Theo con gà dần dần chín tới, Cầm bắt đầu vung hương liệu. Đây là những thứ mà Cầm đã chuẩn bị trước để lên đường. Dù sao thì anh cũng không muốn trên đường đi phải vớ được cái gì ăn cái đó.
Có chuẩn bị vẫn hơn a.
Và hiển nhiên ai đó được lợi đến cùng.
Mà cái đó không quan trọng.
Quan trọng là bây giờ mùi hương đang phiêu đãng trong không khí khiến bụng của người ta sôi sùng sục.
Dù cho là khán giả hay là khách quý. Là thường dân hay là quý tộc không ai không nhịn được mà nuốt nước miếng 1 cái.
Quá thơm rồi a.Dù sao thì trình đầu bếp của anh chàng cũng không phải là những đầu bếp trong cái thế giới chỉ biết tu luyện này có thể sánh kịp a.
Mùi thơm ngày càng nồng khiến vài người không nhịn được mà bỏ xem. Lúc này cần là cần lấp đầy cái bụng a.
Mùi thơm đó quả thật là khiến người ta sôi bụng mà.
Và 2 người khó chịu nhất ở đây có thể nói là Vũ Mộng Địch và tên trọng tài a.
Là 2 người đứng gần Cầm nhất cũng tức là bọn họ là người ngửi mùi thơm trực tiếp nhất.
Và tất nhiên là cũng khó chịu nhất rồi.
Trọng tài thì không thể nào can thiệp trận đấu còn Vũ Mộng Địch thì dù tấn công thế nào cũng không xuyên thấu được lớp phòng thủ của Cầm a.
Và thế là… trọng tài không nhịn được mà lên tiếng:
- Cái này… cô có thể nào có thể ngừng nấu nướng lại được không. Mùi đó quả thật là.
Cầm ngẩng đầu lên dùng ánh mắt ngây thơ hỏi:
- Không được sao… ta nhớ không có có luật cấm nấu nướng trên sàn đấu đi. Tôi vừa rồi dùng hơi
nhiều hồn lực nên cần bổ xung không được sao.
- - Cái này… không phải là không được nhưng mà…- « Không cần thơm như vậy a ».( trong ngoặc kép là lời nói trong lòng)
Trọng tài định nói thêm cái gì đó nhưng mà Cầm đã không thèm nghe mà quay sang đống lửa mà nói:
- A… chín rồi này. Ăn thôi.
Và Cầm cẩn thận hạ con gà xuống và bắt đầu xé nó, hơi nóng tỏa ra khiến nhiều người bỏ đi hơn.
Và Cầm bắt đầu ăn. Anh chàng cắn từng miếng 1, nhai thật chậm. Mặt tràn đầy hưởng thụ mà hoàn toàn không để ý đến mặt như đưa đám.
Ngắm phụ nữ đẹp là 1 loại hưởng thụ đặc biệt nhưng mà nhìn người ta ăn mà còn lại là đồ ăn ngon thì có thể nói là 1 loại dày vò không tên a.
Vũ Mộng Địch cũng đã đến giới hạn chịu đựng rồi. thân là 1 hồn sư thiên tài. Lần đầu tiên cô lại phải chịu 1 cuộc chiến ức chế đến thế này.
Thà rằng cô bị đánh bại khi chiến đấu trực diện có lẽ còn dễ chịu hơn a. Đằng này.
Nước mắt không nhịn được mà khẽ chảy ra đủ để biết cô ức chế đến thế nào.
- Ngươi chờ đó. Thù này ta nhớ.
Và cô bay ra ngoài sàn đấu dưới sự ngỡ ngàng của mọi người nhưng mà cũng không thể thiếu đồng tình. Trong tình cảnh đó quả thật là khó có ai có thể giữ được bình tĩnh a.
Cầm thì vẫn gặm gà ngon lành, chỉ ngẩng lên buông 1 câu xanh rờn:
- Vậy là chúng ta thắng rồi nhỉ.
Không ai đáp lại lời của anh chàng,bởi mọi người cũng không biết nên trả lời thế nào a.
Cuối cùng thì trọng tài khẽ ho khù khụ 1 cái rồi nói:
- Vòng thứ 3, Sử Lai Khắc học viện chiến thắng.
Cả khán đài vang lên tiếng hoan hô lẻ tẻ. Bởi bọn họ cũng không biết nên khen hay nên chê nữa. Đành rằng thân là 1 phụ trợ chức nghiệp, phải lên chiến đấu với 1 hồn sư hệ cường công là không công bằng. Nhưng mà cách thắng của cô quá quy dị quả thật là không ai nói nên lời mà.
Vẫn đang gặm đùi gà, Cầm ngẩng đầu lên nói:
- Vậy là ta thắng rồi a. Ôi vui quá đi mà.
Rồi anh khẽ phất tay, 1 đống cây dần héo tàn và biến mất. Để duy trì chúng nó hiện lên trên sàn đâu và không ngừng tại trái cây làm Cầm tốn rất nhiều hồn lực. May mà Vũ Mộng Địch chịu thua trước nếu không có lẽ Cầm có chút ăn không tiêu a.
Đống quả tạo kia cũng không thể để phí. Nên biết chúng nó nếu không có hồn lực tác dụng thì có thể duy trì đến 3 ngày thậm chí là 4 ngày a.
Hiện giờ Cầm mới có thể tạo ra 3 loại trái cây:
Trái cây hệ hỏa: thiêu đốt tạo tổn thương cho địch đồng thời khiến chúng bị bỏng.
Trái cây hệ sét: khiến địch nhân tê liệt. Thời gian tê liệt tùy thuộc vào chênh lệch giữa 2 người nhưng tối thiểu là 0.3s.
Trái cây hệ thổ: tạo ra 1 vùng đầm lầy hạn chê chuyển động của kẻ địch.
Còn có 4 hệ nữa gồm phong, thủy, mộc và kim thì có lẽ là sẽ xuất hiện khi mà Cầm đột phá cấp tiếp theo đi..
Nhưng 3 loại quả này có lẽ đã đủ dùng trong cuộc thi này rồi đi.
….
Thu thập xong, Cầm chuyển hết chúng vào trong trữ vật yêu đái và bình tĩnh đi xuống đài thi đấu. Khi đến khu tuyển thủ, nhìn ánh mắt kỳ quái của mọi người.
Cầm hơi khó hiểu hỏi:
- Không phải chúng ta đã thắng rồi a. đáng lẽ mọi người cần vui mới phải chứ.
Vương Ngôn cười mà như mếu nói:
- Đúng là chúng ta đã thắng nhưng kiểu này thì quả thật là.. không mừng nổi a. Trận của cậu với 3 trận trước cứ như 1 trời 1 vực vậy. ta… ta.. ta cũng không biết nên nói gì nữa. Nói chung là chúc mừng cậu đã thắng.
Huyền Lão không nhịn được nói:
- Tiểu Phong à, cái đó.. con gà con đã vô tình ướp đó không biết có thể làm luôn được không. Coi như là ăn mừng đi.
Trong chuyến đi vừa rồi, tất nhiên Huyền Lão đã bị tay nghề của Cầm chinh phục. Trong đó khiến lão tơ tưởng nhất không nghi ngờ là món gà ăn mày mà Cầm vừa định làm trên sân đấu. Cái vị đó khiến lão mê mẩn không thôi, hận không thể ngày nào cũng được ăn. Tiếc là Cầm không có hứng thú ăn liên tục 1 món cho nên dù đã cực lực đề cử nhưng đây là lần thứ 2 lão thấy Cầm định làm món đó.Không cuống sao được.
Còn vì sao lão không tự làm mà ăn cho đỡ thèm ư? Tất nhiên là lão đã làm rồi nhưng mà tất nhiên vị làm sao có thể ngon như Cầm làm được. vô luận là hỏa hầu đến tẩm ướp gia vị đều kém xa 10 vạn 8 ngàn dặm.
Do đó tất cả chỉ có thể dựa vào Cầm mà thôi.
Cầm tất nhiên biết điều đó. Đó cũng là lý do vì sao anh chàng làm nó trên sàn đấu a.
Cầm khẽ gật đầu nói:
- Được rồi, về trước rồi nói.
Và thế là theo cậu nói của anh chàng, cuộc đấu hôm nay đến đây là kết thúc.
Cả nhóm hân hoan trở về mà hưởng thụ bữa tiệc mà đầu bếp là Cầm.
Độ ngon khỏi bàn a.
Nhóm Bối Bối vốn nghĩ tay nghề của Hoắc vũ Hạo là đã tốt nhất rồi nhưng bọn họ đã nhận ra mình sai rất nhiều. Tay nghề của Cầm hoàn toàn trên cơ Hoắc Vũ Hạo và hiển nhiên, cả đám đã bị chinh phục ngay tắp lự.
Không khí trở nên hân hoan không thể tả đúng chất 1 bữa tiệc ăn mừng chiến thắng đi.
Nhưng bên này thì hân hoan rồi, còn các đội khác thì họp chiến lược ngay trong đêm.
Sự xuất hiện của Cầm có thể nói là đã làm cho mọi an bài nhắm vào Sử Lai Khắc cũng như bao thông tin phải chỉnh sửa.
Sử Lai Khắc đúng là Sử Lai Khắc, quả thật là quái vật tầng tầng lớp lớp.
Bọn họ thử tưởng tượng ra cảnh thiếu nữ xinh đẹp thần bí đó tham gia đấu đội thì sẽ ra sao.
Cả sân tràn ngập loại quả kỳ dị và có thêm 1 con golem khổng lồ co sức phòng thủ khủng đủ đỡ được đấu vương thì sẽ ra sao.
Kết khỏi cần nghĩ a.
Đó là còn chưa kể đến các kỹ năng khác của cô nàng thần bí này.
Đúng là thúc thủ vô sách mà.
Cầm vừa ra sân nhưng vô hình chung đã tạo áp lực rất lớn cho tất cả các đội tham gia
Có chuẩn bị vẫn hơn a.
Và hiển nhiên ai đó được lợi đến cùng.
Mà cái đó không quan trọng.
Quan trọng là bây giờ mùi hương đang phiêu đãng trong không khí khiến bụng của người ta sôi sùng sục.
Dù cho là khán giả hay là khách quý. Là thường dân hay là quý tộc không ai không nhịn được mà nuốt nước miếng 1 cái.
Quá thơm rồi a.Dù sao thì trình đầu bếp của anh chàng cũng không phải là những đầu bếp trong cái thế giới chỉ biết tu luyện này có thể sánh kịp a.
Mùi thơm ngày càng nồng khiến vài người không nhịn được mà bỏ xem. Lúc này cần là cần lấp đầy cái bụng a.
Mùi thơm đó quả thật là khiến người ta sôi bụng mà.
Và 2 người khó chịu nhất ở đây có thể nói là Vũ Mộng Địch và tên trọng tài a.
Là 2 người đứng gần Cầm nhất cũng tức là bọn họ là người ngửi mùi thơm trực tiếp nhất.
Và tất nhiên là cũng khó chịu nhất rồi.
Trọng tài thì không thể nào can thiệp trận đấu còn Vũ Mộng Địch thì dù tấn công thế nào cũng không xuyên thấu được lớp phòng thủ của Cầm a.
Và thế là… trọng tài không nhịn được mà lên tiếng:
- Cái này… cô có thể nào có thể ngừng nấu nướng lại được không. Mùi đó quả thật là.
Cầm ngẩng đầu lên dùng ánh mắt ngây thơ hỏi:
- Không được sao… ta nhớ không có có luật cấm nấu nướng trên sàn đấu đi. Tôi vừa rồi dùng hơi
nhiều hồn lực nên cần bổ xung không được sao.
- - Cái này… không phải là không được nhưng mà…- « Không cần thơm như vậy a ».( trong ngoặc kép là lời nói trong lòng)
Trọng tài định nói thêm cái gì đó nhưng mà Cầm đã không thèm nghe mà quay sang đống lửa mà nói:
- A… chín rồi này. Ăn thôi.
Và Cầm cẩn thận hạ con gà xuống và bắt đầu xé nó, hơi nóng tỏa ra khiến nhiều người bỏ đi hơn.
Và Cầm bắt đầu ăn. Anh chàng cắn từng miếng 1, nhai thật chậm. Mặt tràn đầy hưởng thụ mà hoàn toàn không để ý đến mặt như đưa đám.
Ngắm phụ nữ đẹp là 1 loại hưởng thụ đặc biệt nhưng mà nhìn người ta ăn mà còn lại là đồ ăn ngon thì có thể nói là 1 loại dày vò không tên a.
Vũ Mộng Địch cũng đã đến giới hạn chịu đựng rồi. thân là 1 hồn sư thiên tài. Lần đầu tiên cô lại phải chịu 1 cuộc chiến ức chế đến thế này.
Thà rằng cô bị đánh bại khi chiến đấu trực diện có lẽ còn dễ chịu hơn a. Đằng này.
Nước mắt không nhịn được mà khẽ chảy ra đủ để biết cô ức chế đến thế nào.
- Ngươi chờ đó. Thù này ta nhớ.
Và cô bay ra ngoài sàn đấu dưới sự ngỡ ngàng của mọi người nhưng mà cũng không thể thiếu đồng tình. Trong tình cảnh đó quả thật là khó có ai có thể giữ được bình tĩnh a.
Cầm thì vẫn gặm gà ngon lành, chỉ ngẩng lên buông 1 câu xanh rờn:
- Vậy là chúng ta thắng rồi nhỉ.
Không ai đáp lại lời của anh chàng,bởi mọi người cũng không biết nên trả lời thế nào a.
Cuối cùng thì trọng tài khẽ ho khù khụ 1 cái rồi nói:
- Vòng thứ 3, Sử Lai Khắc học viện chiến thắng.
Cả khán đài vang lên tiếng hoan hô lẻ tẻ. Bởi bọn họ cũng không biết nên khen hay nên chê nữa. Đành rằng thân là 1 phụ trợ chức nghiệp, phải lên chiến đấu với 1 hồn sư hệ cường công là không công bằng. Nhưng mà cách thắng của cô quá quy dị quả thật là không ai nói nên lời mà.
Vẫn đang gặm đùi gà, Cầm ngẩng đầu lên nói:
- Vậy là ta thắng rồi a. Ôi vui quá đi mà.
Rồi anh khẽ phất tay, 1 đống cây dần héo tàn và biến mất. Để duy trì chúng nó hiện lên trên sàn đâu và không ngừng tại trái cây làm Cầm tốn rất nhiều hồn lực. May mà Vũ Mộng Địch chịu thua trước nếu không có lẽ Cầm có chút ăn không tiêu a.
Đống quả tạo kia cũng không thể để phí. Nên biết chúng nó nếu không có hồn lực tác dụng thì có thể duy trì đến 3 ngày thậm chí là 4 ngày a.
Hiện giờ Cầm mới có thể tạo ra 3 loại trái cây:
Trái cây hệ hỏa: thiêu đốt tạo tổn thương cho địch đồng thời khiến chúng bị bỏng.
Trái cây hệ sét: khiến địch nhân tê liệt. Thời gian tê liệt tùy thuộc vào chênh lệch giữa 2 người nhưng tối thiểu là 0.3s.
Trái cây hệ thổ: tạo ra 1 vùng đầm lầy hạn chê chuyển động của kẻ địch.
Còn có 4 hệ nữa gồm phong, thủy, mộc và kim thì có lẽ là sẽ xuất hiện khi mà Cầm đột phá cấp tiếp theo đi..
Nhưng 3 loại quả này có lẽ đã đủ dùng trong cuộc thi này rồi đi.
….
Thu thập xong, Cầm chuyển hết chúng vào trong trữ vật yêu đái và bình tĩnh đi xuống đài thi đấu. Khi đến khu tuyển thủ, nhìn ánh mắt kỳ quái của mọi người.
Cầm hơi khó hiểu hỏi:
- Không phải chúng ta đã thắng rồi a. đáng lẽ mọi người cần vui mới phải chứ.
Vương Ngôn cười mà như mếu nói:
- Đúng là chúng ta đã thắng nhưng kiểu này thì quả thật là.. không mừng nổi a. Trận của cậu với 3 trận trước cứ như 1 trời 1 vực vậy. ta… ta.. ta cũng không biết nên nói gì nữa. Nói chung là chúc mừng cậu đã thắng.
Huyền Lão không nhịn được nói:
- Tiểu Phong à, cái đó.. con gà con đã vô tình ướp đó không biết có thể làm luôn được không. Coi như là ăn mừng đi.
Trong chuyến đi vừa rồi, tất nhiên Huyền Lão đã bị tay nghề của Cầm chinh phục. Trong đó khiến lão tơ tưởng nhất không nghi ngờ là món gà ăn mày mà Cầm vừa định làm trên sân đấu. Cái vị đó khiến lão mê mẩn không thôi, hận không thể ngày nào cũng được ăn. Tiếc là Cầm không có hứng thú ăn liên tục 1 món cho nên dù đã cực lực đề cử nhưng đây là lần thứ 2 lão thấy Cầm định làm món đó.Không cuống sao được.
Còn vì sao lão không tự làm mà ăn cho đỡ thèm ư? Tất nhiên là lão đã làm rồi nhưng mà tất nhiên vị làm sao có thể ngon như Cầm làm được. vô luận là hỏa hầu đến tẩm ướp gia vị đều kém xa 10 vạn 8 ngàn dặm.
Do đó tất cả chỉ có thể dựa vào Cầm mà thôi.
Cầm tất nhiên biết điều đó. Đó cũng là lý do vì sao anh chàng làm nó trên sàn đấu a.
Cầm khẽ gật đầu nói:
- Được rồi, về trước rồi nói.
Và thế là theo cậu nói của anh chàng, cuộc đấu hôm nay đến đây là kết thúc.
Cả nhóm hân hoan trở về mà hưởng thụ bữa tiệc mà đầu bếp là Cầm.
Độ ngon khỏi bàn a.
Nhóm Bối Bối vốn nghĩ tay nghề của Hoắc vũ Hạo là đã tốt nhất rồi nhưng bọn họ đã nhận ra mình sai rất nhiều. Tay nghề của Cầm hoàn toàn trên cơ Hoắc Vũ Hạo và hiển nhiên, cả đám đã bị chinh phục ngay tắp lự.
Không khí trở nên hân hoan không thể tả đúng chất 1 bữa tiệc ăn mừng chiến thắng đi.
Nhưng bên này thì hân hoan rồi, còn các đội khác thì họp chiến lược ngay trong đêm.
Sự xuất hiện của Cầm có thể nói là đã làm cho mọi an bài nhắm vào Sử Lai Khắc cũng như bao thông tin phải chỉnh sửa.
Sử Lai Khắc đúng là Sử Lai Khắc, quả thật là quái vật tầng tầng lớp lớp.
Bọn họ thử tưởng tượng ra cảnh thiếu nữ xinh đẹp thần bí đó tham gia đấu đội thì sẽ ra sao.
Cả sân tràn ngập loại quả kỳ dị và có thêm 1 con golem khổng lồ co sức phòng thủ khủng đủ đỡ được đấu vương thì sẽ ra sao.
Kết khỏi cần nghĩ a.
Đó là còn chưa kể đến các kỹ năng khác của cô nàng thần bí này.
Đúng là thúc thủ vô sách mà.
Cầm vừa ra sân nhưng vô hình chung đã tạo áp lực rất lớn cho tất cả các đội tham gia