phần, và đang không ngừng tăng lên.
Cứ thế này, bọn họ cũng sẽ bị tận diệt mất.
Trong mắt mọi người đã hiện lên vẻ tuyệt vọng không thôi.
Rồi cái gì đến cũng đến, mọi người cuối cùng đã dần dần không chịu được mà tiến sát đến vết nứt, cái chết đến gần họ hơn bao giờ hết.
Đúng lúc đó, 1 thân ảnh cắn răng bay ra ngoài. Lập tức nó thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Kinh hỉ có mà king ngạc có. Kinh ngạc là do tự nhiên có 1 cao thủ chạy đến. dù cho Cầm không tỏ ra uy áp nhưng mà hắn cũng không dấu thực lực nên là mọi người ở đây đều có thể cảm nhận thấy thực lực của Cầm rất mạnh. Kinh hỉ là có người đến giúp. Bọn họ cũng không tin là có 1 kẻ ngu nào tiến đến đây mà chịu chết cả. Rõ ràng là đến cứu bọn họ mà. Dù không biết cao thủ thần bí này là người của thế lực nào nhưng mà có dù là của thế lực nào cũng là đến cứu bọn hắn mà thôi.
Và đó không ai khác ngoài Cầm. Đang dằng co suy nghĩ thì Cầm cũng cảm thấy lực hút đang lan đến phía mình. Anh chàng cắn răng xông đến. Dù cho không liều mạng nhưng mà cứu ai được thì cứu không thì đành bỏ lại thô. Hắn cũng không phải là thánh nhân, đành vô tình 1 lần vậy.
Cầm đến nơi cũng không nói nhiều lời mà bắt lấy những kẻ ở ngoài rìa, dùng hết sức ném ra ngoài đồng thời hô:
- Ta cũng chỉ có thể làm như thế, chạy thoát hay không thì xem các ngươi đó.
Nhưng tên đó cũng không phải là đồ ngu, bọn họ biết nếu còn ở đây thì cũng chẳng giúp ích được gì mà còn có khi làm cho tình hình bết bát hơn. Lúc này chạy là thượng sách.
Những tên đó sau khi bị Cầm ném ra cũng không chút do dự mà chạy thật xa.
Cầm thấy thế cũng thở phào được 1 hơi, may mà mấy tên này cũng không phải là "cuồng đạo", quyết tử để cứu chủ tử. Nếu chúng là như thế thì Cầm cũng đành chịu.
Đã xác định mấy tên này không quá ngu. Cầm cũng không chút do dự tiến vào đi cứu.
Nhưng rốt cục sức 1 người cũng chỉ có hạn, Cầm lại không thể liều mình mà đi cứu tất cả.
Hắn chỉ cứu được 1/3, còn lại thì đều bị vòng xoáy quấn đi mất. Có vài người may mắn bay đến gần nên được mấy lão đại giữ lại nhưng mà cũng chỉ khiến tình hình càng thêm bết bát chứ chẳng làm được cái gì.
Cầm cũng cảm thấy ngưng trọng hơn rất nhiều. tình hình bết bát hơn rất nhiều. Rõ ràng cái vết nứt hư không này đang ngày càng nghiêm trọng. Cứ thế này nếu không có ai ngăn cái hư không này thì chỉ sợ cả khu vực này sẽ bị hủy hoại trong chốc lát mà thôi.
Đến lúc đó chỉ sợ là không ai có thể thoát được.
Giờ Cầm có chạy cũng khó mà thoát được.
Nếu mà ngay lúc đầu Cầm chạy đi thì có lẽ có cơ hội thoát nhưng mà dù cho biết trước thì chắc Cầm cũng lao vào thôi.
Nhưng mà đó cũng không phải là cái mà Cầm quan tâm lúc này. Cái mà anh chàng quan tâm là làm sao mà thoát khỏi tình trạng này nếu không cả hắn cũng không thể nào mà thoát được.
Cầm cắn răng nói:
- Giờ cứ thế này thì chỉ sợ không chỉ chúng ta mà cả khu vực này cũng sẽ chết mất. Cứ thế này thì chúng ta cũng sẽ chết mất. Giờ ta có 1 cách, mấy người có dám liều theo ta không.
Mọi người nghe vậy thì sững sờ.Cuối cùng mấy lão đại nhìn nhau và nói:
- Được, nghe hết theo ngươi. Giờ chúng ta phải làm gì.
- Các người truyền hết thực lực vào phía ta. Dồn hết. Ta cũng sẽ tạo ra 1 vết rách như vậy nữa. Nếu may mắn, nó sẽ va chạm và triệt tiêu nhau. Nhưng mà dự đoán cũng chỉ là dự đoán mà thôi. Có thể đòn đánh đó sẽ chỉ có thể làm cho vết rách càng rộng ra và chúng ta sẽ triệt để tiêu mất.giờ các ngươi quyết định đi.
Tất cả mọi người đều trầm mặc không nói, mọi người nhìn nhau rồi đồng thời lên tiếng:
- Làm.
Rõ ràng trong chuyện không có kể đến việc hư không rung động thế này mà.
Theo như lời lão rồng đỏ kể thì bị mấy vị lão đại liều mình đồng quy vũ tận kéo theo bọn họ chết mà.
Cầm đột nhiên có cảm tưởng, việc này là do hắn mà nên. Do hắn truyền thống đến đây khiến cho không gian trở nên yếu hơn nhiều, đòn toàn lực vừa rồi của mấy tên này đã dẫn đến hư không bị nứt ra.
Chẳng lẽ mình vừa đến đã khiến cho cốt truyện thay đổi hết sao.
Nếu mà lần này mà mấy vị lão đại chết hết thì chỉ sợ là tương lai không còn như hắn biết. Nhất là nếu lạc vào hư không thì chỉ sợ đến cả 2 lão long cũng không còn đường sống ấy chứ.
Trong nội tâm Cầm chợt cảm thấy dằng xé không thôi, đây là do hắn mới tạo nên tình cảnh này và có thể khiến những người ở đây chết hết. Thân là người có trách nhiệm thì Cầm không thể nào bỏ qua được điều này.Nhưng mà nói thì dễ làm thì khó. Với tu vi kim đan của hắn bây giờ thì khép lại vết rách hư không do những đòn vừa rồi tạo ra không phải là dễ dàng. Thậm chí hắn còn có thể chết nữa.
Cầm giờ không còn có mạng dư để mà yên tâm nữa. Hắn chỉ còn duy nhất 1 mạng, chết là hết. Trong khi đó, Cầm còn có rất nhiều trách nhiệm trên người.Hắn còn có rất nhiều người đang mong chờ hắn về,còn có những người con gái đang ngày đêm mog hắn về. Hắn không thể chết 1 cách lãnh xẹt ở đây như vậy mình.
Người không vì mình trời tru đất diệt. Cái chân lý ấy có lẽ đã rất quen thuộc. Con người chứ không phải là thánh nhân. Không thể nào có chuyện chỉ vì những người xa lạ mà hi sinh tính mạng của mình. Đây có thể nói là tính ích kỷ của mỗi con người.
Và thân là con người, Cầm cũng có tính đó. Cầm có thể thấy hiểm nguy mà rút đao tương trợ, có thể hết lòng giúp đỡ những người chưa quen bằng hết khả năng của mình. Nhưng mà Cầm cũng không phải thánh mẫu đến độ hi sinh tính mạng của mình cho người khác.
Nhưng mà dù sao thì việc này cũng có 1 phần trách nhiệm của hắn, tuy không phải là toàn bộ nhưng nếu cứ bỏ mặc như vậy, chỉ sợ Cầm sẽ cắn rứt suốt đời mất.
Nếu mà có người biết được Cầm cảm thấy cắn rứt về chuyện này thì có lẽ bọn họ sẽ cười nhạt không thôi.Chỉ có thằng ngu mới dùng tính mạng của mình để mà đi cứu người không quen biết.
Cầm cũng biết vậy nhưng mà hắn vẫn cắn rứt a.
Phải làm sao đây?
Trời ơi, có ai giúp tôi được không.
………
Trong khi Cầm đang chìm vào trong đấu tranh nội tâm thì ngoài kia, tình hình đã cực kỳ bết bát.
Đòn đánh vừa rồi đã làm cho vết rách hư không được mở ra và đang không ngừng mở rộng.
Nếu là lúc mới đầu thì liên hợp tất cả mấy người thực lực đỉnh Cấp lại có thể chặn được thậm chí là cưỡng chế khép lại đó nhưng mà giờ thì tất cả mọi người nhất là những người thực lực tối cao và 2 con rồng đều đang bị thương nặng sau đòn đánh liều mạng vừa rồi thì lấy đâu ra sức mà đóng vết rách lại cơ chứ.
Chính bọn họ giờ đây chỉ còn lại chút hơi tàn mà gắng gượng chống đỡ lực hút đáng sợ của vết nứt thì làm sao mà có thể khép lại nó cơ chứ.
Và cái gì đến cũng đến, mấy người thực lực yếu hơn cuối cùng cũng đã không chịu nổi và bi hút vào hư không vô tận, mấy người thực lực cao thì cũng sắp không chịu nổi rồi.Trong khi đó, vết nứt kia ngày càng lớn đồng thời sức hút của nó cũng đã gia tăng mấy phần, và đang không ngừng tăng lên.
Cứ thế này, bọn họ cũng sẽ bị tận diệt mất.
Trong mắt mọi người đã hiện lên vẻ tuyệt vọng không thôi.
Rồi cái gì đến cũng đến, mọi người cuối cùng đã dần dần không chịu được mà tiến sát đến vết nứt, cái chết đến gần họ hơn bao giờ hết.
Đúng lúc đó, 1 thân ảnh cắn răng bay ra ngoài. Lập tức nó thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Kinh hỉ có mà king ngạc có. Kinh ngạc là do tự nhiên có 1 cao thủ chạy đến. dù cho Cầm không tỏ ra uy áp nhưng mà hắn cũng không dấu thực lực nên là mọi người ở đây đều có thể cảm nhận thấy thực lực của Cầm rất mạnh. Kinh hỉ là có người đến giúp. Bọn họ cũng không tin là có 1 kẻ ngu nào tiến đến đây mà chịu chết cả. Rõ ràng là đến cứu bọn họ mà. Dù không biết cao thủ thần bí này là người của thế lực nào nhưng mà có dù là của thế lực nào cũng là đến cứu bọn hắn mà thôi.
Và đó không ai khác ngoài Cầm. Đang dằng co suy nghĩ thì Cầm cũng cảm thấy lực hút đang lan đến phía mình. Anh chàng cắn răng xông đến. Dù cho không liều mạng nhưng mà cứu ai được thì cứu không thì đành bỏ lại thô. Hắn cũng không phải là thánh nhân, đành vô tình 1 lần vậy.
Cầm đến nơi cũng không nói nhiều lời mà bắt lấy những kẻ ở ngoài rìa, dùng hết sức ném ra ngoài đồng thời hô:
- Ta cũng chỉ có thể làm như thế, chạy thoát hay không thì xem các ngươi đó.
Nhưng tên đó cũng không phải là đồ ngu, bọn họ biết nếu còn ở đây thì cũng chẳng giúp ích được gì mà còn có khi làm cho tình hình bết bát hơn. Lúc này chạy là thượng sách.
Những tên đó sau khi bị Cầm ném ra cũng không chút do dự mà chạy thật xa.
Cầm thấy thế cũng thở phào được 1 hơi, may mà mấy tên này cũng không phải là "cuồng đạo", quyết tử để cứu chủ tử. Nếu chúng là như thế thì Cầm cũng đành chịu.
Đã xác định mấy tên này không quá ngu. Cầm cũng không chút do dự tiến vào đi cứu.
Nhưng rốt cục sức 1 người cũng chỉ có hạn, Cầm lại không thể liều mình mà đi cứu tất cả.
Hắn chỉ cứu được 1/3, còn lại thì đều bị vòng xoáy quấn đi mất. Có vài người may mắn bay đến gần nên được mấy lão đại giữ lại nhưng mà cũng chỉ khiến tình hình càng thêm bết bát chứ chẳng làm được cái gì.
Cầm cũng cảm thấy ngưng trọng hơn rất nhiều. tình hình bết bát hơn rất nhiều. Rõ ràng cái vết nứt hư không này đang ngày càng nghiêm trọng. Cứ thế này nếu không có ai ngăn cái hư không này thì chỉ sợ cả khu vực này sẽ bị hủy hoại trong chốc lát mà thôi.
Đến lúc đó chỉ sợ là không ai có thể thoát được.
Giờ Cầm có chạy cũng khó mà thoát được.
Nếu mà ngay lúc đầu Cầm chạy đi thì có lẽ có cơ hội thoát nhưng mà dù cho biết trước thì chắc Cầm cũng lao vào thôi.
Nhưng mà đó cũng không phải là cái mà Cầm quan tâm lúc này. Cái mà anh chàng quan tâm là làm sao mà thoát khỏi tình trạng này nếu không cả hắn cũng không thể nào mà thoát được.
Cầm cắn răng nói:
- Giờ cứ thế này thì chỉ sợ không chỉ chúng ta mà cả khu vực này cũng sẽ chết mất. Cứ thế này thì chúng ta cũng sẽ chết mất. Giờ ta có 1 cách, mấy người có dám liều theo ta không.
Mọi người nghe vậy thì sững sờ.Cuối cùng mấy lão đại nhìn nhau và nói:
- Được, nghe hết theo ngươi. Giờ chúng ta phải làm gì.
- Các người truyền hết thực lực vào phía ta. Dồn hết. Ta cũng sẽ tạo ra 1 vết rách như vậy nữa. Nếu may mắn, nó sẽ va chạm và triệt tiêu nhau. Nhưng mà dự đoán cũng chỉ là dự đoán mà thôi. Có thể đòn đánh đó sẽ chỉ có thể làm cho vết rách càng rộng ra và chúng ta sẽ triệt để tiêu mất.giờ các ngươi quyết định đi.
Tất cả mọi người đều trầm mặc không nói, mọi người nhìn nhau rồi đồng thời lên tiếng:
- Làm.