Chu Thái lên tiếng:
- Không nói nhảm cũng không cần nghi lễ gì nữa. Cái ta quan tâm là quà. Lần này ta hi vọng sẽ có thứ để khiến ta hứng thú. Nào, ai là người lên trước.
Trong khi những kẻ lần đầu tham gia mặt đầy kinh ngạc vì sự « thẳng thắn » của vị đại lão này. Nhưng những người khác dường như đã quen với điều này.
Mở đầu là 1 lão giả dẫn theo 1 thanh niên đi lên cúi đầu:
- Chu tiền bối, tại hạ Mãng Long, thập trưởng lão tiên môn. Nay mang hậu bối tiến đến mừng thọ ngài. Chúc ngài mãi mãi mạnh khỏe, thực lực ngày càng mạnh để có thể đánh bại ma nữ kia.
Không để cho lão này nói thêm những từ ngữ hoa mĩ:
- Tiện nhân kia 1 ngày đó ta sẽ đánh bại nàng, biến nàng trở thành lão thái bà không ai muốn. Cái ta quan tâm là ngươi mang gì cho ta. Năm nay đừng có làm ta thất vọng như năm ngoái.
Vị lão giả này cười khổ. Vị Chu lão nãi nãi này đã mấy ngàn tuổi rồi nhưng mà tính cách chẳng khác gì trẻ con. Ưa thích quà nhưng qua bao nhiêu lần thượng thọ mà số món quà có thể vào pháp nhãn của nàng cực kỳ ít. Dù sao thì nàng còn thiếu cái gì đâu. Do đó nói là đến đây tặng quà nhưng đối với bọn họ chẳng khác gì đến để bị khinh bỉ cả. Thật sự lão cũng không muốn đảm nhận vai trò này nhưng ai bảo oẳn tù tì hắn thua cơ chứ. Thở dài 1 hơi, lão lấy ra 1 viên ngọc và nói:
- Đây là 1 viên thế giới châu. Bên trong là 3 loại sủng thú có lẽ ngài sẽ thích.
Chu Thái tiếp lấy viên ngọc, thần thứ khẽ đảo qua, vẻ mặt nhạt đi và nói:
- Cửu tước con non, Hỏa long con non và tuyết ngư a. Đều là những loài vô cùng hiếm có và rất đẹp. Chỉ tiếc ta đều có gần trăm con rồi.
Vị thập trưởng lão này chỉ có thể cười khổ lui xuống nhường chỗ cho những người khác lên. Đủ loại món quà được đưa ra khiến Cầm ngồi xem không khỏi tặc lưỡi. quả thật là những người có máu mặt.Tặng phẩm đều vô cùng chân quý. Thấp nhất cũng là thế giới châu, không thiếu các loại nguyên liệu hiếm có. Đồng thời cũng không thiếu những món đồ cổ quái không rõ tác dụng. Nhưng xem ra cũng chẳng có bất cứ món nào lọt vào pháp nhãn của vị tiểu la lị này. Thứ tốt nhất có lẽ là do trù thần mang lên. 1 vài món ngọt đầy ngon lành.
Những thế lực lớn đã lâm vào thế bí thì những thế lực nhỏ sao có thứ gì có thể lọt vào pháp nhãn của vị này. Dù cho món này có lẽ là trân bảo của cả thế lực nhưng trong mắt vị đại lão này nó cùng cục rác sợ chẳng khác gì nhau a.
Tiếp theo là đến những thành viên trong Chu tộc. Hiển nhiên so với những người ngoài thì bọn họ có vẻ dụng tâm hơn rất nhiều. những món quà không phải quá quý giá nhưng mà đều rất độc đáo, là hàng « limited ». Có những bộ quần áo tự thiết kế, có những bức tranh hàng đầu…vv.. Tất nhiên nói là không quý giá là so với những món đồ mà các đại thế lực hàng đầu mang tới. còn so với những món đồ của những tông môn kia thì nó quý hơn rất nhiều.
Và hiển nhiên vị lão thái thái này rất thích những thứ này. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở hứng thú mà thôi. Chu Thái cũng chỉ cầm những món đồ đó lên mà ngắm nghía, ướm thử rồi đều đem cất đi, rồi lại mong chờ những món quà tiếp theo.
Đối với điều này, tất cả mọi người chỉ có cười trừ. Thật sự mà nói càng về sau càng khó kiếm những món quà đủ để khiến vị này hứng thú. Thái độ của vị này đều nằm trong dự đoán của tất cả mọi người.
Nàng quả thật quá khó chiều.
Rất nhanh, đã đến lượt Cầm cùng với Chu Tuyết. Dưới sự xì xào của của mọi người, 2 người đi lên đối mặt với vị tổ nãi nãi này. Cầm hơi cúi đầu và nói:
- Kính chào tiền bối, có lẽ ta cũng không cần nói nhiều nữa. Chỉ hi vọng ngài sẽ thích món quà ta chuẩn bị này.
Nói rồi, anh phất tay, lập tức có người mang đến 1 món đồ. Là 1 cái kính mắt trông khá là tinh mĩ.
Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó thôi, quả thật trông không có bất cứ điểm gì đặc biệt.
Tiếng xì xào bàn tán càng lúc càng nhiều, trong đó cũng không thiếu những lời khinh bỉ.
Nhưng ngược lại thì Chu Thái lại vô cùng hứng thú: Bằng mắt thường cô có thể thấy đây rốt cục chỉ là 1 cái kính cấp thấp, bên trong là 1 mê trận mà thôi. Hoàn toàn không có bất cứ tác dụng gì cả. Nhưng cô cần tác dụng sao, tất nhiên là không. Đạt đến mức độ này thì số trang bị có tác dụng với cô cũng không có nhiều mà thứ đó thì có lẽ đều đã có chủ và chẳng ai ngu đem thứ đó đi tặng. Thứ cô muốn là những món đồ độc lạ, những thứ hay ho có thể cho cô quên đi thời gian.
Cô thật tò mò không biết nó sẽ đem lại cho cô thứ gì.
Cầm cái kính lên, cô đeo lên, buông lỏng tâm thần. Không ai biết cô nàng thấy được cái gì. Chỉ thấy
cô như 1 đứa trẻ hết chạy bên này lại sang bên nọ như đang truy đuổi cái gì. Nhưng mà xem ra cô nàng không bắt được, vẻ mặt cô có chút tức giận, trông có vẻ sinh khí nhưng động tác không ngừng như muốn bắt cái gì. điều này khiến cho mọi người thật sự vô cùng hứng thú với món đồ nhìn như bình thường rồi.
Mãi 1 lúc sau, Chu Thái cởi kính vất đi, vẻ mặt như trẻ con vừa bị cướp kẹo:
- Không vui gì hết, không vui gì hết. Chỉ cho ta nhìn mà không bắt được thật khó chịu. Ngươi nhất định phải làm ta hài lòng nếu không thì ta sẽ vô cùng sinh khí. Mà ta sinh khí thì rất rách việc đó.
Mọi ánh mắt đều dồn về phía Cầm. Trong vài người, ánh mắt có chút hoảng hốt. Ký ức về vài bữa tiệc mà vị này sinh khí hiện lên rõ mồn một.
Rốt cục thứ này là gì mà khiến cho vị này có vẻ như vừa yêu vừa hận như thế này vậy.
Cầm cười khổ, anh cũng không ngờ rằng phản ứng của vị này lại kinh khủng như vậy. Sợ rằng nếu như anh không khiến cô nàng thỏa mãn sợ rằng rách việc a.
Thật không ngờ mới bước đầu tiên đã hụt hơi như vậy.
Anh tạo ra cái gì. 1 cái kính theo kiểu VR nhưng bên trong lại dùng mê trận đơn giản với tác dụng mê hoặc tầm mắt. Và thứ gì anh cho cô nàng nhìn thấy. cũng chỉ là 1 thảo nguyên, trên đó có vài con thú. Và đó là… các pokemon. Nói đến việc những sủng thú dễ thương thì còn có cái gì có thể vượt mặt pokemon được cơ chứ. Nhưng mà 1 ngày hiển nhiên không đủ để anh tạo ra được 1 thế giới quan đủ lớn và những thứ hay ho. Thứ anh tạo ra chỉ là mê ảnh của 10 con pokemon mà anh nghĩ là cực kỳ dễ thương, pikachu,eevee, Ninetales,Absol, Togepi, Jigglypuff, Meo, Pachirisu, Celebi và Milotic.
Mỗi con sẽ được chế tạo những vùng sinh sống riêng mang những đặc điểm riêng.
Nói chung anh muốn tái hiện thế giới pokemon để thu hút sự chú ý của vị này.
Nhưng mà trong dự định của anh thì vị tổ nãi nãi này sẽ là 1 lão giả thích sưu tập các loài vật cưng. Thế giới này sẽ tạo nên sự hứng thú của vị này nhưng mà hiển nhiên với định lực của 1 người lớn tuổi, nàng sẽ hứng thú nhưng sẽ không quá khích.
Nhưng ai nghĩ vị này lại trẻ con như vậy. Khiến cho mọi thứ trở nên có chút lệch khỏi dự đoán của anh.
Nhưng mà không phải là không thể giả quyết.
- Không nói nhảm cũng không cần nghi lễ gì nữa. Cái ta quan tâm là quà. Lần này ta hi vọng sẽ có thứ để khiến ta hứng thú. Nào, ai là người lên trước.
Trong khi những kẻ lần đầu tham gia mặt đầy kinh ngạc vì sự « thẳng thắn » của vị đại lão này. Nhưng những người khác dường như đã quen với điều này.
Mở đầu là 1 lão giả dẫn theo 1 thanh niên đi lên cúi đầu:
- Chu tiền bối, tại hạ Mãng Long, thập trưởng lão tiên môn. Nay mang hậu bối tiến đến mừng thọ ngài. Chúc ngài mãi mãi mạnh khỏe, thực lực ngày càng mạnh để có thể đánh bại ma nữ kia.
Không để cho lão này nói thêm những từ ngữ hoa mĩ:
- Tiện nhân kia 1 ngày đó ta sẽ đánh bại nàng, biến nàng trở thành lão thái bà không ai muốn. Cái ta quan tâm là ngươi mang gì cho ta. Năm nay đừng có làm ta thất vọng như năm ngoái.
Vị lão giả này cười khổ. Vị Chu lão nãi nãi này đã mấy ngàn tuổi rồi nhưng mà tính cách chẳng khác gì trẻ con. Ưa thích quà nhưng qua bao nhiêu lần thượng thọ mà số món quà có thể vào pháp nhãn của nàng cực kỳ ít. Dù sao thì nàng còn thiếu cái gì đâu. Do đó nói là đến đây tặng quà nhưng đối với bọn họ chẳng khác gì đến để bị khinh bỉ cả. Thật sự lão cũng không muốn đảm nhận vai trò này nhưng ai bảo oẳn tù tì hắn thua cơ chứ. Thở dài 1 hơi, lão lấy ra 1 viên ngọc và nói:
- Đây là 1 viên thế giới châu. Bên trong là 3 loại sủng thú có lẽ ngài sẽ thích.
Chu Thái tiếp lấy viên ngọc, thần thứ khẽ đảo qua, vẻ mặt nhạt đi và nói:
- Cửu tước con non, Hỏa long con non và tuyết ngư a. Đều là những loài vô cùng hiếm có và rất đẹp. Chỉ tiếc ta đều có gần trăm con rồi.
Vị thập trưởng lão này chỉ có thể cười khổ lui xuống nhường chỗ cho những người khác lên. Đủ loại món quà được đưa ra khiến Cầm ngồi xem không khỏi tặc lưỡi. quả thật là những người có máu mặt.Tặng phẩm đều vô cùng chân quý. Thấp nhất cũng là thế giới châu, không thiếu các loại nguyên liệu hiếm có. Đồng thời cũng không thiếu những món đồ cổ quái không rõ tác dụng. Nhưng xem ra cũng chẳng có bất cứ món nào lọt vào pháp nhãn của vị tiểu la lị này. Thứ tốt nhất có lẽ là do trù thần mang lên. 1 vài món ngọt đầy ngon lành.
Những thế lực lớn đã lâm vào thế bí thì những thế lực nhỏ sao có thứ gì có thể lọt vào pháp nhãn của vị này. Dù cho món này có lẽ là trân bảo của cả thế lực nhưng trong mắt vị đại lão này nó cùng cục rác sợ chẳng khác gì nhau a.
Tiếp theo là đến những thành viên trong Chu tộc. Hiển nhiên so với những người ngoài thì bọn họ có vẻ dụng tâm hơn rất nhiều. những món quà không phải quá quý giá nhưng mà đều rất độc đáo, là hàng « limited ». Có những bộ quần áo tự thiết kế, có những bức tranh hàng đầu…vv.. Tất nhiên nói là không quý giá là so với những món đồ mà các đại thế lực hàng đầu mang tới. còn so với những món đồ của những tông môn kia thì nó quý hơn rất nhiều.
Và hiển nhiên vị lão thái thái này rất thích những thứ này. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở hứng thú mà thôi. Chu Thái cũng chỉ cầm những món đồ đó lên mà ngắm nghía, ướm thử rồi đều đem cất đi, rồi lại mong chờ những món quà tiếp theo.
Đối với điều này, tất cả mọi người chỉ có cười trừ. Thật sự mà nói càng về sau càng khó kiếm những món quà đủ để khiến vị này hứng thú. Thái độ của vị này đều nằm trong dự đoán của tất cả mọi người.
Nàng quả thật quá khó chiều.
Rất nhanh, đã đến lượt Cầm cùng với Chu Tuyết. Dưới sự xì xào của của mọi người, 2 người đi lên đối mặt với vị tổ nãi nãi này. Cầm hơi cúi đầu và nói:
- Kính chào tiền bối, có lẽ ta cũng không cần nói nhiều nữa. Chỉ hi vọng ngài sẽ thích món quà ta chuẩn bị này.
Nói rồi, anh phất tay, lập tức có người mang đến 1 món đồ. Là 1 cái kính mắt trông khá là tinh mĩ.
Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó thôi, quả thật trông không có bất cứ điểm gì đặc biệt.
Tiếng xì xào bàn tán càng lúc càng nhiều, trong đó cũng không thiếu những lời khinh bỉ.
Nhưng ngược lại thì Chu Thái lại vô cùng hứng thú: Bằng mắt thường cô có thể thấy đây rốt cục chỉ là 1 cái kính cấp thấp, bên trong là 1 mê trận mà thôi. Hoàn toàn không có bất cứ tác dụng gì cả. Nhưng cô cần tác dụng sao, tất nhiên là không. Đạt đến mức độ này thì số trang bị có tác dụng với cô cũng không có nhiều mà thứ đó thì có lẽ đều đã có chủ và chẳng ai ngu đem thứ đó đi tặng. Thứ cô muốn là những món đồ độc lạ, những thứ hay ho có thể cho cô quên đi thời gian.
Cô thật tò mò không biết nó sẽ đem lại cho cô thứ gì.
Cầm cái kính lên, cô đeo lên, buông lỏng tâm thần. Không ai biết cô nàng thấy được cái gì. Chỉ thấy
cô như 1 đứa trẻ hết chạy bên này lại sang bên nọ như đang truy đuổi cái gì. Nhưng mà xem ra cô nàng không bắt được, vẻ mặt cô có chút tức giận, trông có vẻ sinh khí nhưng động tác không ngừng như muốn bắt cái gì. điều này khiến cho mọi người thật sự vô cùng hứng thú với món đồ nhìn như bình thường rồi.
Mãi 1 lúc sau, Chu Thái cởi kính vất đi, vẻ mặt như trẻ con vừa bị cướp kẹo:
- Không vui gì hết, không vui gì hết. Chỉ cho ta nhìn mà không bắt được thật khó chịu. Ngươi nhất định phải làm ta hài lòng nếu không thì ta sẽ vô cùng sinh khí. Mà ta sinh khí thì rất rách việc đó.
Mọi ánh mắt đều dồn về phía Cầm. Trong vài người, ánh mắt có chút hoảng hốt. Ký ức về vài bữa tiệc mà vị này sinh khí hiện lên rõ mồn một.
Rốt cục thứ này là gì mà khiến cho vị này có vẻ như vừa yêu vừa hận như thế này vậy.
Cầm cười khổ, anh cũng không ngờ rằng phản ứng của vị này lại kinh khủng như vậy. Sợ rằng nếu như anh không khiến cô nàng thỏa mãn sợ rằng rách việc a.
Thật không ngờ mới bước đầu tiên đã hụt hơi như vậy.
Anh tạo ra cái gì. 1 cái kính theo kiểu VR nhưng bên trong lại dùng mê trận đơn giản với tác dụng mê hoặc tầm mắt. Và thứ gì anh cho cô nàng nhìn thấy. cũng chỉ là 1 thảo nguyên, trên đó có vài con thú. Và đó là… các pokemon. Nói đến việc những sủng thú dễ thương thì còn có cái gì có thể vượt mặt pokemon được cơ chứ. Nhưng mà 1 ngày hiển nhiên không đủ để anh tạo ra được 1 thế giới quan đủ lớn và những thứ hay ho. Thứ anh tạo ra chỉ là mê ảnh của 10 con pokemon mà anh nghĩ là cực kỳ dễ thương, pikachu,eevee, Ninetales,Absol, Togepi, Jigglypuff, Meo, Pachirisu, Celebi và Milotic.
Mỗi con sẽ được chế tạo những vùng sinh sống riêng mang những đặc điểm riêng.
Nói chung anh muốn tái hiện thế giới pokemon để thu hút sự chú ý của vị này.
Nhưng mà trong dự định của anh thì vị tổ nãi nãi này sẽ là 1 lão giả thích sưu tập các loài vật cưng. Thế giới này sẽ tạo nên sự hứng thú của vị này nhưng mà hiển nhiên với định lực của 1 người lớn tuổi, nàng sẽ hứng thú nhưng sẽ không quá khích.
Nhưng ai nghĩ vị này lại trẻ con như vậy. Khiến cho mọi thứ trở nên có chút lệch khỏi dự đoán của anh.
Nhưng mà không phải là không thể giả quyết.