Cầm vươn tay ra để bắt vào mấy hạt sen. Thân là 1 người có lý trí rất mạnh. Dù cho nhiều lúc Cầm vẫn làm việc theo cảm tính nhưng không thể không nói đến lý trí cua anh chàng rất mạnh. Lý trí mách bảo anh chàng rằng dừng lại ở mấy hạt sen là được rồi, tham thì thâm. Nếu muốn lấy cả bông hoa thì không khéo lại bồi cả mạng của bản thân vào ấy chứ.
Nhưng khi bàn tay của anh chàng chỉ cách những hạt sen đó tầm vài cm thì anh càng lại dừng lại. Con mắt cầm hiện lên sự không cam lòng. dù đã xác định rồi nhưng khi đối mặt với thực tại thì anh chàng vẫn hiện lên sự không cam lòng tột độ. đã đi đến nước này lại còn chịu cái nỗi đau này để có thể tiếp cận mà chỉ lấy có mấy hạt sen thì sao có thể thỏa mãn được cơ chứ.
Và 1 cuộc đấu tranh giữa lý trí và tình cảm lại hiện ra trong đầu Cầm.
Hay có thể nói là quyết đinh giữa sự sống và cái chết thì đúng hơn
Nhưng mà Cầm lại là chuyên gia đi làm những việc chịu chết a.
Chỉ thấy anh chàng chợt nở 1 nụ cười thật tươi rồi cánh tay tiến thẳng đến nắm lấy đóa tuyết liên.
Không biết có phải do anh chàng tưởng tượng hay không nhưng mà dường như bông hoa này khá là thích thú khi có người khiêu chiến bản thân. Và ngay sau đó là 1 nguồn sức mạnh không tưởng toát ra
bao phủ lấy người Cầm.
Chỉ trong chốc lát, Cầm đã biến thành 1 bức băng điêu mà vẫn giữ nguyên cái tư thế đang cầm lấy bông hoa kia.
cũng cùng lúc đó, tại 1 hang sâu trong băng nguyên, 1 mĩ phụ mở mắt khẽ nhìn về phía ngọn núi, đột nhiên mỉm cười:
- xem ra là nó cũng rất phấn khích khi mà có người dám thách thức mình sau bao nhiêu năm như vậy. Nhưng mà tiểu tử kia có chút không tự lượng sức mình đi. dù cho hắn khá là kỳ quái nhưng mà với 1 chút thực lực như vậy mà dám khiêu chiến thật là không tự lượng sức mình.
- Mà, bao nhiêu lâu không có người dám làm vậy. để tiểu tử kia chết thì có chút đáng tiếc mà. Chỉ mong nó phấn khích mà không cần quá nặng tay a. Không biết có thể làm được gì không.
Và thân ảnh cô dần mờ đi và biến mất, mục tiêu chính là ngọn thánh sơn đó.
.............
đừng ngoài ngọn thánh sơn, nhóm 4 tuyết nữ ngỡ ngàng nhìn vào bên trong:
- không thể nào, hắn lại dám khiêu chiến thánh liên sao. Hắn muốn tự tử như vậy sao.
- Xem ra không cần chúng ta ra tay thì hắn cũng đi tong rồi. Hừ, kẻ như vậy thì chết đi cho đỡ chật đất.
- Nhưng không thể không nó rằng ta rất là bội phục dũng khí của hắn. Hắn có thể dùng kế để mà vượt qua chúng ta thì chứng tỏ đầu óc của hắn không phải là dạng vừa đâu. chắc chắn hắn biết rõ việc này ngu ngốc như thế nào và làm như vậy chắc chắn hắn phải chết không nghi ngờ. thế mà hắn vẫn làm như vậy. Phần quyết đoán ngu ngốc này ta không thể không bội phục.
tất cả không nói gì nữa mà đều im lặng nhìn về phía trước. Chết hay sống có lẽ chỉ trong vòng 1 nốt nhạc mà thôi.
............
Trong khi đó, bên trong động băng. mọi thứ vẫn tĩnh lặng như vậy.
hàn khí vẫn không ngừng từ tuyết liên lan ra truyền vào trong người Cầm như là cố gắng khiến Cầm triệt để mất hi vọng và khuất phục.
Nhưng mà dù cho nó có cố gắng như thế nào đi nữa,nó vẫn có thể cảm thấy trong người Cầm có 1 cỗ lực lượng không ngừng đối chọi với hàn khí cảu nó. cỗ lực lượng đó tuy yếu ớt nhưng lại dẻo dai dị thường. Nó khiến cho Cầm vẫn còn 1 chút cơ hội, 1 chút sự sống mặc cho nó tấn công dồn dập như thế nào.
Và theo thời gian dần trôi. cố lực lượng này đang dần dần hấp thu hàn khí của nó mà lớn mạnh chính mình, để đối kháng và hấp thu càng nhiều hàn khí hơn nữa.
Cứ thế này, đến 1 lúc nào đó khi mà cái khí tức thần bí kia mạnh lên thì...có lẽ nó sẽ thua Và hiển nhiên đó không phải là điều mà bông tuyết liên này muốn thấy nên khí thế của nó càng ngày càng tăng, hàn khí truyền vào càng ngày càng nhiều như muốn giết chết Cầm.
Nhưng nếu nó làm như vậy từ đầu thì có lẽ đã có thể thành công. Chỉ tiếc nó lại để cho Cầm thời gian lớn lên, để cho chân khí trong người anh chàng vốn chỉ lưu chuyển yếu ớt nay đã phát triển thành 1 con quái vật to lớn. Và nó đã phải trả giá.
Chân khí của Cầm hấp thụ càng ngày càng nhiều hàn khí nhưng mà nó không có dấu hiệu bị no bạo mà là bạo lực chuyển đối chúng thành chân khí để tăng lên chính mình. Và đến khi nó tăng đến mức độ kinh khủng. Nó bắt đầu đánh cướp hàn khí, điên cuồng hấp thu để cho bản thân sử dụng.
Thậm chí nó còn đánh thẳng vào hang ổ địch cũng chính là bông tuyết liên khiến bông hoa đó không thể không rút lui.
Cầm đã chiến thắng.
Chỉ thấy lớp băng bao quanh anh chàng đang nứt dần, nứt dần và thân ảnh Cầm hiện ra. Nhưng anh chàng cũng không vội mở mắt mà điều hòa khí tức của bản thân.
Cũng không biết qua bao lâu, khi cái chân khí cuồng bạo lạnh băng đó được Cầm chuẩn hóa và đàn áp hoàn tất. Anh chàng mở mắt, lập tức 1 cỗ khí thế cường giả hiện ra bao phủ cả động băng.
Cầm đây chính là Cầm chứ không phải là bị mất trí nhớ.
anh chàng khẽ nhìn vào bàn tay, nơi mà có thể thấy hàn khí nhè nhẹ bốc ra khẽ thở dài:
- Chỉ tiếc nó chỉ có tác dụng giúp hồi phục chân khí và làm chân khí của ta có thêm thuộc tính hàn chứ không có tác dụng với thần hồn. Nếu không có lẽ dù không tỉnh lại ngay nhưng chí ít ta cũng không cần ngủ sâu nữa a. Mà thôi, dù sao cũng cần 1 năm mới có thể thoát đi được. Trước cũng không nên vội vàng, chênh lệch thời gian ở thế giới này là 1 và 30 cơ mà. Nếu mà nóng lòng quá chỉ sợ sẽ phản lại tác dụng mất.
Rồi anh chàng nhìn về phía đáo tuyết liên đang nằm trong tay mình và nói:
- Vạn năm,không có lẽ là gần 10 vạn năm rồi. đã có linh trí sợ bộ rồi a. Thật không ngờ thế giới này lại có tuyệt thế chân bảo như vậy. Nếu đem nó luyện đan thì có lẽ thương thế của ta lành luôn không chừng. đến lúc đó dù mất trí nhớ nhưng mà khả năng bảo vệ tính mạng cũng không yếu.
Rồi anh chàng khẽ trầm ngâm như suy nghĩ cách xử lý.
Bông tuyết liên trong tay Cầm nghe vậy thì khẽ run lên.Nó có thẻ cảm thấy rõ ràng là Cầm không nói chơi. nó cũng biết mình sống rất lâu rồi, nói là tuyết liên vạn năm nhưng mà nó do hập thụ hàn khí quanh năm nên chân chính sống là gần 10 vạn năm, 1 vạn năm là thời gian có linh trí mà thôi.
Cái gì có thể sống 10 vạn năm đều là vật bổ mà. nói không ngoa chứ 1 người thường có thể ăn 1 hạt sen thôi là có thể 1 đêm biến thành siêu nhân chứ không phải nói đến ăn cả người nó.
Người ta thường nói càng mạnh càng sợ chết. Và bông tuyết liên này rõ ràng là đang sợ chết vô cùng. nó không ngừng dãy dụa để cố thoát khỏi ma trưởng của Cầm. Cố mà thoát khỏi người đàn ông thần bí này. Nó hối hận rồi, biết vậy lúc đó anh sát tên này ngay đi hay chí ít là vất hắn ra ngoài ngay thì có lẽ đã không có chuyện gì rồi không.
Nhưng giờ đây, mọi thứ đều quá muộn rồi.
Nó chỉ có thể vùng vậy trong vô vọng.
cũng cùng lúc đó, Cầm cũng đã suy nghĩ xong việc sử chí bông tuyết liên này như thế nào.
Nhưng khi bàn tay của anh chàng chỉ cách những hạt sen đó tầm vài cm thì anh càng lại dừng lại. Con mắt cầm hiện lên sự không cam lòng. dù đã xác định rồi nhưng khi đối mặt với thực tại thì anh chàng vẫn hiện lên sự không cam lòng tột độ. đã đi đến nước này lại còn chịu cái nỗi đau này để có thể tiếp cận mà chỉ lấy có mấy hạt sen thì sao có thể thỏa mãn được cơ chứ.
Và 1 cuộc đấu tranh giữa lý trí và tình cảm lại hiện ra trong đầu Cầm.
Hay có thể nói là quyết đinh giữa sự sống và cái chết thì đúng hơn
Nhưng mà Cầm lại là chuyên gia đi làm những việc chịu chết a.
Chỉ thấy anh chàng chợt nở 1 nụ cười thật tươi rồi cánh tay tiến thẳng đến nắm lấy đóa tuyết liên.
Không biết có phải do anh chàng tưởng tượng hay không nhưng mà dường như bông hoa này khá là thích thú khi có người khiêu chiến bản thân. Và ngay sau đó là 1 nguồn sức mạnh không tưởng toát ra
bao phủ lấy người Cầm.
Chỉ trong chốc lát, Cầm đã biến thành 1 bức băng điêu mà vẫn giữ nguyên cái tư thế đang cầm lấy bông hoa kia.
cũng cùng lúc đó, tại 1 hang sâu trong băng nguyên, 1 mĩ phụ mở mắt khẽ nhìn về phía ngọn núi, đột nhiên mỉm cười:
- xem ra là nó cũng rất phấn khích khi mà có người dám thách thức mình sau bao nhiêu năm như vậy. Nhưng mà tiểu tử kia có chút không tự lượng sức mình đi. dù cho hắn khá là kỳ quái nhưng mà với 1 chút thực lực như vậy mà dám khiêu chiến thật là không tự lượng sức mình.
- Mà, bao nhiêu lâu không có người dám làm vậy. để tiểu tử kia chết thì có chút đáng tiếc mà. Chỉ mong nó phấn khích mà không cần quá nặng tay a. Không biết có thể làm được gì không.
Và thân ảnh cô dần mờ đi và biến mất, mục tiêu chính là ngọn thánh sơn đó.
.............
đừng ngoài ngọn thánh sơn, nhóm 4 tuyết nữ ngỡ ngàng nhìn vào bên trong:
- không thể nào, hắn lại dám khiêu chiến thánh liên sao. Hắn muốn tự tử như vậy sao.
- Xem ra không cần chúng ta ra tay thì hắn cũng đi tong rồi. Hừ, kẻ như vậy thì chết đi cho đỡ chật đất.
- Nhưng không thể không nó rằng ta rất là bội phục dũng khí của hắn. Hắn có thể dùng kế để mà vượt qua chúng ta thì chứng tỏ đầu óc của hắn không phải là dạng vừa đâu. chắc chắn hắn biết rõ việc này ngu ngốc như thế nào và làm như vậy chắc chắn hắn phải chết không nghi ngờ. thế mà hắn vẫn làm như vậy. Phần quyết đoán ngu ngốc này ta không thể không bội phục.
tất cả không nói gì nữa mà đều im lặng nhìn về phía trước. Chết hay sống có lẽ chỉ trong vòng 1 nốt nhạc mà thôi.
............
Trong khi đó, bên trong động băng. mọi thứ vẫn tĩnh lặng như vậy.
hàn khí vẫn không ngừng từ tuyết liên lan ra truyền vào trong người Cầm như là cố gắng khiến Cầm triệt để mất hi vọng và khuất phục.
Nhưng mà dù cho nó có cố gắng như thế nào đi nữa,nó vẫn có thể cảm thấy trong người Cầm có 1 cỗ lực lượng không ngừng đối chọi với hàn khí cảu nó. cỗ lực lượng đó tuy yếu ớt nhưng lại dẻo dai dị thường. Nó khiến cho Cầm vẫn còn 1 chút cơ hội, 1 chút sự sống mặc cho nó tấn công dồn dập như thế nào.
Và theo thời gian dần trôi. cố lực lượng này đang dần dần hấp thu hàn khí của nó mà lớn mạnh chính mình, để đối kháng và hấp thu càng nhiều hàn khí hơn nữa.
Cứ thế này, đến 1 lúc nào đó khi mà cái khí tức thần bí kia mạnh lên thì...có lẽ nó sẽ thua Và hiển nhiên đó không phải là điều mà bông tuyết liên này muốn thấy nên khí thế của nó càng ngày càng tăng, hàn khí truyền vào càng ngày càng nhiều như muốn giết chết Cầm.
Nhưng nếu nó làm như vậy từ đầu thì có lẽ đã có thể thành công. Chỉ tiếc nó lại để cho Cầm thời gian lớn lên, để cho chân khí trong người anh chàng vốn chỉ lưu chuyển yếu ớt nay đã phát triển thành 1 con quái vật to lớn. Và nó đã phải trả giá.
Chân khí của Cầm hấp thụ càng ngày càng nhiều hàn khí nhưng mà nó không có dấu hiệu bị no bạo mà là bạo lực chuyển đối chúng thành chân khí để tăng lên chính mình. Và đến khi nó tăng đến mức độ kinh khủng. Nó bắt đầu đánh cướp hàn khí, điên cuồng hấp thu để cho bản thân sử dụng.
Thậm chí nó còn đánh thẳng vào hang ổ địch cũng chính là bông tuyết liên khiến bông hoa đó không thể không rút lui.
Cầm đã chiến thắng.
Chỉ thấy lớp băng bao quanh anh chàng đang nứt dần, nứt dần và thân ảnh Cầm hiện ra. Nhưng anh chàng cũng không vội mở mắt mà điều hòa khí tức của bản thân.
Cũng không biết qua bao lâu, khi cái chân khí cuồng bạo lạnh băng đó được Cầm chuẩn hóa và đàn áp hoàn tất. Anh chàng mở mắt, lập tức 1 cỗ khí thế cường giả hiện ra bao phủ cả động băng.
Cầm đây chính là Cầm chứ không phải là bị mất trí nhớ.
anh chàng khẽ nhìn vào bàn tay, nơi mà có thể thấy hàn khí nhè nhẹ bốc ra khẽ thở dài:
- Chỉ tiếc nó chỉ có tác dụng giúp hồi phục chân khí và làm chân khí của ta có thêm thuộc tính hàn chứ không có tác dụng với thần hồn. Nếu không có lẽ dù không tỉnh lại ngay nhưng chí ít ta cũng không cần ngủ sâu nữa a. Mà thôi, dù sao cũng cần 1 năm mới có thể thoát đi được. Trước cũng không nên vội vàng, chênh lệch thời gian ở thế giới này là 1 và 30 cơ mà. Nếu mà nóng lòng quá chỉ sợ sẽ phản lại tác dụng mất.
Rồi anh chàng nhìn về phía đáo tuyết liên đang nằm trong tay mình và nói:
- Vạn năm,không có lẽ là gần 10 vạn năm rồi. đã có linh trí sợ bộ rồi a. Thật không ngờ thế giới này lại có tuyệt thế chân bảo như vậy. Nếu đem nó luyện đan thì có lẽ thương thế của ta lành luôn không chừng. đến lúc đó dù mất trí nhớ nhưng mà khả năng bảo vệ tính mạng cũng không yếu.
Rồi anh chàng khẽ trầm ngâm như suy nghĩ cách xử lý.
Bông tuyết liên trong tay Cầm nghe vậy thì khẽ run lên.Nó có thẻ cảm thấy rõ ràng là Cầm không nói chơi. nó cũng biết mình sống rất lâu rồi, nói là tuyết liên vạn năm nhưng mà nó do hập thụ hàn khí quanh năm nên chân chính sống là gần 10 vạn năm, 1 vạn năm là thời gian có linh trí mà thôi.
Cái gì có thể sống 10 vạn năm đều là vật bổ mà. nói không ngoa chứ 1 người thường có thể ăn 1 hạt sen thôi là có thể 1 đêm biến thành siêu nhân chứ không phải nói đến ăn cả người nó.
Người ta thường nói càng mạnh càng sợ chết. Và bông tuyết liên này rõ ràng là đang sợ chết vô cùng. nó không ngừng dãy dụa để cố thoát khỏi ma trưởng của Cầm. Cố mà thoát khỏi người đàn ông thần bí này. Nó hối hận rồi, biết vậy lúc đó anh sát tên này ngay đi hay chí ít là vất hắn ra ngoài ngay thì có lẽ đã không có chuyện gì rồi không.
Nhưng giờ đây, mọi thứ đều quá muộn rồi.
Nó chỉ có thể vùng vậy trong vô vọng.
cũng cùng lúc đó, Cầm cũng đã suy nghĩ xong việc sử chí bông tuyết liên này như thế nào.