Công tử có bệnh.
Bệnh càng ngày càng nặng rồi.
Chuyện là, sau khi gặp lại biểu tiểu thư, suốt đêm ta mơ về những chuyện kiếp trước, cảm thấy nên hoàn thành tâm nguyện trước kia của mình, tác hợp cho công tử và biểu tiểu thư.
Sáng hôm đó, ta thức dậy sớm, tinh thần vô cùng nhẹ nhàng sảng khoái, dọc đường cười toe toét chào hỏi từ A Kiều đang quét sân đến thím Lý đang nấu bếp, chào luôn cả Tiểu Bạch đang sưởi nắng.
Đúng vậy, Tiểu Bạch chính là sủng vật của công tử, là một con mèo vô cùng kiêu ngạo. Bấy giờ, nó chỉ khinh khỉnh nhìn ta một cái, sau đó lại quay mặt đi, tỏ ý xem thường, chiếc lục lạc trên cổ leng keng khua vài tiếng theo cử động của nó.
Ta bật cười, nghĩ đến kiếp trước dù gì cũng từng cùng nó tranh sủng một hồi, ta đại nhân đại lượng, tất nhiên không chấp nhất một con mèo.
Nào ngờ, con mèo này thật là tai thính mắt tinh, vừa nhìn thấy mảnh ngọc bội thấp thoáng trong tay áo ta, nó liền nhảy chồm lên ngoạm lấy, chớp mắt đã phóng chạy mất.
Mảnh ngọc bội này là vật tùy thân của công tử, thường ngày ta giúp chàng giặt giũ quần áo, lấy trộm một vật nho nhỏ cũng không khó khăn. Ta vốn định mang nó đi giả danh công tử tặng cho biểu tiểu thư, vì công tử tranh thủ chút cảm tình, nào ngờ lại bị con mèo này phá hỏng. Ta sợ nó mang mảnh ngọc đến chỗ công tử thì kế hoạch sẽ bại lộ, lập tức đuổi theo.
Liền sau đó, Tiểu Bạch đã phóng lên một lầu gác cao.
Công tử hạ lệnh, tất cả lầu gác trong viện đều là cấm địa, nha hoàn bình thường không được bước lên. Nếu là thường khi, ta tất nhiên không trái lệnh của công tử. Nhưng lúc này, ta chỉ lo chuyện mảnh ngọc bội, nhất thời nóng ruột liền chạy theo Tiểu Bạch lên cầu thang.
Ngay khi ta vừa đến bên lan can, chuẩn bị tóm được Tiểu Bạch, lại bỗng nghe thấy một tiếng thét thảng thốt:
"Y Y!"
Ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy công tử đang đứng bên dưới, sắc mặt trắng bệch, vẻ như hoảng hốt lắm. Công tử run run nhìn ta, khàn giọng gọi:
"Y Y, mau xuống đây!"
Trong ấn tượng của ta, công tử dù ở tình thế nào cũng thong dong bình thản. Ta chưa bao giờ thấy dáng vẻ hoảng loạn như vậy của công tử, ngập ngừng gọi:
"Công tử..."
Công tử ngắt lời ta, hai mắt đã đỏ lên, bảo:
"Xuống trước đi rồi nói."
Ta thấy ánh mắt của công tử trở nên đáng sợ vô cùng, vội vàng bước xuống. Tiểu Bạch đã sớm một bước phóng lại bên cạnh chủ nhân của nó, dụi dụi vào chân chàng làm nũng, lục lạc leng keng reo vang. Nhưng công tử không hề quan tâm tới nó, chàng chỉ chằm chằm nhìn ta từng bước leo xuống cầu thang. Ngay khi chân ta vừa chạm đến mặt đất, đã bị kéo nhẹ một cái, cả người rơi vào một vòng tay thoang thoảng đàn hương.
Công tử run run ôm chặt ta, lặp đi lặp lại trong vô thức:
"Không sao rồi... Ngoan... Không sao rồi..."
Ta ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt thất thần của công tử, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ, phải chăng... Công tử cũng như ta?
Nhưng rất nhanh, suy nghĩ vẩn vơ này liền bị ta gạt đi. Kiếp trước chỉ là ta tự mình đa tình, công tử cũng không phải tình thâm ý trọng gì với ta. Cho dù chàng có sống lại, thì người đầu tiên phải trân trọng là biểu tiểu thư, sau đó là công chúa. Công tử quan tâm ta làm gì chứ?
Thanh Y à Thanh Y, đừng si tâm vọng tưởng nữa, một kiếp đau khổ chờ đợi, lẽ nào còn chưa đủ hay sao?
Ta sực tỉnh, vội đẩy nhẹ công tử ra, nói:
"Công tử, nô tỳ không sao cả."
Công tử bị ta đẩy ra, thẫn thờ một lúc, đoạn đưa tay xoa xoa trán, nhíu mày khẽ nói:
"Không phải ta đã cấm bước lên lầu hay sao? Y Y sao lại không ngoan như thế..."
Ta chưa kịp trả lời, công tử đã liếc tới Tiểu Bạch đang tiu nghỉu đứng một bên. Chàng cúi xuống, cầm lấy mảnh ngọc Tiểu Bạch đang ngậm trong miệng, rồi lại dùng ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn ta, hỏi:
"Là vì đuổi theo nó? Vì mảnh ngọc này?"
Ta biết lần này khó thoát được tội, chỉ đành cúi đầu, nhỏ giọng đáp:
"Dạ phải."
Nào ngờ, công tử lại không nói gì thêm nữa, chỉ lạnh giọng bảo:
"Tô Lục, đem súc sinh này xuống."
Ta kinh hãi nhìn Tiểu Bạch bị Tô Lục túm ra ngoài, nghe tiếng nó ư ử rên rỉ vô cùng đáng thương, công tử lại chẳng chút động lòng.
Tiếng leng keng của lục lạc vang lên một lúc, sau đó im bặt đi.
Ta biết, từ đây về sau, ta sẽ không còn nhìn thấy Tiểu Bạch nữa.
Đã từng là sủng vật được công tử cưng chiều vô hạn, kết quả, chỉ một chút không vừa ý, liền có thể tàn nhẫn vứt bỏ.
Ta chợt nghĩ, rốt cuộc vì cớ gì, kiếp trước ta lại một mực không nhìn thấy khuôn mặt này của công tử, một lòng một dạ si ngốc vì chàng?
Chàng đối với Tiểu Bạch như thế. Mà ta, nào có khác gì Tiểu Bạch đâu? Chẳng phải cũng là một sủng vật nho nhỏ, chàng thích thì nuôi cho vui, không thích thì vứt bỏ.
Ta cuối cùng đã hiểu, yêu thương một người như thế, vĩnh viễn sẽ không có kết quả tốt.
Bấy giờ, công tử không biết lòng ta ngổn ngang trăm bề. Chàng quay lưng bước đi, được một đoạn, lại quay đầu nhìn lại, khẽ gọi:
"Y Y, còn không đi sao?"
Ta giật mình sực tỉnh, vội vàng đuổi kịp chàng.
Đã từng, ta vô cùng mong chờ công tử sẽ quay đầu lại nhìn ta.
Giờ phút này, chàng thật sự quay đầu lại, nhưng lòng ta chỉ còn một mảnh lạnh lùng.
Ta biết, cô nương ngốc nghếch dành cả thanh xuân để đuổi theo bước chân của công tử ấy...
... Đã chết thật rồi.
........
Trở về chủ viện, ta lặng lẽ pha trà, sau đó rót một cốc đặt trước mặt công tử.
Khói trà bốc lên nghi ngút, giữa khói hương mông lung, ta nhất thời không thể nhìn rõ khuôn mặt của chàng.
Công tử không nhắc lại chuyện lúc nàng, lại cất giọng ôn hòa như nước, nói:
"Y Y, mài mực giúp ta."
Ta tiến đến bên cạnh công tử, mài mực cho chàng.
Công tử bắt đầu nâng bút viết. Xưa nay chàng viết bất cứ thứ gì, cũng chưa từng đề phòng ta, ta chỉ cần ghé mắt là có thể đọc được. Nhưng ta vốn không biết nhiều chữ lắm, nét chữ của chàng lại như rồng bay phượng múa, tuy rằng rất đẹp, lại cực kỳ khó đọc. Vì vậy, ta chỉ nhìn một lúc liền buồn chán, bắt đầu âm thầm đếm thời gian dần trôi.
Đến gần trưa, ngoài cửa mới có một gia đinh bước vào, đứng bên ngoài bình phong, tâu:
"Bẩm công tử, bên ngoài vừa truyền tin đến, nói rằng trưởng tử của Tri huyện đại nhân đêm qua uống quá chén, trên đường về đã trúng gió mà chết bất đắc kỳ tử."
Ta chấn kinh.
Trưởng tử của Tri huyện đại nhân, chính là gã công tử trêu đùa ta ngày hôm qua.
Kỳ thực, cũng không phải là chuyện gì to tát lắm. Chỉ là vị công tử này dường như mắt không được tốt, giữa lúc mọi người đang chăm chú nhìn biểu tiểu thư múa, hắn ta không ngắm mỹ nhân khuynh thành, lại chằm chằm nhìn ta. Đợi công tử tiến lên chúc thọ, hắn liền gọi ta sang châm rượu cho hắn. Ta không muốn náo loạn ầm ĩ khiến công tử mất mặt, bèn đi qua. Lúc ta đang rót rượu, hắn bỗng nắm lấy tay ta, ngả ngớn nói:
"Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm." [1]
Lời này vừa nói ra, ta liền dở khóc dở cười.
Ta sống cả hai kiếp, lần đầu tiên mới bị người ta trêu ghẹo.
Kiếp trước, ta chỉ như cái bóng của công tử, cả người chẳng có chút sinh khí, không ai để ý đến sự tồn tại của ta.
Kỳ thực, ta cũng không phải là thích màu xanh. Lần đầu gặp công tử, ta mặc thanh y, cũng chỉ là trùng hợp. Nhưng công tử thích, thế nên, từ đó ta liền mặc duy nhất một màu xanh. Dần dà, liền trở thành thói quen, ta cũng lười sửa lại.
Lý ra một vị khách nhân say rượu trêu đùa nha hoàn một tí, cũng không có chuyện gì. Nhưng mà, kiếp trước gã này không trêu đùa ta, cũng không gặp chuyện.
Công tử nghe vậy, lại bình thản lạ kỳ, chỉ phất tay áo, nói:
"Gia đã biết, lui ra đi."
Ta cảm thấy rối rắm trong lòng, buột miệng hỏi:
"Khách nhân từ phủ chúng ta trở về liền gặp chuyện, công tử không lo lắng Tri huyện đại nhân sẽ hiểu lầm hay sao?"
Công tử dừng bút, liếc nhìn ta một cái, cười nói:
"Tri huyện đại nhân có hiểu lầm hay không thì chưa biết, nhưng Y Y có vẻ rất để tâm trưởng tử của ông ấy?"
Ta không biết công tử lại đang nói đi đâu, ngơ ngác đáp:
"Khách nhân từ phủ chúng ta trở về gặp chuyện, Y Y tất nhiên để tâm."
"Vậy sao?" Công tử gác bút, thong thả dùng khăn lụa nhẹ lau tay, sau đó đứng dậy.
Ta bỗng cảm thấy sợ hãi, vội lùi về sau mấy bước, nhưng đã không kịp. Ta bị công tử kéo vào lòng chàng, ngã xuống nhuyễn tháp.
Công tử nhè nhẹ vuốt tóc ta, dùng một giọng dịu dàng đến sởn gai ốc thì thầm bên tai ta:
"Xem ra, ta đã quá sủng Y Y, khiến Y Y quên mất bản thân là người của ai... Người duy nhất nàng cần để tâm là ta, nàng cũng chỉ được phép hầu hạ một mình ta, nhớ rõ chưa?"
Khoảnh khắc này, ta không nghĩ được gì nữa, chỉ thấy sống lưng lạnh toát.
Công tử không chịu buông tha cho ta, bàn tay chàng vuốt nhẹ lên cổ ta, thì thầm:
"Y Y, trả lời ta, nàng đã nhớ rõ chưa?"
Ta cúi đầu, đáp:
"Y Y đã nhớ rõ."
Công tử xoa đầu ta, dịu giọng khen:
"Ngoan."
Dứt lời, chàng bất chợt nâng chân trái của ta lên. Chiếc giày nhanh chóng bị tháo xuống. Ta chưa kịp phản kháng, cổ chân đã thoáng cảm nhận thấy vật gì lành lạnh.
Ta cúi xuống nhìn. Là một cái vòng, trên có đính một lục lạc nhỏ, trên lục lạc lại khắc một chữ: Ngọc. Ta nhẹ cử động chân, lục lạc liền leng keng reo lên.
Ta chợt nhớ tới Tiểu Bạch.
Ta tìm đủ mọi cách tháo chiếc vòng ấy ra khỏi cổ chân mình. Nhưng vô ích.
"Y Y thấy có đẹp không?" Công tử tủm tỉm nhìn chiếc vòng trên cổ chân ta, dường như rất hài lòng.
Ta ngẩng đầu nhìn chàng, lần đầu tiên, trong lòng nảy sinh một nỗi ghê tởm.
Ghê tởm người mà ta từng xem như tín ngưỡng, mê luyến cả một đời.
Ta nghĩ, kiếp trước ta quả nhiên có mắt như mù, nhìn ma quỷ trở thành thần tiên, còn hết lòng hết dạ yêu chàng ta.
Rốt cuộc, trong mắt chàng, ta chỉ là một sủng vật, không hơn không kém.
Công tử dường như không nhìn thấy ánh mắt ghê sợ của ta, lại thong dong lấy ra mảnh ngọc ban nãy, cẩn thận đeo lên thắt lưng của ta. Đoạn, công tử mỉm cười, nhẹ nhéo nhéo chóp mũi của ta một cái, nói:
"Lần sau không cần lén lén giấu giấu như vậy, nói với ta một tiếng là được rồi."
Ta nhìn ý cười trong mắt chàng, cả người lại run lên.
Công tử thực sự điên rồi.
.........
*Chú thích:
[1] Trích "Tử khâm 1" thuộc Kinh Thi, Nguyễn Sĩ Đại dịch cả bài:
Áo xanh xanh chàng mặc
Thiếp nhớ lòng mang mang
Thiếp đã không đến được
Sao không lời gửi thăm?
..........
*Tác giả: Sau khi trùng sinh, công tử không còn tra như trước nữa, mà đã đạt đến một tầm cao khốn nạn mới. :v
Bệnh càng ngày càng nặng rồi.
Chuyện là, sau khi gặp lại biểu tiểu thư, suốt đêm ta mơ về những chuyện kiếp trước, cảm thấy nên hoàn thành tâm nguyện trước kia của mình, tác hợp cho công tử và biểu tiểu thư.
Sáng hôm đó, ta thức dậy sớm, tinh thần vô cùng nhẹ nhàng sảng khoái, dọc đường cười toe toét chào hỏi từ A Kiều đang quét sân đến thím Lý đang nấu bếp, chào luôn cả Tiểu Bạch đang sưởi nắng.
Đúng vậy, Tiểu Bạch chính là sủng vật của công tử, là một con mèo vô cùng kiêu ngạo. Bấy giờ, nó chỉ khinh khỉnh nhìn ta một cái, sau đó lại quay mặt đi, tỏ ý xem thường, chiếc lục lạc trên cổ leng keng khua vài tiếng theo cử động của nó.
Ta bật cười, nghĩ đến kiếp trước dù gì cũng từng cùng nó tranh sủng một hồi, ta đại nhân đại lượng, tất nhiên không chấp nhất một con mèo.
Nào ngờ, con mèo này thật là tai thính mắt tinh, vừa nhìn thấy mảnh ngọc bội thấp thoáng trong tay áo ta, nó liền nhảy chồm lên ngoạm lấy, chớp mắt đã phóng chạy mất.
Mảnh ngọc bội này là vật tùy thân của công tử, thường ngày ta giúp chàng giặt giũ quần áo, lấy trộm một vật nho nhỏ cũng không khó khăn. Ta vốn định mang nó đi giả danh công tử tặng cho biểu tiểu thư, vì công tử tranh thủ chút cảm tình, nào ngờ lại bị con mèo này phá hỏng. Ta sợ nó mang mảnh ngọc đến chỗ công tử thì kế hoạch sẽ bại lộ, lập tức đuổi theo.
Liền sau đó, Tiểu Bạch đã phóng lên một lầu gác cao.
Công tử hạ lệnh, tất cả lầu gác trong viện đều là cấm địa, nha hoàn bình thường không được bước lên. Nếu là thường khi, ta tất nhiên không trái lệnh của công tử. Nhưng lúc này, ta chỉ lo chuyện mảnh ngọc bội, nhất thời nóng ruột liền chạy theo Tiểu Bạch lên cầu thang.
Ngay khi ta vừa đến bên lan can, chuẩn bị tóm được Tiểu Bạch, lại bỗng nghe thấy một tiếng thét thảng thốt:
"Y Y!"
Ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy công tử đang đứng bên dưới, sắc mặt trắng bệch, vẻ như hoảng hốt lắm. Công tử run run nhìn ta, khàn giọng gọi:
"Y Y, mau xuống đây!"
Trong ấn tượng của ta, công tử dù ở tình thế nào cũng thong dong bình thản. Ta chưa bao giờ thấy dáng vẻ hoảng loạn như vậy của công tử, ngập ngừng gọi:
"Công tử..."
Công tử ngắt lời ta, hai mắt đã đỏ lên, bảo:
"Xuống trước đi rồi nói."
Ta thấy ánh mắt của công tử trở nên đáng sợ vô cùng, vội vàng bước xuống. Tiểu Bạch đã sớm một bước phóng lại bên cạnh chủ nhân của nó, dụi dụi vào chân chàng làm nũng, lục lạc leng keng reo vang. Nhưng công tử không hề quan tâm tới nó, chàng chỉ chằm chằm nhìn ta từng bước leo xuống cầu thang. Ngay khi chân ta vừa chạm đến mặt đất, đã bị kéo nhẹ một cái, cả người rơi vào một vòng tay thoang thoảng đàn hương.
Công tử run run ôm chặt ta, lặp đi lặp lại trong vô thức:
"Không sao rồi... Ngoan... Không sao rồi..."
Ta ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt thất thần của công tử, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ, phải chăng... Công tử cũng như ta?
Nhưng rất nhanh, suy nghĩ vẩn vơ này liền bị ta gạt đi. Kiếp trước chỉ là ta tự mình đa tình, công tử cũng không phải tình thâm ý trọng gì với ta. Cho dù chàng có sống lại, thì người đầu tiên phải trân trọng là biểu tiểu thư, sau đó là công chúa. Công tử quan tâm ta làm gì chứ?
Thanh Y à Thanh Y, đừng si tâm vọng tưởng nữa, một kiếp đau khổ chờ đợi, lẽ nào còn chưa đủ hay sao?
Ta sực tỉnh, vội đẩy nhẹ công tử ra, nói:
"Công tử, nô tỳ không sao cả."
Công tử bị ta đẩy ra, thẫn thờ một lúc, đoạn đưa tay xoa xoa trán, nhíu mày khẽ nói:
"Không phải ta đã cấm bước lên lầu hay sao? Y Y sao lại không ngoan như thế..."
Ta chưa kịp trả lời, công tử đã liếc tới Tiểu Bạch đang tiu nghỉu đứng một bên. Chàng cúi xuống, cầm lấy mảnh ngọc Tiểu Bạch đang ngậm trong miệng, rồi lại dùng ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn ta, hỏi:
"Là vì đuổi theo nó? Vì mảnh ngọc này?"
Ta biết lần này khó thoát được tội, chỉ đành cúi đầu, nhỏ giọng đáp:
"Dạ phải."
Nào ngờ, công tử lại không nói gì thêm nữa, chỉ lạnh giọng bảo:
"Tô Lục, đem súc sinh này xuống."
Ta kinh hãi nhìn Tiểu Bạch bị Tô Lục túm ra ngoài, nghe tiếng nó ư ử rên rỉ vô cùng đáng thương, công tử lại chẳng chút động lòng.
Tiếng leng keng của lục lạc vang lên một lúc, sau đó im bặt đi.
Ta biết, từ đây về sau, ta sẽ không còn nhìn thấy Tiểu Bạch nữa.
Đã từng là sủng vật được công tử cưng chiều vô hạn, kết quả, chỉ một chút không vừa ý, liền có thể tàn nhẫn vứt bỏ.
Ta chợt nghĩ, rốt cuộc vì cớ gì, kiếp trước ta lại một mực không nhìn thấy khuôn mặt này của công tử, một lòng một dạ si ngốc vì chàng?
Chàng đối với Tiểu Bạch như thế. Mà ta, nào có khác gì Tiểu Bạch đâu? Chẳng phải cũng là một sủng vật nho nhỏ, chàng thích thì nuôi cho vui, không thích thì vứt bỏ.
Ta cuối cùng đã hiểu, yêu thương một người như thế, vĩnh viễn sẽ không có kết quả tốt.
Bấy giờ, công tử không biết lòng ta ngổn ngang trăm bề. Chàng quay lưng bước đi, được một đoạn, lại quay đầu nhìn lại, khẽ gọi:
"Y Y, còn không đi sao?"
Ta giật mình sực tỉnh, vội vàng đuổi kịp chàng.
Đã từng, ta vô cùng mong chờ công tử sẽ quay đầu lại nhìn ta.
Giờ phút này, chàng thật sự quay đầu lại, nhưng lòng ta chỉ còn một mảnh lạnh lùng.
Ta biết, cô nương ngốc nghếch dành cả thanh xuân để đuổi theo bước chân của công tử ấy...
... Đã chết thật rồi.
........
Trở về chủ viện, ta lặng lẽ pha trà, sau đó rót một cốc đặt trước mặt công tử.
Khói trà bốc lên nghi ngút, giữa khói hương mông lung, ta nhất thời không thể nhìn rõ khuôn mặt của chàng.
Công tử không nhắc lại chuyện lúc nàng, lại cất giọng ôn hòa như nước, nói:
"Y Y, mài mực giúp ta."
Ta tiến đến bên cạnh công tử, mài mực cho chàng.
Công tử bắt đầu nâng bút viết. Xưa nay chàng viết bất cứ thứ gì, cũng chưa từng đề phòng ta, ta chỉ cần ghé mắt là có thể đọc được. Nhưng ta vốn không biết nhiều chữ lắm, nét chữ của chàng lại như rồng bay phượng múa, tuy rằng rất đẹp, lại cực kỳ khó đọc. Vì vậy, ta chỉ nhìn một lúc liền buồn chán, bắt đầu âm thầm đếm thời gian dần trôi.
Đến gần trưa, ngoài cửa mới có một gia đinh bước vào, đứng bên ngoài bình phong, tâu:
"Bẩm công tử, bên ngoài vừa truyền tin đến, nói rằng trưởng tử của Tri huyện đại nhân đêm qua uống quá chén, trên đường về đã trúng gió mà chết bất đắc kỳ tử."
Ta chấn kinh.
Trưởng tử của Tri huyện đại nhân, chính là gã công tử trêu đùa ta ngày hôm qua.
Kỳ thực, cũng không phải là chuyện gì to tát lắm. Chỉ là vị công tử này dường như mắt không được tốt, giữa lúc mọi người đang chăm chú nhìn biểu tiểu thư múa, hắn ta không ngắm mỹ nhân khuynh thành, lại chằm chằm nhìn ta. Đợi công tử tiến lên chúc thọ, hắn liền gọi ta sang châm rượu cho hắn. Ta không muốn náo loạn ầm ĩ khiến công tử mất mặt, bèn đi qua. Lúc ta đang rót rượu, hắn bỗng nắm lấy tay ta, ngả ngớn nói:
"Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm." [1]
Lời này vừa nói ra, ta liền dở khóc dở cười.
Ta sống cả hai kiếp, lần đầu tiên mới bị người ta trêu ghẹo.
Kiếp trước, ta chỉ như cái bóng của công tử, cả người chẳng có chút sinh khí, không ai để ý đến sự tồn tại của ta.
Kỳ thực, ta cũng không phải là thích màu xanh. Lần đầu gặp công tử, ta mặc thanh y, cũng chỉ là trùng hợp. Nhưng công tử thích, thế nên, từ đó ta liền mặc duy nhất một màu xanh. Dần dà, liền trở thành thói quen, ta cũng lười sửa lại.
Lý ra một vị khách nhân say rượu trêu đùa nha hoàn một tí, cũng không có chuyện gì. Nhưng mà, kiếp trước gã này không trêu đùa ta, cũng không gặp chuyện.
Công tử nghe vậy, lại bình thản lạ kỳ, chỉ phất tay áo, nói:
"Gia đã biết, lui ra đi."
Ta cảm thấy rối rắm trong lòng, buột miệng hỏi:
"Khách nhân từ phủ chúng ta trở về liền gặp chuyện, công tử không lo lắng Tri huyện đại nhân sẽ hiểu lầm hay sao?"
Công tử dừng bút, liếc nhìn ta một cái, cười nói:
"Tri huyện đại nhân có hiểu lầm hay không thì chưa biết, nhưng Y Y có vẻ rất để tâm trưởng tử của ông ấy?"
Ta không biết công tử lại đang nói đi đâu, ngơ ngác đáp:
"Khách nhân từ phủ chúng ta trở về gặp chuyện, Y Y tất nhiên để tâm."
"Vậy sao?" Công tử gác bút, thong thả dùng khăn lụa nhẹ lau tay, sau đó đứng dậy.
Ta bỗng cảm thấy sợ hãi, vội lùi về sau mấy bước, nhưng đã không kịp. Ta bị công tử kéo vào lòng chàng, ngã xuống nhuyễn tháp.
Công tử nhè nhẹ vuốt tóc ta, dùng một giọng dịu dàng đến sởn gai ốc thì thầm bên tai ta:
"Xem ra, ta đã quá sủng Y Y, khiến Y Y quên mất bản thân là người của ai... Người duy nhất nàng cần để tâm là ta, nàng cũng chỉ được phép hầu hạ một mình ta, nhớ rõ chưa?"
Khoảnh khắc này, ta không nghĩ được gì nữa, chỉ thấy sống lưng lạnh toát.
Công tử không chịu buông tha cho ta, bàn tay chàng vuốt nhẹ lên cổ ta, thì thầm:
"Y Y, trả lời ta, nàng đã nhớ rõ chưa?"
Ta cúi đầu, đáp:
"Y Y đã nhớ rõ."
Công tử xoa đầu ta, dịu giọng khen:
"Ngoan."
Dứt lời, chàng bất chợt nâng chân trái của ta lên. Chiếc giày nhanh chóng bị tháo xuống. Ta chưa kịp phản kháng, cổ chân đã thoáng cảm nhận thấy vật gì lành lạnh.
Ta cúi xuống nhìn. Là một cái vòng, trên có đính một lục lạc nhỏ, trên lục lạc lại khắc một chữ: Ngọc. Ta nhẹ cử động chân, lục lạc liền leng keng reo lên.
Ta chợt nhớ tới Tiểu Bạch.
Ta tìm đủ mọi cách tháo chiếc vòng ấy ra khỏi cổ chân mình. Nhưng vô ích.
"Y Y thấy có đẹp không?" Công tử tủm tỉm nhìn chiếc vòng trên cổ chân ta, dường như rất hài lòng.
Ta ngẩng đầu nhìn chàng, lần đầu tiên, trong lòng nảy sinh một nỗi ghê tởm.
Ghê tởm người mà ta từng xem như tín ngưỡng, mê luyến cả một đời.
Ta nghĩ, kiếp trước ta quả nhiên có mắt như mù, nhìn ma quỷ trở thành thần tiên, còn hết lòng hết dạ yêu chàng ta.
Rốt cuộc, trong mắt chàng, ta chỉ là một sủng vật, không hơn không kém.
Công tử dường như không nhìn thấy ánh mắt ghê sợ của ta, lại thong dong lấy ra mảnh ngọc ban nãy, cẩn thận đeo lên thắt lưng của ta. Đoạn, công tử mỉm cười, nhẹ nhéo nhéo chóp mũi của ta một cái, nói:
"Lần sau không cần lén lén giấu giấu như vậy, nói với ta một tiếng là được rồi."
Ta nhìn ý cười trong mắt chàng, cả người lại run lên.
Công tử thực sự điên rồi.
.........
*Chú thích:
[1] Trích "Tử khâm 1" thuộc Kinh Thi, Nguyễn Sĩ Đại dịch cả bài:
Áo xanh xanh chàng mặc
Thiếp nhớ lòng mang mang
Thiếp đã không đến được
Sao không lời gửi thăm?
..........
*Tác giả: Sau khi trùng sinh, công tử không còn tra như trước nữa, mà đã đạt đến một tầm cao khốn nạn mới. :v