Lam bích mỉm cười yếu ớt nói:
- Ta nhận ra được vẻ do dự trong mắt ngươi, rõ ràng ngươi biết cái gì đó nhưng lại đang dấu ta. Mà xem ra điều đó liên quan đến người mà ta vừa nói đi.yên tâm, cái gì ta cũng có thể chấp nhận.
Cầm thấy đã lộ thì anh cũng không có ý định dấu nữa, anh thở dài nói:
- Ta biết hắn là ai, nếu suy đoán của ta không nhầm thì hắn ở cùng đại lục với ta. Nhưng mà… hắn đã chết rồi
Rồi Cầm đem mọi chuyện giản lược giới thiệu 1 lần. Lam bích khẽ trầm mặc, cuối cùng cô khẽ thở dài:
- Thảo nào ở bên hắn ta không có cảm giác chán ghét như ở bên nhân loại khác. Hóa ra hắn có thể nói là phi nhân loại rồi. không ngờ hắn chết thật rồi, thảo nào hắn lại không trở lại. dù hơi tiếc nhưng ta có lẽ vẫn nên chúc mừng vì hắn đã có thể trả thù được cho em gái mình đi.
Cầm cũng khẽ thở dài:
- Nếu mà hắn không có quá xúc động như vậy thì có lẽ bây giờ hắn vẫn còn sống thậm chí đột phá đến cực hạn đấu la cũng không chừng. Nhưng dù sao thì truyện cũng đã qua rồi, qua lâu rồi. Giờ là lúc lo cho hiện tại này.
- Đúng vậy, hắn dù sao cũng đã chết rồi,trách cứ có tác dụng gì nữa. Cái quan trọng là vấn đề hiện tại. Không thể để con quái vật như vậy tiếp tục hấp thu nữa, nếu không thì có lẽ cả thế giới này sẽ không còn ai có thể ngăn được nó nữa.
- Nói thì dễ nhưng liệu có làm được hay không. Cách đơn giản nhất là triệt để phong ấn nó lần nữa. Nhưng nếu làm thế thì cần 2 điều kiện. 1 là con người ở thế giới này cần chiến thắng và hồn thú sẽ bị diệt sát hầu như không còn. Như vậy thì khi chiến đấu với boss cuối mới không bị phân tâm. Thứ 2 là cần tập hợp rất nhiều hồn sư, phải có chí ít 2 vị cực hạn đấu la, có lẽ cần cả trăm phong hào đấu la,thì may chăng… Mà có lẽ sau khi phong ấn xong sẽ chết không ít. Đại lục này có lẽ không đủ mà các đại lục khác thì,ai cũng có tư tâm, liệu có xuất người để liều mạng hay không.Dù sao thì chiến loạn còn lâu mới đến tay bọn họ.
Lam bích khẽ trầm mặc, co biết điều đó nhưng có thể làm gì. Cô thân là hồn thú thì ai mà tin, còn nếu là nhờ loài người thì… ai biết được đây có phải là 1 cái bẫy không. Bọn họ cũng không dám làm liều đi. Đúng là thúc thủ vô sách mà.
Đúng lúc này, Cầm nói:
- Giờ chỉ còn 1 cách duy nhất. Án binh bất động. Con người và hồn thú đối đầu nhau bao nhiêu năm như vậy mà vẫn không quyết ra được thắng thua thì cuộc chiến này có lẽ cũng không kết thúc nhanh đâu. Cần kéo dài thời gian ra nhiều nhất có thể, tạo điều kiện để ta cũng như đồng bạn của mình mạnh lên. Đến lúc đó sức hiệu triệu của chúng ta sẽ to hơn, đủ sức để liều 1 phen. Mà dù cho không được thì nếu ta đủ sức mạnh thì có lẽ sẽ làm được cái gì đó. Không chỉ thế, ta vẫn không biết chính xác kế hoạch của địch là gì. Thời gian này cô và người của bản thân cần cố gắng theo dõi để tìm ra nó. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà.
Lam Bích có chút kinh hỉ:
- Các người nguyện ý giúp ta sao.
Cầm nhún vai:
- Không giúp cũng không thể a. ai biết khi nào hắn chán và có ý định chinh chiến khắp nơi. Và đại lục của chúng ta lúc đó sợ cũng không chống được, do đó nếu có thể chúng ta rất nguyện ý giúp a.
Lam bích mỉm cười hiếm có nói:
- Với tiềm lực của các ngươi có lẽ chỉ mất vài năm là có thể đạt đế phong hào đấu la. Cực hạn đấu la thì ta cũng không dám nói vì không phải là cứ có thiên phú.Nhưng chỉ cần các ngươi có thể kéo theo 10 không 20 phong hào đấu la cùng với 1 số lượng nhất định hồn sư thì có lẽ sẽ có thể lật kèo được.Nhưng bây giờ thì các ngươi vẫn nên rời đi. Các ngươi vẫn còn quá yếu, ở lại đây chỉ kiểm chân các ngươi mà thôi. Ta sẽ ở lại cố gắng hết sức để kéo dài cuộc chiến này đến mức cao nhất. hi vọng các ngươi không làm ta thất vọng.
Cầm khẽ gật đầu. Thật ra anh còn có 1 điều không nói. Đó là về khảo hạch cuối cùng của nữ thần vận mệnh. Cầm cũng không tin nàng ta truyền thống mọi người đến đây chỉ là để chơi. Nhất định có nhiệm vụ gì đó. Và nếu Cầm đoán không sai thì có lẽ nhiệm vụ đó là giết chết hoặc là phong ấn lại con quái vật kia đi.
Do đó về công hay về tư thì Cầm vẫn là phải trở lại đại lục này lần nữa để kết thúc đoạn nhân quả này đi.
Tuy nhiên, bây giờ có 1 điều đáng lo nghĩ đi:
- Nhưng làm thế nào để dời đi. Đợt tấn công đầu này có lẽ cần đến vài tháng mới kết thúc, mà muốn rời đi thì cần có thuyền tức là cần nhờ nhân loại ở đây. Hơi khó nha. Mà chúng ta không thể nào chờ đợi ở đây được
Lam Bích cười duyên nói;
- Cái đó thì ngươi không cần quan tâm. Thuyền,ta có cho ngươi.Ngươi đừng quên chúng ta đã chuẩn bị rất nhiều thứ để cho hắn cùng tiểu thụy trốn thoát. Trốn vào nhân loại hiển nhiên không thể nào. Bị lộ thì quá nguy hiểm. do đó cách duy nhất là trốn ra biển. Do đó chúng ta trong 3 tháng cũng đã chuẩn bị thuyền thành công Chỉ tiếc rằng chưa kịp di chuyển thì bị phát hiện.Sau đó thì như ngươi đã biết, hắn bỏ đi nên chiếc thuyền đó thành phế thải, bị vất ở trong 1 hang động gần biển. Nhưng không ngờ nó lại vừa vặn giúp các ngươi đi Tuy nhiên, với tình hình như thế này thì ta cũng không có cách giúp ngươi sửa thuyền, Chỉ có thể nhờ tát cả vào các ngươi thôi.
Cầm nghe vậy thì có chút mừng;
- Tốt quá. Thuyền thì ta có lẽ có thể làm gì đó. Chỉ cần đầy đủ tài liệu thì có lẽ ta có thể tạo được 1 con thuyền tàm tạm, chí ít có thể ra khơi.
Lam bích khẽ gật đầu:
- Ta cần vài ngày để bí mật chuyển đồ cần thiết cho các ngươi. Có lẽ cần vài ngày đi. Đến lúc đó ta sẽ báo cho ngươi biết.
Cầm khẽ gật đầu:
- Có lẽ chỉ có thể như thế. Hi vọng sớm nghe được tin tốt của cô.
Lam Bích khẽ gật đầu rồi tung người bay vào khu rừng để lại đám người vẫn ẩn thân tại chỗ.
1 tuần sau, Cầm tiếp được thông tin của Lam bích. Các loại vật liệu đã sẵn sàng. Tiếp theo sẽ có ngươi đến đón các ngươi.
Tốc độ cũng thật là nhanh đi. Quả thật có tay trong là tuyệt nhất a.
người đón vẫn không ai khác ngoài Kim Bằng,
Lần này thì không cần đi vòng vo tam quốc nữa bởi thuyền là để ở 1 động khẩu hướng ra biển. Cũng đúng thôi, thuyền mà không thể hạ thủy luôn thì cúng à.
Và để cũng thật.
chiếc thuyền trông khá là thảm hại cũng như là rách mướp. Thảo nào cần tân trang lại chứ thuyền này mà đi thì xác định.
Chỉ hi vọng là cái sườn của nó vẫn chưa hoàn toàn mục. Chí ít vẫn có thể vận dụng.
Và may sao nó vẫn có thể sử dụng được khiến đám người tốn thời gian ít đi rất nhiều.
Sau hơn 1 tuần tất bật chuẩn bị, hạ thủy nào
- Ta nhận ra được vẻ do dự trong mắt ngươi, rõ ràng ngươi biết cái gì đó nhưng lại đang dấu ta. Mà xem ra điều đó liên quan đến người mà ta vừa nói đi.yên tâm, cái gì ta cũng có thể chấp nhận.
Cầm thấy đã lộ thì anh cũng không có ý định dấu nữa, anh thở dài nói:
- Ta biết hắn là ai, nếu suy đoán của ta không nhầm thì hắn ở cùng đại lục với ta. Nhưng mà… hắn đã chết rồi
Rồi Cầm đem mọi chuyện giản lược giới thiệu 1 lần. Lam bích khẽ trầm mặc, cuối cùng cô khẽ thở dài:
- Thảo nào ở bên hắn ta không có cảm giác chán ghét như ở bên nhân loại khác. Hóa ra hắn có thể nói là phi nhân loại rồi. không ngờ hắn chết thật rồi, thảo nào hắn lại không trở lại. dù hơi tiếc nhưng ta có lẽ vẫn nên chúc mừng vì hắn đã có thể trả thù được cho em gái mình đi.
Cầm cũng khẽ thở dài:
- Nếu mà hắn không có quá xúc động như vậy thì có lẽ bây giờ hắn vẫn còn sống thậm chí đột phá đến cực hạn đấu la cũng không chừng. Nhưng dù sao thì truyện cũng đã qua rồi, qua lâu rồi. Giờ là lúc lo cho hiện tại này.
- Đúng vậy, hắn dù sao cũng đã chết rồi,trách cứ có tác dụng gì nữa. Cái quan trọng là vấn đề hiện tại. Không thể để con quái vật như vậy tiếp tục hấp thu nữa, nếu không thì có lẽ cả thế giới này sẽ không còn ai có thể ngăn được nó nữa.
- Nói thì dễ nhưng liệu có làm được hay không. Cách đơn giản nhất là triệt để phong ấn nó lần nữa. Nhưng nếu làm thế thì cần 2 điều kiện. 1 là con người ở thế giới này cần chiến thắng và hồn thú sẽ bị diệt sát hầu như không còn. Như vậy thì khi chiến đấu với boss cuối mới không bị phân tâm. Thứ 2 là cần tập hợp rất nhiều hồn sư, phải có chí ít 2 vị cực hạn đấu la, có lẽ cần cả trăm phong hào đấu la,thì may chăng… Mà có lẽ sau khi phong ấn xong sẽ chết không ít. Đại lục này có lẽ không đủ mà các đại lục khác thì,ai cũng có tư tâm, liệu có xuất người để liều mạng hay không.Dù sao thì chiến loạn còn lâu mới đến tay bọn họ.
Lam bích khẽ trầm mặc, co biết điều đó nhưng có thể làm gì. Cô thân là hồn thú thì ai mà tin, còn nếu là nhờ loài người thì… ai biết được đây có phải là 1 cái bẫy không. Bọn họ cũng không dám làm liều đi. Đúng là thúc thủ vô sách mà.
Đúng lúc này, Cầm nói:
- Giờ chỉ còn 1 cách duy nhất. Án binh bất động. Con người và hồn thú đối đầu nhau bao nhiêu năm như vậy mà vẫn không quyết ra được thắng thua thì cuộc chiến này có lẽ cũng không kết thúc nhanh đâu. Cần kéo dài thời gian ra nhiều nhất có thể, tạo điều kiện để ta cũng như đồng bạn của mình mạnh lên. Đến lúc đó sức hiệu triệu của chúng ta sẽ to hơn, đủ sức để liều 1 phen. Mà dù cho không được thì nếu ta đủ sức mạnh thì có lẽ sẽ làm được cái gì đó. Không chỉ thế, ta vẫn không biết chính xác kế hoạch của địch là gì. Thời gian này cô và người của bản thân cần cố gắng theo dõi để tìm ra nó. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà.
Lam Bích có chút kinh hỉ:
- Các người nguyện ý giúp ta sao.
Cầm nhún vai:
- Không giúp cũng không thể a. ai biết khi nào hắn chán và có ý định chinh chiến khắp nơi. Và đại lục của chúng ta lúc đó sợ cũng không chống được, do đó nếu có thể chúng ta rất nguyện ý giúp a.
Lam bích mỉm cười hiếm có nói:
- Với tiềm lực của các ngươi có lẽ chỉ mất vài năm là có thể đạt đế phong hào đấu la. Cực hạn đấu la thì ta cũng không dám nói vì không phải là cứ có thiên phú.Nhưng chỉ cần các ngươi có thể kéo theo 10 không 20 phong hào đấu la cùng với 1 số lượng nhất định hồn sư thì có lẽ sẽ có thể lật kèo được.Nhưng bây giờ thì các ngươi vẫn nên rời đi. Các ngươi vẫn còn quá yếu, ở lại đây chỉ kiểm chân các ngươi mà thôi. Ta sẽ ở lại cố gắng hết sức để kéo dài cuộc chiến này đến mức cao nhất. hi vọng các ngươi không làm ta thất vọng.
Cầm khẽ gật đầu. Thật ra anh còn có 1 điều không nói. Đó là về khảo hạch cuối cùng của nữ thần vận mệnh. Cầm cũng không tin nàng ta truyền thống mọi người đến đây chỉ là để chơi. Nhất định có nhiệm vụ gì đó. Và nếu Cầm đoán không sai thì có lẽ nhiệm vụ đó là giết chết hoặc là phong ấn lại con quái vật kia đi.
Do đó về công hay về tư thì Cầm vẫn là phải trở lại đại lục này lần nữa để kết thúc đoạn nhân quả này đi.
Tuy nhiên, bây giờ có 1 điều đáng lo nghĩ đi:
- Nhưng làm thế nào để dời đi. Đợt tấn công đầu này có lẽ cần đến vài tháng mới kết thúc, mà muốn rời đi thì cần có thuyền tức là cần nhờ nhân loại ở đây. Hơi khó nha. Mà chúng ta không thể nào chờ đợi ở đây được
Lam Bích cười duyên nói;
- Cái đó thì ngươi không cần quan tâm. Thuyền,ta có cho ngươi.Ngươi đừng quên chúng ta đã chuẩn bị rất nhiều thứ để cho hắn cùng tiểu thụy trốn thoát. Trốn vào nhân loại hiển nhiên không thể nào. Bị lộ thì quá nguy hiểm. do đó cách duy nhất là trốn ra biển. Do đó chúng ta trong 3 tháng cũng đã chuẩn bị thuyền thành công Chỉ tiếc rằng chưa kịp di chuyển thì bị phát hiện.Sau đó thì như ngươi đã biết, hắn bỏ đi nên chiếc thuyền đó thành phế thải, bị vất ở trong 1 hang động gần biển. Nhưng không ngờ nó lại vừa vặn giúp các ngươi đi Tuy nhiên, với tình hình như thế này thì ta cũng không có cách giúp ngươi sửa thuyền, Chỉ có thể nhờ tát cả vào các ngươi thôi.
Cầm nghe vậy thì có chút mừng;
- Tốt quá. Thuyền thì ta có lẽ có thể làm gì đó. Chỉ cần đầy đủ tài liệu thì có lẽ ta có thể tạo được 1 con thuyền tàm tạm, chí ít có thể ra khơi.
Lam bích khẽ gật đầu:
- Ta cần vài ngày để bí mật chuyển đồ cần thiết cho các ngươi. Có lẽ cần vài ngày đi. Đến lúc đó ta sẽ báo cho ngươi biết.
Cầm khẽ gật đầu:
- Có lẽ chỉ có thể như thế. Hi vọng sớm nghe được tin tốt của cô.
Lam Bích khẽ gật đầu rồi tung người bay vào khu rừng để lại đám người vẫn ẩn thân tại chỗ.
1 tuần sau, Cầm tiếp được thông tin của Lam bích. Các loại vật liệu đã sẵn sàng. Tiếp theo sẽ có ngươi đến đón các ngươi.
Tốc độ cũng thật là nhanh đi. Quả thật có tay trong là tuyệt nhất a.
người đón vẫn không ai khác ngoài Kim Bằng,
Lần này thì không cần đi vòng vo tam quốc nữa bởi thuyền là để ở 1 động khẩu hướng ra biển. Cũng đúng thôi, thuyền mà không thể hạ thủy luôn thì cúng à.
Và để cũng thật.
chiếc thuyền trông khá là thảm hại cũng như là rách mướp. Thảo nào cần tân trang lại chứ thuyền này mà đi thì xác định.
Chỉ hi vọng là cái sườn của nó vẫn chưa hoàn toàn mục. Chí ít vẫn có thể vận dụng.
Và may sao nó vẫn có thể sử dụng được khiến đám người tốn thời gian ít đi rất nhiều.
Sau hơn 1 tuần tất bật chuẩn bị, hạ thủy nào