Không biết bao lâu, Dược Phong từ giấc ngủ tỉnh dậy. Không có sự hoang mang cũng như không có sự tủi thương như trong dự định mà là sự bình tĩnh đến không ngờ.
Không sai, đứa bé lúc đó chính là Dược Phong.Nhưng thật không ngờ trải qua cú sốc vừa rồi thì nó lại bình tĩnh đến lạ.
Dược Phong từ từ đứng dưới đất lên, khẽ nhìn mình trong mặt băng bóng loáng.
So với trước đây thì Cầm như lột xác thành người khác. Nếu lúc trước trông Dược Phong xinh đẹp không khác gì con gái nhưng mà do mái tóc và cách mặc quần áo nên 10 người có lẽ cũng đến 4,5 người là có chút nghi ngờ.
Nhưng giờ đây có lẽ 10 người thì có đến 20 người thề chết anh chàng là con gái.
Mái tóc cắt ngắn giờ đây đã dài đến eo, mang màu xanh mượt mà óng ả.
Gương mặt thanh thoát trắng trẻo với đôi mắt đen sâu như có thể nhìn thấu tất cả mọi người.
Dáng người cao cao thanh mảnh nhưng không kém phầ uyển chuyển.
Đúng là đỉnh cấp “mĩ nhân” trong tương lai.
Nhưng mà Dược Phong cũng không có quan tâm đến cái đó, cái anh quan tâm là mái tóc. Mái tóc mang lại cho Cầm cảm giác ấm áp đến lạ như thể có mẹ kề bên vậy.
- Mẹ vẫn ở bên con đó ư. Con biết mà. Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ kiên cường, sẽ trở thành cường giả đẻ tự bảo vệ mình đồng thời nhất định sẽ tìm ra kẻ đã khiến mẹ như thế này. Chúng cần phải trả giá.
Khẽ hít 1 hơi để bình tâm lại. Cầm khẽ ngồi xuống khoanh chân lại mà tu luyện theo 1 công pháp mà mẹ anh chàng chuyền cho.
1 lúc sau,Cầm mở mắt và thở dài 1 hơi. Cảm khái võ hồn này quá kinh khủng. Đúng như mẹ anh nói, anh là 1 thiên tài.
Võ hồn của anh không có tên, và nó cũng không có hình dáng cụ thể. Có thể nói nó đã nằm ngoài quy luật của thế giới này và cũng vì vậy mà nó cực kỳ kinh khủng.
Mỗi 1 con người khi sinh ra trên thế giới này đều có 1 võ hồn của riêng mình. Mạnh có yếu có nhưng nhất định có.
Nhưng mà Dược Phong thì hoàn toàn không tồn tại điều đó. Võ hồn của anh như 1 tờ giấu trắng
vậy. Và đã là giấy trắng thì bôi vẽ cái gì vào cũng được.
Vì thế mà Cầm có thể hấp thu bất luận hồn hoàn nào mà không sợ nó hoang phế hay là do không hợp mà trở thành phế vật.
Thử tưởng tượng coi, 9 hồn hoàn đều là cực hạn, mang đến cho anh chàng 9 kỹ năng khác nhau và đều có thuộc tính cực hạn. Ngẫm thôi đã kích thích rồi.
Nhưng tất nhiên nếu chỉ có vậy thì Dược Phong cũng cảm thấy võ hồn của mìn chủ là đặc biệt 1 chút thôi. 9 hồn hoàn đều là cực hạn, có thể đó nhưng mà không nói đến trên thế giới có đủ không, nguyên việc tu luyện chậm gấp 10 lần người bình thường đa đủ cho con người ta chùn bước.
Ngươi hồn kỹ mạnh thật đó nhưng mà cũng vô pháp vượt quá nhiều cấp mà giết địch, mạnh hơn nữa thì được gì
Hơn nữa, hồn kỹ càng tạp càng khó kết hợp và thuần thục không như các hồn sư khác, họ có võ hồn nên chắc chắn hồn hoàn đều cùng 1 hệ nên dễ đi chuyên sau vào.
Dược Phong có thể chơi ở tất cả các vị trí nhưng tất nhiên mỗi vị trí khó sánh bằng những người chuyên sâu. Trừ khi mà hồn kỹ quá cường đại mới có thể làm thế.
Đó là còn chưa kể đến việc kiếm hồn hoàn mạnh ở đâu, làm sao để ẩn mình mà tránh những người đang rắc tâm hại hắn cùng mẹ hắn. Võ hồn của hắn khi thi triển thì càng dễ bị phát hiện không phải sao?
Nhưng tất nhiên võ hồn của Dược Phong có thể giải quyết hầu như hết.
Đầu tiên, anh có thể có 19 hồn hoàn chứ không phải là 9 hồn hoàn.
Đến đây thì Dược Phong đã hiểu vì sao mà anh đã đến mãn cấp mà không có chút hồn lực nào.
Đơn giản bởi Dược Phong có khả năng đưa hồn hoàn đầu tiên của bản thân thành 1 võ hồn riêng biệt, 1 võ hồn có thể có 10 hồn hoàn.
Như vậy thì vừa không bị phát hiện mà vừa có thể tạo nên những lá bài tẩy mà kẻ địch không ngờ.
Không chỉ thế, tuy tu luyện khó khăn hơn nhưng mà Cầm lại không chịu sự sự hạn chế của hồn hoàn.
Theo mạnh lên, chúng ta mới có thể hấp thu những hồn hoàn mạnh hơn nếu không có khả năng bạo thể mà chết. Trừ phi là hiến tế.
Nhưng Cầm không có hạn chế này tức là anh chàng có thể tạo nên 1 combo cực khủng, 19 10 vạn năm hồn hoàn.
Ngẫm lại đã cảm thấy vô địch rồi.
Nhưng mà Cầm cũng chỉ có thể cười vì suy nghĩ của bản thân. Không nói trên thế giới này có đủ 19 con 10 vạn năm hồn thú không Nguyên việc Dược Phong đủ khả năng giết bọn nó không đã là 1 vấn đề nan giải rồi.
Hơn nữa, Anh cũng không muốn giết hồn thú chút nào. Dù sao thì mẹ anh cũng là hồn thú. Do đó nếu không cần thì Dược Phong cũng không muốn trở thành kẻ thù của hồn thú.
Nhưng như vậy thì anh kiếm hồn hoàn kiểu gì.
Dược Phong cũng không biết nữa nhưng mà có lẽ cần có thời gian để suy xét sau.
Giờ anh cần kiểm tra đến hông kỹ mà mẹ anh để lại.
Khẽ nhắm mắt, đằng sau lưng Dược Phong hiện ra 1 hồn hoàn đỏ như máu với 1 vệt vàng..
Mẹ của anh cho anh 2 kỹ năng.
1 là
Lời chúc phúc của tự nhiên: người được chúc phúc sẽ được tự nhiên ưu ái. Tăng 10% tấn công, phòng thủ, nhanh nhẹn và ngay lập tức loại bỏ tất cả các trạng thái xấu. Ngoài ra còn hồi lại 30% hồn lực đã mất.
Nếu chiến đấu trong tự nhiên, hiệu quả tăng phúc tăng gấp đôi.
2 là thiên nhiên bảo hộ: Tạo 1 lớp giáp giúp người dùng chặn 1 đòn đánh chí mạng của kẻ địch.
Trong tự nhiên, hiệu quả gấp đôi.Có khả năng tự động hộ chủ
Khẽ cảm nhận 2 hồn kỹ này, Dược Phong khẽ mỉm cười. Đến cuối cùng dù cho có hoá thân thành hồn hoàn thì mẹ vẫn không có quên bảo vệ anh. Cảm ơn mẹ rất nhiều.
Dược Phong không mảy may nhớ đến võ hồn quý giá đã thành kệ phụ trợ hay nói chính xác là anh cũng không quan tâm điều đó. Dù cho có cơ hội làm lại thì Dược Phong tất nhiên sẽ đổi. nhưng đó là mẹ anh còn sống. Còn nếu không thì Dược Phong vẫn chọn nó.
Phụ trợ thì sao, nó khiến Dược Phong yếu đi thì sao. Miễn là nó là món quà cuối cùng mà mẹ hắn.
Hơn nữa Dược Phong cũng hiểu ý của mẹ mình. Bà mong anh lấy thân phận làm kẻ phụ trợ để có thể tránh đi lên tham gia giao chiến. Bà không mong con của mình phải chém chét giết giết dù là con người hay là hồn thú.
Thật ra Dược Phong cũng hiểu và cũng cảm thấy làm phụ trợ cũng không tệ a. Hơn nữa mẹ chọn cho hắn chắc chắn không phải là hại hắn a.
Nhìn 2 hồn kỹ này đủ biết. Tuy không có lực chiến nhưng mà buff cứ phải gọi là tung trời.
Tuy nếu phân chia rạch ròi thì từng loại buff cũng không phải là loại cường đại nhất nhưng mà nếu chúng gộp lại thì không thể coi thường nha. Cực kỳ toàn diện đó.
Đã thế nếu là chiến đấu dã ngoại thì hiệu ứng kỹ năng còn được nhân đôi nữa. Tuyệt khỏi tả.
Với nó thì Dược Phong dù đi đến đâu cũng có thể được chào đón 1 cách nồng nhiệt ấy chứ.
Mà đó chưa phải là thứ duy nhất. Mẹ hắn còn để lại cho hắn 1 hồn cốt mà là đầu hồn cốt nữa.
Nó cũng đêm đến cho anh chàng 2 hồn kỹ đó là
Không sai, đứa bé lúc đó chính là Dược Phong.Nhưng thật không ngờ trải qua cú sốc vừa rồi thì nó lại bình tĩnh đến lạ.
Dược Phong từ từ đứng dưới đất lên, khẽ nhìn mình trong mặt băng bóng loáng.
So với trước đây thì Cầm như lột xác thành người khác. Nếu lúc trước trông Dược Phong xinh đẹp không khác gì con gái nhưng mà do mái tóc và cách mặc quần áo nên 10 người có lẽ cũng đến 4,5 người là có chút nghi ngờ.
Nhưng giờ đây có lẽ 10 người thì có đến 20 người thề chết anh chàng là con gái.
Mái tóc cắt ngắn giờ đây đã dài đến eo, mang màu xanh mượt mà óng ả.
Gương mặt thanh thoát trắng trẻo với đôi mắt đen sâu như có thể nhìn thấu tất cả mọi người.
Dáng người cao cao thanh mảnh nhưng không kém phầ uyển chuyển.
Đúng là đỉnh cấp “mĩ nhân” trong tương lai.
Nhưng mà Dược Phong cũng không có quan tâm đến cái đó, cái anh quan tâm là mái tóc. Mái tóc mang lại cho Cầm cảm giác ấm áp đến lạ như thể có mẹ kề bên vậy.
- Mẹ vẫn ở bên con đó ư. Con biết mà. Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ kiên cường, sẽ trở thành cường giả đẻ tự bảo vệ mình đồng thời nhất định sẽ tìm ra kẻ đã khiến mẹ như thế này. Chúng cần phải trả giá.
Khẽ hít 1 hơi để bình tâm lại. Cầm khẽ ngồi xuống khoanh chân lại mà tu luyện theo 1 công pháp mà mẹ anh chàng chuyền cho.
1 lúc sau,Cầm mở mắt và thở dài 1 hơi. Cảm khái võ hồn này quá kinh khủng. Đúng như mẹ anh nói, anh là 1 thiên tài.
Võ hồn của anh không có tên, và nó cũng không có hình dáng cụ thể. Có thể nói nó đã nằm ngoài quy luật của thế giới này và cũng vì vậy mà nó cực kỳ kinh khủng.
Mỗi 1 con người khi sinh ra trên thế giới này đều có 1 võ hồn của riêng mình. Mạnh có yếu có nhưng nhất định có.
Nhưng mà Dược Phong thì hoàn toàn không tồn tại điều đó. Võ hồn của anh như 1 tờ giấu trắng
vậy. Và đã là giấy trắng thì bôi vẽ cái gì vào cũng được.
Vì thế mà Cầm có thể hấp thu bất luận hồn hoàn nào mà không sợ nó hoang phế hay là do không hợp mà trở thành phế vật.
Thử tưởng tượng coi, 9 hồn hoàn đều là cực hạn, mang đến cho anh chàng 9 kỹ năng khác nhau và đều có thuộc tính cực hạn. Ngẫm thôi đã kích thích rồi.
Nhưng tất nhiên nếu chỉ có vậy thì Dược Phong cũng cảm thấy võ hồn của mìn chủ là đặc biệt 1 chút thôi. 9 hồn hoàn đều là cực hạn, có thể đó nhưng mà không nói đến trên thế giới có đủ không, nguyên việc tu luyện chậm gấp 10 lần người bình thường đa đủ cho con người ta chùn bước.
Ngươi hồn kỹ mạnh thật đó nhưng mà cũng vô pháp vượt quá nhiều cấp mà giết địch, mạnh hơn nữa thì được gì
Hơn nữa, hồn kỹ càng tạp càng khó kết hợp và thuần thục không như các hồn sư khác, họ có võ hồn nên chắc chắn hồn hoàn đều cùng 1 hệ nên dễ đi chuyên sau vào.
Dược Phong có thể chơi ở tất cả các vị trí nhưng tất nhiên mỗi vị trí khó sánh bằng những người chuyên sâu. Trừ khi mà hồn kỹ quá cường đại mới có thể làm thế.
Đó là còn chưa kể đến việc kiếm hồn hoàn mạnh ở đâu, làm sao để ẩn mình mà tránh những người đang rắc tâm hại hắn cùng mẹ hắn. Võ hồn của hắn khi thi triển thì càng dễ bị phát hiện không phải sao?
Nhưng tất nhiên võ hồn của Dược Phong có thể giải quyết hầu như hết.
Đầu tiên, anh có thể có 19 hồn hoàn chứ không phải là 9 hồn hoàn.
Đến đây thì Dược Phong đã hiểu vì sao mà anh đã đến mãn cấp mà không có chút hồn lực nào.
Đơn giản bởi Dược Phong có khả năng đưa hồn hoàn đầu tiên của bản thân thành 1 võ hồn riêng biệt, 1 võ hồn có thể có 10 hồn hoàn.
Như vậy thì vừa không bị phát hiện mà vừa có thể tạo nên những lá bài tẩy mà kẻ địch không ngờ.
Không chỉ thế, tuy tu luyện khó khăn hơn nhưng mà Cầm lại không chịu sự sự hạn chế của hồn hoàn.
Theo mạnh lên, chúng ta mới có thể hấp thu những hồn hoàn mạnh hơn nếu không có khả năng bạo thể mà chết. Trừ phi là hiến tế.
Nhưng Cầm không có hạn chế này tức là anh chàng có thể tạo nên 1 combo cực khủng, 19 10 vạn năm hồn hoàn.
Ngẫm lại đã cảm thấy vô địch rồi.
Nhưng mà Cầm cũng chỉ có thể cười vì suy nghĩ của bản thân. Không nói trên thế giới này có đủ 19 con 10 vạn năm hồn thú không Nguyên việc Dược Phong đủ khả năng giết bọn nó không đã là 1 vấn đề nan giải rồi.
Hơn nữa, Anh cũng không muốn giết hồn thú chút nào. Dù sao thì mẹ anh cũng là hồn thú. Do đó nếu không cần thì Dược Phong cũng không muốn trở thành kẻ thù của hồn thú.
Nhưng như vậy thì anh kiếm hồn hoàn kiểu gì.
Dược Phong cũng không biết nữa nhưng mà có lẽ cần có thời gian để suy xét sau.
Giờ anh cần kiểm tra đến hông kỹ mà mẹ anh để lại.
Khẽ nhắm mắt, đằng sau lưng Dược Phong hiện ra 1 hồn hoàn đỏ như máu với 1 vệt vàng..
Mẹ của anh cho anh 2 kỹ năng.
1 là
Lời chúc phúc của tự nhiên: người được chúc phúc sẽ được tự nhiên ưu ái. Tăng 10% tấn công, phòng thủ, nhanh nhẹn và ngay lập tức loại bỏ tất cả các trạng thái xấu. Ngoài ra còn hồi lại 30% hồn lực đã mất.
Nếu chiến đấu trong tự nhiên, hiệu quả tăng phúc tăng gấp đôi.
2 là thiên nhiên bảo hộ: Tạo 1 lớp giáp giúp người dùng chặn 1 đòn đánh chí mạng của kẻ địch.
Trong tự nhiên, hiệu quả gấp đôi.Có khả năng tự động hộ chủ
Khẽ cảm nhận 2 hồn kỹ này, Dược Phong khẽ mỉm cười. Đến cuối cùng dù cho có hoá thân thành hồn hoàn thì mẹ vẫn không có quên bảo vệ anh. Cảm ơn mẹ rất nhiều.
Dược Phong không mảy may nhớ đến võ hồn quý giá đã thành kệ phụ trợ hay nói chính xác là anh cũng không quan tâm điều đó. Dù cho có cơ hội làm lại thì Dược Phong tất nhiên sẽ đổi. nhưng đó là mẹ anh còn sống. Còn nếu không thì Dược Phong vẫn chọn nó.
Phụ trợ thì sao, nó khiến Dược Phong yếu đi thì sao. Miễn là nó là món quà cuối cùng mà mẹ hắn.
Hơn nữa Dược Phong cũng hiểu ý của mẹ mình. Bà mong anh lấy thân phận làm kẻ phụ trợ để có thể tránh đi lên tham gia giao chiến. Bà không mong con của mình phải chém chét giết giết dù là con người hay là hồn thú.
Thật ra Dược Phong cũng hiểu và cũng cảm thấy làm phụ trợ cũng không tệ a. Hơn nữa mẹ chọn cho hắn chắc chắn không phải là hại hắn a.
Nhìn 2 hồn kỹ này đủ biết. Tuy không có lực chiến nhưng mà buff cứ phải gọi là tung trời.
Tuy nếu phân chia rạch ròi thì từng loại buff cũng không phải là loại cường đại nhất nhưng mà nếu chúng gộp lại thì không thể coi thường nha. Cực kỳ toàn diện đó.
Đã thế nếu là chiến đấu dã ngoại thì hiệu ứng kỹ năng còn được nhân đôi nữa. Tuyệt khỏi tả.
Với nó thì Dược Phong dù đi đến đâu cũng có thể được chào đón 1 cách nồng nhiệt ấy chứ.
Mà đó chưa phải là thứ duy nhất. Mẹ hắn còn để lại cho hắn 1 hồn cốt mà là đầu hồn cốt nữa.
Nó cũng đêm đến cho anh chàng 2 hồn kỹ đó là