Cầm tiến ra sân, tìm đến 1 đống tạ đã chuẩn bị sẵn, rồi 1 đống các dụng cụ để kiểm tra nữa.
Sau 1 hồi kiểm tra. Cầm đã đột phá giới hạn, giờ anh có thể dễ dàng dùng cơ thể nâng lên khối tạ nặng ngàn cân, tay không đấm nát khối đá còn to hơn người anh. Không chỉ thế, tốc độ cũng như là độ dẻo thân thể cũng đã tăng lên được 1 tầm cao mới.
Đúng là có thể sánh ngang với trúc cơ mà. Thậm chí có thể sánh với trúc cơ hậu kỳ đỉnh phong ấy chứ.
Với có thể này, trừ phi gặp tên nào quá biến thái hay là có võ hồn thuần về luyện thể thì Cầm có thể đánh bại đấu vương, đánh với đấu đế 1 trận.
Tất nhiên đó cũng chỉ là dự đoán của Cầm mà thôi.
Còn có làm được hay không thì còn cần chờ xem đã.
Cầm giờ còn có việc quan trọng hơn cần làm, nó có thể quyết định đến con đường tương lại của anh chàng sau này.
Có lẽ đã đến lúc làm 1 chuyến đến Tinh Đấu đại sâm lâm đi.
Cũng không có thông báo 1 tiếng, Cầm lên đường và đi.
Cũng cùng lúc đó, 1 thiếu niên cũng tiến vào tinh đấu đại sâm lâm
……….
- Rốt cục chờ đến lúc.
Núp ở trên cây, Cầm nhìn xuống phía dưới. Ở đó có 2 thân ảnh đang khẽ trò chuyện, 1 là 1 con sâu khổng lồ màu trắng và 1 thiếu niên tóc đen.
Còn ai khác ngoài nhân vật chính Hoắc Vũ Hạo cùng với Thiên mộng băng tằm đây.
Nhưng 2 người này không phải là thứ mà Cầm đang chờ, Cầm đang chờ người khác.
1 lúc sau, quá trình dung hợp hồn hoàn bắt đầu.
Và y như Cầm mong chờ, bầu trời tự nhiên tối sầm lại và 1 hôi quang( màu xám) tiến đến và cùng thiên mộng băng tằm tiến nhập vào trong tinh thần hải của Hoắc Vũ Hạo.
Trùng kích khiến anh chàng ngất đi cũng cùng lúc đó, Cầm từ chỗ núp đi ra.
Cuối cùng đã chờ đến ngày này, Cầm đã lang thang trong tinh đấu đại sâm lâm cả mấy trời để mà tìm đến người đó.
Cũng may là dù không biết thời gian chính xác nhưng mà dựa vào việc Hoắc Vũ Hạo gặp nhóm Bối Bối nên là Cầm mới có thể tìm đến.
Còn may, còn may.
Và anh đã chờ đến rồi.
Nguyên anh từ trong đầu Cầm tiến ra và xâm nhập vào trong đầu của Hoắc Vũ Hạo.
Chênh lệch giữa 2 người là quá nhiều khiến cho Cầm dễ dàng tiến vào.
Dù sao thì nó vẫn chỉ là 1 đứa bé a.
Dù không thấy quang cầu màu xám nhưng mà Cầm đã thấy được thân ảnh của Thiên mộng băng tằm. anh cất tiếng:
- Đây là lần đầu gặp mặt nhưng mà ta đã biết đến ngươi, Thiên mộng băng tằm.
Không ngờ có người ở trong này, Thiên mộng băng tằm giật nảy mình quay lại cảnh giác nói
- Ngươi là ai.
- Ta là ai không quan trọng. Chỉ cần biết ta đến không có ác ý là được rồi.Ta đén đây là có chút chuyện muốn hỏi.
- Xâm nhập vào tinh thần hải của người khác mà không có ác ý ư. Ra ngay nếu không ta sẽ không khác xáo đâu.
- Vô ích. Ngươi bây giờ cũng không có làm gì được ta đâu. Hơn nữa ta có thể tiến vào đây tức là với thực lực của bản thân,ta cũng có thể dễ dàng khiến cho bản tôn bên ngoài bị diệt vọng.
- Ta không làm vậy đã là quá thành ý rồi. Ta đến đây chỉ định hỏi 1 câu thôi.
- - nói đi.
- - Ta muốn biết tưởng tận về cách mà ngươi có thể giữ được ý thức dù biến thành hồn hoàn
- Ngươi muốn biết để làm gì.
Thiên mộng băng tằm cảnh giác nói. Hắn thật không biết vì sao mà tên này lại có thể biết được. Việc này chỉ là những suy đoán của nó mà thôi, sao có thể.
- Đừng có thắc mắt vì sao ta lại biết. Ngươi chỉ cần cho ta biết là được rồi.
Thiên mộng băng tằm khẽ nhíu mày. Nó muốn đánh đuổi kẻ ngoại lai nhưng mà nó cũng không có cách nào. Nó tiến vào đây cũng đã có thể nói là gần như gắn chặt với Hoắc Vũ Hạo rồi. Không đến bước cuối nó cũng không muốn bỏ chủ thể này. Khẽ thở dài 1 cái, Thiên mộng băng tằm bắt đầu nói ra ý tưởng điên rồ của mình.
Cầm nghe vậy thì lúc nhíu mày,lúc thì mày giãn ra.cuối cùng Cầm cũng đã hiểu rồi.
Vạn vật có linh hồn. Theo Thiên mộng băng tằm, hồn hoàn không chỉ chứa tinh tuý của hồn thú mà nó còn chứa linh hồn của hồn thú trong đó. Nhưng mà đại đa số trường hợp là bị giết do đó linh hồn bám vào rất ít thậm chí là lập tức tan đi nếu thực lực của hồn thú biến mất.
Nó tìm hiểu và đã tìm ra rằng, khi hiến tế thì khả năng linh hồn còn tồn tại trong võ hồn đều lớn hơn.
Việc này nó nảy ra ý nghĩ nhờ biết về mối tình của Đường Tam và tiểu Vũ.Dù đã hiến tế nhưng nhờ có thân thể còn sống nên là cuối cùng cũng phục sinh thành công.
Thiên mộng băng tằm đưa ra to gan suy đoán. Nếu mà chủ động hiến tế thì có thể làm được không.
Nó cảm thấy điều đó khá là khả thi. Nhưng mà không phải là ai cũng được
Người đó tinh thần hải cần cực kỳ lớn để có thể chứa lấy thêm 1 linh hồn thậm chí là nhiều linh hồn.
Do đó nó cần chờ 1 người có võ hồn liên quan đến linh hồn, như vậy thì càng dễ dàng làm hơn.
Rất khả thi.
Nhưng mà nó cũng không có khiến cho Cầm tìm ra cách có thể giúp cho hắn làm được điêu đó.
Dù cho có 1 đống kiến thức trong đầu cũng không thể.
Xem ra là vẫn cần đến người đó đi.
Cầm chỉ có thể nhìn về phía hư không nói:
- Có lẽ cũng đến lúc ông hiện ra rồi đó, Tử Linh Thánh Pháp Thần, Vong Linh Thiên Tai Y Lai Khắc Tư.
Không có tiếng trả lời, xem ra là chìm vào trong hôn mê sâu hay là do mất trí nhớ nhỉ.
Cầm khẽ thở dài, xem ra là mình cần ra tay thôi.
Anh khẽ phất tay, lập tức từng luồng sinh cơ tràn ngập tinh thần hải của Hoắc Vũ Hạo.
Cầm làm như vậy là do sinh linh chi kim có tác động đến Y Lai Khắc Tư nên có lẽ sinh cơ cũng có thể có chút tác dụng đi.
Y như rằng, từ trong hư không truyền đến tiếng nói cổ lão:
- Vốn nghĩ ta tưởng ta sẽ phải ngủ sâu hàng tháng trời mới có cơ hội tỉnh dậy nhưng không ngờ lại tỉnh dậy sớm đến vây.Và không ngờ ta lại nhớ đến cái tên của bản thân nhanh như vây. Thiếu niên, ngươi khiến ta cảm thấy tò mò đó. Vì sao ngươi có thể biết ta là ai.
- Vì sao ta biết không quan trọng. quan trọng là ta muốn ông trả chút đồ vì đã giúp ông.
- Ồ, 1 tàn hồn như ta thì có cái gì giúp được ngươi nữa.
- Ta chỉ muốn hỏi là ông đã lấy lại được trí nhớ chưa.
- Nhờ cậu mà ta cũng có chút nhớ về chức nghiệp của bản thân. Nhưng quá khứ thì ta vẫn chưa nhớ ra được. Thế đã đủ để giúp cho cậu chưa.
- Vậy là đã đủ rồi. ta chỉ cần nghề nghiệp của ông.
- Nghề nghiệp của ta. Ngươi định trở thành vong linh pháp sư.
- Không- Cầm lắc đầu-Ta không có ý định chuyển nghề. Mà ta cần tri thức của vong linh pháp sư về linh hồn mà thôi. Ta cũng không có hứng thú tạo ra đám khô lâu đi theo mình.
- Ngươi- Mắt Y Lai Khắc Tư khẽ loé- định hồi sinh người chết sao. Ta nói thẳng luôn là điều đó là không thể đi.
- Không. Ta cũng không định đi ngược lại điều đó. Cái ta muốn chỉ là… hồi sinh linh hồn mà thôi. Đừng nói với ta là điều đó vong linh pháp sư cũng không làm được. Nếu vậy thì thật đáng thất vọng rồi.
- - Ngươi nghĩ ta là ai. Ta là Tử Linh Thánh Pháp Thần, Vong Linh Thiên Tai Y Lai Khắc Tư. Chỉ cần là có tồn tại thì ta có tự tin là có thể khiến linh hồn của hắn tỉnh lại.nói đi thanh niên, ngươi muốn hồi sinh linh hồn của ai
- Ta sẽ tự làm, cái ta cần là tri thức của ông. Coi như là tiền cần trả những sinh cơ mà ta đã cho ông đi.Là 1 quang chi tử chắc ông sẽ không có chuyện không trả ơn đi nhỉ
- - Thiếu niên, ngươi rất xảo quyệt. Được, lai đây, ta sẽ cho ngươi những gì ta biết.
Cầm mỉm cười tiến đến gần, Cầm đã đạt đến mục đích của bản thân.
Sau 1 hồi kiểm tra. Cầm đã đột phá giới hạn, giờ anh có thể dễ dàng dùng cơ thể nâng lên khối tạ nặng ngàn cân, tay không đấm nát khối đá còn to hơn người anh. Không chỉ thế, tốc độ cũng như là độ dẻo thân thể cũng đã tăng lên được 1 tầm cao mới.
Đúng là có thể sánh ngang với trúc cơ mà. Thậm chí có thể sánh với trúc cơ hậu kỳ đỉnh phong ấy chứ.
Với có thể này, trừ phi gặp tên nào quá biến thái hay là có võ hồn thuần về luyện thể thì Cầm có thể đánh bại đấu vương, đánh với đấu đế 1 trận.
Tất nhiên đó cũng chỉ là dự đoán của Cầm mà thôi.
Còn có làm được hay không thì còn cần chờ xem đã.
Cầm giờ còn có việc quan trọng hơn cần làm, nó có thể quyết định đến con đường tương lại của anh chàng sau này.
Có lẽ đã đến lúc làm 1 chuyến đến Tinh Đấu đại sâm lâm đi.
Cũng không có thông báo 1 tiếng, Cầm lên đường và đi.
Cũng cùng lúc đó, 1 thiếu niên cũng tiến vào tinh đấu đại sâm lâm
……….
- Rốt cục chờ đến lúc.
Núp ở trên cây, Cầm nhìn xuống phía dưới. Ở đó có 2 thân ảnh đang khẽ trò chuyện, 1 là 1 con sâu khổng lồ màu trắng và 1 thiếu niên tóc đen.
Còn ai khác ngoài nhân vật chính Hoắc Vũ Hạo cùng với Thiên mộng băng tằm đây.
Nhưng 2 người này không phải là thứ mà Cầm đang chờ, Cầm đang chờ người khác.
1 lúc sau, quá trình dung hợp hồn hoàn bắt đầu.
Và y như Cầm mong chờ, bầu trời tự nhiên tối sầm lại và 1 hôi quang( màu xám) tiến đến và cùng thiên mộng băng tằm tiến nhập vào trong tinh thần hải của Hoắc Vũ Hạo.
Trùng kích khiến anh chàng ngất đi cũng cùng lúc đó, Cầm từ chỗ núp đi ra.
Cuối cùng đã chờ đến ngày này, Cầm đã lang thang trong tinh đấu đại sâm lâm cả mấy trời để mà tìm đến người đó.
Cũng may là dù không biết thời gian chính xác nhưng mà dựa vào việc Hoắc Vũ Hạo gặp nhóm Bối Bối nên là Cầm mới có thể tìm đến.
Còn may, còn may.
Và anh đã chờ đến rồi.
Nguyên anh từ trong đầu Cầm tiến ra và xâm nhập vào trong đầu của Hoắc Vũ Hạo.
Chênh lệch giữa 2 người là quá nhiều khiến cho Cầm dễ dàng tiến vào.
Dù sao thì nó vẫn chỉ là 1 đứa bé a.
Dù không thấy quang cầu màu xám nhưng mà Cầm đã thấy được thân ảnh của Thiên mộng băng tằm. anh cất tiếng:
- Đây là lần đầu gặp mặt nhưng mà ta đã biết đến ngươi, Thiên mộng băng tằm.
Không ngờ có người ở trong này, Thiên mộng băng tằm giật nảy mình quay lại cảnh giác nói
- Ngươi là ai.
- Ta là ai không quan trọng. Chỉ cần biết ta đến không có ác ý là được rồi.Ta đén đây là có chút chuyện muốn hỏi.
- Xâm nhập vào tinh thần hải của người khác mà không có ác ý ư. Ra ngay nếu không ta sẽ không khác xáo đâu.
- Vô ích. Ngươi bây giờ cũng không có làm gì được ta đâu. Hơn nữa ta có thể tiến vào đây tức là với thực lực của bản thân,ta cũng có thể dễ dàng khiến cho bản tôn bên ngoài bị diệt vọng.
- Ta không làm vậy đã là quá thành ý rồi. Ta đến đây chỉ định hỏi 1 câu thôi.
- - nói đi.
- - Ta muốn biết tưởng tận về cách mà ngươi có thể giữ được ý thức dù biến thành hồn hoàn
- Ngươi muốn biết để làm gì.
Thiên mộng băng tằm cảnh giác nói. Hắn thật không biết vì sao mà tên này lại có thể biết được. Việc này chỉ là những suy đoán của nó mà thôi, sao có thể.
- Đừng có thắc mắt vì sao ta lại biết. Ngươi chỉ cần cho ta biết là được rồi.
Thiên mộng băng tằm khẽ nhíu mày. Nó muốn đánh đuổi kẻ ngoại lai nhưng mà nó cũng không có cách nào. Nó tiến vào đây cũng đã có thể nói là gần như gắn chặt với Hoắc Vũ Hạo rồi. Không đến bước cuối nó cũng không muốn bỏ chủ thể này. Khẽ thở dài 1 cái, Thiên mộng băng tằm bắt đầu nói ra ý tưởng điên rồ của mình.
Cầm nghe vậy thì lúc nhíu mày,lúc thì mày giãn ra.cuối cùng Cầm cũng đã hiểu rồi.
Vạn vật có linh hồn. Theo Thiên mộng băng tằm, hồn hoàn không chỉ chứa tinh tuý của hồn thú mà nó còn chứa linh hồn của hồn thú trong đó. Nhưng mà đại đa số trường hợp là bị giết do đó linh hồn bám vào rất ít thậm chí là lập tức tan đi nếu thực lực của hồn thú biến mất.
Nó tìm hiểu và đã tìm ra rằng, khi hiến tế thì khả năng linh hồn còn tồn tại trong võ hồn đều lớn hơn.
Việc này nó nảy ra ý nghĩ nhờ biết về mối tình của Đường Tam và tiểu Vũ.Dù đã hiến tế nhưng nhờ có thân thể còn sống nên là cuối cùng cũng phục sinh thành công.
Thiên mộng băng tằm đưa ra to gan suy đoán. Nếu mà chủ động hiến tế thì có thể làm được không.
Nó cảm thấy điều đó khá là khả thi. Nhưng mà không phải là ai cũng được
Người đó tinh thần hải cần cực kỳ lớn để có thể chứa lấy thêm 1 linh hồn thậm chí là nhiều linh hồn.
Do đó nó cần chờ 1 người có võ hồn liên quan đến linh hồn, như vậy thì càng dễ dàng làm hơn.
Rất khả thi.
Nhưng mà nó cũng không có khiến cho Cầm tìm ra cách có thể giúp cho hắn làm được điêu đó.
Dù cho có 1 đống kiến thức trong đầu cũng không thể.
Xem ra là vẫn cần đến người đó đi.
Cầm chỉ có thể nhìn về phía hư không nói:
- Có lẽ cũng đến lúc ông hiện ra rồi đó, Tử Linh Thánh Pháp Thần, Vong Linh Thiên Tai Y Lai Khắc Tư.
Không có tiếng trả lời, xem ra là chìm vào trong hôn mê sâu hay là do mất trí nhớ nhỉ.
Cầm khẽ thở dài, xem ra là mình cần ra tay thôi.
Anh khẽ phất tay, lập tức từng luồng sinh cơ tràn ngập tinh thần hải của Hoắc Vũ Hạo.
Cầm làm như vậy là do sinh linh chi kim có tác động đến Y Lai Khắc Tư nên có lẽ sinh cơ cũng có thể có chút tác dụng đi.
Y như rằng, từ trong hư không truyền đến tiếng nói cổ lão:
- Vốn nghĩ ta tưởng ta sẽ phải ngủ sâu hàng tháng trời mới có cơ hội tỉnh dậy nhưng không ngờ lại tỉnh dậy sớm đến vây.Và không ngờ ta lại nhớ đến cái tên của bản thân nhanh như vây. Thiếu niên, ngươi khiến ta cảm thấy tò mò đó. Vì sao ngươi có thể biết ta là ai.
- Vì sao ta biết không quan trọng. quan trọng là ta muốn ông trả chút đồ vì đã giúp ông.
- Ồ, 1 tàn hồn như ta thì có cái gì giúp được ngươi nữa.
- Ta chỉ muốn hỏi là ông đã lấy lại được trí nhớ chưa.
- Nhờ cậu mà ta cũng có chút nhớ về chức nghiệp của bản thân. Nhưng quá khứ thì ta vẫn chưa nhớ ra được. Thế đã đủ để giúp cho cậu chưa.
- Vậy là đã đủ rồi. ta chỉ cần nghề nghiệp của ông.
- Nghề nghiệp của ta. Ngươi định trở thành vong linh pháp sư.
- Không- Cầm lắc đầu-Ta không có ý định chuyển nghề. Mà ta cần tri thức của vong linh pháp sư về linh hồn mà thôi. Ta cũng không có hứng thú tạo ra đám khô lâu đi theo mình.
- Ngươi- Mắt Y Lai Khắc Tư khẽ loé- định hồi sinh người chết sao. Ta nói thẳng luôn là điều đó là không thể đi.
- Không. Ta cũng không định đi ngược lại điều đó. Cái ta muốn chỉ là… hồi sinh linh hồn mà thôi. Đừng nói với ta là điều đó vong linh pháp sư cũng không làm được. Nếu vậy thì thật đáng thất vọng rồi.
- - Ngươi nghĩ ta là ai. Ta là Tử Linh Thánh Pháp Thần, Vong Linh Thiên Tai Y Lai Khắc Tư. Chỉ cần là có tồn tại thì ta có tự tin là có thể khiến linh hồn của hắn tỉnh lại.nói đi thanh niên, ngươi muốn hồi sinh linh hồn của ai
- Ta sẽ tự làm, cái ta cần là tri thức của ông. Coi như là tiền cần trả những sinh cơ mà ta đã cho ông đi.Là 1 quang chi tử chắc ông sẽ không có chuyện không trả ơn đi nhỉ
- - Thiếu niên, ngươi rất xảo quyệt. Được, lai đây, ta sẽ cho ngươi những gì ta biết.
Cầm mỉm cười tiến đến gần, Cầm đã đạt đến mục đích của bản thân.