Sáng hôm sau, Tâm Nhi dậy từ sớm.
Nằm trong lòng ngực anh, cô khẽ cười nhướn người hôn nhẹ vào đôi môi lành lạnh đang mím chặt.
Rời khỏi vòng tay của anh, cô bước xuống giường vào nhà tắm vệ sinh cá nhân.
Trở ra đã thấy anh uể oải gật gù ngồi trên giường.
Cảm nhận Tâm Nhi đã ngồi xuống bên cạnh mình, anh ỉu xìu gục đầu vào vai cô
-Sao em không ngủ thêm chút nữa?
-Em phá giấc ngủ của anh sao?
-Đúng vậy, không có em liền không ngủ được nữa.
Cho nên, em phải có trách nhiệm đền bù cho anh.
Vừa nói Tuấn Hạo vừa nhướn người lên hôn chụt vào môi cô.
Tâm Nhi bật cười đẩy anh ra
-Mau đi làm vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà cùng em.
-Vâng bà xã.
Anh bước xuống giường loạng choạng vì cơn buồn ngủ đến sắp té.
Tâm Nhi bật cười mở điện thoại xem vài thông báo.
Một lúc sau, Tuấn Hạo trở ra với bộ dáng tươi tỉnh hơn hẳn.
Anh tiến lại ôm lấy cô vào lòng thì thầm vài lời ngọt ngào
-Bà xã, ngày mới tốt lành.
-Ngày mới tốt lành.
Tâm Nhi khẽ cười quay đầu chúc lại anh.
Cả hai vui vẻ bước xuống nhà cùng nhau.
Tâm Nhi rời khỏi vòng tay anh bước vào bếp nhìn dì Lệ đang loay hoay với mớ nguyên liệu rau củ
-Dì làm món gì vậy?
-Hôm nay, ăn bánh mì với trứng và pa tê ạ.
-Để tôi làm giúp dì.
-Không được đâu thiếu phu nhân, để thiếu gia thấy sẽ la tôi mất.
-Không sao đâu, ở nhà riêng cũng là tôi làm bữa sáng cho anh ấy.
Mà chân dì hôm nay đã đỡ chưa?
-Cũng tạm ổn rồi ạ, cảm ơn thiếu phu nhân.
Lúc này, bà Lăng từ trên lầu bước xuống.
Khẽ nhíu mày nhìn vào bếp, giọng bà trầm thấp vang lên
-Tâm Nhi, con ra ngoài ngồi đi.
Mấy chuyện đó cứ để người làm làm là được.
-Dạ cũng sắp xong rồi mẹ.
Con chỉ phụ một chút thôi.
Dì Lệ lo lắng biểu hiện ra ngay ở ánh mắt nhưng Tâm Nhi chỉ cười nhẹ nhàng khẽ lắc đầu ra ý không sao.
Lăng Tuấn Hạo bước vào uống một chút nước nhìn qua mẹ mình
-Cứ để Tâm Nhi làm đi mẹ.
Bà Lăng khẽ gật đầu quay ra ngoài phòng khách nhâm nhi trà sáng.
Tuấn Hạo không bỏ người làm vào mắt tiến lại ôm lấy cô từ đằng sau thì thầm
-Em lại nợ anh một ân huệ đấy nhé.
-Nào, buông em ra.
.
.anh không thấy mọi người đang ở đây sao?
-Họ không nhìn thấy gì đâu.
-Anh điên à, mau ra ngoài cho em làm nhanh để còn đi làm nữa.
Tuấn Hạo cuối cùng cũng đành buông cô ra, bước ra ngoài phòng khách.
Người làm xung quanh ai cũng phải trầm trồ nhìn cô trêu ghẹo
-Thiếu gia và thiếu phu nhân tình cảm quá đi mất.
-Mọi người lo làm việc của mình đi.
-Haha thiếu phu nhân của chúng ta xấu hổ rồi kìa.
Tâm Nhi đỏ mặt quay lại phụ giúp dì Lệ.
Bữa ăn nhanh chóng được bày biện ra bàn.
Ông Lăng cùng Mỹ Nhiên bước xuống.
Cả đại gia đình cứ vậy quây quần trên bàn ăn nhỏ.
Bữa sáng kết thúc, Tâm Nhi đứng dậy xin phép lên phòng chuẩn bị đồ đi làm.
Hôm qua, cô chỉ là nghỉ phép để sắp xếp đồ đạc cá nhân của hai vợ chồng vào phòng.
Hôm nay, lại phải quay cuồng lại với công việc.
Tuấn Hạo cũng nhanh chóng lên lầu thay đồ cùng cô.
Tâm Nhi hôm nay xinh đẹp trong bộ váy vest trắng công sở.
Tuấn Hạo lại điển trai trong bộ suit màu đen.
Đứng đối diện anh, Tâm Nhi ra dáng một người vợ hiền thắt cà vạt cho chồng.
Người đàn ông có lạnh lùng thế nào thì trước hành động này của vợ cũng phải mềm nhũn.
Anh đưa tay vòng ra sau ôm lấy eo cô kéo sát lại mình, phả ra làn hơi ấm nóng đầy nam tính
-Bà xã, em ngọt ngào như vậy là không muốn anh đi làm?
-Thôi nào, cũng đâu phải lần đầu em thắt cà vạt cho anh.
-Nhưng hôm nay em rất đẹp.
Cô bật cười đánh nhẹ lên người anh.
Đôi mắt Tuấn Hạo khẽ nhắm hờ lại cúi xuống hôn vào môi cô.
Tâm Nhi cũng nhiệt tình nhướn người đáp trả cùng anh dây dư trong ngọt ngào buổi sớm.
Trải qua một màn tình tứ, cả hai mới chịu nắm tay nhau xuống nhà.
Ông bà Lăng vẫn còn ngồi ở sofa chăm chú đọc báo và xem tin tức buổi sáng
-Hai đứa đi làm à?
-Dạ vâng, ba mẹ tụi con xin phép.
-Ừm.
Tuấn Hạo cúi đầu theo cô chào hỏi ba mẹ.
Bàn tay luôn cố định trên eo vợ như một hành động theo thói quen.
Xuống gara, anh mở cửa để cô ngồi vào xe.
Chính mình nhanh chóng vòng qua ghế lái phóng xe ra khỏi Lăng gia.
Dừng xe trước cửa Nhược thị, anh khóa cửa lại làm cô nhíu mày khi không mở được
-Tuấn Hạo, anh mở cửa xe cho em.
-Hôn đã rồi anh mở cho em.
-Anh là con nít sao?
-Em còn kì kèo là trễ giờ làm của cả hai vợ chồng đấy.
Vừa nói anh vừa gõ gõ đồng hồ trên tay.
Tâm Nhi bất lực nhướn người qua hôn anh.
Tuấn Hạo lợi dụng cơ hội đưa tay ôm lấy gáy cô bắt đầu hành trình càn quét khoang miệng.
Đến khi cô dường như mất hết sạch dưỡng khí anh mới buông ra.
Tâm Nhi uất ức liếc xéo anh
-Mau mở cửa cho em.
Tuấn Hạo bật cười xuống xe mở cửa cho cô.
Tâm Nhi bước xuống khẽ cười không quên tạm biệt anh
-Làm việc vui vẻ ông xã.
-Tạm biệt em.
Bước vào sảnh Nhược thị, Tâm Nhi gật đầu trước mọi lời chào hỏi của nhân viên.
Lên đến phòng đã ngã người ra sau ghế đầy mệt mỏi.
Cô cảm thấy rất khó hiểu và ngột ngạt về bà Lăng.
Sáng hôm nay dù cô có chào hỏi vui vẻ đến mấy bà cũng chẳng quan tâm.
Lắc nhẹ đầu gạt hết những suy nghĩ tiêu cực ra ngoài quay lại với công việc.
Tối đó, ông Lăng lại hào hứng muốn cả nhà đi ăn tối tại nhà hàng mới khai trương của Kim thị.
Tâm Nhi dĩ nhiên cũng đi cùng.
Cô sửa soạn một chút, dẫu sao cũng không thể làm mất mặt Lăng gia.
Khoác trên mình bộ váy màu đen dáng sơ mi dài đến đầu gối, điểm nhấn là dây thắt lưng trắng khoe khéo vòng eo thon thả.
Tóc cô búi lên cao để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp.
Nhìn vào vừa sang trọng lại vừa trẻ trung, năng động.
Tuấn Hạo nhìn vợ một lượt đánh giá
-Em đẹp như vậy thì cho anh nhịn đói cũng được.
Tối sẽ về ăn em.
-Anh thôi đùa nào, xuống nhà kẻo ba mẹ chờ.
Tuấn Hạo khoác tay cô xuống nhà.
Hôm nay, anh làm tài xế chở tất cả đến nhà hàng.
Cả đoạn đường Mỹ Nhiên rôm rả nói chuyện với cô nhưng mà cô vẫn cảm thấy áp lực vì bà Lăng chỉ một mực nhìn xa xăm ra ngoài cửa kính.
Tới nhà hàng, nhân viên ai nấy đều cúi đầu chào hỏi.
Tìm một vị trí phù hợp trong góc khuất, ông Lăng hài lòng kéo mọi người lại.
Ngồi vào bàn, bà Lăng cho gọi vài món rồi ngước lên
-Mọi người có ai muốn gọi gì thêm không?
-Dạ không đâu ạ.
Đến khi phục vụ mang lên, Tâm Nhi khẽ bặm môi khi tất cả các món ăn đều có hành.
Tuấn Hạo bật cười xoa đầu cô, anh đưa đũa gạt hành qua một bên gắp từng miếng thịt đậm vị cho cô.
Bà Lăng nhìn cảnh này, vốn là bình thường nhưng sao bà lại khó chịu?
-Có nhiêu đó hành con cũng không ăn được sao?
-Mẹ à, vợ con không thích ăn hành mà.
-Không thích thì tập, vốn dĩ cũng đâu phải là dị ứng.
Tâm Nhi cúi đầu khẽ gật với bà rồi ăn miếng thịt trong chén.
Tuấn Hạo cũng không thèm quan tâm mà tiếp tục lựa hành cho cô.
Nhiều lần Tâm Nhi đá mắt với anh nhưng anh cũng mặc kệ.
Ông Lăng thấy vậy cũng vội lên tiếng xua tan đi bầu không khí áp lực này
-Bà sao vậy? Con nó không ăn được thì thôi.
Với lại nhìn Tuấn Hạo kìa, lo lắng cho vợ như vậy là tốt haha.
Mỹ Nhiên gật gù tán thành với ba mình đến cười híp cả mặt.
Bà Lăng cứ như vô hình vậy, lúc này những lời Khả Linh viết trong giấy lại vang lên trong đầu bà
"Tôi còn thấy thiếu phu nhân nói xấu bà với đại thiếu gia.
Bây giờ trong nhà ai cũng thương thiếu phu nhân hết.
Bà chủ thật đáng thương quá đi."
Bữa cơm diễn ra ngột ngạt vô cùng đối với cô.
Về đến Lăng gia, cô nhanh chóng lên phòng tắm rửa rồi ngồi ở một góc giường ủ rũ nhìn anh
-Có phải mẹ không thích em không?
-Làm gì có chuyện đó, chắc do mẹ mệt gì thôi.
Em không nhớ chính mẹ là người ủng hộ chúng ta cưới nhau sao? Đừng nghĩ nhiều.
Tâm Nhi gật đầu cho anh an tâm, nhưng mà nói không nghĩ lập tức không nghĩ sao? Cô thật sự không muốn mình có hình ảnh gì xấu trong mắt mẹ chồng.
Nhưng mà hình như mối quan hệ của cô và bà Lăng đang ngày càng tồi tệ mà không có lý do.
Hôm sau, tranh thủ giải quyết công việc sớm cô liền về Nhược gia.
Những lúc thế này cô chỉ muốn tâm sự thật nhiều với mẹ mình thôi, chỉ có như vậy cô mới có thể nhẹ nhõm hơn một chút.
Bà Nhược nghe cô kể xong khẽ thở dài an ủi
-Không sao đâu con, mẹ biết bà Lăng cũng đã lâu.
Bà ta không có tính xấu như vậy đâu, chắc giống như Tuấn Hạo nói, khó chịu đâu đó trong người thôi.
Tuổi này của tụi ta cũng rất khó chiều, vài ba hôm là hết ngay ấy mà.
-Con cũng mong là vậy nhưng mà hôm nay cho con ké bữa cơm nhé, về đó con ngột ngạt lắm thật sự nuốt không trôi.
-Được, mau xuống nhà.
-Để con gọi báo cho Lăng gia.
Ăn tối xong cũng đã giờ, cô xin phép ông bà Nhược và Hải Khanh ra về.
Ông Nhược tạm biệt con gái còn không quên dặn dò lần sau hãy tới cùng Tuấn Hạo.
Tâm Nhi cũng gật gù vâng dạ, phóng xe về Lăng gia.
Vừa bước vào nhà đã không thấy ai, Tâm Nhi dự tiến lên lầu thì bà Lăng bước xuống
-Con chào mẹ, con vừa mới về Nhược gia một chút.
-Ừm, ăn gì chưa?
-Dạ con ăn rồi, ban nãy con có gọi mà dì Lệ bắt máy.
-Mẹ biết rồi, lên phòng nghỉ ngơi đi.
Tâm Nhi vâng dạ bước lên lầu.
Nói gì thì nói bà cũng rất thương con dâu mình.
Chỉ là tâm trí bà bây giờ bị tiêm nhiễm bởi những lời xấu xa của Khả Linh.
Ra sau vườn lại thấy Khả Linh.
Hình ảnh hốc hác này ai nhìn vào mà không thương hại.
Ả thấy bà lại càng cố tỏ ra đáng thương.
Một lúc nói chuyện lại cầm lên vài mảnh giấy thở dài
"Bà chủ, mấy hôm nay thiếu phu nhân bị bà lạnh nhạt như vậy có khi nào lại về Nhược gia kể xấu bà không? Trước nay, thiếu phu nhân luôn được mệnh danh là tiểu thư đỏng đảnh lại khó ưa.
.
.thật sự không thể tin tưởng nổi.
.
."
Bà bước lên lầu vẫn không thể ngừng nghĩ đến những lời nói tiêu cực của Khả Linh.
Không biết nên làm gì, chỉ là hình ảnh Tâm Nhi trong bà không còn được như lúc ban đầu nữa.