Biển băng, 1 vùng biển ở phía bắc quanh năm băng phong bao phủ, cả khu vực này dù là mùa hè nhiệt độ cũng không bao giờ lớn hơn -5 độ. Nhưng thứ khiến cho cả vùng biển này trở nên nguy hiểm là các cơn bão tuyết bất chợt. Bão tuyết chính là thứ khiến vùng biển này trở thành tử địa, không ai biết nó sẽ xuất hiện lúc nào cũng không ai biết nó xuất hiện ở đâu. Nó như 1 bóng ma trong vùng biển này đang không ngừng gặt hái đầu những kẻ xấu số. Tất nhiên không phải là không có cách nào vượt qua, nhưng muốn thuận lợi vượt qua thì cần có hoa tiêu đầy kinh nghiệm và có đủ hiểu biết về vùng biển này.
Lần này, anh không còn cần phải tìm trong vô vọng nữa bởi vì nơi nổi bật nhất của hòn đảo không bị ẩn đi. nó hiển hiện ở trung tâm của hòn đảo, 1 hòn đảo băng khổng lồ đầy nổi bật.
Nhưng mà không nhiều người nguyện ý và dám dừng lại ở đây. Bởi vì trên hòn đảo tràn ngập các loài quái thú khổng lồ đầy hung bạo, chưa nói đến việc càng gần hòn đảo thì tần suất xuất hiện của những cơn bão tuyết càng tăng.
Tất nhiên, được bảo vệ kỹ như vậy khiến cho rất nhiều người đồn rằng nơi này có bảo bối nhưng mà bao nhiêu đội thuyền đến đây rồi có đi không về khiến cho rất kẻ có máu liều phải chùn bước.
Hòn đảo này vẫn còn rất nhiều bí ẩn trong mắt rất nhiều người.
Và đây chính là mục tiêu của chuyến đi này.
Chuyến đi quả thật không dễ dàng, bão tuyết quả thật là 1 thứ chán ghét, vừa che tầm nhìn lại khiến cho không khí càng thêm lạnh buốt đầy khó chịu.
Nhưng tất nhiên bằng đó chưa đủ sức cản trở bọn họ. Quả thật nó khiến bọn họ rất khó chịu nhưng tất cả không phải người bình thường, muốn vượt qua không phải không thể.
Dù tốn kha khá thời gian nhưng mà cuối cùng bọn họ cũng tiến đến gần hòn đảo băng, đổ bộ lên đảo. hiện ra trước mặt anh là 1 rừng cây bao phủ trong băng tuyết trắng xóa. 1 cảnh đầy hoang vu nhưng lại có 1 vẻ đẹp đầy kỳ lạ.
Tuy nhiên, chỉ những ai lên đảo mới biết, khu rừng này tràn đầy nguy hiểm vô hình.
Cầm nhìn xung quanh có chút đề phòng rồi nói:
- Được rồi, mục tiêu của chúng ta là đỉnh núi cao nhất hòn đảo này, mọi người tốt nhất nên đề cao an toàn. Lần trước gặp con rùa kia có thể nói là thuộc dạng hiện lành, ai biết kẻ mà chúng ta nghĩ tồn tại trên đảo có hiền như vậy không. Mọi người đề cao cảnh giác.
Tất cả im lặng gật đầu mà đề cao cảnh giác, cẩn thận tiếp bước. Nhưng xem ra lần này bọn họ đã cẩn trọng thái quá rồi. con đường đi qua khu rừng công nhận là rất khó khăn, đám quái vật ở đây hầu như đều có vẻ ngoài màu trắng, ẩn nấp là 1 điều cực kỳ đơn giản, những kẻ đi vào khu rừng này không cẩn thận sẽ bị tột kích bất ngờ mà bị thương.
Nhưng nhóm của Cầm thì sao, bọn họ dù ít người nhưng đều là những người mạnh, bây giờ tất cả đều đang đề phòng cao độ thì làm sao có thể để cho những con thú này có cơ hội tiến đến gần.
Rất nhanh, nhóm của anh đã tiến đến gần ngọn núi băng khổng lồ ở chính giữa hòn đảo. Và nó đang cản bước bọn họ. Bởi vì không ai biết dùng cách nào để tiến vào trung tâm ngọn núi này. Không có bất cứ cửa vào nào. Mà thứ bọn họ cần tìm hiển nhiên không thể tồn tại ở bên ngoài. Muốn khám phá bí mật này chỉ có thể khám phá bên trọng ngọn núi này. Bây giờ đi vào còn không thể thì làm sao có thể tìm kiếm thứ mà bọn anh cần.
Phá núi ư, đừng nhìn cả ngọn núi làm bằng băng nhưng nó cứng cỏi vô cùng, chỉ sợ còn không thua kém gì đá biển. Muốn phá vỡ cả ngọn núi như thế này khó vô cùng. Hơn nữa, so với con rùa kia, nếu như ở đây có 1 con như vậy thì hiển nhiên nó thiên về tấn công. Nhà bị người ta đập thì anh không nghĩ mọi thứ còn dễ nói chuyện a.
Xem ra vẫn nên tìm đường vào a.
Tuy nhiên, xem ra cửa vào không có ở khu vực này như anh nghĩ, vậy nó ở đâu. Cửa vào ở chỗ nào.1 cửa động bí ẩn ư. Có thể nhưng nó nằm ở đâu, Bọn họ đã tốn cả 1 ngày để tìm kiếm xung quanh rồi, cơ hồ là đi khắp ngọn núi này 1 lượt nhưng vẫn không tìm ra được. Điều này khiến cho cả nhóm có chút thất vọng nhưng cũng chỉ 1 chú mà thôi. bọn họ đều là những người lão làng, tâm trí đều rất kiên định hiển nhiên không phải dễ dàng bị chút khó khăn này đánh bịa như vậy.
Rất nhanh, bọn họ đã dựng trại, lên lửa, tùy tiện bắt 1 con gấu về nướng ăn. Trong thời tiết như thế này, không gì hạnh phúc hơn là được ngồi trước đống lửa mà thưởng thức đồ ăn nóng. Đã thế những món đó còn xuất phát từ 1 người có thể coi là trù thần a.
Cũng nhờ bữa ăn này mà tinh thần của mọi người lên cao, mọi cảm xúc khó chịu, mọi cảnh giác đều lên dần dần được kéo lên. Tất cả đều đã sẵn sàng cho 1 ngày tìm kiếm mới.
Nhìn mọi người ăn xong và chuẩn bị đi ngủ thì Cầm lâm vào trầm ngâm. Anh không có lạc quan như vậy, Cầm không nghĩ cứ đi tìm là có thể tìm ra được. Nếu vậy sợ rằng đã không còn chờ đến lượt anh nữa rồi.
Chỉ sợ trong này có huyền cơ và chỉ khi tìm ra nó thì anh mới có thể tìm ra cửa vào.
Cầm lại nhìn ngọn núi kia. Anh đang tự hỏi thứ anh cần tìm có thật sự là nằm trong ngọn núi này không.Nhìn nó to thật đó nhưng anh không nghĩ không gian bên trong nó đủ lớn để chưa thứ gì đó. Nhưng nếu không nằm trong đó thì nằm ở đâu. Hòn đảo này dù to lớn nhưng mà nó cũng trên đó cũng không có quá nhiều thứ để che dấu a. Hay nói chính xác ra là cảnh vât trên đảo rất đơn xơ, 1 cánh rừng bao phủ trong màu trắng như tuyết cùng với một ngọn núi cao khổng lồ. Bây giờ cứ cho là ngọn núi không có thì chỉ còn cánh rừng tuyết thôi. Vấn đề là cánh rừng này ngoài tuyết ra hoàn toàn không thấy bất cứ thứ gì khác a. Nơi này mà tồn tại 1 con quái vật khủng bố cơ hồ là bằng 0 a.
Chẳng lẽ là anh suy nghĩ nhiều, thật ra hòn đảo này không có gì cả, tất cả chỉ là anh suy nghĩ nhiều mà thôi.
Nhưng Cầm không nghĩ vậy, Dù đây đơn thuần chỉ là trực giác của anh hưng mà Cầm tin vào trực giác của mình.
Cầm lẳng lặng leo lên đỉnh núi rồi nhìn ra xung quanh xem mình có bỏ sót nơi nào không. Bầu trời đêm lạnh lẽo khiến cho đầu anh thoải mái hơn hẳn. Và khi đó, Cầm phát hiện ra anh vẫn bỏ qua 1 thứ. Nền băng. Không sai, cả hòn đảo này nói thật ra 1 tảng băng khổng lồ a. tảng băng này đủ lớn để cho 1 con quái vật với kích cỡ khổng lồ sinh sống a. Hơn nữa,nếu lấy kinh nghiệm từ biển ảo ảnh thì hiện tượng bão tuyết xảy ra đều là do con rùa Vegar mang lại thì hiện tượng kỳ bí trên vùng biển này hoàn toàn có thể là do có người làm a. Ngẫm lại nếu như nó phát ra từ ngọn núi này thì hiển nhiên rất dễ bị phát hiện nhưng nếu nó phát ra từ dưới nền băng thì mọi thứ sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều a.
Mắt Cầm sáng lên, cuối cùng cũng coi như đã tìm ra đầu mối. Dù cho có thể suy đoán của anh là sai nhưng mà không thử sao biết.
Mai sẽ là lúc chứng thực những suy nghĩ của anh a.
Lần này, anh không còn cần phải tìm trong vô vọng nữa bởi vì nơi nổi bật nhất của hòn đảo không bị ẩn đi. nó hiển hiện ở trung tâm của hòn đảo, 1 hòn đảo băng khổng lồ đầy nổi bật.
Nhưng mà không nhiều người nguyện ý và dám dừng lại ở đây. Bởi vì trên hòn đảo tràn ngập các loài quái thú khổng lồ đầy hung bạo, chưa nói đến việc càng gần hòn đảo thì tần suất xuất hiện của những cơn bão tuyết càng tăng.
Tất nhiên, được bảo vệ kỹ như vậy khiến cho rất nhiều người đồn rằng nơi này có bảo bối nhưng mà bao nhiêu đội thuyền đến đây rồi có đi không về khiến cho rất kẻ có máu liều phải chùn bước.
Hòn đảo này vẫn còn rất nhiều bí ẩn trong mắt rất nhiều người.
Và đây chính là mục tiêu của chuyến đi này.
Chuyến đi quả thật không dễ dàng, bão tuyết quả thật là 1 thứ chán ghét, vừa che tầm nhìn lại khiến cho không khí càng thêm lạnh buốt đầy khó chịu.
Nhưng tất nhiên bằng đó chưa đủ sức cản trở bọn họ. Quả thật nó khiến bọn họ rất khó chịu nhưng tất cả không phải người bình thường, muốn vượt qua không phải không thể.
Dù tốn kha khá thời gian nhưng mà cuối cùng bọn họ cũng tiến đến gần hòn đảo băng, đổ bộ lên đảo. hiện ra trước mặt anh là 1 rừng cây bao phủ trong băng tuyết trắng xóa. 1 cảnh đầy hoang vu nhưng lại có 1 vẻ đẹp đầy kỳ lạ.
Tuy nhiên, chỉ những ai lên đảo mới biết, khu rừng này tràn đầy nguy hiểm vô hình.
Cầm nhìn xung quanh có chút đề phòng rồi nói:
- Được rồi, mục tiêu của chúng ta là đỉnh núi cao nhất hòn đảo này, mọi người tốt nhất nên đề cao an toàn. Lần trước gặp con rùa kia có thể nói là thuộc dạng hiện lành, ai biết kẻ mà chúng ta nghĩ tồn tại trên đảo có hiền như vậy không. Mọi người đề cao cảnh giác.
Tất cả im lặng gật đầu mà đề cao cảnh giác, cẩn thận tiếp bước. Nhưng xem ra lần này bọn họ đã cẩn trọng thái quá rồi. con đường đi qua khu rừng công nhận là rất khó khăn, đám quái vật ở đây hầu như đều có vẻ ngoài màu trắng, ẩn nấp là 1 điều cực kỳ đơn giản, những kẻ đi vào khu rừng này không cẩn thận sẽ bị tột kích bất ngờ mà bị thương.
Nhưng nhóm của Cầm thì sao, bọn họ dù ít người nhưng đều là những người mạnh, bây giờ tất cả đều đang đề phòng cao độ thì làm sao có thể để cho những con thú này có cơ hội tiến đến gần.
Rất nhanh, nhóm của anh đã tiến đến gần ngọn núi băng khổng lồ ở chính giữa hòn đảo. Và nó đang cản bước bọn họ. Bởi vì không ai biết dùng cách nào để tiến vào trung tâm ngọn núi này. Không có bất cứ cửa vào nào. Mà thứ bọn họ cần tìm hiển nhiên không thể tồn tại ở bên ngoài. Muốn khám phá bí mật này chỉ có thể khám phá bên trọng ngọn núi này. Bây giờ đi vào còn không thể thì làm sao có thể tìm kiếm thứ mà bọn anh cần.
Phá núi ư, đừng nhìn cả ngọn núi làm bằng băng nhưng nó cứng cỏi vô cùng, chỉ sợ còn không thua kém gì đá biển. Muốn phá vỡ cả ngọn núi như thế này khó vô cùng. Hơn nữa, so với con rùa kia, nếu như ở đây có 1 con như vậy thì hiển nhiên nó thiên về tấn công. Nhà bị người ta đập thì anh không nghĩ mọi thứ còn dễ nói chuyện a.
Xem ra vẫn nên tìm đường vào a.
Tuy nhiên, xem ra cửa vào không có ở khu vực này như anh nghĩ, vậy nó ở đâu. Cửa vào ở chỗ nào.1 cửa động bí ẩn ư. Có thể nhưng nó nằm ở đâu, Bọn họ đã tốn cả 1 ngày để tìm kiếm xung quanh rồi, cơ hồ là đi khắp ngọn núi này 1 lượt nhưng vẫn không tìm ra được. Điều này khiến cho cả nhóm có chút thất vọng nhưng cũng chỉ 1 chú mà thôi. bọn họ đều là những người lão làng, tâm trí đều rất kiên định hiển nhiên không phải dễ dàng bị chút khó khăn này đánh bịa như vậy.
Rất nhanh, bọn họ đã dựng trại, lên lửa, tùy tiện bắt 1 con gấu về nướng ăn. Trong thời tiết như thế này, không gì hạnh phúc hơn là được ngồi trước đống lửa mà thưởng thức đồ ăn nóng. Đã thế những món đó còn xuất phát từ 1 người có thể coi là trù thần a.
Cũng nhờ bữa ăn này mà tinh thần của mọi người lên cao, mọi cảm xúc khó chịu, mọi cảnh giác đều lên dần dần được kéo lên. Tất cả đều đã sẵn sàng cho 1 ngày tìm kiếm mới.
Nhìn mọi người ăn xong và chuẩn bị đi ngủ thì Cầm lâm vào trầm ngâm. Anh không có lạc quan như vậy, Cầm không nghĩ cứ đi tìm là có thể tìm ra được. Nếu vậy sợ rằng đã không còn chờ đến lượt anh nữa rồi.
Chỉ sợ trong này có huyền cơ và chỉ khi tìm ra nó thì anh mới có thể tìm ra cửa vào.
Cầm lại nhìn ngọn núi kia. Anh đang tự hỏi thứ anh cần tìm có thật sự là nằm trong ngọn núi này không.Nhìn nó to thật đó nhưng anh không nghĩ không gian bên trong nó đủ lớn để chưa thứ gì đó. Nhưng nếu không nằm trong đó thì nằm ở đâu. Hòn đảo này dù to lớn nhưng mà nó cũng trên đó cũng không có quá nhiều thứ để che dấu a. Hay nói chính xác ra là cảnh vât trên đảo rất đơn xơ, 1 cánh rừng bao phủ trong màu trắng như tuyết cùng với một ngọn núi cao khổng lồ. Bây giờ cứ cho là ngọn núi không có thì chỉ còn cánh rừng tuyết thôi. Vấn đề là cánh rừng này ngoài tuyết ra hoàn toàn không thấy bất cứ thứ gì khác a. Nơi này mà tồn tại 1 con quái vật khủng bố cơ hồ là bằng 0 a.
Chẳng lẽ là anh suy nghĩ nhiều, thật ra hòn đảo này không có gì cả, tất cả chỉ là anh suy nghĩ nhiều mà thôi.
Nhưng Cầm không nghĩ vậy, Dù đây đơn thuần chỉ là trực giác của anh hưng mà Cầm tin vào trực giác của mình.
Cầm lẳng lặng leo lên đỉnh núi rồi nhìn ra xung quanh xem mình có bỏ sót nơi nào không. Bầu trời đêm lạnh lẽo khiến cho đầu anh thoải mái hơn hẳn. Và khi đó, Cầm phát hiện ra anh vẫn bỏ qua 1 thứ. Nền băng. Không sai, cả hòn đảo này nói thật ra 1 tảng băng khổng lồ a. tảng băng này đủ lớn để cho 1 con quái vật với kích cỡ khổng lồ sinh sống a. Hơn nữa,nếu lấy kinh nghiệm từ biển ảo ảnh thì hiện tượng bão tuyết xảy ra đều là do con rùa Vegar mang lại thì hiện tượng kỳ bí trên vùng biển này hoàn toàn có thể là do có người làm a. Ngẫm lại nếu như nó phát ra từ ngọn núi này thì hiển nhiên rất dễ bị phát hiện nhưng nếu nó phát ra từ dưới nền băng thì mọi thứ sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều a.
Mắt Cầm sáng lên, cuối cùng cũng coi như đã tìm ra đầu mối. Dù cho có thể suy đoán của anh là sai nhưng mà không thử sao biết.
Mai sẽ là lúc chứng thực những suy nghĩ của anh a.