Đầu óc của Cầm nhanh chóng vận chuyển. Vẫn may đối với thế giới pokemon Cầm cũng biết rất nhiều mà thế giới quan của nó cũng rất hoàn thiện nên thuận lợi cho anh trả lời.
Cầm vẻ mặt có chút vô tội nhìn Chu Thái nói:
- Tổ nãi nãi, không phải là con không muốn tặng cho người 1 món đồ hoàn chỉnh. Thứ mà ta cho ngài thấy là là 1 thế giới mà ở hạ giới chúng ta tưởng tượng ra gọi là thế giới pokemon. Tổng cộng có đến hơn 300 con, ta chỉ mới lựa chọn 10 con trong số đố để show cho ngài. Không phải là ta không muốn tạo ra thế giới quan đủ lớn nhưng mà thời gian cũng như tài lực không đủ nhiều đề tạo a.
- Ý ngươi nói đây là những sinh vật hư cấu được ngươi thông qua mê vụ cụ thể ra.
- Ngài có thể hiểu như vậy.
- Mang thứ không có hoàn chỉnh để mừng thọ ta. ngươi có gan lắm.Thế ngươi có ý định gì.
Cô trẻ con nhưng hiển nhiên cô không ngu. Mang 1 món đồ chưa hoàn chỉnh để thu hút cô nàng hiển nhiên không chỉ để chơi a.
Cầm im lặng. Quả thật không thể khinh thường bất cứ người nào, dù cho nàng có ngây thơ đi nữa thì sống đến mức này thì hiển nhiên cũng đều không đơn giản.
Nhưng mà anh cũng đã chuẩn bị cho tình trạng này, anh nói:
- Như ngài thấy, đây chỉ là 1 mê trận. Dưới trí nhớ của ta tái hiện lại thế giới pokemon. Mà mê trận chỉ có 1 chút tác dụng mê hoặc tầm mắt. hơn nữa mọi thứ đều chỉ là trong trí nhớ của ta, tất cả đều vô cùng sơ cứng. Nhưng sức của ta cũng như Chu tuyết hoàn toàn vô pháp có thể làm được thứ đó. Nên ta hi vọng ngài có thể hỗ trợ được không.
Đến đây thì sắc mặt tất cả đều khẽ biến. Tất cả đều đã biết được mục đích của thanh niên này. Hắn
muốn giữ vị lão tổ này ở bên cạnh.
Thật to gan nhưng mà khi thành công thì nó sẽ mang đến lợi ích vô cùng. Không nói đến việc có nhiều cơ hội tiếp xúc để ghi điểm trong mắt vị này. Nguyên việc khiến vị này cao hứng mà chỉ điểm đã là 1 kỳ ngộ vô cùng lớn rồi. Đó là còn chưa kể có 1 siêu cấp bảo kê bên người. Miễn vị này ở gần đó thì có lẽ trên đời này chẳng mấy ai sẽ dám đến đây để khiêu chiến hay ám sát. Mà những người có khả năng thì cũng chẳng ai ngu hạ thấp mình đi giết vài vị tiểu bối.
Thật sự là hảo thủ đoạn. với vị con rể mới đến này, không chỉ Chu Lâm mà tất cả những người có mặt ở đây đều nhìn bằng 1 con mắt khác.
Chu Thái mắt lóe lên:
- Tiểu tử, ngươi định lợi dụng ta à. Đừng nhìn ta hay bế quan, ta cũng rất là hứng thú với những việc bao đồng đó. Ngươi nghĩ biến ta thành bảo kê không lương, làm hậu trường để ngươi muốn làm gì thì làm à.
Cầm vẫn mỉm cười nói:
- Cũng có thể nói như vậy. Nhưng không phải ngài cũng được lợi sao. Đối với những người đạt đến độ cao như ngài thì có lẽ không còn quan trọng đến vấn đề tu luyện quá nhiều. Cái ngài cần là 1 kỳ ngộ để đột phá. Với ngài bây giờ có lẽ vui vẻ vẫn là ưu tiên hàng đầu không phải sao.
Chu Thái nhìn Cầm 1 cái thật sâu rồi cười nói:
- Hảo tiểu tử, còn dám tính kế cả ta cơ à. Ngươi đã chạm vào đúng điểm G của ta rồi đó. Nhưng con pokemon này đích các làm ta rất hứng thú. Dù những lời ngươi nói hầu như toàn dối trá nhưng mà ta đang vui nên rất vui lòng. Nhưng ngươi hiển nhiên cần biết là nếu như trong thời gian này nếu như ngươi không khiến ta hài lòng cũng như thế giới pokemon mà ngươi tạo ra không khiến ta thỏa mãn thì.... Đừng nói đến việc mọi tính toán của ngươi sẽ không hoàn thành, ngươi còn phải đón nhận lửa giận của ta. Và ta nghĩ không có bất cứ ai ở đây có thể đón nhận nó đâu.
Cầm vẫn rất từ tốn nói:
- Miễn là ngài có thể làm, ý tưởng cũng như thiết kế cứ để ta.
Chu Thái cười rộ lên đầy vui vẻ:
- Đừng có đem hiểu biết của ngươi hạn chế sự tưởng tượng của mình. Nếu ngươi thích, ta hoàn toàn có thể vì ngươi tạo ra 1 thế giới hoàn toàn mới.
Cứ thế, buổi thượng thọ đên đây là kết thúc. Và xem ra phe thắng lớn chính là Cầm nhưng cũng có lẽ anh sẽ là phe chịu tổn thất lớn nhất. Tất cả là xem anh có thể chiều lòng vị tổ tông này hay không.
Trong bóng tối, vài người đã cười lạnh. Hiển nhiên đang cười trên nỗi đau của người khác.
…..
- Tiểu tử, ngươi gan lắm. Ta cũng không ngờ ngươi đánh chủ ý với cả vị tổ tông này.
Cầm nhún vai nói:
- Không có cách nào cả. Ta ghét sự không chắc chắn. Ta còn muốn đi nhiều nơi, thăm thú thế giới này. Không thể nào chỉ sống an ổn ở đây được. Mà muốn ra ngoài 1 cách tương đối an toàn thì sau lưng hiển nhiên cần 1 con quái vật đủ lớn chống lưng. Ông không được, ông hiển nhiên không đủ mạnh, đủ thực lực để khiến tất cả mọi người dè chừng. Do đó để an toàn, hiển nhiên tôi cần tìm người khác, 1 người đủ mạnh để tôi ôm đùi, tung hoành không có chút trở ngại.
Chu Lâm hơi bất bình với câu trả lời này. Nhưng ông không thể không thừa nhận là Cầm nói đúng. Ông thân là đế vương Chu Tước đế quốc nghe thì phong quang thật đó nhưng mà tiếng nói trong gia tộc của ông cũng không phải quá cao. Dù sao thì thế giới này là thế giới của thực lực. Thực lực cao thì tiếng nói mới có trọng lượng. Ông rốt cục mới chỉ chân tiên. Dù ở trong địa phận Chu Tước đế quốc thì ông là vô địch nhưng trong mắt mọi người, đế vương cũng chỉ thế mà thôi. Nếu không thì cũng sẽ chẳng có chuyện con của ông bị người ta trắng trợn thiết kế như vậy.
Nhưng Chu Thái thì khác. Nếu mà tên này cũng như con ông có thể bám lên cái đùi này thì có thể nói những kẻ muốn ám toán cần nghĩ lại xem liệu bọn họ có nên làm như vậy mà đắc tội 1 vị đại lão hay không. Đó là còn chưa kể vị này bao năm qua sưu tập không biết bao nhiêu thứ tốt, chỉ cần 1 phần trong đó cũng khiến cho gà cho lên trời.
Nhưng hiển nhiên hồi báo to lớn như vậy mê người như vậy thì những thứ cần bỏ ra cũng không hề ít. Nếu như nói ở gần vua như gần cọp thì ở gần những vị này như ở gần rồng. Chết lúc nào cũng không biết. Nếu như có thể thỏa mãn vị này thì đơn giản nhưng chỉ cần hơi chọc cho nàng hơi sinh khí khiến nàng muốn ra tay thì có lẽ chỉ hời hợt 1 đòn thì cả 2 đã chết. hoàn toàn không có bất cứ cơ hội để phản kháng. Có thể nói là nguy hiểm rất lớn.
- Cẩn thận đó. Dù cho Chu Thái tổ nãi nãi không đến mức ra tay giết các ngươi nhưng nếu như mà các ngươi không làm cho nàng thỏa mãn thì chỉ cần 1 câu bóng gió thôi là cả 2 các ngươi chết thế nào cũng không biết. Và ta cũng không có bất cứ khả năng nào giúp ngươi đâu.
Cầm cúi đầu mỉm cười nói:
- Cảm ơn ngài đã quan tâm. Nhưng đối phó với con gái là nghề cùa ta.
Và anh nở nụ cười để lộ ra hàm răng trắng muốt.
Cầm vẻ mặt có chút vô tội nhìn Chu Thái nói:
- Tổ nãi nãi, không phải là con không muốn tặng cho người 1 món đồ hoàn chỉnh. Thứ mà ta cho ngài thấy là là 1 thế giới mà ở hạ giới chúng ta tưởng tượng ra gọi là thế giới pokemon. Tổng cộng có đến hơn 300 con, ta chỉ mới lựa chọn 10 con trong số đố để show cho ngài. Không phải là ta không muốn tạo ra thế giới quan đủ lớn nhưng mà thời gian cũng như tài lực không đủ nhiều đề tạo a.
- Ý ngươi nói đây là những sinh vật hư cấu được ngươi thông qua mê vụ cụ thể ra.
- Ngài có thể hiểu như vậy.
- Mang thứ không có hoàn chỉnh để mừng thọ ta. ngươi có gan lắm.Thế ngươi có ý định gì.
Cô trẻ con nhưng hiển nhiên cô không ngu. Mang 1 món đồ chưa hoàn chỉnh để thu hút cô nàng hiển nhiên không chỉ để chơi a.
Cầm im lặng. Quả thật không thể khinh thường bất cứ người nào, dù cho nàng có ngây thơ đi nữa thì sống đến mức này thì hiển nhiên cũng đều không đơn giản.
Nhưng mà anh cũng đã chuẩn bị cho tình trạng này, anh nói:
- Như ngài thấy, đây chỉ là 1 mê trận. Dưới trí nhớ của ta tái hiện lại thế giới pokemon. Mà mê trận chỉ có 1 chút tác dụng mê hoặc tầm mắt. hơn nữa mọi thứ đều chỉ là trong trí nhớ của ta, tất cả đều vô cùng sơ cứng. Nhưng sức của ta cũng như Chu tuyết hoàn toàn vô pháp có thể làm được thứ đó. Nên ta hi vọng ngài có thể hỗ trợ được không.
Đến đây thì sắc mặt tất cả đều khẽ biến. Tất cả đều đã biết được mục đích của thanh niên này. Hắn
muốn giữ vị lão tổ này ở bên cạnh.
Thật to gan nhưng mà khi thành công thì nó sẽ mang đến lợi ích vô cùng. Không nói đến việc có nhiều cơ hội tiếp xúc để ghi điểm trong mắt vị này. Nguyên việc khiến vị này cao hứng mà chỉ điểm đã là 1 kỳ ngộ vô cùng lớn rồi. Đó là còn chưa kể có 1 siêu cấp bảo kê bên người. Miễn vị này ở gần đó thì có lẽ trên đời này chẳng mấy ai sẽ dám đến đây để khiêu chiến hay ám sát. Mà những người có khả năng thì cũng chẳng ai ngu hạ thấp mình đi giết vài vị tiểu bối.
Thật sự là hảo thủ đoạn. với vị con rể mới đến này, không chỉ Chu Lâm mà tất cả những người có mặt ở đây đều nhìn bằng 1 con mắt khác.
Chu Thái mắt lóe lên:
- Tiểu tử, ngươi định lợi dụng ta à. Đừng nhìn ta hay bế quan, ta cũng rất là hứng thú với những việc bao đồng đó. Ngươi nghĩ biến ta thành bảo kê không lương, làm hậu trường để ngươi muốn làm gì thì làm à.
Cầm vẫn mỉm cười nói:
- Cũng có thể nói như vậy. Nhưng không phải ngài cũng được lợi sao. Đối với những người đạt đến độ cao như ngài thì có lẽ không còn quan trọng đến vấn đề tu luyện quá nhiều. Cái ngài cần là 1 kỳ ngộ để đột phá. Với ngài bây giờ có lẽ vui vẻ vẫn là ưu tiên hàng đầu không phải sao.
Chu Thái nhìn Cầm 1 cái thật sâu rồi cười nói:
- Hảo tiểu tử, còn dám tính kế cả ta cơ à. Ngươi đã chạm vào đúng điểm G của ta rồi đó. Nhưng con pokemon này đích các làm ta rất hứng thú. Dù những lời ngươi nói hầu như toàn dối trá nhưng mà ta đang vui nên rất vui lòng. Nhưng ngươi hiển nhiên cần biết là nếu như trong thời gian này nếu như ngươi không khiến ta hài lòng cũng như thế giới pokemon mà ngươi tạo ra không khiến ta thỏa mãn thì.... Đừng nói đến việc mọi tính toán của ngươi sẽ không hoàn thành, ngươi còn phải đón nhận lửa giận của ta. Và ta nghĩ không có bất cứ ai ở đây có thể đón nhận nó đâu.
Cầm vẫn rất từ tốn nói:
- Miễn là ngài có thể làm, ý tưởng cũng như thiết kế cứ để ta.
Chu Thái cười rộ lên đầy vui vẻ:
- Đừng có đem hiểu biết của ngươi hạn chế sự tưởng tượng của mình. Nếu ngươi thích, ta hoàn toàn có thể vì ngươi tạo ra 1 thế giới hoàn toàn mới.
Cứ thế, buổi thượng thọ đên đây là kết thúc. Và xem ra phe thắng lớn chính là Cầm nhưng cũng có lẽ anh sẽ là phe chịu tổn thất lớn nhất. Tất cả là xem anh có thể chiều lòng vị tổ tông này hay không.
Trong bóng tối, vài người đã cười lạnh. Hiển nhiên đang cười trên nỗi đau của người khác.
…..
- Tiểu tử, ngươi gan lắm. Ta cũng không ngờ ngươi đánh chủ ý với cả vị tổ tông này.
Cầm nhún vai nói:
- Không có cách nào cả. Ta ghét sự không chắc chắn. Ta còn muốn đi nhiều nơi, thăm thú thế giới này. Không thể nào chỉ sống an ổn ở đây được. Mà muốn ra ngoài 1 cách tương đối an toàn thì sau lưng hiển nhiên cần 1 con quái vật đủ lớn chống lưng. Ông không được, ông hiển nhiên không đủ mạnh, đủ thực lực để khiến tất cả mọi người dè chừng. Do đó để an toàn, hiển nhiên tôi cần tìm người khác, 1 người đủ mạnh để tôi ôm đùi, tung hoành không có chút trở ngại.
Chu Lâm hơi bất bình với câu trả lời này. Nhưng ông không thể không thừa nhận là Cầm nói đúng. Ông thân là đế vương Chu Tước đế quốc nghe thì phong quang thật đó nhưng mà tiếng nói trong gia tộc của ông cũng không phải quá cao. Dù sao thì thế giới này là thế giới của thực lực. Thực lực cao thì tiếng nói mới có trọng lượng. Ông rốt cục mới chỉ chân tiên. Dù ở trong địa phận Chu Tước đế quốc thì ông là vô địch nhưng trong mắt mọi người, đế vương cũng chỉ thế mà thôi. Nếu không thì cũng sẽ chẳng có chuyện con của ông bị người ta trắng trợn thiết kế như vậy.
Nhưng Chu Thái thì khác. Nếu mà tên này cũng như con ông có thể bám lên cái đùi này thì có thể nói những kẻ muốn ám toán cần nghĩ lại xem liệu bọn họ có nên làm như vậy mà đắc tội 1 vị đại lão hay không. Đó là còn chưa kể vị này bao năm qua sưu tập không biết bao nhiêu thứ tốt, chỉ cần 1 phần trong đó cũng khiến cho gà cho lên trời.
Nhưng hiển nhiên hồi báo to lớn như vậy mê người như vậy thì những thứ cần bỏ ra cũng không hề ít. Nếu như nói ở gần vua như gần cọp thì ở gần những vị này như ở gần rồng. Chết lúc nào cũng không biết. Nếu như có thể thỏa mãn vị này thì đơn giản nhưng chỉ cần hơi chọc cho nàng hơi sinh khí khiến nàng muốn ra tay thì có lẽ chỉ hời hợt 1 đòn thì cả 2 đã chết. hoàn toàn không có bất cứ cơ hội để phản kháng. Có thể nói là nguy hiểm rất lớn.
- Cẩn thận đó. Dù cho Chu Thái tổ nãi nãi không đến mức ra tay giết các ngươi nhưng nếu như mà các ngươi không làm cho nàng thỏa mãn thì chỉ cần 1 câu bóng gió thôi là cả 2 các ngươi chết thế nào cũng không biết. Và ta cũng không có bất cứ khả năng nào giúp ngươi đâu.
Cầm cúi đầu mỉm cười nói:
- Cảm ơn ngài đã quan tâm. Nhưng đối phó với con gái là nghề cùa ta.
Và anh nở nụ cười để lộ ra hàm răng trắng muốt.