Nhì mọi người sắc mặt bất thiện, tự nhiên trong đầu Cầm lại hiện ra trí nhớ, muốn ăn phải trả tiền.
Cầm vô thức lấy tay sờ túi nhưng mà cũng không thấy bất cứ đồng nào trong đó. Mà cũng đúng thôi, hắn chạy vội đi thì làm sao có thể có đủ thời gian lấy tiền cơ chứ.
Nhìn Cầm đổ mồ hôi hột, người làm ở đây càng cười lạnh và nói:
- Thế nào, không có tiền đúng không. Định chê bai rồi quỵt tiền à. Chiêu này xưa rồi. Thôi, coi như miếng sushi vừa rồi là vứt đi, ngươi mau đi đi.
Họ ghét bỏ nhìn Cầm và bỏ đi.
Cầm cảm thấy mình bị sỉ nhục nặng nề. Dù cho hắn không mang tiền nhưng mà Cầm cũng không giả vờ chê bai để mà quỵt tiền. rõ ràng miếng sushi này không đạt yêu cầu dù cho chính cầm cũng không biết vì sao.
Nhưng mà thân là nam nhân há có thể để bị sỉ nhục như vậy được. Cầm đứng lên hừ lạnh nói:
- Quả thật ta quên mang tiền nhưng mà ta cũng không có nói dối để quỵt nợ. rõ ràng là món này không đạt yêu cầu.
Nhân viên cửa hàng muốn nổi đóa lên rồi, đang định lấy chổi đuổi Cầm ra ngoài đột nhiên có 1 bàn tay ngăn bọn họ lại. Là tay bếp trưởng.Hắn nhìn Cầm cười lạnh nói:
- Bon ta vốn dĩ muốn bỏ qua chuyện này nhưng ngươi lại cứ muốn chuốc lấy.Được rồi, nếu ngươi nói món này không đạt yêu cầu thì chỉ ra xem nào. Nếu chỉ được thì ta xin phục và để ngươi ăn thoải mái, ăn sạt nghiệp luôn cũng được. Nhưng nếu ngươi không thể chỉ ra thì, xin lỗi, ta sẽ tố cáo ngươi tội bôi nhọ danh dự người khác.
Cầm nghe vậy thì mừng thầm không thôi nhưng mà ngoài mặt vẫn rất lạnh nhạt nói:
- Được thôi. Chỉ 1 miếng là ta đã biết trình độ của ngươi đến đâu rồi. Miếng sushi vừa rồi cực kỳ không đạt yêu cầu. Đầu tiên là cơm, đây rõ ràng không phải là cơm mới mà là cơm cũ hâm lại, vị hơi khô. Hơn nữa lúc nắm vào không được chặt chẽ khiến cho nắm cơm bở ra ảnh hưởng đến mùi vị. Càng quan trọng hơn đó là dấm cho quá nhiều khiến độ chua vượt mức cho phép.
- Đó chỉ là ở nắm cơm. Tiếp theo là đến miếng cá. Đầu tiên và dễ nhìn thấy nhất là miếng cá không được tươi. Rõ ràng là hàng còn thừa trong tủ lạnh. Thêm nữa cắt quá dầy khiến ảnh hưởng cảm giác của người ăn. Ngoài ra còn có vài điều nữa nhưng mà chỉ cần bằng đấy thôi cũng đủ làm cho món này thất bại rồi. ngươi dám lấy món bán thành phẩm như thế này cho khách còn có dũng khí đòi tiền a.
Moi người trợn mắt há mồm nghe Cầm hùng biện. dù không biết là Cầm chém bừa hay là thật nhưng mà cũng đủ làm bọn họ choáng váng 1 phen.
Bếp trưởng cũng cảm thấy choáng váng không thôi. Thân là người làm món đó. Ông biết những điều Cầm nói là khá đúng. Tất nhiên có 1 vài chỗ đến chính ông cũng khồng biết là Cầm chém hay là mình làm sai. Món đó tất nhiên tổng thể cũng sẽ không kém như Cầm nói, chí ít người bình thường ăn cũng sẽ không cảm thấy quá nhiều. Nhưng không ngờ tiểu tử này chỉ ăn 1 miếng có thể chỉ ra được những lỗi thiếu đó. Xem ra là hắn cũng không phải dạng nghèo như ông tưởng.
Ông biết là lần này mình đã sai khi con thường người trẻ tuổi này nhưng thân là bếp trưởng, ông không thể nào làm mấy quyền uy của mình được:
- Hừ, trong lời cậu nói cũng có ý đúng. Nhưng mà đó không phải là do ta. Do cậu đến quá sớm,trước cả khi chúng ta kịp chuẩn bị nên là chỉ có thể dùng những thứ có sẵn.Nếu cậu đến vào thời gian khác ta đảm bảo là cậu sẽ không thể nào dời đi. Nhưng mà dù sao đây cũng có 1 phần là do bọn ta. Như vậy cũng có thể coi là cậu đã tìm ra 1 phần khuyết điểm. do đó việc này coi như không xảy ra đi.
Ông cực kỳ thông minh đẩy hết trách nhiệm cho thực phẩm chứ không phải là do tay nghề của mình. Che lấp được những thiếu sót của bản thân. Đồng thời ông còn tạo 1 bậc thang cho Cầm bước xuống. ông rõ ràng Cầm phản ứng mạnh như vậy vì vừa rồi ông hơi nặng lời nhưng không sao. Ông vừa xửa rồi, tin rằng nếu người trẻ tuổi này biết ý sẽ dùng bậc thang mà ông cho.Cùng lăm là vòi thêm vài miếng sushi nữa thôi. Vẫn trong tầm kiềm soát được
Nhưng mà Cầm nào có chuyện dừng lại dễ dàng như vậy được. Anh chàng hừ lạnh nói:
- Tay nghề kém thì tốt nhất đừng nên đổ cho nguyên liệu không tốt. dù cho nguyên liệu xấu những vẫn có thể tạo ra được 1 món ngon. Do đó thân la người đầu bếp, ta khinh bỉ những kẻ nào lấy nguyên liệu ra làm lý do biện minh cho thực lực yếu kém của mình.
Lời nói như là 1 mũi dao đâm thẳng vào tim của tên chủ bếp khiến hắn tức giận ngút trời. Nhìn chằm chằm vào Cầm và nói:
- Ngươi nói tay nghề của ta không đủ thì ngươi làm thử xem nào. Nếu ngon hơn ta thì ta chịu thua và sẽ nhường lại chủ bếp cho ngươi. Nếu ngươi mà không làm được thì. Hừ. Ngoan ngoãn quỳ xuống xin lỗi ta đi.
-0 Đừng thách nhà giày húp tương.Chờ đó.
Không biết sao trong lòng Cầm khi thấy tên này vênh váo thì dâng lên 1 cỗ lửa giận vô hình khiến hắn buộc miệng nói như vậy. Nhưng mà Cầm cũng không hối hận. Hắn cũng không biết có phải trước khi mất trí nhớ hắn là đầu bếp hay không nữa nhưng mà đâm lao phải theo lao thôi.
Cầm tiến vào trù đài. Không nói 2 lời mà dùng lại những nguyên liệu mà vị chủ bếp kia đã dùng để làm món cho mình ăn.
Chuẩn bị hoàn tất.
Cầm tiến hành bước đầu tiên. Nắm cơm.
Không hiểu sao, tay hắn lại tự chuyển động để nắm chắc vừa phải. Trong đầu hắn lại biết rõ bằng nào vừa đủ.
Xem ra là trước khi mất trí nhớ, mình quả thật là 1 đầu bếp rồi. – Cầm thầm nhủ.
Điều đó làm anh chàng càng thêm tự tin.
Nắm xong nắm cơm tiếp theo là đến cắt cá.
Mọi người hồi hộp nhìn. Món sushi con ngon hay không thì hoàn toàn phụ thuộc vào miếng cá cả. người này chê miếng cá mà bếp trưởng cắt ra không ngon thì xem hắn có thể làm gì nào.
Cầm lúc này đã tiến vào trạng thái vong ngã.mọi ánh mắt của người khác đã không tác động được gì đến anh chàng nữa.
Và Cầm bắt đầu cắt cá. Và mọi người lập tức trợn,mắt há mồm. Quá nhanh, chỉ chốc lát miếng cá được thái nghiêng thành những miếng nhỏ hơn đều tăm tắp, mỗi miếng trong giống hệt nhau và đều cùng 1 độ dày nhất định. Nhìn thôi cũng đã thấy ngon rồi. Và chỉ nhìn đao công cũng đủ biết được trình độ của Cầm hơn hẳn người chủ bếp rồi.
Mọi người len lút nhìn sang người chủ bếp thì thấy anh chàng đã triệt để há hốc mồm, kinh ngạc nhìn Cầm rồi. thân là đầu bếp hơn nữa còn là đầu bếp lành nghề. Chỉ cần nhìn là ông đủ biết trinh độ thiếu niên này hơn xa ông.Hơn 10 năm kinh nghiệm làm sushi vốn có thể làm ông tự hào nhưng giờ nó lại như cái tát đánh thẳng vào mặt ông vậy.
Lúc này Cầm cũng làm xong rồi, trang trí 1 chút rồi đưa thành quả của mình cho mọi người ăn.
Những người làm không nhịn được nữa mà đều nhặt lấy 1 miếng cho vào miêng.
Và lập tức bọn họ bị mê hoặc.Quá ngon rồi, dù cho không dùng những con cá tươi mới nhưng mà miếng sushi này còn tươi hơn bất cứ miếng sushi nào mà bọn họ từng ăn. Hơn nữa những nắm cơm cũng cực tốt, tôn lên vị của miếng cá. So với nó, nhưng miếng cá mà bếp trưởng đã làm tuy không đến nỗi là thất bại phẩm nhưng mà cũng triệt để thua kém.
Bọn họ vô pháp tưởng tượng, nếu mà dung nguyên liệu cao cấp thì Cầm còn làm được đến đâu.
Và dù vô tình hay cố ý,mọi người đều đưa mắt về phía bếp trưởng.
Cầm vô thức lấy tay sờ túi nhưng mà cũng không thấy bất cứ đồng nào trong đó. Mà cũng đúng thôi, hắn chạy vội đi thì làm sao có thể có đủ thời gian lấy tiền cơ chứ.
Nhìn Cầm đổ mồ hôi hột, người làm ở đây càng cười lạnh và nói:
- Thế nào, không có tiền đúng không. Định chê bai rồi quỵt tiền à. Chiêu này xưa rồi. Thôi, coi như miếng sushi vừa rồi là vứt đi, ngươi mau đi đi.
Họ ghét bỏ nhìn Cầm và bỏ đi.
Cầm cảm thấy mình bị sỉ nhục nặng nề. Dù cho hắn không mang tiền nhưng mà Cầm cũng không giả vờ chê bai để mà quỵt tiền. rõ ràng miếng sushi này không đạt yêu cầu dù cho chính cầm cũng không biết vì sao.
Nhưng mà thân là nam nhân há có thể để bị sỉ nhục như vậy được. Cầm đứng lên hừ lạnh nói:
- Quả thật ta quên mang tiền nhưng mà ta cũng không có nói dối để quỵt nợ. rõ ràng là món này không đạt yêu cầu.
Nhân viên cửa hàng muốn nổi đóa lên rồi, đang định lấy chổi đuổi Cầm ra ngoài đột nhiên có 1 bàn tay ngăn bọn họ lại. Là tay bếp trưởng.Hắn nhìn Cầm cười lạnh nói:
- Bon ta vốn dĩ muốn bỏ qua chuyện này nhưng ngươi lại cứ muốn chuốc lấy.Được rồi, nếu ngươi nói món này không đạt yêu cầu thì chỉ ra xem nào. Nếu chỉ được thì ta xin phục và để ngươi ăn thoải mái, ăn sạt nghiệp luôn cũng được. Nhưng nếu ngươi không thể chỉ ra thì, xin lỗi, ta sẽ tố cáo ngươi tội bôi nhọ danh dự người khác.
Cầm nghe vậy thì mừng thầm không thôi nhưng mà ngoài mặt vẫn rất lạnh nhạt nói:
- Được thôi. Chỉ 1 miếng là ta đã biết trình độ của ngươi đến đâu rồi. Miếng sushi vừa rồi cực kỳ không đạt yêu cầu. Đầu tiên là cơm, đây rõ ràng không phải là cơm mới mà là cơm cũ hâm lại, vị hơi khô. Hơn nữa lúc nắm vào không được chặt chẽ khiến cho nắm cơm bở ra ảnh hưởng đến mùi vị. Càng quan trọng hơn đó là dấm cho quá nhiều khiến độ chua vượt mức cho phép.
- Đó chỉ là ở nắm cơm. Tiếp theo là đến miếng cá. Đầu tiên và dễ nhìn thấy nhất là miếng cá không được tươi. Rõ ràng là hàng còn thừa trong tủ lạnh. Thêm nữa cắt quá dầy khiến ảnh hưởng cảm giác của người ăn. Ngoài ra còn có vài điều nữa nhưng mà chỉ cần bằng đấy thôi cũng đủ làm cho món này thất bại rồi. ngươi dám lấy món bán thành phẩm như thế này cho khách còn có dũng khí đòi tiền a.
Moi người trợn mắt há mồm nghe Cầm hùng biện. dù không biết là Cầm chém bừa hay là thật nhưng mà cũng đủ làm bọn họ choáng váng 1 phen.
Bếp trưởng cũng cảm thấy choáng váng không thôi. Thân là người làm món đó. Ông biết những điều Cầm nói là khá đúng. Tất nhiên có 1 vài chỗ đến chính ông cũng khồng biết là Cầm chém hay là mình làm sai. Món đó tất nhiên tổng thể cũng sẽ không kém như Cầm nói, chí ít người bình thường ăn cũng sẽ không cảm thấy quá nhiều. Nhưng không ngờ tiểu tử này chỉ ăn 1 miếng có thể chỉ ra được những lỗi thiếu đó. Xem ra là hắn cũng không phải dạng nghèo như ông tưởng.
Ông biết là lần này mình đã sai khi con thường người trẻ tuổi này nhưng thân là bếp trưởng, ông không thể nào làm mấy quyền uy của mình được:
- Hừ, trong lời cậu nói cũng có ý đúng. Nhưng mà đó không phải là do ta. Do cậu đến quá sớm,trước cả khi chúng ta kịp chuẩn bị nên là chỉ có thể dùng những thứ có sẵn.Nếu cậu đến vào thời gian khác ta đảm bảo là cậu sẽ không thể nào dời đi. Nhưng mà dù sao đây cũng có 1 phần là do bọn ta. Như vậy cũng có thể coi là cậu đã tìm ra 1 phần khuyết điểm. do đó việc này coi như không xảy ra đi.
Ông cực kỳ thông minh đẩy hết trách nhiệm cho thực phẩm chứ không phải là do tay nghề của mình. Che lấp được những thiếu sót của bản thân. Đồng thời ông còn tạo 1 bậc thang cho Cầm bước xuống. ông rõ ràng Cầm phản ứng mạnh như vậy vì vừa rồi ông hơi nặng lời nhưng không sao. Ông vừa xửa rồi, tin rằng nếu người trẻ tuổi này biết ý sẽ dùng bậc thang mà ông cho.Cùng lăm là vòi thêm vài miếng sushi nữa thôi. Vẫn trong tầm kiềm soát được
Nhưng mà Cầm nào có chuyện dừng lại dễ dàng như vậy được. Anh chàng hừ lạnh nói:
- Tay nghề kém thì tốt nhất đừng nên đổ cho nguyên liệu không tốt. dù cho nguyên liệu xấu những vẫn có thể tạo ra được 1 món ngon. Do đó thân la người đầu bếp, ta khinh bỉ những kẻ nào lấy nguyên liệu ra làm lý do biện minh cho thực lực yếu kém của mình.
Lời nói như là 1 mũi dao đâm thẳng vào tim của tên chủ bếp khiến hắn tức giận ngút trời. Nhìn chằm chằm vào Cầm và nói:
- Ngươi nói tay nghề của ta không đủ thì ngươi làm thử xem nào. Nếu ngon hơn ta thì ta chịu thua và sẽ nhường lại chủ bếp cho ngươi. Nếu ngươi mà không làm được thì. Hừ. Ngoan ngoãn quỳ xuống xin lỗi ta đi.
-0 Đừng thách nhà giày húp tương.Chờ đó.
Không biết sao trong lòng Cầm khi thấy tên này vênh váo thì dâng lên 1 cỗ lửa giận vô hình khiến hắn buộc miệng nói như vậy. Nhưng mà Cầm cũng không hối hận. Hắn cũng không biết có phải trước khi mất trí nhớ hắn là đầu bếp hay không nữa nhưng mà đâm lao phải theo lao thôi.
Cầm tiến vào trù đài. Không nói 2 lời mà dùng lại những nguyên liệu mà vị chủ bếp kia đã dùng để làm món cho mình ăn.
Chuẩn bị hoàn tất.
Cầm tiến hành bước đầu tiên. Nắm cơm.
Không hiểu sao, tay hắn lại tự chuyển động để nắm chắc vừa phải. Trong đầu hắn lại biết rõ bằng nào vừa đủ.
Xem ra là trước khi mất trí nhớ, mình quả thật là 1 đầu bếp rồi. – Cầm thầm nhủ.
Điều đó làm anh chàng càng thêm tự tin.
Nắm xong nắm cơm tiếp theo là đến cắt cá.
Mọi người hồi hộp nhìn. Món sushi con ngon hay không thì hoàn toàn phụ thuộc vào miếng cá cả. người này chê miếng cá mà bếp trưởng cắt ra không ngon thì xem hắn có thể làm gì nào.
Cầm lúc này đã tiến vào trạng thái vong ngã.mọi ánh mắt của người khác đã không tác động được gì đến anh chàng nữa.
Và Cầm bắt đầu cắt cá. Và mọi người lập tức trợn,mắt há mồm. Quá nhanh, chỉ chốc lát miếng cá được thái nghiêng thành những miếng nhỏ hơn đều tăm tắp, mỗi miếng trong giống hệt nhau và đều cùng 1 độ dày nhất định. Nhìn thôi cũng đã thấy ngon rồi. Và chỉ nhìn đao công cũng đủ biết được trình độ của Cầm hơn hẳn người chủ bếp rồi.
Mọi người len lút nhìn sang người chủ bếp thì thấy anh chàng đã triệt để há hốc mồm, kinh ngạc nhìn Cầm rồi. thân là đầu bếp hơn nữa còn là đầu bếp lành nghề. Chỉ cần nhìn là ông đủ biết trinh độ thiếu niên này hơn xa ông.Hơn 10 năm kinh nghiệm làm sushi vốn có thể làm ông tự hào nhưng giờ nó lại như cái tát đánh thẳng vào mặt ông vậy.
Lúc này Cầm cũng làm xong rồi, trang trí 1 chút rồi đưa thành quả của mình cho mọi người ăn.
Những người làm không nhịn được nữa mà đều nhặt lấy 1 miếng cho vào miêng.
Và lập tức bọn họ bị mê hoặc.Quá ngon rồi, dù cho không dùng những con cá tươi mới nhưng mà miếng sushi này còn tươi hơn bất cứ miếng sushi nào mà bọn họ từng ăn. Hơn nữa những nắm cơm cũng cực tốt, tôn lên vị của miếng cá. So với nó, nhưng miếng cá mà bếp trưởng đã làm tuy không đến nỗi là thất bại phẩm nhưng mà cũng triệt để thua kém.
Bọn họ vô pháp tưởng tượng, nếu mà dung nguyên liệu cao cấp thì Cầm còn làm được đến đâu.
Và dù vô tình hay cố ý,mọi người đều đưa mắt về phía bếp trưởng.