(chương thêm cảm ơn 10000 kim đậu của bạn rockywill94z1. xin lỗi vì thời gian này bận quá nên giờ mới để ý thấy bạn tặng)
Chờ cũng không lâu, sau 30 phút, Cầm từ từ đẩy xe kít đi ra, trong có 1 đĩa đồ ăn được đậy đụng cẩn thận. tiến đến bàn,Cầm mỉm cười thân thiện:
- Mời thưởng thức.
Rồi lại tiến vào bếp. Và khi ra không chỉ có 1 đĩa. Nhưng Cầm không có tiến đến bàn này mà ra bàn khác nơi 4 cô nàng đã chuẩn bị sẵn dụng cụ.
Lão đổ thần thấy vậy bất mãn nói:
- Uy, tiểu tử. thế phần ta đâu.
Cầm liếc lão bằng nửa con mắt:
- Lão có trách nhiệm quái gì đâu mà được ăn. Ta cũng không có rảnh để làm thêm cho lão.
- Hơn nữa vừa nãy cả bàn tiệc lão đều ăn gần hết rồi còn chưa thấy thỏa mãn a. Cẩn thận chết no đấy.
Rồi anh không thèm để ý nữa mà về bàn của bản thân. Nhìn các cô nàng nói:
- Vậy chúng ta cũng bắt đầu bữa ăn tối của bản thân đi nhỉ.
Các cô nàng rõ ràng chỉ chờ có thể là mở lồng. Lập tức, 1 mùi thơm mê người truyền ra quanh quẩn trong phòng kích thích cơn thèm ăn của con người.
Nhưng kẻ ngồi xem không nhịn được mà nuốt nước miếng:
- Thơm quá, riêng mùi thơm thôi đã không thua kém món của thực bà bao nhiêu rồi. Thật muốn biết vị món này như thế nào a.
- Xem ra lần này Thiên Tuyết tiểu thư chơi quá đà rồi. Chỉ cần ngửi mùi thôi đã có thể thấy món ăn này không đơn giản. Chỉ sợ lần này Thiên Tuyết phải thua a.
- Đừng quên còn có thực bà a. Ta không tin thanh niên trước mắt này có thể tạo ra món ăn ngon hơn thực bà.
- Nhưng mà ta đoán bằng 1 nửa vẫn là được a. dù sao luật là như vậy à.
- Cũng đúng, chỉ cần mùi thơm đã có thể thấy đẳng cấp của món ăn rồi. tuy có lẽ không bằng thực bà nhưng chắc chắn ngon hơn 1 nửa đi.
- Thật muốn ăn món này a. Nếu được thì ta nguyện ý trả 20 không 30 vạn đọa lạc tệ cũng được a.
……
Trong sự kinh ngạc của mọi người thì có lẽ 2 người Thiên tuyết và lão đổ thần là kinh nghi nhất. vì có lẽ bọn họ là 2 người đã từng nếm món của thực bà nên mùi thơm này thể hiện trình độ đến đâu là bọn họ biết rõ ràng nhất.
Nhất là Thiên Tuyết, thân là người trực tiếp sử dụng nhà bếp, nàng rõ ràng thứ được sử dụng trong món ăn này:
- Không thể nào, đây chắc chắn là lần đầu tiên sử dụng loại nước sốt đó nhưng sao hắn có thể kết hợp 1 cách nhuần nhuyễn như vậy. Không thể nào.
Nàng quả thật không tin được, loại nước sốt đó mới được thực bà sáng tạo ra cách đây không lâu, độ ngon khỏi cần bàn. Có thể nói chỉ cần nước sốt thôi thì cứt cũng thành món ngon. Nhưng cũng chính vì vậy mà việc tìm được nguyên liệu chính kết hợp với nó trở nên khó khăn. Bởi nếu chế biến không tốt thì mùi sốt sẽ áp hoàn toàn mùi thịt. Món ăn cũng ngon nhưng lúc đó thì sốt chi phối đầu bếp chứ không còn là đầu bếp toàn quyền quản lý nữa. nguyên liệu cực phẩm có thể là món quà trời cho với đầu bếp nhưng nó cũng chính là 1 cửa ải mà đầu bếp cần vượt qua để chân chính trưởng khống thứ vật phẩm kiêu căng khó thuần này.
Nàng được cho phép sử dụng loại nước sốt này được hơn 1 tháng nhưng đến nay vẫn chưa thể trưởng khống được nó. Nàng thử không biết bao nhiêu loại thịt, từ thú bình thường đến các loài thú cường đại nhưng kết quả chỉ có 1. Đó chính là mùi nước sốt át hết mùi thịt, trưởng khống món ăn.
Nhưng món này thì khác, dù chưa hoàn chỉnh nhưng rõ ràng trong đó vẫn còn mùi vị của món thịt. dù cho vị vẫn là quan trọng nhất nhưng chỉ ngửi mùi đã đủ biết trình độ của Cầm hơn hoàn toàn cô.
Cô không nhịn được mà mở nắp đĩa của bản thân. Lập tức mùi thơm ập đến khiến cho cô say mê. Dù đã ngửi mùi này không biết bao nhiêu lần nhưng chưa lần nào nó khiến cho cô say mê như vậy.
Trước mặt cô là 1 miếng thịt được nướng 1 cách hoàn chỉnh hiện lên vẻ đẹp quyến rũ. Thêm nước sốt lóng lánh trên nó khiến cho nó càng thêm quyến rũ mĩ lệ khiến cho người.
Cô không nhịn được nuốt nước miếng 1 cái. Cầm lấy 1 con dao khẽ cắt. rất mềm nhưng không nát.được nướng 1 cách cực kỳ hoàn mĩ.
Cắt lấy 1 miếng nhỏ, ngửi mùi thơm mê người. cô lại nuốt nướng miếng 1 phát nữa.
Cho vào miệng, khẽ cắn 1 miếng. Miếng thịt như tan ra hòa lẫn nước sốt mê hoặc đầu lưỡi của cô.
Mặt cô khẽ ửng đó. Ngon quá ngon, dù cho mùi nước sốt vẫn chiếm chủ đạo nhưng mà nó không lấn áp mùi thịt mà tôn lên mùi vị của thịt. Khiến cho chất thịt lên 1 tầm cao mơi.
Đến lúc này thì cô biết bản thân sai rồi, sai rất nhiều. cô vẫn luôn muốn chưởng khống nước sốt, cố gắng hết mực để tạo ra 1 món chính mà mùi vị có thể sánh ngang cùng nước sốt để khi đó khi chúng kết hợp lại sẽ không có trường hợp 1 món đàn áp món kia.
Nhưng Cầm lại làm ngược lại. anh lại tìm 1 chất thịt ngon nhưng mà có vị nhạt để cho nước sốt được phát huy 1 cách tối đa. Kéo theo chất thịt đi lên. Dù cho nó không thể bằng cách của cô nhưng rõ ràng nó mạnh hơn những món bình thường kia rất nhiều.
Tuy nhiên, nói là vậy chứ không phải là làm dễ dàng. Bởi vì chọn chất thịt đạt được khả năng phát huy cực hạn nước sốt cũng khó không kém gì tìm được chất thịt sánh ngang với nước sốt kia. Nếu không phải có kinh nghiệm đứng bếp cực kỳ phong phú thì chỉ sợ có tìm nữa tìm mãi cũng không phát hiện ra.
- Uy, ăn từ từ để cho lão đầu này 1 miếng với.
1 tiếng nói mang cô ra khỏi thế giới của bản thân. Ngẩng đầu lên chỉ thấu lão đổ thần đang chảy nước rãi nhìn cô.
Nhìn lại đĩa của bản thân. Không biết vì sao nàng chỉ ăn có 1 miếng nhỏ mà cả miếng lớn giờ chỉ còn 1 miếng nhỏ xíu.
Hóa ra trong cơn mê, nàng đã ăn gần hết đĩa thịt từ lúc nào. Giờ chỉ còn 1 miếng nho nhỏ như vậy.
Lão đổ thần sợ cô nàng ăn hết nên buộc phải lên tiếng. Không có cách, món này quá mê người khiến con sâu thèm ăn trong người lão bắt đầu nổi dậy không ngăn lại được.
Không thèm chờ sự đồng ý của cô nàng, lão đã lao đến giành lấy miếng cuối cùng mà lão đánh đổi cả da mặt để giành lấy.
Và lão lập tức cảm thấy sự đánh đổi này là lời. Món này ngon hơn hẳn món của Thiên tuyết. Dù cho nó chưa đạt mức của thực bà nhưng chắc chắn đạt đến cấp độ đó.
Thật không ngờ thanh niên này lại thâm tàng bất lộ a.
Mắt lão lom khom nhìn về phía bàn của Cầm thì thấy mọi người vẫn còn đang chậm rãi thưởng thức. Trong đầu lão nảy lên ý tưởng là đi cướp 1 chút không nhỉ.
Nhưng đường đường là 1 siêu cấp đấu la sao lão lại có thể làm việc “ mất mặt” như vậy. Nếu có 1 mình thì ừ còn được nhưng ở đây còn nhiều người a. đồn ra ngoài thì không hay a, “ thanh danh” của lão sẽ mất hết.
Tuy nhiên thanh danh cũng không ăn được a. Mà món này lại ăn được.
Rốt cục là cần thanh danh hay là cần no bụng đây.
Thật có chút khó lựa chọn mà.
Vấn đề này cần thời gian suy nghĩ. Nhưng cmn suy nghĩ nữa thì mấy người này sẽ ăn hết mất.
Lúc đó chỉ sợ là ngồi khóc.
Sống trên đời không vì mình trời chu đất diệt a.
Miếng ăn là miếng nhục mà. Vì miếng ăn, liều.
Đúng lúc lão đưa ra quyết định đầy khó khăn thì 1 dọng nói vang lên.
Chờ cũng không lâu, sau 30 phút, Cầm từ từ đẩy xe kít đi ra, trong có 1 đĩa đồ ăn được đậy đụng cẩn thận. tiến đến bàn,Cầm mỉm cười thân thiện:
- Mời thưởng thức.
Rồi lại tiến vào bếp. Và khi ra không chỉ có 1 đĩa. Nhưng Cầm không có tiến đến bàn này mà ra bàn khác nơi 4 cô nàng đã chuẩn bị sẵn dụng cụ.
Lão đổ thần thấy vậy bất mãn nói:
- Uy, tiểu tử. thế phần ta đâu.
Cầm liếc lão bằng nửa con mắt:
- Lão có trách nhiệm quái gì đâu mà được ăn. Ta cũng không có rảnh để làm thêm cho lão.
- Hơn nữa vừa nãy cả bàn tiệc lão đều ăn gần hết rồi còn chưa thấy thỏa mãn a. Cẩn thận chết no đấy.
Rồi anh không thèm để ý nữa mà về bàn của bản thân. Nhìn các cô nàng nói:
- Vậy chúng ta cũng bắt đầu bữa ăn tối của bản thân đi nhỉ.
Các cô nàng rõ ràng chỉ chờ có thể là mở lồng. Lập tức, 1 mùi thơm mê người truyền ra quanh quẩn trong phòng kích thích cơn thèm ăn của con người.
Nhưng kẻ ngồi xem không nhịn được mà nuốt nước miếng:
- Thơm quá, riêng mùi thơm thôi đã không thua kém món của thực bà bao nhiêu rồi. Thật muốn biết vị món này như thế nào a.
- Xem ra lần này Thiên Tuyết tiểu thư chơi quá đà rồi. Chỉ cần ngửi mùi thôi đã có thể thấy món ăn này không đơn giản. Chỉ sợ lần này Thiên Tuyết phải thua a.
- Đừng quên còn có thực bà a. Ta không tin thanh niên trước mắt này có thể tạo ra món ăn ngon hơn thực bà.
- Nhưng mà ta đoán bằng 1 nửa vẫn là được a. dù sao luật là như vậy à.
- Cũng đúng, chỉ cần mùi thơm đã có thể thấy đẳng cấp của món ăn rồi. tuy có lẽ không bằng thực bà nhưng chắc chắn ngon hơn 1 nửa đi.
- Thật muốn ăn món này a. Nếu được thì ta nguyện ý trả 20 không 30 vạn đọa lạc tệ cũng được a.
……
Trong sự kinh ngạc của mọi người thì có lẽ 2 người Thiên tuyết và lão đổ thần là kinh nghi nhất. vì có lẽ bọn họ là 2 người đã từng nếm món của thực bà nên mùi thơm này thể hiện trình độ đến đâu là bọn họ biết rõ ràng nhất.
Nhất là Thiên Tuyết, thân là người trực tiếp sử dụng nhà bếp, nàng rõ ràng thứ được sử dụng trong món ăn này:
- Không thể nào, đây chắc chắn là lần đầu tiên sử dụng loại nước sốt đó nhưng sao hắn có thể kết hợp 1 cách nhuần nhuyễn như vậy. Không thể nào.
Nàng quả thật không tin được, loại nước sốt đó mới được thực bà sáng tạo ra cách đây không lâu, độ ngon khỏi cần bàn. Có thể nói chỉ cần nước sốt thôi thì cứt cũng thành món ngon. Nhưng cũng chính vì vậy mà việc tìm được nguyên liệu chính kết hợp với nó trở nên khó khăn. Bởi nếu chế biến không tốt thì mùi sốt sẽ áp hoàn toàn mùi thịt. Món ăn cũng ngon nhưng lúc đó thì sốt chi phối đầu bếp chứ không còn là đầu bếp toàn quyền quản lý nữa. nguyên liệu cực phẩm có thể là món quà trời cho với đầu bếp nhưng nó cũng chính là 1 cửa ải mà đầu bếp cần vượt qua để chân chính trưởng khống thứ vật phẩm kiêu căng khó thuần này.
Nàng được cho phép sử dụng loại nước sốt này được hơn 1 tháng nhưng đến nay vẫn chưa thể trưởng khống được nó. Nàng thử không biết bao nhiêu loại thịt, từ thú bình thường đến các loài thú cường đại nhưng kết quả chỉ có 1. Đó chính là mùi nước sốt át hết mùi thịt, trưởng khống món ăn.
Nhưng món này thì khác, dù chưa hoàn chỉnh nhưng rõ ràng trong đó vẫn còn mùi vị của món thịt. dù cho vị vẫn là quan trọng nhất nhưng chỉ ngửi mùi đã đủ biết trình độ của Cầm hơn hoàn toàn cô.
Cô không nhịn được mà mở nắp đĩa của bản thân. Lập tức mùi thơm ập đến khiến cho cô say mê. Dù đã ngửi mùi này không biết bao nhiêu lần nhưng chưa lần nào nó khiến cho cô say mê như vậy.
Trước mặt cô là 1 miếng thịt được nướng 1 cách hoàn chỉnh hiện lên vẻ đẹp quyến rũ. Thêm nước sốt lóng lánh trên nó khiến cho nó càng thêm quyến rũ mĩ lệ khiến cho người.
Cô không nhịn được nuốt nước miếng 1 cái. Cầm lấy 1 con dao khẽ cắt. rất mềm nhưng không nát.được nướng 1 cách cực kỳ hoàn mĩ.
Cắt lấy 1 miếng nhỏ, ngửi mùi thơm mê người. cô lại nuốt nướng miếng 1 phát nữa.
Cho vào miệng, khẽ cắn 1 miếng. Miếng thịt như tan ra hòa lẫn nước sốt mê hoặc đầu lưỡi của cô.
Mặt cô khẽ ửng đó. Ngon quá ngon, dù cho mùi nước sốt vẫn chiếm chủ đạo nhưng mà nó không lấn áp mùi thịt mà tôn lên mùi vị của thịt. Khiến cho chất thịt lên 1 tầm cao mơi.
Đến lúc này thì cô biết bản thân sai rồi, sai rất nhiều. cô vẫn luôn muốn chưởng khống nước sốt, cố gắng hết mực để tạo ra 1 món chính mà mùi vị có thể sánh ngang cùng nước sốt để khi đó khi chúng kết hợp lại sẽ không có trường hợp 1 món đàn áp món kia.
Nhưng Cầm lại làm ngược lại. anh lại tìm 1 chất thịt ngon nhưng mà có vị nhạt để cho nước sốt được phát huy 1 cách tối đa. Kéo theo chất thịt đi lên. Dù cho nó không thể bằng cách của cô nhưng rõ ràng nó mạnh hơn những món bình thường kia rất nhiều.
Tuy nhiên, nói là vậy chứ không phải là làm dễ dàng. Bởi vì chọn chất thịt đạt được khả năng phát huy cực hạn nước sốt cũng khó không kém gì tìm được chất thịt sánh ngang với nước sốt kia. Nếu không phải có kinh nghiệm đứng bếp cực kỳ phong phú thì chỉ sợ có tìm nữa tìm mãi cũng không phát hiện ra.
- Uy, ăn từ từ để cho lão đầu này 1 miếng với.
1 tiếng nói mang cô ra khỏi thế giới của bản thân. Ngẩng đầu lên chỉ thấu lão đổ thần đang chảy nước rãi nhìn cô.
Nhìn lại đĩa của bản thân. Không biết vì sao nàng chỉ ăn có 1 miếng nhỏ mà cả miếng lớn giờ chỉ còn 1 miếng nhỏ xíu.
Hóa ra trong cơn mê, nàng đã ăn gần hết đĩa thịt từ lúc nào. Giờ chỉ còn 1 miếng nho nhỏ như vậy.
Lão đổ thần sợ cô nàng ăn hết nên buộc phải lên tiếng. Không có cách, món này quá mê người khiến con sâu thèm ăn trong người lão bắt đầu nổi dậy không ngăn lại được.
Không thèm chờ sự đồng ý của cô nàng, lão đã lao đến giành lấy miếng cuối cùng mà lão đánh đổi cả da mặt để giành lấy.
Và lão lập tức cảm thấy sự đánh đổi này là lời. Món này ngon hơn hẳn món của Thiên tuyết. Dù cho nó chưa đạt mức của thực bà nhưng chắc chắn đạt đến cấp độ đó.
Thật không ngờ thanh niên này lại thâm tàng bất lộ a.
Mắt lão lom khom nhìn về phía bàn của Cầm thì thấy mọi người vẫn còn đang chậm rãi thưởng thức. Trong đầu lão nảy lên ý tưởng là đi cướp 1 chút không nhỉ.
Nhưng đường đường là 1 siêu cấp đấu la sao lão lại có thể làm việc “ mất mặt” như vậy. Nếu có 1 mình thì ừ còn được nhưng ở đây còn nhiều người a. đồn ra ngoài thì không hay a, “ thanh danh” của lão sẽ mất hết.
Tuy nhiên thanh danh cũng không ăn được a. Mà món này lại ăn được.
Rốt cục là cần thanh danh hay là cần no bụng đây.
Thật có chút khó lựa chọn mà.
Vấn đề này cần thời gian suy nghĩ. Nhưng cmn suy nghĩ nữa thì mấy người này sẽ ăn hết mất.
Lúc đó chỉ sợ là ngồi khóc.
Sống trên đời không vì mình trời chu đất diệt a.
Miếng ăn là miếng nhục mà. Vì miếng ăn, liều.
Đúng lúc lão đưa ra quyết định đầy khó khăn thì 1 dọng nói vang lên.