Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi lời từ chối Cầm vẫn không khỏi cảm thấy thất vọng 1 chút. Hít 1 hơi lấy lại tâm lý, Cầm mỉm cười nhã nhặn nói:
- Có thể cho ta biết lý do sao. Để xem chúng ta có thể bàn bạc thêm. Nếu vì các vị sinh sống không quen trên bờ thì ta có thể hỗ trợ hết mức có thể.
Đại trưởng lão khẽ lắc đầu:
- Không phải vậy, thứ mà ngươi mang đến cực kỳ tốt. Không chỉ cho chúng ta mà cho cả hồn sư và hồn thú ở vùng biển này. Việc có lợi lớn như vậy thì chút bất tiện như lên bờ sẽ chẳng là gì. Tuy nhiên, tộc chúng ta có nỗi khổ riêng không nói được. Nên chỉ có thể nói lời xin lỗi.
Cầm nghe vậy thì nhíu màu không thôi. Xem ra trong này quả thật là có ẩn tình. Thậm chí là 1 bí mật kinh thiên động địa.
Nó có thể kéo chân cả 1 tộc quần mạnh mẽ như là tộc nhân ngư đã đủ thấy độ nguy hiểm của bí ẩn này. Nếu mà Cầm có hổi sợ rằng anh lại phải quấn vào 1 hố sâu không đáy a.
Nhưng mà Cầm có chút không cam tâm. Nếu không có tộc nhân ngư thì hồn tháp của anh cũng không thể nào phát triển nhanh chóng. Trong khi đó kẻ địch của anh vẫn đang ẩn trong bóng đêm chờ đâm cho anh 1 đao bất cứ lúc nào. Mà còn 1 con quái vật cực kỳ khủng bố. Sức mạnh đạt đến mức nào không ai biết đang chờ anh đối phó. Cầm sợ rằng bản thân mình không thể từ từ phát triển được
Rắc rối cũng đủ nhiều rồi thì ngại gì có thêm càng nhiều rắc rối nữa cơ chứ.
Cầm hít 1 hơi thật sâu rồi nói:
- Nếu các vị không ngại có thể nói cho ta biết 1 chút được không. Tuy không biết kẻ hèn này có thể làm gì cho các vị nhưng mà ta sẽ tận lực đi.
Các vị trưởng lão nhìn nhau như đang phân vân. Tin tức kia quá kinh người, nếu lộ ra chắc chắn sẽ đưa đến 1 đợt tinh phong huyết vũ.
Tuy nhiên, các nàng cũng cảm thấy thiếu niên trước mặt này không tầm thường. Có lẽ sẽ làm được cái gì đó chăng
Cầm thu hết cử động của các vị trưởng lão vào trong. Anh hít sâu 1 hơi, từ người anh, khí tức thần thánh hiển lộ ra. Trên trán anh chàng, 1 con mắt mờ ảo hiện ra.
- Đây là…
Các vị trưởng lão tộc nhân ngư kinh ngạc mắt chứ a mồm chữ o.xem ra bọn họ cũng nhận ra được đây chính là cái gì:
- Chắc các vị cũng nhận ra rồi đi. Không sai, ta chính là 1 được truyền thừa của thần. tuy ta không biết ta có thể làm được cái gì hỗ trợ các vị không nhưng mà có thể cho ta 1 cơ hội thử không.
Các vị trưởng lão nhìn nhau rồi khẽ gật đầu. Đại trưởng lão khẽ du tẩu nói:
- Đi theo ta, chỉ 1 mình người.
Cầm gật đầu, giang tay trấn an các cô nàng rồi bơi theo đại trưởng lão.
2 người đi sâu vào trong cung điện. tiến đến 1 mê cũng phức tạp. Cực kỳ phức tạp, nếu không có người dẫn đường thì chỉ sợ lạc đường mà chết ở đây ấy chứ.
Rốt cục trong này đang cất dấu cái gì đây.
Đi tầm 30 phút. Cuối cùng bọn họ đã đến cuối cùng của mê cung,nhưng ở đó chỉ có 1 thâm uyên sâu thăm thẳm. Cầm khẽ nhíu mày, thật không biết vì sao lại không có bất cứ cái gì ở đây.
- Thịch…
1 tiếng tim đập yếu ớt truyền đến tai Cầm. Ngay sau đó, Cầm có thể cảm thấy áp lực cực đại truyền đến mang theo vô tận ma khí. Theo bản năng Cầm lùi lại, cả người căng cứng, khí thế phun trào. Sau lưng, 8 hồn hoàn hiện ra.
- Không cần khẩn trương. Thứ đó vẫn đang bị phong ấn dưới sâu thâm uyên. Dù nó vẫn luôn luôn muốn xung kích phong ấn nhưng mà tộc chúng ta vẫn ở đây liều chết duy trì phong ấn này.
- Đó là.. 1 trái tim đi.
- Không sai, đây là 1 trái tim. 1 trái tim của 1 con quái vật cực kỳ cường đại. tộc chúng ta từ bao đời nay luôn thủ hộ nơi đây không đi đẩu chỉ vì bảo vệ phong ấn không cho trái tim này có thể thoát ra ngoài gây họa cho chúng sinh.
- Ngươi có biết vì sao tộc nhân ngư chúng ta lại có thiên phú điều khiển biển cả cũng như có tam xoa kích không. Đó không phải là do 1 vị công chúa nào đó là người yêu của hải thần. tin tức này do chính tộc ta tung ra để mê hoặc những kẻ có dị tâm. Chúng ta không lo lắng bọn họ gây khó dễ cho tộc nhân ngư nhưng mà do không cản được những tên đó tiến vào trong tộc,nhỡ mà những tộc quần đó bị mê hoặc thì sợ rằng sẽ rắc rối rất nhiều.
- Nêu vậy chẳng lẽ thiên phú này là hải thần ban tặng để tộc nhân ngư có khả năng trấn áp trái tim này sao.
- Nói vậy cũng được. Nhưng nếu chính xác ra thì cần thứ đó mới có thể trấn áp được trái tim. Phong ấn này cực kỳ huyền diệu. Nó kết nối với cả đại hải để trấn áp tà vật.Nhưng mà dù sao phong ấn cũng là vật chết, nếu không có người điều khiển, không có bổ xung thì đến 1 thời gian nào đó khi phong ấn xuất hiện vết nứt thì hạo kiếp chắc chắn sẽ giáng lâm. Nhất định cần có những người đứng ra duy trì đại trận. Và người được chọn đó chính là nhân ngư hoàng. Còn lý do vì sao thì chắc ta cũng không nhiều lời nhỉ.
Tất nhiên là Cầm biết lý do vì sao. Tinh thần lực. Trận pháp rất huyền ảo nhưng muốn tạo thành trận pháp thì ngoài vật liệu phụ trợ ra còn cần người đó có tinh thần lực cực kỳ lớn chèo trống. Nếu tinh thần lực không đủ mà cố thì chờ đợi ngươi chỉ có phản phệ mà trọng thương thậm chí là ngớ ngẩn cũng không chừng. Thảo nào mà tộc nhân ngư được chọn.
Nếu Cầm đoán không sai thì nhân ngư hoàng cũng không phải là nhân ngư có huyết mạch đặc biệt mà là người có được tinh thần lực siêu cường, có thể tuân theo 1 thủ pháp nào đó mà khống chế đại trận. Xem ra việc chưởng khống biển cả cũng là từ đại trận này mà ra.
Hố sâu, thật là quá sâu. Cầm cũng có chút hối hận khi mà tìm hiểu cái bí mật này. Rõ ràng với thực lực hiện giờ, anh còn lâu mới có thể chiến thắng được trái tim kia. Mà dù có chiến thắng được chỉ sợ anh cũng không thể chiến 1 trận. Hải thần không có giết mà đem phong ấn ở đây chỉ có 2 khả năng. 1 là hải thần vô pháp giết được trái tim này nên phải phong ấn chờ đợi điều gì đó. 2 là hải thần có thể giết được nhưng mà lai không thể giết, phong ấn ở đây để ai đó phải dè chừng hoặc có thể nói là giấu đi để kìm hãm kẻ nào đó.
Dù là lý do nào thì sợ rằng Cầm cũng vô phá giúp được tộc nhân ngư.Cuối cùng anh cũng đã hiểu nỗi khổ tâm của bọn họ. tộc nhân ngư không phải là không muốn giúp anh mà là không dám hay nói chính xác ra là không thể ra ngoài.bởi trên người bọn họ đã có khí tức của trái tim này.Lúc trước Cầm cũng không để ý vì nó quá nhạt, anh cho rằng là khí tức của biển sâu. Nhưng giờ đến đây, Cầm mới biết đó chính là khí tức của trái tim này. Mỗi lần nó xông phá phong ấn thì đại lượng hắc khí lại tràn ra. Dù đã được cản lại rất nhiều nhưng mà tộc nhân ngư cũng không có biện pháp thanh lọc thứ này. Chỉ có thể mặc nó chầm chậm lan ra cả khu vực.
Sống ở đây 1 thời gian ngắn thì không sao, đi lên bờ 1 thời gian là hết nhưng nhân ngư nào không sống rất nhiều năm ở đây. Có thể nói là ai cũng nhiều ít bị cái khí tức hắc ám này bám vào người như dòi như bọ muốn bỏ cũng không làm được.
Thỉnh thoảng lên bờ có lẽ không sao nhưng nếu tộc nhân ngư chuyển hẳn lên hoạt động gần bờ, nhất là làm cái công việc chắc chắn sẽ nổi tiếng_ người khế ước của hồn tháp thì chỉ sợ chẳng mấy chốc những kẻ đang truy tìm trái tim này sẽ tìm đến tộc nhân ngư mà thôi.
Bọn họ tấn công chính diện có lẽ không sợ. Chỉ sợ bọn họ chơi đùa ám chiếu. Không cẩn thận để trái tim thoát khốn thì. Cầm cũng không biết sẽ có điều kinh khủng nào xảy ra.
Khẽ thở dài 1 hơi, có lẽ lần này anh phải từ bỏ rồi a.
- Có thể cho ta biết lý do sao. Để xem chúng ta có thể bàn bạc thêm. Nếu vì các vị sinh sống không quen trên bờ thì ta có thể hỗ trợ hết mức có thể.
Đại trưởng lão khẽ lắc đầu:
- Không phải vậy, thứ mà ngươi mang đến cực kỳ tốt. Không chỉ cho chúng ta mà cho cả hồn sư và hồn thú ở vùng biển này. Việc có lợi lớn như vậy thì chút bất tiện như lên bờ sẽ chẳng là gì. Tuy nhiên, tộc chúng ta có nỗi khổ riêng không nói được. Nên chỉ có thể nói lời xin lỗi.
Cầm nghe vậy thì nhíu màu không thôi. Xem ra trong này quả thật là có ẩn tình. Thậm chí là 1 bí mật kinh thiên động địa.
Nó có thể kéo chân cả 1 tộc quần mạnh mẽ như là tộc nhân ngư đã đủ thấy độ nguy hiểm của bí ẩn này. Nếu mà Cầm có hổi sợ rằng anh lại phải quấn vào 1 hố sâu không đáy a.
Nhưng mà Cầm có chút không cam tâm. Nếu không có tộc nhân ngư thì hồn tháp của anh cũng không thể nào phát triển nhanh chóng. Trong khi đó kẻ địch của anh vẫn đang ẩn trong bóng đêm chờ đâm cho anh 1 đao bất cứ lúc nào. Mà còn 1 con quái vật cực kỳ khủng bố. Sức mạnh đạt đến mức nào không ai biết đang chờ anh đối phó. Cầm sợ rằng bản thân mình không thể từ từ phát triển được
Rắc rối cũng đủ nhiều rồi thì ngại gì có thêm càng nhiều rắc rối nữa cơ chứ.
Cầm hít 1 hơi thật sâu rồi nói:
- Nếu các vị không ngại có thể nói cho ta biết 1 chút được không. Tuy không biết kẻ hèn này có thể làm gì cho các vị nhưng mà ta sẽ tận lực đi.
Các vị trưởng lão nhìn nhau như đang phân vân. Tin tức kia quá kinh người, nếu lộ ra chắc chắn sẽ đưa đến 1 đợt tinh phong huyết vũ.
Tuy nhiên, các nàng cũng cảm thấy thiếu niên trước mặt này không tầm thường. Có lẽ sẽ làm được cái gì đó chăng
Cầm thu hết cử động của các vị trưởng lão vào trong. Anh hít sâu 1 hơi, từ người anh, khí tức thần thánh hiển lộ ra. Trên trán anh chàng, 1 con mắt mờ ảo hiện ra.
- Đây là…
Các vị trưởng lão tộc nhân ngư kinh ngạc mắt chứ a mồm chữ o.xem ra bọn họ cũng nhận ra được đây chính là cái gì:
- Chắc các vị cũng nhận ra rồi đi. Không sai, ta chính là 1 được truyền thừa của thần. tuy ta không biết ta có thể làm được cái gì hỗ trợ các vị không nhưng mà có thể cho ta 1 cơ hội thử không.
Các vị trưởng lão nhìn nhau rồi khẽ gật đầu. Đại trưởng lão khẽ du tẩu nói:
- Đi theo ta, chỉ 1 mình người.
Cầm gật đầu, giang tay trấn an các cô nàng rồi bơi theo đại trưởng lão.
2 người đi sâu vào trong cung điện. tiến đến 1 mê cũng phức tạp. Cực kỳ phức tạp, nếu không có người dẫn đường thì chỉ sợ lạc đường mà chết ở đây ấy chứ.
Rốt cục trong này đang cất dấu cái gì đây.
Đi tầm 30 phút. Cuối cùng bọn họ đã đến cuối cùng của mê cung,nhưng ở đó chỉ có 1 thâm uyên sâu thăm thẳm. Cầm khẽ nhíu mày, thật không biết vì sao lại không có bất cứ cái gì ở đây.
- Thịch…
1 tiếng tim đập yếu ớt truyền đến tai Cầm. Ngay sau đó, Cầm có thể cảm thấy áp lực cực đại truyền đến mang theo vô tận ma khí. Theo bản năng Cầm lùi lại, cả người căng cứng, khí thế phun trào. Sau lưng, 8 hồn hoàn hiện ra.
- Không cần khẩn trương. Thứ đó vẫn đang bị phong ấn dưới sâu thâm uyên. Dù nó vẫn luôn luôn muốn xung kích phong ấn nhưng mà tộc chúng ta vẫn ở đây liều chết duy trì phong ấn này.
- Đó là.. 1 trái tim đi.
- Không sai, đây là 1 trái tim. 1 trái tim của 1 con quái vật cực kỳ cường đại. tộc chúng ta từ bao đời nay luôn thủ hộ nơi đây không đi đẩu chỉ vì bảo vệ phong ấn không cho trái tim này có thể thoát ra ngoài gây họa cho chúng sinh.
- Ngươi có biết vì sao tộc nhân ngư chúng ta lại có thiên phú điều khiển biển cả cũng như có tam xoa kích không. Đó không phải là do 1 vị công chúa nào đó là người yêu của hải thần. tin tức này do chính tộc ta tung ra để mê hoặc những kẻ có dị tâm. Chúng ta không lo lắng bọn họ gây khó dễ cho tộc nhân ngư nhưng mà do không cản được những tên đó tiến vào trong tộc,nhỡ mà những tộc quần đó bị mê hoặc thì sợ rằng sẽ rắc rối rất nhiều.
- Nêu vậy chẳng lẽ thiên phú này là hải thần ban tặng để tộc nhân ngư có khả năng trấn áp trái tim này sao.
- Nói vậy cũng được. Nhưng nếu chính xác ra thì cần thứ đó mới có thể trấn áp được trái tim. Phong ấn này cực kỳ huyền diệu. Nó kết nối với cả đại hải để trấn áp tà vật.Nhưng mà dù sao phong ấn cũng là vật chết, nếu không có người điều khiển, không có bổ xung thì đến 1 thời gian nào đó khi phong ấn xuất hiện vết nứt thì hạo kiếp chắc chắn sẽ giáng lâm. Nhất định cần có những người đứng ra duy trì đại trận. Và người được chọn đó chính là nhân ngư hoàng. Còn lý do vì sao thì chắc ta cũng không nhiều lời nhỉ.
Tất nhiên là Cầm biết lý do vì sao. Tinh thần lực. Trận pháp rất huyền ảo nhưng muốn tạo thành trận pháp thì ngoài vật liệu phụ trợ ra còn cần người đó có tinh thần lực cực kỳ lớn chèo trống. Nếu tinh thần lực không đủ mà cố thì chờ đợi ngươi chỉ có phản phệ mà trọng thương thậm chí là ngớ ngẩn cũng không chừng. Thảo nào mà tộc nhân ngư được chọn.
Nếu Cầm đoán không sai thì nhân ngư hoàng cũng không phải là nhân ngư có huyết mạch đặc biệt mà là người có được tinh thần lực siêu cường, có thể tuân theo 1 thủ pháp nào đó mà khống chế đại trận. Xem ra việc chưởng khống biển cả cũng là từ đại trận này mà ra.
Hố sâu, thật là quá sâu. Cầm cũng có chút hối hận khi mà tìm hiểu cái bí mật này. Rõ ràng với thực lực hiện giờ, anh còn lâu mới có thể chiến thắng được trái tim kia. Mà dù có chiến thắng được chỉ sợ anh cũng không thể chiến 1 trận. Hải thần không có giết mà đem phong ấn ở đây chỉ có 2 khả năng. 1 là hải thần vô pháp giết được trái tim này nên phải phong ấn chờ đợi điều gì đó. 2 là hải thần có thể giết được nhưng mà lai không thể giết, phong ấn ở đây để ai đó phải dè chừng hoặc có thể nói là giấu đi để kìm hãm kẻ nào đó.
Dù là lý do nào thì sợ rằng Cầm cũng vô phá giúp được tộc nhân ngư.Cuối cùng anh cũng đã hiểu nỗi khổ tâm của bọn họ. tộc nhân ngư không phải là không muốn giúp anh mà là không dám hay nói chính xác ra là không thể ra ngoài.bởi trên người bọn họ đã có khí tức của trái tim này.Lúc trước Cầm cũng không để ý vì nó quá nhạt, anh cho rằng là khí tức của biển sâu. Nhưng giờ đến đây, Cầm mới biết đó chính là khí tức của trái tim này. Mỗi lần nó xông phá phong ấn thì đại lượng hắc khí lại tràn ra. Dù đã được cản lại rất nhiều nhưng mà tộc nhân ngư cũng không có biện pháp thanh lọc thứ này. Chỉ có thể mặc nó chầm chậm lan ra cả khu vực.
Sống ở đây 1 thời gian ngắn thì không sao, đi lên bờ 1 thời gian là hết nhưng nhân ngư nào không sống rất nhiều năm ở đây. Có thể nói là ai cũng nhiều ít bị cái khí tức hắc ám này bám vào người như dòi như bọ muốn bỏ cũng không làm được.
Thỉnh thoảng lên bờ có lẽ không sao nhưng nếu tộc nhân ngư chuyển hẳn lên hoạt động gần bờ, nhất là làm cái công việc chắc chắn sẽ nổi tiếng_ người khế ước của hồn tháp thì chỉ sợ chẳng mấy chốc những kẻ đang truy tìm trái tim này sẽ tìm đến tộc nhân ngư mà thôi.
Bọn họ tấn công chính diện có lẽ không sợ. Chỉ sợ bọn họ chơi đùa ám chiếu. Không cẩn thận để trái tim thoát khốn thì. Cầm cũng không biết sẽ có điều kinh khủng nào xảy ra.
Khẽ thở dài 1 hơi, có lẽ lần này anh phải từ bỏ rồi a.