Càng đến gần, tốc độ của Cầm càng chậm lại. Khi đến phạm vị 50m. Áp lực lập tức tăng mạnh khiến đầu gối của anh chùng xuống. Quá mạnh, sợ rằng đến chân tiên mới có thể áp chế anh được như thế này đi.
Chân tiên sao, mắt Cầm lấp lóe. Anh đứng đó im lặng. Cả người không ngừng run rẩy.Dường như không thể tiến tiếp được.
Những người trẻ tuổi nhao nhao khinh thường. Ở đây có rất nhiều người tiến vào trong vòng 50m. Bọn họ biết áp lực ở đó lớn nhường nào nhưng mà bọn họ vẫn cố gắng đi tiếp dù có phải bò chứ không ai đứng im như trời trồng như Cầm.
Nhưng cao tầng lại không thấy vậy. Ánh mắt bọn ho lóe lên từng vệt ánh sáng. Nhưng thiên kiêu tài tuấn bình thường có ngạo khí trong người trong những trường hợp này đại đa số đều lựa chọn chống chọi, ngạnh kháng mà bước tiếp. Để chứng tỏ mình.
Nhưng thanh niên này lại lựa chọn là thích ứng. Đứng tại chỗ thích ứng với áp lực này rồi mới đi tiếp để khỏi bị đè chết. Dù cho làm như vậy rất tốn thời gian nhưng đây mới là cách chính xác để vượt qua bài thi áp lực này mà không bị mất mặt.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Cầm có chút khác biệt. Hay nói chính xác hơn là bây giờ Cầm mới có chút lọt vào trong mắt bọn họ.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, cứ thế nửa tiếng đã qua. Cầm cũng động. vốn thân thể hơi trùng xuống giờ lại đứng thẳng lên. Ánh mắt kiên nghị nhìn thẳng. Anh bước đi rất nhanh, không khác gì khi mới bước vào. Cứ như những áp lực này là hư vô. Hiển nhiên, anh cũng đã quen thuộc với áp lực này rồi.
Cứ thế, Cầm đi đến phạm vị 10m trước nhà vua. Đến đây anh hơi dừng lại. Vừa nãy thị nữ đã bảo với anh, bình thường người khi tiếp kiến nhà vua sẽ đứng ở khoảng cách này.
Điều này chứng tỏ đây chính là cửa ải cuối cùng trong lần bái phỏng này.
Cầm không thể không cẩn thận. anh cũng không muốn mình đi đến đây lại bị xấu mặt.
Ổn định lại tâm tình và làm chuẩn bị. Cầm tiến thêm 1 bước.
Và… hoàn toàn không có áp lực. Mọi đề phòng của Cầm đều vô dụng. Cầm đứng đối diện với Chu Tước Hoàng đế. Trong lòng anh dâng lên 1 cảm giác, quỳ xuống tế bái vị vua này. Tế bái thượng vị giả. Đây không phải là mị hoặc mà là Cầm bị khí tức của đế vương áp chế, mê thất.
Cầm từ từ quỳ xuống, tốc độ rất chậm, rất chậm như đang day dụa nhưng đều vô dụng. Cơ thể này, linh hồn này cứ như không còn là của anh nữa. Giai cấp khác nhau, đẳng cấp khác nhau khiến cho anh hoàn toàn không có biện pháp nào để kháng cự. Thậm chí lên tiếng cũng không thể.
1 chân anh quỳ dưới sàn trong sự chứng kiến của tất cả mọi người. Không còn tiếng chế diễu nào bởi những gì mà Cầm biểu hiện đã cực kỳ xuất sắc rồi. 10m cuối có thể nói là thử thách của chính vị đế vương này. Khí thế vương giả khiến người ta không thể nào chống chịu.
Cầm có thể chống chọi không quỳ lâu như vậy có thể nói là đã cực kỳ xuất sắc rồi.
Đột nhiên thân hình anh bất động, từ miệng anh, 1 dòng máu đỏ chảy ra. Mặc cho đau đớn đó,Cầm lên tiếng:
- Đỗ Mạnh Cầm, hân hạnh được gặp ngài.
Ngay sau đó, cái cảm giác mong muốn quỳ xuống đó đột nhiên biến mất. Cầm từ từ đứng lên. Mặt vẫn rất trấn định trong khi đó trong lòng vẫn còn rất kinh khủng. Cái cảm giác không thể phản kháng đó quả thật vô cùng khủng bố. Chỉ thiếu chút nữa là anh sẽ chẳng khác gì quần thần khi mà quỳ rạp xuống đất.
May sao Cầm cũng coi như có chút sức miễn dịch với những thứ như này nên sau khi nhờ 1 chút ngoại lực tác động thì anh đã có thể miễn cưỡng chống đỡ mà lên tiếng.
Cầm đoán chỉ cần anh có thể chào hỏi thì chứng tỏ thử thách này đã thông qua.
Và Cầm đã đoán đúng. Điều này khiến cho anh thở dài 1 hơi. Chứ nếu như áp lực vẫn tiếp tục có lẽ dù có cắn nát cả lưỡi, bấu gãy cả tay cũng không làm gì được a.
Cầm đứng lên, chỉnh chu lại quần áo rồi mới cung kính chào lần nữa:
- Tại hạ Đỗ Mạnh Cầm. Thật sự vô cùng vinh hạnh được gặp ngài, Chu Tước hoàng đế. Ta là 1 người dân thường được vinh hạnh vào đây nên có lẽ rất nhiều lễ nghi không biết mong ngài cũng như các vị ở đây thứ lỗi.
Chu Lâm phất tay ra hiệu không vấn đề, ông cất tiếng đầy dọng uy nghiêm:
- Tiểu tử, dù ta không biết ngươi làm cách nào lấy được lòng con gái ta nhưng mà ngươi có lẽ cũng biết thân phận của cả 2 không thể nào ở chung được.Không chỉ vì danh dự của hoàng thất mà còn là vì chính ngươi nữa. Thật lòng đứng từ góc độ nào ta cũng sẽ không thể đồng ý hôn sự nào. Nhưng thân là người cha, tất nhiên ta cũng sẽ không thể bỏ qua ý kiến con gái mình.Ta cũng không muốn mất đứa con gái này. Do đó ta sẽ đưa cho ngươi 2 lựa chọn.
- 1, ngươi sẽ ở rể tại đây, trở thành con rể của Chu Gia. Chúng ta sẽ coi ngươi như 1 thành viên trong gia tộc, ngươi có thể tranh thủ tài nguyên của gia tộc để mạnh lên nhưng về sau nhất định phải hiểu lực với gia tộc chúng ta, trở thành người của chúng.
- Nhưng từ những gì ngươi thể hiện, ngươi đã chứng tỏ bản thân là 1 thiên kiêu kiêu ngạo. Ta đoán ngươi sẽ không bao giờ chịu ở rể. Do đó ta sẽ đưa ra lựa chọn thứ 2. Ta sẽ công bố ngươi sẽ và Chu tuyết sẽ đính hôn với nhau. Trong vòng 100 năm, nếu ngươi có thể thành công đột phá đến chân tiên cũng tức là đã có chút thực lực để bảo vệ cả 2 người thì cả 2 sẽ có thể đến với nhau.
- Giờ, ngươi chọn đi.
Cầm mỉm cười. cái này còn cần phải lựa chọn sao. Anh “tự tin” mà trả lời:
- Cảm ơn ngài đã cho ta đến tận 2 lựa chọn. nhưng thiết nghĩ có lẽ chỉ cần 1 lựa chọn là được rồi. Ta lựa chọn.. ở rể.
- Tốt lắm… ta sẽ chờ xem… khoan đã. Hình như ta nghe hơi nhầm, ngươi nói.. ngươi ở rể ư.
- Không sai a. 1 bên có thể gối cao đầu không lo, tài nguyên không dứt còn 1 bên chẳng có gì đã thế còn phải đối đầu với 1 đống kẻ địch không biết. dù là thằng ngu cũng biết nên chọn cái nào a.
Tất cả mọi người trong trong đại sảnh im lặng. bọn họ cũng không biết nói gì. Logic hiển nhiên là không sai. 1 bên có tất cả trong khi đó 1 bên chẳng có gì mà còn trêu chọc rất nhiều kẻ đáng sợ. Lựa chọn ở rể theo logic đó là hoàn toàn không có tâm bệnh. Hài tử cũng có thể biết chọn cái gì để được lợi nhiều nhất. Nhưng vấn đề là đây là ở rể a. Ở rể luôn là biểu tượng của ăn bám, là không chịu phấn đấu. Ở rể cũng tức là tự đánh mất mặt mình, tự đánh mất danh dự của bản thân. Dù cho ở rể nhà đại đế cũng như thế.
Chỉ cần có chút ngạo khí thì chẳng ai lại làm việc này. Thanh niên này từ đầu đến giờ cho người ta tin phục vì sự kiêu ngạo của bản thân, dù trong tình huống này vẫn ưỡn ngực mà tiến lên. Không ai nghĩ hắn sẽ chọn làm kẻ ở rể- những người ăn bám phải dựa vào sắc mặt kẻ khác để sống.
Nhất thời không khí có chút xấu hổ.
Chân tiên sao, mắt Cầm lấp lóe. Anh đứng đó im lặng. Cả người không ngừng run rẩy.Dường như không thể tiến tiếp được.
Những người trẻ tuổi nhao nhao khinh thường. Ở đây có rất nhiều người tiến vào trong vòng 50m. Bọn họ biết áp lực ở đó lớn nhường nào nhưng mà bọn họ vẫn cố gắng đi tiếp dù có phải bò chứ không ai đứng im như trời trồng như Cầm.
Nhưng cao tầng lại không thấy vậy. Ánh mắt bọn ho lóe lên từng vệt ánh sáng. Nhưng thiên kiêu tài tuấn bình thường có ngạo khí trong người trong những trường hợp này đại đa số đều lựa chọn chống chọi, ngạnh kháng mà bước tiếp. Để chứng tỏ mình.
Nhưng thanh niên này lại lựa chọn là thích ứng. Đứng tại chỗ thích ứng với áp lực này rồi mới đi tiếp để khỏi bị đè chết. Dù cho làm như vậy rất tốn thời gian nhưng đây mới là cách chính xác để vượt qua bài thi áp lực này mà không bị mất mặt.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Cầm có chút khác biệt. Hay nói chính xác hơn là bây giờ Cầm mới có chút lọt vào trong mắt bọn họ.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, cứ thế nửa tiếng đã qua. Cầm cũng động. vốn thân thể hơi trùng xuống giờ lại đứng thẳng lên. Ánh mắt kiên nghị nhìn thẳng. Anh bước đi rất nhanh, không khác gì khi mới bước vào. Cứ như những áp lực này là hư vô. Hiển nhiên, anh cũng đã quen thuộc với áp lực này rồi.
Cứ thế, Cầm đi đến phạm vị 10m trước nhà vua. Đến đây anh hơi dừng lại. Vừa nãy thị nữ đã bảo với anh, bình thường người khi tiếp kiến nhà vua sẽ đứng ở khoảng cách này.
Điều này chứng tỏ đây chính là cửa ải cuối cùng trong lần bái phỏng này.
Cầm không thể không cẩn thận. anh cũng không muốn mình đi đến đây lại bị xấu mặt.
Ổn định lại tâm tình và làm chuẩn bị. Cầm tiến thêm 1 bước.
Và… hoàn toàn không có áp lực. Mọi đề phòng của Cầm đều vô dụng. Cầm đứng đối diện với Chu Tước Hoàng đế. Trong lòng anh dâng lên 1 cảm giác, quỳ xuống tế bái vị vua này. Tế bái thượng vị giả. Đây không phải là mị hoặc mà là Cầm bị khí tức của đế vương áp chế, mê thất.
Cầm từ từ quỳ xuống, tốc độ rất chậm, rất chậm như đang day dụa nhưng đều vô dụng. Cơ thể này, linh hồn này cứ như không còn là của anh nữa. Giai cấp khác nhau, đẳng cấp khác nhau khiến cho anh hoàn toàn không có biện pháp nào để kháng cự. Thậm chí lên tiếng cũng không thể.
1 chân anh quỳ dưới sàn trong sự chứng kiến của tất cả mọi người. Không còn tiếng chế diễu nào bởi những gì mà Cầm biểu hiện đã cực kỳ xuất sắc rồi. 10m cuối có thể nói là thử thách của chính vị đế vương này. Khí thế vương giả khiến người ta không thể nào chống chịu.
Cầm có thể chống chọi không quỳ lâu như vậy có thể nói là đã cực kỳ xuất sắc rồi.
Đột nhiên thân hình anh bất động, từ miệng anh, 1 dòng máu đỏ chảy ra. Mặc cho đau đớn đó,Cầm lên tiếng:
- Đỗ Mạnh Cầm, hân hạnh được gặp ngài.
Ngay sau đó, cái cảm giác mong muốn quỳ xuống đó đột nhiên biến mất. Cầm từ từ đứng lên. Mặt vẫn rất trấn định trong khi đó trong lòng vẫn còn rất kinh khủng. Cái cảm giác không thể phản kháng đó quả thật vô cùng khủng bố. Chỉ thiếu chút nữa là anh sẽ chẳng khác gì quần thần khi mà quỳ rạp xuống đất.
May sao Cầm cũng coi như có chút sức miễn dịch với những thứ như này nên sau khi nhờ 1 chút ngoại lực tác động thì anh đã có thể miễn cưỡng chống đỡ mà lên tiếng.
Cầm đoán chỉ cần anh có thể chào hỏi thì chứng tỏ thử thách này đã thông qua.
Và Cầm đã đoán đúng. Điều này khiến cho anh thở dài 1 hơi. Chứ nếu như áp lực vẫn tiếp tục có lẽ dù có cắn nát cả lưỡi, bấu gãy cả tay cũng không làm gì được a.
Cầm đứng lên, chỉnh chu lại quần áo rồi mới cung kính chào lần nữa:
- Tại hạ Đỗ Mạnh Cầm. Thật sự vô cùng vinh hạnh được gặp ngài, Chu Tước hoàng đế. Ta là 1 người dân thường được vinh hạnh vào đây nên có lẽ rất nhiều lễ nghi không biết mong ngài cũng như các vị ở đây thứ lỗi.
Chu Lâm phất tay ra hiệu không vấn đề, ông cất tiếng đầy dọng uy nghiêm:
- Tiểu tử, dù ta không biết ngươi làm cách nào lấy được lòng con gái ta nhưng mà ngươi có lẽ cũng biết thân phận của cả 2 không thể nào ở chung được.Không chỉ vì danh dự của hoàng thất mà còn là vì chính ngươi nữa. Thật lòng đứng từ góc độ nào ta cũng sẽ không thể đồng ý hôn sự nào. Nhưng thân là người cha, tất nhiên ta cũng sẽ không thể bỏ qua ý kiến con gái mình.Ta cũng không muốn mất đứa con gái này. Do đó ta sẽ đưa cho ngươi 2 lựa chọn.
- 1, ngươi sẽ ở rể tại đây, trở thành con rể của Chu Gia. Chúng ta sẽ coi ngươi như 1 thành viên trong gia tộc, ngươi có thể tranh thủ tài nguyên của gia tộc để mạnh lên nhưng về sau nhất định phải hiểu lực với gia tộc chúng ta, trở thành người của chúng.
- Nhưng từ những gì ngươi thể hiện, ngươi đã chứng tỏ bản thân là 1 thiên kiêu kiêu ngạo. Ta đoán ngươi sẽ không bao giờ chịu ở rể. Do đó ta sẽ đưa ra lựa chọn thứ 2. Ta sẽ công bố ngươi sẽ và Chu tuyết sẽ đính hôn với nhau. Trong vòng 100 năm, nếu ngươi có thể thành công đột phá đến chân tiên cũng tức là đã có chút thực lực để bảo vệ cả 2 người thì cả 2 sẽ có thể đến với nhau.
- Giờ, ngươi chọn đi.
Cầm mỉm cười. cái này còn cần phải lựa chọn sao. Anh “tự tin” mà trả lời:
- Cảm ơn ngài đã cho ta đến tận 2 lựa chọn. nhưng thiết nghĩ có lẽ chỉ cần 1 lựa chọn là được rồi. Ta lựa chọn.. ở rể.
- Tốt lắm… ta sẽ chờ xem… khoan đã. Hình như ta nghe hơi nhầm, ngươi nói.. ngươi ở rể ư.
- Không sai a. 1 bên có thể gối cao đầu không lo, tài nguyên không dứt còn 1 bên chẳng có gì đã thế còn phải đối đầu với 1 đống kẻ địch không biết. dù là thằng ngu cũng biết nên chọn cái nào a.
Tất cả mọi người trong trong đại sảnh im lặng. bọn họ cũng không biết nói gì. Logic hiển nhiên là không sai. 1 bên có tất cả trong khi đó 1 bên chẳng có gì mà còn trêu chọc rất nhiều kẻ đáng sợ. Lựa chọn ở rể theo logic đó là hoàn toàn không có tâm bệnh. Hài tử cũng có thể biết chọn cái gì để được lợi nhiều nhất. Nhưng vấn đề là đây là ở rể a. Ở rể luôn là biểu tượng của ăn bám, là không chịu phấn đấu. Ở rể cũng tức là tự đánh mất mặt mình, tự đánh mất danh dự của bản thân. Dù cho ở rể nhà đại đế cũng như thế.
Chỉ cần có chút ngạo khí thì chẳng ai lại làm việc này. Thanh niên này từ đầu đến giờ cho người ta tin phục vì sự kiêu ngạo của bản thân, dù trong tình huống này vẫn ưỡn ngực mà tiến lên. Không ai nghĩ hắn sẽ chọn làm kẻ ở rể- những người ăn bám phải dựa vào sắc mặt kẻ khác để sống.
Nhất thời không khí có chút xấu hổ.