Chỉ thấy lão già cười hắc hắc nói:
- Tiểu tử, cẩn thận sau khi thấy cái này thì bị hù đến són ra quần đó.
- Đưa đồ thì đưa đi, lằng nhằng làm cái gì.
Cầm hơi nổi nóng nói. Lề mà lề mề làm mất tâm trạng uống rượu mà.
Chỉ thấy lão già thần bí lôi ra 1 tấm thẻ đưa ra trước mặt Cầm và nói:
- Ngươi biết đây là cái gì không.
- Là cái gì ngoài 1 tấm thẻ rách rưới cơ chứ.
- Hừ tiểu nhân vô tri. Nói không hù ngươi chứ tấm thẻ này chính là kim bài để ngươi đi vào tòa nhà chính phủ đó. Cả nước Nhật số tấm thẻ như thế này chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi.Nó chính là đại diện cho những nhân vật ngưu bức nhất của nước Nhật. Có nó thì dù cho có giết người cũng có người đi ra chùi đít cho ngươi. Sao ngưu bức không. Lão hôm nay chịu thiệt đổi tấm thẻ này lấy 1 vò rượu quá lời đúng không. Không phải là 2 vò chứ.
Nhưng lão chưa đắc ý được bao lâu thì Cầm khó chịu nói:
- 1 tấm thẻ rách làm cái gì. Ta cũng không cần cái đó. Giết người, xin lỗi, đây không hứng thú. Với thân thủ của ta thì trừ phi có cao thủ như lão đấu mới có thể có trường hợp lỡ tay giết người, không thì còn lâu. Hơn nữa ta là mở cửa làm ăn chứ không định dính líu gì đến chinh trị cũng như những người thuộc tầng lớp cao tầng. Tấm thẻ này tiện thật đó nhưng mà mang theo nó chẳng khác gì ta tiến nhập vào vũng nước đục này rồi. Ta cũng không ngu đến như vậy. Do đó món đồ này của ngươi ta không nhận.
Lão giả nghe vậy thì hơi bất ngờ nhưng ngẫm lại cũng đúng. Quả thật lão có được tấm thẻ này là do chính phủ nhìn trúng khả năng của lão hay là nói đúng hơn là sợ lão có thể giết bọn họ. Dù sao lão cũng là sát thủ mà, có tiền thì ai cũng có thể giết. Nhưng giờ có tấm thẻ này rồi thì lão không sợ dính vào rắc rối không cần thiết nhưng mà cũng bị hạn chế rất nhiều và cũng ít nhiều dính vào cũng nước đục này. Không ngờ người thanh niên này chỉ trong thời gian ngắn mà nhìn ra điểm mấu chốt, không tệ không tệ.
Nhưng mà dù trong lòng tán thưởng nhưng mà ngoài miệng lão vẫn dụ dỗ:
- Ai bảo có tấm thẻ nhất định phải tham gia cuộc đấu chính trị. Như lão bây giờ vẫn tự do tự tại đấy thây. Mà có nó thì ngươi không còn sợ mấy kẻ dùng pháp luật hay mượn tay pháp luật đến gây sự nữa. Ngươi thông minh thế thì chắc cũng phải biết muốn làm ăn lớn mà không có chỗ dựa thì cực kỳ khó làm đó.
Thật ra lão cũng không muốn dối lòng nhưng mà ai bảo trên người lão không có cái gì đáng giá để đổi cơ chứ. Nếu không dụ dỗ thanh niên này dùng tấm thẻ chết tiệt này để đổi lấy bầu rượu thì chắc lão phải đem cái đó ra mất.
Nhưng mà để lão thất vọng là Cầm vẫn rất dửng dưng:
- Đúng như lão nói là muốn làm ăn lớn mà không có mối quan hệ thò khó càng thêm khó. Nhưng mà xin lỗi, ta không có hứng thú mở nhà hàng lớn, ta chỉ khoái 1 cái nhà hàng nho nhỏ thế này thôi. Do đó tấm thẻ rách này ngươi vẫn lưu lại mà dùng đi, Nếu không còn cái gì để đổi thì xin mời đi cho. Ta phải uống rượu rồi.
- Ngươi…
Lão giả á họng cả ngày không nói được. Biết vậy về sau ra đường mang theo ít đồ mới được. Giờ chỉ có thể lấy món bảo bối đó thôi.
Chỉ thấy lão giả mặt đau khổ nói:
- Khoan đã. Ta vẫn còn món này.Lần này nhất định làm ngươi hài lòng.
Lão cẩn thận lôi hồ lô rượu bên hông mình ra, đi lấy cái chén nhỏ thật nhỏ, cái chén nhỏ nhất trong quán và cẩn thận rót đầy chén. Lập tức 1 mùi thơm không thua kém gì vò rượu của Cầm toát ra. Hơn nữa nó không nồng như của Cầm mà thoang thoảng lẫn theo chút ngọt dịu làm say lòng ngươi.
Chỉ ngửi thôi cũng biết đây là cực phẩm rượu không kém chút nào vò của Cầm.
Cầm ngửi 1 hơi rồi cũng âm thầm kinh ngạc, không ngờ ở đây vẫn có người có thể ủ ra vò rượu ngon như vậy. Xem ra không thể coi thường bất cứ người nào. Trên thế giới vẫn còn nhiều ẩn thế cao nhân như lão già này a.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Cầm. Lão giả khá là đắc ý nói
- Thế nào, rượu của lão tửu quỷ ta không kém chứ.Đây chính là “ hầu nhi tửu” đó. Năm đó lão quỷ ta được dịp nhâm nhi 1 chén nhỏ “ hầu nhi tửu” và lập tức bị nó hớp hồn. Sau đó ta sang Trung Quốc sống với khỉ hoang hơn 2 năm trời, cẩn thận quan sát cách bọn họ thu thập cũng như là cất giữ hoa quả. Sau bao lâu cuối cùng cũng ngộ ra được 1 chút cách chế tạo “ hầu nhi tửu”. dù cho chất lượng cũng như là hương vị không bằng chính bản nhưng mà cũng giống đến 7,8 phần. Chỉ tiếc phương pháp ủ quá phức tạp mà không có trăm phần trăm thành công nên đến giờ ta chỉ còn 1 hồ lô “ hầu nhi tửu” mang bên người thôi.Trân quý lắm đó. 1 chén này đổi 1 vò của ngươi không vấn đề gì chứ.
- Lão hố người à. Ta công nhận rượu này lão ủ ngon thật đó nhưng mà chỉ ngang bằng vò “ liệt dương tửu” của ta mà thôi, dù có hơn cũng hơn 1 chút nhưng mà 2 loại rượu này lại có tính chất khác biệt nhau. Của ta thiên về nồng độ mang đến cho người uống cảm giác sảng khoái trong khi đó vò “ hầu nhi tửu” lại thiên về làm người ta say mê. Đưa lên bàn cân thì chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu. Nhưng trông lão tội nghiệp như vậy nên ta lấy giá 1 chén nhỏ đổi 1 chén bình thường “ Liệt Dương tửu” của ta thế nào. Đồng ý thì trao đổi không đồng ý thì thôi.
Lão giả tức đến cắn chặt răng nhưng mà lão cũng không thể nào phản bác. Nếu là chân chính “ hầu nhi tửu” thì còn lâu lão mới để yên nhưng đây dù sao cũng chỉ là hàng lão phỏng chê.s dù gần bằng nhưng với chính bản vẫn có chênh lệch và chất lượng thì cũng như Cầm phân tích. Do dó lão cũng không thể nào lấy cái đó làm cớ đẻ vòi thêm. Nhưng mà lão tất nhiên sẽ không chịu thua:
- Nửa bình nếu không không bàn nữa.
- 1 bát.
- ¼ bình đi. “ hầu nhi tửu” của lão ủ vất vả lắm.
- 1 bát.
- 5 bát được không. Ngươi có hẳn 1 vò to như vậy cũng không thiệt đâu.
- 1 bát.
- 3 bát nhá.
- 1 bát.
- Giá cuối 2 bát,.Nếu không thì không bàn nữa.
- Thành giao.
- Không bàn nữa không bàn nữa… làm như vậy ta lỗ chỏng tu mất…. Cái gì, ngươi đồng ý.
- Đúng đó, mà đã thỏa thuận rồi thì không được nuốt lời đâu. Lão nuốt lời thì cẩn thận ta đưa chuyện này lên mạng đó. Tuy ta không biết lão là ai nhưng mà xem ra thân phận của lão cũng không phải là dạng vừa đâu a.
- Ngươi… ngươi… đồ tiểu hồ li.
Lão giả tức đến hộc máu mồm. Đến bây giờ hóa ra là lão vẫn luôn bị Cầm dắt mũi. Xem ra giới hạn của thanh niên này không phải là 2 bát a. Thật đúng là đi đêm lắm có ngày gặp ma. Lão luôn tự hào về việc mình luôn chiếm lợi được từ người khác mà chưa có ai chiếm lại được chút lợi ích nào từ mình. Thế mà hôm nay lão lại chịu thất thủ trước 1 thanh niên miệng còn hôi sữa. Nhục ơi là nhục.
Nhưng mà lời đã nói như bát nước đổ đi không lấy lại được. Lão chỉ có thể run run đẩy cái chén nhỏ đến chỗ Cầm và nhận lại 2 cái cốc rượu to hơn 1 chút mà lòng đau như cắt.
Nhưng mà lão có thể làm gì. Giờ chỉ có hi vọng 2 chén rượu này không làm lão thất vọng a.
- Tiểu tử, cẩn thận sau khi thấy cái này thì bị hù đến són ra quần đó.
- Đưa đồ thì đưa đi, lằng nhằng làm cái gì.
Cầm hơi nổi nóng nói. Lề mà lề mề làm mất tâm trạng uống rượu mà.
Chỉ thấy lão già thần bí lôi ra 1 tấm thẻ đưa ra trước mặt Cầm và nói:
- Ngươi biết đây là cái gì không.
- Là cái gì ngoài 1 tấm thẻ rách rưới cơ chứ.
- Hừ tiểu nhân vô tri. Nói không hù ngươi chứ tấm thẻ này chính là kim bài để ngươi đi vào tòa nhà chính phủ đó. Cả nước Nhật số tấm thẻ như thế này chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi.Nó chính là đại diện cho những nhân vật ngưu bức nhất của nước Nhật. Có nó thì dù cho có giết người cũng có người đi ra chùi đít cho ngươi. Sao ngưu bức không. Lão hôm nay chịu thiệt đổi tấm thẻ này lấy 1 vò rượu quá lời đúng không. Không phải là 2 vò chứ.
Nhưng lão chưa đắc ý được bao lâu thì Cầm khó chịu nói:
- 1 tấm thẻ rách làm cái gì. Ta cũng không cần cái đó. Giết người, xin lỗi, đây không hứng thú. Với thân thủ của ta thì trừ phi có cao thủ như lão đấu mới có thể có trường hợp lỡ tay giết người, không thì còn lâu. Hơn nữa ta là mở cửa làm ăn chứ không định dính líu gì đến chinh trị cũng như những người thuộc tầng lớp cao tầng. Tấm thẻ này tiện thật đó nhưng mà mang theo nó chẳng khác gì ta tiến nhập vào vũng nước đục này rồi. Ta cũng không ngu đến như vậy. Do đó món đồ này của ngươi ta không nhận.
Lão giả nghe vậy thì hơi bất ngờ nhưng ngẫm lại cũng đúng. Quả thật lão có được tấm thẻ này là do chính phủ nhìn trúng khả năng của lão hay là nói đúng hơn là sợ lão có thể giết bọn họ. Dù sao lão cũng là sát thủ mà, có tiền thì ai cũng có thể giết. Nhưng giờ có tấm thẻ này rồi thì lão không sợ dính vào rắc rối không cần thiết nhưng mà cũng bị hạn chế rất nhiều và cũng ít nhiều dính vào cũng nước đục này. Không ngờ người thanh niên này chỉ trong thời gian ngắn mà nhìn ra điểm mấu chốt, không tệ không tệ.
Nhưng mà dù trong lòng tán thưởng nhưng mà ngoài miệng lão vẫn dụ dỗ:
- Ai bảo có tấm thẻ nhất định phải tham gia cuộc đấu chính trị. Như lão bây giờ vẫn tự do tự tại đấy thây. Mà có nó thì ngươi không còn sợ mấy kẻ dùng pháp luật hay mượn tay pháp luật đến gây sự nữa. Ngươi thông minh thế thì chắc cũng phải biết muốn làm ăn lớn mà không có chỗ dựa thì cực kỳ khó làm đó.
Thật ra lão cũng không muốn dối lòng nhưng mà ai bảo trên người lão không có cái gì đáng giá để đổi cơ chứ. Nếu không dụ dỗ thanh niên này dùng tấm thẻ chết tiệt này để đổi lấy bầu rượu thì chắc lão phải đem cái đó ra mất.
Nhưng mà để lão thất vọng là Cầm vẫn rất dửng dưng:
- Đúng như lão nói là muốn làm ăn lớn mà không có mối quan hệ thò khó càng thêm khó. Nhưng mà xin lỗi, ta không có hứng thú mở nhà hàng lớn, ta chỉ khoái 1 cái nhà hàng nho nhỏ thế này thôi. Do đó tấm thẻ rách này ngươi vẫn lưu lại mà dùng đi, Nếu không còn cái gì để đổi thì xin mời đi cho. Ta phải uống rượu rồi.
- Ngươi…
Lão giả á họng cả ngày không nói được. Biết vậy về sau ra đường mang theo ít đồ mới được. Giờ chỉ có thể lấy món bảo bối đó thôi.
Chỉ thấy lão giả mặt đau khổ nói:
- Khoan đã. Ta vẫn còn món này.Lần này nhất định làm ngươi hài lòng.
Lão cẩn thận lôi hồ lô rượu bên hông mình ra, đi lấy cái chén nhỏ thật nhỏ, cái chén nhỏ nhất trong quán và cẩn thận rót đầy chén. Lập tức 1 mùi thơm không thua kém gì vò rượu của Cầm toát ra. Hơn nữa nó không nồng như của Cầm mà thoang thoảng lẫn theo chút ngọt dịu làm say lòng ngươi.
Chỉ ngửi thôi cũng biết đây là cực phẩm rượu không kém chút nào vò của Cầm.
Cầm ngửi 1 hơi rồi cũng âm thầm kinh ngạc, không ngờ ở đây vẫn có người có thể ủ ra vò rượu ngon như vậy. Xem ra không thể coi thường bất cứ người nào. Trên thế giới vẫn còn nhiều ẩn thế cao nhân như lão già này a.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Cầm. Lão giả khá là đắc ý nói
- Thế nào, rượu của lão tửu quỷ ta không kém chứ.Đây chính là “ hầu nhi tửu” đó. Năm đó lão quỷ ta được dịp nhâm nhi 1 chén nhỏ “ hầu nhi tửu” và lập tức bị nó hớp hồn. Sau đó ta sang Trung Quốc sống với khỉ hoang hơn 2 năm trời, cẩn thận quan sát cách bọn họ thu thập cũng như là cất giữ hoa quả. Sau bao lâu cuối cùng cũng ngộ ra được 1 chút cách chế tạo “ hầu nhi tửu”. dù cho chất lượng cũng như là hương vị không bằng chính bản nhưng mà cũng giống đến 7,8 phần. Chỉ tiếc phương pháp ủ quá phức tạp mà không có trăm phần trăm thành công nên đến giờ ta chỉ còn 1 hồ lô “ hầu nhi tửu” mang bên người thôi.Trân quý lắm đó. 1 chén này đổi 1 vò của ngươi không vấn đề gì chứ.
- Lão hố người à. Ta công nhận rượu này lão ủ ngon thật đó nhưng mà chỉ ngang bằng vò “ liệt dương tửu” của ta mà thôi, dù có hơn cũng hơn 1 chút nhưng mà 2 loại rượu này lại có tính chất khác biệt nhau. Của ta thiên về nồng độ mang đến cho người uống cảm giác sảng khoái trong khi đó vò “ hầu nhi tửu” lại thiên về làm người ta say mê. Đưa lên bàn cân thì chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu. Nhưng trông lão tội nghiệp như vậy nên ta lấy giá 1 chén nhỏ đổi 1 chén bình thường “ Liệt Dương tửu” của ta thế nào. Đồng ý thì trao đổi không đồng ý thì thôi.
Lão giả tức đến cắn chặt răng nhưng mà lão cũng không thể nào phản bác. Nếu là chân chính “ hầu nhi tửu” thì còn lâu lão mới để yên nhưng đây dù sao cũng chỉ là hàng lão phỏng chê.s dù gần bằng nhưng với chính bản vẫn có chênh lệch và chất lượng thì cũng như Cầm phân tích. Do dó lão cũng không thể nào lấy cái đó làm cớ đẻ vòi thêm. Nhưng mà lão tất nhiên sẽ không chịu thua:
- Nửa bình nếu không không bàn nữa.
- 1 bát.
- ¼ bình đi. “ hầu nhi tửu” của lão ủ vất vả lắm.
- 1 bát.
- 5 bát được không. Ngươi có hẳn 1 vò to như vậy cũng không thiệt đâu.
- 1 bát.
- 3 bát nhá.
- 1 bát.
- Giá cuối 2 bát,.Nếu không thì không bàn nữa.
- Thành giao.
- Không bàn nữa không bàn nữa… làm như vậy ta lỗ chỏng tu mất…. Cái gì, ngươi đồng ý.
- Đúng đó, mà đã thỏa thuận rồi thì không được nuốt lời đâu. Lão nuốt lời thì cẩn thận ta đưa chuyện này lên mạng đó. Tuy ta không biết lão là ai nhưng mà xem ra thân phận của lão cũng không phải là dạng vừa đâu a.
- Ngươi… ngươi… đồ tiểu hồ li.
Lão giả tức đến hộc máu mồm. Đến bây giờ hóa ra là lão vẫn luôn bị Cầm dắt mũi. Xem ra giới hạn của thanh niên này không phải là 2 bát a. Thật đúng là đi đêm lắm có ngày gặp ma. Lão luôn tự hào về việc mình luôn chiếm lợi được từ người khác mà chưa có ai chiếm lại được chút lợi ích nào từ mình. Thế mà hôm nay lão lại chịu thất thủ trước 1 thanh niên miệng còn hôi sữa. Nhục ơi là nhục.
Nhưng mà lời đã nói như bát nước đổ đi không lấy lại được. Lão chỉ có thể run run đẩy cái chén nhỏ đến chỗ Cầm và nhận lại 2 cái cốc rượu to hơn 1 chút mà lòng đau như cắt.
Nhưng mà lão có thể làm gì. Giờ chỉ có hi vọng 2 chén rượu này không làm lão thất vọng a.