Sau 1 lúc lâu, Cầm mới cơ bản hỗ trợ kìm nén độc của những người ở đây. Cầm tạm thời không có khả năng giải độc hoàn toàn nhưng mà kìm chế lại vẫn có thể. Hơn nữa những người này không ai không phải là phong hào đấu la.Khả năng chống cự chắc chắn rất mạnh. Chỉ cần không động võ vẫn có thể sống lâu vài ba năm.
Sau khi hoàn thành xong. Cầm thở dài 1 hơi. Quay sang nhìn 1 vị bá chủ hỏi:
- Con hồn thú bảo vệ khu này thế nào rồi. Các vị giải quyết nó ra sao.
Vị bá chủ này khẽ thở dài:
- Con quái vật đó quả thật là rất mạnh,chí ít phải đạt đến 50 vạn năm. Lại rất ương bướng, lúc đầu chúng ta dùng lễ đối đãi nhưng hắn nhất quyết không rời đi. Do đó chỉ có thể chiến đấu.
-Không thể không nói, con quái vật này thật là khó đối phó.Không ngờ nó lại có thuộc tính cực hạn kim. Lợi nhận của nó quá sắc bén có thể cắt xuyên qua được hộ giáp của chúng ta. Nhưng rõ ràng nó có hạn chế gì đó nên khi tấn công luôn tránh chỗ hiểm, cố gắng làm chúng ta mất sức chiến đấu nhưng không mất mạng.
- Chính thâm hải bá chủ là người nhìn ra điều này đầu tiên. Thế là hắn kiến nghị liều chết để chiến thắng, miễn là không chết là được rồi. Quả thật là có hiệu quả. Con hồn thú đó không giết bất cứ ai, cùng lắm là làm chúng ta bị thương nặng.bị nhóm của ta tấn công liên miên đàn áp. Tất nhiên, nhớ đến lời của ngươi chúng ta không giết chết nó mà chặt gãy 2 cánh của nó, khiến nó bị thương nặng không thể chiến đấu lại.
- Nhưng cũng chính vì dùng chiến thuật liều chết mà tất cả những người lên đảo đều nhận các vết thương không hề nhẹ.
- Giờ ngẫm lại mới thấy lúc đó tên thâm hải đó nhìn rất chật vật nhưng các vết thương cũng không sâu, nhìn dọa người nhưng mà thật ra cũng chẳng ảnh hưởng bao nhiêu chiến lực. Thật là đáng chết mà.
Nghe xong, Cầm mới nhẹ thở dài, không chết liền tốt, không chết liền tốt.
- Thế hiện giờ nó ở đâu.
Theo hướng chỉ của vị bá chủ này, Cầm lập tức hướng về 1 phía mà đi. Nơi đó hiển hiện từng vết cắt phẳng lỳ sâu hoắm. Nên biết, kim loại trên đảo này không phải như đá bình thường, đấu thánh bình thường cũng không thể lưu lại trên nó vết thương. Ở khu vực trung tâm như thế này thì sợ rằng đấu la còn chưa chắc có thể lưu lại vết thương trên đó.
Có thể tạo thành vết tích như thế này đã biết thực lực của con này cao đến mức nào. Mà đây có lẽ chỉ là đạn lạc mà thôi. Thực lực quả là kinh khủng.
Tiến sâu vào trong, ở 1 hố sâu, 1 thân ảnh đang nằm thoi thóp ở đó.
Đó là 1 con hồn thú dạng Cầm. Trước khi bị thế này chắc chắn đây là 1 con hồn thú rất đẹp. Lông màu vàng mượt mà, thân thon gọn đầy cao quý.
Nhưng giờ màu lông vàng cao quý đó đã bị nhuộm một màu đỏ của máu. Đôi cánh đã bị cắt rời.
Trên lưng cũng như bụng của nó, vết thương chồng chất và chồng chết.
Nếu không phải sinh mệnh nó ngoan cường thì khi mất nhiều máu như vậy nó không biết đã chết không biết bao nhiêu lần.
Nhưng không chết cũng cách chết không xa.
Anh khẽ nhíu mày, bỏ mặc thế này có phải quá hay không. Chẳng khác gì sống chết mặc bay. Dù cho sức hồi phục của 50 vạn năm hồn thú là cực kỳ cường đại nhưng mà bị đánh đến hấp hối thế này thì hồi phục thế nào được.
Nhưng may sao vẫn còn 1 hơi. Cầm thở dài 1 hơi. Có lẽ vẫn có thể cứu chữa đi.
Vẫn còn kịp.
Nhưng ngay khi Cầm tiến đên gần, con cự cầm đột nhiên mở mắt. từ người nó, 1 khí thế kinh người tỏa ra:
- Nhân loại, tránh ra đi. Ta không cần ngươi đến giả vờ làm người tốt.Tuy ta được lệnh không được giết các ngươi nhưng nếu các ngươi vô tình bị dư uy giết chết thì đó không phải là lỗi của ta đâu.
Cầm nghe xong thì lập tức biết vì sao mà con này lại chịu thảm trạng như vậy. Nó hoàn toàn không muốn những kẻ đã đánh bại mình chữa trị cho bản thân mình.
Cầm có thể cảm nhận được sự cao ngạo của nó. Cao ngạo đến độ không chấp nhận bất cứ sự thương hại nào dù cho phải trả giá bằng cái chết.
Thật là cứng quá. Nhưng mà cứng quá rõ ràng lại dễ gẫy.
Thở dài 1 hơi. Cầm không thể không lần nữa hiển lộ ra vận mệnh chi nhãn cùng với hỏa long trảo.
Y như rằng, khí tức tàn bạo từ người con hồn thú này dã giảm đi rất nhiều. Vẻ mặt nó hiện lên sự ngạc nhiên vô cùng:
- Đây là… ngươi là.
- Không sai, ta chính là truyền nhân của vận mệnh nữ thần. Còn đây chắc ngươi cũng nhận ra đi, là Long Hỏa. Nàng giờ đã thành hồn linh của ta rồi. nàng bị kẻ đã lấy được 2 bộ phận giết chết,
- Cái gì… 2 bộ phận. Vậy chẳng lẽ.
- Không sai, thủy cùng hỏa đã mất. Giờ chỉ còn thổ và kim của ngươi. Nhưng mà có cản được sao, khó rất khó. Nên ta mới cử người tiến đến dây thuyết phục ngươi rời di. Bởi vì có lẽ ngươi biết sự kinh khủng của thứ mà ngươi đang trông coi. 1 món đã khó khống chế thì 2 món càng khó hơn. Không những thế, kẻ lấy được thực lực đã đạt đến cực hạn đấu la. Có thể nói hiện thời không có ai có thể cản lại hắn. Trừ phi là thần hạ xuống.
- Do đó ta cử người tiến đến đây thuyết phục ngươi rời đi. Hiện giờ chỉ có thể tạm tránh đầu bão đi mà thôi.
Nhưng đáp lại hắn chỉ là 1 ánh mắt khinh bỉ:
- Ta vẫn nghĩ người được vận mệnh nữ thần chọn để giải quyết sự tình này thì có bản sự rất lớn nhưng không ngờ ngươi lại chỉ là 1 tên hèn nhát. Thật không biết vì sao 1 người tinh minh như vận mệnh nữ thần lại chọn ngươi làm người thừa kế. Hừ, chúng ta làm nhiệm vụ này đã xác nhận là dùng cả tính mạng để thủ được phong ấn này. Chỉ khi chúng ta hấp hối chết đi thì những kẻ dị tâm mới có khả năng lấy đi được những bộ phận đó.
Cầm nghe xong thì hơi nhíu mày 1 chút nhưng sau đó mặt anh hiện lên vẻ thản nhiên như bình thường:
- Hèn nhát. Gọi như vậy cũng được. Ta không thích bản thân hi sinh vô ích. Ngươi chết ở đây được cái gì? Thỏa mãn bản thân. Cuối cùng có cản lại được kẻ địch tụ tập đủ các bộ phận không? Đáp án có lẽ chính ngươi cũng biết đi. Trung thành không sợ chết cố nhiên tốt nhưng mà nó chỉ tốt ở 1 vài trường hợp chứ không phải bất cứ lúc nào cũng đúng. Không sợ chết để rồi cái chết của mình không những không làm kẻ địch yếu đi mà còn khiến hắn mạnh hơn thì cái chết đó chỉ là cái chết ngu xuẩn.
- Chết, không đáng sợ nhưng cái chết chẳng có nghĩa lý gì lại cực kỳ đáng sợ.
- Rồi sẽ đến 1 lúc, ta phải quyết 1 cuộc chiến quyết định với kẻ kia. Trận đấy dù ta có chết nhưng chắc chắn phải khiến cho hắn không dễ chịu. khi đó cái chết của chúng ta mới thật sự có ý nghĩa. Ngươi là muốn cái chết của mình có ý nghĩa hay là muốn cái chết của bản thân chả có bất cứ tác dụng gì.
- Ta cũng không biết vận mệnh nữ thần chọn ta làm người kế thừa là đúng hay là sai, ta cũng không biết bản thân liệu có thể chiến thắng được con quái vật đó không nhưng chí ít nhất ta phải chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng để quyết chiến 1 trận duy nhất. Dù bại cũng không còn cái gì tiếc nuối.
Con hồn thú lâm vào trầm mặc. Cuối cùng nó khẽ thở dài 1 hơi:
- Ta hiểu những gì ngươi nói. Từ ánh mắt của ngươi, ta biết ngươi nói là sự thật. Nhưng có lẽ ta khó có thể giúp ngươi cuộc chiến cuối cùng đó. Bởi vì, ta không thể nào rời khỏi đây
Sau khi hoàn thành xong. Cầm thở dài 1 hơi. Quay sang nhìn 1 vị bá chủ hỏi:
- Con hồn thú bảo vệ khu này thế nào rồi. Các vị giải quyết nó ra sao.
Vị bá chủ này khẽ thở dài:
- Con quái vật đó quả thật là rất mạnh,chí ít phải đạt đến 50 vạn năm. Lại rất ương bướng, lúc đầu chúng ta dùng lễ đối đãi nhưng hắn nhất quyết không rời đi. Do đó chỉ có thể chiến đấu.
-Không thể không nói, con quái vật này thật là khó đối phó.Không ngờ nó lại có thuộc tính cực hạn kim. Lợi nhận của nó quá sắc bén có thể cắt xuyên qua được hộ giáp của chúng ta. Nhưng rõ ràng nó có hạn chế gì đó nên khi tấn công luôn tránh chỗ hiểm, cố gắng làm chúng ta mất sức chiến đấu nhưng không mất mạng.
- Chính thâm hải bá chủ là người nhìn ra điều này đầu tiên. Thế là hắn kiến nghị liều chết để chiến thắng, miễn là không chết là được rồi. Quả thật là có hiệu quả. Con hồn thú đó không giết bất cứ ai, cùng lắm là làm chúng ta bị thương nặng.bị nhóm của ta tấn công liên miên đàn áp. Tất nhiên, nhớ đến lời của ngươi chúng ta không giết chết nó mà chặt gãy 2 cánh của nó, khiến nó bị thương nặng không thể chiến đấu lại.
- Nhưng cũng chính vì dùng chiến thuật liều chết mà tất cả những người lên đảo đều nhận các vết thương không hề nhẹ.
- Giờ ngẫm lại mới thấy lúc đó tên thâm hải đó nhìn rất chật vật nhưng các vết thương cũng không sâu, nhìn dọa người nhưng mà thật ra cũng chẳng ảnh hưởng bao nhiêu chiến lực. Thật là đáng chết mà.
Nghe xong, Cầm mới nhẹ thở dài, không chết liền tốt, không chết liền tốt.
- Thế hiện giờ nó ở đâu.
Theo hướng chỉ của vị bá chủ này, Cầm lập tức hướng về 1 phía mà đi. Nơi đó hiển hiện từng vết cắt phẳng lỳ sâu hoắm. Nên biết, kim loại trên đảo này không phải như đá bình thường, đấu thánh bình thường cũng không thể lưu lại trên nó vết thương. Ở khu vực trung tâm như thế này thì sợ rằng đấu la còn chưa chắc có thể lưu lại vết thương trên đó.
Có thể tạo thành vết tích như thế này đã biết thực lực của con này cao đến mức nào. Mà đây có lẽ chỉ là đạn lạc mà thôi. Thực lực quả là kinh khủng.
Tiến sâu vào trong, ở 1 hố sâu, 1 thân ảnh đang nằm thoi thóp ở đó.
Đó là 1 con hồn thú dạng Cầm. Trước khi bị thế này chắc chắn đây là 1 con hồn thú rất đẹp. Lông màu vàng mượt mà, thân thon gọn đầy cao quý.
Nhưng giờ màu lông vàng cao quý đó đã bị nhuộm một màu đỏ của máu. Đôi cánh đã bị cắt rời.
Trên lưng cũng như bụng của nó, vết thương chồng chất và chồng chết.
Nếu không phải sinh mệnh nó ngoan cường thì khi mất nhiều máu như vậy nó không biết đã chết không biết bao nhiêu lần.
Nhưng không chết cũng cách chết không xa.
Anh khẽ nhíu mày, bỏ mặc thế này có phải quá hay không. Chẳng khác gì sống chết mặc bay. Dù cho sức hồi phục của 50 vạn năm hồn thú là cực kỳ cường đại nhưng mà bị đánh đến hấp hối thế này thì hồi phục thế nào được.
Nhưng may sao vẫn còn 1 hơi. Cầm thở dài 1 hơi. Có lẽ vẫn có thể cứu chữa đi.
Vẫn còn kịp.
Nhưng ngay khi Cầm tiến đên gần, con cự cầm đột nhiên mở mắt. từ người nó, 1 khí thế kinh người tỏa ra:
- Nhân loại, tránh ra đi. Ta không cần ngươi đến giả vờ làm người tốt.Tuy ta được lệnh không được giết các ngươi nhưng nếu các ngươi vô tình bị dư uy giết chết thì đó không phải là lỗi của ta đâu.
Cầm nghe xong thì lập tức biết vì sao mà con này lại chịu thảm trạng như vậy. Nó hoàn toàn không muốn những kẻ đã đánh bại mình chữa trị cho bản thân mình.
Cầm có thể cảm nhận được sự cao ngạo của nó. Cao ngạo đến độ không chấp nhận bất cứ sự thương hại nào dù cho phải trả giá bằng cái chết.
Thật là cứng quá. Nhưng mà cứng quá rõ ràng lại dễ gẫy.
Thở dài 1 hơi. Cầm không thể không lần nữa hiển lộ ra vận mệnh chi nhãn cùng với hỏa long trảo.
Y như rằng, khí tức tàn bạo từ người con hồn thú này dã giảm đi rất nhiều. Vẻ mặt nó hiện lên sự ngạc nhiên vô cùng:
- Đây là… ngươi là.
- Không sai, ta chính là truyền nhân của vận mệnh nữ thần. Còn đây chắc ngươi cũng nhận ra đi, là Long Hỏa. Nàng giờ đã thành hồn linh của ta rồi. nàng bị kẻ đã lấy được 2 bộ phận giết chết,
- Cái gì… 2 bộ phận. Vậy chẳng lẽ.
- Không sai, thủy cùng hỏa đã mất. Giờ chỉ còn thổ và kim của ngươi. Nhưng mà có cản được sao, khó rất khó. Nên ta mới cử người tiến đến dây thuyết phục ngươi rời di. Bởi vì có lẽ ngươi biết sự kinh khủng của thứ mà ngươi đang trông coi. 1 món đã khó khống chế thì 2 món càng khó hơn. Không những thế, kẻ lấy được thực lực đã đạt đến cực hạn đấu la. Có thể nói hiện thời không có ai có thể cản lại hắn. Trừ phi là thần hạ xuống.
- Do đó ta cử người tiến đến đây thuyết phục ngươi rời đi. Hiện giờ chỉ có thể tạm tránh đầu bão đi mà thôi.
Nhưng đáp lại hắn chỉ là 1 ánh mắt khinh bỉ:
- Ta vẫn nghĩ người được vận mệnh nữ thần chọn để giải quyết sự tình này thì có bản sự rất lớn nhưng không ngờ ngươi lại chỉ là 1 tên hèn nhát. Thật không biết vì sao 1 người tinh minh như vận mệnh nữ thần lại chọn ngươi làm người thừa kế. Hừ, chúng ta làm nhiệm vụ này đã xác nhận là dùng cả tính mạng để thủ được phong ấn này. Chỉ khi chúng ta hấp hối chết đi thì những kẻ dị tâm mới có khả năng lấy đi được những bộ phận đó.
Cầm nghe xong thì hơi nhíu mày 1 chút nhưng sau đó mặt anh hiện lên vẻ thản nhiên như bình thường:
- Hèn nhát. Gọi như vậy cũng được. Ta không thích bản thân hi sinh vô ích. Ngươi chết ở đây được cái gì? Thỏa mãn bản thân. Cuối cùng có cản lại được kẻ địch tụ tập đủ các bộ phận không? Đáp án có lẽ chính ngươi cũng biết đi. Trung thành không sợ chết cố nhiên tốt nhưng mà nó chỉ tốt ở 1 vài trường hợp chứ không phải bất cứ lúc nào cũng đúng. Không sợ chết để rồi cái chết của mình không những không làm kẻ địch yếu đi mà còn khiến hắn mạnh hơn thì cái chết đó chỉ là cái chết ngu xuẩn.
- Chết, không đáng sợ nhưng cái chết chẳng có nghĩa lý gì lại cực kỳ đáng sợ.
- Rồi sẽ đến 1 lúc, ta phải quyết 1 cuộc chiến quyết định với kẻ kia. Trận đấy dù ta có chết nhưng chắc chắn phải khiến cho hắn không dễ chịu. khi đó cái chết của chúng ta mới thật sự có ý nghĩa. Ngươi là muốn cái chết của mình có ý nghĩa hay là muốn cái chết của bản thân chả có bất cứ tác dụng gì.
- Ta cũng không biết vận mệnh nữ thần chọn ta làm người kế thừa là đúng hay là sai, ta cũng không biết bản thân liệu có thể chiến thắng được con quái vật đó không nhưng chí ít nhất ta phải chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng để quyết chiến 1 trận duy nhất. Dù bại cũng không còn cái gì tiếc nuối.
Con hồn thú lâm vào trầm mặc. Cuối cùng nó khẽ thở dài 1 hơi:
- Ta hiểu những gì ngươi nói. Từ ánh mắt của ngươi, ta biết ngươi nói là sự thật. Nhưng có lẽ ta khó có thể giúp ngươi cuộc chiến cuối cùng đó. Bởi vì, ta không thể nào rời khỏi đây