Cầm hít 1 hơi thật sâu rồi tiến đến gần nữ nhân kia.
Nữ nhân nhìn đến Mạnh Cầm hướng tới nàng đi tới, lập tức nhiệt tình mà nhích lại gần
-Vị này đồng học, muốn hay không vào quán uống cốc cà phê hay món đồ uống nào đó không? Ăn chút đồ ngọt cũng là tốt a.
Mạnh Cầm hơi hơi cúc một cung,
-Bà chủ, chào ngài. Ta là Tootsuki Học Viện học sinh.
-Ai? Tootsuki Học Viện?
Nữ nhân trên mặt tươi cười lập tức đọng lại, năm sáu giây lúc sau, đột nhiên kêu to lên, chạy như bay trở lại “Cửa hàng đồ ngọt Sakura”.
Mạnh Cầm đầu óc có chút khó hiểu, đem chính mình vất ở chỗ này mà chạy đi là sao?
Cách đó không xa Nakiri Erina thật sự nhịn không được, “Xì” bật cười.
-Uy, có buồn cười như vậy sao?
Mạnh Cầm không hài lòng hỏi.
-Không, chỉ là cảm thấy tương đối vui. Đây hình như là lần đầu tiên ta thấy ngươi bị bơ a.
Nakiri Erina thành thực mà trả lời khiến Cầm không khỏi " hừ" 1 tiếng nhưng mà cũng không biết phản bác làm sao.
Mạnh Cầm bất đắc dĩ mà cúi thấp đầu xuống, trực tiếp bị thực tập địa điểm chủ tiệm bỏ rơi ở chỗ này, hắn cũng không biết nên như thế nào phản bác Nakiri Erina.
Đúng lúc này, cửa chính của “Cửa hàng đồ ngọt Sakura” đột nhiên mở rộng ra, nữ nhân mang theo ba gã công nhân từ đồ ngọt trong tiệm ra tới.
-Hoan nghênh ngài đi vào Cửa hàng đồ ngọt Sakura chỉ đạo công tác.
Nữ nhân thật sâu mà đối với Mạnh Cầm cúi chào 1 lần.
Mạnh Cầm chớp chớp mắt, quay đầu lại nhìn thoáng qua Nakiri Erina thì thấy cô nàng tỏ vẻ khinh thường rồi bước về quán của mình khiến đầu óc hắn mê mang a.
Mạnh Cầm mơ mơ màng màng đi theo nữ nhân tiến vào Cửa hàng đồ ngọt Sakura mà đầu đầy khó hiểu, vừa mới nữ nhân này còn hung dữ hiện tại trở nên ngoan ngoãn như thế?
-Thật là không nghĩ tới, Tootsuki Học Viện thật sự sẽ phái học sinh lại đây.
Nữ nhân xoa xoa tay, có vẻ có chút chân tay luống cuống,
-Đúng rồi, đã quên làm tự giới thiệu. Ta kêu Sakura. Là Cửa hàng đồ ngọt Sakura lão bản.
-Sakura tiểu thư, ngài hảo.
Hiện tại hắn có xúc động hỏi đối phương, vì cái gì tính cách sẽ biến hóa lớn như vậy chẳng khác gì mấy bà chủ quán khi tiếp khách vip và khách bình dân. Nhật Bản với Việt Nam sao không khác nhau mấy vậy. Nhưng vì phép lịch sự Mạnh Cầm chỉ có thể miễn cưỡng đem trong lòng nghi hoặc đè ở trong lòng.
-Vị này chính là thợ làm bánh Nagahama.
Một nữ sinh tóc ngắn đối với Mạnh Cầm cúi đầu chào:
-Sen…… Senpai,chào ngài.
Ai?
Mạnh Cầm nhìn cái này trên mặt có chứa tàn nhang nữ sinh, có chút mơ hồ nhưng trên mặt vẫn tỉnh queo.
-Ta giống như không có lớn tuổi hơn ngươi đi?
- Không thể nói như vậy, trù nghệ cao thấp không phải từ tuổi quyết định. Cho dù là Tootsuki Học Viện cấp 2 học sinh, ở món ăn phương diện, cũng đủ để ta gọi 1 tiếng tiền bối.
Được gọi như vậy khiến Mạnh Cầm đột nhiên cảm thấy có một loại mạc danh hư vinh tâm. Bất quá, như thế nào nhoáng 1 cái liền biến thành tiền bối đây? Lần đầu tiên hắn được gọi như vậy a. Cảm giác nó sương sướng thích thích thế nào ý. Ai, đúng là thanh niên tự kỷ giai đoạn cuối mà.
Không để Mạnh Cầm hưởng hết niềm vui. Sakura lai tiếp tức giới thiệu tiếp:
-Còn có vị này, phụ trách đồ uống Minagawa Kiyomi.
Sakura chỉ vào một thanh niên so với Mạnh Cầm cao hơn non nửa đầu nói.
Tên này thanh niên nhìn Mạnh Cầm, há miệng thở dốc, nhưng không có nói ra lời nói tới, dần dần mà sắc mặt đỏ bừng, cuối cùng dứt khoát đối với Mạnh Cầm cúi đầu 1 phát.
-Ngài đừng nóng giận, hắn chính là cái dạng này, nhìn đến người sống liền ngượng đến không nói được.
Sakura giải thích nói.
Minagawa Kiyomi xấu hổ mà gãi gãi đầu.
-Không quan trọng, chào ngài.
Mạnh Cầm cũng lịch sự chào lại 1 tiếng.
Minagawa Kiyomi cũng lập tức lại lần nữa hướng Mạnh Cầm khom lưng.
Đến nỗi cuối cùng một người, là một cái chỉ có mười ba bốn tuổi nữ hài, hẳn là có một thước năm thân cao.
-Cái này là người phục vụ Makita.
Sakura giải thích nói.
-Nga, ngài hảo. Bất quá, Sakura tiểu thư, nhà ăn giống như không thể thuê học sinh dưới 16 tuổi đi?
Mạnh Cầm nghi hoặc hỏi.
Sakura đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó nhịn không được cười ra tiếng tới.
Nagahama cố nén không cười, bởi vậy thoạt nhìn tương đối thống khổ, Minagawa Kiyomi cũng lộ ra nhợt nhạt tươi cười. Chỉ có Makita bĩu môi, dùng lòng trắng mắt trừng mắt hắn.
Chẳng lẽ có cái gì không đúng không?
Mạnh Cầm khó hiểu mà nhìn về phía Sakura.
Cuối cùng, Sakura từ trong tiếng cười hoãn lại đây, giải thích nói:
-Lần này ngài thật sai rồi, Makita đã mười bảy tuổi.
Di? Thiệt hay giả?
Mạnh Cầm lại nhìn về phía Makita khi, Makita vẫn như cũ bĩu môi, đầu lại vặn hướng về một phía.
-Tiền bối, đây là thật sự.
Nagahama giải thích nói.
Đậu má, xấu hổ nha.
Mạnh Cầm vội vàng xin lỗi, cũng thề chính mình tuyệt đối không phải cố ý, lúc này mới làm Makita giảm bớt một ít địch ý.Sống trong rừng suốt mà gặp toàn những người thuộc loại luyện võ nên…. Khụ khụ. Cầm chưa được học tuyệt chiêu nhìn mặt đoán tuổi a. Ai thiếu sót thiếu sót quá đi.
-E hèm…… Lần đầu gặp mặt, ta tên là Đỗ Mạnh Cầm, Tootsuki Học Viện năm nhất học sinh. Từ hôm nay trở đi, ta đem ở chỗ này tiến hành vòng 1 thực tập, nếu có chỗ nào làm không tốt, còn xin mọi người bỏ qua cho.
- Như thế nào sẽ trách lỗi? Tootsuki Học Viện học sinh có thể tới chúng ta loại này tiểu điếm, thật sự là đại tài tiểu dụng.
Sakura trên mặt lộ ra thần sắc khen ngợi.
Mạnh Cầm biết trong lúc nhất thời cũng không thể thay đổi bọn họ thái độ, rốt cuộc đối bọn họ tới nói, Tootsuki Học Viện thật sự cách bọn họ quá xa xôi.
Cho nên hắn chỉ có thể tìm Sakura muốn một kiện đồng phục của Cửa hàng đồ ngọt Sakura, trước công tác hai ngày, tìm một chút vấn đề trong tiệm.
Mặc đồng phục xong xuôi, Mạnh Cầm trở lại đại sảnh. Hiện Sakura đã đứng ở ngoài cửa tiệm, tiếp tục mời chào khách hàng. Cùng tình trạng như ở đây. Tiệm đồ ngọt đối diện, một người khách nhân đều không có.
Ba gã công nhân, một người ở lau cái bàn, mặt khác hai người đang rửa sạch đồ làm bếp. Ba người đều ở bận rộn, nhưng Mạnh Cầm rồi lại trong lúc nhất thời nói không nên lời bọn họ rốt cuộc đang làm gì.
Mạnh Cầm nhìn một lần thực đơn, liền từ bên trong cửa tiệm đi ra ngoài, lại nhìn đến Sakura lôi kéo một người quần áo, muốn thuyết phục hắn vào quán ăn một ít gì đó, kết quả bị đối phương cường ngạnh mà cự tuyệt.
Sakura ôm khách phương thức vẫn là quá tàn bạo a……
-Sakura tiểu thư.
Mạnh Cầm đi ra cửa hàng đồ ngọt.
-Mạnh Cầm kun nha, ngài đi trong phòng nghỉ ngơi đi? Chờ có khách nhân, lại phiền toái ngài.
Sakura xoa xoa cái trán.
Tháng 10 thái dương tuy rằng không còn ác độc, nhưng là, liên tiếp đứng mấy giờ, người bình thường vẫn như cũ ăn không tiêu.
-Sakura tiểu thư, những lời này hẳn là ta nói mới đúng, ngài đi về trước nghỉ ngơi, chờ đã có khách nhân lại nói.
Mạnh Cầm nói.
-Chính là, không tốt nha.
Sakura lắc lắc đầu.
-Hiện tại việc đầu tiên cần làm là kéo khách nhân, còn chuyện khác, có thể sau đó lại nói, ngài nói đúng đi?
Mạnh Cầm cũng không cho Sakura biện giải cơ hội, trực tiếp đem Sakura đẩy mạnh tiến vào tiệm đồ ngọt.
Lúc này, Nakiri Erina mặc “Cửa hàng đồ ngọt bốn mùa” đồng phục cũng từ trong tiệm đi ra, khiêu khích mà nhìn Mạnh Cầm một cái, rồi quay sang chủ tiệm nói cái gì đó.
Mạnh Cầm biết Nakiri Erina cố tình cùng hắn tỷ thí nhưng hắn lại không có tâm trạng để quan tâm. Bây giờ việc Cầm muốn làm là bắt đầu mời khách để thích nghi 1 chút.
-Tiên sinh, xin hỏi ngài yêu cầu ăn chút gì không? Thạch trái cây, kem, bánh kem, tiểu điếm cái gì cần có đều có.
-Không cần.
-Tiên sinh, chúng ta nơi này có đủ loại đồ uống, từ trà sữa, cà phê, lại đến rượu Cocktail, chỉ có ngài không thể nghĩ ra, không có nơi này làm không có. Xin hỏi, ngài muốn ăn uống cái gì không?
-Thực xin lỗi, ta đối với những cái đó không có hứng thú.
Bốn người trong phòng nhìn không ngừng ở mời chào khách nhân, rồi lại bất lực trở về Mạnh Cầm, một đám trên mặt có chút nóng bỏng.
Nữ nhân nhìn đến Mạnh Cầm hướng tới nàng đi tới, lập tức nhiệt tình mà nhích lại gần
-Vị này đồng học, muốn hay không vào quán uống cốc cà phê hay món đồ uống nào đó không? Ăn chút đồ ngọt cũng là tốt a.
Mạnh Cầm hơi hơi cúc một cung,
-Bà chủ, chào ngài. Ta là Tootsuki Học Viện học sinh.
-Ai? Tootsuki Học Viện?
Nữ nhân trên mặt tươi cười lập tức đọng lại, năm sáu giây lúc sau, đột nhiên kêu to lên, chạy như bay trở lại “Cửa hàng đồ ngọt Sakura”.
Mạnh Cầm đầu óc có chút khó hiểu, đem chính mình vất ở chỗ này mà chạy đi là sao?
Cách đó không xa Nakiri Erina thật sự nhịn không được, “Xì” bật cười.
-Uy, có buồn cười như vậy sao?
Mạnh Cầm không hài lòng hỏi.
-Không, chỉ là cảm thấy tương đối vui. Đây hình như là lần đầu tiên ta thấy ngươi bị bơ a.
Nakiri Erina thành thực mà trả lời khiến Cầm không khỏi " hừ" 1 tiếng nhưng mà cũng không biết phản bác làm sao.
Mạnh Cầm bất đắc dĩ mà cúi thấp đầu xuống, trực tiếp bị thực tập địa điểm chủ tiệm bỏ rơi ở chỗ này, hắn cũng không biết nên như thế nào phản bác Nakiri Erina.
Đúng lúc này, cửa chính của “Cửa hàng đồ ngọt Sakura” đột nhiên mở rộng ra, nữ nhân mang theo ba gã công nhân từ đồ ngọt trong tiệm ra tới.
-Hoan nghênh ngài đi vào Cửa hàng đồ ngọt Sakura chỉ đạo công tác.
Nữ nhân thật sâu mà đối với Mạnh Cầm cúi chào 1 lần.
Mạnh Cầm chớp chớp mắt, quay đầu lại nhìn thoáng qua Nakiri Erina thì thấy cô nàng tỏ vẻ khinh thường rồi bước về quán của mình khiến đầu óc hắn mê mang a.
Mạnh Cầm mơ mơ màng màng đi theo nữ nhân tiến vào Cửa hàng đồ ngọt Sakura mà đầu đầy khó hiểu, vừa mới nữ nhân này còn hung dữ hiện tại trở nên ngoan ngoãn như thế?
-Thật là không nghĩ tới, Tootsuki Học Viện thật sự sẽ phái học sinh lại đây.
Nữ nhân xoa xoa tay, có vẻ có chút chân tay luống cuống,
-Đúng rồi, đã quên làm tự giới thiệu. Ta kêu Sakura. Là Cửa hàng đồ ngọt Sakura lão bản.
-Sakura tiểu thư, ngài hảo.
Hiện tại hắn có xúc động hỏi đối phương, vì cái gì tính cách sẽ biến hóa lớn như vậy chẳng khác gì mấy bà chủ quán khi tiếp khách vip và khách bình dân. Nhật Bản với Việt Nam sao không khác nhau mấy vậy. Nhưng vì phép lịch sự Mạnh Cầm chỉ có thể miễn cưỡng đem trong lòng nghi hoặc đè ở trong lòng.
-Vị này chính là thợ làm bánh Nagahama.
Một nữ sinh tóc ngắn đối với Mạnh Cầm cúi đầu chào:
-Sen…… Senpai,chào ngài.
Ai?
Mạnh Cầm nhìn cái này trên mặt có chứa tàn nhang nữ sinh, có chút mơ hồ nhưng trên mặt vẫn tỉnh queo.
-Ta giống như không có lớn tuổi hơn ngươi đi?
- Không thể nói như vậy, trù nghệ cao thấp không phải từ tuổi quyết định. Cho dù là Tootsuki Học Viện cấp 2 học sinh, ở món ăn phương diện, cũng đủ để ta gọi 1 tiếng tiền bối.
Được gọi như vậy khiến Mạnh Cầm đột nhiên cảm thấy có một loại mạc danh hư vinh tâm. Bất quá, như thế nào nhoáng 1 cái liền biến thành tiền bối đây? Lần đầu tiên hắn được gọi như vậy a. Cảm giác nó sương sướng thích thích thế nào ý. Ai, đúng là thanh niên tự kỷ giai đoạn cuối mà.
Không để Mạnh Cầm hưởng hết niềm vui. Sakura lai tiếp tức giới thiệu tiếp:
-Còn có vị này, phụ trách đồ uống Minagawa Kiyomi.
Sakura chỉ vào một thanh niên so với Mạnh Cầm cao hơn non nửa đầu nói.
Tên này thanh niên nhìn Mạnh Cầm, há miệng thở dốc, nhưng không có nói ra lời nói tới, dần dần mà sắc mặt đỏ bừng, cuối cùng dứt khoát đối với Mạnh Cầm cúi đầu 1 phát.
-Ngài đừng nóng giận, hắn chính là cái dạng này, nhìn đến người sống liền ngượng đến không nói được.
Sakura giải thích nói.
Minagawa Kiyomi xấu hổ mà gãi gãi đầu.
-Không quan trọng, chào ngài.
Mạnh Cầm cũng lịch sự chào lại 1 tiếng.
Minagawa Kiyomi cũng lập tức lại lần nữa hướng Mạnh Cầm khom lưng.
Đến nỗi cuối cùng một người, là một cái chỉ có mười ba bốn tuổi nữ hài, hẳn là có một thước năm thân cao.
-Cái này là người phục vụ Makita.
Sakura giải thích nói.
-Nga, ngài hảo. Bất quá, Sakura tiểu thư, nhà ăn giống như không thể thuê học sinh dưới 16 tuổi đi?
Mạnh Cầm nghi hoặc hỏi.
Sakura đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó nhịn không được cười ra tiếng tới.
Nagahama cố nén không cười, bởi vậy thoạt nhìn tương đối thống khổ, Minagawa Kiyomi cũng lộ ra nhợt nhạt tươi cười. Chỉ có Makita bĩu môi, dùng lòng trắng mắt trừng mắt hắn.
Chẳng lẽ có cái gì không đúng không?
Mạnh Cầm khó hiểu mà nhìn về phía Sakura.
Cuối cùng, Sakura từ trong tiếng cười hoãn lại đây, giải thích nói:
-Lần này ngài thật sai rồi, Makita đã mười bảy tuổi.
Di? Thiệt hay giả?
Mạnh Cầm lại nhìn về phía Makita khi, Makita vẫn như cũ bĩu môi, đầu lại vặn hướng về một phía.
-Tiền bối, đây là thật sự.
Nagahama giải thích nói.
Đậu má, xấu hổ nha.
Mạnh Cầm vội vàng xin lỗi, cũng thề chính mình tuyệt đối không phải cố ý, lúc này mới làm Makita giảm bớt một ít địch ý.Sống trong rừng suốt mà gặp toàn những người thuộc loại luyện võ nên…. Khụ khụ. Cầm chưa được học tuyệt chiêu nhìn mặt đoán tuổi a. Ai thiếu sót thiếu sót quá đi.
-E hèm…… Lần đầu gặp mặt, ta tên là Đỗ Mạnh Cầm, Tootsuki Học Viện năm nhất học sinh. Từ hôm nay trở đi, ta đem ở chỗ này tiến hành vòng 1 thực tập, nếu có chỗ nào làm không tốt, còn xin mọi người bỏ qua cho.
- Như thế nào sẽ trách lỗi? Tootsuki Học Viện học sinh có thể tới chúng ta loại này tiểu điếm, thật sự là đại tài tiểu dụng.
Sakura trên mặt lộ ra thần sắc khen ngợi.
Mạnh Cầm biết trong lúc nhất thời cũng không thể thay đổi bọn họ thái độ, rốt cuộc đối bọn họ tới nói, Tootsuki Học Viện thật sự cách bọn họ quá xa xôi.
Cho nên hắn chỉ có thể tìm Sakura muốn một kiện đồng phục của Cửa hàng đồ ngọt Sakura, trước công tác hai ngày, tìm một chút vấn đề trong tiệm.
Mặc đồng phục xong xuôi, Mạnh Cầm trở lại đại sảnh. Hiện Sakura đã đứng ở ngoài cửa tiệm, tiếp tục mời chào khách hàng. Cùng tình trạng như ở đây. Tiệm đồ ngọt đối diện, một người khách nhân đều không có.
Ba gã công nhân, một người ở lau cái bàn, mặt khác hai người đang rửa sạch đồ làm bếp. Ba người đều ở bận rộn, nhưng Mạnh Cầm rồi lại trong lúc nhất thời nói không nên lời bọn họ rốt cuộc đang làm gì.
Mạnh Cầm nhìn một lần thực đơn, liền từ bên trong cửa tiệm đi ra ngoài, lại nhìn đến Sakura lôi kéo một người quần áo, muốn thuyết phục hắn vào quán ăn một ít gì đó, kết quả bị đối phương cường ngạnh mà cự tuyệt.
Sakura ôm khách phương thức vẫn là quá tàn bạo a……
-Sakura tiểu thư.
Mạnh Cầm đi ra cửa hàng đồ ngọt.
-Mạnh Cầm kun nha, ngài đi trong phòng nghỉ ngơi đi? Chờ có khách nhân, lại phiền toái ngài.
Sakura xoa xoa cái trán.
Tháng 10 thái dương tuy rằng không còn ác độc, nhưng là, liên tiếp đứng mấy giờ, người bình thường vẫn như cũ ăn không tiêu.
-Sakura tiểu thư, những lời này hẳn là ta nói mới đúng, ngài đi về trước nghỉ ngơi, chờ đã có khách nhân lại nói.
Mạnh Cầm nói.
-Chính là, không tốt nha.
Sakura lắc lắc đầu.
-Hiện tại việc đầu tiên cần làm là kéo khách nhân, còn chuyện khác, có thể sau đó lại nói, ngài nói đúng đi?
Mạnh Cầm cũng không cho Sakura biện giải cơ hội, trực tiếp đem Sakura đẩy mạnh tiến vào tiệm đồ ngọt.
Lúc này, Nakiri Erina mặc “Cửa hàng đồ ngọt bốn mùa” đồng phục cũng từ trong tiệm đi ra, khiêu khích mà nhìn Mạnh Cầm một cái, rồi quay sang chủ tiệm nói cái gì đó.
Mạnh Cầm biết Nakiri Erina cố tình cùng hắn tỷ thí nhưng hắn lại không có tâm trạng để quan tâm. Bây giờ việc Cầm muốn làm là bắt đầu mời khách để thích nghi 1 chút.
-Tiên sinh, xin hỏi ngài yêu cầu ăn chút gì không? Thạch trái cây, kem, bánh kem, tiểu điếm cái gì cần có đều có.
-Không cần.
-Tiên sinh, chúng ta nơi này có đủ loại đồ uống, từ trà sữa, cà phê, lại đến rượu Cocktail, chỉ có ngài không thể nghĩ ra, không có nơi này làm không có. Xin hỏi, ngài muốn ăn uống cái gì không?
-Thực xin lỗi, ta đối với những cái đó không có hứng thú.
Bốn người trong phòng nhìn không ngừng ở mời chào khách nhân, rồi lại bất lực trở về Mạnh Cầm, một đám trên mặt có chút nóng bỏng.