Những ngày rong chơi tại Hàn Quốc cũng đã kết thúc.
Tâm Nhi uể oải ôm lấy anh, giọng mũi nghẹn ngào
-Tuấn Hạo, em sẽ nhớ nơi này lắm.
Thấy vợ mình nhõng nhẽo như vậy, Lăng Tuấn Hạo dừng ngay động tác sắp xếp đồ vào vali.
Vòng tay rộng lớn mở ra ôm gọn cô vào lòng vuốt ve
-Sẽ dẫn em tới đây mỗi năm vào kỉ niệm cưới của chúng ta, chịu không?
-Duyệt, yêu ông xã.
Vừa nói cô vừa nhướn người hôn chụt lên môi anh.
Tuấn Hạo khẽ cười quay lại sắp xếp mấy bộ đồ vào vali.
Tâm Nhi phụ anh soạn một chút, cô bước vào nhà tắm thay ra một bộ đồ phù hợp với thời trang sân bay.
Chiếc váy trắng hai dây nhẹ nhàng dài tới mắt cá chân, được cô nhấn nhá bằng một chiếc thắt lưng nhỏ ngay eo, vừa thời trang lại vừa khoe được vòng eo nhỏ nhắn, gọn gàng.
Tuấn Hạo vẫn đơn giản như mọi khi, áo phông trắng kết hợp cùng quần jeans bụi bặm vừa cá tính vừa điển trai, thư sinh.
Cả hai rời khỏi khách sạn bắt xe tới sân bay.
Cả đoạn đường, Tâm Nhi không nói chuyện với anh mà chỉ tập trung ngắm nhìn đường phố.
Dường như cô đang muốn khắc từng kỉ niệm và hình ảnh một vào tâm trí.
Nơi đây sẽ mãi là hạnh phúc, ngọt ngào của cô.
Tới sân bay, Tâm Nhi cùng anh làm các thủ tục cơ bản về giấy tờ.
Cả hai ngồi trên máy bay, tâm trạng Tâm Nhi lại mang mác buồn ùa về.
Cô dựa hẳn vào vai anh, không muốn nghĩ nữa chỉ muốn ngủ một giấc để khi mở mắt sẽ là thành phố, quê hương thân yêu của cô.
Khi yêu nhau thì bất cứ nơi đâu cũng là ngọt ngào, là kỉ niệm.
Chỉ cần anh bên cạnh cô thì dù ở đâu cũng sẽ là hạnh phúc.
Tại sân bay quốc tế AB, Tuấn Hạo bước ra nắm chặt lấy tay cô.
Đưa vali cho trợ lý liền ôm lấy eo cô bật cười khi cô vẫn còn đang uể oải dựa dẫm vào mình
-Còn muốn ở lại chơi sao?
-Không phải, chỉ là em buồn ngủ quá, oaaa.
-Vậy về nhà, anh cho em ngủ.
-Anh sẽ ở nhà chứ?
-Sao lại hỏi như vậy?
-Em sợ anh tới tập đoàn làm việc sớm.
.
.vẫn nên nghỉ ngơi một chút.
-Được rồi, anh ở nhà với em.
Anh đưa tay khẽ ngắt má cô bước lại xe.
Tâm Nhi sợ anh mệt nhưng khi nghe anh chịu ở nhà đã yên tâm hẳn.
Anh mở cửa xe cho cô rồi bước vào cùng.
Nhìn tài xế riêng, Tuấn Hạo khẽ hạ giọng
-Đưa tôi về Hạo Viên là được.
-Dạ vâng thưa thiếu gia.
Chiếc xe màu trắng đục cứ vậy lao trên đường cao tốc.
Dừng xe lại trước biệt thự riêng của anh.
Tuấn Hạo nãy giờ vẫn chăm chú làm việc trên màn hình lap top, thấy xe dừng hẳn liền đảo mắt qua cửa kính nhìn khung cảnh quanh thuộc.
Giọng tài xế dần dần vang lên
-Thiếu gia, thiếu phu nhân, đã tới biệt thự rồi ạ.
Lăng Tuấn Hạo khẽ đưa ngón trỏ lên miệng ra ý cho tài xế nhỏ tiếng một chút.
Nhìn xuống Tâm Nhi đang ngủ ngon lành trên vai mình, anh khẽ cười từ từ tắt máy tính.
Trợ lý của anh từ ghế phó lái đi xuống nhận hết balo từ tay anh.
Tuấn Hạo nhẹ nhàng bế cô xuống xe khẽ hất mặt ra sau cốp
-Mang vali của tôi và thiếu phu nhân vào phòng khách là được rồi.
-Dạ vâng.
Tuấn Hạo gật đầu bế cô vào trong.
Cánh cửa phòng mở ra, anh đặt nhẹ cô xuống giường, quay người chốt cửa lại.
Nhìn vợ ngủ ngon lành, Tuấn Hạo chỉ khẽ cười nằm xuống bên cạnh cô, kéo cô vào lòng nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Tâm Nhi tỉnh dậy đã là tầm chiều tối, cô nhíu mày nhìn qua bên cạnh.
Lăng Tuấn Hạo vẫn ôm cô ngủ ngon lành.
Tâm Nhi khẽ cười đưa tay chạm nhẹ trán anh, lướt nhẹ xuống chóp mũi rồi dừng lại ở bờ môi mỏng.
Nhướn người hôn nhẹ vào môi anh, cô chậm rãi, nhẹ nhàng gỡ tay chân anh ra khỏi người mình.
Vệ sinh một lát, cô quyết định xuống nhà trước.
Tuấn Hạo chỉ sau phút không có hơi cô đã nhíu mày mở mắt.
Đảo mắt nhìn xung quanh cũng không thấy bóng vợ nhỏ, anh loạng choạng bước xuống giường mở cửa nhà vệ sinh nhưng vẫn không thấy cô đâu.
Rửa mặt qua loa vài lượt, anh nhanh chóng bước xuống nhà.
Nhìn cô đang bắt chéo chân ở sofa ăn snack, Tuấn Hạo khẽ cười lên tiếng
-Sao em dậy không gọi anh?
-Tại em thấy anh ngủ ngon quá, mình qua Lăng gia đi anh.
Em muốn mang quà tặng cho mọi người.
-Được, vậy đợi anh tắm một chút đã.
Đợi khi Tuấn Hạo tắm xong, anh bước xuống nhà thoải mái ôm lấy cô vào lòng
-Mình qua Nhược gia trước nhé, sẽ tiện đường hơn.
-Sao cũng được, nghe theo anh hết.
Cả hai quyết định qua nhà ông bà Nhược rồi mới quay lại Lăng gia.
Nhận được món quà của con gái và con rể, ông bà Nhược phải nói là hạnh phúc cười đến híp cả mắt.
Hải Khanh sau khi nhận quà lại thấy ganh tỵ đòi sẽ lấy vợ đi hưởng tuần trăng mật dằn mặt hai đứa em.
Được ba mẹ và anh hai chào đón nhưng cả hai cũng đành từ chối dùng bữa để tới Lăng gia.
Chiếc xe BMW i của Tuấn Hạo cứ vậy lăn bánh trên đường lớn tới Lăng gia.
Bước vào nhà, cả anh và cô đều rất vui vẻ chào ông bà Lăng rồi ngồi xuống sofa
-Ba mẹ, tụi con mới về.
-Về rồi sao? Đi chơi vui không con.
-Dạ vui lắm mẹ, vợ chồng con có chút quà tặng ba mẹ.
Ông bà Lăng vui vẻ đón nhận món quà.
Một bóng dáng loi nhoi chạy từ trên lầu xuống, vừa chạy lại vừa la hét
-Anh chị hai!!
Tuấn Hạo đưa mắt lên nhìn đứa em gái đang chạy nhảy của mình không khỏi cái nhíu mày lo lắng
-Chạy chậm thôi, té thì biết làm sao đây?
-Làm gì có chuyện em té chứ? Quà của em đâu.
Vừa nói Mỹ Nhiên vừa chui lọt vào lòng anh với ánh mắt cún con, hai tay chìa ra như đưa trẻ nhỏ lên ba vòi quà.
Tâm Nhi phì cười chuyển gói quà nhỏ nhắn màu hồng phấn qua cho Mỹ Nhiên.
Tuấn Hạo xoa xoa đầu em gái nhỏ nhưng chưa có chút cưng nựng đã phủ phàng đẩy ra
-Anh có vợ rồi đừng có mà bám anh.
Mỹ Nhiên nhanh chóng tắt đi nụ cười với khuôn mặt đen xì
-Hừ, em mới là không thèm.
Cảm ơn món quà, em sẽ trân trọng.
-Tiện tay mua thôi, chứ không có ý định mua cho em.
-Aaa, chị dâu à.
.
.anh ấy lại ghẹo em.
Tâm Nhi khẽ đánh lên người anh cảnh báo, lập tức Mỹ Nhiên đang buồn bã lại vui vẻ trở lại.
Nhìn cảnh tượng trẻ con của lũ con mình mà ông bà Lăng không khỏi cười lớn vui vẻ.
Khung cảnh một đại gia đình ấm cúng lại hạnh phúc này đều thu gọn vào tầm mắt của một con người gần đó.
Khả Linh nhếch nhẹ môi với anh mắt khinh bỉ
"Nhược Tâm Nhi, hãy cứ tận hưởng những chuỗi ngày hạnh phúc của cô đi.
Rồi chính tay tôi sẽ từ từ lấy lại, từng chút một."
Nói chuyện một lúc bà Lăng liền đề nghị cả anh và cô cùng ở lại dùng bữa tối.
Tâm Nhi gật đầu đồng ý khiến Tuấn Hạo có muốn từ chối cũng không thể.
Dẫu sao thì Lăng gia vốn đã có truyền thống sợ vợ, ông cha đã truyền thì anh chỉ còn cách nối theo.
Bàn ăn nhanh chóng có mặt đầy đủ các thành viên.
Tâm Nhi được anh chăm sóc kỹ lưỡng đến mức Mỹ Nhiên phải buồn tủi cảm thán
-Ước gì con cũng có một người chồng như anh hai.
-Cỡ em á, chó nó lấy.
-Chị Tâm Nhi.
.
.anh ấy lại ăn hiếp em.
Tâm Nhi khẽ cười đánh lên người anh rồi đưa đũa lễ phép gắp vài miếng thịt cho ba mẹ chồng.
Cô đưa một đũa thịt đặt vào chén Mỹ Nhiên
-Em đừng để ý con người anh ấy, nhàm chán lắm.
-Haha chị dâu nói rất phải.
Lăng Tuấn Hạo nhanh chóng đen mặt gõ đầu cô em một cái rồi quay lại công cuộc chăm sóc vợ yêu.
Bữa ăn cũng vì thế mà dần kết thúc trong sự ồn ào, hạnh phúc của Lăng gia.
Cả nhà đã ra ngoài hết, Tâm Nhi vẫn ở lại vì cô muốn dọn dẹp phụ cô giúp việc câm này.
Soạn vài cái chén liền bị bàn tay cản lại, đưa mắt ngước lên thì người đối diện chỉ ú ớ vài câu.
Ả liên tục quơ tay chỉ về phía mình như kiểu đây là việc của ả.
Tâm Nhi khẽ cười lắc đầu
-Tôi giúp cô.
-Ưm.
.
.ưm.
.
.ưm
Ả quơ tay ra vẻ không cần nhưng Tâm Nhi vẫn không quan tâm mà sắp xếp chén, đĩa lại giúp ả.
Lúc cô vừa quay người đã bị một ly nước nóng đổ vào người.
May mà cô lấy tay đỡ kịp nên nước chỉ đổ lên cánh tay nhỏ
-Á
Tiếng la của cô thu hút sự chú ý của những người bên ngoài.
Tuấn Hạo chạy nhanh vào thấy tay vợ mình đã đỏ lên một mảng liền lo lắng
-Không phải em nói em đi vệ sinh sao? Sao lại ở đây? Còn bị bỏng nữa.
-Ưm.
.
.ưm.
.
.ưm.
.
.
Tuấn Hạo đưa mắt lên nhìn cô gái quơ tay múa chân kia.
Lúc này ông bà Lăng và Mỹ Nhiên cũng bước vào.
Tâm Nhi khẽ thở dài
-Không sao đâu anh, em dự dọn một chút nhưng mà không ngờ lại bất cẩn như vậy.
Vết bỏng cũng nhẹ thôi, sẽ nhanh lành lại.
-Không sao là được rồi.
Quản gia, ông lấy thuốc lên cho thiếu phu nhân đi.
Bà Lăng lên tiếng rồi kéo mọi người ra ngoài.
Khả Linh cũng thu lại nét sợ hãi mà đứng trong đó khẽ nhếch mép
-Vết bỏng này chỉ là mới bắt đầu thôi Nhược Tâm Nhi.
Được bà Lăng bôi thuốc kỹ càng cô cũng đỡ rát hơn.
Tuấn Hạo cũng nhanh chóng xin phép được đưa cô về.
Ông Lăng gật gù không quên dặn dò
-Về cẩn thận, mà con nhớ bôi thuốc kỹ lương nha Tâm Nhi.
-Dạ ba.
Bà Lăng cùng Mỹ Nhiên cũng dặn dò vài điều rồi tạm biệt họ.
Cả hai rời khỏi Lăng gia mà không biết rằng một ánh mắt cũng đang ngầm tạm biệt họ.