Bệnh viện đã chuẩn bị tiến hành hội chẩn cho Hà Anh. Không nghĩ tới còn chưa hội chẩn thì con trai của bà ta đã trị liệu xong. Muốn đi kiểm tra lại sức khỏe của Hà Anh, nhưng thấy Lâm Vân đưa ra câu hỏi, thì không dám nói gì nữa, vội vàng đi phía trước dẫn đường.
Tuy Lâm Viễn Chương cũng bị hôn mê, nhưng tình huống của ông ta tốt hơn Hà Anh nhiều. Lúc Lâm Vân đi vào, các bác sĩ đã hội chẩn ra kết quả của Lâm Viễn Chương, đang chuẩn bị giải phẫu. Nhưng dưới sự yêu cầu của Lâm Vân, toàn bộ các bác sĩ đều phải đi ra để Lâm Vân trị liệu.
Viện trưởng kia đứng ở bên cạnh xem, liên tục khen là kỳ diệu. Tuy nhiên trong lúc này không có chỗ ông ta nói chuyện, bởi vì có bí thư và Lâm ủy viên trong truyền thuyết ở đây. Chỉ là hai người không xem phòng bệnh của gia chủ Lâm Viễn Chương, mà chờ ở cửa phòng bệnh của Hà Anh.
Hiện tại con trai của Lâm Viễn Chương đi tới vào phòng bệnh của cha, những người này lại qua. Việc này chứng tỏ bọn họ không coi trọng người bệnh, mà là coi trọng Lâm Vân. Hắn đi đâu, hai người cũng đi theo đó.
Thương thế của Lâm Viễn Chương nhẹ hơn một chút, nhưng kinh mạch của ông ta vẫn bị cắt đứt mấy chỗ. Lâm Vân chỉ dùng nửa tiếng đã chỉnh lại xương sườn và nối lại kinh mạch.
Thấy Lâm Vân đi ra nhanh như vậy, Lâm Lộ Trọng rất là kinh ngạc hỏi:
- Nhanh như vậy đã trị xong rồi à?
- Đúng vậy, tam gia gia, đã trị xong rồi, hẳn là không có việc gì.
Lâm Vân nói xong, thấy bí thư Diệp muốn nói lại thôi, liền chủ động nói ra:
- Chuyện này, bí thư Diệp không cần can thiệp đâu. Đây không phải là chuyện bình thường, để một mình tôi xử lý là được.
Nghe Lâm Vân nói vậy, Diệp Vũ Phong âm thầm thở ra. Còn chưa nói gì thì Lâm Vân đã nói tiếp:
- Bí thư Diệp cứ bận việc của mình đi, tôi sẽ đi giải quyết chuyện đó. Có thời gian rảnh tôi sẽ bái phỏng, cảm ơn bí thư Diệp.
Diệp Vũ Phong cũng biết mình ở chỗ này không có tác dụng gì, liền chào từ biệt Lâm lão gia tử và Lâm Vân, rồi dẫn theo người rời đi.
Lâm Vân nhìn vài vị bác sĩ và viện trưởng, nói:
- Hiện tại tôi đã trị tốt cha mẹ của tôi, các vị chỉ cần cẩn thận chăm sóc một chút là được. Không cần phải giải phẫu đâu.
Viện trưởng nghe Lâm Vân nói vậy, vội vàng đáp ứng. Ông ta kinh dị nhìn ra, người có tiếng nói cao nhất trong chỗ này rõ ràng không phải là ủy viên Lâm, mà là cháu trai Lâm Vân của ông ta. Kinh dị thì kinh dị, nhưng ông ta sẽ không nói ra chuyện này.
Thấy mọi người đã rời đi, Lâm Lộ Trọng nhìn Lâm Vân hỏi:
- Chuyện này cháu tính toán xử lý như thế nào?
- Tam gia gia, chuyện bên này giao cho gia gia quản lý. Cháu sẽ đi tới núi Tây Lương ngay bây giờ, để tìm tên Thương Giác kia.
Ngữ khí của Lâm Vân tuy bình tĩnh, nhưng trong giọng nói đã mang theo vô cùng hận ý. Lâm Lộ Trọng cũng nghe thấy rõ ràng.
- Vân Nhi, chuyện này cháu không nên vọng động. Lại lịch của tên Thương Giác này không hề tầm thương chút nào. Y chính là nhân vật số một của Bát Quái Môn. Nghe nói y đã hơn trăm tuổi rồi. Ta nghĩ chuyện này nên trở về sơn trang Hoàn Hồ rồi thương lượng kỹ càng hơn. Hoặc là mượn lực lượng quốc gia. Miễn cho để lại hậu quả lâu dài.
Lâm Lộ Trọng đương nhiên biết sự lợi hại của Bát Quái Môn. Cũng biết sự lợi hại của Thương Giác. Y chính là người trong truyền thuyết. Cho nên cho dù cháu trai của mình có lợi hại hơn nữa, phỏng chừng cũng không có nắm chắc chống lại Thương Giác. Huống hồ là đi tới tận sào huyệt của y.
- Tam gia gia cứ yên tâm, không cần phải lo lắng về Bát Quái Môn. Bởi vì môn phái này rất nhanh sẽ thành lịch sử.
Ngữ Khí của Lâm Vân giống như đã coi Thương Giác là người chết vậy.
Lâm Lộ Trọng hít một hơi khí lạnh. Trong lòng tự nhủ, khẩu khí của đứa cháu trai này cũng quá lớn chút. Tuy nhiên ông ta cũng không nói gì thêm. Nó có thể giết chết nhiều bộ đội đặc công của các quốc gia như vậy, nói rõ rằng nó có thực lực thực sự. Khả năng chiến thắng không phải là không có.
- Chỗ của ta có mấy người lợi hại, nếu không ta cho bọn họ đi theo hỗ trợ cháu?
Lâm Lộ Trọng vẫn cảm thấy không yên tâm.
- Không cần đâu gia gia. Cháu biết người mà cháu muốn đối phó có thực lực như thế nào. Nếu như cháu trở về muộn, thì gia gia nói với mẫu thân và em gái của cháu biết, bảo hai người không phải lo lắng. Cháu đã mua một căn nhà ở Yên Kinh, đợi khi mẫu thân xuất viện thì cho mẹ và em gái đều tới Yên Kinh ở.
Nghe Lâm Vân nói vậy, Lâm Lộ Trọng chỉ phải thở dài, đồng ý với yêu cầu của Lâm Vân.
Lâm Vân đi vào phòng bệnh của mẫu thân, thấy Lâm Hinh và Cận Thi Kỳ đều ngồi ở trên giường của mẫu thân, còn mẫu thân thì đang ngủ. Lâm Hinh thấy Lâm Vân đi vào, liền đứng lên kêu một tiếng:
- Anh trai.
- Tiểu Hinh, mấy ngày nay em ở cùng với mẹ nhé. Anh đi ra ngoài có chút việc, khả năng là trong một khoảng thời gian mới trở về.
Lâm Vân nhìn nhìn Lâm Hinh và mẫu thân đang ngủ.
- Anh trai, anh lại muốn đi ra ngoài à? Anh phải biết rằng tên kia còn đang muốn tìm anh đấy.
Lâm Hinh lo lắng nói.
Cận Thi Kỳ lại nhìn Lâm Vân như có điều suy nghĩ. Nàng có thể cảm giác Lâm Vân không phải muốn tránh né người kia, mà là muốn đi tìm người kia.
- Anh biết rồi, em chỉ cần chiếu cố tốt cho mẹ là được.
Lâm Vân nói xong, chào từ biệt Lâm Hinh và Cận Thi Kỳ rồi đi ra phòng bệnh. Nhưng khi đi ra vẫn thấy Tam gia gia ở đó.
- Tiểu Vân, cháu thật sự muốn tới núi Tây Lương sao?
Lâm Lộ Trọng lo lắng hỏi.
- Đúng vậy, Tam gia gia. Còn mong gia gia chiếu cố mẹ và em gái của cháu nhiều hơn chút. Núi Tây Lương là cháu khẳng định phải đi. Chỉ là không nói cho mẹ cháu biết mà thôi. Đỡ cho bà ấy lo lắng. Những có lẽ phải đi một thời gian. Bởi vì khi xong việc ở đó, cháu sẽ đi tìm vợ của cháu luôn. Tam gia gia cứ bảo mẹ và em gái cháu tới Yên Kinh chờ cháu là được.
Lâm Vân nói xong, lập tức chào từ biệt Lâm lão gia tử. Hiện tại hắn hận không thể có mặt ngay ở núi Tây Lương.
Nhìn bóng lưng vội vã của Lâm Vân, Lâm Lộ Trọng thở dài một tiếng. Có một số việc, ông ta cũng không thể khống chế được.
Lâm Vân gọi một chiếc xe taxi, rồi trực tiếp ly khai Phần Giang. Ba tiếng sau, Lâm Vân xuống xe, bởi vì hắn cảm thấy đi xe quá là chậm, còn không bằng tốc độ chạy của mình.
Núi Tây Lương cách Phần Giang khoảng 1600km, thuộc khu vực tỉnh Tây Bắc của Giang Nam. Ngọn núi này thuộc về dãy núi Tây Lương, nhưng về sau được quốc gia khai thác thành khu du lịch, rất nhiều chỗ đã trở thành thắng cảnh. Nhưng ở sâu trong dãy núi Tây Lương, thuộc về trạng thái nguyên thủy. Rất nhiều du khách cũng không dám đi vào.
Bởi vì trong đó đã xảy ra không ít sự cố, cho nên về sau chính phủ dứt khoát đầu tư, dựng lên một hàng rào bằng sắt, cách ly với khu vực còn nguyên thủy kia. Vì vậy du khách tới nơi này đành phải dừng lại. Tuy nhiên vẫn còn những du khách không thèm đếm xỉa gì tới những hàng rào này, mà chui qua hàng rào đi sâu vào trong. Nhưng số lượng người đi vào rồi bị thương càng ngày càng nhiều, nên người đi vào đó liều lĩnh tương đối ít. Chỉ có một số nhà thám hiểm cố chấp mới đi vào.
Ở địa phương thậm chí còn có câu miêu tả núi Tây Lương như vậy:
“Trong núi Tây Lương có sông Tây Lương. Dù chết trong núi Tây Lương cũng đừng đến sông Tây Lương. Vừa tới sông Tây Lương, thì hồn phách đều mất….”
Ý của nó là trong núi Tây Lương còn che dấu một dòng sông Tây Lương nào đó. Sông Tây Lương không nên tìm kiếm, bởi một khi nhìn thấy thì phải chết không có chỗ chôn. Nhưng sông Tây Lương trong núi Tây Lương chỉ là truyền thuyết, chưa có ai nhìn thấy qua.
Lúc Lâm Vân tới dãy núi Tây Lương thì trời đã tối. Tuy hiện tại khách du lịch tới núi Tây Lương đã giảm đi rất nhiều, nhưng vẫn còn một lượng du khách nhất định đến đây. Cho nên các quán ăn và khách sạn ở chân núi không hề thiếu.
Đã quyết định tiêu diệt Bát Quái Môn trong núi Tây Lương, nên Lâm Vân muốn nghỉ ngơi thật tốt trước khi vào đó. Tuy hắn không cho rằng trong đó có cao thủ lợi hại như mình, nhưng cẩn thận một chút thì vẫn tốt hơn. Tối hôm qua gặp phải tên bịt mặt kia chính là một sự tồn tại mà hắn nhìn không thấu. Cho đến hiện tại hắn còn không biết cái đống dây thừng chui lên từ mặt đất kia là cái gì. Còn có cỗ khí tức âm lãnh đánh về phía sau lưng cũng không biết rõ ràng.
“Điều này chứng tỏ mình không phải là vô địch trong thế giơi này. Hoa quốc đất rộng của nhiều, lịch sử tồn tại cũng khá lâu. Ai biết còn tồn tại những thế lực cường đại nào. Nhỡ đâu những người này cũng có suy nghĩ như mình, không nghĩ vào đời mà muốn âm thầm một lòng tu luyện thì sao?”
“Thử nghĩ nếu như không phải vì Vũ Tích, thì mình có thể tiếp tục lăn lộn trong chốn hồng trần sao? Có thể gặp lại em gái và mẹ sao? Còn phải dính líu những chuyện lặt vặt khác? Không có Vũ Tích, thì mình có lẽ đã tránh ở trong một ngọn núi sâu nào đó rôi tu luyện rồi. Lúc trước khi mình xin việc thất bại đã từng có suy nghĩ như vậy.”
Bệnh viện đã chuẩn bị tiến hành hội chẩn cho Hà Anh. Không nghĩ tới còn chưa hội chẩn thì con trai của bà ta đã trị liệu xong. Muốn đi kiểm tra lại sức khỏe của Hà Anh, nhưng thấy Lâm Vân đưa ra câu hỏi, thì không dám nói gì nữa, vội vàng đi phía trước dẫn đường.
Tuy Lâm Viễn Chương cũng bị hôn mê, nhưng tình huống của ông ta tốt hơn Hà Anh nhiều. Lúc Lâm Vân đi vào, các bác sĩ đã hội chẩn ra kết quả của Lâm Viễn Chương, đang chuẩn bị giải phẫu. Nhưng dưới sự yêu cầu của Lâm Vân, toàn bộ các bác sĩ đều phải đi ra để Lâm Vân trị liệu.
Viện trưởng kia đứng ở bên cạnh xem, liên tục khen là kỳ diệu. Tuy nhiên trong lúc này không có chỗ ông ta nói chuyện, bởi vì có bí thư và Lâm ủy viên trong truyền thuyết ở đây. Chỉ là hai người không xem phòng bệnh của gia chủ Lâm Viễn Chương, mà chờ ở cửa phòng bệnh của Hà Anh.
Hiện tại con trai của Lâm Viễn Chương đi tới vào phòng bệnh của cha, những người này lại qua. Việc này chứng tỏ bọn họ không coi trọng người bệnh, mà là coi trọng Lâm Vân. Hắn đi đâu, hai người cũng đi theo đó.
Thương thế của Lâm Viễn Chương nhẹ hơn một chút, nhưng kinh mạch của ông ta vẫn bị cắt đứt mấy chỗ. Lâm Vân chỉ dùng nửa tiếng đã chỉnh lại xương sườn và nối lại kinh mạch.
Thấy Lâm Vân đi ra nhanh như vậy, Lâm Lộ Trọng rất là kinh ngạc hỏi:
- Nhanh như vậy đã trị xong rồi à?
- Đúng vậy, tam gia gia, đã trị xong rồi, hẳn là không có việc gì.
Lâm Vân nói xong, thấy bí thư Diệp muốn nói lại thôi, liền chủ động nói ra:
- Chuyện này, bí thư Diệp không cần can thiệp đâu. Đây không phải là chuyện bình thường, để một mình tôi xử lý là được.
Nghe Lâm Vân nói vậy, Diệp Vũ Phong âm thầm thở ra. Còn chưa nói gì thì Lâm Vân đã nói tiếp:
- Bí thư Diệp cứ bận việc của mình đi, tôi sẽ đi giải quyết chuyện đó. Có thời gian rảnh tôi sẽ bái phỏng, cảm ơn bí thư Diệp.
Diệp Vũ Phong cũng biết mình ở chỗ này không có tác dụng gì, liền chào từ biệt Lâm lão gia tử và Lâm Vân, rồi dẫn theo người rời đi.
Lâm Vân nhìn vài vị bác sĩ và viện trưởng, nói:
- Hiện tại tôi đã trị tốt cha mẹ của tôi, các vị chỉ cần cẩn thận chăm sóc một chút là được. Không cần phải giải phẫu đâu.
Viện trưởng nghe Lâm Vân nói vậy, vội vàng đáp ứng. Ông ta kinh dị nhìn ra, người có tiếng nói cao nhất trong chỗ này rõ ràng không phải là ủy viên Lâm, mà là cháu trai Lâm Vân của ông ta. Kinh dị thì kinh dị, nhưng ông ta sẽ không nói ra chuyện này.
Thấy mọi người đã rời đi, Lâm Lộ Trọng nhìn Lâm Vân hỏi:
- Chuyện này cháu tính toán xử lý như thế nào?
- Tam gia gia, chuyện bên này giao cho gia gia quản lý. Cháu sẽ đi tới núi Tây Lương ngay bây giờ, để tìm tên Thương Giác kia.
Ngữ khí của Lâm Vân tuy bình tĩnh, nhưng trong giọng nói đã mang theo vô cùng hận ý. Lâm Lộ Trọng cũng nghe thấy rõ ràng.
- Vân Nhi, chuyện này cháu không nên vọng động. Lại lịch của tên Thương Giác này không hề tầm thương chút nào. Y chính là nhân vật số một của Bát Quái Môn. Nghe nói y đã hơn trăm tuổi rồi. Ta nghĩ chuyện này nên trở về sơn trang Hoàn Hồ rồi thương lượng kỹ càng hơn. Hoặc là mượn lực lượng quốc gia. Miễn cho để lại hậu quả lâu dài.
Lâm Lộ Trọng đương nhiên biết sự lợi hại của Bát Quái Môn. Cũng biết sự lợi hại của Thương Giác. Y chính là người trong truyền thuyết. Cho nên cho dù cháu trai của mình có lợi hại hơn nữa, phỏng chừng cũng không có nắm chắc chống lại Thương Giác. Huống hồ là đi tới tận sào huyệt của y.
- Tam gia gia cứ yên tâm, không cần phải lo lắng về Bát Quái Môn. Bởi vì môn phái này rất nhanh sẽ thành lịch sử.
Ngữ Khí của Lâm Vân giống như đã coi Thương Giác là người chết vậy.
Lâm Lộ Trọng hít một hơi khí lạnh. Trong lòng tự nhủ, khẩu khí của đứa cháu trai này cũng quá lớn chút. Tuy nhiên ông ta cũng không nói gì thêm. Nó có thể giết chết nhiều bộ đội đặc công của các quốc gia như vậy, nói rõ rằng nó có thực lực thực sự. Khả năng chiến thắng không phải là không có.
- Chỗ của ta có mấy người lợi hại, nếu không ta cho bọn họ đi theo hỗ trợ cháu?
Lâm Lộ Trọng vẫn cảm thấy không yên tâm.
- Không cần đâu gia gia. Cháu biết người mà cháu muốn đối phó có thực lực như thế nào. Nếu như cháu trở về muộn, thì gia gia nói với mẫu thân và em gái của cháu biết, bảo hai người không phải lo lắng. Cháu đã mua một căn nhà ở Yên Kinh, đợi khi mẫu thân xuất viện thì cho mẹ và em gái đều tới Yên Kinh ở.
Nghe Lâm Vân nói vậy, Lâm Lộ Trọng chỉ phải thở dài, đồng ý với yêu cầu của Lâm Vân.
Lâm Vân đi vào phòng bệnh của mẫu thân, thấy Lâm Hinh và Cận Thi Kỳ đều ngồi ở trên giường của mẫu thân, còn mẫu thân thì đang ngủ. Lâm Hinh thấy Lâm Vân đi vào, liền đứng lên kêu một tiếng:
- Anh trai.
- Tiểu Hinh, mấy ngày nay em ở cùng với mẹ nhé. Anh đi ra ngoài có chút việc, khả năng là trong một khoảng thời gian mới trở về.
Lâm Vân nhìn nhìn Lâm Hinh và mẫu thân đang ngủ.
- Anh trai, anh lại muốn đi ra ngoài à? Anh phải biết rằng tên kia còn đang muốn tìm anh đấy.
Lâm Hinh lo lắng nói.
Cận Thi Kỳ lại nhìn Lâm Vân như có điều suy nghĩ. Nàng có thể cảm giác Lâm Vân không phải muốn tránh né người kia, mà là muốn đi tìm người kia.
- Anh biết rồi, em chỉ cần chiếu cố tốt cho mẹ là được.
Lâm Vân nói xong, chào từ biệt Lâm Hinh và Cận Thi Kỳ rồi đi ra phòng bệnh. Nhưng khi đi ra vẫn thấy Tam gia gia ở đó.
- Tiểu Vân, cháu thật sự muốn tới núi Tây Lương sao?
Lâm Lộ Trọng lo lắng hỏi.
- Đúng vậy, Tam gia gia. Còn mong gia gia chiếu cố mẹ và em gái của cháu nhiều hơn chút. Núi Tây Lương là cháu khẳng định phải đi. Chỉ là không nói cho mẹ cháu biết mà thôi. Đỡ cho bà ấy lo lắng. Những có lẽ phải đi một thời gian. Bởi vì khi xong việc ở đó, cháu sẽ đi tìm vợ của cháu luôn. Tam gia gia cứ bảo mẹ và em gái cháu tới Yên Kinh chờ cháu là được.
Lâm Vân nói xong, lập tức chào từ biệt Lâm lão gia tử. Hiện tại hắn hận không thể có mặt ngay ở núi Tây Lương.
Nhìn bóng lưng vội vã của Lâm Vân, Lâm Lộ Trọng thở dài một tiếng. Có một số việc, ông ta cũng không thể khống chế được.
Lâm Vân gọi một chiếc xe taxi, rồi trực tiếp ly khai Phần Giang. Ba tiếng sau, Lâm Vân xuống xe, bởi vì hắn cảm thấy đi xe quá là chậm, còn không bằng tốc độ chạy của mình.
Núi Tây Lương cách Phần Giang khoảng km, thuộc khu vực tỉnh Tây Bắc của Giang Nam. Ngọn núi này thuộc về dãy núi Tây Lương, nhưng về sau được quốc gia khai thác thành khu du lịch, rất nhiều chỗ đã trở thành thắng cảnh. Nhưng ở sâu trong dãy núi Tây Lương, thuộc về trạng thái nguyên thủy. Rất nhiều du khách cũng không dám đi vào.
Bởi vì trong đó đã xảy ra không ít sự cố, cho nên về sau chính phủ dứt khoát đầu tư, dựng lên một hàng rào bằng sắt, cách ly với khu vực còn nguyên thủy kia. Vì vậy du khách tới nơi này đành phải dừng lại. Tuy nhiên vẫn còn những du khách không thèm đếm xỉa gì tới những hàng rào này, mà chui qua hàng rào đi sâu vào trong. Nhưng số lượng người đi vào rồi bị thương càng ngày càng nhiều, nên người đi vào đó liều lĩnh tương đối ít. Chỉ có một số nhà thám hiểm cố chấp mới đi vào.
Ở địa phương thậm chí còn có câu miêu tả núi Tây Lương như vậy:
“Trong núi Tây Lương có sông Tây Lương. Dù chết trong núi Tây Lương cũng đừng đến sông Tây Lương. Vừa tới sông Tây Lương, thì hồn phách đều mất….”
Ý của nó là trong núi Tây Lương còn che dấu một dòng sông Tây Lương nào đó. Sông Tây Lương không nên tìm kiếm, bởi một khi nhìn thấy thì phải chết không có chỗ chôn. Nhưng sông Tây Lương trong núi Tây Lương chỉ là truyền thuyết, chưa có ai nhìn thấy qua.
Lúc Lâm Vân tới dãy núi Tây Lương thì trời đã tối. Tuy hiện tại khách du lịch tới núi Tây Lương đã giảm đi rất nhiều, nhưng vẫn còn một lượng du khách nhất định đến đây. Cho nên các quán ăn và khách sạn ở chân núi không hề thiếu.
Đã quyết định tiêu diệt Bát Quái Môn trong núi Tây Lương, nên Lâm Vân muốn nghỉ ngơi thật tốt trước khi vào đó. Tuy hắn không cho rằng trong đó có cao thủ lợi hại như mình, nhưng cẩn thận một chút thì vẫn tốt hơn. Tối hôm qua gặp phải tên bịt mặt kia chính là một sự tồn tại mà hắn nhìn không thấu. Cho đến hiện tại hắn còn không biết cái đống dây thừng chui lên từ mặt đất kia là cái gì. Còn có cỗ khí tức âm lãnh đánh về phía sau lưng cũng không biết rõ ràng.
“Điều này chứng tỏ mình không phải là vô địch trong thế giơi này. Hoa quốc đất rộng của nhiều, lịch sử tồn tại cũng khá lâu. Ai biết còn tồn tại những thế lực cường đại nào. Nhỡ đâu những người này cũng có suy nghĩ như mình, không nghĩ vào đời mà muốn âm thầm một lòng tu luyện thì sao?”
“Thử nghĩ nếu như không phải vì Vũ Tích, thì mình có thể tiếp tục lăn lộn trong chốn hồng trần sao? Có thể gặp lại em gái và mẹ sao? Còn phải dính líu những chuyện lặt vặt khác? Không có Vũ Tích, thì mình có lẽ đã tránh ở trong một ngọn núi sâu nào đó rôi tu luyện rồi. Lúc trước khi mình xin việc thất bại đã từng có suy nghĩ như vậy.”